Võ Đạo Đại Tông Sư
-
Chương 96: Y Sư
Nhìn thấy Lâm Huyền lấy ra ba loại linh thảo, Mộ Dung Giai Văn hết sức kinh ngạc.
Nàng là y sư nên có thể nhận ra được chúng là loại linh thảo gì.
“Ba loại linh thảo này hiếm thấy vô cùng, để mà đổi được chúng trong Bạch Hổ Đường thì cần điểm tích phân cao chót vót trên trời luôn đấy.”
“Chờ một chút, ta nhớ ra rồi, dạo gần đây có người đã ra giá điểm tích lũy cao hơn Bạch Hổ Đường những 30% để thu gom ba loại linh dược này, đừng nói người đó là…”
Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Lâm Huyền, chẳng lẽ người luôn muốn kiếm được linh dược tăng hồn lực trong tông môn là ngươi sao?”
“Là Mạn sư tỷ, nữ thần của Hổ Mập tìm kiếm giúp ta.”
“Hóa ra là vậy, Mạn tỷ tỷ còn từng hỏi ta có những loại thảo dược này hay không nữa cơ đấy.”
Mộ Dung Giai Văn có chút không hiểu: “Lâm Huyền, ta biết chuyện ngươi là luyện đan sư, nhưng ngươi đang chuẩn bị luyện chế linh đan có thể gia tăng hồn lực sao?”
Thoạt đầu, Lâm Huyền gật đầu nhưng sau đó, hắn lại lắc đầu.
“Đúng thật là ta cần gia tăng hồn lực của mình, những linh thảo này vốn định chuẩn bị đến khi nhiệm vụ được hoàn thành rồi thì sẽ trở về tông môn để luyện chế.”
“Nhưng xem ra với tình huống trước mắt, nguy hiểm cứ luôn rình rập ở Hoang Sơn Mạch thế này, nên dù có thể tăng thực lực thêm một chút cũng đã gia tăng được một phần bảo vệ rồi.”
Mộ Dung Giai Văn giật mình: “Không luyện chế linh đan, thì ngươi định dùng ba loại linh thảo này thế nào?”
Nàng còn một câu nữa nhưng không dám hỏi.
Chẳng lẽ hắn định ăn hết luôn sao?
Phải biết rằng, bản thân thuốc, ba phần đã là độc rồi, nên dược tính của linh thảo càng lớn thì độc tính của nó càng nhiều.
Nếu như con người có thể ăn sống linh thảo như yêu thú thì cần gì phải có chức y sư và đan sư?
“Ta sẽ ăn sống nó luôn.”
Ăn...
Mộ Dung Giai Văn trợn mắt há hốc mồm.
Dường như Lâm Huyền, người đang trước mặt nàng đã hóa thành một yêu thú hình người, hắn thèm thuồng nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào cây linh thảo.
Thấy bộ dạng nàng như vậy, Lâm Huyền cười nói: “Ta lừa ngươi thôi.”
Khuôn mặt Mộ Dung Giai Văn có chút hồng hồng lên, trừng mắt nhìn Lâm Huyền một cái.
Nhưng nàng không thể ngờ tới, Lâm Huyền đã từng ăn sống Nguyệt Sắc thảo, một loại linh thảo cũng có công dụng giúp tăng hồn lực ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm. Nhưng chẳng những không bị trúng độc, mà thực lực của hắn còn tăng lên rất nhiều lần.
Tuy nói ba cây linh thảo trong tay Lâm Huyền có độc tính mạnh hơn Nguyệt Sắc thảo rất nhiều, nhưng đối với cơ thể bách độc bất xâm của Lâm Huyền thì nó không phải là vấn đề lớn.
Sở dĩ hắn không định ăn sống là bởi vì hắn tiếc những dược tính có trong ba loại linh thảo này.
Luyện chế thành đan dược, thì dược tính của linh thảo có thể tăng lên gấp mười lần.
Dược tính của linh thảo có thể gia tăng gấp hai mươi lần như Đan Sinh Ngân Văn.
Dược tính của linh thảo cũng có thể tăng đến ba mươi lần, mạnh như Đan Sinh Kim Sắc Văn.
“Trong núi thì không có khả năng luyện đan được, nên chỉ có thể dựa theo cách khác để gia tăng dược tính của nó thôi.”
Mà ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lâm Huyền chính là tay nghề của y sư.
Mặc dù y sư và đan sư đều thường xuyên tiếp xúc với linh thảo, nhưng vẫn có chút điểm khác biệt.
Đan sư thì luyện chế linh đan, chủ yếu là cải thiện thể chất, gia tăng tu vi của võ giả.
Còn y sư thì lại chế biến thuốc thang, chỉ để giải độc chữa bệnh.
Mà chế biến thuốc thang thì lại không cần đan lô.
“Đã đến lúc học hỏi một chút kỹ năng của y sư rồi đây.”
Tinh thần của Lâm Huyền đã đắm chìm trong ngọn Thần Sơn.
Hắn chuyển động nhẹ suy nghĩ một cái, đã có vô số y sư bí tịch bay múa xung quanh Thần Sơn Không.
“Kiến thức căn bản của y sư”, “Những kiến thức trọng yếu của y sư cấp một”, “Đồ giám* nghìn vị linh thảo”…
Note: Đồ giám: sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh
Lâm Huyền tùy ý đón lấy một cuốn, bàn tay khẽ lật một cái, mấy trăm trang sách cứ theo đà mà bay phấp phới không ngừng.
Nếu như là người bình thường thì không thể nhìn rõ được chút nội dung nào trong cuốn sách ấy hết, nhưng Lâm Huyền thì khác, hắn đã ghi nhớ hết toàn bộ những tri thức trong cuốn sách.
Từng cuốn y sư bí tịch lần lượt được Lâm Huyền nghiền ngẫm, nắm rõ nội dung.
Qua một nửa chén trà, tất cả bí tịch trên Thần Sơn Không đã được đọc hết.
Bây giờ Lâm Huyền đã trở thành một y sư cấp một.
Ý thức của hắn quay trở về hiện thực, khẽ thở hắt ra một hơi thật dài.
“Hóa ra y sư còn có kiểu kỹ thuật như thế nữa sao.”
Còn Mộ Dung Giai Văn ở bên cạnh trông thấy, chợt biểu cảm của Lâm Huyền có hơi dại ra, dường như đã rơi vào trầm tư.
Nàng đang định bụng chuẩn bị qua hỏi thăm vài câu, thì Lâm Huyền đã khôi phục lại như bình thường, còn thốt ra một câu cảm thán như thế.
Giống như… Hắn còn có quan hệ gì đó với y sư vậy?
Lâm Huyền không để ý đến tâm tư của Mộ Dung Giai Văn, hắn dò hỏi: “Giai Văn, ngươi có mang theo nước thuốc mà y sư hay pha chế không?”
“Ta có.”
Mộ Dung Giai Văn lấy tất cả những đồ vật mà Lâm Huyền đang cần dùng từ trong nhẫn ra.
Trong đó bao gồm nước thuốc đã được chắt lọc, công cụ chế biến thuốc thang, đầy đủ tất cả mọi thứ.
Lâm Huyền thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, có những công cụ này rồi, thì tối nay hắn đã có thể đột phá!
Mộ Dung Giai Văn không hiểu chuyện gì nói: “Lâm Huyền, ngươi dùng những dụng cụ y sư này để làm gì vậy?”
Nàng biết Lâm Huyền là đan sư, nhưng những dụng cụ nghề nghiệp giữa hai nghề đan sư và y sư hoàn toàn khác nhau, giống như chuyện nàng không cần sử dụng đan lô, và cũng có rất ít đan sư có thể hiểu được các kỹ thuật của y sư.
Nhưng câu trả lời của Lâm Huyền lại hết sức đơn giản.
“Tôi dược!”
Nói xong, hắn cầm lấy một chiếc kéo nhỏ, bắt đầu cắt linh thảo ra.
Đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Giai Văn khẽ hé mở, cây kéo trong tay Lâm Huyền là kéo cắt thuốc, là vật dụng được thiết kế để cho y sư chuyên môn cắt tỉa linh thảo.
Một gốc linh thảo, có những phần lá cây đầy ắp những dược hiệu, nhưng cũng có những lá cây lại chứa độc tính. Nếu như muốn tôi dược, thì bước đầu tiên là phải cắt bỏ, tỉa tót cho cây linh thảo cái đã.
Đương nhiên, nếu như rơi vào tay của đan sư thì sẽ dùng nhiệt độ cao, trực tiếp tôi luyện nó luôn.
Mộ Dung Giai Văn hiếu kì xích lại gần Lâm Huyền, nàng không ngờ tới rằng Lâm Huyền còn có bản lĩnh làm y sư nữa cơ đấy, nên muốn quan sát xem Lâm Huyền sẽ tiến hành thế nào.
Nhưng lúc nàng quan sát, Lâm Huyền đã khiến nàng phải giật mình.
Tốc độ của Lâm Huyền nhanh vô cùng, không bao lâu, tất cả những bộ phận có chưa độc tính đều đã được Lâm Huyền loại bỏ hết.
Nàng tùy tiện nhặt hai mảnh lên, trong đó có một mảnh rất nhỏ, độ mỏng còn mỏng hơn sợi tóc nữa ấy chứ.
Hắn đã phải cắt tỉa biết bao nhiêu linh thảo thì mới có thể rèn luyện cho mình được sự nhanh nhẹn, linh hoạt như vậy?
“Lâm Huyền, ngươi là y sư sao?”
Lâm Huyền nhẹ gật đầu: “Là y sư cấp một.”
“Ngươi học với ai?”
“Ta tự học một mình.”
Mộ Dung Giai Văn á khẩu không hỏi thêm được câu nào nữa...
Mới chỉ qua thời gian một chén trà, mà Lâm Huyền đã cắt tỉa xong cho ba cây linh thảo.
Hắn đưa linh thảo cho Mộ Dung Giai Văn: “Ngươi cầm giúp ta một chút nhé, ta cần đi tìm thêm một số vật dụng khác nữa.”
Một lát sau, Lâm Huyền ôm một đống củi khô trở về.
Mũi của Mộ Dung Giai Văn khẽ động một cái, nàng ngửi được một cỗ mùi hương của cây tùng trong đống gỗ mà Lâm Huyền đang ôm trong ngực, dù nó rất thoang thoảng.
“Tùng Sài Mộc?”
“Đúng vậy, may mắn là chúng ta ở Hoang Sơn Mạch nên thảo mộc dại khá nhiều, đổi lại nếu như ở nơi khác thì đúng thật khó kiếm vô cùng.”
Lâm Huyền tìm vài miếng đá vụn, xếp thành một cái bếp nấu giản dị.
Hắn nhét Tùng Sài Mộc vào trong lò, dùng sức ép nó ra.
“Ngươi cho ta mượn dao găm nhé.”
Sau khi nhận được dao găm của Mộ Dung Giai Văn, Lâm Huyền dùng ngón tay rạch một cái, trên thân dao găm liền hiện lên những hỏa hoa văn.
Tùng Sài Mộc bị đốt, hương tùng tỏa ra bốn phía.
Mộ Dung Giai Văn không hiểu: “Lâm Huyền, không phải ngươi muốn tôi dược à, ngươi đốt hết Tùng Sài Mộc rồi thì làm được gì nữa.”
Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt tràn ngập sự khó hiểu.
“Hun khói để tôi dược đó, ngươi không hay làm bước này sao?”
Lâm Huyền đọc được trong một cuốn Thần Sơn bí tịch, kỹ thuật của y sư cấp một tổng cộng có tất cả ba mươi sáu loại.
Mà hun khói tôi dược, là một trong số đó.
“Hun khói... Tôi dược sao?”
Dường như Mộ Dung Giai Văn đang nghe chuyện kì ảo như nghìn lẻ một đêm vậy.
“Sài Mộc bị đốt cho khói bay mù mịt khắp nơi thế kia, mà khói chính là tạp chất đó, dùng khói để hun thuốc, nếu như không làm lẫn vào dược tính của thuốc là đã rất may mắn rồi, ngươi định tôi dược thế nào đây chứ?”
Lâm Huyền gãi gãi đầu.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Khuôn mặt Mộ Dung Giai Văn khẽ ửng đỏ, rõ ràng là phương pháp tôi dược của ngươi sai, sao lại thành ta có chắc chắn hay không rồi?
Nàng là y sư nên có thể nhận ra được chúng là loại linh thảo gì.
“Ba loại linh thảo này hiếm thấy vô cùng, để mà đổi được chúng trong Bạch Hổ Đường thì cần điểm tích phân cao chót vót trên trời luôn đấy.”
“Chờ một chút, ta nhớ ra rồi, dạo gần đây có người đã ra giá điểm tích lũy cao hơn Bạch Hổ Đường những 30% để thu gom ba loại linh dược này, đừng nói người đó là…”
Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Lâm Huyền, chẳng lẽ người luôn muốn kiếm được linh dược tăng hồn lực trong tông môn là ngươi sao?”
“Là Mạn sư tỷ, nữ thần của Hổ Mập tìm kiếm giúp ta.”
“Hóa ra là vậy, Mạn tỷ tỷ còn từng hỏi ta có những loại thảo dược này hay không nữa cơ đấy.”
Mộ Dung Giai Văn có chút không hiểu: “Lâm Huyền, ta biết chuyện ngươi là luyện đan sư, nhưng ngươi đang chuẩn bị luyện chế linh đan có thể gia tăng hồn lực sao?”
Thoạt đầu, Lâm Huyền gật đầu nhưng sau đó, hắn lại lắc đầu.
“Đúng thật là ta cần gia tăng hồn lực của mình, những linh thảo này vốn định chuẩn bị đến khi nhiệm vụ được hoàn thành rồi thì sẽ trở về tông môn để luyện chế.”
“Nhưng xem ra với tình huống trước mắt, nguy hiểm cứ luôn rình rập ở Hoang Sơn Mạch thế này, nên dù có thể tăng thực lực thêm một chút cũng đã gia tăng được một phần bảo vệ rồi.”
Mộ Dung Giai Văn giật mình: “Không luyện chế linh đan, thì ngươi định dùng ba loại linh thảo này thế nào?”
Nàng còn một câu nữa nhưng không dám hỏi.
Chẳng lẽ hắn định ăn hết luôn sao?
Phải biết rằng, bản thân thuốc, ba phần đã là độc rồi, nên dược tính của linh thảo càng lớn thì độc tính của nó càng nhiều.
Nếu như con người có thể ăn sống linh thảo như yêu thú thì cần gì phải có chức y sư và đan sư?
“Ta sẽ ăn sống nó luôn.”
Ăn...
Mộ Dung Giai Văn trợn mắt há hốc mồm.
Dường như Lâm Huyền, người đang trước mặt nàng đã hóa thành một yêu thú hình người, hắn thèm thuồng nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào cây linh thảo.
Thấy bộ dạng nàng như vậy, Lâm Huyền cười nói: “Ta lừa ngươi thôi.”
Khuôn mặt Mộ Dung Giai Văn có chút hồng hồng lên, trừng mắt nhìn Lâm Huyền một cái.
Nhưng nàng không thể ngờ tới, Lâm Huyền đã từng ăn sống Nguyệt Sắc thảo, một loại linh thảo cũng có công dụng giúp tăng hồn lực ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm. Nhưng chẳng những không bị trúng độc, mà thực lực của hắn còn tăng lên rất nhiều lần.
Tuy nói ba cây linh thảo trong tay Lâm Huyền có độc tính mạnh hơn Nguyệt Sắc thảo rất nhiều, nhưng đối với cơ thể bách độc bất xâm của Lâm Huyền thì nó không phải là vấn đề lớn.
Sở dĩ hắn không định ăn sống là bởi vì hắn tiếc những dược tính có trong ba loại linh thảo này.
Luyện chế thành đan dược, thì dược tính của linh thảo có thể tăng lên gấp mười lần.
Dược tính của linh thảo có thể gia tăng gấp hai mươi lần như Đan Sinh Ngân Văn.
Dược tính của linh thảo cũng có thể tăng đến ba mươi lần, mạnh như Đan Sinh Kim Sắc Văn.
“Trong núi thì không có khả năng luyện đan được, nên chỉ có thể dựa theo cách khác để gia tăng dược tính của nó thôi.”
Mà ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lâm Huyền chính là tay nghề của y sư.
Mặc dù y sư và đan sư đều thường xuyên tiếp xúc với linh thảo, nhưng vẫn có chút điểm khác biệt.
Đan sư thì luyện chế linh đan, chủ yếu là cải thiện thể chất, gia tăng tu vi của võ giả.
Còn y sư thì lại chế biến thuốc thang, chỉ để giải độc chữa bệnh.
Mà chế biến thuốc thang thì lại không cần đan lô.
“Đã đến lúc học hỏi một chút kỹ năng của y sư rồi đây.”
Tinh thần của Lâm Huyền đã đắm chìm trong ngọn Thần Sơn.
Hắn chuyển động nhẹ suy nghĩ một cái, đã có vô số y sư bí tịch bay múa xung quanh Thần Sơn Không.
“Kiến thức căn bản của y sư”, “Những kiến thức trọng yếu của y sư cấp một”, “Đồ giám* nghìn vị linh thảo”…
Note: Đồ giám: sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh
Lâm Huyền tùy ý đón lấy một cuốn, bàn tay khẽ lật một cái, mấy trăm trang sách cứ theo đà mà bay phấp phới không ngừng.
Nếu như là người bình thường thì không thể nhìn rõ được chút nội dung nào trong cuốn sách ấy hết, nhưng Lâm Huyền thì khác, hắn đã ghi nhớ hết toàn bộ những tri thức trong cuốn sách.
Từng cuốn y sư bí tịch lần lượt được Lâm Huyền nghiền ngẫm, nắm rõ nội dung.
Qua một nửa chén trà, tất cả bí tịch trên Thần Sơn Không đã được đọc hết.
Bây giờ Lâm Huyền đã trở thành một y sư cấp một.
Ý thức của hắn quay trở về hiện thực, khẽ thở hắt ra một hơi thật dài.
“Hóa ra y sư còn có kiểu kỹ thuật như thế nữa sao.”
Còn Mộ Dung Giai Văn ở bên cạnh trông thấy, chợt biểu cảm của Lâm Huyền có hơi dại ra, dường như đã rơi vào trầm tư.
Nàng đang định bụng chuẩn bị qua hỏi thăm vài câu, thì Lâm Huyền đã khôi phục lại như bình thường, còn thốt ra một câu cảm thán như thế.
Giống như… Hắn còn có quan hệ gì đó với y sư vậy?
Lâm Huyền không để ý đến tâm tư của Mộ Dung Giai Văn, hắn dò hỏi: “Giai Văn, ngươi có mang theo nước thuốc mà y sư hay pha chế không?”
“Ta có.”
Mộ Dung Giai Văn lấy tất cả những đồ vật mà Lâm Huyền đang cần dùng từ trong nhẫn ra.
Trong đó bao gồm nước thuốc đã được chắt lọc, công cụ chế biến thuốc thang, đầy đủ tất cả mọi thứ.
Lâm Huyền thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, có những công cụ này rồi, thì tối nay hắn đã có thể đột phá!
Mộ Dung Giai Văn không hiểu chuyện gì nói: “Lâm Huyền, ngươi dùng những dụng cụ y sư này để làm gì vậy?”
Nàng biết Lâm Huyền là đan sư, nhưng những dụng cụ nghề nghiệp giữa hai nghề đan sư và y sư hoàn toàn khác nhau, giống như chuyện nàng không cần sử dụng đan lô, và cũng có rất ít đan sư có thể hiểu được các kỹ thuật của y sư.
Nhưng câu trả lời của Lâm Huyền lại hết sức đơn giản.
“Tôi dược!”
Nói xong, hắn cầm lấy một chiếc kéo nhỏ, bắt đầu cắt linh thảo ra.
Đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Giai Văn khẽ hé mở, cây kéo trong tay Lâm Huyền là kéo cắt thuốc, là vật dụng được thiết kế để cho y sư chuyên môn cắt tỉa linh thảo.
Một gốc linh thảo, có những phần lá cây đầy ắp những dược hiệu, nhưng cũng có những lá cây lại chứa độc tính. Nếu như muốn tôi dược, thì bước đầu tiên là phải cắt bỏ, tỉa tót cho cây linh thảo cái đã.
Đương nhiên, nếu như rơi vào tay của đan sư thì sẽ dùng nhiệt độ cao, trực tiếp tôi luyện nó luôn.
Mộ Dung Giai Văn hiếu kì xích lại gần Lâm Huyền, nàng không ngờ tới rằng Lâm Huyền còn có bản lĩnh làm y sư nữa cơ đấy, nên muốn quan sát xem Lâm Huyền sẽ tiến hành thế nào.
Nhưng lúc nàng quan sát, Lâm Huyền đã khiến nàng phải giật mình.
Tốc độ của Lâm Huyền nhanh vô cùng, không bao lâu, tất cả những bộ phận có chưa độc tính đều đã được Lâm Huyền loại bỏ hết.
Nàng tùy tiện nhặt hai mảnh lên, trong đó có một mảnh rất nhỏ, độ mỏng còn mỏng hơn sợi tóc nữa ấy chứ.
Hắn đã phải cắt tỉa biết bao nhiêu linh thảo thì mới có thể rèn luyện cho mình được sự nhanh nhẹn, linh hoạt như vậy?
“Lâm Huyền, ngươi là y sư sao?”
Lâm Huyền nhẹ gật đầu: “Là y sư cấp một.”
“Ngươi học với ai?”
“Ta tự học một mình.”
Mộ Dung Giai Văn á khẩu không hỏi thêm được câu nào nữa...
Mới chỉ qua thời gian một chén trà, mà Lâm Huyền đã cắt tỉa xong cho ba cây linh thảo.
Hắn đưa linh thảo cho Mộ Dung Giai Văn: “Ngươi cầm giúp ta một chút nhé, ta cần đi tìm thêm một số vật dụng khác nữa.”
Một lát sau, Lâm Huyền ôm một đống củi khô trở về.
Mũi của Mộ Dung Giai Văn khẽ động một cái, nàng ngửi được một cỗ mùi hương của cây tùng trong đống gỗ mà Lâm Huyền đang ôm trong ngực, dù nó rất thoang thoảng.
“Tùng Sài Mộc?”
“Đúng vậy, may mắn là chúng ta ở Hoang Sơn Mạch nên thảo mộc dại khá nhiều, đổi lại nếu như ở nơi khác thì đúng thật khó kiếm vô cùng.”
Lâm Huyền tìm vài miếng đá vụn, xếp thành một cái bếp nấu giản dị.
Hắn nhét Tùng Sài Mộc vào trong lò, dùng sức ép nó ra.
“Ngươi cho ta mượn dao găm nhé.”
Sau khi nhận được dao găm của Mộ Dung Giai Văn, Lâm Huyền dùng ngón tay rạch một cái, trên thân dao găm liền hiện lên những hỏa hoa văn.
Tùng Sài Mộc bị đốt, hương tùng tỏa ra bốn phía.
Mộ Dung Giai Văn không hiểu: “Lâm Huyền, không phải ngươi muốn tôi dược à, ngươi đốt hết Tùng Sài Mộc rồi thì làm được gì nữa.”
Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt tràn ngập sự khó hiểu.
“Hun khói để tôi dược đó, ngươi không hay làm bước này sao?”
Lâm Huyền đọc được trong một cuốn Thần Sơn bí tịch, kỹ thuật của y sư cấp một tổng cộng có tất cả ba mươi sáu loại.
Mà hun khói tôi dược, là một trong số đó.
“Hun khói... Tôi dược sao?”
Dường như Mộ Dung Giai Văn đang nghe chuyện kì ảo như nghìn lẻ một đêm vậy.
“Sài Mộc bị đốt cho khói bay mù mịt khắp nơi thế kia, mà khói chính là tạp chất đó, dùng khói để hun thuốc, nếu như không làm lẫn vào dược tính của thuốc là đã rất may mắn rồi, ngươi định tôi dược thế nào đây chứ?”
Lâm Huyền gãi gãi đầu.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Khuôn mặt Mộ Dung Giai Văn khẽ ửng đỏ, rõ ràng là phương pháp tôi dược của ngươi sai, sao lại thành ta có chắc chắn hay không rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook