Võ Đạo Đại Tông Sư
-
Chương 1: Sống Lại Về Một Trăm Triệu Năm Trước
“Ta thế này xem như là xuyên qua, hay là sống lại nhỉ…”
Lâm Huyền xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, kí ức vừa mới được dung hợp quả thật không dễ tiêu hóa chút nào.
Trước khi sống lại, thời đại Mạt Pháp của Lâm Huyền đã lụn bại tới tận cùng, dù cho là ba trời chín cõi, hay ngàn dặm bát hoang thì nguyên khí đất trời cũng đã khô cạn gần hết.
Khi đó, chín vạn tiểu thiên thế giới đã hơn một vạn năm không xuất hiện thêm võ giả mới nào, ngay cả ở ba trăm đại thiên thế giới, số lượng võ giả cũng không vượt quá mười vạn.
Thời đại huy hoàng người người tu luyện đã trở thành lịch sử.
Vì để bảo tồn truyền thừa của Võ Đạo, tám vị đại đế còn tồn tại trên đỉnh Chúng Thần đã tìm đến Lâm Huyền.
Lâm Huyền có một bản lĩnh nghịch thiên, bất cứ chuyện nào đã in vào đầu của hắn thì cả đời này cũng sẽ không bị quên đi.
“Tám tên súc sinh này, tận một triệu ba ngàn vạn bản bí tịch, muốn làm đầu ta nổ tung chắc?”
Tám vị đại đế vận dụng bí pháp, khắc tất cả bí tịch Võ Đạo thu thập được trong vòng mười vạn năm qua ở Thần Sơn vào đầu Lâm Huyền.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì tu vi của Lâm Huyền quá thấp nên lúc truyền thừa chấm dứt, hắn không chống đỡ nổi… mà chết.
“Người khác sống lại, cùng lắm cũng chỉ trở lại lúc bản thân còn nhỏ, thế mà tới lượt ta thì lại về tới tận một trăm triệu năm trước, thời đại Vạn Tôn Vấn Thiên.”
Vạn Tôn Vấn Thiên là thời đại hưng thịnh nhất của Võ Đạo, nó hoàn toàn tương phản với thời đại Mạt Pháp, khắp đất trời đều chứa đầy nguyên khí nồng đậm, ngay cả người có tư chất kém cỏi nhất, chỉ cần chăm học khổ luyện thì cũng có thể trở thành kẻ mạnh.
Thời đại này đã sinh ra mười vạn Chí Tôn, ngay cả Thiên Đạo cũng phải cúi đầu xưng thần!
Nói thông tục chút thì, đây là thời đại mà Chí Tôn ở khắp nơi, Đại Đế còn không bằng con chó.
“Sống lại về thời đại này, thật sự là quá may mắn cho ta!”
Lâm Huyền hít sâu một hơi, nguyên khí nồng đậm khiến cả người hắn chỗ nào cũng thoải mái như được tắm trong gió xuân.
“Đời trước ta khát vọng tu hành nhưng không thể, đời này, ta nhất định phải sống thật tuyệt vời!”
Lâm Huyền còn đang dâng trào cảm xúc thì bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên bên tai hắn.
“Rầm!”
Lâm Huyền ngưng nhớ lại, nhìn chiếc cửa lớn trước mặt bị người khác đá văng, ngoài cửa là một thanh niên ăn mặc sang trọng, trên tay áo có thêu hình rồng, mặt mày hung dữ.
“Lâm Huyền, đã qua ba ngày rồi, chuẩn bị tốt tiền chưa?”
Lâm Huyền nhớ ra, đời này, hắn là nô bộc quét tước ở Tàng Kinh Các trong Kiền Long Tông, ngày thường hay bị một tên đệ tử ngoại môn tên là Hồ Tông bắt nạt, mỗi tháng hắn chỉ có bốn ngân tệ để tiêu vặt nhưng tới ba ngân tệ là đã bị Hồ Tông cướp đi rồi.
Tháng này, trưởng lão phụ trách phát tiền tiêu vặt ra ngoài rèn luyện, tiền tiêu vặt phải dồn đến tháng sau mới phát, nhưng Hồ Tông lại không nói lý lẽ, thấy Lâm Huyền không lấy được tiền ra thì hành hung hắn một lúc rồi tuyên bố, nếu ba ngày sau Lâm Huyền còn không có tiền thì sẽ lại tiếp tục đánh hắn.
Lâm Huyền bị vũ nhục như thế, lại không thể báo thù, uất ức quá nhiều nên đã đâm đầu tự tử trong Tàng Kinh Các.
Lâm Huyền xoa trán mình, vẫn còn đau thấu xương.
“Bị người ta đánh thì đâm đầu tự tử, đúng là hèn nhát!”
“Thôi, nếu ta đã chiếm dụng thân thể của ngươi rồi, ta đành giúp ngươi báo thù vậy!”
Người đá cửa đúng là Hồ Tông đã đánh Lâm Huyền, hắn bước tới trước mặt Lâm Huyền.
“Lão tử nói chuyện với ngươi đấy, tiền đâu? Hay là ngươi còn muốn bị đánh nữa?”
Lâm Huyền nhếch miệng cười, tuy rằng căn cơ thân thể này có hơi kém, thậm chí còn chưa đạt được cảnh giới nào, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin rằng hắn có đủ một ngàn loại phương pháp khiến cho Hồ Tông phải kêu cha gọi mẹ.
“Hồ Tông, tháng nào ngươi cũng lấy của ta ba ngân tệ, đã mượn được ba năm lẻ sáu tháng, tổng cộng một trăm hai mươi sáu ngân tệ, ngươi định chừng nào thì trả tiền?”
Thấy Lâm Huyền chất vấn như thế, Hồ Tông chợt run người.
“Tiểu tử, ngươi có phải bị ta đánh hỏng đầu rồi hay không, dám đòi tiền ta ư?”
“Lâm Huyền, đừng có qua loa đại khái với ta, nếu hôm nay ngươi không lấy được tiền ra, ta sẽ đánh ngươi thêm một trận nữa!”
Hồ Tông buồn bực, nếu trước kia Lâm Huyền bị mình dọa như thế này thì đã sớm sợ mất mật rồi, hôm nay không những không sợ chút nào mà vẻ mặt lại còn như đang miệt thị mình vậy.
Lâm Huyền lên tiếng: “Ta trả câu này lại cho ngươi, nếu ngươi không trả tiền, cứ ba ngày ta sẽ đánh ngươi một trận, đánh tới khi ngươi trả hết nợ mới thôi.”
Hồ Tông giận dữ: “Dám trêu đùa lão tử ư, ngươi chết chắc rồi!”
Hắn nắm chặt nắm tay, vung một đấm về phía mặt Lâm Huyền.
Nhưng nắm đấm của Hồ Tông còn chưa chạm được đến Lâm Huyền thì hắn đã cảm thấy dưới bụng đau đớn, cả thân thể bay ngược ra ngoài.
Hồ Tông cảm nhận được sự đau nhức trên thân thể mình, mới sực tỉnh ra, bản thân vừa mới bị Lâm Huyền… đá bay với một cước ư?
“Sao có thể như thế, ta đang ở cảnh giới Luyện thể tầng một, Lâm Huyền còn không phải võ giả, kể cả ta có đứng yên cho hắn đá thì hắn cũng không thể khiến ta lui về sau nửa bước được!”
Lâm Huyền nhìn về phía Hồ Tông, trong giây phút hồ Tông ra tay, nội dung một quyển bí tịch đã xuất hiện trong đầu của hắn.
“Thổ Tức Đoán Thể Quyết, công pháp Hoàng cấp tầng một, do tông chủ Kiền Long Tông của đại lục Thiên Nguyên sáng chế.”
“Một hơi thở ra, một hơi hít vào, hấp thu nguyên khí đất trời, thông suốt ba huyệt Thiên Khu, Khí Hải, Thận Du, đạt tới hiệu quả Đoán Thể.”
Ở thời đại Mạt Pháp, võ giả rất khó tu luyện, vì muốn bản thân mạnh lên mà võ giả đã nghiên cứu lý luận Võ Đạo vô cùng cẩn thận, không ngừng cải tiến.
Lý luận của thời đại Mạt Pháp đã vượt xa tất cả các thời đại trước.
Bất kì quyển bí tịch nào trong số một triệu ba ngàn quyển được khắc vào đầu Lâm Huyền cũng đều có lời bình và cải tiến.
“Khuyết điểm: Trong lúc trao đổi khí, vị trí ba huyệt chính là nhược điểm!”
Lâm Huyền chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu rõ khuyết điểm của công pháp mà Hồ Tông tu luyện.
Hồ Tông đứng lên từ mặt đất, huyệt Khí Hải ở bụng không ngừng đau đớn, khiến cho hai chân hắn có chút tê.
“Một tên nô bộc quét tước như ngươi mà dám đánh một đệ tử ngoại môn như ta?”
“Hôm nay, cho dù ta có đánh chết ngươi, tông môn cũng sẽ không trách phạt ta!”
“Đi chết đi!”
Hồ Tông bước vội về phía trước, thậm chí còn dùng tới cả võ kỹ.
“Bôn Lưu Quyền!”
Lâm Huyền đứng im tại chỗ, như thể đã bị dọa tới ngây người, nhưng nếu có người đứng ở bên cạnh hắn lúc này, nhất định có thể nghe thấy những lời mà hắn đang lẩm nhẩm.
“Bôn Lưu Quyền, võ kỹ Hoàng Giai tầng một, do Lâm Viễn trưởng lão sáng tạo vào năm Kiền Long Môn thứ ba mươi bảy.”
“Lúc dùng Bôn Lưu Quyền, các nắm đấm chồng chất lên nhau, giống như sông lớn tuôn trào!”
“Khuyết điểm: lúc sử dụng quyền pháp, phần thân dưới không ổn định!”
Hồ Tông đã lao tới sát mặt Lâm Huyền, thấy Lâm Huyền không nhúc nhích thì âm thầm cười lạnh.
“Một tên phế vật không làm nổi võ giả, sao có thể là đối thủ của ta chứ?”
“Vừa rồi nhất định là do ngoài ý muốn nên tên Lâm Huyền này mới có thể đá một cước trúng điểm yếu của ta.”
Hồ Tông vô cùng tự tin, hắn dường như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng nắm đấm của bản thân hạ xuống, và dáng vẻ máu chảy lênh láng của Lâm Huyền.
Đột nhiên, chân của Lâm Huyền chợt quét tới đầu gối của Hồ Tông, thân thể Hồ Tông nghiêng ngả ngã uỵch xuống đất, ngã tới nỗi mũi cũng lệch đi.
Hồ Tông hoảng sợ, đây lại là chuyện gì vậy?
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chiếc đế giày nhanh chóng lao tới.
Một cước của Lâm Huyền đạp lên trên mặt Hồ Tông, khiến hắn nhịn không được mà kêu đau một tiếng.
“Á!”
“Có trả tiền không?”
“Lâm Huyền, ngươi muốn chết à!”
“Á!”
“Ta hỏi lại lần nữa, có trả tiền không?”
“Lâm Huyền, nếu ngươi còn dám đánh ta, ta sẽ báo cho trưởng lão!”
“Mách đi, đệ tử ngoại môn bị một tên nô bộc quét tước đánh thành đầu heo, ngươi thử nói ra đi, để ta xem ai sẽ trở thành trò cười trong cả tông!”
“Á! Đừng đánh nữa, ta trả!”
“Nói sớm chút thì có phải là sẽ không bị đánh nữa không? Trong vòng mười ngày phải trả cho ta hai trăm ngân tệ, ký giấy nợ đi!”
“Không phải là một trăm hai mươi sáu ngân tệ hay sao, sao lại biến thành hai trăm rồi?”
“Có ai cho vay tiền mà không thu lãi không, còn dám cò kè mặc cả, muốn bị đánh ư?”
“Á! Đừng đánh mặt ta, ta ký, ta ký!”
Lâm Huyền xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, kí ức vừa mới được dung hợp quả thật không dễ tiêu hóa chút nào.
Trước khi sống lại, thời đại Mạt Pháp của Lâm Huyền đã lụn bại tới tận cùng, dù cho là ba trời chín cõi, hay ngàn dặm bát hoang thì nguyên khí đất trời cũng đã khô cạn gần hết.
Khi đó, chín vạn tiểu thiên thế giới đã hơn một vạn năm không xuất hiện thêm võ giả mới nào, ngay cả ở ba trăm đại thiên thế giới, số lượng võ giả cũng không vượt quá mười vạn.
Thời đại huy hoàng người người tu luyện đã trở thành lịch sử.
Vì để bảo tồn truyền thừa của Võ Đạo, tám vị đại đế còn tồn tại trên đỉnh Chúng Thần đã tìm đến Lâm Huyền.
Lâm Huyền có một bản lĩnh nghịch thiên, bất cứ chuyện nào đã in vào đầu của hắn thì cả đời này cũng sẽ không bị quên đi.
“Tám tên súc sinh này, tận một triệu ba ngàn vạn bản bí tịch, muốn làm đầu ta nổ tung chắc?”
Tám vị đại đế vận dụng bí pháp, khắc tất cả bí tịch Võ Đạo thu thập được trong vòng mười vạn năm qua ở Thần Sơn vào đầu Lâm Huyền.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì tu vi của Lâm Huyền quá thấp nên lúc truyền thừa chấm dứt, hắn không chống đỡ nổi… mà chết.
“Người khác sống lại, cùng lắm cũng chỉ trở lại lúc bản thân còn nhỏ, thế mà tới lượt ta thì lại về tới tận một trăm triệu năm trước, thời đại Vạn Tôn Vấn Thiên.”
Vạn Tôn Vấn Thiên là thời đại hưng thịnh nhất của Võ Đạo, nó hoàn toàn tương phản với thời đại Mạt Pháp, khắp đất trời đều chứa đầy nguyên khí nồng đậm, ngay cả người có tư chất kém cỏi nhất, chỉ cần chăm học khổ luyện thì cũng có thể trở thành kẻ mạnh.
Thời đại này đã sinh ra mười vạn Chí Tôn, ngay cả Thiên Đạo cũng phải cúi đầu xưng thần!
Nói thông tục chút thì, đây là thời đại mà Chí Tôn ở khắp nơi, Đại Đế còn không bằng con chó.
“Sống lại về thời đại này, thật sự là quá may mắn cho ta!”
Lâm Huyền hít sâu một hơi, nguyên khí nồng đậm khiến cả người hắn chỗ nào cũng thoải mái như được tắm trong gió xuân.
“Đời trước ta khát vọng tu hành nhưng không thể, đời này, ta nhất định phải sống thật tuyệt vời!”
Lâm Huyền còn đang dâng trào cảm xúc thì bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên bên tai hắn.
“Rầm!”
Lâm Huyền ngưng nhớ lại, nhìn chiếc cửa lớn trước mặt bị người khác đá văng, ngoài cửa là một thanh niên ăn mặc sang trọng, trên tay áo có thêu hình rồng, mặt mày hung dữ.
“Lâm Huyền, đã qua ba ngày rồi, chuẩn bị tốt tiền chưa?”
Lâm Huyền nhớ ra, đời này, hắn là nô bộc quét tước ở Tàng Kinh Các trong Kiền Long Tông, ngày thường hay bị một tên đệ tử ngoại môn tên là Hồ Tông bắt nạt, mỗi tháng hắn chỉ có bốn ngân tệ để tiêu vặt nhưng tới ba ngân tệ là đã bị Hồ Tông cướp đi rồi.
Tháng này, trưởng lão phụ trách phát tiền tiêu vặt ra ngoài rèn luyện, tiền tiêu vặt phải dồn đến tháng sau mới phát, nhưng Hồ Tông lại không nói lý lẽ, thấy Lâm Huyền không lấy được tiền ra thì hành hung hắn một lúc rồi tuyên bố, nếu ba ngày sau Lâm Huyền còn không có tiền thì sẽ lại tiếp tục đánh hắn.
Lâm Huyền bị vũ nhục như thế, lại không thể báo thù, uất ức quá nhiều nên đã đâm đầu tự tử trong Tàng Kinh Các.
Lâm Huyền xoa trán mình, vẫn còn đau thấu xương.
“Bị người ta đánh thì đâm đầu tự tử, đúng là hèn nhát!”
“Thôi, nếu ta đã chiếm dụng thân thể của ngươi rồi, ta đành giúp ngươi báo thù vậy!”
Người đá cửa đúng là Hồ Tông đã đánh Lâm Huyền, hắn bước tới trước mặt Lâm Huyền.
“Lão tử nói chuyện với ngươi đấy, tiền đâu? Hay là ngươi còn muốn bị đánh nữa?”
Lâm Huyền nhếch miệng cười, tuy rằng căn cơ thân thể này có hơi kém, thậm chí còn chưa đạt được cảnh giới nào, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin rằng hắn có đủ một ngàn loại phương pháp khiến cho Hồ Tông phải kêu cha gọi mẹ.
“Hồ Tông, tháng nào ngươi cũng lấy của ta ba ngân tệ, đã mượn được ba năm lẻ sáu tháng, tổng cộng một trăm hai mươi sáu ngân tệ, ngươi định chừng nào thì trả tiền?”
Thấy Lâm Huyền chất vấn như thế, Hồ Tông chợt run người.
“Tiểu tử, ngươi có phải bị ta đánh hỏng đầu rồi hay không, dám đòi tiền ta ư?”
“Lâm Huyền, đừng có qua loa đại khái với ta, nếu hôm nay ngươi không lấy được tiền ra, ta sẽ đánh ngươi thêm một trận nữa!”
Hồ Tông buồn bực, nếu trước kia Lâm Huyền bị mình dọa như thế này thì đã sớm sợ mất mật rồi, hôm nay không những không sợ chút nào mà vẻ mặt lại còn như đang miệt thị mình vậy.
Lâm Huyền lên tiếng: “Ta trả câu này lại cho ngươi, nếu ngươi không trả tiền, cứ ba ngày ta sẽ đánh ngươi một trận, đánh tới khi ngươi trả hết nợ mới thôi.”
Hồ Tông giận dữ: “Dám trêu đùa lão tử ư, ngươi chết chắc rồi!”
Hắn nắm chặt nắm tay, vung một đấm về phía mặt Lâm Huyền.
Nhưng nắm đấm của Hồ Tông còn chưa chạm được đến Lâm Huyền thì hắn đã cảm thấy dưới bụng đau đớn, cả thân thể bay ngược ra ngoài.
Hồ Tông cảm nhận được sự đau nhức trên thân thể mình, mới sực tỉnh ra, bản thân vừa mới bị Lâm Huyền… đá bay với một cước ư?
“Sao có thể như thế, ta đang ở cảnh giới Luyện thể tầng một, Lâm Huyền còn không phải võ giả, kể cả ta có đứng yên cho hắn đá thì hắn cũng không thể khiến ta lui về sau nửa bước được!”
Lâm Huyền nhìn về phía Hồ Tông, trong giây phút hồ Tông ra tay, nội dung một quyển bí tịch đã xuất hiện trong đầu của hắn.
“Thổ Tức Đoán Thể Quyết, công pháp Hoàng cấp tầng một, do tông chủ Kiền Long Tông của đại lục Thiên Nguyên sáng chế.”
“Một hơi thở ra, một hơi hít vào, hấp thu nguyên khí đất trời, thông suốt ba huyệt Thiên Khu, Khí Hải, Thận Du, đạt tới hiệu quả Đoán Thể.”
Ở thời đại Mạt Pháp, võ giả rất khó tu luyện, vì muốn bản thân mạnh lên mà võ giả đã nghiên cứu lý luận Võ Đạo vô cùng cẩn thận, không ngừng cải tiến.
Lý luận của thời đại Mạt Pháp đã vượt xa tất cả các thời đại trước.
Bất kì quyển bí tịch nào trong số một triệu ba ngàn quyển được khắc vào đầu Lâm Huyền cũng đều có lời bình và cải tiến.
“Khuyết điểm: Trong lúc trao đổi khí, vị trí ba huyệt chính là nhược điểm!”
Lâm Huyền chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu rõ khuyết điểm của công pháp mà Hồ Tông tu luyện.
Hồ Tông đứng lên từ mặt đất, huyệt Khí Hải ở bụng không ngừng đau đớn, khiến cho hai chân hắn có chút tê.
“Một tên nô bộc quét tước như ngươi mà dám đánh một đệ tử ngoại môn như ta?”
“Hôm nay, cho dù ta có đánh chết ngươi, tông môn cũng sẽ không trách phạt ta!”
“Đi chết đi!”
Hồ Tông bước vội về phía trước, thậm chí còn dùng tới cả võ kỹ.
“Bôn Lưu Quyền!”
Lâm Huyền đứng im tại chỗ, như thể đã bị dọa tới ngây người, nhưng nếu có người đứng ở bên cạnh hắn lúc này, nhất định có thể nghe thấy những lời mà hắn đang lẩm nhẩm.
“Bôn Lưu Quyền, võ kỹ Hoàng Giai tầng một, do Lâm Viễn trưởng lão sáng tạo vào năm Kiền Long Môn thứ ba mươi bảy.”
“Lúc dùng Bôn Lưu Quyền, các nắm đấm chồng chất lên nhau, giống như sông lớn tuôn trào!”
“Khuyết điểm: lúc sử dụng quyền pháp, phần thân dưới không ổn định!”
Hồ Tông đã lao tới sát mặt Lâm Huyền, thấy Lâm Huyền không nhúc nhích thì âm thầm cười lạnh.
“Một tên phế vật không làm nổi võ giả, sao có thể là đối thủ của ta chứ?”
“Vừa rồi nhất định là do ngoài ý muốn nên tên Lâm Huyền này mới có thể đá một cước trúng điểm yếu của ta.”
Hồ Tông vô cùng tự tin, hắn dường như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng nắm đấm của bản thân hạ xuống, và dáng vẻ máu chảy lênh láng của Lâm Huyền.
Đột nhiên, chân của Lâm Huyền chợt quét tới đầu gối của Hồ Tông, thân thể Hồ Tông nghiêng ngả ngã uỵch xuống đất, ngã tới nỗi mũi cũng lệch đi.
Hồ Tông hoảng sợ, đây lại là chuyện gì vậy?
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chiếc đế giày nhanh chóng lao tới.
Một cước của Lâm Huyền đạp lên trên mặt Hồ Tông, khiến hắn nhịn không được mà kêu đau một tiếng.
“Á!”
“Có trả tiền không?”
“Lâm Huyền, ngươi muốn chết à!”
“Á!”
“Ta hỏi lại lần nữa, có trả tiền không?”
“Lâm Huyền, nếu ngươi còn dám đánh ta, ta sẽ báo cho trưởng lão!”
“Mách đi, đệ tử ngoại môn bị một tên nô bộc quét tước đánh thành đầu heo, ngươi thử nói ra đi, để ta xem ai sẽ trở thành trò cười trong cả tông!”
“Á! Đừng đánh nữa, ta trả!”
“Nói sớm chút thì có phải là sẽ không bị đánh nữa không? Trong vòng mười ngày phải trả cho ta hai trăm ngân tệ, ký giấy nợ đi!”
“Không phải là một trăm hai mươi sáu ngân tệ hay sao, sao lại biến thành hai trăm rồi?”
“Có ai cho vay tiền mà không thu lãi không, còn dám cò kè mặc cả, muốn bị đánh ư?”
“Á! Đừng đánh mặt ta, ta ký, ta ký!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook