Võ Đạo Bá Chủ
-
Chương 30: Ngai vàng thập đại sấm vương
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
“Mang ngai vàng Sấm Vương lên.” - Giọng Tử Hoành Viễn vang lên, hàng người bên cạnh đi ra, bốn người một hàng, ở giữa khiêng một ngai vàng sáng lấp lánh, cứ cách mười mét sẽ đặt một ngai vàng, xếp thành một hàng.
“Là ngai vàng Sấm Vương.” - Trong sân vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc, rất nhiều học viên liếm môi nhìn mười chiếc ngai vàng đặt giữa sân, trong mắt hiển lên tia cuồng nhiệt!
Những chiếc ngai vàng này cao một mét, toàn thân mạ vàng, điêu khắc đồ án rồng bay, khí thế khoáng đạt.
Mỗi chiếc ngai vàng đều có một con số, từ một đến mười.
Mười chiếc ngai vàng này đại biểu cho thập đại Sấm Vương trong Sấm Vương tranh đấu này, học viên ngồi lên ngai vàng sớm nhất sẽ có danh xưng Sấm Vương tương ứng! Ngoại trừ đạt được phần thưởng ra thì cũng đại biểu cho vinh quang cực cao.
La Phong sớm đã quen rồi, vì vậy không hề ngạc nhiên lắm, hắn hơi híp mắt, ánh mắt nhìn vào ba chiếc ngai vàng gần nhất, trong mắt lộ ra tia kiên định!
Người nhìn ba chiếc ngai vàng hạng đầu của Sấm Vương tranh đấu không chỉ có mình La Phong.
Bên kia, đôi tay trắng như phấn của Lâm Tiêu Tiêu nắm chặt, vẻ mặt kích động nhìn ba vị trí đầu của Sấm Vương tranh đấu, ánh mắt say mê.
“Thiên Dương, ngươi thực sự có thể giúp ta vào được hạng ba sao?” - Lâm Tiêu Tiêu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lý Thiên Dương bên cạnh.
Lý Thiên Dương khoanh tay, không để ý nói:
“Sư muội yên tâm, nếu ta đã đáp ứng Đoan Mộc công tử thì nhất định sẽ không nuốt lời. Thực lực của ngươi vào hạng mười không có vấn đề gì, muốn vào hạng ba, đối thủ duy nhất của ngươi chính là Tần Lạc Tuyết, nhưng có sự trợ giúp của ta, nàng ta chả là thá gì đâu.”
“Đa tạ sư huynh!” - Lâm Tiêu Tiêu kích động đến nỗi mặt ửng đỏ, ánh mắt trông mong nhìn vào ba ngai vàng đầu của Sấm Vương tranh đấu, đầu lưỡi phấn hồng nhịn không được liếm môi đỏ mọng.
Thực lực của nàng chỉ ở tứ trọng Cương Nhu Cảnh đỉnh phong, vận khí tốt thì cũng vào được hạng mười, nhưng hạng ba thì không chắc. Lần này có sự giúp đỡ của Lý Thiên Dương, nếu đến lúc đó có thể đạt được vị trí thứ ba thì có thể được bộ võ học hoàng cấp thượng phẩm, đến lúc đó tăng cường tu luyện, đột phá ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh thì có thể tham gia Kim Điện sát hạch, vào nội viện.
Lúc này, Lý Thiên Dương chuyển đề tài:
“Nhưng mà trước đó, ta còn có một việc muốn làm.”
Lâm Tiêu Tiêu cảm nhận được khí tức lạnh thấu xương tỏa ra từ người Lý Thiên Dương thì hơi sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Lý Thiên Dương, một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt nàng.
“La Phong…” - Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, khuôn mặt hiện lên vẻ cười nhạt.
Chuyện xung đột giữa Lý Thiên Dương và La Phong ở Thanh Phong trấn, nàng có nghe thấy, Lý Thiên Dương này có thù tất báo, lần này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Không biết sao, chuyện Lâm Tiêu Tiêu không muốn thấy nhất chính là thực lực của La Phong ngày càng tăng, điều này khiến lòng nàng có sự sợ hãi vô hình, lúc này nghe thấy Lý Thiên Dương muốn giáo huấn La Phong thì không khỏi mở cờ trong bụng.
La Phong đang quan sát ngai vàng Sấm Vương thì đột nhiên có cảm ứng, nhìn sang bên cạnh, vừa lúc đối mắt với ánh mắt lạnh lùng tức giận của Lý Thiên Dương, hắn chỉ cười nhạt, không để ý.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, dù Lâm Tiêu Tiêu hay Lý Thiên Dương đều không có tư cách để hắn đặt trong lòng.
Tử Hoành Viễn từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn về mấy trăm học viên dưới sân nói:
“Các trò, hôm nay chính là Sấm Vương tranh đấu mỗi năm một lần! Một trăm học viên vào được cửa Sấm, sẽ có được phần thưởng của học viện và vinh dự vô cùng lớn, về việc phần thưởng là gì hẳn các trò đã biết rồi, ta cũng không nhắc lại nữa.”
“Mọi người xuất phát từ của đông, đi qua ba cửa Yêu Lâm, Cự Mộc Cốc, Vong Xuyên Hà, rồi trở lại học viện từ của tây, thì coi như qua cửa Sấm thành công. Ta ở đây chờ các trò trở về.”
“Ùng ùng…”
Từ Hoành Viễn vừa dứt lời, sân học viện đột nhiên rung động, hai bên đông tây của cửa đá to lớn dần mở ra, cảnh sắc bên ngoài vô cùng hoang vu, không biết đi hướng nào.
Mọi người nóng bỏng nhìn cửa đông, chỗ này là điểm khởi đầu của trận đấu!
“Tranh đấu bắt đầu!” - Tử Hoành Viễn vừa dứt lời, hàng trăm học viên trên sân ồn ào một tiếng, lập tức hóa thành một trận hồng thủy, xông về cửa đông.
Ra khỏi cửa đông, trước mắt La Phong là một sơn cốc sâu rộng.
Sơn cốc này có hình móng ngựa, trên là Tử Xà Cốc, như một con rắn khổng lồ vờn quanh núi Tử Linh, ước chừng dài mấy chục dặm! Tuyến đường đi của Sấm Vương tranh đấu chính là thông qua thung lũng này, sau đó trở về cửa tây.
“Vèo vèo…”
Mấy trăm người chen lấn xông vào thung lũng, không ít người vận chuyển võ học khinh thân, sợ bị tụt lại so với người khác.
La Phong đi không nhanh không chậm, cũng không thi triển Đằng Long bộ.
Bây giờ không phải lúc mấu chốt để tranh tài, không cần thiết phải lãng phí thể lực.
“Nhược Lam, chúng ta chia ra hành động. Đến Vong Xuyên Hà sẽ gặp lại.” - La Phong nói với Băng Nhược Lam bên cạnh.
Sấm Vương tranh đấu tổng cộng có ba cửa nạn, theo thứ tự là Yêu Lâm, Cự Mộc Cốc, Vong Xuyên Hà. Trong ba cửa này, hai cửa trước mặt người ngày càng nhiều, ngược lại thành trói buộc.
“Được, ngươi cẩn thận nhé, Lý Thiên Dương hình như vẫn còn canh cánh chuyên thua ngươi ở Thanh Phong trấn.” - Băng Nhược Lam dặn dò.
“Ha ha ha… Không cần lo lắng, nếu trước đây hắn thua ta, thì sau này cũng như vậy thôi!” - La Phong vỗ Hổ Phách đao sau lưng, vẻ mặt tự tin.
Băng Nhược Lam bĩu môi, chỉ xem như La Phong đang nói khoác.
La Phong chỉ có thực lực tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kì, mà tu vi của Lý Thiên Dương đã đạt ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kì, cho dù sức mạnh lớn hơn một chút, La Phong cũng không có khả năng thành đối thủ của Lý Thiên Dương.
“Được rồi, ta biết ngươi lợi hại, được chưa? Ta đi trước…” - Băng Nhược Lam trừng mắt nhìn, vừa dứt lời, thân ảnh xanh nhạt đã hòa vào dòng người, chỉ nửa khắc liền mịt mờ vào rừng núi.
“Cô nàng này, vậy mà không tin ta, sau này sẽ cho nàng biết ca ca ta anh dũng bất phàm thế nào!” - La Phong sờ lỗ mũi, thầm nói một câu, cũng đi sát theo.
“Xoát xoát xoát…”
Mặc dù La Phong không thi triển Đằng Long bộ, nhưng tốc độ cũng cực nhanh, tựa như con báo săn trong rừng cây, dần dần kéo dài khoảng cách với những học viên thông thường, rất nhanh đã đi tới cửa ải khó nhất “Yêu Lâm”.
Thung lũng lúc đầu chỉ rộng hơn mười mét, nhưng đến đây thì đột nhiên rộng gấp mấy lần, cây cối sinh trưởng trong đó cao hơn đầu người khoảng mười trượng, tán cây rậm rạp, giữa các tầng cây là tầng tầng lớp lớp sương trắng đang bay phất phơ, tràn đầy thần bí, khí tức quỷ dị khiến cho lòng người sinh ra cảm giác lạnh giá.
Bước chân La Phong không chút do dự, xông thẳng vào Yêu Lâm, bên trái cách hắn mười mét có bốn tên học viên ban Kim Dương đi thành nhóm nhỏ.
“Uông Văn, ta nghe nói Yêu Lâm này tốt nhất nên đi một mình vào.” - Một tên trong bốn tên, quan sát những cây cao lớn xung quanh, có chút sợ hãi nói.
Tên học viên ban Kim Dương tên Uông văn quay đầu cười nói:
“Lý Nhị Xuyên, nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa. Thực lực của chúng ta ở ban Kim Dương căn bản là dưới chót, không đoàn kết lại thì hoàn toàn không có hi vọng qua cửa!”
Uông Văn chỉ vào La Phong cách đó không xa, hừ nói:
“Các ngươi có nhìn thấy tên tiểu tử của ban Ngân Nguyệt không? Ta dám cược, hắn sẽ bị loại bỏ ngay lập tức!”
Ba người bên cạnh gật đầu nói phải.
Mà lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố.
“Xèo xèo…”
Theo tiếng thét chói tai, giữa tán cây rậm rạp đột nhiên lao ra rất nhiều bóng đen.
“Vèo vèo…”
Đá và mộc côn từ trên cây rơi xuống như mưa.
“Là vượn cây Đại Lực! A!” - Tên học viên tên Lý Nhị Xuyên kinh hô một tiếng, bị một tảng đá đập vào người, lập tức đau nhức lăn lộn trên đất.
Lúc này, mấy người mới nhìn rõ bóng đen trong tán cây.
Những bóng đen cao gần hai người, hai cánh tay cực kì khỏe mạnh, con người đỏ ngầu, chính là yêu thú vượn cây Đại Lực trong Yêu Lâm.
Những con vượn cây Đại Lực này cầm đá hoặc côn gỗ trong tay, không ngừng ném về phía mọi người, thỉnh thoảng có mấy con lao từ trên cây xuống, cho bọn họ mấy phát côn, mỗi lần đánh trúng sẽ phát ra tiếng kêu chít chít vui sướng, tựa như vô cùng hứng thú.
“Mấy con súc sinh này! Vây lại!” - Uông Văn hét lên một tiếng, bốn người lập tức vây thành vòng tròn.
“Xoạt”
Uông Văn xuất kiếm, nhắm ngay một con vượn cây Đại Lực muốn xông tới, kiếm đâm ra, đâm mạnh vào vai phải của con vượn cây Đại Lực.
“Chít”
Con vượn cây Đại Lực bị thương, hét lên một tiếng, lăn ra ngoài.
Tựa như chọc vào tổ ong vò vẽ, cả cánh rừng lập tức sôi trào!
Những con vượn cây Đại Lực xung quanh mắt đỏ ngầu lên, đấm ngực, thét lên nhảy từ tán cây xuống, nhằm về phía bốn tên học viên ban Kim Dương, ném đá và mộc côn như mưa về phía bốn người!
La Phong đứng bên kia, ban đầu còn nghe thấy tiếng học viên ban Kim Dương hét lên, sau đó chỉ còn vài tiếng rên thảm.
“Mấy tên ngu ngốc này!” - La Phong thầm lắc đầu, đồng tình nhìn bên đó.
Vượn cây Đại Lực tính tình ôn hòa, nhưng là yêu thú có ý thức lãnh địa cực cao, không cho phép ai bước vào lãnh địa của mình!
Đối với những kẻ xông vào lúc đầu chỉ hơi cảnh cáo, ngăn đối phương tiếp tục đi tới, nếu như bị phản kích, sẽ công kích hết sức, đánh người xâm lăng tới hấp hối, sau đó ném ra lãnh địa.
Đáng nhắc tới chính là, người xâm lăng càng nhiều, thì càng dễ dàng lọt vào tầm ngắm công kích của vượn cây Đại Lực. Những người có chút kinh nghiệm đều sẽ đi một mình vào Yêu Lâm, tận lực không gây phiền toái với những con vượn này
Mấy con vượn cây Đại Lực xung quanh đều bị mấy tên học viên ban Kim Dương hấp dẫn, La Phong liền buông lỏng.
“Vèo”
Nắm lấy cơ hội, La Phong nâng bước chân, thân ảnh bay như chớp về phía trước.
Trên đường, lâu lâu còn gặp phải mấy con vượn cây Đại Lực, La Phong dựa vào động tác mạnh khỏe, mỗi lần đều nhẹ nhàng tránh ra, tiến lên với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, đa số học viên đều dũng mãnh đi vào Yêu Lâm, cả cánh rừng lập tức ồn ào lên, khắp nơi đều nghe tiếng học viên kêu thảm thiết với tiếng rống giận dữ của vượn cây.
Một đường tiến về trước, người càng ngày càng ít, La Phong tính toán sơ qua, gần như một nửa học viên đều ngã xuống Yêu Lâm.
Sau nửa canh giờ, tầm nhìn dần khoáng đạt, rào rào một tiếng, La Phong cuối cùng cũng ra khỏi Yêu Lâm.
Trước mặt là một thung lũng trơ trụi, vách đá bốn phía dựng thẳng lên, không có một ngọn cỏ, phía trước có một hố như miệng hồ lô.
Miệng cốc chật hẹp, bên cạnh miệng có mười mấy học viên, trên người mặc đồng phục của ban Kim Dương.
“Hả? Đây là học viên ban Ngân Nguyệt…”
“Không ngờ ngoài Băng Nhược Lam của ban Ngân Nguyệt ra, còn có người có thể nhanh chóng ra khỏi Yêu Lâm.”
“Vượt qua Yêu Lâm cũng chẳng có gì, Cự Mộc Cốc với Vong Hà Xuyên mới là cửa ải khó khăn chân chính, ta đánh cược, hắn không cách nào vượt qua được Cự Mộc Cốc…”
Nghe thấy tiếng động, mọi người quay đầu, thấy đồng phục học viên trên người La Phong, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
La Phong không quan tâm tới ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới miệng cốc.
Đây chính là cửa ải khó khăn thứ hai của Sấm Vương tranh đấu “Cự Mộc Cốc”!
“Là ngai vàng Sấm Vương.” - Trong sân vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc, rất nhiều học viên liếm môi nhìn mười chiếc ngai vàng đặt giữa sân, trong mắt hiển lên tia cuồng nhiệt!
Những chiếc ngai vàng này cao một mét, toàn thân mạ vàng, điêu khắc đồ án rồng bay, khí thế khoáng đạt.
Mỗi chiếc ngai vàng đều có một con số, từ một đến mười.
Mười chiếc ngai vàng này đại biểu cho thập đại Sấm Vương trong Sấm Vương tranh đấu này, học viên ngồi lên ngai vàng sớm nhất sẽ có danh xưng Sấm Vương tương ứng! Ngoại trừ đạt được phần thưởng ra thì cũng đại biểu cho vinh quang cực cao.
La Phong sớm đã quen rồi, vì vậy không hề ngạc nhiên lắm, hắn hơi híp mắt, ánh mắt nhìn vào ba chiếc ngai vàng gần nhất, trong mắt lộ ra tia kiên định!
Người nhìn ba chiếc ngai vàng hạng đầu của Sấm Vương tranh đấu không chỉ có mình La Phong.
Bên kia, đôi tay trắng như phấn của Lâm Tiêu Tiêu nắm chặt, vẻ mặt kích động nhìn ba vị trí đầu của Sấm Vương tranh đấu, ánh mắt say mê.
“Thiên Dương, ngươi thực sự có thể giúp ta vào được hạng ba sao?” - Lâm Tiêu Tiêu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lý Thiên Dương bên cạnh.
Lý Thiên Dương khoanh tay, không để ý nói:
“Sư muội yên tâm, nếu ta đã đáp ứng Đoan Mộc công tử thì nhất định sẽ không nuốt lời. Thực lực của ngươi vào hạng mười không có vấn đề gì, muốn vào hạng ba, đối thủ duy nhất của ngươi chính là Tần Lạc Tuyết, nhưng có sự trợ giúp của ta, nàng ta chả là thá gì đâu.”
“Đa tạ sư huynh!” - Lâm Tiêu Tiêu kích động đến nỗi mặt ửng đỏ, ánh mắt trông mong nhìn vào ba ngai vàng đầu của Sấm Vương tranh đấu, đầu lưỡi phấn hồng nhịn không được liếm môi đỏ mọng.
Thực lực của nàng chỉ ở tứ trọng Cương Nhu Cảnh đỉnh phong, vận khí tốt thì cũng vào được hạng mười, nhưng hạng ba thì không chắc. Lần này có sự giúp đỡ của Lý Thiên Dương, nếu đến lúc đó có thể đạt được vị trí thứ ba thì có thể được bộ võ học hoàng cấp thượng phẩm, đến lúc đó tăng cường tu luyện, đột phá ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh thì có thể tham gia Kim Điện sát hạch, vào nội viện.
Lúc này, Lý Thiên Dương chuyển đề tài:
“Nhưng mà trước đó, ta còn có một việc muốn làm.”
Lâm Tiêu Tiêu cảm nhận được khí tức lạnh thấu xương tỏa ra từ người Lý Thiên Dương thì hơi sững sờ, nhìn theo ánh mắt của Lý Thiên Dương, một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt nàng.
“La Phong…” - Lâm Tiêu Tiêu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, khuôn mặt hiện lên vẻ cười nhạt.
Chuyện xung đột giữa Lý Thiên Dương và La Phong ở Thanh Phong trấn, nàng có nghe thấy, Lý Thiên Dương này có thù tất báo, lần này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Không biết sao, chuyện Lâm Tiêu Tiêu không muốn thấy nhất chính là thực lực của La Phong ngày càng tăng, điều này khiến lòng nàng có sự sợ hãi vô hình, lúc này nghe thấy Lý Thiên Dương muốn giáo huấn La Phong thì không khỏi mở cờ trong bụng.
La Phong đang quan sát ngai vàng Sấm Vương thì đột nhiên có cảm ứng, nhìn sang bên cạnh, vừa lúc đối mắt với ánh mắt lạnh lùng tức giận của Lý Thiên Dương, hắn chỉ cười nhạt, không để ý.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, dù Lâm Tiêu Tiêu hay Lý Thiên Dương đều không có tư cách để hắn đặt trong lòng.
Tử Hoành Viễn từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn về mấy trăm học viên dưới sân nói:
“Các trò, hôm nay chính là Sấm Vương tranh đấu mỗi năm một lần! Một trăm học viên vào được cửa Sấm, sẽ có được phần thưởng của học viện và vinh dự vô cùng lớn, về việc phần thưởng là gì hẳn các trò đã biết rồi, ta cũng không nhắc lại nữa.”
“Mọi người xuất phát từ của đông, đi qua ba cửa Yêu Lâm, Cự Mộc Cốc, Vong Xuyên Hà, rồi trở lại học viện từ của tây, thì coi như qua cửa Sấm thành công. Ta ở đây chờ các trò trở về.”
“Ùng ùng…”
Từ Hoành Viễn vừa dứt lời, sân học viện đột nhiên rung động, hai bên đông tây của cửa đá to lớn dần mở ra, cảnh sắc bên ngoài vô cùng hoang vu, không biết đi hướng nào.
Mọi người nóng bỏng nhìn cửa đông, chỗ này là điểm khởi đầu của trận đấu!
“Tranh đấu bắt đầu!” - Tử Hoành Viễn vừa dứt lời, hàng trăm học viên trên sân ồn ào một tiếng, lập tức hóa thành một trận hồng thủy, xông về cửa đông.
Ra khỏi cửa đông, trước mắt La Phong là một sơn cốc sâu rộng.
Sơn cốc này có hình móng ngựa, trên là Tử Xà Cốc, như một con rắn khổng lồ vờn quanh núi Tử Linh, ước chừng dài mấy chục dặm! Tuyến đường đi của Sấm Vương tranh đấu chính là thông qua thung lũng này, sau đó trở về cửa tây.
“Vèo vèo…”
Mấy trăm người chen lấn xông vào thung lũng, không ít người vận chuyển võ học khinh thân, sợ bị tụt lại so với người khác.
La Phong đi không nhanh không chậm, cũng không thi triển Đằng Long bộ.
Bây giờ không phải lúc mấu chốt để tranh tài, không cần thiết phải lãng phí thể lực.
“Nhược Lam, chúng ta chia ra hành động. Đến Vong Xuyên Hà sẽ gặp lại.” - La Phong nói với Băng Nhược Lam bên cạnh.
Sấm Vương tranh đấu tổng cộng có ba cửa nạn, theo thứ tự là Yêu Lâm, Cự Mộc Cốc, Vong Xuyên Hà. Trong ba cửa này, hai cửa trước mặt người ngày càng nhiều, ngược lại thành trói buộc.
“Được, ngươi cẩn thận nhé, Lý Thiên Dương hình như vẫn còn canh cánh chuyên thua ngươi ở Thanh Phong trấn.” - Băng Nhược Lam dặn dò.
“Ha ha ha… Không cần lo lắng, nếu trước đây hắn thua ta, thì sau này cũng như vậy thôi!” - La Phong vỗ Hổ Phách đao sau lưng, vẻ mặt tự tin.
Băng Nhược Lam bĩu môi, chỉ xem như La Phong đang nói khoác.
La Phong chỉ có thực lực tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kì, mà tu vi của Lý Thiên Dương đã đạt ngũ trọng Thiết Cốt Cảnh trung kì, cho dù sức mạnh lớn hơn một chút, La Phong cũng không có khả năng thành đối thủ của Lý Thiên Dương.
“Được rồi, ta biết ngươi lợi hại, được chưa? Ta đi trước…” - Băng Nhược Lam trừng mắt nhìn, vừa dứt lời, thân ảnh xanh nhạt đã hòa vào dòng người, chỉ nửa khắc liền mịt mờ vào rừng núi.
“Cô nàng này, vậy mà không tin ta, sau này sẽ cho nàng biết ca ca ta anh dũng bất phàm thế nào!” - La Phong sờ lỗ mũi, thầm nói một câu, cũng đi sát theo.
“Xoát xoát xoát…”
Mặc dù La Phong không thi triển Đằng Long bộ, nhưng tốc độ cũng cực nhanh, tựa như con báo săn trong rừng cây, dần dần kéo dài khoảng cách với những học viên thông thường, rất nhanh đã đi tới cửa ải khó nhất “Yêu Lâm”.
Thung lũng lúc đầu chỉ rộng hơn mười mét, nhưng đến đây thì đột nhiên rộng gấp mấy lần, cây cối sinh trưởng trong đó cao hơn đầu người khoảng mười trượng, tán cây rậm rạp, giữa các tầng cây là tầng tầng lớp lớp sương trắng đang bay phất phơ, tràn đầy thần bí, khí tức quỷ dị khiến cho lòng người sinh ra cảm giác lạnh giá.
Bước chân La Phong không chút do dự, xông thẳng vào Yêu Lâm, bên trái cách hắn mười mét có bốn tên học viên ban Kim Dương đi thành nhóm nhỏ.
“Uông Văn, ta nghe nói Yêu Lâm này tốt nhất nên đi một mình vào.” - Một tên trong bốn tên, quan sát những cây cao lớn xung quanh, có chút sợ hãi nói.
Tên học viên ban Kim Dương tên Uông văn quay đầu cười nói:
“Lý Nhị Xuyên, nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa. Thực lực của chúng ta ở ban Kim Dương căn bản là dưới chót, không đoàn kết lại thì hoàn toàn không có hi vọng qua cửa!”
Uông Văn chỉ vào La Phong cách đó không xa, hừ nói:
“Các ngươi có nhìn thấy tên tiểu tử của ban Ngân Nguyệt không? Ta dám cược, hắn sẽ bị loại bỏ ngay lập tức!”
Ba người bên cạnh gật đầu nói phải.
Mà lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố.
“Xèo xèo…”
Theo tiếng thét chói tai, giữa tán cây rậm rạp đột nhiên lao ra rất nhiều bóng đen.
“Vèo vèo…”
Đá và mộc côn từ trên cây rơi xuống như mưa.
“Là vượn cây Đại Lực! A!” - Tên học viên tên Lý Nhị Xuyên kinh hô một tiếng, bị một tảng đá đập vào người, lập tức đau nhức lăn lộn trên đất.
Lúc này, mấy người mới nhìn rõ bóng đen trong tán cây.
Những bóng đen cao gần hai người, hai cánh tay cực kì khỏe mạnh, con người đỏ ngầu, chính là yêu thú vượn cây Đại Lực trong Yêu Lâm.
Những con vượn cây Đại Lực này cầm đá hoặc côn gỗ trong tay, không ngừng ném về phía mọi người, thỉnh thoảng có mấy con lao từ trên cây xuống, cho bọn họ mấy phát côn, mỗi lần đánh trúng sẽ phát ra tiếng kêu chít chít vui sướng, tựa như vô cùng hứng thú.
“Mấy con súc sinh này! Vây lại!” - Uông Văn hét lên một tiếng, bốn người lập tức vây thành vòng tròn.
“Xoạt”
Uông Văn xuất kiếm, nhắm ngay một con vượn cây Đại Lực muốn xông tới, kiếm đâm ra, đâm mạnh vào vai phải của con vượn cây Đại Lực.
“Chít”
Con vượn cây Đại Lực bị thương, hét lên một tiếng, lăn ra ngoài.
Tựa như chọc vào tổ ong vò vẽ, cả cánh rừng lập tức sôi trào!
Những con vượn cây Đại Lực xung quanh mắt đỏ ngầu lên, đấm ngực, thét lên nhảy từ tán cây xuống, nhằm về phía bốn tên học viên ban Kim Dương, ném đá và mộc côn như mưa về phía bốn người!
La Phong đứng bên kia, ban đầu còn nghe thấy tiếng học viên ban Kim Dương hét lên, sau đó chỉ còn vài tiếng rên thảm.
“Mấy tên ngu ngốc này!” - La Phong thầm lắc đầu, đồng tình nhìn bên đó.
Vượn cây Đại Lực tính tình ôn hòa, nhưng là yêu thú có ý thức lãnh địa cực cao, không cho phép ai bước vào lãnh địa của mình!
Đối với những kẻ xông vào lúc đầu chỉ hơi cảnh cáo, ngăn đối phương tiếp tục đi tới, nếu như bị phản kích, sẽ công kích hết sức, đánh người xâm lăng tới hấp hối, sau đó ném ra lãnh địa.
Đáng nhắc tới chính là, người xâm lăng càng nhiều, thì càng dễ dàng lọt vào tầm ngắm công kích của vượn cây Đại Lực. Những người có chút kinh nghiệm đều sẽ đi một mình vào Yêu Lâm, tận lực không gây phiền toái với những con vượn này
Mấy con vượn cây Đại Lực xung quanh đều bị mấy tên học viên ban Kim Dương hấp dẫn, La Phong liền buông lỏng.
“Vèo”
Nắm lấy cơ hội, La Phong nâng bước chân, thân ảnh bay như chớp về phía trước.
Trên đường, lâu lâu còn gặp phải mấy con vượn cây Đại Lực, La Phong dựa vào động tác mạnh khỏe, mỗi lần đều nhẹ nhàng tránh ra, tiến lên với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, đa số học viên đều dũng mãnh đi vào Yêu Lâm, cả cánh rừng lập tức ồn ào lên, khắp nơi đều nghe tiếng học viên kêu thảm thiết với tiếng rống giận dữ của vượn cây.
Một đường tiến về trước, người càng ngày càng ít, La Phong tính toán sơ qua, gần như một nửa học viên đều ngã xuống Yêu Lâm.
Sau nửa canh giờ, tầm nhìn dần khoáng đạt, rào rào một tiếng, La Phong cuối cùng cũng ra khỏi Yêu Lâm.
Trước mặt là một thung lũng trơ trụi, vách đá bốn phía dựng thẳng lên, không có một ngọn cỏ, phía trước có một hố như miệng hồ lô.
Miệng cốc chật hẹp, bên cạnh miệng có mười mấy học viên, trên người mặc đồng phục của ban Kim Dương.
“Hả? Đây là học viên ban Ngân Nguyệt…”
“Không ngờ ngoài Băng Nhược Lam của ban Ngân Nguyệt ra, còn có người có thể nhanh chóng ra khỏi Yêu Lâm.”
“Vượt qua Yêu Lâm cũng chẳng có gì, Cự Mộc Cốc với Vong Hà Xuyên mới là cửa ải khó khăn chân chính, ta đánh cược, hắn không cách nào vượt qua được Cự Mộc Cốc…”
Nghe thấy tiếng động, mọi người quay đầu, thấy đồng phục học viên trên người La Phong, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
La Phong không quan tâm tới ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới miệng cốc.
Đây chính là cửa ải khó khăn thứ hai của Sấm Vương tranh đấu “Cự Mộc Cốc”!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook