Vô Danh Giới
-
Chương 75: Vô đề - Sắc nhẹ
Chương Này của ta có nội dung vô cùng nhạy cảm. Các Đạo hữu dưới 18 tuổi thì không được xem đâu nha. Vậy nên hãy cân nhắc thật kỹ nha, và tất nhiên ta không chịu bất cứ trách nhiệm gì cả nếu các đạo hữu bị bố mẹ "gank" bất ngờ. Xincamon.
Đến giờ thì Thiên Vũ đã hiểu, hắn lại bị tập kích bất ngờ một lần nữa ah. “Mất công đếm bảy ngàn bước làm gì để rồi ăn được cả hai chị em cùng lúc. Haizzz.” Mặc dù thở dài nhưng khóe miệng hắn lại vểnh lên một nụ cười thật sung sướng và hạnh phúc.
“Cô nàng Huyên Huyên vậy mà thật bạo, chẳng nhẽ ta lại phải làm ngựa cho mĩ nhân cưỡi một lần nữa sao?” Nghĩ vậy, Thiên Vũ liền ôm lấy nàng, áp nhẹ nhàng nàng xuống phía dưới. (Tôn ti trật tự là phải chuẩn ah!)
Một mùi hương mê người xộc vào mũi hắn khiến tâm trí hắn trở nên mơ hồ mà sung sướng lạ kì. Mùi thơm thoang thoảng mà thanh tao vô cùng. Ngay lập tức hắn áp miệng xuống khóa chặt đôi môi mềm mại quyến rũ vô cùng kia.
Đôi bàn tay ma quỷ lần mò khắp cơ thể mềm mại mê người kia không sót một điểm nào. Trong phòng vốn tối đen, và như đã họp bàn từ trước, không một ai sử dụng thần thức tra xét hay cảm nhận gì cả, tất cả đều trở về bản năng nguyên thủy của loài người mà hành sự. Đây là sự tôn trọng cơ bản mà cả ba người dành cho nhau trong những lúc mặn nồng như thế này.
- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, các muội thật bạo nha, dám tập kích phu quân. Ta đâu có nói là sẽ tha cho hai vị nương tử tuyệt sắc đáng yêu vô cùng này chứ? Haha.
Theo lộ trình của bàn tay ma quỷ kia, tiếng thở gấp của Huyên Huyên càng ngày càng lớn dần. Rất nhanh quần áo của cả hai đã không còn nguyên vẹn, Tiểu Đệ Đệ của Thiên Vũ cũng đã vươn mình lên cứng cáp như một cây cột chống trời, Trên thân trụ còn ẩn ẩn những đường gân trang trí vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Theo tiếng rên nhè nhẹ của Huyên Huyên kia, trong góc giường cũng có một vài tiếng thở dốc vô cùng kín đáo. Hắn vươn mình, kéo cả thân ảnh yểu điệu đó nằm xuống sát bên, vận quang ma pháp, tạo một quả cầu ánh sáng nho nhỏ phiêu phù trên không trung. Căn phòng tối đen lập tức có một tia sáng dịu dàng chiếu cố ẩn ẩn hiện hiện ba thân ảnh đang cuộn lấy nhau làm những thủ tục dạo đầu.
Thật ra Thiên Vũ vốn không hề có lấy một chút kinh nhiệm thực tế gì trong mảng này, nhưng hắn lại áp theo những thước phim quý giá từ kí ức kia mà làm theo. Không ăn thịt heo nhưng đã đều xem qua heo chạy, điều này đã khiến hai thân ảnh mê người phía dưới sung sướng kích thích phải liên tục uốn éo và phát ra những âm thanh mê người.
Nghe những tiếng thở dốc, những tiếng rên nhè nhẹ của hai vị nương tử tuyệt sắc mà nhu thuận của mình, con mãnh thú ẩn ẩn trong người Thiên Vũ cũng đã lập tức phá tan xiềng xích mà xông ra. Đến hiện tại thì hắn đã không thể phân biệt nổi đâu là Tiêu Tiêu và đâu là Huyên Huyên nữa. Một bài toán vô cùng khó lại xuất hiện trong tâm trí hắn: “Trái trước hay phải trước?”
Những âm thanh rên rỉ nhè nhẹ mà dụ hoặc kia vẫn liên tục được phát ra, hắn liền bịt miệng hai nàng bằng một nụ hôn thật dài và tình tứ, đôi tay không yên phận kia thì vẫn không ngừng tìm tòi mọi ngóc ngách trên những vùng đất mềm mại vô song kia. Như một nhà thám hiểm đích thực vậy!
- Hông hắn nhẹ nhàng chuyển động, một vài giọt máu vô cùng quý giá chảy ra từ khu rừng rậm rạp “Ahhh… Từ Từ… nhẹ thôi phu quân… Ahhh”
- “Là Tiêu Tiêu, rốt cuộc thì vẫn là nàng, haha” Đấy là hắn nghĩ thầm chứ đâu có ngu gì mà thốt ra lời này. Tâm tình hắn lại càng trở nên cao hứng, trợ lực đả lực không ngừng nghỉ.
Sau cơn đau đầu tiên kia, xộc tới tâm trí Tiêu Tiêu là một cảm giác mĩ diệu vô cùng, nó có một chút đau đớn mà lại đi kèm với sự sung sướng tới lạ kì. Mỗi lần cây gậy chống trời kia chạm vào tới điểm sâu nhất kia là lại có một dòng điện chạy qua làm nàng tê liệt toàn thân vô lực chống cự. Chỉ có cái miệng xinh xắn của nàng là có thể phát ra một vài âm thanh vô cùng xấu hổ.
Nằm bên cạnh Huyên Huyên cũng đâu có khá hơn chút nào, Từ lần đầu tiên tiến nhập của Thiên Vũ kia nàng đã phải nằm im vô lực chống cự rồi. Từ Tiêu Tiêu liên tục truyền tới những cảm giác dục tiên dục tử khiến dục hỏa trong nàng trào dâng mãnh liệt.
Dần dần cũng đã quen với nhịp độ của Thiên Vũ, chiếc hông nhỏ xinh của Tiêu Tiêu cũng đã dần phối hợp nhịp nhàng, đây chính là bản năng chứ không hề liên quan gì tới tính cách hay suy nghĩ của nàng. Dục hỏa kia trào dâng trong lòng Huyên Huyên kia cũng đã ảnh hưởng tới tâm tư cô nàng nhút nhát mà thùy mị nết na này.
…
Ahhhhh… dường như có gì đó tiết ra làm ướt một mảng chiếc ga trải giường, theo đó là một mùi thoang thoảng tanh nồng kì lạ ẩn ẩn xuất hiện trong căn phòng này. Rốt cuộc thì hai mĩ nhân cũng không thể chịu được còn quái vật khủng bố kia tàn phá, cả hai cô nàng cùng đỏ mặt xấu hổ đồng thời hét lên một tiếng yêu kiều dụ hoặc, rồi phát ra những tiếng thở dốc nặng nề. Nhưng con quái vật hình trụ kia vẫn chưa hề có dấu hiệu thỏa mãn, nó vẫn sừng sững như vậy chưa hề xuy giảm chút nào.
- Huyên Huyên, để muội đợi rồi, ta xin lỗi, để ta bù cho muội này!
Thiên Vũ quay sang thân hình còn lại, mùi hương kì lạ mà vô cùng dễ ngửi kia kia lại điên cuồng tiếp thêm dục vọng cho con quái vật hình trụ. Hắn đặt một nụ hôn ấm áp lên chiếc miệng nhỏ xinh của nàng. Hai tay ôm lấy cơ thể nàng điên cuồng nhào nặn cặp meo meo nhỏ xinh nhưng không kém phần dụ hoặc kia. Lập tức cảm giác từ cơ thể truyền tới làm nàng ta rên lên từng tiếng nhẹ nhàng. Thiên Vũ cũng chớp thời cơ vô cùng tuyệt diệu, một kích chiếm trọn cả huyệt động đang ẩm ướt vô cùng của nàng.
Ưmmmm… Đôi tay nàng bám chặt vào bờ vai vững chãi kia, những ngón tay nàng bấm sâu vào từng thớ thịt, tuy cảm giác mĩ diệu vô cùng nhưng trên vai thiên vũ cũng đã đầy dấu vết móng tay, thỉnh thoảng còn có một vài giọt máu chảy ra hòa cùng với những giọt máu trinh tiết của nàng trên tấm ga trải giường này.
- Huynh… Huynh chậm thôi! Người ta không chịu nổi … Nhẹ… nhẹ mà… ahhh
Thật chưa bao giờ thấy vẻ nhu mì mà yếu đuối này của Huyên Huyên, nàng ta lí nhí phát ra những tiếng van xin dễ thương vô cùng. Nhưng nàng ta đâu có biết những lời này đã vô tình tiếp thêm mười phần công lực cho Tiểu Đệ Đệ kia của Thiên Vũ.
Mặc dù đã vô cùng Thương Hoa Tiếc Ngọc đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng cứ chậm lại vài nhịp là thú tính của hắn lại nổi lên, nhịp độ cũng tăng dần ngay sau đó. Sự đổi thay nhịp độ đột ngột này cũng vô tình làm cho cả hai cô nàng kia liên tục uốn éo khổ sở vô cùng. Hiệp một vẫn chưa hề kết thúc mà thời gian cứ thế trôi qua như chó chạy ngoài đồng…
Bạch bạch bạch… bạch… Bạch… Bạch… Bạch… bạch bạch bạch bạch….
…
(Tới đây ta xin lược 10 vạn chữ. Hiệp hai hiệp ba hiệp bốn về sau để cho ba người tự nhiên hành sự ah. Tả đoạn này mà ta cảm thấy có lỗi với lương tâm quá, sau khi rút gọn vô số cảnh “sắc nặng” ta mới dám đăng lên cho các bạn thưởng thức, thật là Xin Lỗi~!)
…
Sáng sớm ngày hôm sau, ba thân ảnh khỏa thân vẫn nằm ôm nhau trên chiếc giường ấm cúng, nếu có thể định nghĩa cụm từ Trái ôm Phải ấp thì khung cảnh hiện tại chính là giải thích tốt nhất cho cụm từ đó. Chiếc ga trải giường kia thì đã được Tiêu Tiêu và Huyên Huyên lén thu lại từ bao giờ, có thể đây chính là kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời của hai nàng.
Hắn vẫn là người thức dậy đầu tiên, nhưng cơ thể không dám nhúc nhích một chút nào vì có hai chú chim nhỏ đang nép sát vào ngủ vô cùng ngon lành. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của hai nàng, một cảm giác tự hào mà hạnh phúc liền trào dâng mãnh liệt. Ngước mắt lên nhìn trần nhà kia, lần này đã không còn cảm giác bất lực sợ sệt khi trước nữa, mà thay vào đó là sự ấm áp, sự hạnh phúc, sự hi vọng mãnh liệt vào một tương lai tươi sáng. Kèm theo đó là một tinh thần trách nhiệm trào dâng, áp lực cũng đang đè nặng lên vai của hắn, phải mạnh, phải mạnh hơn nữa để có thể bảo vệ hai vị nương tử tuyệt sắc, phải mạnh để có thể yên yên ổn ổn mà sống tại thế giới cá lớn nuốt cá bé này...
Ổ ôn nhu, mồ chôn của vô số anh hùng…! Cũng là động lực bất tận cho mọi anh hùng cố gắng...!
Đến giờ thì Thiên Vũ đã hiểu, hắn lại bị tập kích bất ngờ một lần nữa ah. “Mất công đếm bảy ngàn bước làm gì để rồi ăn được cả hai chị em cùng lúc. Haizzz.” Mặc dù thở dài nhưng khóe miệng hắn lại vểnh lên một nụ cười thật sung sướng và hạnh phúc.
“Cô nàng Huyên Huyên vậy mà thật bạo, chẳng nhẽ ta lại phải làm ngựa cho mĩ nhân cưỡi một lần nữa sao?” Nghĩ vậy, Thiên Vũ liền ôm lấy nàng, áp nhẹ nhàng nàng xuống phía dưới. (Tôn ti trật tự là phải chuẩn ah!)
Một mùi hương mê người xộc vào mũi hắn khiến tâm trí hắn trở nên mơ hồ mà sung sướng lạ kì. Mùi thơm thoang thoảng mà thanh tao vô cùng. Ngay lập tức hắn áp miệng xuống khóa chặt đôi môi mềm mại quyến rũ vô cùng kia.
Đôi bàn tay ma quỷ lần mò khắp cơ thể mềm mại mê người kia không sót một điểm nào. Trong phòng vốn tối đen, và như đã họp bàn từ trước, không một ai sử dụng thần thức tra xét hay cảm nhận gì cả, tất cả đều trở về bản năng nguyên thủy của loài người mà hành sự. Đây là sự tôn trọng cơ bản mà cả ba người dành cho nhau trong những lúc mặn nồng như thế này.
- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, các muội thật bạo nha, dám tập kích phu quân. Ta đâu có nói là sẽ tha cho hai vị nương tử tuyệt sắc đáng yêu vô cùng này chứ? Haha.
Theo lộ trình của bàn tay ma quỷ kia, tiếng thở gấp của Huyên Huyên càng ngày càng lớn dần. Rất nhanh quần áo của cả hai đã không còn nguyên vẹn, Tiểu Đệ Đệ của Thiên Vũ cũng đã vươn mình lên cứng cáp như một cây cột chống trời, Trên thân trụ còn ẩn ẩn những đường gân trang trí vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Theo tiếng rên nhè nhẹ của Huyên Huyên kia, trong góc giường cũng có một vài tiếng thở dốc vô cùng kín đáo. Hắn vươn mình, kéo cả thân ảnh yểu điệu đó nằm xuống sát bên, vận quang ma pháp, tạo một quả cầu ánh sáng nho nhỏ phiêu phù trên không trung. Căn phòng tối đen lập tức có một tia sáng dịu dàng chiếu cố ẩn ẩn hiện hiện ba thân ảnh đang cuộn lấy nhau làm những thủ tục dạo đầu.
Thật ra Thiên Vũ vốn không hề có lấy một chút kinh nhiệm thực tế gì trong mảng này, nhưng hắn lại áp theo những thước phim quý giá từ kí ức kia mà làm theo. Không ăn thịt heo nhưng đã đều xem qua heo chạy, điều này đã khiến hai thân ảnh mê người phía dưới sung sướng kích thích phải liên tục uốn éo và phát ra những âm thanh mê người.
Nghe những tiếng thở dốc, những tiếng rên nhè nhẹ của hai vị nương tử tuyệt sắc mà nhu thuận của mình, con mãnh thú ẩn ẩn trong người Thiên Vũ cũng đã lập tức phá tan xiềng xích mà xông ra. Đến hiện tại thì hắn đã không thể phân biệt nổi đâu là Tiêu Tiêu và đâu là Huyên Huyên nữa. Một bài toán vô cùng khó lại xuất hiện trong tâm trí hắn: “Trái trước hay phải trước?”
Những âm thanh rên rỉ nhè nhẹ mà dụ hoặc kia vẫn liên tục được phát ra, hắn liền bịt miệng hai nàng bằng một nụ hôn thật dài và tình tứ, đôi tay không yên phận kia thì vẫn không ngừng tìm tòi mọi ngóc ngách trên những vùng đất mềm mại vô song kia. Như một nhà thám hiểm đích thực vậy!
- Hông hắn nhẹ nhàng chuyển động, một vài giọt máu vô cùng quý giá chảy ra từ khu rừng rậm rạp “Ahhh… Từ Từ… nhẹ thôi phu quân… Ahhh”
- “Là Tiêu Tiêu, rốt cuộc thì vẫn là nàng, haha” Đấy là hắn nghĩ thầm chứ đâu có ngu gì mà thốt ra lời này. Tâm tình hắn lại càng trở nên cao hứng, trợ lực đả lực không ngừng nghỉ.
Sau cơn đau đầu tiên kia, xộc tới tâm trí Tiêu Tiêu là một cảm giác mĩ diệu vô cùng, nó có một chút đau đớn mà lại đi kèm với sự sung sướng tới lạ kì. Mỗi lần cây gậy chống trời kia chạm vào tới điểm sâu nhất kia là lại có một dòng điện chạy qua làm nàng tê liệt toàn thân vô lực chống cự. Chỉ có cái miệng xinh xắn của nàng là có thể phát ra một vài âm thanh vô cùng xấu hổ.
Nằm bên cạnh Huyên Huyên cũng đâu có khá hơn chút nào, Từ lần đầu tiên tiến nhập của Thiên Vũ kia nàng đã phải nằm im vô lực chống cự rồi. Từ Tiêu Tiêu liên tục truyền tới những cảm giác dục tiên dục tử khiến dục hỏa trong nàng trào dâng mãnh liệt.
Dần dần cũng đã quen với nhịp độ của Thiên Vũ, chiếc hông nhỏ xinh của Tiêu Tiêu cũng đã dần phối hợp nhịp nhàng, đây chính là bản năng chứ không hề liên quan gì tới tính cách hay suy nghĩ của nàng. Dục hỏa kia trào dâng trong lòng Huyên Huyên kia cũng đã ảnh hưởng tới tâm tư cô nàng nhút nhát mà thùy mị nết na này.
…
Ahhhhh… dường như có gì đó tiết ra làm ướt một mảng chiếc ga trải giường, theo đó là một mùi thoang thoảng tanh nồng kì lạ ẩn ẩn xuất hiện trong căn phòng này. Rốt cuộc thì hai mĩ nhân cũng không thể chịu được còn quái vật khủng bố kia tàn phá, cả hai cô nàng cùng đỏ mặt xấu hổ đồng thời hét lên một tiếng yêu kiều dụ hoặc, rồi phát ra những tiếng thở dốc nặng nề. Nhưng con quái vật hình trụ kia vẫn chưa hề có dấu hiệu thỏa mãn, nó vẫn sừng sững như vậy chưa hề xuy giảm chút nào.
- Huyên Huyên, để muội đợi rồi, ta xin lỗi, để ta bù cho muội này!
Thiên Vũ quay sang thân hình còn lại, mùi hương kì lạ mà vô cùng dễ ngửi kia kia lại điên cuồng tiếp thêm dục vọng cho con quái vật hình trụ. Hắn đặt một nụ hôn ấm áp lên chiếc miệng nhỏ xinh của nàng. Hai tay ôm lấy cơ thể nàng điên cuồng nhào nặn cặp meo meo nhỏ xinh nhưng không kém phần dụ hoặc kia. Lập tức cảm giác từ cơ thể truyền tới làm nàng ta rên lên từng tiếng nhẹ nhàng. Thiên Vũ cũng chớp thời cơ vô cùng tuyệt diệu, một kích chiếm trọn cả huyệt động đang ẩm ướt vô cùng của nàng.
Ưmmmm… Đôi tay nàng bám chặt vào bờ vai vững chãi kia, những ngón tay nàng bấm sâu vào từng thớ thịt, tuy cảm giác mĩ diệu vô cùng nhưng trên vai thiên vũ cũng đã đầy dấu vết móng tay, thỉnh thoảng còn có một vài giọt máu chảy ra hòa cùng với những giọt máu trinh tiết của nàng trên tấm ga trải giường này.
- Huynh… Huynh chậm thôi! Người ta không chịu nổi … Nhẹ… nhẹ mà… ahhh
Thật chưa bao giờ thấy vẻ nhu mì mà yếu đuối này của Huyên Huyên, nàng ta lí nhí phát ra những tiếng van xin dễ thương vô cùng. Nhưng nàng ta đâu có biết những lời này đã vô tình tiếp thêm mười phần công lực cho Tiểu Đệ Đệ kia của Thiên Vũ.
Mặc dù đã vô cùng Thương Hoa Tiếc Ngọc đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng cứ chậm lại vài nhịp là thú tính của hắn lại nổi lên, nhịp độ cũng tăng dần ngay sau đó. Sự đổi thay nhịp độ đột ngột này cũng vô tình làm cho cả hai cô nàng kia liên tục uốn éo khổ sở vô cùng. Hiệp một vẫn chưa hề kết thúc mà thời gian cứ thế trôi qua như chó chạy ngoài đồng…
Bạch bạch bạch… bạch… Bạch… Bạch… Bạch… bạch bạch bạch bạch….
…
(Tới đây ta xin lược 10 vạn chữ. Hiệp hai hiệp ba hiệp bốn về sau để cho ba người tự nhiên hành sự ah. Tả đoạn này mà ta cảm thấy có lỗi với lương tâm quá, sau khi rút gọn vô số cảnh “sắc nặng” ta mới dám đăng lên cho các bạn thưởng thức, thật là Xin Lỗi~!)
…
Sáng sớm ngày hôm sau, ba thân ảnh khỏa thân vẫn nằm ôm nhau trên chiếc giường ấm cúng, nếu có thể định nghĩa cụm từ Trái ôm Phải ấp thì khung cảnh hiện tại chính là giải thích tốt nhất cho cụm từ đó. Chiếc ga trải giường kia thì đã được Tiêu Tiêu và Huyên Huyên lén thu lại từ bao giờ, có thể đây chính là kỉ niệm khó quên nhất trong cuộc đời của hai nàng.
Hắn vẫn là người thức dậy đầu tiên, nhưng cơ thể không dám nhúc nhích một chút nào vì có hai chú chim nhỏ đang nép sát vào ngủ vô cùng ngon lành. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của hai nàng, một cảm giác tự hào mà hạnh phúc liền trào dâng mãnh liệt. Ngước mắt lên nhìn trần nhà kia, lần này đã không còn cảm giác bất lực sợ sệt khi trước nữa, mà thay vào đó là sự ấm áp, sự hạnh phúc, sự hi vọng mãnh liệt vào một tương lai tươi sáng. Kèm theo đó là một tinh thần trách nhiệm trào dâng, áp lực cũng đang đè nặng lên vai của hắn, phải mạnh, phải mạnh hơn nữa để có thể bảo vệ hai vị nương tử tuyệt sắc, phải mạnh để có thể yên yên ổn ổn mà sống tại thế giới cá lớn nuốt cá bé này...
Ổ ôn nhu, mồ chôn của vô số anh hùng…! Cũng là động lực bất tận cho mọi anh hùng cố gắng...!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook