Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 187

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

 

 

Chapter 187.

 

“Võ Lâm Minh? Ngươi dám đưa tên tuổi trong võ lâm ra để uy hiếp ta ư?”

Tình hình đang trở nên tệ hơn.

“Không phải vậy.”

“Nhà ngươi! Nếu còn tiếp tục nói thêm lời nào nữa thì ta sẽ xử lý theo quốc pháp!”

“……”

“Còn làm gì nữa! Lập tức áp giải những kẻ này về Tây An Phủ đi! Ta sẽ trực tiếp thẩm vấn!”

Trước cơn phẫn nộ của Thái Dương Minh, Nam Cung Sang Vệ và dĩ nhiên là chẳng ai có thể mở miệng lên tiếng.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Người đang đứng trước mặt họ cũng không phải chức quan nhỏ nhoi, mà là Tri Phủ đại nhân.

Dù quân lính tiến lại trói tay họ thì họ cũng chẳng thể phản kháng.

Nhưng lúc này trong số các võ giả Giáp Võ Ban, duy chỉ có một người đang cố gắng để nắm bắt chính xác hơn nữa tình hình hiện tại.

Gia Cát San San.

Nàng ta không ngừng đặt nghi vấn.

Thái độ của tên tiểu nhị đối với Nam Cung Sang Vệ, và sự xuất hiện đúng lúc của các võ giả hộ vệ và Hoàng Các Thủ.

Và việc Tri Phủ đại nhân cùng quân lính xuất hiện ngay vào thời điểm Hoàng Các Thủ bị đánh.

Tất cả những chuyện đó xảy ra đúng lúc một cách phi thường.

Việc họ bị áp giải không quan trọng.

Vấn đề là việc điều tra tại tiền trang này.

Dù hành động của Nam Cung Sang Vệ có quá đáng đến nỗi phải cau mày đi, nhưng hắn cũng không đánh ai chết, và tiền trang này cũng không có tổn thất lớn nào.

Đây chỉ là một vụ ầm ĩ vụn vặt xảy ra trong lúc võ giả của các thế lực thể hiện uy thế, chắc chắn chỉ cần Võ Lâm Minh gửi một bức thư xin lỗi đến thì chuyện sẽ mau chóng được giải quyết.

Nhưng vì chuyện đó mà họ sẽ không thể điều tra Đông Lâm Tiền Trang chi tiết được, rõ ràng là vậy.

Vì Võ Lâm Minh cũng không muốn mối quan hệ giữa họ và quan phủ trở nên gượng gạo.

Gia Cát San San dù đang bị trói cùng với các võ giả Giáp Võ Ban thì nàng ta vẫn đang quan sát kỹ tình hình bên trong tiền trang.

Thái Dương Minh tiến lại chỗ Hoàng Các Thủ. Rõ ràng họ đang bí mật thì thầm với nhau chuyện gì đó.

“Đa tạ. Tri Phủ đại nhân.”

“Ta có làm gì sao? Nếu ngươi đã nhờ thì chừng này cũng không khó.”

“Hẹn gặp ngài vào bữa tối ạ.”

“Được.”

Thái Dương Minh nở nụ cười nham hiểm, hai người họ trao đổi với nhau qua ánh mắt.

Gia Cát San San quan sát dáng vẻ của họ, và mặt nàng toát lên vẻ lạnh lùng.

Không phải là tình cờ đi ngang qua đây.

Cho dù có ai đó báo quan thì bọn họ cũng mất rất nhiều thời gian để có mặt ở đây.

Quả nhiên mọi thứ đều nằm trong kế hoạch do chúng dựng nên.

Có thể tiền trang đã tiên liệu trước được tình hình và khích tướng Nam Cung Sang Vệ, hắn ta đã quá ngốc nghếch để dễ dàng bị trúng kế như vậy.

Đông Lâm Tiền Trang.

Rõ ràng bọn họ đang che giấu thứ gì đó như những gì Cái Bang đã nghi ngờ.

Nếu ở đây không có gì đặc biệt thì không nói, đằng này đã xác minh được dấu hiệu khả nghi thì lẽ ra chúng ta phải điều tra cặn kẽ hơn, làm sao đây nhỉ?

Dù có muốn tìm hiểu thì cũng không có cách để nhúng tay vào.

Là do Nam Cung Sang Vệ ngu xuẩn hết chỗ nói kia.

Hừm, hổ phụ sinh nhầm khuyển tử.

Làm thế nào mà trưởng lão Dương Tiêu Phong lại bổ nhiệm một tên tiểu tử thiếu suy nghĩ như hắn ta làm đội chủ cơ chứ?

Nếu như Thanh Sương, mà cho dù Thanh Vũ có làm đội chủ đi nữa thì đã không xảy ra cớ sợ như thế này rồi.  Gia Cát San San cảm thấy vô cùng bực bội với tình huống mà bọn họ đang phải đối mặt.

Giờ thì đành chịu vậy.

Chỉ còn cách đợi quan phủ tra khảo xong thì gửi thư về cho Dương Tiêu Phong.

“Nhanh di chuyển cho!”

Quân lính thúc giục Gia Cát San San đang do dự vì mải suy nghĩ.

 

***

 

Rầm rập, rầm rập, rầm rập.

Những vị khách bộ hàng tránh sang hai bên đường khi nhìn thấy binh lính đang trói các võ giả thành từng hàng và di chuyển ra ngoài tiền trang.

“Có ổn không ạ?”

Tên tiểu nhị ban nãy bị Nam Cung Sang Vệ đánh.

Hắn quay sang hỏi Hoàng Các Thủ khi cả hai cùng tiến ra ngoài tiền trang.

“Ổn không á? Chuyện sẽ ổn hơn bao giờ hết.”

“Thật vậy sao ạ?”

Tên tiểu nhị nở nụ cười đê tiện còn Hoàng Các Thủ lôi từ trong người ra một túi tiền và đưa cho hắn.

“Ngươi vất vả rồi.”

“Đa tạ ngài.”

Ánh mắt tên tiểu nhị chứa đầy tham vọng khi nhận lấy túi tiền, rồi hắn ta rời đi, đến khi người qua đường cũng dần tản đi hết thì Hoàng Các Thủ mới quay vào bên trong tiền trang.

Nơi mà hắn đi tới là ở lầu 2 của tiền trang, một căn phòng đặc biệt được sử dụng để tiếp đãi những vị khách quan trọng.

“Tại hạ xin phép?”

“……”

Không có tiếng đáp lại, nhưng Hoàng Các Thủ biết điều đó đồng nghĩa với sự cho phép và hắn cung kính mở cửa bước vào.

Người đang ngồi trong phòng là một nữ nhân đội màng che mặt.

“Ngồi đi.”

“Vâng. Mộng Dạ (夢夜).”

Được sự cho phép của nữ nhân đó, Hoàng Các Thủ mới cẩn thận kéo ghế ra và ngồi xuống.

“Việc chuẩn bị thế nào rồi?”

“Toàn bộ số tiền gửi tiết kiệm của những danh ngạch bị phong tỏa đã được chuẩn bị xong ạ. Chúng sẽ nhanh chóng được vận chuyển đi.”

“Còn phía quan phủ?”

“Tại hạ đã đặt chỗ toàn bộ hậu viên của Chân Hội Lâu (眞會樓) rồi ạ. Tại hạ cũng đã thưa chuyện với Tri Phủ đại nhân. Trong buổi gặp mặt hôm nay, những Đồng Tri (同知) dưới trướng Tri Phủ đại nhân cũng sẽ được mời tới.”

“Tốt. Hãy nói chủ nhân của Chân Hội Lâu tận lực chuẩn bị cho bữa gặp mặt. Và nói chúng chuẩn bị những kỹ nữ thật xinh đẹp.”

“Vâng. Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ.”

Hoàng Các Thủ với vẻ mặt khúm núm, hắn chắp tay lại và đáp lời.

“Tốt. Nếu chuyện lần này được giải quyết ổn thỏa và chúng ta có thể thoát khỏi sự giám sát của Võ Lâm Minh, thì địa vị của ngươi ở Đông Lâm Tiền Trang này sẽ được nâng lên một bậc đấy.”

Chỉ là một lời trầm trầm vừa được cất lên, nhưng khuôn mặt Hoàng Các Thủ lại trở nên rạng rỡ.

Nữ nhân, Mộng Dạ.

Không thể nào biết chính xác đó là ai.

Ngay cả thân phận của nữ nhân đó, Hoàng Các Thủ cũng không thể biết.

Hắn chỉ biết rằng khi Đông Lâm Tiền Trang là một trong Ngũ Đại Tiền Trang của Trung Nguyên đổi chủ nhân mới vào hai tháng trước, thì nàng ta chính là thủ hạ của nữ chủ nhân mới đó.

Nàng ta đã tuyển chọn người từng làm đội chủ đội hộ vệ của tiền trang là hắn vào chức tổng quản của tiền trang, điều đó cho thấy nàng ta có quyền lực rất mạnh.

Thêm nữa, nàng ta là võ giả có võ công cao cường tới nỗi người ở cảnh giới như hắn cũng không thể biết 

 

được tu vi thật sự của nàng ta là gì.

Nhưng nàng ta rốt cuộc là ai, chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa.

Chức vị tổng quản hiện tại của hắn, nếu được tăng lên một bậc thì ít nhất cũng là chủ quản của tiền trang.

Là chủ quản tiền trang, tổng quản lý dòng chảy của đồng tiền trên toàn bộ một tỉnh thành.(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Vị thế đó tuyệt vời hơn cả tưởng tượng.

Đó là cơ hội lớn đối với một kẻ vốn chỉ sống với cái danh đội chủ đội hộ vệ tầm thường như hắn.

Không phải vận số của hắn đã thay đổi và hắn đang ngồi trên đống tiền hay sao?

Thù lao cho sự trung thành với nữ nhân đó chính là gia đình hắn rũ bỏ được thanh danh quê mùa của mình và xây dựng một gia môn có nền tảng phồn vinh đời đời.

Hắn sẽ nắm bắt cơ hội và trung thành cả đời với nàng ta.

Lớn gan và can đảm thì có đáng tiếc hay không?

“Nhưng có vẻ như Tri Phủ đang mong nhận hối lộ, phải xử lý thế nào ạ?”

Hoàng Các Thủ thận trọng hỏi, Mộng Dạ đáp lời với nụ cười trong ánh mắt.

“Ngươi hãy chuyển một quan tiền vàng từ nguồn vốn vận hành đi.”

“Vâng? Nhiều thế sao ạ? Nhưng tiền vốn vận hành tiền trang chỉ còn tối thiểu……”

“Đây là chuyện đã được bề trên quyết định. Tham vọng càng lớn thì đòi hỏi của chúng càng nhiều lên, và miệng chúng cũng sẽ nặng nề hơn để mà mở miệng.”

“Tại hạ hiểu rồi ạ.”

“Và còn một chuyện nữa, không có vấn đề gì với những danh ngạch đã phong tỏa chứ?”

“Vâng. Trong số những khách gửi tiền tiết kiệm, thì chúng ta chỉ lựa chọn và phong tỏa nguồn tiền của những kẻ không xác minh được thân phận và có ám muội đằng sau thôi ạ. Dù những kẻ đó có biết chúng cũng không dám để lộ ra, và dù chúng có báo cáo lên thì quan phủ cũng đứng về phía chúng ta nên cũng vô ích thôi ạ.”

“Ta biết rồi. Nhanh chóng gửi tiền, và xử lý những việc còn lại cho tốt.”

Mộng Dạ gật đầu rồi đứng dậy, Hoàng Các Thủ cũng đứng dậy theo và hỏi.

“Ngài đi ngay sao ạ?”

“Dù đã chặn được điều tra của Võ Lâm Minh nhưng tai mắt của Cái Bang vẫn còn đó. Nán lại lâu không phải là chuyện tốt.”

“Vâng.”

Hoàng Các Thủ vội khom người cúi chào, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Mộng Dạ đâu nữa.

“Hùu, quả là một nữ nhân xuất sắc. Đến độ hoàn toàn lừa được tai mắt của người ở cảnh giới Đản Khí là ta.”

Hoàng Các Thủ tặc lưỡi trước khinh công thần sầu của Mộng Dạ.

 

***

 

“Tây An, thành đô, rộng lớn, nhiều người!”

“……”

Chân Võ nhìn Vân Nham chằm chằm với biểu cảm thương hại.

Hắn cứ liên tục ngoái đầu nhìn theo quang cảnh bên ngoài và trầm trồ.

Trong những tên quê mùa thì cũng không có tên nào quê mùa như thế này.

Đây là chuyện để ngươi hưng phấn đến độ nói lắp bắp luôn hả?

Cảnh tượng này ta đã thấy ở đâu rồi thì phải.

Gần giống như…… Thanh Vũ?

Ầy, sao vậy được. Không có lý nào.

Đúng vậy, một tên thủ hạ ngu ngốc Thanh Vũ đó…… cộng với cả Thiên Vũ Minh là quá đủ rồi.

Vân Nham là đứa thông minh.

Hắn bị kìm chân nơi Thanh Hải thành cằn cỗi và ru rú ở sơn trung Côn Luân, suốt ngày chỉ đánh nhau với bọn Ma Giáo nên cảm thấy thần kỳ trước không khí náo nhiệt như thế này cũng đúng.

Đúng vậy, rõ ràng là vậy.

Chân Võ cố gắng tự an ủi bản thân mình trước dáng vẻ bất bình thường của thủ hạ.

Sau khi Đường Thế Linh rời đi một cách tiếc nuối (?), họ đã nhanh chóng di chuyển đến Tây An bằng xe ngựa do Lưu Trương chuẩn bị.

Giữa đường họ cũng dừng lại nghỉ ngơi vài bận, nhưng giờ chắc là chặng đường cuối cùng.

Chỉ cần tới tiền trang để tìm lại tiền và gửi cho Lưu Trương là được, sau đó ta sẽ đến Hoa Sơn.

Từ Tây An đến Hoa Sơn ở Hoa Âm không gần tới mức chỉ cần ngã nhào cái thì mũi đã chạm tới, nhưng tuyệt đối cũng không phải là đoạn đường xa.

Với khinh công của Chân Võ và Vân Nham thì dù có quay mặt lại và chạy cũng chỉ mất chừng nửa buổi là tới.

“Nhưng, Chân Võ, ở đâu?”

“……”

Thôi giùm cái đi.

Chân Võ lại nhìn Vân Nham bằng ánh mắt thương hại, Vân Nham thấy ngượng thế là hắn hít vào thở ra thật sâu đến mấy lần rồi ho húng hắng, sau đó hắn hỏi lại.

“Ừm ừm, Chân Võ đạo trưởng, nhưng đạo trưởng định ghé vào đâu ở Tây An vậy?”

“Có một chỗ ta cần ghé qua.”

“Ta hiểu rồi.”

Bây giờ cho dù Chân Võ có trả lời một cách chung chung thì Vân Nham cũng trả lời gọn lỏn là ‘hiểu rồi.’

Mặc dù vẫn còn nghi ngờ rằng liệu trình độ trí lực của hắn có giống Thanh Vũ hay không, nhưng nói về độ trung thành thì hắn khá ổn.

Ngươi lớn nhanh đấy. Tiểu tử của ta…… à không đệ tam thủ hạ của ta. Sau này ta sẽ giới thiệu ngươi với đệ nhất thủ hạ và đệ nhị thủ hạ.

Vì các ngươi chính là những trụ cột để ta nắm giữ Chính Phái.

Chân Võ nhìn Vân Nham lúc này đang liên tục ló đầu ra bên ngoài để ngắm Tây An, hắn mỉm cười hài lòng.

“Này, Lưu Trương.”

“Vâng.”

“Ừm, ở Tây An có kỹ lâu nào nổi tiếng không?”

“Dạ cũng có nhưng không biết là thức ăn có hợp khẩu vị ngài không ạ.”

Lưu Trương lễ phép đáp lời.

Haha, quay trái quay phải nhìn đâu cũng thấy những tên vô cùng trung thành.

Chân Võ cười vui vẻ,

“Không sao. Ta không xét nét đồ ăn quá đâu. Sao nào? Nhà ngươi cũng vất vả rồi nên cùng tới đó nghỉ ngơi nhé. Ăn đồ ngon, và uống rượu nữa.”

“Vâng? Làm sao tiểu nhân dám……”

Ngồi cùng chỗ với Thiên Chủ được, từ nơi cổ họng Lưu Trương định phát ra những lời như thế nhưng hắn đã gấp gáp lược bỏ mấy lời đó. Là vì có Vân Nham.

“Cái tên này. Chỉ là cùng ăn và uống rượu thôi thì thân phận có gì là quan trọng đâu. Chúng ta chẳng phải là người một nhà sao, người một nhà cả.”

“……Vâng. Tiểu nhân đang nghĩ tới Chân Hội Lâu ở gần đây, vậy tiểu nhân sẽ hướng dẫn mã phu tới đó.”

“Được. Tới đó đi. Các ngươi cứ dỡ hành lý xuống rồi gọi thức ăn, ta sẽ quay lại trước bữa ăn.”

“……Vâng, tiểu nhân sẽ làm theo.”

Lưu Trương cười tủm tỉm và gật đầu, Vân Nham đang ngó nghiêng bên ngoài cửa sổ thì quay lại nhìn cả hai với biểu cảm khó hiểu.

“Chuyện gì? Sao?”

“À không, chỉ là……”

“Chỉ là sao?”

“Chuyện đó, là vì không giống như thường ngày, Chân Võ đạo trưởng nói chuyện với Lưu quản gia cứ như một lão nhân đã 70 tuổi đang nói chuyện vậy……”

“……Ta, ta sao?”

“Vâng.”

“Làm gì có chuyện đó…… hahaha! Ta giống y mọi khi mà.”

Tiểu tử này, tinh ý đây.

Nó thông minh hơn Thanh Vũ rõ ràng. Đúng là ta phải cẩn thận mới được.

Chắc là do ký ức của quá khứ nên chỉ cần gặp Lưu Trương hay những người trong Tà Phái Thiên thì Chân Võ sẽ tự nhiên nói chuyện như người già vậy.

“Khác thật mà……”

Thấy Vân Nham cứ liên tục lắc lắc đầu ngờ vực, Chân Võ cười một cách sảng khoái rồi gọi Lưu Trương.

“Này, Lưu Trương!”

“……Vâng?”

“Sao ngựa đi chậm vậy? Nhanh lên chứ?”

“Vâng?”

Chân Võ quay nhìn Lưu Trương với ánh mắt như thể chuẩn bị ăn thịt hắn.

Đi nhanh lên, tên kia. Mã phu hay là ngựa gì thì cũng phải để chúng chạy nhanh trối chết cho ta.

Lưu Trương giật bắn mình.

Ánh mắt Chân Võ như thể giết người vậy. Mới lúc nãy miệng còn thỏ thẻ người nhà này kia rồi bày ra biểu cảm thân thiết như ruột thịt cơ, vậy mà trong tích tắc đã tỏa ra sát khí như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung vậy.

Con người có thể thay đổi nhanh như vậy sao, Lưu Trương rùng mình đầy kinh ngạc khi nghĩ tới, hắn vội vàng thò đầu ra ngoài và hét bằng một âm giọng to hết cỡ mà hắn có.

“Chạy đi! Tới Chân Hội Lâu! Nhanh!”

Chát!

Trước tiếng hét của Lưu Trương, mã phu vung cây roi da thật mạnh, con ngựa bất ngờ bị đau bắt đầu phóng như bay hệt như phát rồ.

Vân Nham nghi ngờ, Chân Võ hốt hoảng, Lưu Trương kinh ngạc, mã phu vụt roi, và tiếp theo chuỗi hành động liên hoàn đó, chỉ có mấy con ngựa vô tội là đau khổ.

Chẳng biết mã phu đã vụt roi hết lực như thế nào mà tiếp sau đó chiếc xe ngựa mà nhóm Chân Võ ngồi đã tạo ra những đám mây bụi và khiến cho những người đi đường một phen phiền toái, cuối cùng họ đến được Chân Hội Lâu.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Híii, Phùu……

Bởi vì chúng đột ngột phóng hết tốc lực sao nhỉ?

Trong khi lũ ngựa còn đang thở, Chân Võ đã xuống xe ngựa để tránh tên Vân Nham vẫn đang nghiêng đầu qua lại thắc mắc.

“Chà, các ngươi tắm rửa và dùng bữa trước đi. Ta sẽ quay lại ngay. Biết chưa?”

Chân Võ cố hết sức thay đổi kiểu nói chuyện khi nói với Lưu Trương.

“Chân Võ đạo trưởng?”

“Vào đi, đi. Đừng quan tâm tới ta. Ta sẽ về ngay.”

Chân Võ trả lời một cách nửa vời, hắn nhanh chân bước đi.

Chân Võ toàn lực thi triển khinh công và biến mất nhanh chóng như thể đang chạy trốn, Vân Nham vẫn đứng đó lắc lắc đầu nhìn theo bóng Chân Võ.

“Ta định hỏi là uống rượu trước có được không mà nhỉ……”

 

 

 


Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương