Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 110

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

THÔNG BÁO: Thời gian qua có rất nhiều bạn inbox về cho tụi mình tâm sự, mong muốn team làm tiếp bộ này. Bọn mình cũng đắn đo mãi và thống nhất sẽ làm tiếp bộ này thêm 1 tháng nữa. Sau một tháng nếu tình hình không khá hơn + vẫn bị leak mạnh mẽ quá thì bọn mình sẽ drop vĩnh viễn. Mong các anh em, bạn bè hiểu. Tiếp tục hay drop là phụ thuộc vào anh em!

A-H-Team


 

Chapter 110

 

Sau khi đến sơn môn phía dưới chân núi Phái Thanh Thành, Chân Võ lập tức làm rõ thân phận của bản thân và được hộ tống đi đến Tiếp Khách Đường. Không có thủ tục nào khác ngoài việc kiểm tra Thái Cực Bối để xác nhận sự thật là hắn đang đi hành hương.

Chuyến hành hương của đạo sĩ Võ Đang.

Chuyến hành hương của ta nhất định phải đi qua Ngũ Đại Đạo Môn.

Ban đầu Ngũ Đại Đạo Môn đều cùng bắt nguồn theo một đạo mạch nên việc tìm hiểu và học hỏi lẫn nhau là một việc rất có ý nghĩa.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Vì vậy, các đại đệ tử, những người sẽ trở thành Chưởng môn của từng môn phái, sẽ phải đi đến Ngũ Đại Đạo Môn để chào hỏi và nhận được sự chỉ giáo.

Đó là một truyền thống lâu đời.

“Này, ngươi đừng có mà gây chuyện, cứ ở yên đây đi.”

“Ngươi coi ai là kẻ ngốc vậy? Ta cũng biết điều đó mà.”

Chân Võ thở dài trước câu trả lời của Đường Thế Linh.

Ta nghe mấy lời thề thốt này nhiều rồi nhưng mà vẫn không thể nào yên tâm nổi.

Tại sao ta lại để nha đầu này đi theo rồi khiến bản thân khó chịu chứ?

Cuộc gặp mặt đầu tiên với phái Thanh Thành, ta đã tự nhủ rằng sẽ hành động như một vị đạo sĩ chân chính, cơ mà cái quyết tâm ấy có lẽ sẽ bị phá nát trước khi cả kịp bắt đầu.

“Ngươi đừng có lo. Ta đến phái Thanh Thành thường xuyên hơn ngươi nhiều. Ngươi lo tốt bản thân mình là được.”

Bảo ta lo tốt cái gì chứ.

Chân Võ lại thở dài khi nhìn thấy Đường Thế Linh vui vẻ mỉm cười.

"Ngài là Chân Võ đạo trưởng có phải không ạ?"

Một đệ tử Phái Thanh Thành mặc lễ phục đi đến tiếp đón.

Hắn ta tầm hơn 30 tuổi nhưng lại cung kính thi lễ với Chân Võ, người chỉ mới hai mươi.

"Vô Lượng Thiên Tôn(無量壽佛), ta là Chân Võ phái Võ Đang."

“Ta là Thượng Thiên phái Thanh Thành. Thật vinh dự được diện kiến Võ Đang Chi Kiếm.”

"Quá lời rồi. Ta cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi."

Đường Thế Linh cười nhạt khi thấy bọn họ khách sáo chào hỏi nhau.

[Ô ô? Nhìn giống đạo sĩ hơn ta nghĩ nhỉ?]

[Dừng lại!]

Nghe thấy tiếng cười bên tai, Chân Võ lườm Đường Thế Linh.

"Hả?"

Khi Thượng Thiên đang bối rối, Chân Võ vẫy tay và cười.

"À, các hạ đã nói gì vậy?"

“Không có gì đâu ạ. Tất cả mọi người đều đang chờ. Mời ngài đi lối này."

"Được, Thượng Thiên đạo trưởng."

Bước theo sau Thượng Thiên, Chân Võ liếc nhìn Đường Thế Linh.

Ta đi đây. Ngoan ngoãn mà đợi đi.

Khẩu hình miệng đại khái là như vậy, nhưng Chân Võ vẫn không tài nào an tâm nổi, lắc đầu rồi đi theo sau Thượng Thiên.

Nguyệt Minh Hồ nằm ngay lối vào bổn sơn phái Thanh Thành.

Giống như Giải Kiếm Trì của Võ Đang, đây là nơi tiếp đón những vị khách ghé thăm Thanh Thành.

Không có quy tắc nào yêu cầu phải cởi bỏ vũ khí, nhưng nếu một người ghé thăm Thanh Thành không tiết lộ tên của mình tại Nguyệt Minh Hồ thì chuyến đi đó bị xem như là một chuyến thăm bất chính và người đó không được phép đi vào.

Đó là lý do Chân Võ lựa chọn báo danh tính tại Nguyệt Minh Hồ mà không đi lên núi ngay.

Đi theo Thượng Thiên qua lối vào bổn sơn Thanh Thành, con đường phân thành hai nhánh.

"Hướng bên trái ạ."

“Được.”

Theo lời Thượng Thiên, Chân Võ đi theo hướng con đường không người phía bên trái.

Sau khi leo một hồi lâu và nghỉ ngơi một lúc tại Tử Vân Các trên sườn núi, toàn cảnh bổn sơn Thanh Thành hiện ra trong tầm mắt.

"Wow!"

Chân Võ vô thức cảm thán.

Những đỉnh núi tròn nhô lên xếp thành hàng một cách tự nhiên mà không bị tách rời thực sự là một quang cảnh tuyệt vời.

Không giống như Võ Đang, các đạo quán của Thanh Thành được liên kết chặt chẽ với nhau trên một đỉnh núi lớn.

“Chắc chỉ có Võ Đang không thể làm được nhỉ?”

Thượng Thiên mỉm cười và nói một cách khiêm tốn, nhưng giọng điệu chứa đầy sự tự hào.

“Ngài khiêm tốn quá rồi. Ta vô cùng ngạc nhiên đấy ạ.”

Thượng Thiên không hề ghét bỏ mấy lời khách sáo của Chân Võ, thậm chí còn tươi cười rạng rỡ hơn và nhẹ nhàng chào hỏi những người canh gác lối vào.

Kéttttt

Đạo quán lâu đời mở cửa hướng về vị khách hiếm hoi tìm đến.

Đi qua những đạo sĩ của Thanh Thành mặc lễ phục và lấp đầy sân luyện võ, ta nhìn thấy Thượng Thanh Cung, nơi tuy không lớn lắm nhưng vẫn được gìn giữ qua năm tháng, và tám tầng của Lão Quân Các(老君閣) hùng vĩ xuất hiện phía sau đỉnh núi.

Chân Võ đi theo Thượng Thiên qua giữa sân luyện võ, nhận được vô số ánh mắt của các đệ tử Thanh Thành.

Nhiều thật đấy.

So với Võ Đang, số lượng đệ tử ở đây phải hơn gấp đôi, trong đó còn chưa kể đến những đệ tử mà Chân Võ chưa chạm mặt.

‘Nghe bảo tên đấy là Võ Đang Chi Kiếm đấy.’

‘Không phải là trẻ quá sao?’

‘Nghe bóng gió rằng những Trưởng lão còn đích thân tìm đến Võ Đang đúng chứ?’

Chân Võ nghe thấy mấy lời thầm thì của đám tiểu đệ tử của Thanh Thành.

Thật sự muốn nắm cổ cái đám đó và giáo huấn chúng rằng không phải là tên đấy mà là ‘ngài’, nhưng hiện tại thì không có cách nào khác vì ta cần phải cư xử như một Đạo sĩ Võ Đang chân chân chính chính.

Chân Võ nở một nụ cười giả tạo, nhìn đám đệ tử Thanh Thành và tiếp tục bước đi.

“Mời vào.”

Một nữ đạo sĩ lớn tuổi sớm có mặt từ trước, bước đến chào hỏi Chân Võ, lập tức Thượng Thiên cẩn thận lui xuống.

“Ta là Tử Thiện (紫善) nhất thế, Các Chủ Tử Vân Các của Thanh Thành.” 

Các chủ mỗi Các đều có chữ Tử (紫) trong danh tự, tương tự như chữ Minh trong danh tự của các Cung chủ Võ Đang.

“Chân Võ phái Võ Đang hân hạnh được diện kiến Tử Thiện sư thúc.”

Võ Đang và Thanh Thành đều là đạo môn có cùng gốc gác, nên việc ta gọi một tiếng sư thúc cũng là điều hiển nhiên.   

Tuy nhiên, Tử Thiện vô cùng bất ngờ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Nếu không cùng một môn phái thường không phải sẽ gọi là ‘Đạo trưởng gì gì đó’ sao, nhưng được gọi là sư thúc thì tâm trạng đương nhiên sẽ vui vẻ hơn rồi.

Hơn nữa đó không phải là người đại diện cho Võ Đang hay sao.

"Võ Đang Chi Kiếm thật là một người lễ nghĩa."

Cảm tạ Thiên Tôn vì ngài đã nghĩ như vậy.

"Vào đi thôi. Chưởng môn đang đợi ngươi ở bên trong.”

"Vâng. Sư thúc."

Chân Võ nhìn nụ cười rạng rỡ của Tử Thiện và suy nghĩ.

Ta đã giành được hảo cảm nhờ diễn xuất tự nhiên của mình.

Theo chỉ dẫn của Tử Thiện, ta đi đến Thượng Thanh Cung, nơi này thật quá là chật chội.

Không gian còn chưa bằng một nửa Tử Tiêu Cung của phái Võ Đang được cho là đang trên bờ vực sụp đổ nữa chứ.

Trong không gian chật hẹp, Chưởng môn đương nhiệm, những trưởng lão đương thời và cả những trưởng lão tiền nhiệm sắc mặt đều trầm xuống, thậm chí không khí cũng trở nên ngột ngạt.

Trong số các vị trưởng lão tiền nhiệm cũng có vài gương mặt quen thuộc.

Những lão quái phái Thanh Thành mà ta đã gặp khi còn là Hắc Liên Vô Cương.

Bây giờ bọn chúng đều đã già, khuôn mặt bị che lấp bởi nếp nhăn còn râu tóc thì bạc trắng.

Nhìn thấy bọn chúng làm ta nhớ lại những trận huyết chiến đẫm máu không hồi kết trong quá khứ.

"Mời vào."

Tử Hoàn, Chưởng môn đương nhiệm phái Thanh Thành với khuôn mặt góc cạnh và làn da màu đồng, cắt đứt màn hồi tưởng của Chân Võ.

Chân Võ tiến đến trước mặt Chưởng môn quỳ xuống cúi đầu.

“Đệ tử nhất thế của Võ Đang, Chân Võ xin bái kiến Chưởng môn và các vị tiền bối, các vị đạo trưởng phái Thanh Thành.”

“….”

Nhìn thấy dáng vẻ lễ phép cúi đầu của Chân Võ, các vị trưởng lão và những lão quái nhìn nhau mỉm cười hài lòng, bầu không khí ảm đạm trở nên ôn hòa như thể có một làn gió xuân thổi qua.

Không phải ‘Võ Đang Chi Kiếm’ mà là ‘đệ tử nhất thế’.

Chân Võ đã tự xưng như vậy.

Trên thực tế, Thanh Thành không cần phải triệu tập tất cả các trưởng lão và toàn bộ đệ tử đến sân luyện võ để tiếp đón Chân Võ.

Dù đệ tử nhất thế không đến thì đây không phải việc thỉnh thoảng sẽ làm ư?

Sự hiếu khách của Thanh Thành là một sự tôn trọng đối với Võ Đang Chi Kiếm, người đại diện cho Võ Đang lúc bấy giờ, và nó cũng để thể hiện uy thế của Phái Thanh Thành.

Tám mươi năm sống với vô số kinh nghiệm.

Không có lý nào Chân Võ lại không nhận ra được ý đồ của những lão quái Thanh Thành.

Từ lúc bắt ta đợi ở đại sảnh, ta đã chú ý vài phần rồi.

Ánh mắt chả có gì tốt đẹp cả.

Bọn họ chắc chắn muốn thử ta.

Để giành được sự ưu ái của bọn họ, ngay từ đầu Chân Võ đã hạ thấp tư thế hết sức có thể và lựa chọn mấy lời dễ nghe để nói.

Kết quả là những ánh mắt không tốt kia đã đổi thành những ánh mắt đầy thiện cảm.

Nếu Chân Võ thể hiện sự tự tôn và ngẩng cao đầu, cái nhìn của Thanh Thành sẽ hoàn toàn khác so với bây giờ.

Tất cả những điều này là kế hoạch của Chân Võ để có được nửa sau của Lưỡng Nghi Tâm Công, và kết quả là...

"Mang trà ra mau! Có khách quý đến mà sao lại thờ ơ thế này!".

"Ngươi cứ ngồi thoải mái nhé.”

“Võ Đang bảo rằng hy vọng bọn ta sẽ thông cảm vì tính cách ngay thẳng của ngươi. Dù vậy, ngươi lại vô cùng thẳng thắn và lễ nghĩa, haha.”

"À, đây đúng là điều mà đám đệ tử của ta cần học tập".

“Ta đã bảo vậy còn gì.”

Lời khen ngợi của những lão quái ngồi phía sau Chưởng Môn ào ào kéo tới.

"Haha, có vẻ như các sư thúc rất hài lòng với Chân Võ Đạo Trưởng."

Trước lời nói của Tử Hoàn, các lão quái đáp lời.

“Hơ hơ, tất nhiên rồi. Đây đúng là đứa trẻ mà Võ Đang có thể tự hào."

Quả nhiên người già thường thích những đứa trẻ ngoan ngoãn.

Trong khi các lão quái đều không tiếc lời khen ngợi, trưởng lão đương nhiệm và cũng là một trong những Các Chủ, Các Chủ Thanh Vân Các, Tử Bại lên tiếng.

“Nghe nói đi cùng ngươi là một nữ tử của Đường Môn.”

“.......”

Theo lời nói của Tử Bại, gió xuân chợt ngừng lại và một cơn gió se lạnh tràn vào.

Ơ? Sao tự nhiên bầu không khí lại như vậy nhỉ?

Chân Võ hoang mang trước sự thay đổi đột ngột của bầu không khí.

Lẽ nào? Là bởi vì Đường Môn đã xâm phạm lãnh thổ của bọn họ ư?

“... Vâng, đệ tử đến cùng nữ nhi của Đường Môn, Đường Thế Linh.”

“Uhm”

Khắp nơi vang lên những tiếng thở dài.

“Ơ hơ? Sao các ngươi lại như vậy? Vị khách này có lẽ hoàn toàn mù mờ về chuyện đó, cẩn trọng chút đi.”

Tử Hoàn hướng đến các trưởng lão nhắc nhở bọn họ rằng hãy chú ý hơn, nhưng bầu không khí đã trở nên vô cùng nặng nề.

“Đừng để khách quý bận lòng. Chuyện là cách đây không lâu, chúng ta có xung đột nhỏ với Đường Môn nên mới như vậy.”

“… À, vậy hả.”

Chân Võ gật đầu.

Điều này ta cũng biết.

Dù nói như vậy, nhưng vì điều đó mà bọn họ thể hiện sự thù địch với cả ta hay sao?

"Được rồi, ngươi định ở lại bao lâu?"

“Sẽ không lâu lắm đâu ạ.”

“Như vậy à. Nếu ngươi đến Thanh Thành trước thì điểm đến tiếp theo sẽ là Côn Luân, vậy nên ngươi sẽ không thể ở lại lâu đúng chứ. Ngươi sẽ rời đi sau khi kiểm tra kết thúc à?”

“Vâng.”

Kiểm tra theo phương thức truyền thống.

Đó là một loại thông lệ.

Trước khi xuất phát đi hành hương, Chân Võ đã được sư phụ Minh Tân nói nhỏ bên tai.

Nếu muốn nhận được sự xác nhận của Ngũ Đại Đạo Môn thì phải thể hiện phẩm chất phù hợp với tư cách là một đệ tử nhất thế.

Đầu tiên là đánh giá về phẩm chất của một đạo nhân thông qua một loạt các màn vấn đáp với trưởng lão của Đạo Môn và phải chứng minh sức mạnh của một đạo nhân thông qua một cuộc tranh tài nhỏ.

Tất nhiên, nếu không thể thông qua được thì cũng không có vấn đề gì, không có hạn chế gì trong việc lấy được xác nhận.

Tuy nhiên, nếu có thể vượt qua, tên của ngươi có thể được lưu lại ở từng Đạo Môn.

“Ngươi đã lĩnh ngộ kiếm pháp Võ Đang đến mức nào rồi? Ta cũng cần biết rõ thực lực của ngươi để chuẩn bị cho bài kiểm tra chứ?”

Nghe với câu hỏi của Tử Hoàn, các trưởng lão hướng mắt nhìn. Đó là điều mà họ tò mò nhất.

Nhưng không nhất thiết phải tiết lộ mọi thứ.

“Đệ tử đã học được cách điều khiển theo ý của mình.”

“…...!”

Các trưởng lão tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Chân Võ.

"Ý ngươi là sao?"

Trước câu hỏi của một lão quái, Chân Võ mỉm cười như một sự khẳng định.

"Hơ hơ, thật sự là hồng phúc của Võ Đang. Khí phách của tuổi đôi mươi.”

Điều đó thật tuyệt phải không?

Ngay cả khi chỉ đạt được cảnh giới Đản Khí ở tuổi hai mươi mà vẫn được xem là thiên tài.

Chân Võ cảm thấy việc nhận được danh xưng Võ Đang Chi Kiếm cũng không phải là vô ích.

Tử Hoàn lên tiếng cắt đứt những lời bàn tán của các trưởng lão và nói với vẻ dịu dàng.

“Hôm nay ngươi hãy cứ nghỉ ngơi đi. Ngươi đã đi một chặng đường dài rồi, vậy nên chúng ta sẽ bắt đầu bài kiểm tra truyền thống từ ngày mai.”

“Vâng. Nhưng trước khi thay y phục và nghỉ ngơi, đệ tử muốn đi đến từ đường của phái Thanh Thành để ra mắt các vị tổ tiên.”

Chân Võ đáp lời.

So với việc nghỉ ngơi thì trước tiên cũng nên ghé qua đó để thể hiện lễ nghĩa chứ. 

"Ồ!"

Những lời cảm thán lập tức bật ra, cơn gió xuân thổi trở lại vào bầu không khí nặng nề bấy giờ.

"Sao lại có thể lễ nghĩa đến vậy chứ!"

"Hơ hơ! Đúng là hồng phúc của Võ Đang."

"Ah ~ ta đã nhận ra rất nhiều thứ."

Không chỉ những lão quái mà cả các trưởng lão đương nhiệm cũng rất mực hài lòng và không tiếc lời khen ngợi Chân Võ.

Bất quá, tại sao mấy tên đạo sĩ này lại thích tưởng nhớ tổ tiên đến vậy nhỉ?

Đã trở về cát bụi, thậm chí linh hồn cũng chẳng còn nữa.

Tuy nhiên, thật tuyệt vì bầu không khí lại tốt lên.

“Ha ha ha.”

Tử Hoàn gật đầu và nhìn đạo sĩ ngồi phía xa.

“Thượng Vũ.”

"Vâng, Chưởng Môn."

“Võ Đang Chi Kiếm nói rằng muốn thực hiện lễ cúng bái tổ tiên, vậy nên ngươi hãy giúp hắn chuẩn bị một số lễ vật.”

"Vâng, Chưởng môn."

Sau khi nhận lệnh, Thượng Vũ cung kính rút lui để chuẩn bị cho buổi lễ bất ngờ.

"Nhận lấy."

Chưởng môn Tử Hoàn lấy từ trong ngực một miếng ngọc bội nhỏ đưa cho Chân Võ.

"Cái này?"

"Đây là thẻ thông hành của phái Thanh Thành. Trong thời gian ở lại Thanh Thành, Võ Đang Chi Kiếm có thể tự do hành động mà không bị ràng buộc bởi các quy tắc của Thanh Thành. Nếu đưa miếng ngọc bội đó ra thì có thể ra vào bất cứ nơi nào ngoại trừ những khu vực cấm địa của Thanh Thành. Bên cạnh đó cũng được tự do ra vào sơn môn.”

"À! Cảm ơn vì sự quan tâm của Chưởng môn."

May quá.

Lưu lại Đạo Môn không phải là điều mà Chân Võ muốn.

Không phải do việc không biết phải lưu lại đến khi nào sao?

Có ngọc bội của Chưởng môn rồi thì mỗi khi chán ta thì có thể đi ra ngoài mà không cần xin phép.

"Cái đó, Chưởng Môn. Đệ tử có thể nhờ ngài một việc được không?"

“Hử? Việc gì?”

"Trong thời gian đệ tử ở đây, ngài có thể sắp xếp chỗ ở cho người đi cùng đệ tử được không?"

"Ý ngươi nữ nhi Đường Môn?"

Đúng là người thẳng thắn.

Bầu không khí trở nên lạnh lẽo ngay khi tên của Đường Thế Linh được thốt ra.

“Điều đó ta tự biết lo liệu.”

Chân Võ lúng túng mỉm cười trước lời nói lạnh lùng đó. Nói ra có ích gì không nhỉ?

“...Vâng, Chưởng môn. Vậy đệ tử xin phép cáo lui."

“Cứ như vậy đi.”

Chân Võ cúi đầu một lần nữa và bước ra, Thượng Thiên đã đến để hướng dẫn cho hắn.

"Chân Võ Đạo trưởng."

"Hả?"

“Nếu có thể, ngài không nên đề cập đến mối quan hệ mật thiết với Đường Môn”.

"Tại sao?"

“Gần đây, những tên võ giả của Đường Môn đang làm loạn bổn sơn phái Thanh Thành.”

Lại là chuyện mà hắn đã biết.

Nhưng mà vậy thì sao?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Mặc dù bảo là để bắt một đám hỗn xược, nhưng bọn họ đã thực hiện mà không có sự xin phép, vì vậy tâm trạng của Chưởng môn và các trưởng lão đều rất khó chịu.”

"À!"

Con cáo già Đường Vệ đã nói.

Tên đó thậm chí không biết là không được phép.

Không, tất nhiên, nếu mà xâm phạm địa bàn của người khác! Đương nhiên là phải xin phép gia chủ chứ!

Nhưng đã muộn rồi. Không phải hắn ta làm một cuộc đại càn quét luôn rồi ư?

“Ah, chết tiệt..."

Nếu hai bên gây chiến thì ta phải đứng về phía ai đây?

Nữ nhi và phụ thân, hai người bọn họ sao lại gây phiền toái cho ta như vậy chứ?

Trước khi cuộc chiến bắt đầu, ta phải lấy phần sau của Lưỡng Nghi Tâm Công và rời khỏi Thanh Thành.



 

THÔNG BÁO: Thời gian qua có rất nhiều bạn inbox về cho tụi mình tâm sự, mong muốn team làm tiếp bộ này. Bọn mình cũng đắn đo mãi và thống nhất sẽ làm tiếp bộ này thêm 1 tháng nữa. Sau một tháng nếu tình hình không khá hơn + vẫn bị leak mạnh mẽ quá thì bọn mình sẽ drop vĩnh viễn. Mong các anh em, bạn bè hiểu. Tiếp tục hay drop là phụ thuộc vào anh em!

A-H-Team


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương