Đến Đại Vân Sơn.

Cuối thu không khí trong lành, ánh mặt trời thật rực rỡ. Phì Phì lên xe bus do lớp công xí 07 thuê đến, lập tức tìm chỗ trống ngồi xuống, cũng không quản Sắt Sắt cười tủm tỉm chạy về phía đuôi xe.

Hẳn là Sắt Sắt đang tìm bạn học Thẩm của cô ấy đó mà, Phì Phì nghĩ vậy liền quay đầu nhìn. Vừa mới quay đầu, Phì Phì thật sự không dám tin vào hai mắt của chính mình, dụi mắt, nhìn thật kĩ lại.

Quả nhiên, bạn học Thẩm = Thẩm Dục Luận.

Quả thật trong mắt người tình thì mình là Tây Thi, Thẩm Dục Luận này là một tiểu nhân ăn cháo đá bát, tính toán chi li, vậy mà Sắt Sắt lại nói anh ta hoàn hảo gấp 1000 lần so với Trương Học Hữu. Phải rồi, không phải anh ta còn có Bạch Mai Khôi sao? còn tới dụ dỗ Sắt Sắt chúng tôi, Phì Phì tuyệt đối không để cho anh ta được như ý.

Phì Phì quay đầu nhìn ruộng lúa vàng óng ánh ngoài cửa sổ, dường như không có điểm cuối, làm người ta thấy thật thoải mái. Các học sinh vui vẻ ca hát trên xe, một nhóm bạn nữ vây quanh Chu Xuyên, vì vậy mà Chu Xuyên không có thời gian rảnh để quấn lấy Sắt Sắt. Phì Phì đang suy nghĩ xem làm thế nào để bạn học Thẩm không được như ý, thì nhóm nữ sinh ở phí trước thét chói tai: “Bạo Long, anh muốn chết hả?”

Nam sinh bên cạnh Phì Phì nhếch miệng cười. Hóa ra nam sinh ngồi bên cạnh Phì Phì chính là Bạo Long. Bạo Long dùng keo trong suốt dính lên tóc của đám bạn nữ ở phía trước, khiến nữ sinh tức giận, Bạo Long lại cười gian ác, như ma quỷ đến từ Địa ngục, mà cũng chỉ có thế thôi.

“Cũng đã học đại học, sao vẫn còn ngây thơ như vậy nhỉ?” Phì Phì không nhịn được than nhẹ một tiếng.

Bạo Long này lịch sự hơn so với trong tưởng tượng của Phì Phì rất nhiều, đương nhiên điều này không phải nói Bạo Long lịch sự bao nhiêu, mà là Phì Phì vốn tưởng tượng cậu ta rất gian ác, Phì Phì tưởng rằng Bạo Long hẳn là tóc vàng rất dài, tai đầy khuyên, phát ra ánh sáng kim loại, mặc quần jean mài rách, dĩ nhiên Bạo Long trước mắt không có khoa trương như trong suy nghĩ của Phì Phì, cắt tóc húi cua lanh lợi, màu da khỏe mạnh, vẻ mặt trong sáng, bộ dạng cũng có thể coi như đẹp trai, nhưng so với nam sinh bình thường thì lại có thêm mấy phần bất cần đời.

“Oa, cô từ đâu đến đây vậy?” lúc này Bạo Long mới phát hiện nữ sinh vẫn nghiêng đầu vốn chưa từng gặp qua. Trời ạ, nữ sinh xinh đẹp như vậy ngồi bên cạnh, Bạo Long thật hối hận vì vừa rồi lãng phí thời gian tốt đi dán tóc đám nữ sinh ở phía trước, chỉ thấy làn da của Phì Phì khỏe gấp mấy trăm lần gương mặt của Trương Bách Chi, như lòng trắng trứng vậy, mềm mại lại co dãn, nếu có thể dùng tay ngắt, nhất định là như bóp một túi nước, còn chiếc mũi xinh xắn, đôi môi gợi cảm, gò má mềm mại, mắt to lấp lánh kia, vừa nhìn đã không thấy đáy, quả thật như một đầm nước! lại nhìn đén dáng người, ma quỷ ơi!

Nước da màu lúa mạnh của Phì Phì nhìn giống như một con mèo nhỏ cuồng dã, khiến tất cả nữ sinh gặp qua Phì Phì đều thấy ghen tị: tại sao chúng tôi đen như cục than lại khó coi, còn Phì Phì cô đen lại nhìn đẹp như vậy, khỏe mạnh như vậy! hôm nay Phì Phì mặc bộ đồ thể thao màu xanh ngọc, đuôi ngựa buột lên cao, mắt to chớp chớp, đứng giữa một đám học sinh nữ, hoàn toàn không ra tuổi của Phì Phì, chắc là Bạo Long này cũng cho rằng Phì Phì là nữ sinh rồi.

“Chắc cậu là Bạo Long.” Phì Phì biết rõ còn cố hỏi.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Bạo Long thấy nữ sinh xinh đẹp như vậy liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu ta, nghĩ rằng: Bạo Long mình quả thật tiếng tăm đồn xa, ngay cả con gái xinh đẹp liếc mắt một cái cũng thể nhìn ra.

“Cô gái xinh đep, em học khoa nào, là người nhà của ai?” Bạo Long nịnh nọt muốn tiếp gần Phì Phì.

Phì Phì không có trả lời Bạo Long, ngược lại hỏi: “Nghe nói, cậu thích xem quần lót của cô giáo.”

Bạo Long nhìn Phì Phì chớp chóp mắt to, nói: “Cái đó là cá cược với bạn học, nhưng mà, tôi cá thắng đấy…”

“Tôi biết, cậu nhất định thắng.” bởi vì Phì Phì biết Sắt Sắt gần như mặc toàn quần lót màu đỏ, cho dù là quần lót có hoa, thì đó cũng là chiếc quần lót hoa màu đỏ.

Bạo Long lại cho rằng Phì Phì đang tán thưởng cậu tên tuổi lừng lẫy, lại toét miệng cười nói: “Bạn học, em tên là gì?”

“Gọi tôi là Phì Phì thì được rồi.”

“Gì cơ? Phì Phì?” Bạo Long trợn to hai mắt không dám tin: “Em cũng có phì đâu?”

“Ai quy định nhất định phải phì thì mới có thể gọi là Phì Phì?”

“Vậy cũng phải.” Bạo Long cười cười sờ cái ót của mình.

Xe bus dừng lại dưới chân Đại Vân Sơn, Phì Phì và Bạo Long cùng nhau xuống xe, trò chuyện với Bạo Long suốt quãng đường, Phì Phì cảm thấy trái tim của đứa nhỏ này cũng không xấu, chỉ là có chút thích chơi ác.

“Phì Phì, đến đây.” Sắt Sắt trang điểm xinh đẹp vẫy vẫy tay với Phì Phì.

“Bạn học Thẩm, đây là em gái của tôi, Phì Phì.” Sắt Sắt thật vất vả nắm được cơ hội làm chị một lần, lại càng thêm ‘xuân phong đắc ý’.

“Thẩm tổng, xin chào.” Thật ra trong lòng Phì Phì đang nguyền rủa Thẩm Dục Luận bị thiên lôi đánh, tốt nhất là sét đánh trúng.

Vậy mà Thẩm Dục Luận lại mỉm cười, dù sao đi nữa thì Phì Phì cũng gặp anh nhiều lần, lần đầu tiên biết anh lại biết cười.

“Hóa ra hai người là chị em.” Trên mặt Thẩm Dục Luận có chút kinh ngạc. sau đó lại có vẻ suy tư lẩm bẩm nói câu: “Hóa ra là như vậy.”

“Đâu chỉ là chị em, chúng tôi còn là chị em song sinh.” Phì Phì tự hào nói.

“Hóa ra…..” Sắt Sắt nhìn Thẩm Dục Luận, lại nhìn Phì Phì: “Hóa ra hai người biết nhau.”

“Sắt Sắt, bạn học Thẩm của chị, là Tổng giám đốc của Dụ Thành chúng em.”

“thật vậy sao? thật tốt quá.” Trong lòng Sắt Sắt mừng thầm một hồi, mình quả nhiên thật tinh mắt, liếc thấy một Tổng giám đốc, nghĩ thầm lần này càng tốt, Phì Phì cũng có thể giúp mình một tay.

“Sắt Sắt.” Cuối cùng Chu Xuyên cũng thoát khỏi vòng vây của nhóm nữ sinh kia, rảo bước về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt thấy Chu Xuyên bước đến, ra sức nháy mắt với Phì Phì, ý là muốn Phì Phì ngăn cản Chu Xuyên, Phì Phì đương nhiên hiểu rõ ý của Sắt Sắt, nhưng chỉ coi như không nhìn thấy Sắt Sắt nháy mắt, quay đầu ngồi nói chuyện phiếm với Bạo Long, nghĩ thầm, Chu Xuyên đến thật đúng lúc, Phì Phì tôi đỡ phải lo lắng, có Chu Xuyên ở đây, Thẩm Dục Luận sẽ không thể ra tay được, đợi tối về, mới dạy dỗ lại Sắt Sắt thật tốt.

Lẽ ra đoàn người cùng nhau lên núi, nhưng theo thời gian trôi đi, dần dần hình thành 3 người một nhóm 5 người một tốp, dĩ nhiên, càng nhiều chính là một đôi hai người.

Mùa thu của Đại Vân Sơn, như Thế ngoại đào viên(thế giới thần tiên) vậy, cảnh núi tươi đẹp, màu nước tú lệ, hoa trên núi ‘vạn tía nghìn hồng’(tía: tím) đang bắt đầu nở rực rỡ, một dòng suối nhỏ máu bạc từ trên xuống, tiếng ào ào ạt ạt như là khúc ca tươi đẹp nhất ở nhân gian. Rất nhiều khách du lịch cũng không nhịn được vốc nước khe suối vỗ vỗ lên mặt, cũng có học trò lấy bình nước suối trống đi hứng nước suối từ trong hang núi chảy ra.

Sắt Sắt vẫn đi theo bên cạnh Thẩm Dục Luận, mà Chu Xuyên cũng vẫn đi theo bên cạnh Sắt Sắt, bên cạnh Chu Xuyên cũng có một đám nữ sinh đi theo. Phì Phì đã sớm bỏ mặc nhóm 3 người bọn họ ở lại xa xa phía sau, nhìn lại, mới thấy Bạo Long vẫn đi theo mình.

“Này, tôi nói này Bạo Long, cậu đi theo tôi làm gì?”

“Ai nói tôi đi theo em chứ? Núi này em có thể leo đươc, còn tôi không thể leo sao?” Bạo Long tỏ vẻ vô tội.

Giỏi lắm, tôi cho cậu leo. Phì Phì nghĩ, liền chăm chỉ, liên tục leo lên trên, Phì Phì chính là vận động viên khỏe mạnh, cho dù là nam có vóc người lực lưỡng như Bạo Long, cũng không chắc sẽ leo tốt hơn Phì Phì.

Bạo Long thấy Phì Phì không lên tiếng chỉ hướng về trước, nghĩ thầm, tôi cũng không tin Bạo Long tôi lại leo thua một cô gái như em. Thế là Phì Phì và Bạo Long liền hăng hái đọ sức. màn tranh đua mạnh mẽ này, liền bỏ xa thầy cô giáo và bạn học ở lại phía sau. Cuối cùng Bạo Long vẫn không đấu lại Phì Phì, thở dốc ở sau lưng Phì Phì nói: “Phì Phì, em thật tài giỏi, Bạo Long anh trước giờ chưa từng khâm phục ai, hôm nay anh thật phục em rồi.”

Lúc này Phì Phì mới dừng lại, quay đầu, nở nụ cười rực rỡ, lộ ra vẻ đắc ý thắng lợi, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây lát đát rọi xuống trên gương mặt xinh đẹp khỏe mạnh của Phì Phì, trên người Phì Phì tỏa ra hơi thở tuổi trẻ khiến Bạo Long ở phía sau ngẩn ra, Bạo Long là người ăn ngay nói thẳng, luôn là nghĩ gì thì nói nấy, tình cảnh này, Bạo Long không nhịn được nói: “Phì Phì, em thật đẹp.”

“Ha ha ha…” Phì Phì nghe lời Bạo Long nói xong lại cười đến không thở nổi.

Phì Phì càng cười, trong lòng Bạo Long càng bất an: “Này, Phì Phì, em cười gì vậy? em đừng cười tươi như vậy có được không?”

“Được, được, tôi không cười nữa.” nói không cười, nhưng Phì Phì lại không nhịn được cười một trận, mới nói: “Bạo Long, cậu vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?”

“Không nói cái gì.” Bị Phì Phì cười như vậy, lại còn hỏi như vậy, Bạo Long lại xấu hổ rồi.

“Nói tôi đẹp phải không? Lời này tôi thích lắm. Nhưng mà tôi cũng nói với cậu này, đàn ông nói lời này với tôi, đều thích tôi.” Phì Phì nhìn lên nhìn xuống đánh giá Bạo Long: “Nhưng mà, cậu còn chưa phải là đàn ông, nhóc con, nói thì nói thôi.”

“Ai nói tôi không phải là đàn ông? Tôi đã 19 tuổi, đã sớm trưởng thành rồi.” Bạo Long vừa nghe lời này của Phì Phì, liền có chút tức giận, lên giọng nói: “Tôi chính là đàn ông.”

“Cậu còn là con trai, đàn ông, cậu chưa đủ tư cách đâu.” Phì Phì lắc đầu với Bạo Long.

“Sao tôi không đủ tư cách hử? Tôi cao 1m8, em nhìn đi, cơ bắp của tôi.” Nói xong Bạo Long liền cuộn ống tay áo lên cho Phì Phì nhìn cơ bắp của cậu.

Phì Phì lại bị bộ dạng của Bạo Long chọc cười, tên nam sinh này, lại thật đáng yêu. Tiếng cười của Phì Phì ở giữa rừng núi tựa như một khúc ca động lòng.

“Đàn ông sẽ không lấy gương soi quần lót của cô giáo, biết chưa?” Phì Phì ngừng cười, thành thật nghiêm túc nói.

Lần này Bạo Long không lên tiếng, tựa như bị Phì Phì chọc trúng chỗ đau, cúi đầu.

Lại nói, Sắt Sắt và Thẩm Dục Luận trò chuyện rát vui vẻ, chỉ hận Chu Xuyên vẫn như ruồi bọ đuổi mãi không đi, lại hận Phì Phì sao cả bóng người cũng chẳng thấy đâu.

“Sắt Sắt, uống nước.”, “Sắt Sắt, nào, lau mồ hôi.”, “Sắt Sắt, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.” Chu Xuyên lúc nào cũng không bỏ lỡ cơ hội hiến dâng vẻ ân cần của mình. Một khi Sắt Sắt lấy gì, Chu Xuyên sẽ dùng tốc độ cưỡng hôn đưa tay mình ra. Tóm lại, không cho người khác có bất kì cơ hội nào.

Chu Xuyên không phải kẻ ngu, đương nhiên biết Thẩm Dục Luận ở trước mắt là tình địch mới của mình, cho nên đương nhiên phải tỏ ra mình và Sắt Sắt vừa thân mật vừa gắn bó. Sắt Sắt hận Chu Xuyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không còn cách nào, không thể ở trước mặt bạn học Thẩm hủy đi hình tượng thục nữ. Đành phải một mực nén giận.

Buổi tối về đến nhà, hai chị đều mệt mỏi đến gục xuống. Mệt thì mệt, Phì Phì cũng không quên mở máy vi tính xem Băng Thiên Tuyết Địa có ở đó hay không. Đã lâu chưa thấy Băng Thiên Tuyết Địa lên mạng rồi.

Phì Phì đang mở máy tính, Sắt Sắt tức giận đứng ở cửa phòng của Phì Phì.

“Sắt Sắt, sao chị còn chưa ngủ?”

“Phì Phì, rốt cuộc hôm nay em làm gì thế?”

Dĩ nhiên Phì Phì biết Sắt Sắt đang nói đến việc hôm nay không giúp cô cản Chu Xuyên, Phì Phì thả thả tay nói: “Lúc đầu mẹ định ngày mai mới nói với chị, nếu đã như vậy, vậy bây giờ nói luôn đi, Thẩm Dục Luận kia không phải người gì tốt lành…”

“Ai nói anh ấy là người không tốt? Anh ấy không tốt chỗ nào chứ?” vừa nói đến Thẩm Dục Luận không tốt, Sắt Sắt liền kích động.

“Anh ta chính là ma bệnh lần trước đụng xe em, không phải chị cũng đọc tin nhắn trong điện thoại của anh ta rồi sao? Bạch Mai Khôi kia, chị còn nhớ không? Anh ta cũng đã có nhiều Mai Khôi như vậy, còn đi trêu chọc chị, anh ta có thể tính là người tốt sao?”

“Không phải hôm nay em đã nói anh ấy là Tổng giám đốc của các em sao? Sao vậy? lần trước em đụng chạm với Tổng giám đốc của các em mà cũng không nhận ra sao?”

“Em cũng mới biết anh ta là Tổng giám đốc của chúng em hai ngày trước, anh ta mới điều đến.”

“À…” Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là như vậy.”

Phì Phì đi đến trước mặt Sắt Sắt, một bàn tay phủ lên trên bả vai của Sắt Sắt, nói: “Sắt Sắt, quên anh ta đi, anh ta chỉ mang đến thương tổn cho chị, Trung Quốc ta cái gì cũng thiếu chỉ là không thiếu đàn ông, nếu sợ không tìm thấy người nào tốt hơn so với anh ta, không bằng Chu Xuyên….”

“Đừng nhắc đến Chu Xuyên, chị tuyệt đối sẽ không yêu anh ta, vĩnh viễn cũng sẽ không thể.” Vẻ mặt Sắt Sắt kinh định.

“Vậy, Thẩm Dục Luận….”

“Chị đã xem qua hồ sơ của anh ấy ở lớp 07, anh ấy chưa kết hôn. Anh ấy thích chị, chị muốn nhìn xem anh ấy sẽ giải thích chuyện Hồng Mai Khôi Bạch Mai Khôi này với chị như thế nào, nếu anh ta có thể thuyết phục chị, chị liền chấp nhận.”

“Anh ta, anh ta bày tỏ với chị rồi sao?” Phì Phì ngạc nhiên với vẻ thần tốc của Thẩm Dục Luận, mấy ngày hôm trước Sắt Sắt con đang buồn rầu vì không gặp được anh ta, lúc này mới bao lâu, đã nắm chắc cơ hội bày tỏ luôn rồi. Quả thật là cao thủ tình trường.

“Cắt, chẳng lẽ phải nói anh yêu em, mới tính là bày tỏ sao? chị đã nói với em, ngay cả món ăn chị thích là gì anh ấy cũng hỏi thăm, hơn nữa còn cố tình chờ trước cổng trường ra vẻ tình cờ gặp, rồi đưa chị về nhà.”

Sắt Sắt kiên trì muốn tiếp tục phát triển với Thẩm Dục Luận, Phì Phì cũng không còn cách. Sắt Sắt ra khỏi cửa phòng cửa Phì Phì, Phì Phì thở dài nói: “Chu Xuyên à, anh thảm rồi.”

Phì Phì mở máy vi tính, thật vui vẻ đấy, Băng Thiên Tuyết Địa đang online.

Thấy Phì Phì vừa lên mạng, Băng Thiên Tuyết Địa gửi tin trước: “Đoạn Huyền, còn chưa đủ mệt sao? sao còn chưa ngủ?” nickname của Phì Phì tên là Truyền Thuyết Đoạn Huyền, Phì Phì buồn bực, sao anh ta biết hôm nay mình mệt, có lẻ chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, dù sao bây giờ cũng đã trễ.

“À, hôm nay tôi leo núi. Núi mùa thu, tỏa bong bóng thật sự rất đẹp.”

“Cô cũng rất đẹp.”

“Oa, hôm nay sướng chết tôi, anh là người thứ hai nói tôi xinh đẹp. hô hô.”

“Thấy cô rất đẹp.”

“Băng Thiên, gần đây tôi đụng phải một tên xui xẻo….tôi chửi bới anh ta một trận, không ngờ anh ta lại là Tổng giám mới điều tới của công ty chúng tôi, thật sự đủ xui xẻo mà, mau an ủi an ủi tôi đi.”

“Có chuyện như vậy?”

“Đúng như vậy, anh ta còn là học trò của em gái tôi, còn em gái tôi thì lại đi thích anh ta, anh ta là thứ gì đó ấy, cái gì Hồng Mai Khôi Bạch Mai Khôi, cả đống lớn, còn muốn đến dụ dỗ em gái tôi, đến lúc đó tôi sẽ khiến anh ta đẹp mặt.

………….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương