Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy
-
Chương 38
Ngày kết hôn của Giang Đào và Phì Phì liền định vào ngày mùng một tháng năm, bà Giả cả lúc nằm mơ cũng mỉm cười, cộng thêm Sắt Sắt điện thoại đến nói Chu Xuyên muốn chuyển tới thành phố N để điều trị và làm phẫu thuật chỉnh hình, ông bà Chu về quê trước, chờ Chu Xuyên làm phẫu thuật mới lại đến thành phố N,vì vậy cùng đi chỉ có Sắt Sắt và Chu Xuyên, hơn nửa năm bà Giả không gặp cực cưng yêu dấu Sắt Sắt này, trong lòng càng thêm cao hứng, đi trên đường cũng ngâm dân ca.
“Phì Phì, sáng sớm mai Sắt Sắt đến sân bay, con và Giang Đào đến đón Sắt Sắt đi, mẹ ở nhà chuẩn bị đồ ăn.” Bà Giả nói với Phì Phì đang ngồi trên sofa xem tivi, bên ngoài Phì Phì giống như đang xem tivi, thật ra lại đang nghĩ chuyện ngày mai đến bệnh viện làm phẫu thuật. Từ đầu đến cuối không nghe được bà Giả đang nói gì.
“Đứa nhỏ này, xem TV cũng mê mẩn như vậy.” trong lòng bà Giả nói thầm, đến gần Phì Phì lớn tiếng nói: “Phì Phì, con không nghe mẹ nói chuyện sao?”
Bà Giả làm Phì Phì giật mình, Phì Phì hoàn hồn nhìn bà Già thắc mắc: “Mẹ, mẹ vừa nói gì?”
“Mẹ nói, con ngày mai cùng Giang Đào đến sân bay đón Sắt Sắt và Chu Xuyên.” Bà Giả kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
“A? ngày mai Sắt Sắt về nhà??” thật ra Phì Phì đã nghe bà Giả nói Sắt Sắt ngày mai trở về, nhưng lại không để trong lòng, giống như cảm giác bạn nhìn thấy rõ thứ đó mỗi ngày, nhưng lại đột nhiên không biết nó là gì.
Bà Giả than thở nói: “Phì Phì, con sao vậy?”
“Mẹ, con không sao, vừa mới say mê xem , không phản ứng kịp. Ngày mai đến đón Sắt Sắt phải không? Được rồi ạ, con và Giang Đào đi đón là được rồi.” Phì Phì đồng ý, bà Giả nhìn về phía màn hình TV, nào có gì đâu, rõ ràng là , Phì Phì có thể nói Sở Lưu Hương phong lưu phóng khoáng thành hòa thượng Thiếu Lâm, còn nói xem quá mê mẩn?
Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Phì Phì, trong lòng bà Giả đau đớn, qua kéo tay Phì Phì, vuốt ve mu bàn tay Phì Phì nói: “Phì Phì, gả cho Giang Đào con không vui, phải không?” Bà Giả nào biết rằng Phì Phì đã nhìn thấy hộp gấm bảo bối của bà, chỉ cho rằng trong lòng Phì Phì nhớ mãi không quên Thẩm Dục Luận.
Phì Phì cười gượng, nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, chẳng phài anh Giang Đào đối với con rất tốt đấy sao, con còn có gì không vui.”
“Có phải con, có phải con còn nhớ tên họ Thẩm kia?” Bà Giả cũng không kiêng kị, hỏi thẳng.
Phì Phì cười lạnh, nói: “Con nhớ anh ta làm gì? Dù sao cũng đều đã lập gia đình, con có thể gả cho người đàn ông yêu con, con vui còn không kịp, cần gì phải nghĩ đến những người không liên quan này?”
Bà Giả nghe Phì Phì nói vậy, tuy trong lòng an tâm rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy lời Phì Phì không quá bi thương, cái gì gọi là dù sao cũng đều đã lập gia đình? Một câu nói liền nói lên trong lòng Phì Phì đã tuyệt vọng với tình yêu, bà Giả biết rõ, nếu một người phụ nữ tuyệt vọng với tình yêu, trái tim chẳng khác nào đống tro tàn, dù sao tình yêu với phụ nữ, không nói là hết thảy mạng sống, nhưng cũng là điều quan trọng nhất trong đời.
Bà Giả không nói gì nữa, chỉ hi vọng Phì Phì chỉ nhất thời xúc động, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, có thể sống vui vẻ cùng Giang Đào, bà Giả cũng yên tâm, bà Giả xoay người bước vào toilet, vẫn không quên xoay đầu dặn dò một tiếng: “Ngày mai 10 giờ Sắt Sắt đến, con nhớ nhé.”
Bởi vì phải đi đón Sắt Sắt, Phì Phì đành phải bảo Giang Đào lùi ngày phẫu thuật xuống một ngày, nghĩ đến ngày mai không cần phải đi làm phẫu thuật, trong lòng Phì Phì lại như trút được gánh nặng, vui vẻ tựa như hồi bé mẹ đi công tác, không có đuổi kịp lên xe phải trở về, dù biết ngày hôm sau mẹ vẫn phải đi, nhưng dù cho có một ngày được gần bên mẹ, cũng vui vẻ như thế.
Sắt Sắt thật sự gầy rất nhiều, người cũng như tên, Sấu Sấu (gầy gầy).
Hai chị gặp nhau không có đấu võ mồm tranh cãi như trước đây, dường như đều đã trưởng thành rất nhiều.
“Sắt Sắt.” Phì Phì tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Sắt Sắt, trong lòng muôn vàn cảm khái, sau khi biết Sắt Sắt và mình không phải chị em ruột, lần đầu tiên nhìn thấy Sắt Sắt, nỗi chua xót trong lòng cùng nụ cười tươi trên mặt hòa thành một, không ai ai nhìn ra tâm sự của Phì Phì, chỉ cho rằng cô thấy Sắt Sắt bây giờ tiều tụy, trong lòng khổ sở.
Lại nhìn Chu Xuyên bên cạnh, mặc sạch sẽ, nếu không nhìn mặt và tay anh, không thể nhìn ra anh có gì thay đổi so với trước đây, nhưng mặt và tay anh đầy những vết sẹo màu đỏ sẫm, màu trắng xanh lẫn vào nhau. Những vết sẹo kia kéo dài đến cổ áo và trong ống tay áo của anh khiến người ta nghĩ rằng phải chăng da dẻ khắp người anh đều như vậy.
“Chu Xuyên.” Phì Phì vỗ vỗ vai Chu Xuyên, trong mắt là lệ, nhưng không dám rơi ở trước mặt Chu Xuyên, sợ gợi dậy cảm xúc của anh ta.
Chu Xuyên mỉm cười, người ở bên ngoài nhìn thấy đây là nụ cười rất xấu xí, nhưng Phì Phì vẫn thấy ấm áp giống như trước đây, có lẽ là ảo giác, bởi vì Phì Phì vốn biết nụ cười của Chu Xuyên có vẻ gì, anh ta nói: “Phì Phì, có phải dáng vẻ hiện tại của anh rất đáng sợ phải không?”
“Chu Xuyên, anh chịu khổ rồi.” Rốt cuộc Phì Phì vẫn rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Anh không cần lo lắng, bây giờ y học phát triển như vậy, anh nhất định có thể trở lại với vẻ anh tuấn như trước đây.”
“Phì Phì, hiện tại tay anh không thể nhúc nhích, anh là người tàn tật.” ánh mắt Chu Xuyên trống rỗng.
“Chu Xuyên.” Phì Phì không kiềm lòng được cầm lấy tay phải của Chu Xuyên, đó là cánh tay từng bị thiêu đốt, hiện tại còn lại những vết sẹo đỏ sẫm chằng chịt. da anh lạnh lẽo, quả thật không có nhiệt độ nên có của người sống: “Không đâu, không đâu, anh nhất định sẽ khá hơn, Chu Xuyên, anh nhất định phải khỏi, anh tuấn như trước kia, như trước kia đến nhà em làm việc cho mẹ em, nói chuyện cùng mẹ em, anh nhất định phải tốt lên.”
Phì Phì có phần kích động, Giang Đào ôm lấy Phì Phì, ý bảo Sắt Sắt và Chu Xuyên lên xe.
Sắt Sắt nghe xong lời Phì Phì, sớm đã khóc không thành tiếng, nhưng Chu Xuyên không còn giống như trước kia vừa thấy Sắt Sắt khóc liền khẩn trương tột cùng, Chu Xuyên bây giò, chỉ yên lặng nhìn Sắt Sắt nức nở, dường như thờ ơ.
Lúc ăn cơm, bởi vì tay phải của Chu Xuyên không thể động, mấy ngày nay đều là Sắt Sắt đút cơm cho anh, mọi người nhìn cảnh này, đều cảm thấy lòng chua xót, nhà họ Giả lần đầu tiên, có nhiều người ăn cơm như vậy, nhưng không ai nói đùa, cả trò chọc cười ngày xưa của Phì Phì, cũng không còn bất kì ảnh hưởng gì.
Ăn cơm xong Giang Đào lái xe đưa Chu Xuyên đến bệnh viện kiểm tra, Sắt Sắt đi theo, bà Giả thấy Phì Phì đang mang thai, sợ cô chạy tới chạy lui vất vả, liền bảo Phì Phì ở nhà, Giang Đào cũng nghĩ như vậy, Phì Phì đành phải thành thành thật thật ở lại nhà, giúp bà Giả thu dọn chén đũa.
Chu Xuyên vừa ra khỏi cửa, nước mắt bà Giả liền tuôn liên tục như chuỗi trân châu, nếu như Chu Xuyên ở đây, bà Giả cũng không dám khóc, Phì Phì thấy bà Giả như vậy, đỡ bà ngồi xuống sofa, rút khăn tay trên bàn lau nước mắt cho bà Giả, vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, Chu Xuyên nhất định có thể chữa lành.”
“Con nói xem Sắt Sắt tạo nghiệt gì, trước kia Chu Xuyên yêu nó như vậy, nó không nhận, còn vì tên họ Thẩm kia chạy đến khe núi kênh rạch kia dạy học, mới làm hại Chu Xuyên thành dáng vẻ ngày hôm nay, mẹ thấy vậy mà trong lòng thật khó chịu, một đứa nhỏ xinh đẹp như thế, sao lại bị làm hại thành dáng vẻ thế này….”
“Mẹ, Chu Xuyên là người tốt, người tốt nhất định có phúc, chúng ta phải tin tưởng anh ấy có thể tốt lên.” Phì Phì an ủi bà Giả, thật ra tâm trạng của mình và bà Giả giống nhau.
“Phì Phì, mẹ nhìn ánh mắt của Sắt Sắt liền biết, hiện tại nó rất yêu Chu Xuyên, so với mối tình đầu kia của nó hay lúc yêu họ Thẩm kia còn sâu hơn rất nhiều, Sắt Sắt sẽ tự sát vì họ, nhưng mà Chu Xuyên, Sắt Sắt nhất định không nỡ tự sát nữa, Chu Xuyên bảo nó sống tốt, nó sẽ sống tốt. thật ra sống tốt vì một người so với tìm đến cái chết vì một người, khó hơn rất nhiều. nhưng đứa nhỏ Chu Xuyên này, mẹ hiện tại lại không nhìn thấu, cậu ta tựa như hờ hững với Sắt Sắt, hay là thế nào, hai người này kiếp trước chắc chắn là kẻ thù, kiếp này mới hành hạ nhau như thế, thật không biết ngày nào mới có thể kết thúc.”
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, Chu Xuyên bây giờ chỉ là cảm xúc không ổn định, anh ấy yêu Sắt Sắt nhiều năm như vậy, chưa từng dao động, hiện tại Sắt Sắt không dễ gì nhìn rõ lòng mình, muốn đến với anh ấy, anh ấy vui còn không kịp, có lý nào lại cự tuyệt Sắt Sắt, mẹ cứ yên tâm đi, chờ Chu Xuyên chữa trị tốt vết thương, mẹ liền chờ xử lý hôn sự của hai đứa.”
Nếu Chu Xuyên thực như lời Phì Phì nói thì tốt rồi. anh ta bây giờ rất lạnh nhạt với Sắt Sắt, thậm chí thường xuyên phát cáu với Sắt Sắt.
Buổi tối Phì Phì đến bệnh viện đưa canh cho Chu Xuyên, đúng lúc gặp phải Chu Xuyên đang quát Sắt Sắt: “Cô ra ngoài, cô biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, Giả Sắt, cô cút ra ngoài cho tôi.”
Một cái gối đập lên người Phì Phì khiến Phì Phì sửng sốt, chưa từng thấy Chu Xuyên nổi giận. Sắt Sắt dựa vào góc tường không nói lời nào, chỉ cắn môi dưới, cũng không khóc, cũng không dám nhìn Chu Xuyên.
Chu Xuyên hơi giương mắt, thấy là Phì Phì, lại khôi phục ánh mắt trống rỗng, đôi môi giật giật nói: “Sau này, hai người cũng không cần đến gặp anh, anh có bác sĩ và y tá chăm sóc, hai người đi đi, đi đi.” Chu Xuyên vô lực vung tay lên.
Phì Phì đành phải đặt canh lên bàn, kéo tay Sắt Sắt nói: “Sắt Sắt, chúng ta ra ngoài trước, để Chu Xuyên một mình yên tĩnh chút đi.”
Ở trên con đường nhỏ lát đá của bệnh viện, Phì Phì hỏi Sắt Sắt: “Anh ta thường xuyên đối với chị như vậy sao?”
Sắt Sắt cúi đầu, không nói lời nào, Phì Phì liền biết đáp án.
Thật lâu sau, Sắt Sắt mới ngẩng đầu, sâu xa nói: “Chị biết, anh ấy chỉ muốn ép chị đi, hiện tại anh ấy không còn tự tin như ngày đó, anh ấy không muốn liên lụy đến chị, anh ấy nhất định sẽ dùng tỏ thái độ ác liệt với chị, mục đích là muốn bức chị đi.”
“Nếu, anh ấy thật sự thay đổi tính tình….” Phì Phì nói ra lo lắng âm thầm trong lòng mình.
Sắt Sắt lại quật cường cắt ngang Phì Phì: “Bây giờ, dù anh ấy ra sao, dù anh ấy đối với chị thế nào, chị cũng sẽ không buông tay nữa, trước kia chị không hiểu, mới có thể bỏ lỡ nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc đã hiểu, anh ấy liều mình vì chị, xả thân như vậy hoàn toàn không giống tình cảm cảm tự sát vì tình, chị hiểu.”
Có lẽ cũng chỉ có Sắt Sắt thật sự hiểu, vì tình tự sát, Sắt Sắt từng có, liều mình vì cô, Sắt Sắt từng nhận được.
Phì Phì nhìn Sắt Sắt thật lâu, nghĩ thầm có lẽ mình nên tìm một cơ hội một mình nói chuyện với Chu Xuyên, có đôi khi, mượn sức mạnh của ngoại lực cũng có thể xúc tiến sự vật phát triển.
Tuy chuyện tốt thích làm khổ nhiều, nhưng làm khổ quá nhiều, không tránh khỏi làm người ta quá thương tâm, Phì Phì vẫn thích chuyện tốt ít làm khổ chút.
Tối hôm nay, Phì Phì không ngừng mơ thấy bị người ta đuổi theo, không ngừng chạy trốn, nhưng luôn ở lặp lại ở một chỗ, đó là một ngõ nhỏ biến chuyển vô số lần, Phì Phì không thể chạy khỏi ngõ nhỏ âm u này, cũng không thể dừng lại. dường như còn nghe được cuối ngõ có tiếng khóc của bé cưng, Phì Phì muốn chạy đến cuối cùng, muốn đến xem bé cưng đang khóc kia, nhưng đến khi chạy không nổi nữa, cũng không đến được cuối ngõ, đầu kia, là một kẻ không biết đuổi theo, hình như là Thẩm Dục Luận.
Ngày hôm sau, là ngày Phì Phì làm phẫu thuật.
Sáng sớm Giang Đào liền đến nhà họ Giả đón Phì Phì đi bệnh viện. chỉ nói với bà Giả là đón Phì Phì đi kiểm tra thai nhi, thuận tiện mua vào thứ.
“Phì Phì, em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Nghĩ tới tình cảnh lần trước Phì Phì sợ hãi, trong lòng Giang Đào vẫn không nỡ để Phì Phì chịu khổ, chỉ cần Phì Phì nói một tiếng không đi, Giang Đào liền quay đầu về.
“Anh Giang Đào, em đã quyết định rồi.” Phì Phì kiên định nói. Sau đó xoay người, chạm đến nước mắt trên mặt mình.
Hai người yên lặng suốt đường đi.
Phì Phì lên bàn mổ.
Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ đến biển cả, mặc cho mỗi từng khúc xương đều đang run rẩy, nhưng mà không nghĩ đến gì hết, chỉ nghĩ đến biển cả, nghĩ đến biển cả xanh thẳm….
“Phì Phì, sáng sớm mai Sắt Sắt đến sân bay, con và Giang Đào đến đón Sắt Sắt đi, mẹ ở nhà chuẩn bị đồ ăn.” Bà Giả nói với Phì Phì đang ngồi trên sofa xem tivi, bên ngoài Phì Phì giống như đang xem tivi, thật ra lại đang nghĩ chuyện ngày mai đến bệnh viện làm phẫu thuật. Từ đầu đến cuối không nghe được bà Giả đang nói gì.
“Đứa nhỏ này, xem TV cũng mê mẩn như vậy.” trong lòng bà Giả nói thầm, đến gần Phì Phì lớn tiếng nói: “Phì Phì, con không nghe mẹ nói chuyện sao?”
Bà Giả làm Phì Phì giật mình, Phì Phì hoàn hồn nhìn bà Già thắc mắc: “Mẹ, mẹ vừa nói gì?”
“Mẹ nói, con ngày mai cùng Giang Đào đến sân bay đón Sắt Sắt và Chu Xuyên.” Bà Giả kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
“A? ngày mai Sắt Sắt về nhà??” thật ra Phì Phì đã nghe bà Giả nói Sắt Sắt ngày mai trở về, nhưng lại không để trong lòng, giống như cảm giác bạn nhìn thấy rõ thứ đó mỗi ngày, nhưng lại đột nhiên không biết nó là gì.
Bà Giả than thở nói: “Phì Phì, con sao vậy?”
“Mẹ, con không sao, vừa mới say mê xem , không phản ứng kịp. Ngày mai đến đón Sắt Sắt phải không? Được rồi ạ, con và Giang Đào đi đón là được rồi.” Phì Phì đồng ý, bà Giả nhìn về phía màn hình TV, nào có gì đâu, rõ ràng là , Phì Phì có thể nói Sở Lưu Hương phong lưu phóng khoáng thành hòa thượng Thiếu Lâm, còn nói xem quá mê mẩn?
Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Phì Phì, trong lòng bà Giả đau đớn, qua kéo tay Phì Phì, vuốt ve mu bàn tay Phì Phì nói: “Phì Phì, gả cho Giang Đào con không vui, phải không?” Bà Giả nào biết rằng Phì Phì đã nhìn thấy hộp gấm bảo bối của bà, chỉ cho rằng trong lòng Phì Phì nhớ mãi không quên Thẩm Dục Luận.
Phì Phì cười gượng, nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, chẳng phài anh Giang Đào đối với con rất tốt đấy sao, con còn có gì không vui.”
“Có phải con, có phải con còn nhớ tên họ Thẩm kia?” Bà Giả cũng không kiêng kị, hỏi thẳng.
Phì Phì cười lạnh, nói: “Con nhớ anh ta làm gì? Dù sao cũng đều đã lập gia đình, con có thể gả cho người đàn ông yêu con, con vui còn không kịp, cần gì phải nghĩ đến những người không liên quan này?”
Bà Giả nghe Phì Phì nói vậy, tuy trong lòng an tâm rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy lời Phì Phì không quá bi thương, cái gì gọi là dù sao cũng đều đã lập gia đình? Một câu nói liền nói lên trong lòng Phì Phì đã tuyệt vọng với tình yêu, bà Giả biết rõ, nếu một người phụ nữ tuyệt vọng với tình yêu, trái tim chẳng khác nào đống tro tàn, dù sao tình yêu với phụ nữ, không nói là hết thảy mạng sống, nhưng cũng là điều quan trọng nhất trong đời.
Bà Giả không nói gì nữa, chỉ hi vọng Phì Phì chỉ nhất thời xúc động, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, có thể sống vui vẻ cùng Giang Đào, bà Giả cũng yên tâm, bà Giả xoay người bước vào toilet, vẫn không quên xoay đầu dặn dò một tiếng: “Ngày mai 10 giờ Sắt Sắt đến, con nhớ nhé.”
Bởi vì phải đi đón Sắt Sắt, Phì Phì đành phải bảo Giang Đào lùi ngày phẫu thuật xuống một ngày, nghĩ đến ngày mai không cần phải đi làm phẫu thuật, trong lòng Phì Phì lại như trút được gánh nặng, vui vẻ tựa như hồi bé mẹ đi công tác, không có đuổi kịp lên xe phải trở về, dù biết ngày hôm sau mẹ vẫn phải đi, nhưng dù cho có một ngày được gần bên mẹ, cũng vui vẻ như thế.
Sắt Sắt thật sự gầy rất nhiều, người cũng như tên, Sấu Sấu (gầy gầy).
Hai chị gặp nhau không có đấu võ mồm tranh cãi như trước đây, dường như đều đã trưởng thành rất nhiều.
“Sắt Sắt.” Phì Phì tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Sắt Sắt, trong lòng muôn vàn cảm khái, sau khi biết Sắt Sắt và mình không phải chị em ruột, lần đầu tiên nhìn thấy Sắt Sắt, nỗi chua xót trong lòng cùng nụ cười tươi trên mặt hòa thành một, không ai ai nhìn ra tâm sự của Phì Phì, chỉ cho rằng cô thấy Sắt Sắt bây giờ tiều tụy, trong lòng khổ sở.
Lại nhìn Chu Xuyên bên cạnh, mặc sạch sẽ, nếu không nhìn mặt và tay anh, không thể nhìn ra anh có gì thay đổi so với trước đây, nhưng mặt và tay anh đầy những vết sẹo màu đỏ sẫm, màu trắng xanh lẫn vào nhau. Những vết sẹo kia kéo dài đến cổ áo và trong ống tay áo của anh khiến người ta nghĩ rằng phải chăng da dẻ khắp người anh đều như vậy.
“Chu Xuyên.” Phì Phì vỗ vỗ vai Chu Xuyên, trong mắt là lệ, nhưng không dám rơi ở trước mặt Chu Xuyên, sợ gợi dậy cảm xúc của anh ta.
Chu Xuyên mỉm cười, người ở bên ngoài nhìn thấy đây là nụ cười rất xấu xí, nhưng Phì Phì vẫn thấy ấm áp giống như trước đây, có lẽ là ảo giác, bởi vì Phì Phì vốn biết nụ cười của Chu Xuyên có vẻ gì, anh ta nói: “Phì Phì, có phải dáng vẻ hiện tại của anh rất đáng sợ phải không?”
“Chu Xuyên, anh chịu khổ rồi.” Rốt cuộc Phì Phì vẫn rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Anh không cần lo lắng, bây giờ y học phát triển như vậy, anh nhất định có thể trở lại với vẻ anh tuấn như trước đây.”
“Phì Phì, hiện tại tay anh không thể nhúc nhích, anh là người tàn tật.” ánh mắt Chu Xuyên trống rỗng.
“Chu Xuyên.” Phì Phì không kiềm lòng được cầm lấy tay phải của Chu Xuyên, đó là cánh tay từng bị thiêu đốt, hiện tại còn lại những vết sẹo đỏ sẫm chằng chịt. da anh lạnh lẽo, quả thật không có nhiệt độ nên có của người sống: “Không đâu, không đâu, anh nhất định sẽ khá hơn, Chu Xuyên, anh nhất định phải khỏi, anh tuấn như trước kia, như trước kia đến nhà em làm việc cho mẹ em, nói chuyện cùng mẹ em, anh nhất định phải tốt lên.”
Phì Phì có phần kích động, Giang Đào ôm lấy Phì Phì, ý bảo Sắt Sắt và Chu Xuyên lên xe.
Sắt Sắt nghe xong lời Phì Phì, sớm đã khóc không thành tiếng, nhưng Chu Xuyên không còn giống như trước kia vừa thấy Sắt Sắt khóc liền khẩn trương tột cùng, Chu Xuyên bây giò, chỉ yên lặng nhìn Sắt Sắt nức nở, dường như thờ ơ.
Lúc ăn cơm, bởi vì tay phải của Chu Xuyên không thể động, mấy ngày nay đều là Sắt Sắt đút cơm cho anh, mọi người nhìn cảnh này, đều cảm thấy lòng chua xót, nhà họ Giả lần đầu tiên, có nhiều người ăn cơm như vậy, nhưng không ai nói đùa, cả trò chọc cười ngày xưa của Phì Phì, cũng không còn bất kì ảnh hưởng gì.
Ăn cơm xong Giang Đào lái xe đưa Chu Xuyên đến bệnh viện kiểm tra, Sắt Sắt đi theo, bà Giả thấy Phì Phì đang mang thai, sợ cô chạy tới chạy lui vất vả, liền bảo Phì Phì ở nhà, Giang Đào cũng nghĩ như vậy, Phì Phì đành phải thành thành thật thật ở lại nhà, giúp bà Giả thu dọn chén đũa.
Chu Xuyên vừa ra khỏi cửa, nước mắt bà Giả liền tuôn liên tục như chuỗi trân châu, nếu như Chu Xuyên ở đây, bà Giả cũng không dám khóc, Phì Phì thấy bà Giả như vậy, đỡ bà ngồi xuống sofa, rút khăn tay trên bàn lau nước mắt cho bà Giả, vừa nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, Chu Xuyên nhất định có thể chữa lành.”
“Con nói xem Sắt Sắt tạo nghiệt gì, trước kia Chu Xuyên yêu nó như vậy, nó không nhận, còn vì tên họ Thẩm kia chạy đến khe núi kênh rạch kia dạy học, mới làm hại Chu Xuyên thành dáng vẻ ngày hôm nay, mẹ thấy vậy mà trong lòng thật khó chịu, một đứa nhỏ xinh đẹp như thế, sao lại bị làm hại thành dáng vẻ thế này….”
“Mẹ, Chu Xuyên là người tốt, người tốt nhất định có phúc, chúng ta phải tin tưởng anh ấy có thể tốt lên.” Phì Phì an ủi bà Giả, thật ra tâm trạng của mình và bà Giả giống nhau.
“Phì Phì, mẹ nhìn ánh mắt của Sắt Sắt liền biết, hiện tại nó rất yêu Chu Xuyên, so với mối tình đầu kia của nó hay lúc yêu họ Thẩm kia còn sâu hơn rất nhiều, Sắt Sắt sẽ tự sát vì họ, nhưng mà Chu Xuyên, Sắt Sắt nhất định không nỡ tự sát nữa, Chu Xuyên bảo nó sống tốt, nó sẽ sống tốt. thật ra sống tốt vì một người so với tìm đến cái chết vì một người, khó hơn rất nhiều. nhưng đứa nhỏ Chu Xuyên này, mẹ hiện tại lại không nhìn thấu, cậu ta tựa như hờ hững với Sắt Sắt, hay là thế nào, hai người này kiếp trước chắc chắn là kẻ thù, kiếp này mới hành hạ nhau như thế, thật không biết ngày nào mới có thể kết thúc.”
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, Chu Xuyên bây giờ chỉ là cảm xúc không ổn định, anh ấy yêu Sắt Sắt nhiều năm như vậy, chưa từng dao động, hiện tại Sắt Sắt không dễ gì nhìn rõ lòng mình, muốn đến với anh ấy, anh ấy vui còn không kịp, có lý nào lại cự tuyệt Sắt Sắt, mẹ cứ yên tâm đi, chờ Chu Xuyên chữa trị tốt vết thương, mẹ liền chờ xử lý hôn sự của hai đứa.”
Nếu Chu Xuyên thực như lời Phì Phì nói thì tốt rồi. anh ta bây giờ rất lạnh nhạt với Sắt Sắt, thậm chí thường xuyên phát cáu với Sắt Sắt.
Buổi tối Phì Phì đến bệnh viện đưa canh cho Chu Xuyên, đúng lúc gặp phải Chu Xuyên đang quát Sắt Sắt: “Cô ra ngoài, cô biến đi, tôi không muốn nhìn thấy cô, Giả Sắt, cô cút ra ngoài cho tôi.”
Một cái gối đập lên người Phì Phì khiến Phì Phì sửng sốt, chưa từng thấy Chu Xuyên nổi giận. Sắt Sắt dựa vào góc tường không nói lời nào, chỉ cắn môi dưới, cũng không khóc, cũng không dám nhìn Chu Xuyên.
Chu Xuyên hơi giương mắt, thấy là Phì Phì, lại khôi phục ánh mắt trống rỗng, đôi môi giật giật nói: “Sau này, hai người cũng không cần đến gặp anh, anh có bác sĩ và y tá chăm sóc, hai người đi đi, đi đi.” Chu Xuyên vô lực vung tay lên.
Phì Phì đành phải đặt canh lên bàn, kéo tay Sắt Sắt nói: “Sắt Sắt, chúng ta ra ngoài trước, để Chu Xuyên một mình yên tĩnh chút đi.”
Ở trên con đường nhỏ lát đá của bệnh viện, Phì Phì hỏi Sắt Sắt: “Anh ta thường xuyên đối với chị như vậy sao?”
Sắt Sắt cúi đầu, không nói lời nào, Phì Phì liền biết đáp án.
Thật lâu sau, Sắt Sắt mới ngẩng đầu, sâu xa nói: “Chị biết, anh ấy chỉ muốn ép chị đi, hiện tại anh ấy không còn tự tin như ngày đó, anh ấy không muốn liên lụy đến chị, anh ấy nhất định sẽ dùng tỏ thái độ ác liệt với chị, mục đích là muốn bức chị đi.”
“Nếu, anh ấy thật sự thay đổi tính tình….” Phì Phì nói ra lo lắng âm thầm trong lòng mình.
Sắt Sắt lại quật cường cắt ngang Phì Phì: “Bây giờ, dù anh ấy ra sao, dù anh ấy đối với chị thế nào, chị cũng sẽ không buông tay nữa, trước kia chị không hiểu, mới có thể bỏ lỡ nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc đã hiểu, anh ấy liều mình vì chị, xả thân như vậy hoàn toàn không giống tình cảm cảm tự sát vì tình, chị hiểu.”
Có lẽ cũng chỉ có Sắt Sắt thật sự hiểu, vì tình tự sát, Sắt Sắt từng có, liều mình vì cô, Sắt Sắt từng nhận được.
Phì Phì nhìn Sắt Sắt thật lâu, nghĩ thầm có lẽ mình nên tìm một cơ hội một mình nói chuyện với Chu Xuyên, có đôi khi, mượn sức mạnh của ngoại lực cũng có thể xúc tiến sự vật phát triển.
Tuy chuyện tốt thích làm khổ nhiều, nhưng làm khổ quá nhiều, không tránh khỏi làm người ta quá thương tâm, Phì Phì vẫn thích chuyện tốt ít làm khổ chút.
Tối hôm nay, Phì Phì không ngừng mơ thấy bị người ta đuổi theo, không ngừng chạy trốn, nhưng luôn ở lặp lại ở một chỗ, đó là một ngõ nhỏ biến chuyển vô số lần, Phì Phì không thể chạy khỏi ngõ nhỏ âm u này, cũng không thể dừng lại. dường như còn nghe được cuối ngõ có tiếng khóc của bé cưng, Phì Phì muốn chạy đến cuối cùng, muốn đến xem bé cưng đang khóc kia, nhưng đến khi chạy không nổi nữa, cũng không đến được cuối ngõ, đầu kia, là một kẻ không biết đuổi theo, hình như là Thẩm Dục Luận.
Ngày hôm sau, là ngày Phì Phì làm phẫu thuật.
Sáng sớm Giang Đào liền đến nhà họ Giả đón Phì Phì đi bệnh viện. chỉ nói với bà Giả là đón Phì Phì đi kiểm tra thai nhi, thuận tiện mua vào thứ.
“Phì Phì, em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Nghĩ tới tình cảnh lần trước Phì Phì sợ hãi, trong lòng Giang Đào vẫn không nỡ để Phì Phì chịu khổ, chỉ cần Phì Phì nói một tiếng không đi, Giang Đào liền quay đầu về.
“Anh Giang Đào, em đã quyết định rồi.” Phì Phì kiên định nói. Sau đó xoay người, chạm đến nước mắt trên mặt mình.
Hai người yên lặng suốt đường đi.
Phì Phì lên bàn mổ.
Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ đến biển cả, mặc cho mỗi từng khúc xương đều đang run rẩy, nhưng mà không nghĩ đến gì hết, chỉ nghĩ đến biển cả, nghĩ đến biển cả xanh thẳm….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook