Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy
-
Chương 25
Tên côn đồ bị Phì Phì đụng té xe, chỉ là bị đánh đên hôn mê, mặc dù máu chảy đầm đìa, nhưng đều là bị thương ngoài da, cộng thêm hoảng sợ quá độ, các phụ tùng khác cũng không rớt không hư hại. Chuyện còn lại đều là Thẩm Dục Luận xử lý, dù sao Phì Phì biết mình không cần phải ngồi tù thì vui vẻ rồi. Sắt Sắt biết được Phì Phì lại có thể liều mạng như vậy, gọi một cú điện thoại đường dài, giáo huấn Phì Phì gần nửa tiếng vẫn chưa chịu bỏ qua.
“Phì Phì, sao em có thể như vậy chứ? Người xấu là xấu, nhưng em cũng không thể lấy sinh mạng của mình ra liều mạng với bọn họ, nếu thật có chuyện gì, em bảo ông nội, bà nội ba mẹ còn có chị, làm sao bây giờ? Em thật sự quá…”
Thật ra trong lòng Phì Phì nghĩ chính là: Chị chỉ biết nói em, mình thì sao, bỏ nhà trốn đi cắt mạch tự sát thì đâu phải chủ động làm cả nhà ‘gà bay chó sủa’. Nhưng miệng vẫn hùa theo Sắt Sắt, để tránh Sắt Sắt dài dòng giống bà Giả khiến lỗ tai Phì Phì mọc kén: “Sắt Sắt, em biết rồi, lúc ấy chẳng qua là nuốt không trôi, mới đuổi theo, lần sau em sẽ không thế nữa……ừm….Thật đấy, chị yên tâm. Phải rồi, chị ở trong vùng núi hoang vu kia thế nào rồi?”
Vừa nhắc đến chuyện Sắt Sắt ở làng Ba Tiêu. Sắt Sắt thật đúng là buồn bực. Thì ra Sắt Sắt gặp phải chuyện lạ ở trường tiểu học trong thôn Ba Tiêu.
Sắt Sắt phát hiện nữ sinh hai lớp của mình rất sợ thầy Âu Dương, thật ra Sắt Sắt đã sớm phát hiện, nhưng vẫn cảm thấy chẳng qua là vì thầy Âu Dương quá nghiêm túc, con nít trong núi lại nhát gan, sợ thầy cô cũng là bình thường.
Có nhiều lần, Sắt Sắt bảo nữ sinh trong lớp đi tìm thầy Âu Dương, cảm giác sợ hãi sâu thẳm trong ánh mắt của các nữ sinh khiến Sắt Sắt cảm thấy tuyệt không phải là cảm giác sợ hãi bình thường, Sắt Sắt nhạy cảm cỡ nào, một chút dấu vết sót lại trong mắt người khác cũng không chạy khỏi mắt của Sắt Sắt, Sắt Sắt thử hỏi dò mấy nữ sinh, nhưng các em đều không nói ra nguyên do vì sao. Lại cẩn thận quan sát thầy Âu Dương kia, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trầm mặc ít nói một chút. Sắt Sắt vẫn muốn biết rõ ràng, vì thế liền đặt mục tiêu ở trên người Âu Dương Chiêu Đệ lớp sáu.
Hôm nay tan học, Sắt Sắt cố tình giữ Âu Dương Chiêu Đệ lại, mỉm cười nói: “Chiêu Đệ, hôm nay cô đến nhà em thăm hỏi, em dẫn cô đi nhé.”
Âu Dương Chiêu Đệ lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cúi đầu, đỏ mặt không nói lời nào.
Sắt Sắt dịu dàng kéo tay Âu Dương Chiêu Đệ, nói: “Đi thôi.”
Sắt Sắt mặc áo vest màu đen, váy hoa viền ren, phối hợp với giày đáy bằng mặt gấm màu bạc, váy trên người nổi bật tao nhã, nhìn qua tựa như trái cây tươi ngon. Sắt Sắt kéo Âu Dương Chiêu Đệ, khéo léo cất bước, tóc đen tung bay theo gió, hình ảnh này khiến tầm mắt của người trong làng chăm chú dõi theo Sắt Sắt, Sắt Sắt rẽ ngoặt tầm mắt của họ cũng rẽ theo.
Âu Dương Chiêu Đệ cùng thầy Âu Dương Thuận là người của làng lân cận Âu Dương, từ làng Ba Tiêu đi qua làng Âu Dương phố phải mất năm dặm đường, phải leo qua một ngọn núi, nơi xa là núi cao trùng trùng điệp điệp, không nhìn thấy một thôn làng, không nhìn thấy đồng ruộng, những ngọn núi này tựa như cụ già có phần uống rượu say, người dựa vào người, ngủ say không biết mấy ngàn vạn năm, chưa từng có người làm bừng tỉnh giấc mộng của chúng. Thế Sắt Sắt mới biết vì sao Âu Dương Chiêu Đệ sau khi tan học liền vội vã về nhà, hóa ra đường núi này cong queo ngay cả cửa nhà cũng không thấy người cũng không thấy, mùa đông này trời mau tối, nếu về trễ, lại không có đèn đường, lại không có ai, rất đáng sợ.
“Chiêu Đệ, cho tôi hỏi tình cảnh trong nhà em, được không?”
Chiêu Đệ do dự, Sắt Sắt nhìn Chiêu Đệ bằng ánh mắt mong đợi khẳng định, Chiêu Đệ mới bắt đầu nói: “Trong nhà em có bà nội, cha, và em trai. Mắt bà nội mù, em trai bị ngốc, cha ở thị trấn làm việc trong công trường, hiếm khi mới trở về một lần, hai ngày này đúng lúc ở nhà….mẹ em thấy bà nội em là người mù, em trai lại ngốc, mấy năm trước chạy đến làng Đạn Miên Hoa rồi….”
“Chiêu Đệ, em cảm thấy thầy Âu Dương thế nào? Chẳng phải thầy ấy cũng là người trong làng em sao?” Sắt Sắt thử dò hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt Chiêu Đệ.
Vừa nhắc đến thầy Âu Dương, Chiêu Đệ vô thức trầm mặc, Sắt Sắt cảm nhận được cảm xúc sợ hãi đến từ Chiêu Đệ, Sắt Sắt cười, nói tiếp: “Chiêu Đệ, cô chỉ hòi bừa thôi, thấy thầy ấy và em cùng làng, nếu em không muốn nói cũng không sao.”
“Thầy Âu Dương …..” Chiêu Đệ dường như muốn nói gì đó với Sắt Sắt.
Lúc này sau lưng vang lên tiếng của thầy Âu Dương: “Cô Giả, Chiêu Đệ, đợi tôi với.” Tiếng nói kia vang vọng trong khe núi.
Sắt Sắt quay đầu, nhìn thấy thầy Âu Dương từ bên khe núi kia đi đến. chẳng phải anh ta đã đi trước rồi sao? Rõ ràng Sắt Sắt thấy anh ta đi trước, sao có thể rớt lại ở phía sau.
Trong lúc Sắt Sắt trầm tư, Âu Dương Thuận đã đến gần, trên tay Ân Dương Thuận xách một túi vải bố màu xanh quân đội, mặc áo jacket màu đen, giày thể thao màu trắng ố vàng, tóc húi cua, mặt chữ điền, sóng mũi rất cao, xem ra tinh thần phấn chấn.
“Thầy Âu Dương, chẳng qua tôi đến nhà Chiêu Đệ thăm hỏi thôi. Thật trùng hợp, thầy cùng về nhà sao?” Sắt Sắt khách sáo hỏi thăm Âu Dương Thuận.
“Cô Giả làm việc thật nghiêm túc, tôi thấy cô đi rồi về, trời cũng tối mịt, mùa đông ngày ngắn mà, nếu không đêm nay đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi bảo khách nữ của tôi chuẩn bị mấy món ăn, buổi tối nếu trễ thì đừng về, mặc dù nhà tôi không tốt lắm, nhưng nơi đó vẫn rộng rãi.” Thầy Âu Dương cực kì chân thành nhiệt tình nói.
Trò chuyện đến tận đường Âu Dương, các thôn dân cũng giống làng Ba Tiêu, mọi người thấy Sắt Sắt đều nhìn không chớp mắt. Sắt Sắt theo Chiêu Đệ vào căn phòng bùn của nhà Chiêu Đệ, nhà của Chiêu Đệ có hai phòng bùn, trong nhà ngoại trừ cái giường và cái bàn ăn cơm thì không còn vật dụng gia đình nào khác, đồ vật đểu đặt hỗn loạn trên mặt đất, chăn trên giường cũng vừa rách vừa cũ, ngoài đèn chiếu sáng, không phát hiện còn đồ dùng điện khác nào.
Bà nội Chiêu Đệ biết cô giáo đến, luống cuống mò mẫn khắp nơi, cuối cùng chạm đến một chiếc chìa khóa, hơi run rẩy giao cho Chiêu Đệ, Chiêu Đệ liền lôi từ dưới giường ra một thùng gỗ đen, mở ra, lấy mứt hoa quả bên trong đặt vào dĩa, mời Sắt Sắt ăn.
Cha Chiêu Đệ cực kì thật thà phúc hậu, làn da đen bóng, vừa gầy vừa nhỏ, cười ngây ngô khuyên Sắt Sắt ăn mứt hoa quả, Sắt Sắt biết không ăn không được, liền lấy vài miếng ăn. Cha Chiêu Đệ lúc này mới an tâm.
Âu Dương Thuận đón Sắt Sắt đến nhà anh ta ăn cơm, Sắt Sắt thấy khách nữ của nhà anh ta cũng là người phụ nữ rất thành thật chất phác, chừng 30 tuổi, sạch sẽ mộc mạc, Sắt Sắt theo bản năng thừa dịp lúc ăn cơm quan sát nhà của Âu Dương Thuận, thật sự không nhìn ra nhà anh ta có gì không giống nhà người khác. Ăn cơm xong Sắt Sắt kiên trì đòi vẻ làng Ba Tiêu, Âu Dương Thuận liền đưa Sắt Sắt đến của làng Ba Tiêu, suốt đường đi Sắt Sắt nghe lời của Âu Dương Thuận, một chút cũng không phát hiện ra rốt cuộc Âu Dương Thuận có bí mật gì.
Chẳng lẽ là Sắt Sắt đa nghi? Sắt Sắt và Phì Phì cũng không giống nhau, chuyện nghĩ không ra lại càng muốn nghĩ.
Sắt Sắt cố ý vô tình nhắc đến chuyện các nữ sinh đều sợ thầy Âu Dương ở trước mặt hiệu trưởng Vương, hiệu trưởng Vương chỉ cười rồi nói: “Chúng tôi ở trong núi này, chuyện học trò sợ thầy cô là chuyện hiển nhiên, trước giờ đều như vậy. người như cô Giả hòa mình cùng học trò, chúng tôi ở đây là lần đầu.”
Hôm nay là chủ nhật, trường học vắng ngắt, Sắt Sắt ăn xong bữa sáng, liền dạo chơi ở sân vắng trong rừng phía sau làng Ba Tiêu, mùa đông cánh rừng có chút khác biệt, Sắt Sắt đi tới đi lui liền đến chỗ sâu trong cánh rừng, bất giác có men say như lâng lâng lên trời.
“A…..a..a……Đau….A…” Trong rừng chợt truyền đến âm thanh bất ngờ này, khiến Sắt Sắt sợ hãi.
Sắt Sắt định thần lại cẩn thận nghe, giọng truyền đến là của một người đàn ông, hơn nữa giọng này có phần quen tai. Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kì, Sắt Sắt trốn ở sau một tảng đá lớn nhìn lén, cảnh tượng trước mắt dọa Sắt Sắt ngây người.
Chỉ thấy Xảo Nhi vung roi da trong tay, quất mạnh lên Âu Dương Thuận, Xảo Nhi mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, biểu cảm trên mặt Âu Dương Thuận như vô cùng đau đớn lại như vô cùng sung sướng.
Cảnh tượng kinh hoàng khiếp sợ này làm Sắt Sắt đứng ngơ ngác ở phía sau tảng đá, chợt cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó ngăn chặn, không thốt lên được lời nào, đầu óc trống rỗng, thở mạnh cũng không dám, chỉ níu chặt vạt áo trước của mình, cảm thấy có chút bực mình.
Tay của Xảo Nhi không ngừng vung roi da màu đen, Âu Dương Thuận bị quất thở hồng hộc…………
Sắt Sắt không nhìn ra nguyên do, Âu Dương Thuận rốt cuộc làm sai chuyện gì mà cam tâm chịu phạt? Hay, đây là biến thái trong truyền thuyết (*gật gật* SM)? Sắt Sắt sợ bị Xảo Nhi và Âu Dương Thuận phát hiện thì không hay, nhẹ nhàng tránh xa, trong lòng buồn bực vì sao Âu Dương Thuận này phải mặc cho Xảo Nhi quất?
Đến khi Sắt Sắt trở lại trường học, không ngờ Chu Xuyên đã đứng ở cổng trường. Chu Xuyên mặc quần áo thoải mái màu trắng, dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông mỉm cười: “Sắt Sắt.”
Sắt Sắt chỉ cười thản nhiên: “Sao anh lại đến đây?” Ở đất khách quên người gặp bạn cũ, trong lòng Sắt Sắt vẫn rất vui vẻ, lần đầu tiên phát hiện hóa ra Chu Xuyên cũng không đáng ghét.
“Anh đến gặp em.” Chu Xuyên vô cùng bình thản nói, dường như chỉ giống như trước, từ học viện X đến nhà họ Giả vậy, chỉ là đến gặp em.
“Nơi này rất khó tìm? Ngồi xe vất vả không?”
“Ngày hôm qua anh đã đến Trường Sa rồi, hôm nay mới đến đây. Cũng không khó tìm, đến làng Ba Tiêu rồi tùy tiện hỏi một người cũng biết cô Giả ở đâu.”
Các thôn dân thấy người đàn ông khí khái bất phàm như vậy đến tìm cô Giả, đều cho rằng bạn trai của Sắt Sắt tìm đến, nghĩ đến Sắt Sắt nhất định không ở trong núi mãi, nên tất cả đều mang lòng đề phòng với Chu Xuyên.
Chu Xuyên ở một gian phòng bên cạnh Sắt Sắt, buổi tối Xảo Nhi vẫn đến tìm Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhớ lại cảnh tượng thấy trong rừng lúc sáng kia, quyết định thăm dò Xảo Nhi, xem Xảo Nhi nói thế nào.
“Xảo Nhi, sáng nay em đi đâu vậy? Chị đến nhà tìm em, mẹ em cũng nói không biết em đi đâu rồi.” Sắt Sắt nói xong bèn cẩn thận quan sát sắc mặt Xảo Nhi.
Trên mặt Xảo Nhi quả nhiên hiện vẻ bất an, sau đó mới nói: “A…buổi sáng em tìm đến đầu làng Xuân Hoa, hỏi họ có đến tập hợp hay không, họ bảo không đi, em liền trở về.”
“À, sáng sớm hình như chị nhìn thấy thầy Âu Dương, chị đi dạo trong rừng, đúng lúc thấy thầy ấy từ trong rừng đi ra, em nói xem thầy ấy cũng không phải người làng ta, hôm nay cũng không cần đi dạy, một mình ở trong cánh rừng này làm gì, thật làm cho người ta buồn bực.”
Quả nhiên Xảo Nhi có chút kích động, nhưng lập tức bình tĩnh lại, nói: “Không chừng thầy ấy ở trong rừng săn thú hay hái chút trái cây.”
Sắt Sắt nghĩ thầm đang là mùa đông , hái trái cây gì chứ, trong rừng kia ngoại trừ mấy con thỏ, cũng không có gì khác, muốn săn bắt cũng phải lên núi, ở trong rừng sau làng có thể bắt được cái gì.
Đêm hôm sau Chu Xuyên đã đi rồi, anh ẫn mỉm cười dịu dàng ấm áp với Sắt Sắt. Trong lòng Sắt Sắt suy tính, nhất định phải tìm được manh mối về bí mật của Âu Dương Thuận, thật ra Sắt Sắt hoài nghi Âu Dương Thuận có hành vi dâm loạn với nữ sinh, nếu không sao nữ sinh đều sợ anh ta như thế. Nếu như thế, Sắt Sắt nhất định phải tóm tên bại hoại giữa đội ngữ giáo viên này. Nhưng hôm nay chuyện nhìn thấy ở trong rừng, lại khiến Sắt Sắt cảm thấy không đơn giản chỉ có vậy.
“Phì Phì, sao em có thể như vậy chứ? Người xấu là xấu, nhưng em cũng không thể lấy sinh mạng của mình ra liều mạng với bọn họ, nếu thật có chuyện gì, em bảo ông nội, bà nội ba mẹ còn có chị, làm sao bây giờ? Em thật sự quá…”
Thật ra trong lòng Phì Phì nghĩ chính là: Chị chỉ biết nói em, mình thì sao, bỏ nhà trốn đi cắt mạch tự sát thì đâu phải chủ động làm cả nhà ‘gà bay chó sủa’. Nhưng miệng vẫn hùa theo Sắt Sắt, để tránh Sắt Sắt dài dòng giống bà Giả khiến lỗ tai Phì Phì mọc kén: “Sắt Sắt, em biết rồi, lúc ấy chẳng qua là nuốt không trôi, mới đuổi theo, lần sau em sẽ không thế nữa……ừm….Thật đấy, chị yên tâm. Phải rồi, chị ở trong vùng núi hoang vu kia thế nào rồi?”
Vừa nhắc đến chuyện Sắt Sắt ở làng Ba Tiêu. Sắt Sắt thật đúng là buồn bực. Thì ra Sắt Sắt gặp phải chuyện lạ ở trường tiểu học trong thôn Ba Tiêu.
Sắt Sắt phát hiện nữ sinh hai lớp của mình rất sợ thầy Âu Dương, thật ra Sắt Sắt đã sớm phát hiện, nhưng vẫn cảm thấy chẳng qua là vì thầy Âu Dương quá nghiêm túc, con nít trong núi lại nhát gan, sợ thầy cô cũng là bình thường.
Có nhiều lần, Sắt Sắt bảo nữ sinh trong lớp đi tìm thầy Âu Dương, cảm giác sợ hãi sâu thẳm trong ánh mắt của các nữ sinh khiến Sắt Sắt cảm thấy tuyệt không phải là cảm giác sợ hãi bình thường, Sắt Sắt nhạy cảm cỡ nào, một chút dấu vết sót lại trong mắt người khác cũng không chạy khỏi mắt của Sắt Sắt, Sắt Sắt thử hỏi dò mấy nữ sinh, nhưng các em đều không nói ra nguyên do vì sao. Lại cẩn thận quan sát thầy Âu Dương kia, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trầm mặc ít nói một chút. Sắt Sắt vẫn muốn biết rõ ràng, vì thế liền đặt mục tiêu ở trên người Âu Dương Chiêu Đệ lớp sáu.
Hôm nay tan học, Sắt Sắt cố tình giữ Âu Dương Chiêu Đệ lại, mỉm cười nói: “Chiêu Đệ, hôm nay cô đến nhà em thăm hỏi, em dẫn cô đi nhé.”
Âu Dương Chiêu Đệ lộ vẻ kinh ngạc, lập tức cúi đầu, đỏ mặt không nói lời nào.
Sắt Sắt dịu dàng kéo tay Âu Dương Chiêu Đệ, nói: “Đi thôi.”
Sắt Sắt mặc áo vest màu đen, váy hoa viền ren, phối hợp với giày đáy bằng mặt gấm màu bạc, váy trên người nổi bật tao nhã, nhìn qua tựa như trái cây tươi ngon. Sắt Sắt kéo Âu Dương Chiêu Đệ, khéo léo cất bước, tóc đen tung bay theo gió, hình ảnh này khiến tầm mắt của người trong làng chăm chú dõi theo Sắt Sắt, Sắt Sắt rẽ ngoặt tầm mắt của họ cũng rẽ theo.
Âu Dương Chiêu Đệ cùng thầy Âu Dương Thuận là người của làng lân cận Âu Dương, từ làng Ba Tiêu đi qua làng Âu Dương phố phải mất năm dặm đường, phải leo qua một ngọn núi, nơi xa là núi cao trùng trùng điệp điệp, không nhìn thấy một thôn làng, không nhìn thấy đồng ruộng, những ngọn núi này tựa như cụ già có phần uống rượu say, người dựa vào người, ngủ say không biết mấy ngàn vạn năm, chưa từng có người làm bừng tỉnh giấc mộng của chúng. Thế Sắt Sắt mới biết vì sao Âu Dương Chiêu Đệ sau khi tan học liền vội vã về nhà, hóa ra đường núi này cong queo ngay cả cửa nhà cũng không thấy người cũng không thấy, mùa đông này trời mau tối, nếu về trễ, lại không có đèn đường, lại không có ai, rất đáng sợ.
“Chiêu Đệ, cho tôi hỏi tình cảnh trong nhà em, được không?”
Chiêu Đệ do dự, Sắt Sắt nhìn Chiêu Đệ bằng ánh mắt mong đợi khẳng định, Chiêu Đệ mới bắt đầu nói: “Trong nhà em có bà nội, cha, và em trai. Mắt bà nội mù, em trai bị ngốc, cha ở thị trấn làm việc trong công trường, hiếm khi mới trở về một lần, hai ngày này đúng lúc ở nhà….mẹ em thấy bà nội em là người mù, em trai lại ngốc, mấy năm trước chạy đến làng Đạn Miên Hoa rồi….”
“Chiêu Đệ, em cảm thấy thầy Âu Dương thế nào? Chẳng phải thầy ấy cũng là người trong làng em sao?” Sắt Sắt thử dò hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt Chiêu Đệ.
Vừa nhắc đến thầy Âu Dương, Chiêu Đệ vô thức trầm mặc, Sắt Sắt cảm nhận được cảm xúc sợ hãi đến từ Chiêu Đệ, Sắt Sắt cười, nói tiếp: “Chiêu Đệ, cô chỉ hòi bừa thôi, thấy thầy ấy và em cùng làng, nếu em không muốn nói cũng không sao.”
“Thầy Âu Dương …..” Chiêu Đệ dường như muốn nói gì đó với Sắt Sắt.
Lúc này sau lưng vang lên tiếng của thầy Âu Dương: “Cô Giả, Chiêu Đệ, đợi tôi với.” Tiếng nói kia vang vọng trong khe núi.
Sắt Sắt quay đầu, nhìn thấy thầy Âu Dương từ bên khe núi kia đi đến. chẳng phải anh ta đã đi trước rồi sao? Rõ ràng Sắt Sắt thấy anh ta đi trước, sao có thể rớt lại ở phía sau.
Trong lúc Sắt Sắt trầm tư, Âu Dương Thuận đã đến gần, trên tay Ân Dương Thuận xách một túi vải bố màu xanh quân đội, mặc áo jacket màu đen, giày thể thao màu trắng ố vàng, tóc húi cua, mặt chữ điền, sóng mũi rất cao, xem ra tinh thần phấn chấn.
“Thầy Âu Dương, chẳng qua tôi đến nhà Chiêu Đệ thăm hỏi thôi. Thật trùng hợp, thầy cùng về nhà sao?” Sắt Sắt khách sáo hỏi thăm Âu Dương Thuận.
“Cô Giả làm việc thật nghiêm túc, tôi thấy cô đi rồi về, trời cũng tối mịt, mùa đông ngày ngắn mà, nếu không đêm nay đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi bảo khách nữ của tôi chuẩn bị mấy món ăn, buổi tối nếu trễ thì đừng về, mặc dù nhà tôi không tốt lắm, nhưng nơi đó vẫn rộng rãi.” Thầy Âu Dương cực kì chân thành nhiệt tình nói.
Trò chuyện đến tận đường Âu Dương, các thôn dân cũng giống làng Ba Tiêu, mọi người thấy Sắt Sắt đều nhìn không chớp mắt. Sắt Sắt theo Chiêu Đệ vào căn phòng bùn của nhà Chiêu Đệ, nhà của Chiêu Đệ có hai phòng bùn, trong nhà ngoại trừ cái giường và cái bàn ăn cơm thì không còn vật dụng gia đình nào khác, đồ vật đểu đặt hỗn loạn trên mặt đất, chăn trên giường cũng vừa rách vừa cũ, ngoài đèn chiếu sáng, không phát hiện còn đồ dùng điện khác nào.
Bà nội Chiêu Đệ biết cô giáo đến, luống cuống mò mẫn khắp nơi, cuối cùng chạm đến một chiếc chìa khóa, hơi run rẩy giao cho Chiêu Đệ, Chiêu Đệ liền lôi từ dưới giường ra một thùng gỗ đen, mở ra, lấy mứt hoa quả bên trong đặt vào dĩa, mời Sắt Sắt ăn.
Cha Chiêu Đệ cực kì thật thà phúc hậu, làn da đen bóng, vừa gầy vừa nhỏ, cười ngây ngô khuyên Sắt Sắt ăn mứt hoa quả, Sắt Sắt biết không ăn không được, liền lấy vài miếng ăn. Cha Chiêu Đệ lúc này mới an tâm.
Âu Dương Thuận đón Sắt Sắt đến nhà anh ta ăn cơm, Sắt Sắt thấy khách nữ của nhà anh ta cũng là người phụ nữ rất thành thật chất phác, chừng 30 tuổi, sạch sẽ mộc mạc, Sắt Sắt theo bản năng thừa dịp lúc ăn cơm quan sát nhà của Âu Dương Thuận, thật sự không nhìn ra nhà anh ta có gì không giống nhà người khác. Ăn cơm xong Sắt Sắt kiên trì đòi vẻ làng Ba Tiêu, Âu Dương Thuận liền đưa Sắt Sắt đến của làng Ba Tiêu, suốt đường đi Sắt Sắt nghe lời của Âu Dương Thuận, một chút cũng không phát hiện ra rốt cuộc Âu Dương Thuận có bí mật gì.
Chẳng lẽ là Sắt Sắt đa nghi? Sắt Sắt và Phì Phì cũng không giống nhau, chuyện nghĩ không ra lại càng muốn nghĩ.
Sắt Sắt cố ý vô tình nhắc đến chuyện các nữ sinh đều sợ thầy Âu Dương ở trước mặt hiệu trưởng Vương, hiệu trưởng Vương chỉ cười rồi nói: “Chúng tôi ở trong núi này, chuyện học trò sợ thầy cô là chuyện hiển nhiên, trước giờ đều như vậy. người như cô Giả hòa mình cùng học trò, chúng tôi ở đây là lần đầu.”
Hôm nay là chủ nhật, trường học vắng ngắt, Sắt Sắt ăn xong bữa sáng, liền dạo chơi ở sân vắng trong rừng phía sau làng Ba Tiêu, mùa đông cánh rừng có chút khác biệt, Sắt Sắt đi tới đi lui liền đến chỗ sâu trong cánh rừng, bất giác có men say như lâng lâng lên trời.
“A…..a..a……Đau….A…” Trong rừng chợt truyền đến âm thanh bất ngờ này, khiến Sắt Sắt sợ hãi.
Sắt Sắt định thần lại cẩn thận nghe, giọng truyền đến là của một người đàn ông, hơn nữa giọng này có phần quen tai. Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kì, Sắt Sắt trốn ở sau một tảng đá lớn nhìn lén, cảnh tượng trước mắt dọa Sắt Sắt ngây người.
Chỉ thấy Xảo Nhi vung roi da trong tay, quất mạnh lên Âu Dương Thuận, Xảo Nhi mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, biểu cảm trên mặt Âu Dương Thuận như vô cùng đau đớn lại như vô cùng sung sướng.
Cảnh tượng kinh hoàng khiếp sợ này làm Sắt Sắt đứng ngơ ngác ở phía sau tảng đá, chợt cảm thấy cổ họng như bị cái gì đó ngăn chặn, không thốt lên được lời nào, đầu óc trống rỗng, thở mạnh cũng không dám, chỉ níu chặt vạt áo trước của mình, cảm thấy có chút bực mình.
Tay của Xảo Nhi không ngừng vung roi da màu đen, Âu Dương Thuận bị quất thở hồng hộc…………
Sắt Sắt không nhìn ra nguyên do, Âu Dương Thuận rốt cuộc làm sai chuyện gì mà cam tâm chịu phạt? Hay, đây là biến thái trong truyền thuyết (*gật gật* SM)? Sắt Sắt sợ bị Xảo Nhi và Âu Dương Thuận phát hiện thì không hay, nhẹ nhàng tránh xa, trong lòng buồn bực vì sao Âu Dương Thuận này phải mặc cho Xảo Nhi quất?
Đến khi Sắt Sắt trở lại trường học, không ngờ Chu Xuyên đã đứng ở cổng trường. Chu Xuyên mặc quần áo thoải mái màu trắng, dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông mỉm cười: “Sắt Sắt.”
Sắt Sắt chỉ cười thản nhiên: “Sao anh lại đến đây?” Ở đất khách quên người gặp bạn cũ, trong lòng Sắt Sắt vẫn rất vui vẻ, lần đầu tiên phát hiện hóa ra Chu Xuyên cũng không đáng ghét.
“Anh đến gặp em.” Chu Xuyên vô cùng bình thản nói, dường như chỉ giống như trước, từ học viện X đến nhà họ Giả vậy, chỉ là đến gặp em.
“Nơi này rất khó tìm? Ngồi xe vất vả không?”
“Ngày hôm qua anh đã đến Trường Sa rồi, hôm nay mới đến đây. Cũng không khó tìm, đến làng Ba Tiêu rồi tùy tiện hỏi một người cũng biết cô Giả ở đâu.”
Các thôn dân thấy người đàn ông khí khái bất phàm như vậy đến tìm cô Giả, đều cho rằng bạn trai của Sắt Sắt tìm đến, nghĩ đến Sắt Sắt nhất định không ở trong núi mãi, nên tất cả đều mang lòng đề phòng với Chu Xuyên.
Chu Xuyên ở một gian phòng bên cạnh Sắt Sắt, buổi tối Xảo Nhi vẫn đến tìm Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhớ lại cảnh tượng thấy trong rừng lúc sáng kia, quyết định thăm dò Xảo Nhi, xem Xảo Nhi nói thế nào.
“Xảo Nhi, sáng nay em đi đâu vậy? Chị đến nhà tìm em, mẹ em cũng nói không biết em đi đâu rồi.” Sắt Sắt nói xong bèn cẩn thận quan sát sắc mặt Xảo Nhi.
Trên mặt Xảo Nhi quả nhiên hiện vẻ bất an, sau đó mới nói: “A…buổi sáng em tìm đến đầu làng Xuân Hoa, hỏi họ có đến tập hợp hay không, họ bảo không đi, em liền trở về.”
“À, sáng sớm hình như chị nhìn thấy thầy Âu Dương, chị đi dạo trong rừng, đúng lúc thấy thầy ấy từ trong rừng đi ra, em nói xem thầy ấy cũng không phải người làng ta, hôm nay cũng không cần đi dạy, một mình ở trong cánh rừng này làm gì, thật làm cho người ta buồn bực.”
Quả nhiên Xảo Nhi có chút kích động, nhưng lập tức bình tĩnh lại, nói: “Không chừng thầy ấy ở trong rừng săn thú hay hái chút trái cây.”
Sắt Sắt nghĩ thầm đang là mùa đông , hái trái cây gì chứ, trong rừng kia ngoại trừ mấy con thỏ, cũng không có gì khác, muốn săn bắt cũng phải lên núi, ở trong rừng sau làng có thể bắt được cái gì.
Đêm hôm sau Chu Xuyên đã đi rồi, anh ẫn mỉm cười dịu dàng ấm áp với Sắt Sắt. Trong lòng Sắt Sắt suy tính, nhất định phải tìm được manh mối về bí mật của Âu Dương Thuận, thật ra Sắt Sắt hoài nghi Âu Dương Thuận có hành vi dâm loạn với nữ sinh, nếu không sao nữ sinh đều sợ anh ta như thế. Nếu như thế, Sắt Sắt nhất định phải tóm tên bại hoại giữa đội ngữ giáo viên này. Nhưng hôm nay chuyện nhìn thấy ở trong rừng, lại khiến Sắt Sắt cảm thấy không đơn giản chỉ có vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook