Vô Cực Ma Đạo
Chương 70

Vừa nghe thấy lời nhắc nhở của Âm Vô Xương, Đinh Hạo lập tức nín hơi, nhưng hắc khí đầy trời vẫn theo lỗ chân lông trên khắp người của Đinh Hạo chui vào trong cơ thể, nhất thời toàn thân cảm thấy một trận tê dại.

Thầm kêu một tiếng không hay, thân ảnh Đinh Hạo chợt lóe lên một cái đã ra khỏi khu vực hắc vụ, đang muốn rời đi thì đột nhiên một đạo sát khí màu đen lại bắn tới, phía sau sát khí là một hắc y nữ tử khuôn mặt méo mó, giống như là đang đau đớn sắp chết vậy.

Một đạo cương tráo ngăm đen đột nhiên từ trong cơ thể Đinh Hạo xuất hiện, hộ thân bảo giáp lần trước đoạt được trên Hồn Luyện Tông hội rốt cục phát huy ra uy lực vốn có.

"Ầm" một tiếng, sát khí đã đánh vào trên mặt cương tráo. Màn cương tráo trong nháy mắt bị phá vỡ, Đinh Hạo lùi lại cả mấy bước, trong miệng phun ra một vòi máu tươi, thật sự không ngờ được nữ tử này lại mạnh mẽ đến thế.

Hắc y nữ tử thấy miệng Đinh Hạo phun máu tươi thì kêu lên một tiếng quỷ dị, như một kẻ điên vồ về phía Đinh Hạo. Đinh Hạo vừa thấy uy thế của nữ nhân này như vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ, như thế nào lại tự nhiên mọc một nữ nhân có tu vi Xuất Khiếu kỳ, nếu không có công hiệu của bảo giáp cùng thân thể bản thân vốn cường hãn thì sợ là chỉ một kích vừa rồi Đinh Hạo hắn hẳn phải chết không sai.

Mắt thấy nữ tử này lại xông tới trước mặt, thân ảnh Đinh Hạo nhoáng lên, ba Đinh Hạo đột nhiên xuất hiện, chia ra ba phương hướng khác nhau chạy trốn. Nữ tử kia chỉ sửng sốt một chút, nhưng lập tức nhận ra thực thân của Đinh Hạo, liền giống như một tia chớp đuổi theo Đinh Hạo thực sự. Nhưng Đinh Hạo nhờ tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm phi hành nhanh hơn, giãn khoảng cách với nữ tử phía sau.

Mắt thấy "Thất Tuyệt Kiếm Trận" đã xuất hiện trong tầm mắt, Đinh Hạo thầm kêu không hay, trong lòng thầm than sợ là trốn không thoát độc thủ của nữ tử này rồi.

Xem tặc tử Ma Môn ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào. Hôm nay không lột da dóc xương ngươi ra thề không bỏ qua.

Nữ tử tại phía sau Đinh Hạo tàn nhẫn nói.

Hắc hắc, sợ rằng ngươi không có bản sự này.

Lúc này thanh âm của Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên vang lên trên không trung, sau đó lại thấy một đạo huyết ảnh rơi xuống giữa hai người, Đinh Hạo rốt cục mới thở phào ra một hơi dài.

Lão tặc, Bích Tiêu Tông chúng ta cùng với ngươi không cừu không oán, vì sao lại diệt tông chúng ta?

Nữ tử này vừa thấy thân ảnh của Huyết Ma Liệt Sơn, không khỏi bi thảm hô lên.

Lão phu giết người từ trước tới giờ không cần lấy cớ. Nguyên Anh của trượng phu ngươi đã bị lão phu thu lấy, còn ngươi thì quả nhiên là ẩn sâu không lộ, nhưng bây giờ lão phu sẽ tiễn ngươi lên đường.

Huyết Ma Liệt Sơn cười lạnh nói, lời vừa dứt thì hai đạo u minh quỷ khí đã bắn về phía nữ nhân này, trong nháy mắt đã tới trước mặt nữ tử.

Nữ tử vừa nghe thấy lời của Huyết Ma Liệt Sơn, khuôn mặt lại càng méo mó không thành hình người, mắt thấy quỷ khí sắp chạm đến thân lại không lùi mà tiến, nhe răng trợn mắt lao tới Huyết Ma Liệt Sơn, tựa hồ căn bản như không biết rằng Huyết Ma Liệt Sơn là cự hung trong Ma Đạo vậy.

Hai đạo u minh quỷ khí trực tiếp xuyên thẳng vào hai vai của nữ tử này, nhưng nàng chỉ khựng lại một lát rồi vẫn như cũ lao về phía Huyết Ma Liệt Sơn, trong lúc lao tới cả người nữ tử này căng phồng lên, giống như muốn phá quần áo mà ra vậy.

Mắt thấy nữ tử sắp tới trước người, Huyết Ma Liệt Sơn hừ lạnh một tiếng, nói:

Muốn cùng lão phu ngọc thạch câu phần ? Hắc hắc, sợ rằng ngươi không có bản sự này.

Nói xong, Liệt Sơn vươn tay phải ra, một bàn tay khổng lồ màu máu giống như Thái sơn áp đỉnh áp tới người nữ tử. Một tiếng nổ vang lên, thân hình căng phồng của nữ tử đột nhiên vỡ ra, huyết nhục bay tứ tung.

Huyết Ma Liệt Sơn chán ghét nhìn thoáng qua, hơi nhướng mày, một cương tráo bằng huyết khí hiện lên, đem huyết nhục bắn tới cản lại bên ngoài.

Sau đó, Huyết Ma Liệt Sơn tay trái hơi động, một trữ vật thủ trạc màu tím sậm trong đám thịt vụn đột nhiên bay lên, rơi vào trong tay Liệt Sơn, nhìn Đinh Hạo khoanh chân ngồi ở hơn mười trượng phía sau, Huyết Ma Liệt Sơn kinh ngạc bay nhanh tới.

Đây là giải dược của độc vụ, tiểu tử mau ăn vào. Có thể duy trì đến bây giờ không ngã, tiểu tử ngươi cũng có thể coi như là cường nhân.

Huyết Ma Liệt Sơn khen.

Đinh Hạo ngồi xếp bằng dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, cả người tỏa ra sóng nhiệt, tựa hồ như căn bản không nghe thấy Huyết Ma Liệt Sơn nói gì. Một lát sau, cả người Đinh Hạo run lên một trận, từ đỉnh đầu bay ra một trận khói đen, sau đó lập tức tiêu tán vào không trung.

Lúc này Đinh Hạo mới mở mắt đứng dậy, quay về phía Huyết Ma Liệt Sơn nói:

Chỉ là chút tiểu độc, sao có thể làm khó tại hạ. Nếu như không phải không ngờ tới nữ tử này thân là người trong Đạo Môn mà lại bí mật tu luyện công pháp ác độc như vậy, há có thể để cho nàng dễ dàng đắc thủ như thế.

Đều do lão phu sơ sẩy, nếu không tiểu ca cũng sẽ không trúng độc của nàng ta.

Lúc này thân ảnh của Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương đã rơi xuống giữa hai người, lão dừng một chút rồi nói tiếp:

Bên trong Bích Tiêu Tông ba mươi hai người toàn bộ đã chém giết sạch sẽ, ngoại trừ vợ chồng Tông Chủ chết ở trong tay Liệt lão ra, không một ai đào thoát. Tất cả của cải của Bích Tiêu Tông lão phu lục soát được đều ở trong trữ vật giới chỉ này.

Nói xong, đem trữ vật giới chỉ muốn đưa lên cho Huyết Ma Liệt Sơn, Liệt Sơn lắc đầu, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương hiểu ý liền đưa cho Đinh Hạo. Đinh Hạo cũng không chút khách khí thu lại trữ vật giới chỉ đó.

Huyết Ma Liệt Sơn thấy Âm Vô Xương làm xong hết mọi việc rồi, hừ lạnh một tiếng, nói:

Cả sự an toàn của Tông Chủ cũng không bảo đảm được, lưu lại hộ pháp trưởng lão như ngươi cũng có tác dụng gì.

Nói xong liền định hạ sát thủ.

Thiên Thi Thượng Nhân vừa nghe Liệt Sơn nói vậy cả kinh, nhưng không chống cự, đứng tại chỗ chờ Huyết Ma Liệt Sơn trừng phạt.

Mắt thấy huyết trảo của Huyết Ma Liệt Sơn sắp đến đỉnh đầu Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương, Đinh Hạo quát khẻ:

Liệt lão dừng tay. Tại hạ có thể khẳng định Âm trưởng lão tuyệt đối không phải cố ý, việc lần này là ngoài ý muốn.

Huyết Ma Liệt Sơn hừ lạnh một tiếng, thân thể chợt dừng lại giữa không trung, rồi trong nháy mắt lại trở về chỗ cũ, tựa hồ căn bản chưa từng di chuyển qua.

Lần này để lại cho ngươi một con mạng, nếu lần sau còn có việc như vậy phát sinh, lão phu sẽ cho ngươi chịu cái khổ của vạn ma xuyên thân.

Vừa nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương liên tục cáo lỗi, căn bản không dám cãi nửa câu.

Lúc này Đinh Hạo mới cười nói:

Tông Chủ Vô Cực Ma Tông không phải là tại hạ, ta bất quá chỉ là một đệ tử đời thứ ba mà thôi, Liệt lão sợ là hiểu nhầm rồi.

Liệt Sơn cùng Âm Vô Xương cười hắc hắc, Liệt Sơn âm hiểm nói:

Đợi khi tới Vô Cực Ma Tông, vị trí Tông Chủ kia không phải là của tiểu ca hay sao ? Hắc hắc, cứ tạm thời để cho tên Tông Chủ kia ngồi tạm vài ngày cũng được.

Nói xong quay đầu lại nhìn Âm Vô Xương nói:

Âm trưởng lão thấy thế nào ?

Để ý nhiều mà làm gì. Nếu như hắn không thức thời, đem Tông Chủ hiện tại tru sát đi là xong.

Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương cũng âm hiểm cười nói.

Nghe hai người nói vậy, Đinh Hạo không nói gì, một lát sau mới cất tiếng:

Việc này tạm thời chưa nói vội, đợi đến khi tới Đoạn Hồn sơn bàn bạc cũng không muộn. Bây giờ quan trọng nhất là phải hủy thi diệt tích.

Dừng một chút rồi nói tiếp:

Giết người phóng hỏa, người hiện thì giờ đã giết hết, cũng nên phóng hỏa thiêu trụi Bích Tiêu Tông thôi chứ !

Huyết Ma Liệt Sơn liếc mắt nhìn Âm Vô Xương, Âm Vô Xương lập tức hiểu ý, âm hiểm cười:

Việc này là sở trường của lão phu, cứ giao cho lão phu làm đi !

Sau khi thấy Đinh Hạo gật đầu, Thiên Thi Thượng Nhân cười lạnh một tiếng, phóng lên cao, chỉ là qua nửa khắc, đại hỏa hừng hực đã bao phủ hoàn toàn Bích Tiêu Tông.

Sau khi đợi Âm Vô Xương trở lại bên cạnh hai người, Huyết Ma Liệt Sơn nói:

Âm trưởng lão quả nhiên là cao thủ giết người phóng hỏa. Hắc hắc, giờ đã không lưu lại dấu vết gì, Bích Tiêu Tông đã bị trừ danh trong tay chúng ta, thống khoái !

Đã như vậy, chúng ta cũng không cần lưu ở chỗ này nữa.

Đinh Hạo cười nói. Nói xong, mấy người lập tức bay ra ngoài, đến khi trông thấy thân ảnh của Tử Mộc tam lão đang cẩn thận đề phòng thì dừng lại.

Vừa thấy ba người Đinh Hạo từ không trung hạ xuống, ba người Hạ Trường Xuyên bước nhanh tới, nói:

Bẩm Liệt lão, ba người chúng ta phục ở đây vẫn chưa phát hiện ra một ai chạy ra chỗ này. Có phải là toàn bộ đều chết trong tay các vị rồi không ?

Gật gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói:

Không sai, Bích Tiêu Tông trên dưới toàn tông đã bị ba người chúng ta chém giết sạch sẽ. Đã không thấy có ai trốn ra đây, vậy là không có một người sống.

Liệt Sơn liếc mắt nhìn Đinh Hạo, hỏi:

Tiểu ca, bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào ?

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương ra, vài người khác là sửng sốt, hình như không nghĩ tới với thân phận của Huyết Ma Liệt Sơn như vậy lại phải mở miệng hỏi Đinh Hạo. Mặc dù mấy người sớm cảm giác được quan hệ giữa hai người có chút không tầm thường, nhưng cũng không ngờ tới Đinh Hạo lại là kẻ ở trên, trong lòng không khỏi kinh ngạc phi thường, ánh mắt nhìn về phía Đinh Hạo cũng thêm một chút kính sợ.

Vẻ mặt kinh ngạc của mấy người đều được Đinh Hạo nhìn thấy, nhưng hắn cũng chỉ giả như không biết, âm thanh lãnh đạm nói:

Bích Tiêu Tông đã diệt, vậy thì chúng ta đi Cửu Nhật Tông một chuyến đi. Để đến khi mấy người chúng ta rời khỏi Thanh Nguyên sơn thì trên Thanh Nguyên sơn này không còn tồn tại tu chân giả nữa là tốt nhất.

Lời này của Đinh Hạo vừa nói ra, mấy người còn lại đều hắc hắc cười lạnh. Những người này vốn đều là người trong Ma Đạo, bây giờ có Huyết Ma Liệt Sơn dẫn đầu, đúng là vô pháp vô thiên, hành động như vậy lại chính là hợp với tâm ý của mấy người.

Mấy người cùng lên trong tiếng cười kỳ quái. Một trường huyết vũ tinh phong lại nổi lên.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương