Vô Cực Ma Đạo
-
Chương 7
Chương 7: Tích nhật huy hoàng
Mấy ngàn năm trước thanh danh Vô Cực Ma Tông trên Thiên Huyền đại lục vô cùng hiển hách, cơ hồ không có tu chân giả nào mà không biết Vô Cực ma công vừa cường đại vừa quỷ dị hơn hẳn công pháp của các tông phái khác vì Vô Cực ma công có tính chất thôn phệ đặc biệt mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ tu luyện của Vô Cực Ma Tông so với phái khác thì nhanh hơn rất nhiều.
Bởi vậy, cao thủ xuất hiện lớp lớp, lúc ấy căn bản không có công pháp nào có thể chống lại Vô Cực ma công, chỗ cường đại của nó chính là thôn phệ công lực người tu chân khác để đề cao thực lực mình, điều này khiến cho cả Tu Chân giới hoang mang, hơn nữa môn nhân của Vô Cực Ma Tông không ngừng thôn phệ làm cho nhân số của Tu Chân giới giảm đi nhanh chóng. Thực lực Vô Cực Ma Tông lại càng ngày trở lên mạnh mẽ, nếu có môn phái phản kháng, bọn họ lập tức đem cả thân nhân người trong môn phái đó mà thôn phệ!
Điên cuồng như vậy, chém giết chẳng biết mỏi mệt nhưng rốt cục đã khiến cho tất cả môn phái tu chân toàn đại lục, vô luận kẻ tu ma hay người tu đạo đều đoàn kết lại, cho dù là môn phái có oán cừu bao nhiều cũng đặt qua một bên. Vô Cực Ma Tông biến thành công địch của tất cả các môn phái trên Thiên Huyền đại lục!
Sau một trường chém giết thảm liệt, mặc dù Vô Cực ma công dị thường cường đại, nhưng một môn phái không thể chống lại cả Tu Chân giới trên đại lục, rốt cục Vô Cực Ma Tông bị chính hành vi của mình làm hại, bị diệt môn toàn bộ. (đoạn này tớ cắt bỏ 1 câu, thấy thừa quá – vandai79)
Lúc ấy, môn chủ Vô Cực Ma Quân đã đạt tới Đại Thừa kỳ cao thủ, sắp vượt qua thiên kiếp để phi thăng nhưng lại bị hơn ngàn tu chân cao thủ vây công nên miễn cưỡng sử dụng Nghịch Thiên Ma Kiếm, dùng tốc độ để trốn đến đây, nhưng vì nguyên anh đã xuất khiếu cùng thương thế quá nặng nên ngay cả năng lực khôi phục thân thể cũng không còn, sau đó y đã sử dụng bí pháp của Vô Cực Ma Tông để lại một chút ý thức để thuật lại những việc này.
Xem đến đây, Đinh Hạo không khỏi vì Vô Cực Ma Tông hôm nay mà cảm thấy bi ai, ngày trước Vô Cực Ma Tông đứng trên đỉnh thế giới, vậy mà hôm nay ngay cả quyền lợi sinh tồn cũng sắp không còn. Đinh Hạo bây giờ đoán rằng Vô Cực Ma Tông hiện tại có thể là do tiền nhân trong lúc vô ý có được một ít công pháp còn sót lại, nhưng bởi vì không biết tính chất đặc biệt của công pháp, hơn nữa khẩu quyết rất khó hiểu nên đã biến Vô Cực ma công trở thành công pháp quá tầm thường.
Do ngay từ đầu đã sai lầm nên từ đó về sau phương pháp tu luyện càng lúc càng lệch lạc, rốt cục khiến cho Vô Cực ma công hôm nay biến thành tệ hại như vậy!
Trong giới chỉ chẳng những có tất cả pháp môn tu luyện của Vô Cực ma công mà còn có rất nhiều tài liệu hỗ trợ cho tu luyện. Xem qua đám tài liệu trân quý này Đinh Hạo có thể tưởng tượng ra lúc trước Vô Cực Ma Tông cường đại thế nào, xem ra tất cả đều là do cường đoạt đem lại.
Vận khí cực tốt của Đinh Hạo bắt đầu, hắn có một quyết định quan trọng là chấn lại ngày huy hoàng của Vô Cực Ma Tông. Đinh Hạo vẫn không thấy hành vi năm đó của Vô Cực Ma Tông có gì không ổn, tu chân căn bản vốn là việc làm nghịch thiên. Nghịch thiên còn không sợ nói gì đến việc giết người tu đạo khác để tăng thực lực, đã tu chân thì nên chuẩn bị để sinh tồn. Chỉ là hắn thấy thủ pháp hành sự của Vô Cực Ma Tông lúc đó quá lỗ mãng, nếu không cũng họ đã không bị diệt môn!
Trong giới chỉ không những có toàn bộ công pháp tu luyện của Vô Cực Ma Tông ở Tu Chân giới mà thậm chí còn có cả pháp môn tu luyện sau khi phi thăng lên Ma giới, điều này có thể thấy người sáng tạo ra tuyệt thế công pháp này đích thực là một nhân vật trác tuyệt!
Ngoại trừ pháp quyết tu luyện cơ bản là Vô Cực ma công, trong giới chỉ còn có các loại pháp quyết phụ trợ công kích, phòng ngự và cả trận pháp hay phù chú… đúng là một phương pháp tu ma đại toàn làm cho Đinh Hạo cảm thấy phía trước mình là cả một con đường tu luyện rộng lớn. Chỉ cần cố gắng, hết thảy hắn đều có khả năng đạt được!
Bất quá, cái Đinh Hạo thấy xấu hổ chính là công kích pháp môn thích hợp cho hắn sử dụng lại không có mấy, hắn bây giờ mới đạt đến Thai Tức trung kỳ, thậm chí còn chưa được tính là hoàn toàn tiến vào Tu Chân giới, chỉ khi đạt được Tích Cốc kỳ mới được tính là một tu chân giả, mà ba giai đoạn đầu chỉ là cơ bản khi tu chân mà thôi. Công pháp thực sự rất mạnh mẽ, chỉ là cảnh giới công lực hắn bây giờ hoàn toàn không thể thi triển!
Thứ mà hắn có khả năng sử dụng thì đều là một ít pháp quyết chẳng có uy lực gì, xem ra phải nhanh hơn nữa. Lúc này Đinh Hạo tựa như tìm được một bảo tàng thật lớn nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể lấy được hết mà chỉ có thể cầm vài khối nhỏ mà thôi.
Thực lực a! Chạy đâu cũng không thoát khỏi vấn đề này!
Nhận ra khuyết điểm của mình, đương nhiên phải hết sức khắc phục. Tu luyện, phải liên tục tu luyện… nhân tiện lúc này đang trong bí động, Đinh Hạo toàn lực tiến hành rèn luyện công pháp.
Sau rất nhiều lần nội đan của Bát Sí Tử Mãng phát tác, Đinh Hạo xác định chân lực từ nội đan của Bát Sí Tử Mãng đều đã bị mình hấp thu, đương nhiên nội đan Bát Sí Tử Mãng cũng hoàn toàn biến mất trong cơ thể.
Do trong giới chỉ cũng không giải thích chi tiết về ma công nên Đinh Hạo đối với nó hoàn toàn có nhận thức mới mẻ, bởi vì điểm mạnh của Vô Cực ma công chính là thôn phệ cho nên yêu cầu của nó với thân thể phải vô cùng kinh khủng, đây cũng chính là điểm bất đồng của ma công so với các công pháp khác.
Các công pháp khác đối với thân thể người tu chân thường không cần đòi hỏi phải huấn luyện đặc biệt mà là chuyên tu ngũ thần, nhưng do Vô Cực ma công có tác dụng thôn phệ, lấy chân lực người khác rồi hấp thu để mình sử dụng. Thứ hấp thu rồi chuyển hóa này đối với thân thể sẽ đòi hỏi cực cao, nếu cường độ thân thể không đủ lớn, khi còn chưa hấp thu hết chân nguyên thì đã bạo thể mà chết. Chính vì vậy, trước khi tu luyện Vô Cực ma công, chẳng những phải tu ngũ thần, ngũ tạng mà cả thân thể cũng đều phải tu luyện, thậm chí luyện thể so với luyện thần còn trọng yếu hơn.
Cũng vì Vô Cực ma công có công năng thôn phệ kinh người cho nên tất nhiên sẽ có tồn tại khuyết điểm. Đầu tiên là không phải Vô Cực ma công đem tất cả chân nguyên người khác chuyển thành của mình, dù sao đó cũng không phải chính mình khắc khổ tu luyện được nên trong lúc thôn phệ nó sẽ thông qua cơ năng của thân thể để sàng lọc chân nguyên “bỏ thô lấy tinh”. Cũng do tu luyện công pháp mỗi người đều không giống nhau nên nhất định phải đem chuyển hóa hoàn toàn thành của mình rồi mới hấp thu, nếu không sẽ giống như dùng lửa tự thiêu vậy!
Sau khi trải qua quá trình này, bản thân cũng chỉ có thể lấy được của người khác khoảng một phần (1/10) chân nguyên mà thôi, nhưng một phần này đều là tinh hoa, hoàn toàn không cần lo lắng gặp phải vấn đề phản phệ hay tẩu hỏa nhập ma.
Một khuyết điểm lớn nữa là người khác sẽ không ngây ngốc đứng một chỗ để mình thôn phệ nên nếu thực lực chênh lệch quá lớn thì cơ hội để thôn phệ sẽ rất nhỏ, cho dù thôn phệ thành công thì một phần của người kia chưa chắc mình đã tiếp nhận được, căn cứ vào cường độ thân thể, tốc độ tiêu hóa sẽ không giống nhau.
Do đó, thời gian tiêu hóa cũng là khoảng thời gian trí mệnh, trừ phi người khác bị hoàn toàn chế trụ, nếu không lúc mình thôn phệ sẽ phi thường nguy hiểm!
Nếu kẻ tu luyện Vô Cực ma công, tới cảnh giới tiếp theo mà không có công pháp tu luyện chính xác thì người này sẽ toàn thân nổ tung mà chết, chỉ có sau khi vượt qua thiên kiếp mới không sợ loại uy hiếp này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vô Cực Ma Tông lúc trước cường thịnh như thế nhưng không xuất hiện phản đồ.
Cho dù để cho người khác lấy được công pháp, nếu không có được đầy đủ thì ai dám tùy tiện tu luyện. Hiện tại pháp môn tu luyện của mọi người trong Vô Cực Ma Tông đã hoàn toàn sai lầm, thậm chí cả năng lực cơ bản nhất là thôn phệ cũng không có nên đương nhiên cũng sẽ không xuất hiện vấn đề này.
Cho dù có chút khiếm khuyết nhưng không thể phủ nhận Vô Cực ma công là Ma đạo nhất thế công pháp. Mất khuyết điểm này làm cho Đinh Hạo cảm giác được tầm quan trọng của thân thể, nếu cơ nhục đủ cường tráng, cứng cỏi thì tốc độ thôn phệ tất nhiên sẽ nhanh hơn, năng lực tiếp thu chân nguyên cũng sẽ mạnh hơn, do đó bản thân sẽ giảm được chút nguy hiểm trong khi thôn phệ.
Chính vì vậy nên điểm căn bản này cực kỳ trọng yếu, Đinh Hạo đối với điểm này cũng không hiểu rõ lắm nhưng cơ bản hắn biết nó sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của mình sau này. Sự ảnh hưởng thật sự quá lớn, người luyện sẽ phải từ bỏ công lực trước đó mà bạo tiến tới căn cơ ban đầu của công pháp.
Nội đan của Bát Sí Tử Mãng là ngàn năm đạo hạnh, có đến tám phần đã dùng để cải tạo thân thể nên cảnh giới của Đinh Hạo cũng đã đến Tích Cốc trung kỳ. Nếu toàn bộ chân nguyên nội đan của Bát Sí Tử Mãng mà dùng để tu ngũ thần thì đạo hạnh hắn quyết không chỉ có dừng lại ở Tích Cốc kỳ!
Mặc dù chỉ vừa đạt tới Tích Cốc trung kỳ nhưng Đinh Hạo đã có thể sử dụng một ít pháp quyết công kích nhẹ.
Đồng thời hắn cũng ngộ ra cách sử dụng Nghịch Thiên Ma Kiếm, kiếm này dù sao cũng là ma đạo chí bảo. Chẳng những nó có công dụng phát ra hàn khí cực lạnh khi công kích mà còn có thể đề cao lực đạo của người sử dụng thêm một bậc. Điểm quan trọng nhất là Nghịch Thiên Ma Kiếm có công năng đề cao tốc độ cho chủ nhân, ngàn năm trước, nó chính là phi kiếm đệ nhất tốc độ, cho dù kẻ chưa tới Nguyên Anh kỳ cũng có thể dùng kiếm này để phi hành, đây tuyệt đối là bảo bối nhất đẳng!
Bát Sí Tử Mãng con đã ăn gần sạch thân thể mẹ chúng và được Đinh Hạo làm dịu bằng một viên cực phẩm linh thạch nên đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Không có nội đan Bát Sí Tử Mãng trợ giúp, tốc độ tu luyện rõ ràng chậm đi khá nhiều, tiến bộ quá chậm khiến cho Đinh Hạo thấy rất vô vị. Dựa vào tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, Đinh Hạo tin rằng mình mặc dù không phải là đối thủ của sư phụ Trần Lĩnh, nhưng nếu dùng nó để chạy trốn, thì với Trần Lĩnh chỉ mới tới Nguyên Anh kỳ cũng chẳng truy đuổi hắn được.
(Xin lỗi, tớ cắt 1 đoạn 2 dòng vì không thấy ăn nhập với cốt truyện)
Dĩ nhiên khi Trần Lĩnh đã không thể uy hiếp đến tính mạng mình thì Đinh Hạo sẽ xuất quan rồi!
Sau khi xuất quan thì Đinh Hạo đã cao tám thước hơn, độ mạnh mẽ của thân thể hắn thuộc loại đứng đầu Tu Chân giới. Cơ thể của hắn rắn chắc, cảm giác đắc ý tràn nghập, nhưng lại rất cân xứng, hài hòa. Do tu luyện không ngừng tiến bộ nên ánh mắt Đinh Hạo trở nên lợi hại dị thường. Tuy hắn không có cảm giác gì về thời gian, nhưng hắn biết nội đan Bát Sí Tử Mãng ba ngày phát tác một lần mà tổng cộng đã có chín chín tám mốt lần phát tác, xem ra cũng được gần một năm rồi!
Đinh Hạo đã đạt tới Tích Cốc kỳ nên cũng được chính thức tính là tu chân giả nhưng hắn vẫn còn sở thích ăn uống. Sau khi bắt được một con heo rừng, Đinh Hạo nhân tiện về chỗ ở trước đây của mình và bắt đầu chế biến, đem con heo lột rửa sạch sẽ rồi ướp gia vị, một lát sau mùi thơm đã tràn ngập cả Vô Cực Ma Tông. Với đôi mắt đang híp lại nhìn con heo rừng đang nướng, Đinh Hạo có vẻ như rất nhàn nhã.
Bỗng lúc này có vài tiếng tiếng bước chân vang bên tai, hơn nữa lại nhắm hướng hắn đi tới, Đinh Hạo liền có chút kinh ngạc, hắn ở Vô Cực Ma Tông chưa hè cùng người khác qua lại, chỉ duy nhất có chút giao tình với sư huynh trông coi thư phòng mà thôi.
Đinh Hạo lúc này cảm giác có chút buồn cười, hắn và vị sư huynh đó hàn huyên hồi lâu nhưng không hỏi tính danh của y, mà y cũng chẳng hỏi Đinh Hạo, thật sự đúng là một quái sự!
Người chưa tới cửa nhưng thanh âm đã truyền đến:
- Là ai lớn mật như thế, sao lại nướng thịt ăn? Vô Cực Ma Tông là nơi thanh tĩnh sao dám làm việc bất kính, phải phạt tội gì đây?
- Chiếu theo quy định, nhiễu loạn sự thanh tĩnh của tông môn sẽ bị đánh một trăm roi!
Người kia im lặng không nói, cùng mấy người nữa tiến vào phòng của Đinh Hạo!
Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook