Vô Cực Ma Đạo
-
Chương 57
Hạ Trường Xuyên vừa dứt lời, lớp bùn đen trong đầm lầy rùng rùng rung động. “Vù” một tiếng, từ trong đầm bay ra một vật, chính là một con cóc một mắt to khoảng một quả núi nhỏ. Con cóc này toàn thân đỏ tía, trên đỉnh đầu có một con mắt to lớn màu đỏ thẫm, lấp lánh hồng quang tàn bạo đang quét nhìn khắp xung quanh như tìm kiếm cái gì.
Huyền Dương Cáp Mô đã xuất hiện, chắc chắn Âm Liệt Thủy Thiện cũng đã ở gần đây, mọi người cẩn thận ứng phó, có thể lấy được Nhân Nguyên quả hay không phải trông vào trận chiến này !
Lão giả cao ốm trong đám Đạo Môn đối diện cất giọng nói to.
Khi mọi người đang còn chú ý đến Huyền Dương Cáp Mô, trên mặt đất ẩm ướt phía bên trái đột nhiên hơi hơi chấn động. Nếu như quan sát cẩn thận sẽ phát hiện trên mặt đất ẩm ướt đó hình như có một sinh vật hình dáng như rắn đang cuồn cuộn di động.
Mùi hương dị thường trong không gian càng thêm ngào ngạt. Tham lam hít lấy hít để vài hơi, Đinh Hạo chỉ thấy thần thanh khí sảng, trong lòng thầm khen Nhân Nguyên quả này nhất định là tuyệt thế kỳ trân, tuy còn chưa thấy tung tích của quả này nhưng mới chỉ mùi hương phát tán đã khiến những người tu đạo thụ ích không nhỏ.
Nhân mã hai phía đều lấy vũ khí pháp bảo ra cầm trong tay, lạnh lùng nhìn chăm chú vào biến hóa của vùng ao đầm ở giữa. Đột nhiên, ngay giữa trung tâm của vũng bùn lầy đột nhiên trồi lên trên, rồi một đóa hoa lá tím tươi tắn to cỡ bằng người đột nhiên hiện ra. Mọi người tuy đều liên tục chăm chú nhìn vào nơi này nhưng lại không có ai thấy đóa hoa xuất hiện như thế nào, phảng phất như nó vốn đã ở sẵn đó từ bao giờ.
Đóa hoa kỳ lạ do ba cánh hoa màu vàng, đỏ, xanh lam tạo thành đỡ lấy ba quả màu đỏ to lớn, mùi hương ngào ngạt là từ ba quả màu đỏ phát ra.
Vừa thấy kỳ hoa xuất hiện, hai phe Ma Đạo đều tham lam nhìn chằm chằm vào kỳ hoa, ngay cả Huyền Dương Cáp Mô vừa mới xuất hiện cũng lấp lóe con mắt độc nhất.
Hai bên Đạo Ma đối với Huyền Dương Cáp Mô dường như có chút cố kỵ, tuy tham lam vô cùng và không ngừng nắm chặt pháp khí nhưng lại không có hành động gì.
Đúng vào lúc đó, bên dưới lớp bùn dường như có một dải màu đen đang không ngừng di động. Khi dải đen chỉ còn cách kỳ hoa khoảng vài trượng, cả người và thú vốn đang quan sát cũng chú ý tới biến hóa này.
Ta còn đang nghĩ vì sao không thấy tung tích Âm Liệt Thủy Thiện, thì ra súc sinh này vốn ẩn mình dưới lớp đất bùn. Ha Ha, mọi người chuẩn bị !
Hạ Trường Xuyên cười lạnh nói.
Câu nói vừa mới dứt, con mắt độc nhất của Huyền Dương Cáp Mô lóe lên, đột nhiên kêu oa một tiếng, cái miệng xấu xí phun ra một luồng liệt viêm cuồn cuộn về hướng dải màu đen vừa tới. Ngay khi luồng lửa sắp sửa trùm xuống dải đen, một con thủy thiện thân dài ba trượng đột nhiên phóng ra từ dưới đám bùn ứ. Âm Liệt Thủy Thiện toàn thân xanh vàng, còn chưa rơi lại xuống đất lại phun ra một đạo băng tiễn.
Nhiệt độ bởi vì liệt viêm vốn đang gia tăng đột nhiên hạ xuống. Một tiếng “chi” vang lên, lửa băng chạm nhau lập tức tan biến !
Âm Liệt Thủy Thiện vừa mới rơi xuống đất liền chạy thẳng đến kỳ hoa. Mà Huyền Dương Cáp Mô cũng không chịu kém, từ trong miệng phun ra hai luồng liệt viêm, thân thể của con cóc to như một trái núi nhỏ cũng run lên, nhanh chóng đuổi theo Âm Liệt Thủy Thiện. Đang phóng tới trước, Âm Liệt Thủy Thiên mắt thấy liệt viêm phóng tới từ phía sau, chỉ còn cách quay mình ứng chiến. Giây lát sau, liệt viêm và băng tiễn đụng chạm giữa không trung vang lên “oanh oanh”, phát ra hào quang chói mắt như pháo hoa, mà hai loài vật đang tranh đấu cũng dần dần rời xa khu vực của đóa kỳ hoa.
Mùi thơm tràn ngập khắp không trung cũng càng thêm ngào ngạt !
Giờ chính là lúc hành động rồi, động thủ đi !
Một tiếng cười dài đột nhiên phát ra từ phía Đạo Môn. Tiếng nói vừa dứt, ai nấy đều ngự kiếm bay về phía trung tâm của ao đầm, chỉ lưu lại hai đệ tử ở mức Tâm Động kỳ trấn thủ khu vực.
Những người trong Ma Môn cũng bay lên ngay lúc đó, bốn năm luồng thân ảnh “vù” một tiếng đã nhắm thẳng mấy người trong Đạo Môn bay đến, còn cách khoảng hơn mười trượng, Kiếm Mang đều nhằm đối phương mà phóng ra. Chỉ giây lát, kiếm khí tung hoành, ai nấy đều tự tìm được đối thủ cho mình !
Bên phía Ma Môn cũng chỉ lưu lại ba đệ tử mức Tâm Động kỳ. Cả ba tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn hai phe đang tranh đấu.
Nhưng đúng vào lúc này, Đinh Hạo lùi lại khoảng hơn mười bước, thấy không ai chú ý đến mình liền thả Bát Sí Tử Mãng từ trong trữ vật giới chỉ ra. Chỉ thấy một luồng Hắc Mang đột nhiên nhào vào trong đầm, vang lên một tiếng nhẹ rồi liền biến mất không còn thấy nữa, dường như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Làm xong mọi chuyện, Đinh Hạo lại đến bên cạnh ba đệ tử Tâm Động kỳ của Ma Môn, làm như không có chuyện gì xảy ra, hướng về một nữ đệ tử trông xinh đẹp cất tiếng hỏi:
Không biết vị sư tỷ này có biết ở đây đang có chuyện gì xảy ra không? Tiểu đệ mới đến lần đầu thực sự trong đầu mờ mịt không hiểu ?
Giây lát sau, nữ tử đó dường như mới để ý đến, quay đầu liếc Đinh Hạo một cái rồi nói:
Tu vi ở mức Dung Hợp kỳ, đối với Di Thiên đầm lại không biết chút gì, ngươi thật sự là mật to gan lớn hay là đầu óc có vấn đề thế ?
Nói rồi liền quay lại, tiếp tục nhìn chăm chú vào mấy người đang chiến đấu.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Đinh Hạo lại phát hiện người nữ này có dung mạo rung động lòng người. Mặc dù không bằng được Phùng Tinh Nhiên sắc đẹp khuynh thành, nhưng cũng là một mỹ nữ hiếm có. Nữ nhân này lại có cốt cách như một người đàn ông, so với Đinh Hạo cũng chỉ thấp hơn nửa cái đầu, phối hợp với khuôn mặt tươi cười có góc có cạnh pha thêm mấy phần anh khí.
Lần này ta theo sư phụ đến Di Thiên đầm vốn muốn tìm kiếm tung tích của Huyết Ma Liệt Sơn, không ngờ cuối cùng lại phát hiện nơi này có một gốc Nhân Nguyên quả sắp sửa chín, vốn muốn lập tức hái lấy nhưng lại phát hiện Nhân Nguyên quả còn có linh vật bảo hộ, đang tranh đoạt lại bị người trong Đạo Môn phát giác, liên tiếp đại chiến hai trận, hai bên đều có tổn thương. Nếu như lần này mà còn không thể hái được Nhân Nguyên quả thì nó lại có thể biến về thành thiên địa linh khí! Vì thế lần này bất kể thế nào cũng phải đoạt được vật ấy !
Đinh Hạo vừa mới muốn mở miệng cất tiếng hỏi, nữ nhân cũng đó không quay lại, từ từ cất tiếng nói ra nguyên do.
À, vốn là như vậy ! Thế thì khó trách được, đa tạ sư tỷ đã cho biết !
Đinh Hạo trầm giọng nói.
Nữ nhân này dường như không nghe thấy Đinh Hạo nói gì, không hề để ý tới lời hắn !
Quay đầu nhìn lại, Đinh Hạo thấy tình hình trong ao đầm lúc này đã có biến đổi lớn. Hai vật vốn đã rời xa khi trông thấy phía trên không trung của đóa kỳ hoa có bóng người chớp lên, Kiếm Mang tung hoành lập tức không giao chiến nữa, dường như đã có bàn tính với nhau, di chuyển thẳng đến hai phe Đạo Ma đang giao chiến.
Khi còn cách cây hoa kỳ lạ khoảng trên dưới tám trượng, cả hai cùng há mồm hướng về phía đám người giữa không trung phát ra từng luồng từng luồng liệt viêm và băng tiễn. Mọi người cất tiếng mắng rồi đều tránh đi. Một người trung niên trong Đạo Môn ăn mặc như đạo sĩ, không cẩn thận bị một băng tiễn bắn trúng, còn chưa rơi xuống đến đất đã hóa thành một khúc băng rồi bị một luồng Kiếm Mang của Hạ Trường Xuyên quét qua, chia thành mấy cục băng. Đúng là chết không minh bạch !
Mắt thấy uy lực của băng tiễn như vậy, mọi người đều hít vào một hơi lạnh, càng liều mạng né tránh băng tiễn và liệt viêm trong không trung, thỉnh thoảng lại phát ra từng luồng Kiếm Mang đánh thẳng xuống hai vật trên mặt đất.
Những biến hóa liên tục xảy ra khiến Đinh Hạo nhìn mà hoa cả mắt, âm thầm cảm thấy mình đã may mắn không khinh thường vọng động, vội vàng dùng tâm thần thông báo cho Bát Sí Tử Mãng tiếp tục ẩn núp !
Lại đúng lúc này, đóa kỳ hoa đang nở rộ khe khẽ rung động, thân hoa dường như ngập vào trong đầm mấy thốn !
Mọi người đang hỗn chiến thấy biến hóa như vậy, ai nấy đều biến hẳn sắc mặt !
Không được rồi, nhanh chóng thừa dịp đoạt lấy Nhân Nguyên Quả, nếu để thân hoa ngập hết vào bùn sẽ không còn kịp nữa !
Một người trong Ma Môn hình dạng như thây khô cất tiếng kinh hãi kêu lên.
Vừa nghe lời này, mọi người đều vừa hỗ trợ nhau công kích, vừa tiến gần đến đóa kỳ hoa, chiến đấu lại càng kịch liệt thêm một bậc. Hai vật trên mặt đất cũng không thèm để ý đến mọi người trên không trung, bỏ qua mọi thứ chỉ nhằm đóa kỳ hoa bơi đến !
Lão giả cao gầy trong Đạo Môn có hành động nhanh chóng nhất, chỉ trong sát na đã đến bên trên đóa kỳ hoa, đang muốn ra tay hái lấy thì hai luồng băng tiễn liệt viêm chợt lóe lên trong tầm mắt. Thân thể lão đang đứng yên lập tức phóng ngược lên trên cao, hiểm hóc tránh qua được cả băng tiễn và liệt viêm.
Mà đúng lúc này, con cóc đột nhiên phun từ trong miệng ra một viên nội đan màu đỏ. Nội đan vừa xuất hiện, quang mang của liệt viêm càng thêm rực rỡ, từng luồng băng tiễn vừa mới xuất hiện trong không trung liền hóa thành hơi nước đầy trời. Con cóc nhờ có nội đan hỗ trợ đã đến bên cạnh kỳ hoa !
Mắt thấy biến hóa như vậy, mọi người càng liều mạng tấn công con cóc, nhưng con cóc ỷ vào nội vẫn tiếp tục tiến đến. Thiên hỏa cuồn cuộn sinh ra hóa giải hết công kích của mọi người. Đúng lúc nó muốn mở to cái miệng nuốt lấy kỳ hoa dị quả, một luồng hàn mang lạnh đến tận xương và nội đan màu bạch ngọc cùng bay ra phóng thẳng đến con cóc.
Hóa ra đúng vào lúc ấy, Âm Liệt Thủy Thiện cuối cùng cũng liều cái mạng thú, phun ra Thủy Thiện nội đan dùng tính mạng tương tu, điên cuồng ép con cóc không còn cách nào khác phải quay đầu lại khống chế nội đan màu đó nhắm thẳng vào nội đan bạch ngọc đang áp tới.
Một tiếng nổ kinh thiên ! Hai viên nội đan va chạm vào nhau khí thế như khai sơn liệt địa, khí nóng và lạnh không chịu khống chế tán ra bốn phía, hai vật chạm mạnh như vậy đều lùi lại phía sau một đoạn.
Đúng vào lúc đó, khi mọi người còn đang chú ý đến cuộc tranh đấu giữa hai con vật, bên cạnh đóa kỳ hoa dị quả đang nở bung đột nhiên xuất hiện một con vật giống như mãng xà, lại có hai cánh sau lưng. Quái vật vừa xuất hiện liền mở cái miệng to như chậu máu nuốt lấy đóa kỳ hoa dị quả !
Bát Sí Tử Mãng ! Sao ở đây lại có thứ hung vật như vậy !
Cuối cùng cũng có một người bắt đầu chú ý đến biến hóa ở đó, cất tiếng quát to!
Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook