Vô Cực Ma Đạo
Chương 55

Phùng Tinh Nhiên mạnh mẽ kéo Đinh Hạo đến một khu rừng yên tĩnh, dừng lại bên cạnh một tảng nham thạch trồi lên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn như một bức tượng đã cẩm thạch của Đinh Hạo, trong mắt hiện lên nét si mê, thân thể mềm mại liền nhích lại gần hơn.

Thấy ánh mắt của Phùng Tinh Nhiên như vậy, trong lòng Đinh Hạo có chút chấn động, cố gắng trấn áp xúc động trong lòng đẩy nàng ra, nghiêm mặt hỏi:

Ta và cô nương có thể tính là bằng hữu không ?

Phùng Tinh Nhiên giật mình, nghi hoặc nói:

Tiểu tặc, lời này của ngươi là có ý gì ? Ngươi đối với ta thế nào, nếu không phải Tinh Nhiên cam tâm tình nguyện thì sao có thể để cho ngươi đắc ý, hiện tại thế còn đi hỏi Tinh Nhiên lời như vậy, ngươi thật là không biết xấu hổ !

Nghe thấy lời nói thẳng của nàng, Đinh Hạo khó tránh mặt đỏ lên, nói:

Đã là như vậy, ta có một số chuyện muốn làm phiền cô nương, mong rằng cô nương có thể giúp ta một chút được không ?

Chuyện loại nào ? Ồ, tiểu tặc ngươi không phải rất thần thông quảng đại sao ? Còn có chuyện gì giải quyết không được chứ. Trong thời gian ở cùng với ngươi, ta chưa từng thấy chuyện gì mà ngươi phải đi cầu người khác cả. Thật là khiến Tinh Nhiên hiếu kỳ chết mất. Nói đi, chỉ cần Tinh Nhiên có thể giúp đỡ, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực !

Phùng Tinh Nhiên kinh ngạc nói. Nói xong lại nhích thân thể mềm mại đến gần thêm một chút.

Đinh Hạo tuy biết rõ Phùng Tinh Nhiên sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng cũng không ngờ nàng lại đáp ứng dễ dàng sảng khoái như vậy, cả đến là chuyện gì cũng chưa hỏi đã lập tức đáp ứng, trong lòng không khỏi có chút cảm kích, cũng không đẩy tấm thân mềm mại của Phùng Tinh Nhiên ra nữa. Huống chi người con gái xinh đẹp như vậy đã đưa vào lòng, Chỉ cần là nam nhân bình thường, muốn đẩy ra cũng không dễ.

Lần nầy đến gặp cô nương xong ta sẽ xuống núi đi đây đó một phen. Lúc ở Hồn Luyện Tông hội ta đã đắc tội với các đệ tử của khá nhiều môn phái, ta sợ bọn chúng sẽ xuất thủ báo thù tông môn ta. Thực lực môn phái ta cô nương cũng đã biết rồi, ta hy vọng trong thời gian ta rời khỏi tông môn, cô nương có thể chiếu cố cho tông phái ta một chút, tránh tông phái ta gặp phải đả kích lớn quá !

Đinh Hạo nhẹ giọng nói.

Chuyện đó sao ? Không thành vấn đề ! Ở Đoạn Hồn sơn này bản tiểu thư vẫn còn có chút phân lượng !

Phùng Tinh Nhiên kiêu ngạo nói. Rồi lại dừng lại một chút mới nói tiếp:

Ngươi xuống núi làm chuyện gì ? Hai huynh đệ Thành Hùng và Thanh Giao ta đã giúp ngươi giáo huấn qua rồi, ta nghĩ chắc bọn chúng cũng không dám to gan lớn mật dám đi kiếm ngươi làm phiền nữa. Còn vài tông môn khác, có ta ra mặt bọn chúng càng không dám làm gì ngươi, ngươi cần gì phải tránh né bọn chúng ?

Tiểu thư hiểu lầm rồi. Chúng ta đã từng cùng ở một chỗ một thời gian, không lẽ nàng cho rằng Đinh Hạo ta là kẻ sợ chuyện sao ? Ha ha ha, còn bọn chúng? Ta thật sự không thèm để vào mắt. Chỉ có điều ta thật sự có chuyện cần phải xuống núi xử lý !

Đinh Hạo ngạo nghễ giải thích.

Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, từ nay về sau không được gọi ta là tiểu thư gì cả, nếu không ta sẽ đổi ý chuyện vừa đáp ứng với ngươi !

Phùng Tinh Nhiên nói giọng giận dữ, dừng lại một chút rồi mỉm cười nói:

Có thể mang ta xuống núi được không ? Còn về chuyện ngươi vừa nói khi nãy, ta hoàn toàn có thể giao cho người khác sắp xếp, cũng nhất định sẽ không xuất hiện chuyện gì đâu !

Không được !

Đinh Hạo lạnh giọng nói, tiếp đó lại nhẹ nhàng nói tiếp:

Ta lần này phải hoàn thành chuyện này thật nhanh, không phải là du sơn ngoạn thủy. Sau này mai như có cơ hội thì đồng hành cũng không muộn, lần này thì thôi đã !

Được rồi, vậy sau khi ngươi quay về Đoạn Hồn sơn phải đến thăm Tinh Nhiên trước tiên. Đến lúc đó cũng nên đem chuyện hai ta tính toán cho rõ ràng một lần cho xong !

Phùng Tinh Nhiên ứng tiếng nói. Nữ nhân này tuy tính tình điêu ngoa, nhưng lại động chân tình đối với Đinh Hạo, vì thế không muốn làm khó Đinh Hạo, thấy Đinh Hạo không vui liền không miễn cưỡng nữa.

Thấy Phùng Tinh Nhiên cuối cùng cũng thông tình đạt lý được một chút, Đinh Hạo lại có chút không dám tin, một lúc lâu sau mới nói:

Bình thường chuyện của tông môn ta cô nương không cần phải nhúng tay vào. Chỉ khi có đệ tử hàng thứ ba trong tông là Hồ Thạc đến tìm cô nương, lúc đó cô nương hãy ra tay giúp đỡ giùm. Hồ Thạc là bằng hữu tốt nhất của ta, hoàn toàn có thể tin tưởng hắn !

Dừng lại chút nhẹ giọng tiếp:

Chuyện đã quyết định như vậy, cô nương cũng đã nhận lời, chúng ta từ biệt ở đây được rồi. Đợi khi ta trở lại tông môn nhất định sẽ đến tạ ơn cô nương !

Thấy Đinh Hạo nói xong liền muốn đi, Phùng Tinh Nhiên liều ngả toàn bộ tấm thân mềm mại của mình vào trong lòng Đinh Hạo, cánh tay ngọc duỗi ra vòng quanh cần cổ tráng kiện của Đinh Hạo, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn Đinh Hạo chăm chú, miệng tỏa ra hơi thơm như hoa lan nói:

Đinh lang lại đã muốn đi rồi sao ! Có quá bạc tình không vậy? Nói thế nào cũng phải lưu lại một chút vui vẻ cho Tinh Nhiên mới đúng chứ !

Phùng Tinh Nhiên ép sát như vậy, Đinh Hạo có thể cảm nhận hoàn toàn từng đường cong trồi lên hạ xuống trên thân thể của Phùng Tinh Nhiên, mắt lại nhìn thấy ánh mắt mê ly của nàng, trong lòng chấn động, bất giác phần giữa hạ thể liền vươn thẳng đứng lên, đụng vào ngay bụng dưới ấm mềm của Phùng Tinh Nhiên, cảm giác mê mẩn liền lan tỏa ra khắp thân thể hai người.

Phùng Tinh Nhiên lập tức phát hiện biến hóa trên thân thể của Đinh Hạo, nhẹ giọng trách một tiếng, hai vành tai Phùng Tinh Nhiên đỏ hồng lên, nhưng lại không hề buông tay ra, ngược lại còn ôm Đinh Hạo chặt hơn.

Đinh Hạo trong lòng rung động, bèn không áp chế lại nữa, bàn tay cũng lần sờ đến cặp mông tròn lẳn của Phùng Tinh Nhiên, hai tay lần lượt ấn chặt vào mông tròn của nàng, ôm quanh eo Phùng Tinh Nhiên rồi ngả người lên trên một tảng đá.

Trong khi di động, phần dưới bụng của hai người không ngừng ma sát, cả hai đều thở hổn hển nhè nhẹ, mà Phùng Tinh Nhiên lại càng vòng cả hai chân lên quấn quanh eo lưng của Đinh Hạo. Đợi đến khi Đinh Hạo mang Phùng Tinh Nhiên đến trên tảng đá rồi, phần hạ thể của hai người liền cách qua một lớp quần áo tiếp xúc thân mật với nhau, hơi nóng trên thân thể hai người từ từ tăng lên.

Mà hai cánh tay của Đinh Hạo vốn đặt trên trên mông của Phùng Tinh Nhiên lại càng niết chặt, không ngừng ép chặt nàng vào hạ thể của mình. Ma sát khiến cho khoái cảm như sóng đánh mạnh vào thần kinh của hai người. Không lâu sau đó chất dịch ở dưới hạ thân của hai người đã làm ướt hết lớp quần áo mỏng manh. Mà lúc này cặp mắt mê ly của Phùng Tinh Nhiên khép lại chỉ còn một đường mảnh, thở hỗn hển hướng về Đinh Hạo nói được hai chữ:

Hôn ta !

Không một chút do dự, Đinh Hạo run rẩy lần tìm đôi môi đỏ thắm của Phùng Tinh Nhiên, cảm nhận thấy hơi thở thơm như hoa Lan Lăng trong miệng nàng. Bất ngờ tiếp xúc, cái lưỡi mềm mại ẩm ướt như một con rắn nhỏ xông tới trước, tựa hồ như đang dẫn dụ lưỡi của Đinh Hạo nhanh chóng thâm nhập vào, giống như Thiên Lôi dẫn bạo núi lửa, khoái cảm như nước dâng lên mãnh liệt bao phủ hoàn toàn hai người đang mê loạn.

Phùng Tinh Nhiên liên tục quấn chặt cặp chân ngọc vòng quanh eo của Đinh Hạo như muốn cắt đôi Đinh Hạo ra. Mà đôi mông tròn trịa cao vút của Phùng Tinh Nhiên cũng không cần Đinh Hạo động thủ, không ngừng từ động ma xát với hạ thân của Đinh Hạo.

Còn Đinh Hạo vừa hưởng thụ khoái cảm do ma sát thân mật giữa hạ thân hai người, bàn tay càng lần mò khắp toàn thân Phùng Tinh Nhiên. Ngay khi bàn tay của Đinh Hạo càng lúc càng vượt qua khỏi chướng ngại y phục của Phùng Tinh Nhiên, trực tiếp đụng chạm vào ngọc đồn đang lay động của nàng, thân thể hai người đồng thời rung động. Đang hôn nồng nhiệt Phùng Tinh Nhiên mạnh mẽ rút hai môi khỏi sự xâm phạm của miệng Đinh Hạo, nhẹ nói trong hơi thở hổn hển:

Tiểu tặc, Tinh Nhiên cái gì cũng đều có thể giao cho ngươi. Đợi đến khi ngươi quay về đến Đoạn Hồn sơn, chúng ta liền tuyên bố trở thành đạo lữ được không ?

Đinh Hạo vốn đang làm càn tâm thần chấn động, cố gắng áp chế khoái cảm dâng cao như thủy triều, buông tay khỏi eo Phùng Tinh Nhiên, giây lát sau lãnh đạm nói trong ánh mắt không hiểu của Phùng Tinh Nhiên:

Chuyện này sau này phải tính toán lại xem như thế nào mới tốt ! Tạm thời ta còn chưa tính toán đến chuyện đó. Bất quá ta có thể đáp ứng cô nương, nếu như ta muốn tìm đạo lữ, chắc chắn sẽ chọn cô nương !

A ha, Vậy ngươi phải nhớ những lời hôm nay. Nếu dám không tuân thủ lời hứa, bổn tiểu thư nhất định sẽ khiến ngươi hối hận !

Phùng Tinh Nhiên cười yêu kiều nói, nói rồi lại cúi xuống nhìn không chút hảo ý xuống hạ thân vẫn đang dương cao của Đinh Hạo.

Bị ánh mắt quỷ bí của nữ nhân đó nhìn xuống hạ thân, Đinh Hạo đột nhiên lạnh toát cả người, đang muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này thì một tiếng cười trêu chọc đã vang lên bên tai hai người.

Ha ha, hai người cũng đã vui vẻ đủ rồi ha ! Không ngờ còn có ngày có thể gặp lại Đinh Hạo tiểu hữu! Thực khiến Nhiếp Thiên vui vẻ vô cùng !

Thanh âm vừa dứt, thân hình Nhiếp Thiên đã hạ xuống trước mặt hai người.

Trông thấy hai người bối rối xấu hổ, Nhiếp Thiên lại cất tiếng cười trêu chọc:

Lẽ nào hai người lại trách cứ ta đã quấy nhiễu chuyện tốt của hai người. Nếu không ta dừng lại một chút, đợi hai người lại vui vẻ thêm lần nữa rồi nói chuyện tiếp được không ?

Nhiếp Thiên vốn là người tiêu sái, với chuyện người khác làm còn không có chút cố kỵ, huống gì Nhiếp Thiên với hai người đều có giao tình, lời này đến tai hai người thật không ngờ được !

Phì, Yêu quái thúc thúc già mà không nên nết! Bất quá người đến Luyện Ngục Ma Tông từ lúc nào thế !

Phùng Tinh Nhiên mắng nhẹ.

Lần này lại có thể gặp được Nhiếp Thiên tiền bối, tại hạ cũng chưa kịp chuẩn bị gì. Ha ha ha. Không biết Nhiếp lão còn có nhớ đã từng đáp ứng Đinh Hạo làm ba chuyện không ?

Chỉnh lại quần áo một chút, Đinh Hạo cười dài hỏi.

À, ta vừa mới đến Đoạn Hồn sơn, nghe đồng tử giữ cửa nói có Đinh tiểu hữu đến chơi với Tinh Nhiên. Từ biệt tiểu hữu đã được vài năm, Nhiếp Thiên cũng muốn qua xem xem. A a, chuyện đã đáp ứng tiểu ca ta luôn ghi nhớ trong lòng! Lẽ nào tiểu ca có chuyện muốn nhờ ta giúp đỡ, Nhiếp Thiên thật là vinh hạnh !

Nhiếp Thiên cười nói giải thích.

Đinh Hạo xin được tạ ơn Nhiếp Thiên trưởng lão trước. Còn về chuyện đó, cũng chính là chuyện Phùng tiểu thư đã đáp ứng với tại hạ, bất quá nếu có thêm sự tương trợ của Nhiếp trưởng lão, như vậy thật là vạn vô nhất thất !

Nói rồi Đinh Hạo liền đem những chuyện vừa nãy nói lại một lượt.

Ta còn đang nghĩ là chuyện gì, té ra là như vậy. Đinh Hạo tiểu ca yên tâm, khi tiểu ca quay về tông môn, ta bảo đảm Vô Cực Ma Tông một chút cũng không suy xuyển !

Nhiếp Thiên cười dài một tiếng, dừng lại một chút rồi nói:

Nghĩ thế nào cũng không ra nha ! Đinh Hạo tiểu hữu lại đúng là đệ tử của Vô Cực Ma Tông. Bất quá không biết tiểu ca có kỳ ngộ nào khác không, bởi vì công pháp của Vô Cực Ma Tông căn bản không có khả năng tạo thành nhân vật phi phàm như tiểu ca đây !

Nhiếp lão quả nhiên nhãn quang tinh tường. Ồ, xin mạo muội hỏi một câu, trưởng lão có biết Huyết Ma hiện tại đang ở nơi đâu không ? Qua lần trước Liệt Sơn chắc chắn hận tại hạ sâu đến cốt tủy. Lần này xuống núi phải tránh xa xa người này mới được !

Đinh Hạo đổi sang chủ đề khác.

Lời Đinh Hạo vừa nói ra, vẻ mặt Nhiếp Thiên nghiêm túc lại, trầm trọng nói:

Ta lần này đến Đoạn Hồn sơn chính là vì chuyện của Huyết Ma Liệt Sơn, không biết hắn tu luyện kiếm quyết Tiên giới thế nào lại rơi vào đường rẽ, tu vi không tiến mà lại thối lui. Ở vùng phụ cận Câu Khúc sơn bị người vây công, Huyết Ma Liệt Sơn bị thương trốn vào trong Thiên Chiểu trạch. Bây giờ nhân mã các phương đều muốn tìm hắn để đoạt lấy kiếm quyết. Ta đang tính thương lượng với Ngạo Thiên có cần tham dự cuộc lùng bắt này không để tránh kiếm quyết rơi vào tay người khác. Tiểu ca lần này xuống núi không cần phải lo lắng quá, bây giờ Liệt Sơn tự mình còn lo không xong, làm gì còn thời gian đi tìm tiểu ca báo thù !

Lời này của Nhiếp Thiên vừa nói ra, trong lòng Đinh Hạo liền chấn động, trước hết có thể khẳng định Huyết Ma Liệt Sơn đã tu tập Vô Cực Ma Công rồi, còn theo Nhiếp Thiên nói tu vi Liệt Sơn không tiến mà lùi khiến Đinh Hạo nghĩ mãi không ra. Suy nghĩ một chút, hắn liền hỏi Nhiếp Thiên Thiên Chiểu trạch ở nơi nào rồi cáo từ ra đi.

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương