Vô Cực Ma Đạo
-
Chương 52
Dưới một chiêu toàn lực của Thành Hùng, Đinh Hạo liền bị trọng thương. Nếu không phải Thành Hùng đánh giá thấp thực lực của Đinh Hạo, sợ là chỉ một chiêu này cũng khiến kinh mạch toàn thân Đinh Hạo đứt hết cả, tu vi nhiều năm khổ tu bị hủy trong một chốc !
Bởi Đinh Hạo tự biết chính mình lần này bị thương khá nặng, mà trên Luyện Ngục Ma Tông lúc này chính mình lại có nhiều kẻ thù dàn trải khắp nơi. Thực lực hiện nay mai bị người ta phát hiện nhất định hung đa cát thiểu. Nghĩ lướt qua một lượt liền tính lập tức rời khỏi nơi này.
Đang chạy loạn để thoát thân, Đinh Hạo đi thẳng đến được khu vực ngoại biên “Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận”, chỉ cần rời khỏi trận này là Đinh Hạo lại có khả năng thoát ly hoàn toàn khỏi khu vực của Luyện Ngục Ma Tông. Đinh Hạo tuy biết công hiệu của trận này, nhưng đối với biện pháp xuất trận lại hoàn toàn không có kiến thức. Nếu thản nhiên tiến nhập vào, một khi mất thời gian để phá trận thì đối với chính mình lại càng thêm bất lợi.
Đang ở ngoài trận suy tính được một lúc, một âm thanh xé gió đã đập vào tai, khi nghe kỹ lại hướng tiếng xé gió thì rõ ràng đang nhắm về phía mình mà chạy đến, hắn lập tức biến sắc nhưng rồi lại thở phảo một hơi. Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là Phùng Tinh Nhiên đến đây rồi. Bây giờ nếu như có nàng giúp đỡ thì thật sự có thể loại bỏ không ít phiền phức.
Quả nhiên chính là Phùng Tinh Nhiên hốt hoảng theo đường truy đến. Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng, thần sắc thê lương, khiến cho Đinh Hạo có chút cảm động, ánh mắt nhìn nàng đã tốt hơn nhiều!
Tiểu tặc, thương thế của ngươi nặng hay không ? Ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không để cho tên Thành Hùng đó được sống yên lành đâu !
Phùng Tinh Nhiên tiến lên hỏi han dồn dập, còn chưa nói xong đã lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra viên đan dược màu xanh ngọc đưa cho Đinh Hạo!
Mau lấy hạt Hồi Dương đan này nuốt vào, đối với thương thế của ngươi có ích vô cùng!
Phùng Tinh Nhiên nói.
Đinh Hạo cũng không khách khí, nhận lấy viên Hồi Dương đan đó đưa vào miệng nuốt liền. Giây lát sau, một dòng khí ấm áp từ đan điền xông lên, không ngừng làm dịu đi những kinh mạch bị phá nát. Đinh Hạo vận chân khí nửa ngày, thương thế quả nhiên đã tốt hơn nhiều, trong lòng biết đan dược này có thể được người nữ này đem ra, khẳng định là có chất lượng phi phàm. Bởi nguyên nhân tính chất đặc thù của công pháp Vô Cực Ma Công, nên trong những điều ghi lại chỉ ghi lại một phần rất ít những điều về đan dược. Hôm nay lần đầu thử qua Đinh Hạo cũng cảm thấy hứng thú rất nhiều với tác dụng của đan dược.
Đa tạ tiểu thư đã quan tâm thương yêu, lệnh sư huynh ra tay quả nhiên tàn nhẫn, nếu không nhờ có sự thần kỳ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, ta sợ là muốn chạy thoát cũng rất khó khăn. Ồ! Lúc này tại hạ phải ở một nơi yên tĩnh trị thương, không thể ở lại quý tông rồi, còn mong tiểu thư mang ta xuất khỏi trận!
Đinh Hạo trầm giọng nói.
Phùng Tinh Nhiên cũng hiểu được hoàn cảnh lúc này, cũng không nói nhiều, ngọc thủ đã đưa ra nắm lấy tay của Đinh Hạo, dẫn hắn vào trong “Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận” !
Bất ngờ không kịp phòng ngự, tay trái Đinh Hạo đột nhiên bị nắm lấy. Cảm giác ấm áp mượt mà như ngọc khiến Đinh Hạo một trận tiêu hồn, mùi thơm ngây ngất khi nói chuyện từ thân thể mềm mại của Phùng Tinh Nhiên bay lên nhập vào trong miệng mũi của Đinh Hạo.
Đinh Hạo đột nhiên nhớ tới tình cảnh mập mờ lần trước giữa hai người ở Tụ Bảo Tông hội, tâm thần chấn động, bởi lúc này bị thương, trong tâm có chút bấn loạn, nghiêng đầu nhìn một bên Phùng Tinh Nhiên đang dẫn đường, thấy má đào của nàng đỏ hồng, trong lòng càng thêm có chút hoảng loạn, liền nắm càng chặt hơn cánh tay ngọc của Phùng Tinh Nhiên!
Cái nắm chặt tay trong vô thức của Đinh Hạo với Phùng Tinh Nhiên này lập tức đã triệt để phá vỡ đạo tâm đang cố gắng chống đỡ. Phùng Tinh Nhiên vốn đã âm thầm hứa hẹn đối với Đinh Hạo, hai người ở Tụ Bảo Tông hội đã từng tiếp xúc thân mật với nhau, chỉ có điều Đinh Hạo liên tục nhẫn tâm cự tuyệt tình yêu của nàng. Lúc này cái nắm chặt tay của Đinh Hạo lập tức khiến cho Phùng Tinh Nhiên lơ mơ liên tưởng lung tung.
Dường như đáp ứng Đinh Hạo, bàn tay ngọc của Phùng Tinh Nhiên cũng từ từ nắm chặt lấy tay Đinh Hạo, thân hình yêu kiều cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng nép vào lòng Đinh Hạo, dường như sợ hắn bỏ chạy mất. Đinh Hạo vốn đã không kiên định khi thấy phản ứng Phùng Tinh Nhiên như vậy, lại càng thầm hô muốn chết !
Phùng Tinh Nhiên vốn đã là một mỹ nữ vô cùng động lòng người, lúc này lại càng thêm kiều mỵ vô cùng, cả người phát ra mỵ lực kinh người. Đã từng một lần xảy ra chuyện với Lục Tuyết Vân rồi, Đinh Hạo đối với chuyện nam nữ lại càng không phải không biết gì, mắt thấy biến hóa của Phùng Tinh Nhiên như vậy Đinh Hạo cuối cùng cũng không thể khống chế được chính mình nữa.
Khi một cái đỉnh đột nhiên hiện lên trong tầm mắt, Đinh Hạo không chút do dự ôm lấy thân thể ngọc ngà của Phùng Tinh Nhiên đem đặt lên trên ngọc đỉnh. Thân hổ hùng vĩ ép chặt với thân thể yêu kiều thơm tho của Phùng Tinh Nhiên. Lúc này Phùng Tinh Nhiên đôi mắt mê ly, cả người như nhũn ra, thở dốc nhè nhẹ, ánh mắt trơ ra nhìn hành động của Đinh Hạo, căn bản là không có chút phản kháng nào!
Thân thể hai người ép chặt vào nhau càng khiến cho toàn thân Đinh Hạo có chút sảng khoái, nhìn thấy toàn thân Phùng Tinh Nhiên đỏ hồng lên, miệng của Đinh Hạo đột nhiên chạm đến cái cổ thơm mát của Phùng Tinh Nhiên, ngậm lấy vành tai ngọc vào trong miệng. Phùng Tinh Nhiên vốn đang thở dốc nho nhỏ đột nhiên trở nên kịch liệt, toàn thân càng thêm run rẩy. Tiếp xúc thân mật như vậy rồi, nữ nhân lại run run như thế lập tức khiến cho Đinh Hạo càng thêm khoái cảm dâng cao, bàn tay không tự chủ được đặt lên ngọc nhũ đầy đặn vun cao, rắn chắc của Phùng Tinh Nhiên, cảm giác trơn mềm thông qua việc xoa bóp của hai bàn tay truyền khắp thân thể Đinh Hạo, truyền đến từng dây thần kinh.
Hai tay vốn rủ xuống của Phùng Tinh Nhiên không biết khi nào đã sớm đặt lên thắt lưng của Đinh Hạo, ôm chặt lấy Đinh Hạo. Phần thân dưới Đinh Hạo đã cương cứng lên cũng đang để giữa hai chân của nàng, theo sự run rẩy của thân thể yêu kiều Phùng Tinh Nhiên mà không ngừng ma sát vào phần gốc hai đùi của nàng, khoái cảm như nước khó có thể tả được bằng lời liên tục dâng cao kích thích Đinh Hạo.
Làm việc cách một lớp quần áo đã không đủ thỏa mãn Đinh Hạo, hắn lần qua lớp áo, đưa tay vào trong ngực Phùng Tinh Nhiên vẫn đang hổn hển. Phùng Tinh Nhiên nhãn thần vốn tán loạn cuối cùng cũng khôi phục được một chút lý trí, khi cảm giác được hành động của Đinh Hạo, liền nắm lấy cánh tay thăm dò của Đinh Hạo, mạnh mẽ đẩy lùi rời ra.
Lùi lại hai bước, Đinh Hạo không hiểu nhìn nữ nhân này!
Chàng trên người có thương tích, hơn nữa nơi này cũng không được …
Phùng Tinh Nhiên mặt đỏ hồng nhẹ giọng nói.
Nghe thấy lời này, Đinh Hạo cuối cùng cũng khôi phục lại bình tĩnh, ngầm rủa mình quả thật điên lên vì sắc dục rồi. Nếu thật sự phát sinh quan hệ với nữ nhân này, muốn không cưới nàng, Phùng Ngạo Thiên lại không đem mình xé nát từng mảnh ý chứ. Mà huống chi chính mình hiện tại còn chưa tính đến việc tìm đạo lữ.
Khi đã nghĩ thông được điểm này, thần sắc Đinh Hạo nghiêm lại, quay về Phùng Tinh Nhiên nói:
Vừa rồi đã có mạo muội, hy vọng tiểu thư thứ lỗi, tiểu thư hay là nhanh dẫn tại hạ ra khỏi huyễn trận này!
Nghe thấy lời này, Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt biến hẳn, hiển nhiên lại nghĩ sai đi, nửa ngày sau nhẹ giọng giải thích:
Không phải ta không nguyện ý cho chàng, chỉ là lúc này đúng là không thích hợp, đợi khi thương thế chàng đã ổn, ta … ta sẽ làm theo ý của chàng!
Được, những lời này khoan hãy nói, đợi rời khỏi địa phương này rồi nói sau!
Đinh Hạo không nhịn được nói.
U oán liếc nhìn Đinh Hạo một cái, Phùng Tinh Nhiên không nói thêm lời nào nữa, vẫn nắm lấy tay trái Đinh Hạo như cũ, dừng lại cười nũng nịu một tiếng, lại nép thân thể như ngọc lên người Đinh Hạo, cảm giác tiêu hồn lại từ trên người truyền đến. Qua một hồi náo loạn vừa rồi, Đinh Hạo đã sớm khôi phục lý trí, có gắng nhẫn nhịn trước mỵ lực vô cùng của nữ nhân này, cố gắng mạnh mẽ đưa mắt từ trên người nữ này chuyển đi nơi khác.
Buồn cười nhìn phản ứng như vậy của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên đắc ý cười một tiếng, lại ép thân thể yêu kiều vào Đinh Hạo chặt hơn. Đinh Hạo thấy động tác tận lực của người nữ này trong lòng giận dữ, một khi ngươi đã đưa đến cửa thì đừng trách ta không khách khí.
Buông bàn tay trái của Phùng Tinh Nhiên ra, mạnh mẽ ôm nàng vào trong lòng, tay phải đã đặt trên ngực của Phùng Tinh Nhiên, dụng lực bắt đầu xoa bóp, hạ thân cũng đưa vào vùng bắp đùi của người nữ này hai lần.
Phùng Tinh Nhiên vốn kiêu ngạo lập tức trở lại thành thật, nhẹ nhàng đẩy Đinh Hạo ra, khuôn mặt đỏ bừng hung hăng trừng mắt nhìn Đinh Hạo một hồi, giọng yêu kiều nói:
Đinh lang có thích thân thể của Tinh Nhiên hay không ? Đợi khi thương thế chàng đã ổn lại, cưới Tinh Nhiên về nhà có được không ?
Không !
Đinh Hạo ương ngạnh nói.
Nghe thấy lời này của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cười giảo hoạt, đầu gối nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào hạ thân to lớn của Đinh Hạo, Đinh Hạo phát ra một tràng thở dốc sảng khoái trong vô thức. Phùng Tinh Nhiên cười duyên nói:
Còn nói không ! Vậy cái thứ xấu xí này của ngươi đang thế nào thế ?
Đinh Hạo thế nào cũng không ngờ được người nữ này lại lớn mật như vậy, làm việc gì cũng ngoài dự đoán của người ta, cảm thấy chống đỡ không nổi, giận nói:
Cứ như vậy không dứt, đến khi nào mới có thể đi ra khỏi trận này đây ?
Phùng Tinh Nhiên cười duyên nói:
Đinh lang không nói chuyện cũng được, nhưng không nhất thiết phải thẹn quá hóa giận chứ. A a, vậy để ta dẫn chàng rời khỏi nơi này, tránh chàng lại phàn nàn Tinh Nhiên!
Hai người không liếc mắt đưa tình nữa, nửa giờ sau cuối cùng cũng rời khỏi trận. Bởi vì thân phận của Phùng Tinh Nhiên, đồng tử giữ cửa không hỏi han gì cả, hai người thuận lợi rồi khỏi khu vực của Luyện Ngục Ma Tông!
Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook