Vô Cực Ma Đạo
-
Chương 42
Tầng tầng sương mù tràn ngập trong hư không, xa xa ẩn ẩn truyền đến âm thanh tranh đấu quát tháo chói tai, theo thời gian dần dần trôi đi, tâm tính của mọi người càng thêm điên cuồng, người trong trận hoàn toàn bị vây trong giết chóc tàn khốc, cảnh người với người liều chết đánh nhau mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh.
Chịu ảnh hưởng của trận, Đinh Hạo cũng có chút điên cuồng, chỉ là còn chưa đến tình trạng mất lí trí. Lúc này Đinh Hạo cũng cả người sát khí tận trời, tản mát ra khí thế như sóng xô gió giật, quanh thân bị một màn hắc khí vây quanh, đi loanh quanh trong trận tìm kiếm những người may mắn sống sót.
Đúng lúc này, bên trái truyền đến một tiếng thét the thé, Đinh Hạo trong lòng vui vẻ, loại âm thanh này mấy ngày nay đã nghe nhiều lắm rồi, đó là tiếng người trước khi chết kêu lên thê thảm, Đinh Hạo cười hắc hắc, lại có con mồi xuất hiện, nhanh chóng hướng về phía bên trái tiến đến !
Sau một khắc Đinh Hạo đã phát hiện ra sự tình trong trận, nhưng tình cảnh đập vào mắt lại làm Đinh Hạo dừng lại, chỉ thấy một nữ tử áo tím đang từ thi thể trước người lục soát tìm kiếm gì đó, mặc dù chỉ là phía sau, nhưng đạo bào màu tím bó sát người quyến rũ đã phác thảo hoàn mĩ những đường nét trên người không thiếu chút nào, Đinh Hạo xem đạo bào liền biết đó là người của Huyết Sát Tông.
Nhưng khiến Đinh Hạo dừng lại quan sát đều không do thân ảnh đẹp đẽ kia, mà chính là những động tác, rõ ràng là nữ tử này vẫn chưa mất đi lý trí, hơn nữa tu vi của nàng chính mình lại nhìn không ra. Bản thần dù sử dụng “Liễm tức thuật” đem tu vi bản thân thể hiện ở dung hợp kì, nhưng thực lực chính thức vẫn là tâm động sơ kì, vậy mà vẫn nhìn không ra, nói rằng nữ tử này thực lực phi phàm, Đinh Hạo dù không sợ nàng, nhưng trận pháp này chỉ là một cửa lịch lãm, không tất yếu tranh đấu lãng phí thời gian.
Đang muốn rời đi săn mồi khác, nữ tử kia đã lục xoát xong quay đầu lại.
Đinh Hạo thầm hô nữ tử này quả nhiên thân người không có chỗ nào không đẹp, dung mạo diễm lệ, sắc mặt lạnh lùng, mắt như hàn tinh, khi nàng đứng thẳng lên, dáng người mảnh mai cũng triển lộ ra. Nữ tử lạnh lùng nói :
- Đinh đạo hữu là người duy nhất ta từng gặp mà không bị mất đi lý trí, xem tu vi đạo hữu chỉ là dung hợp kì, không ngờ tâm chí lại cứng cỏi như vậy, thật là khiến người ta không thể ngờ được.
- Đinh Hạo vô tình quấy rầy hành động của tiểu thư, mời tiểu thư cứ tiếp tục, Đinh Hạo xin cáo từ !
Đinh Hạo thản nhiên nói, nữ tử này tu vi không thấp, huống hồ thần trí thanh tỉnh, đã không dễ dàng xử lí, cũng chẳng cần phải cùng nàng dây dưa.
- Chậm đã, đạo hữu sao lại sốt ruột như vậy, nhập trận này rồi muốn ra ngoài cũng không dễ dàng, hơn nữa chúng nhân đa số đều đã rơi vào điên cuồng, khó khăn lắm mới gặp được một người thần trí thanh tỉnh, chúng ta sao không hợp tác tiến thối, lúc đó có thể chiếu ứng lẫn nhau không tốt hay sao !
Nữ tử này đề nghị.
- Hảo ý tiểu thư tại hạ xin tâm lĩnh, chỉ là tu vi ta nông cạn không thể trợ giúp được cho tiểu thư điều gì, huống chi tại hạ không thích cùng người đồng hành, cứ tách ra là hay nhất !
Đinh Hạo lạnh giọng cự tuyệt. Đang muốn rời đi, bốn tiếng rít từ xa truyền đến, hai người sắc mặt đồng thời biến đổi, nghe tiếng gió rít đã biết người đến thần trí thanh tỉnh, đến tận 4 người, Đinh Hạo cùng nữ tử này liếc mắt với nhau, lập tức chuẩn bị ứng phó với biến cố bất ngờ này.
Một lát sau, bốn đệ tử Thị Hồn Tông xuất hiện trước mặt hai người, đều có tu vi tâm động sơ kì, Thị Hồn Tông cùng Huyết Sát Tông xưa nay luôn thù địch, xem ra xem ra một trận chiến cùng nữ tử Huyết Sát Tông này là khó có thể tránh khỏi.
Quả nhiên:
- Lục Tuyết Vân, không nghĩ tới ngươi lại đơn độc, hắc hắc, xem ngươi lần này làm thế nào đào thoát khỏi lòng bàn tay bọn ta !
Một người trong đó lạnh lùng quát, mặt khác ba người đứng ngoài phụ hoạ.
- Các ngươi cũng chỉ biết lấy nhiều khi ít, có đảm lượng thì cùng bổn cô nương đơn độc so tài, thật không hiểu nổi tâm cảnh ngươi thế nào mà lại không bị trận pháp ảnh hưởng !
Lục Tuyết Vân cười nhạt lạnh lùng nói.
- Hắc hắc, không nhọc ngươi phí tâm, dù sao bọn ta cũng không bị trận pháp ảnh hưởng. Ngươi lập tức tới bồi tiếp huynh đệ bọn ta vui vẻ, nếu hầu hạ bọn ta sảng khoái, tha cho mi một mạng cũng không phải là không thể !
Dứt lời mấy người liên tục cười dâm đãng.
- Lũ vô sỉ ! Chỉ bằng đẳng cấp ngươi cũng có thể đả thương ta, thật sự là nói đùa !
Lục Tuyết Vân giận dữ cười trả lời.
Tuy lời nói mười phần tự tin, nhưng kì thật tu vi so với mấy người cũng chỉ cao hơn một bậc, hơn nữa nữ tử này vừa mới cùng người khác tranh đấu, mặc dù thành công tru sát một đối thủ điên cuồng mất lí trí, nhưng tự thân công lực của nàng tiêu hao đã là rất lớn, bây giờ chống lại bốn đối thủ nguyên khí đầy đủ, khẳng định dữ nhiều lành ít !
Ngẫm lại việc này tựa hồ cùng bản thận cũng không liên hệ, mà Đinh Hạo trong lòng căn bản là không có ý nghĩ anh hùng cứu mĩ nhân, vì vậy ôm tay nói :
- Việc của các vị cùng ta không quan hệ, ngẫu nhiên đi ngang qua, bây giờ rời đi, cũng không làm chậm trễ thêm mĩ sự của các vị đạo huynh !
Nói xong định rời đi.
- Đinh lang sao lại vô tình như vậy, sau khi đùa bỡn qua nô gia, vừa thấy tình huống không tốt đã tính chuồn đi rồi, thật là khiến cho nô gia lạnh lòng mà !
Lục Tuyết Vân dịu dàng nói vẻ ủ rũ tê dại, đôi mắt đẹp ai oán nhìn Đinh Hạo chăm chú, vẻ mặt đau đớn đáng thương !
Đinh Hạo biến sắc, đối với biến hoá như thế của Lục Tuyết Vân trong lòng cũng hiểu rõ, nữ tử này tâm địa chính xác ác độc, rõ ràng muốn kéo mình xuống nước, quả nhiên tối độc phụ nhân tâm a !
- Cô nương nói vậy thật là buồn cười, bình sinh ta với ngươi lần này chỉ là lần đầu gặp mặt, từ đùa bỡn nói từ đâu mà ra thế !
Đinh Hạo dừng lại một chút rồi quay đầu nói với bốn người Thị Hồn Tông :
- Các vị chớ nghe nữ nhân này nói lung tung, ta cùng nàng không hề quan hệ, các vị cứ việc thoải mái thi triển thủ cước, tại hạ sẽ không quấy rầy các vị !
- Hắc hắc ! Đây không phải đệ tử duy nhất của Vô Cực Ma Tông tham dự - Đinh sư đệ sao ? Không ngờ được sư đệ chẳng những cùng Phùng Tinh Nhiên dây dưa không rõ, lại còn cùng nữ tử này có quan hệ, khiến sư huynh thật là hâm mộ a! bất quá không sao, với tu vi của sư đệ chúng ta muốn thu thập ngươi sẽ không mất nhiều thời gian, vậy trước hết tiễn sư đệ lên đường may mắn đã !
Một tên thân người hơi cao trong đám cười khinh thường cười nói.
Đinh Hạo vốn cung kính thần sắc chợt lạnh lùng, do sợ phiền toái, Đinh Hạo vốn không muốn dây dưa, nhưng bọn họ lại tự kết án tử, đã vậy thì cũng không phải bản thân mình có thể kiểm soát ! Đinh Hạo thở dài nói :
- Ai, các vị hà tất khăng khăng ép buộc !
Một đao lưu quang hắc ám loé lên trong không trung, một Đinh Hạo vẫn đang nhẹ giọng thở dài, một thân hình Đinh Hạo khác ngay lúc đó đã ở chỗ chỉ cách tên đệ tử Thị Hồn tông thân hơi cao kia có hai trượng về bên trái, theo lưu quang mà tới là sát khí kinh thiên điên cuồng tuôn ra.
Người này lập tức biến sắc, tình hình như thế mọi người chưa chuẩn bị kịp, chiêu tiên hạ thủ vi cường này quả là chân lý thiên cổ bất biến, biết chạy không thoát, Đinh Hạo đương nhiên sẽ không lưu tình với bọn người đó !
Sát tâm vừa dâng, công kích đã đến.
Người đó đến hô cũng không kịp hô lên một tiếng, vội vàng xuất ra một lớp màn ánh sáng màu xanh nhằm ngăn cản kiếm khí cuồng bạo. Nhưng lúc này Đinh Hạo đã toàn lực ra tay, lại còn là đột nhiên đánh lén, kiếm khí màu đen khai sơn liệt hải trong khoảnh khắc đã xé rách màn khí. Trong tiếng kêu thảm thiết, người này bị kiếm khí đánh bay đi mấy trượng, chưa rơi xuống đất đã khí tuyệt thân vong.
Ba người khác sắc mặt hoảng sợ, phi kiếm sớm cầm trong tay phòng bị.
Nhưng lúc này Lục Tuyết Vân đã nhân cơ hội tiếp cận không một tiếng động, một đạo huyết khí bá đạo hướng ba người xoay vòng đánh tới, sức chú ý của cả ba hoàn toàn đặt trên người Đinh Hạo, căn bản là không nghĩ tới Lục Tuyết Vân sẽ ra tay lúc này, cuống quít lập thành hình tam giác chạy trốn ra ba hướng, ba người giống như đối Đinh Hạo cố kị rất sâu, đơn giản là tránh hẳn đi phương hướng của Đinh Hạo.
Hành vi hèn nhát như vậy khiến Đinh Hạo cười lạnh một tiếng, theo tiếng cười vang lên, thân hình nhoáng cái đã hướng đến một người trong số đó, người kia biết rõ hắn đuổi theo ở phía sau, cũng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ lo chạy như điên về phía trước.
Lúc này, sương mù ở phía trước đột nhiên méo mó, trong khoảnh khắc đã thành hình một người, đúng là Đinh Hạo bằng thân pháp chạy đến. Kẻ kia cười ngoan độc một tiếng, vung tay lên, năm cỗ khô lâu cốt dính máu huyết nhục mơ hồ đâm về hướng Đinh Hạo cắn tới, trong nháy mắt đem thân hình Đinh Hạo gặm nhấm hoàn toàn.
Nhưng người này còn chưa kịp cao hứng, đột nhiên không thể tự khống chế được thân thể của mình, cứng ờ dừng lại giữa không trung. Lúc tay chân khôi phục hành động thì đã phát hiện trước ngực có một lỗ máu, máu tươi vẫn còn không ngừng nhỏ giọt. Đó cũng là cảm giác cuối cùng trước khi chết của người này !
Bỏ qua người này Đinh Hạo hướng mục tiêu kế tiếp bay tới, phía sau Bát Sí Tử Mãng đã vui vẻ xử lý thi thể của kẻ kia.
Phía trước hai đệ tử Thị Hồn Tông đang liên thủ vây công Lục Tuyết Vân, chỉ mới một lúc hai người đã liên tục bức nữ tử này lui về sau, nữ tử tuy không địch lại, nhưng cũng không hoảng loạn, thân hình trong lúc lóe lên lại càng đem thân thể mê người thể hiện không sót lại chút nào, Đinh Hạo thầm khen một tiếng, khó trách bốn người nảy ý dâm dục với nàng, thật sự là một vưu vật động nhân.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng hành động lại không chút chần chờ, khí tức cuồng liệt bá đạo từ thân phát ra, Nghịch Thiên Ma Kiếm như nộ long xuất uyên đã hướng một người điên cuồng phóng tới.
Hai người thấy Đinh Hạo giải quyết một đối thủ nhẹ nhàng như vậy, trong lòng càng sinh hoảng loạn, liếc mắt với nhau, lại đồng thời đình chỉ công kích, không chiến mà chạy !
- Đinh Hạo sư đệ, giữa chúng ta vẫn chưa có quan hệ gì, có thể hay không đừng truy đuổi, lúc này dừng tay là hay !
Hai người này chạy trốn vẫn không cầu xin tha thứ.
Kì thật thực lực hai người cùng Đinh Hạo gần bằng nhau, chỉ là bị Đinh Hạo dùng thủ đoạn lôi đình hoàn toàn phá hủy đấu chí, dưới sự sợ hãi mà nói ra những lời như vậy !
Đinh Hạo đang do dự nên xuống tay với kẻ nào, vừa nghe nói vậy liền đuổi theo người vừa mới nói .
- Hắc hắc, đạo huynh nói thế rất đúng, chỉ là tiểu đệ vừa rồi cũng đã nói như vậy, nhưng các vị lại không cho tiểu đệ này một cơ hội !
Đinh Hạo cười lạnh nói.
Người này nghe Đinh Hạo nói vậy càng ra sức chạy thục mạng, kì quái hơn là phương hướng chạy trốn của người này lại đúng khu vực của Bát Sí Tử Mãng, Đinh Hạo tâm thần vừa động, Bát Sí Tử Mãng lập tức hiểu ý.
- Hả, cái gì vậy !
Người này vừa kêu lên một tiếng sợ hãi thì đã bị độc khí Bát Sí Tử Mãng làm ngã.
Khi quay đầu lại nhìn, không thấy tung tích hai người kia đâu, ẩn ẩn từ phía sau truyền đến thanh âm đánh nhau, Đinh Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ một chốc người này đã bị thôi phệ hoàn toàn, thi cốt nằm trong bụng Bát Sí Tử Mãng. Đinh Hạo xoay tay một cái, Bát Sí Tử Mãng đã biến mất không thấy.
Do người này cùng Đinh Hạo tu vi gần nhau, một phần mười chân nguyên thân thể Đinh Hạo hoàn toàn có khả năng thừa nhận, không bao lâu sau liền hoàn toàn tiêu hoá, tùy lúc có thể đem tu vi tăng đến tâm động trung kì. Vận công nội thị thân thể xong, Đinh Hạo cảm thấy vừa lòng, Vô Cực Ma Công quả nhiên là tuyệt thế bảo điển.
Lúc này tiếng đánh nhau bên kia đã biến mất, nếu không ngoải ý muốn Lục Vân khẳng định đã giải quyết đối thủ xong, dù sao tu vi nàng cũng cao hơn một bậc, không phải là mỗi người đều có thực lực bản thân biến thái như Đinh Hạo.
Không ngoài dự đoán, Đinh Hạo đuổi tới đã phát hiện Lục Tuyết Vân đang thu thập chiến lợi phẩm. Lục Tuyết Vân vừa thấy Đinh Hạo bất giác có chút ngoài ý muốn, cười duyên nói :
- Ta biết ngươi khẳng định có thể giết được bọn họ, vừa rồi đã đắc tội ! Ta cũng là bất đắc dĩ, nếu không bây giờ người nằm xuống đã không phải là hắn rồi.
Đinh Hạo cười nhạt một tiếng rồi nói :
- Không sao ! Không sao ! Nhưng tiểu thư cũng phải có gì đền đáp mới đúng chứ!
Lời còn chưa dứt, kiếm khí bạo liệt đã hướng về phía đầu của nữ tử đánh tới.
Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook