Vô Cực Ma Đạo
Chương 40

Chương 40: Cánh Ngộ Cố Nhân

Mấy vị trưởng lão nhìn thấy hai người tiến vào, chỉ liếc qua một cái rồi không nói câu nào nữa!

Lát sau, tông chủ Lý Nam Thiên nghiến răng nói:

- Hắc Ma tông kiêu ngạo như thế nào thì mấy vị trưởng lão cũng đã thấy rồi. Tên đó chẳng qua chỉ là một trưởng lão trong Hắc Ma tông lại dám đối đãi với chúng ta như vậy! Nếu tông môn chúng ta không bị xuống dốc, làm sao có thể chịu để cho hắn làm nhục. Bọn chúng ta lần này cần phải nhịn nhục vượt qua, tuyệt đối không thể chấp nhận cuộc sống hư mục qua ngày như vậy mãi được!

Mấy vị trưởng lão vẻ mặt âm trầm không nói, Mã Phong tàn khốc nói:

- Tông phái ta sở dĩ thực lực không mạnh, đều bởi vì tu luyện Vô Cực Ma công rất thong thả, uy lực lại yếu! Nếu tông chủ sớm đưa Thanh Sát quyết cho mọi người cùng tu luyện, bổn tông cũng không rơi xuống đến mức như thế!

Lời này của Mã Phong vừa nói ra, mấy người ai nấy đều lẩn tránh trách nhiệm, tựa hồ không phải do mình sai. Ầm ĩ cả nửa ngày cũng không thể tìm ra được một phương pháp giải quyết!

Khoát tay một cái, Lý Nam Thiên ngăn cản mấy người tiếp tục tranh cãi, cất tiếng:

- Sự việc đã qua nhiều năm có nói nhiều cũng vô ích! Sau kỳ hội này, tông môn chúng ta cần tìm ra được một phương pháp thỏa đáng để cải thiện tình huống bi đát này, tuyệt đối không thể để sỉ nhục hôm nay lại xuất hiện một lần nữa!

Dừng một chút, nhìn Đinh Hạo nói:

- Hy vọng Đinh Hạo ngươi có thể bắt đầu từ đại hội này, trước tiên tạo nên tiếng vang, khiến hình tượng tông phái ta có thay đổi!

-Đinh Hạo nhất định không phụ lòng tông chủ và chư vị trưởng lão đã quan tâm!

Lời này của Đinh Hạo đúng là phát xuất từ tấm lòng chân thật! Nhưng khi ngửng đầu nhìn vào ánh mắt mọi người, trừ sư phụ Trần Lĩnh ra, mấy người còn lại đều đầy vẻ thương tiếc nhìn mình, trong lòng hắn ngầm rủa những người này quả nhiên ai nấy đều giả dối vô sỉ, thật là không thể cứu được nữa rồi!

- Ừm, nếu như vậy, các vị đều ngồi xuống tu luyện đi, ngày mai chúng ta còn mang Đinh Hạo đưa đến hội trường Hồn Luyện rồi sẽ ;ập tức quay về tông phái!

Lý Nam Thiên nói.

Một ngày chỉ chớp mắt đã qua đi. Sáng sớm Luyện Ngục Ma tông đã phái một tên đệ tử hàng thứ ba dẫn mấy người đến nơi diễn ra Hồn Luyện tông Hội!

Đệ tử dẫn đường đối với mấy người Vô Cực Ma tông tựa hồ cũng chẳng xem bọn họ ra gì, suốt cả đường đi cũng chẳng thèm nhìn thẳng mấy người bọn họ lấy một cái. Liếc qua thấy kẻ tham dự chỉ có tu vi đạt đến Dung Hợp trung kỳ. Hắn đối với việc Đinh Hạo tham dự Hồn Luyện tông hội càng tỏ ra coi thường!

Mấy người vừa xuyên qua “Cửu Đỉnh Vấn Thiên trận” liền thấy trước mặt một người đang đứng trông coi. Đinh Hạo nhác thấy người này thì sắc mặt rất khó coi, nghĩ thế nào cũng không ngờ lại gặp người quen là trưởng lão họ Ngô của Luyện Ngục Ma tông.

Đồng tử dẫn đường tiến lên bái kiến rồi lại quay lại đường cũ trở về. Lúc này, Ngô trưởng lão vừa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dòm ngó của Đinh Hạo, lập tức lộ vẻ vui mừng, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi han thì Đinh Hạo đã tiến lên một bước nói :

- Từ biệt dưới chân núi cũng đã được mấy tháng, không ngờ được tiểu tử lại có thể được nghe lời giáo huấn của trưởng lão. Trong lòng thật sự vui mừng!

Nói rồi nháy mắt ra hiệu.

Lời Đinh Hạo vừa nói ra, mấy người trong Vô Cực Ma tông đều lộ vẻ nghi ngờ!

Ngô trưởng lão ngẩn người, có chút hiểu ra liền cười nhẹ nói:

- Đinh tiểu ca thật quá lời. Ha ha. Thấy tiểu ca hình như là muốn tham dự Hồn Luyện tông hội của bản tông, thú vị thật, đúng là thú vị thật! Tiểu thư cả ngày cứ đoán già đoán non, đáng cười tiểu ca lại ở ngay trước mắt chỉ cần cúi xuống là thấy!

Đinh Hạo cười khổ nói:

- Mong rằng trưởng lão không đem những chuyện hôm nay thấy được bẩm báo cho nàng, nếu không lại xảy nhiều chuyện!

Ngô trưởng lão cũng cười khổ nói:

- Lời tiểu ca thật đã làm khó ta quá, thân là thuộc hạ nếu như biết được mà lại không bẩm báo như vậy bản nhân không thể làm được đâu. Hy vọng tiểu ca cũng lượng thứ cho khó xử của lão phu!

Hai người tự nói chuyện với nhau, lại cho một đám Vô Cực Ma tông qua một bên. Mấy người Lý Nam Thiên đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Đinh Hạo, thật sự nghĩ không ra được Đinh Hạo có quan hệ với nhân sự cao cấp của Luyện Ngục Ma tông từ lúc nào, hơn nữa theo nét mặt của trưởng lão họ Ngô thì dường như còn có chút ẩn tình!

Càng kỳ quái hơn chính là Ngô trưởng lão đường đường tu vi Phân Thần trung kỳ, thế nhưng đối với Đinh Hạo lại không ra vẻ kẻ cả, ngược lại còn bình đẳng nói chuyện, thật sự khiến mấy người nghĩ mãi không ra!

Đinh Hạo khuôn mặt đau khổ nói với Ngô trưởng lão:

- Chính sự quan trọng hơn, trưởng lão nên dẫn bọn tại hạ đến đại hội thì hơn!

Lúc này, Ngô trưởng lão mới có thời gian dò xét mấy người Lý Nam Thiên, liếc mắt nhìn mấy người nói:

- Nếu đã như vậy, lão phu trước tiên dẫn chư vị đến hội đã!

Giọng nói tuy khách khí nhưng lại không hề nồng ấm như lúc nói chuyện với Đinh Hạo, nhưng so với đồng tử dẫn đường vừa rồi đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy người Vô Cực Ma tông đều biết chắc chắn lão nhìn thấy Đinh Hạo đến mới tỏ ra khách khí như thế, nếu không lấy tu vi công lực người đó mà nói, vốn không cần khách khí như vậy!

Ngô trưởng lão trên đường đi không ngừng hỏi han Đinh Hạo, tựa như rất hiếu kỳ về Đinh Hạo, mà Đinh Hạo cũng đáp cho qua chuyện, nhưng người này lại không hề để ý, cứ hỏi đi hỏi lại hoài. Chốc lát sau, mấy người cuối cùng đã đến trường thi đấu của Hồn Luyện tông hội!

Trừ Luyện Ngục Ma tông ra, người mấy tông phái kia đã đi đến trước. Người của năm tông phái gồm Âm Dương Hòa Hợp tông,Huyết Sát tông,Hắc Ma tông,Thị Hồn tông,Phù Chú tông phân tán trước một cửa sơn động đen ngòm. Mỗi tông phái trừ tông chủ và các trưởng lão ra còn có hơn mười đệ tử hàng thứ ba. Trong đó, đệ tử của Âm Dương Hòa Hợp tông tham dự đông nhất, đến mười tám người, còn Huyết Sát tông, Hắc Ma tông mỗi phái có mười lăm người, Thị Hồn tông có mười ba người, Phù Chú tông ít ỏi hơn cũng có mười đệ tử tham dự.

Người của mấy tông phái đó Đinh Hạo hoàn toàn không biết, duy nhất chỉ có một khuôn mặt đã từng thấy qua là Trương Cuồng lão giả của Hắc Ma tông. Lão đang đưa tay chỉ Đinh Hạo cho đệ tử tham dự đứng phía sau rồi nhỏ giọng dặn bảo gì đó. Mấy đệ tử Hắc Ma tông nghe dặn dò liên tục gật đầu, vẻ mặt âm lãnh nhìn thẳng vào Đinh Hạo.

Tuy không nghe được tiếng gì, nhưng nhìn rõ thần sắc mấy người đó Đinh Hạo cũng biết được ý lão, trong lòng âm thầm cười lạnh!

Người của năm tông phái thấy mọi người Vô Cực Ma tông đến, vẻ mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, nhìn nhìn Đinh Hạo đi theo sau vẻ mặt càng khinh thường. Dù sao Đinh Hạo trước mắt cũng chỉ có tu vi ở mức Dung Hợp sơ kỳ, khó khăn lắm mới đủ tư cách tham dự mà thôi!

Sau khi Lý Nam Thiên liếc nhìn qua đệ tử của mấy tông phái, vẻ mặt biến hẳn! Trong số những đệ tử tham dự đại hội của mấy tông phái đó, tu vi yếu nhất cũng là Dung Hợp trung kỳ. Xem ra tự mình mang Đinh Hạo tham dự hoàn toàn lại là tự rước nhục vào thân, nhìn lại Đinh Hạo phía sau trầm mặc không nói!

Trưởng bối của những tông phái khác đều cẩn thận dặn dò gì đó cho các đệ tử tham dự, mà Vô Cực Ma tông bên này lại lạnh lạnh lùng lùng, im im lặng lặng, cũng không có ai nói chuyện với nhau. Mấy tông phái thấy vậy ánh mắt không thể hiện gì ngoài vẻ khinh bỉ!

Ngô trưởng lão liếc nhìn Đinh Hạo đầy thâm ý nói:

- Tiểu ca xin tự tiện, ta đi rồi sẽ trở lại!

Nói rồi chớp mắt đã đi mất không thấy nữa!

Người này vừa đi, Lý Nam Thiên liền lên tiếng trước tiên:

- Không tưởng tượng được trưởng lão họ Ngô đó lại coi trọng ngươi như vậy! Đinh Hạo, ngươi giao kết với lão như thế nào?

- Bẩm tông chủ, lúc tiểu tử xuống núi đi lại thì bị Đạo môn truy sát, từng được Ngô trưởng lão cứu giúp vì thế có chút quen biết! Chỉ có điều tiểu tử hoàn toàn không biết lão lại là người của Luyện Ngục Ma tông nên đã không bẩm cáo với tông chủ, mong tông chủ cho chuộc tội?

Đinh Hạo cung kính nói.

Gật gật đầu, Lý Nam Thiên lạnh giọng nói:

- À, thật sự chỉ đơn giản thế thôi sao? Nhưng nghe hai người bọn ngươi nói chuyện dường như không chỉ có như thế đâu?

- Sự thật chính là như vậy, Đinh Hạo sao dám dấu diếm tông chủ, mong tông chủ minh giám!

Đinh Hạo cắn răng nói.

- Tốt nhất là đúng như ngươi đã nói, nếu không … hừ!

Lý Nam Thiên lạnh giọng nói.

Đinh Hạo trong lòng cũng không để ý những lời đó, càng không thấy sợ lão, không hề nói thêm lời nào!

Đợi được khoảng nửa thời thần, người của Luyện Ngục Ma tông cuối cùng khoan thai đến. Đi đầu là một người thân thể hùng vĩ, bước đi như hổ cuộn gió, bá khí cả người xông đến tận trời, mặt vuông chữ điền không giận mà uy nghiêm, trừ Luyện Ngục Ma vương Phùng Ngạo Thiên còn ai có được khí phách đó!

Phùng Ngạo Thiên đi trên đường, các tông chủ ai nấy đều cuống quýt nghênh đón, vòng tay thi lễ!

Chỉ thấy Phùng Ngạo Thiên khoát khoát tay, mắt hổ quét qua mọi người quát to:

- Hồn Luyện tông hội sắp sửa bắt đầu, để các vị phải đợi chờ Ngạo Thiên thật lấy làm hổ thẹn! Ừm, lần này đệ tử tham dự dường như so với lần trước có nhiều hơn một chút, hơn nữa thực lực cũng càng mạnh hơn. Một dải Đoạn Hồn sơn ta có được thành tựu như vậy thật là đáng mừng lắm! Chính nhờ có sự bổ sung thêm máu mới, Đoạn Hồn sơn ta mới có thể xưng hùng ở Tây Đại Lục cho đến nay, Ngạo Thiên lần này trước tiên đi cảm ơn qua các vị!

Các vị tông chủ liên tục nói không dám, dù sao ở Đoạn Hồn sơn thì Luyện Ngục Ma tông mới chính là chủ nhân đích thực, còn những tông phái còn lại cũng chỉ là phụ trợ của Luyện Ngục Ma tông mà thôi, quan hệ chủ khách thì mọi người đều hiểu rõ cả!

Dừng lại một chút, Phùng Ngạo Thiên nói tiếp:

- Lần này đấu trường của Hồn Luyện tông hội chính là sơn động trước mặt mọi người. Trong động có điều gì thần bí thì các người tham dự tiến vào mới biết. Sau khi những người tham dự tiến vào rồi, tông phái ta sẽ phụ trách phong bế động này, một năm sau sẽ tiến hành mở ra, người đầu tiên xuất động chính là đứng thứ nhất, cứ theo thứ tự như vậy. Tông hội lần này phần thưởng tổng cộng mười kiện, công kích, phòng ngự, pháp khí đều có. Ha ha ha. Mười người đầu tiên sẽ có phần thưởng, đảm bảo không để những người tham dự thất vọng về điều đó. Quy tắc Hồn Luyện tông hội vẫn như cũ không hề thay đổi, không bàn chuyện sống chết, bằng mọi cách để sinh tồn, không hạn chế điều gì!

Lời này vừa dứt, người của các tông phái đều phấn khích tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn lẫn nhau, ngoại trừ mấy người Hắc Ma tông còn nhìn Đinh Hạo một chút, không một người nào chú ý đến hắn!

Nhưng vào lúc này, Phùng Tinh Nhiên cùng với Ngô trưởng lão nhẹ nhàng đi đến. Đinh Hạo lập tức biết vì sao Ngô trưởng lão đột nhiên biến mất một hồi, chính là bởi vì lão đi thông báo cho nàng!

Quả là không ngoài dự đoán! Phùng Tinh Nhiên vừa đến nơi đó, không nói một lời chỉ nhắm Đinh Hạo đi tới, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Đinh Hạo, trong mắt loang loáng ánh sáng kỳ lạ!

- Lý tông chủ đã lâu không gặp, không ngờ được Vô Cực Ma tông của ông lần này cũng tham dự hội này, quả thực khiến Tinh Nhiên bất ngờ, Ồ? Vị tiểu ca lạ mặt sao lại khẩn trương như vậy, lẽ nào lại chính là người tham dự của Vô Cực Ma tông!

Phùng Tinh Nhiên tuy nói với Lý Nam Thiên, nhưng vẫn tập trung chú ý vào Đinh Hạo, nói đến đoạn sau liền hợp tình hợp lý ngắm nhìn Đinh Hạo.

Lý Nam Thiên cảm thấy được sủng ái mà phát sợ, luôn miệng giải thích:

- Phùng tiểu thư nhãn quang tinh tường, Đinh Hạo chính là người tham dự của bản tông ta. Đinh Hạo gia nhập tông môn ta chỉ chưa tới mười năm, tiểu thư không biết cũng là chuyện bình thường thôi!

Mọi người trong trường đều có cảm thấy kỳ quái, nữ nhân này thật khó đối phó, tựa hồ đối với những thanh niên tuấn tú kỳ tài của bất kỳ tông phái Đoạn Hồn sơn nào cũng đều không có hứng thú, lần này không biết làm sao lại có hành động lạ thường như vậy!

Đôi mắt mỹ lệ của Phùng Tinh Nhiên hung hăng trừng trừng Đinh Hạo, giọng mềm mại nói:

- Ai yêu! Thì ra là ngôi sao đang lên của Vô Cực Ma tông, thật hân hạnh! Ừm, không biết hiện giờ Đinh Hạo đạo hữu đã có đạo lữ hay chưa!

Lời này vừa nói ra, cả khu vực liền ầm ĩ nhốn nháo cẩ lên!

Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương