Vô Cực Ma Đạo
-
Chương 24
Chương 24: Ma môn hiệp nghị
- Hận Thiên trưởng lão hà tất phải so đo với bọn tiểu bối, Đinh Hạo vừa mới gia nhập tông môn không lâu, không hiểu quy củ, các vị trưởng lão đừng để ý, bọn ta hãy mau thương lượng biện pháp trước đã, đám người Đạo Tông và Ma Môn ta thực lực cũng tương đương, lần này nếu Ma Môn muốn đoạt bảo thành công thì phải chuẩn bị cho chu đáo một chút!
Nhiếp Thiên tự biết Đinh Hạo sẽ không chịu ủy khuất, ra mặt giải thích.
- Hừ, quên đi! Luyện Ngục Ma Tông các ngươi càng ngày càng kiêu căng, nếu đã như vậy thì Luyện Ngục Ma Tông các ngươi đối phó Thanh Vân tông, Thiên Sát Ma Cung chúng ta yếu kém chỉ có thể miễn cưỡng cùng Xích Thành tông qua chiêu thôi!
Hận Thiên lạnh lùng nói.
- Hận Thiên trưởng lão nói thế là ý gì, Nhiếp Thiên đi chuyến này chủ yếu là bảo vệ Tinh Nhiên nhi, đoạt bảo chỉ là thứ yếu, vả lại mình Nhiếp Thiên sao bằng được nhị lão, Thanh Vân tông đương nhiên là do Thiên Sát Ma Cung ngài ứng phó, tông của ta lần này là thực lực hơi yếu, chỉ có thể giúp hai vị đối phó với La Phù tông là tốt rồi, chỉ mong sau khi hai vị lấy được kiếm quyết cho bọn ta mượn xem qua một chút là được! Không biết ý nhị vị thế nào?
Nhiếp Thiên vừa nghe Hận Thiên nói thế liền lập tức phản bác lại.
- Hắc hắc, Kiếm Ma cung ta cũng nghĩ như thế, đã như vậy Xích Thành tông nhượng cho Kiếm Ma Cung ta vậy, mong rằng Thiên Sát Ma Cung sau khi đoạt bảo cho bổn cung mượn xem qua một lát!
Vị phu nhân của Kiếm Ma cung nói, trông bà ta diện mạo mềm mại, thanh âm lại có chút thô dày, khiến người ta đều cảm thấy không được tự nhiên, đúng là hơi ngoài sức tưởng tượng.
- Đã như vậy, Thanh Vân tông kia do Thiên Sát Ma Cung ta đối phó cũng không phải là không thể, chỉ cần hai tông các ngươi đừng có nhân cơ hội tranh đoạt là được, sau khi bổn cung đoạt được bảo vật nhất định sẽ cho hai tông các vị xem trước, ý hai vị thế nào?
Hận Thiên đắc ý cười nói.
Nhiếp Thiên và phu nhân kia đều gật đầu đồng ý.
Đinh Hạo cảm thấy kinh ngạc, việc cơ mật như thế vì sao có thể để cho mình tham dự, mình dưới mắt họ có lẽ chỉ giống như con kiến hôi bình thường, căn bản không có tác dụng gì, có thể mấy người của Luyện Ngục Ma Tông đối với mình có chút kì vọng, nhưng hai tông kia sao lại đồng ý cho mình tham dự, thực khiến Đinh Hạo nghi hoặc.
Nhưng lúc này thanh âm của Âm Phong vang lên trong viện.
- Âm Phong bái kiến Đinh Hạo tiểu ca, không biết tiểu ca có ngại tiếp kiến không?
Mấy người trong phòng biến sắc, ánh mắt nhất tề quét qua hướng Đinh Hạo. Đinh Hạo vừa mới đứng dậy định đi ra, Hận Địa đã độc ác cười nói:
- Chậm đã, Âm Phong tìm Luyện Ngục Ma Tông ngươi để làm gì, bọn ta đang bàn chuyện trọng đại, nếu bị người này biết được e đại sự không ổn, ta thấy nhất định cần phải thủ tiêu hắn đi.
- Ồ, Âm Phong tu vi so với trưởng lão thực không bằng, nhưng trưởng lão có thể cam đoan có thể giết hắn trước khi hắn kịp truyền tin đi không, hắc hắc, Nhiếp Thiên muốn được kiến thức xem sao!
Nhiếp Thiên tựa cười mà không phải cười nhìn Hận Địa.
Nhiếp Thiên lời này vừa nói ra, gương mặt già nua của Hận Địa trở nên rất khó chịu, nói:
- Hận Địa quả không có thực lực này, nhưng Âm Phong đã vì Luyện Ngục ma tông các ngươi mà đến, các ngươi hãy giải quyết cho thỏa đáng đi, nếu không...
- Nhiếp Thiên ta không phải người của Luyện Ngục ma tông,việc này với ta có quan hệ gì đâu, vừa rồi Nhiếp Thiên đã nói qua, chuyến này ta chỉ là vì bảo vệ Tinh Nhiên Nhi mà đến thôi!
Nhiếp Thiên chối từ nói.
- Các vị trưởng lão tại nơi này bố trí nhiều trận pháp như vậy, sao phải lo bị người khác nghe lén, Âm Phong tìm tiểu nhân chỉ là muốn cùng tỉểu nhân trao đổi một chút vật phẩm, các vị không cần lo lắng, tiểu nhân không quấy rầy các vị nữa!
Đinh Hạo dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Nhiếp Thiên thầm khen bất phàm, trước mặt những người này mà có thể ăn nói không chút nhún nhường cũng không chút tự đại như vậy, nếu thật sự đến từ Luyện Ngục ma tông thì quá tốt.
Mấy trưởng lão thấy người của Luyện Ngục Ma Tông không có phản ứng gì, mặc dù cảm thấy kì quái cũng không hỏi nhiều, huống chi các trưởng lão đối với trận pháp mình bố trí tại đây đều rất tin tưởng, bằng vào tu vi của Âm Phong căn bản không có khả năng biết được gì!
Khi xuất môn thì Đinh Hạo thấy sau lưng có hai đạo ánh mắt dõi theo mình, không cần quay đầu Đinh Hạo cũng biết nhất định là Độc Cô Sách và Thạch Ngọc Sương, có tiền bối của tông môn ở đây, hai người không có quyền lên tiếng, mặc dù hai ngươi tu vi còn thấp nhưng tài trí đều cao tuyệt, khẳng định sẽ không có ý tốt gì với mình, cần phải cẩn thận đề phòng.
Thấy Đinh Hạo đi ra, Âm Phong tiến nhanh đến đón, tay cầm một bảo giáp đen sẫm, nở nụ cười xiểm nịnh.
- Tiểu ca chớ trách Âm Phong vội quá mà làm ầm ĩ, vừa xong ba ngày kỳ hạn Âm Phong liền đến quấy rầy, chỉ là ngày mai Tụ Bảo tông hội sẽ bắt đầu, Âm Phong cũng là bất đắc dĩ, tiểu ca chớ trách, bảo giáp ta đã mang đến, chắc là tiểu ca đã đem vật phẩm luyện chế thành công!
Âm phong nói.
- Chân nhân quá lời, may mà không làm nhục mệnh, Đinh Hạo đã luyện chế thành công hai chiếc Tỏa Anh Hoàn, giờ sẽ đưa cho chân nhân!
Nói đoạn định đem Tỏa Anh Hoàn chuyển qua, giữa chừng chợt ngừng một chút, Âm Phong đương nhiên biết Định Hạo có ý gì, cũng đem bảo giáp cùng tinh thạch ra trao đổi.
Âm Phong đem Tỏa Anh Hoàn cầm trong tay lắc lắc thử, nghe thấy Tỏa Anh Hoàn phát ra tiếng "ong ong", Âm Phong lập tức kinh hỉ, như được bảo vật mà cẩn thận thu vào trong trữ vật thủ trạc.
Đinh Hạo cầm bảo giáp cùng tinh thạch để vào trong túi trữ vật và định rời đi, Âm Phong thấy vậy vội gọi:
- Tiểu ca chậm đã!
- Ồ, đã trao đổi xong, chân nhân còn có chuyện gì, chẳng lẽ hoài nghi Tỏa Anh Hoàn do Đinh Hạo luyện chế là đồ giả sao?
Đinh Hạo nghi hoặc nói.
- Không phải vậy, Âm Phong biết vật đó tuyệt đối không sai, chỉ là Âm Phong không biết vật ấy phải luyện hóa sử dụng như thế nào, nếu không Âm Phong có được vật đó cũng vô dụng!
Âm Phong nói.
- Ồ, nguyên lai là vậy, Đinh Hạo nghĩ chân nhân biết vật ấy, khẳng định với vật đó hiểu rõ phi thường. Coi như Đinh Hạo đã sơ xuất rồi!
Nói phương pháp sử dụng tỉ mỉ cho Âm Phong xong, lúc này Đinh Hạo biết Âm Phong đối với Tỏa Anh Hoàn không phải là hoàn toàn hiểu rõ. Xem ra đối với chuyện mình đã động tay động chân vào hắn khẳng định sẽ không phát giác ra được.
Lại nhìn Âm Phong thần sắc đang nghĩ xem nên sử dụng Tỏa Anh Hoàn như thế nào, Đinh Hạo không hề để ý đến hắn, cũng không quay lại phòng của Phùng Tinh Nhiên. Hắn biết các vị tiền bối đã định ra kế sách, bây giờ cũng chỉ là thảo luận chi tiết mà thôi, hơn nữa Nhiếp Thiên vẫn chưa lên tiếng triệu gọi, Đinh Hạo cũng chỉ đành trở về phòng của mình.
Vào trong phòng, Đinh Hạo xuất ra bảo giáp Âm Phong vừa mới đưa, đối với Đinh Hạo mà nói bảo giáp kỳ thật cũng không có tác dụng gì lớn, thân thể hắn vốn mạnh mẽ phi thường, bảo giáp bình thường mặc trên người cũng không có công hiệu quá lớn.
Đưa chân khí Vô Cực Ma Công chậm rãi hướng vào trong bảo giáp, đột nhiên Đinh Hạo khóe miệng cười lạnh môt tiếng, nguyên lai là Âm Phong đã động thủ động cước trên bảo giáp, nghĩ rằng mình tu vi thấp kém sẽ nhìn không ra, hắc hắc, ngươi đã bất nhân, ta cũng bất nghĩa, dùng Vô Cực Ma Công thôn phệ năng lượng, bào mòn hết những gì Âm Phong lưu lại đến khi chúng hoàn toàn tiêu biến, một lát sau Đinh Hạo tự thấy tu vi của mình đã có tịnh tiến.
- Tiểu ca, công pháp thần kì, tâm chí kiên định, thật sự, thật sự ma đạo chúng ta mới sinh ra một nhân vật kiệt xuất, chẳng biết tiểu ca rốt cuộc là môn hạ của cao nhân nào, Nhiếp Thiên đã đi khắp Thiên Huyền đại lục nhưng cũng không biết tiểu ca rốt cuộc đang tu luyện công pháp gì, tiểu ca quả thực là đã không ngừng khiến Nhiếp Thiên ngạc nhiên, chẳng biết tiểu ca lần này đến Tụ Bảo tông là có mục đích gì?
Đúng vào lúc này, thanh âm của Nhiếp Thiên lại vang lên.
- Chẳng lẽ Nhiếp tiền bối sống cho đến bây giờ không không biết việc phải gõ cửa khi vào phòng của người khác sao? Cũng may Đinh Hạo lớn gan, nếu không đúng là bị tiền bối dọa chết rồi!
Đinh Hạo thấy đúng là Nhiếp Thiên thì liền thở dài một hơi, nhưng đối với việc Nhiếp Thiên vừa nói thì ngậm miệng không hề đề cập tới.
Thấy Đinh Hạo nói lảng sang chuyện khác, Nhiếp Thiên liền nói:
- Mặc kệ Tiểu ca có mục đích gì, Tiểu ca cùng Tinh Nhiên đã đạt thành hiệp nghị, Nhiếp Thiên tuyệt không làm phiền tiểu ca. Nói ra cũng kì quái, Nhiếp Thiên vừa thấy tiểu ca đã biết tiểu ca quyết không phải người tốt, nhưng Nhiếp Thiên hy vọng tiểu ca chớ làm thương tổn Tinh Nhiên, nếu không cho dù Nhiếp Thiên có hảo cảm đối với tiểu ca cũng sẽ vẫn phải tiêu diệt tiểu ca như thường!
- Tiền bối quá lời rồi, Đinh Hạo làm sao có thể, cho dù Đinh Hạo có muốn tổn thương nàng thì cũng là không có khả năng a! Bất quá nếu nàng xuất thủ hại ta,vô luận có ai che chở ta cũng sẽ bắt nàng phải trả giá!
Đinh Hạo nói một câu mềm dẻo, sau đó lập tức đem những gì đang nghĩ trong lòng nói ra.
- Ài!
Nhiếp Thiên thở dài nói:
- Tiểu ca là người trong cuộc nên không nhận ra, chẳng lẽ tiểu ca nhìn không ra Tinh Nhiên đối với ngươi có tình ý. Nhiếp Thiên ta đã nhiều tuổi rồi, tình ý của Tinh Nhiên đối với ngươi rất rõ ràng a! Sao nó có thể hạ thủ hại ngươi chứ!
- Cái đó cùng ta có quan hệ gì đâu, tiền bối chẳng lẽ còn muốn cưỡng ép sao? Nói thực lòng, Đinh Hạo ta tuyệt không muốn bị nữ nhi trói buộc, nếu đúng như tiền bối nói, mong tiền bối tự mình giải quyết! Lại nói, nữ nhân này mỗi lần nhìn thấy tiểu nhân đều muốn chém muốn giết, cách yêu này tiểu tử tiếp thụ không nổi!
Đinh Hạo thản nhiên nói
- Ta sớm đã biết ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa, Nhiếp Thiên đương nhiên đã khuyên qua Tinh Nhiên, chỉ là tự nó còn phát hiện được… Ài… Tình cảm rất khó ngăn cản a, cho dù ta cố gắng cũng đành bất lực, chỉ mong tiểu ca hạ thủ lưu tình, đừng khiến nó tổn thương, Nhiếp Thiên cũng đã hết lời rồi, nghe hay không tiểu ca tự quyết định đi!
Dứt lời, Nhiếp Thiên liền lắc đầu rời đi, bóng lưng gày gò ấy lộ ra một vẻ cô đơn chẳng thể dùng lời miêu tả.
Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook