Vô Cực Ma Đạo
-
Chương 22
Chương 22: Âm Phong chân nhân
Theo hướng thanh âm phát ra, Đinh Hạo quay người nhìn lại, chỉ thấy một tuyệt sắc mỹ nữ cực kỳ động nhân, dáng vẻ thướt tha, mái tóc được tết thành một cái bím dài, từ phía sau đi tới! Mỹ nữ này thật đẹp, chỉ là khuôn mặt lạnh tựa băng sương, giống như sương tuyết cao ngạo trên thâm sơn tuyệt phong, khiến người ta khó mà thân cận, nhưng dung mạo mỹ nữ này hoàn toàn có thể cùng Phùng Tinh Nhiên bình phân thu sắc (không phân hơn kém).
- Nguyên lai là Ngọc Sương tiểu thư, không ngờ chỉ một khối Thúy Bào thạch nho nhỏ lại có thể khiến cho Ngọc Sương tiểu thư hứng thú, thật khiến Âm Phong khó hiểu! Có điều ta đã đáp ứng vị tiểu ca này, Âm Phong sao có thể nói rồi không giữ lời, mong Ngọc Sương tiểu thư thông cảm vậy.
Nói đoạn Âm Phong liền đem Thúy Bào thạch đưa cho Đinh Hạo.
Vốn Đinh Hạo đối với Âm Phong chân nhân chán ghét dị thường, nhưng hiện tại nhìn cách hành sử của hắn cũng có chỗ được, không phải hoàn toàn là người tham tài.
- Thạch Ngọc Sương, chẳng lẽ Kiếm Ma cung các ngươi nghèo đến mức cả Thúy Bào thạch cũng muốn cùng với Luyện Ngục ma tông tranh đoạt hay sao?
Phùng Tinh Nhiên hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, chuyện của Kiếm Ma cung không đến lượt ngươi tới hỏi, Phùng tiểu thư ly khai Luyện Ngục ma tông dường như là cùng với ba vị trưởng lão, tên này là từ đâu chui ra thế, xem tu vi thấp kém thế này, chẳng lẽ còn có thể giúp các ngươi được cái gì sao?
Thạch Ngọc Sương tuy là nói với Phùng Tinh Nhiên, nhưng hai mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
Bị cặp băng nhãn đó nhìn một cái, một cỗ hàn ý lan tràn ra toàn thân Đinh Hạo, tựa như vừa bị một thùng nước băng dội xuống đầu. Cũng may Đinh Hạo ý chí vô cùng kiên định, mặc dù tu vi thấp kém nhưng có thể miễn cưỡng chịu đựng được, không lộ ra chỗ xấu ngay đương trường, cặp mắt lạnh như băng nhìn lại Thạch Ngọc Sương, trong lòng thầm suy nghĩ, Phùng Tinh Nhiên từng nói, lần này bọn họ xuống núi bí mật vô cùng, vì sao nữ nhân này biết được, chẳng lẽ ngũ quỷ chính là do Kiếm Ma cung phái tới!
Thạch Ngọc Sương vừa nói ra lời này, Phùng Tinh Nhiên sắc mặt hơi biến, cả giận nói:
- Sao ngươi biết chúng ta xuống núi mấy người, xem ra Kiếm Ma cung ngươi đối với Luyện Ngục ma tông chú ý dị thường a!
- Như nhau cả thôi, Luyện Ngục ma tông các ngươi không phải cũng nắm rõ từng động tĩnh của bản cung như lòng bàn tay sao?
Thạch Ngọc Sương sắc mặt không đổi, vẫn lạnh lùng nói.
- Hừ, lời không hợp thì nói nửa câu cũng là nhiều, Đinh Hạo chúng ta đi!
Phùng Tinh Nhiên quay sang nói với Đinh Hạo.
Nhìn Phùng Tinh Nhiên cùng Đinh Hạo ly khai, Thạch Ngọc Sương cũng không nói nhiều, chỉ lạnh lùng nhìn theo Đinh Hạo. Đinh Hạo lại thấy rất khó hiểu, mình không trêu chọc đến nữ nhân này, vì sao cô ta và Độc Cô Sách giống nhau, mới gặp mặt lần đầu tiên thì đã sinh ra sát ý với mình.
Đến cửa giao dịch, đem tinh thạch giao dịch với Tụ Bảo tông xong, đang muốn cùng Phùng Tinh Nhiên ly khai thì đột nhiên thấy Âm Phong chân nhân đi về phía mình, khi đến bên cạnh liền nói:
- Đinh Hạo tiểu ca, có thể tạm dừng bước nói chuyện không, Âm Phong có một số việc khó hiểu muốn thỉnh giáo tiểu ca một chút, chẳng biết ý tiểu ca như thế nào?
Phùng Tinh Nhiên nhìn sang Đinh Hạo, dường như nghĩ đến mình đã từng nói qua sẽ không can thiệp tới hành động của hắn, chỉ nói:
- Âm Phong chân nhân là ma đạo tán tu, tu vi đã đến Phân Thần kỳ, nhưng chắc cũng chưa có năng lực để có thể đưa ngươi vào chỗ chết trong khoảnh khắc, chỉ cần cẩn thận đề phòng một chút thì chắc cũng sẽ không có việc gì? Hơn nữa chắc rằng Âm Phong chân nhân cũng sẽ không lỗ mãng như thế!
Nói đoạn, nhìn sang Âm Phong chân nhân như cảnh cáo.
- Tinh Nhiên tiểu thư nói đùa rồi, Âm Phong lá gan có lớn hơn đi nữa thì cũng không dám trêu chọc giận người của Luyện Ngục ma tông.Tinh Nhiên tiểu thư yên tâm, Âm Phong tìm Đinh Hạo tiểu ca nói chuyện tuyệt không phải là ác ý!
Âm Phong chân nhân nói.
Phùng Tinh Nhiên gật đầu đáp lại:
- Chắc ngươi cũng không dám!
Nói đoạn liền nhìn thoáng qua Đinh Hạo rồi bỏ đi.
Đinh Hạo trong lòng nhất động, thản nhiên nhìn Âm Phong, sau hồi lâu mới nói:
- Chẳng biết chân nhân muốn nói chuyện gì cùng Đinh Hạo, tiểu tử tài sơ học thiển chỉ sợ không giúp chân nhân được gì thôi.
- Thật không dám giấu, lúc tiểu ca thu tập nguyên liệu thì Âm Phong vẫn chú ý tiểu ca, Thúy Bào thạch cũng không phải là vật hiếm có gì, người tu chân bình thường chỉ biết vật ấy dùng để luyện chế trữ vật thủ trạc, nhưng Âm Phong lại biết vật ấy còn có thể luyện chế một vật khác, vừa mới xem tiểu ca góp nhặt rất nhiều tài liệu, Âm Phong bất tài, chẳng biết có phải tiểu ca cần dùng vật này để luyện chế một loại pháp bảo dùng để tỏa trụ nguyên anh của tu chân giả hay không?
Âm Phong tựa như muốn nhìn thấu Đinh Hạo, ánh mắt cả nửa khắc cũng không rời khỏi hắn.
Quả nhiên như thế, Đinh Hạo thầm nhủ, không nghĩ tới chuyện khi mình thu thập vật phẩm thì không giấu giếm gì, dĩ nhiên khiến cho người có lòng chú ý, công dụng này của Thúy Bào thạch người bình thường chẳng hề biết đến, không ngờ Âm Phong chân nhân này lại biết chuyện, lúc này Đinh Hạo phải nhìn người này bằng con mắt khác rồi, xem ra hắn lấy Thúy Bào thạch trước không phải chỉ là nhân cơ hội muốn kiếm vài trung phẩm tinh thạch mà thôi, theo như lời Phùng Tinh Nhiên người này chỉ là một tán tu, xem ra không đơn giản như bề ngoài.
- Tiểu ca bất tất phải đa nghi, Âm Phong hỏi vậy không có ác ý, chỉ là phương pháp luyện chế vật ấy dường như đã thất truyền nhiều năm, Âm Phong chỉ tò mò mà thôi, hơn nữa cho dù luyện chế thành công, công dụng cũng không quá lớn a!
Thấy Đinh Hạo chần chờ, Âm Phong chân nhân liền bổ sung.
- Nếu chân nhân đã nhìn ra Đinh Hạo cũng không giấu diếm nữa, không sai, Đinh Hạo thật sự là cần những vật ấy để luyện chế một chiếc Tỏa Anh Hoàn, còn về phương pháp luyện chế từ đâu ra, tiểu tử không tiện tiết lộ, mong chân nhân lượng giải!
Đinh Hạo thản nhiên nói.
- Đương nhiên, đương nhiên, Âm Phong có một thỉnh cầu, chẳng biết tiểu ca có nguyện đáp ứng hay không, chỉ cần tiểu ca đáp ứng, Âm Phong nhất định sẽ báo đáp!
Thấy Đinh Hạo nói vậy Âm Phong liền vui vẻ nói.
- Chân nhân hãy nói nghe xem đã, Đinh Hạo suy tính xong sẽ trả lời cho chân nhân được không?
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của lão Đinh Hạo đại khái đã đoán được lão muốn nói chuyện gì.
- Âm Phong nguyện cung cấp tài liệu, chẳng biết tiểu ca có thể thuận tiện luyện chế một cái cho Âm Phong không, đương nhiên Âm Phong quyết sẽ không để tiểu ca làm công không, ta nguyện xuất ra mười khối thượng phẩm tinh thạch, ngoài ra còn đưa tặng tiểu ca một chiếc trung phẩm bảo giáp, chẳng biết ý tiểu ca thế nào?
Âm Phong nhìn Đinh Hạo với vẻ mong đợi.
- Ồ, chân nhân đã biết vật ấy cũng không trân quý, vì sao lại khẳng khái đưa ra giá cao như vậy để nhờ tiểu tử để luyện chế a? Thật làm cho Đinh Hạo khó hiểu, chân nhân có thể nói rõ một chút không?
Đinh Hạo vừa nghe Âm Phong nói thế liền cảm thấy kinh ngạc nói.
- Cái này… chuyện này Âm Phong cũng không tiện tiết lộ, hy vọng tiểu ca chớ trách, chỉ cần tiểu ca nguyện ý hỗ trợ luyện chế, chuyện Âm Phong vừa mới đáp ứng tuyệt sẽ không nuốt lời!
Nghe Đinh Hạo nói vậy, Âm Phong sắc mặt hơi biến nói.
Xem dáng vẻ như thế Đinh Hạo liền biết Âm Phong muốn luyện chế vật ấy quyết chẳng phải dùng vào việc thiện gì, nhưng cho dù hắn muốn dùng để làm ác sự gì thì cũng không liên quan tới mình, hơn nữa vụ giao dịch này nhìn thế nào mình cũng chiếm tiện nghi.
Trầm mặc trong chốc lát, Đinh Hạo liền nói:
- Ta có thể đáp ứng luyện chế cho ngài một cái, bất quá ta còn thiếu vài loại tài liệu chưa thu thập đầy đủ hết, cũng giao cho ngài thu tập, chờ sau khi ngài thu thập xong thì hãy tới biệt viện nghỉ ngơi của Luyện Ngục ma tông tìm ta, đến lúc đó ta sẽ giúp ngài luyện chế một cái, thế nào?
- Đương nhiên, tiểu ca có thể hỗ trợ luyện chế, Âm Phong đã cảm kích vô cùng rồi, còn về tài liệu đương nhiên là Âm Phong có thể cung cấp, chẳng biết trước mắt tiểu ca còn thiếu tài liệu nào, Âm Phong nhất định sẽ mau mau giúp ngươi thu thập!
Thấy Đinh Hạo đã đáp ứng, Âm Phong càng cảm thấy vui vẻ, đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu vàng như muốn biến mất khỏi khuôn mặt kia!
Đinh Hạo đem mấy loại tài liệu còn thiếu nói cho Âm Phong xong thì liền cáo từ đi ra, thấy Đinh Hạo đã rời đi, đôi mắt nhỏ như hai hạt hoàng đậu của Âm Phong bạo xạ tinh quang, vẻ mặt tức cười biến mất sau nháy mắt, phát ra vài tiếng cười âm lãnh rồi bay lên không mà đi.
Đinh Hạo hiếm khi được đi ra ngoài một lần, đã cùng Phùng Tinh Nhiên thỏa thuận điều kiện thì cũng không phải vội trở về, Cú Khúc sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Tụ Bảo tông ở núi này cũng chỉ chiếm cứ khoảng trăm mẫu thổ địa, Đinh Hạo bất tri bất giác đã rời xa khu vực Tụ Bảo tông, nhìn thấy sắc trời cũng đã trễ mà chính mình thì cách Tụ Bảo tông càng ngày càng xa, Đinh Hạo đang tính lấy Nghịch Thiên ma kiếm ra để ngự không mà quay về.
Đúng vào lúc này, một tiếng xé gió lọt vào tai, chỉ sau chốc lát đã thấy một người chạy về phía mình, người này thần sắc hoảng sợ, cả người tàn tạ đến thê thảm, đạo bào màu xanh đã có mấy chỗ rách, da thịt chỗ rách tựa như bị động vật nào đó cào vào, vết thương sâu tới xương cốt, máu đen không ngừng chảy ra.
Người này thấy Đinh Hạo liền nói:
- Đạo huynh chưa tới Nguyên Anh kỳ, không thể phi hành trên không, mau mau rời đi, tránh cho khỏi bị vật phía sau ta tác động.
Nói đoạn cũng không thèm nhìn Đinh Hạo, vẫn chạy như điên về phía trước như cũ.
Người này vừa mới rời đi thì đã thấy một vật xuất hiện, vật ấy tựa như lợn, giống như trâu, toàn thân màu đen, trước sau đều có đầu, mỗi đầu đều có hai sừng, chạy nhanh như gió, vừa thấy Đinh Hạo liền xông thẳng đến, còn chưa tới trước mặt thì đã thấy một mùi hôi thối từ thân thể con vật này xộc tới.
Đinh Hạo bây giờ đã sớm không giống trước đây, vừa nhìn con vật ấy đã biết đó là dị thú Tịnh Phong, với tốc độ của Nghịch Thiên ma kiếm cùng năng lực phi hành, Đinh Hạo há còn sợ nó, hơn nữa hơn nữa bốn sừng trên hai đầu của con vật này cứng rắn vô cùng, là luyện khí pháp bảo rất hiếm thấy, sao có thể dễ dàng buông tha chứ?
Đúng vào lúc Tịnh Phong sắp đụng vào mình, Đinh Hạo đột nhiên đằng không bay lên, khi Tịnh Phong xuyên qua dưới thân thể hắn, Đinh Hạo dựa vào tốc độ của Nghịch Thiên ma kiếm đã liền lao về phía Tịnh Phong. Từ lần trước cùng Phùng Tinh Nhiên đại chiến, hắn sử dụng Nghịch Thiên ma kiếm càng cảm thấy vừa tay, bây giờ Nghịch Thiên ma kiếm linh hoạt phảng phất giống như cánh tay thứ ba trên thân thể hắn vậy. Tịnh Phong một kích không trúng, càng thêm cáu tức vô cùng, thú mục đỏ bừng dục huyết, thân thể chỉ khựng lại một chút, sau một tiếng rống giận dữ, một đầu hai sừng phía sau làm vũ khí, lại lần nữa vọt tới.
Lần này Tịnh Phong tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, khi đến cách Đinh Hạo hai trượng liền há miệng phun ra, một luồng nước hôi thối hướng về phía Đinh Hạo phún đến. Đinh Hạo đã sớm biết Tịnh Phong có bản lĩnh này, thân thể đột nhiên biến mất, loáng một cái đã lại đâm tới đỉnh đầu Tịnh Phong một kiếm, Tịnh Phong còn đang nghi hoặc vì sao Đinh Hạo đột nhiên biến mất thì cảm thấy thân thể đau đớn một trận, sau một tiếng rống dài, Tịnh Phong đã thụ thương nặng. Nghịch Thiên ma kiếm không phải phàm vật, nếu không phải Đinh Hạo không đủ thực lực thì một kiếm này đã có thể chém Tịnh Phong làm hai đoạn.
Cho dù như vậy Tịnh Phong cũng đã biết Đinh Hạo tuyệt không dễ chọc đến, không dám đứng lại mà bỏ chạy đi như điên, nhưng lúc này Đinh Hạo sao lại để cho nó chạy thoát cơ chứ?
Lại một kiếm chém tới bốn chân Tịnh Phong, Tịnh Phong đáng thương tốc độ tuy nhanh nhưng so với Nghịch Thiên ma kiếm thì còn thua xa, vì vậy một kiếm đã chém tới hai chân sau của Tịnh Phong, khiến nó triệt để mất đi khả năng chạy trốn, Đinh Hạo đi lên chém bốn sừng của nó xuống, thấy nó vẫn chưa chết, tiện tay liền gọi Bát Sí Tử Mãng ra, Bát Sí Tử Mãng vừa thấy Tịnh Phong liền hưng phấn dị thường, giương cái miệng máu ra mà nuốt chửng Tịnh Phong vào bụng.
Đúng vào lúc này dị biến nổi lên, một thanh phi kiếm màu vàng phảng phất như đột nhiên xuất hiện, vô thanh vô tức từ phía sau Đinh Hạo đâm tới.
Một vị huyền bí sư tôn đang đợi chư vị khám phá, một bộ tuyệt phẩm kiếm đạo mang tên Vạn Đạo Kiếm Tôn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook