Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 31
Quần hùng cũng biết rằng đã nghi oan cho Tiêu Phong, thế nhưng phụ tử như một, Tiêu Viễn Sơn làm ác thì Tiêu Phong gánh tội cho lão cũng không có gì sai trái. Diệp Nhị Nương lúc này cũng đã từ từ tỉnh lại, mụ nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn hùng hổ như vậy thì cả kinh vội vàng dẫn theo Hư Trúc nhanh chóng rời khỏi Thiếu Lâm Tự.
Tiêu Viễn Sơn nhìn thấy Diệp Nhị Nương được Hư Trúc dìu đi mỗi lúc một xa thì lớn giọng quát:
- Diệp Nhị Nương, khoan đi đã! Phụ thân của đứa nhỏ này là ai, nếu ngươi không chịu nói ra thì ta sẽ nói. Ta đã ẩn nấp trong Thiếu Lâm Tự ba mươi năm, có chuyện gì qua mắt được ta? Các ngươi gặp gỡ trong Tử Vân Động thế nào, hắn kêu Kiều bà bà đến đỡ đẻ cho ngươi ra sao, ta đều nhìn thấy rõ hết, có muốn ta kể hết cho mọi người nghe không?
Diệp Nhị Nương vội vàng quay người lại, quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn nói:
- Tiêu lão anh hùng, xin ông đại nhân đại nghĩa, giơ cao đánh khẽ, buông tha cho hắn. Hắn... hắn là người có thanh danh trong võ lâm, niên kỷ lại lớn như vậy... ông muốn đánh muốn giết ta thế nào cũng được, chỉ xin... chỉ xin đừng làm khó hắn!
Đúng lúc này, Huyền Từ Phương Trượng đột nhiên thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Thiện tai, thiện tai! Gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Đã gây nghiệp nhân thì phải chịu nghiệp quả. Hư Trúc, con đã ở trong chùa hai mươi bốn năm, thế mà ta từ đầu đến cuối lại không biết rằng... con lại chính là hài tử của ta!
Lời nói vừa dứt, chúng tăng và quần hùng lập tức nhốn nháo cả lên, Huyền Từ Phương Trượng đức cao vọng trọng, nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên đều vô cùng khâm phục và ngưỡng mộ, ngờ đâu bây giờ lại lộ ra chuyện này khiến cho ai nấy đều sửng sốt. Mọi người thì thầm to nhỏ, qua hơn nửa ngày thì tiếng bàn tán huyên náo mới dần lắng xuống.
Diệp Nhị Nương nhìn thấy sự tình bại lộ thì vô cùng đau đớn, vừa khóc vừa nói:
- Ngươi... ngươi đừng nói nữa! Đều là lỗi của ta, ta không nên đến đây...
Huyền Từ Phương Trượng khẽ lắc đầu, dịu dàng nói:
- Nhị Nương, chúng ta đã tạo ác nghiệp, có giấu diếm cũng vô ích. Mấy chục năm nay, khổ cho ngươi rồi!
Diệp Nhị Nương vẫn khóc nức nở, sụt sùi nói:
- Ta không khổ! Ngươi có nỗi khổ mà không nói ra được, đó mới thật sự là khổ!
Huyền Từ khẽ lắc đầu, rồi quay sang nhìn Tiêu Viễn Sơn, chầm chậm nói:
- Tiêu lão thí chủ, ngoài Nhạn Môn Quan ngày trước, lão nạp đã tạo nên sai lầm lớn. Các vị huynh đệ bởi vì lão nạp đều chết cả rồi, lão nạp đến nay mới chết, kể ra cũng đã quá muộn. Thế nhưng trong lòng có một điều vẫn chưa hiểu rõ...
Huyền Từ Phương Trượng ngừng lại một chút rồi cao giọng nói:
- Mộ Dung Bác lão thí chủ, ngày đó ngươi giả truyền tin tức, nói rằng võ sĩ Khiết Đan định tấn công Thiếu Lâm Tự đoạt lấy kinh điển võ học nên mới tạo nên hiểu lầm lớn như vậy, ngươi có từng đau khổ áy náy hay không?
Mọi người nghe đến ba chữ "Mộ Dung Bác" thì đều giật mình kinh hãi, quần hùng phần lớn đều biết lão chính là phụ thân của Mộ Dung Phục, thế nhưng lão đã tạ thế lâu rồi, không hiểu vì sao Huyền Từ Phương Trượng bỗng nhiên lại nhắc đến. Mọi người nhìn theo mục quang Huyền Từ Phương Trượng thì thấy ông đang nhìn chằm chằm nhà sư áo xám cách đó không xa.
Nhà sư áo xám bật cười ha hả, mỉm cười nói:
- Nhãn quang của đại sư thật là lợi hại, không ngờ có thể nhận ra tại hạ!
Nhà sư áo xám đưa tay kéo tấm khăn bịt mặt xuống để lộ ra khuôn mặt tuấn nhã, đôi mày bạc phơ dài rủ xuống má, Mộ Dung Phục thấy vậy thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, run run hỏi:
- Phụ thân, người... người chưa chết ư?
Mộ Dung Bác cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, năm đó lão vì tránh né Thiếu Lâm Tự chất vấn, đồng thời cũng là vì âm thầm phát triển thế lực, cuối cùng không thể không giả chết, để lại Mộ Dung Phục còn nhỏ tuổi phải chủ trì gia nghiệp của Mộ Dung Gia. Cũng may mà có mấy vị gia thần trung thành phò tá, nhờ vậy mới không khiến cho Mộ Dung Gia từng bước suy tàn.
Huyền Từ Phương Trượng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bác, oán trách nói:
- Mộ Dung lão thí chủ, lão nạp cùng với thí chủ giao hảo nhiều năm, dĩ nhiên tin tưởng lời của thí chủ. Năm đó sau khi giết lầm người tốt, lão nạp được tin thí chủ mắc bệnh qua đời thì đau xót vô cùng, cứ nghĩ rằng thí chủ cũng sơ ý tin lời người khác, trong lòng cảm thấy hối hận nên mới tráng niên mất sớm. Ngờ đâu... ngờ đâu...
Huyền Từ Phương Trượng ngừng lại một chút rồi căm phẫn nói:
- Hôm nay lão nạp nghe mấy lời thí chủ khuyên bảo lệnh lang thì mới biết được Mộ Dung Gia là hậu duệ đế vương, mưu đồ rất lớn, như vậy có thể hiểu được tại sao năm xưa thí chủ lại giả truyền tin tức. Chỉ là mưu đồ của thí chủ cuối cùng cũng không thành công, mà không biết bao nhiêu sinh linh đã thiệt mạng oan uổng...
Mộ Dung Bác khẽ thở dài một hơi, chán nản nói:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Phong đưa mắt nhìn nhau, bây giờ hai người bọn họ mới biết kẻ phao tin giả năm xưa chính là Mộ Dung Bác. Chuyện bi thảm ngoài Nhạn Môn Quan là do Huyền Từ Phương Trượng lãnh đạo, nhưng đó là do quan tâm đến an nguy xã tắc và kinh điển võ học bản môn, sau này phát giác bản thân sai lầm thì đã đem hết sức bù đắp lại, thế thì tên đại ác nhân chính là Mộ Dung Bác chứ không phải Huyền Từ Phương Trượng.
Huyền Từ Phương Trượng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bác, thở dài nói:
- Thí chủ lại tiếp tục mưu đồ chia rẽ Đoàn Gia và Thiếu Lâm Tự, nên mới ra tay ám toán Huyền Bi sư đệ trên đường đến Đại Lý, thế nhưng thí chủ vẫn chưa thông thạo Nhất Dương Chỉ nên cuối cùng cũng chỉ có thể sử dụng tuyệt kỹ gia truyền lấy đạo của người trả lại cho người. Chưởng môn Kha Bách Tuế của Phục Ngưu Phái gia tài ức vạn, thí chủ cũng muốn chiếm lấy gia tài đó để chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo nên mới hạ thủ giết người...
Mộ Dung Bác bật cười ha hả, giơ ngón cái lên, khâm phục nói:
- Đại sư quả nhiên thông minh sáng suốt, không cần rời khỏi sơn môn mà vẫn hiểu rõ mọi việc trên giang hồ, khiến cho tại hạ bái phục không thôi.
Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Lý Thanh La vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ, không ngờ lại để cho bọn chuột nhắt lẻn vào Lang Hoàn Ngọc Động đọc trộm kinh thư. Xem ra Tiểu Vô Tướng Công của Cưu Ma Trí cũng là do Mộ Dung tiên sinh truyền cho lão rồi!
Mộ Dung Bác khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Võ học thiên hạ vạn pháp đồng nguyên, Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công cũng vậy, Tiểu Vô Tướng Công cũng vậy, chẳng nên phân biệt xuất xứ làm gì.
Vương Ngữ Yên nghe thấy Vô Cực Tử chế giễu mẫu thân của mình thì lập tức đỏ mặt đến tận mang tai, lại nghe Mộ Dung Bác thẳng thắn thừa nhận đã xem trộm võ công thì trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Vương Ngữ Yên bất giác đưa mắt nhìn về phía Mộ Dung Phục, không biết biểu ca...
Huyền Từ Phương Trượng khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt hỏi:
- Theo cách đối nhân xử thế của Tiêu Phong thí chủ thì ba vị Mã Đại Nguyên, Mã phu nhân và Bạch Thế Kính của Cái Bang chắc hẳn không phải là do cậu ấy sát hại, không biết là Mộ Dung lão thí chủ hay Tiêu lão thí chủ đã hạ thủ?
Tiêu Viễn Sơn khẽ hừ một tiếng, thong thả nói:
- Mã Đại Nguyên thì bị phu nhân của hắn cùng với Bạch Thế Kính âm mưu giết chết, sau này cả hai đều bị ta một chưởng đánh chết. Tình hình lúc ấy Đoàn vương gia của Đại Lý đã tai nghe mắt thấy, đại sư muốn biết tường tận thì cứ hỏi Đoàn vương gia sẽ rõ.
Đoàn Chính Thuần khẽ gật đầu, xác nhận nói:
- Đúng vậy! Mã phu nhân đã cho Mã Đại Nguyên uống thuốc mê rồi bảo Bạch Thế Kính bóp nát yết hầu, đổ tội cho Mộ Dung Gia dùng chiêu lấy đạo của người mà trả cho người. Sau đó Mã phu nhân lại tiếp tục câu dẫn đà chủ Toàn Quan Thanh của Đại Trí Phân Đà để vu oan giá họa cho Tiêu đại hiệp, bọn họ đều đã bị Tiêu lão anh hùng một chưởng đánh chết.
Đám đệ tử của Cái Bang lập tức ồ lên một tiếng, xem ra bọn họ thực sự đã đổ oan cho Tiêu Phong. Thế nhưng thân phận người Khiết Đan của Tiêu Phong vẫn còn đó, mặc dù có chút không đành lòng nhưng y cũng không thể trở lại làm bang chủ của Cái Bang được.
Đúng lúc này, Tiêu Phong đột nhiên chỉ thẳng vào mặt Mộ Dung Bác, gằn giọng quát:
- Mộ Dung lão tặc! Ngươi là tên đại ác nhân, mau ra đây chịu chết!
Mộ Dung Bác cũng chỉ cười khẩy một tiếng, lập tức nắm lấy tay Mộ Dung Phục rồi theo đường lên núi mà vọt đi, Cưu Ma Trí thấy vậy thì cũng nhanh chóng đuổi theo, khinh công cực kỳ mau lẹ. Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong vội vàng chia ra hai bên tả hữu đuổi theo, bọn họ đều có võ công trác tuyệt nên chỉ trong nháy mắt liền chạy ra xa, rất nhanh liền biến mất sau tường vàng ngói biếc của Thiếu Lâm Tự.
Bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác cùng với Yên Vân Thập Bát Kỵ đang định đuổi theo để giúp đỡ cho chủ nhân thì đã bị hơn trăm nhà sư của Thiếu Lâm Tự cản lại, chúng tăng mỗi mười tám người một tổ, phối hợp với nhau lập thành Thập Bát Đồng Nhân Trận uy lực cường đại. Thập Bát Đồng Nhân Trận chính là trận pháp nổi tiếng của Thiếu Lâm Tự, đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ, mười tám tăng nhân phối hợp nhịp nhàng với nhau, khi di chuyển thì linh hoạt như nước, khi đứng im thì vững vàng như núi, đầu cuối tương ứng, không chút sơ hở, khí thế cực kỳ dũng mãnh.
Huyền Tịch Đại Sư khẽ chắp tay, nghiêm giọng nói:
- Thiếu Lâm Tự chính là Phật Môn thiện địa, không phải là nơi để đánh nhau, các vị thí chủ chớ nên tự tiện!
Mọi người biết rằng bản thân không phải là đối thủ của Thập Bát Đồng Nhân Trận nên cũng không dám manh động, chỉ thấy Bao Bất Đồng không nhịn được mà châm chọc nói:
- Sai bét, sai bét! Thiếu Lâm Tự chính là... thiện địa chuyên thu dưỡng con tư sinh!
Vương Ngữ Yên cũng vô cùng sốt ruột, vội vàng chạy đến bên cạnh Vô Cực Tử, run giọng nói:
- Vô Cực đại ca, huynh... cầu xin huynh hãy bảo vệ cho biểu ca!
A Tử hai tay chống nạnh, khinh khỉnh nói:
- Lão già Mộ Dung Bác rõ ràng đã học trộm võ công lại còn hống hách như vậy, nhi tử của lão cũng không phải người tốt lành gì...
A Tử còn chưa nói hết câu thì đã bị A Châu bịt miệng lại, bất đắc dĩ nói:
- A Tử, muội nói ít một chút đi!
Mặc dù hiện tại đã không còn liên quan gì đến Mộ Dung Gia, thế nhưng A Châu và A Bích trong lúc nhất thời cũng không nhẫn tâm nhìn hai phụ tử Mộ Dung Bác và Mộ Dung Phục gặp nạn, lại thêm Vương Ngữ Yên khổ sở cầu xin, Vô Cực Tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, đảo mắt nhìn quanh một lượt, chắp tay nói:
- Chư vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự, đắc tội rồi!
Lời nói vừa dứt, Vô Cực Tử lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ biến ảo khôn lường, xuất quỷ nhập thần băng qua Thập Bát Đồng Nhân Trận trùng trùng lớp lớp, chạy như bay về phía đám người Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn đã rời đi, chúng tăng không thể làm gì khác ngoài việc giữ vững thế trận, không cho người khác có cơ hội làm loạn. Trong Thiếu Lâm Tự hành lang vòng vèo, phòng viện chi chít, không cẩn thận một chút là sẽ bị lạc ngay, vậy nên Vô Cực Tử cứ nghe âm thanh giao đấu mà đuổi theo, rất nhanh liền chạy đến phía trước một tòa kiến trúc cổ kính, trên cửa chính có treo một tấm biển đề ba chữ "Tàng Kinh Các".
Năm người Mộ Dung Bác, Mộ Dung Phục, Tiêu Viễn Sơn, Tiêu Phong và Cưu Ma Trí lúc này đang giao đấu ở trong Tàng Kinh Các, thanh thế cực kỳ to lớn, Vô Cực Tử thấy vậy thì nhanh chóng thi triển Quy Tức Công thu liễm khí tức rồi ẩn nấp trên xà nhà, chỉ nghe Mộ Dung Bác đắc ý nói:
- Tiêu huynh, ngươi muốn giết ta để báo thù, nhưng hôm nay e rằng không làm nổi. Bên ta có ba người mà bên ngươi chỉ có hai thôi, thử hỏi bên nào có ưu thế?
Tiêu Viễn Sơn khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Nam tử hán đại trượng phu lấy ít chọi nhiều, Tiêu mỗ có sợ gì đâu?
Mộ Dung Bác khẽ lắc đầu, ung dung nói:
- Phụ tử Tiêu Gia anh hùng cái thế, bình sinh chẳng biết sợ ai, nhưng hôm nay muốn giết ta thì cũng khó lắm. Tại hạ muốn cùng Tiêu huynh thương lượng, chỉ cần phụ tử Tiêu huynh ưng thuận một điều, tại hạ nguyện ý khoanh tay chịu chết, quyết không kháng cự, Cưu Ma sư huynh và Phục Nhi không được nhúng tay vào.
Mộ Dung Bác ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Lệnh lang ở Đại Liêu làm đến Nam Viện Đại Vương, nắm giữ binh quyền trấn thủ biên cương, nếu như xua quân nam tiến, lấy hết đất đai phía bắc Hoàng Hà thì nhất định có thể lập nên chiến công hiển hách. Khi đó Mộ Dung Gia dựng cờ khởi nghĩa ở Sơn Đông, được Đại Liêu hưởng ứng, đồng thời mấy nước Thổ Phồn, Đại Lý và Tây Hạ cũng tiến quân thì năm nước chúng ta chia sẻ giang sơn Đại Tống không phải là chuyện khó. Yên quốc của tại hạ không dám động chạm đến một tấc đất nào của Đại Liêu, nếu Tiêu huynh đồng ý nhận lời thì có thể lập tức đâm chết tại hạ để báo thù cho phu nhân, tại hạ quyết không kháng cự.
Tiêu Viễn Sơn có chút động lòng, quay sang nhìn Tiêu Phong, nhẹ giọng hỏi:
- Phong Nhi, lão tặc này không giống đang nói dối, con nghĩ sao về chuyện này?
Tiêu Phong tức giận đánh ra một chưởng uy lực mạnh mẽ, nghiêm giọng nói:
- Không được! Mối thù giết mẹ đâu có thể đem ra mua bán? Báo được thì báo, không báo được thì phụ tử chúng ta chịu chết nơi đây. Những chuyện dơ bẩn bực này, phụ tử Tiêu Gia làm sao có thể đồng ý?
Mộ Dung Bác ngửa mặt lên trời cười ha hả, khinh miệt nói:
- Ăn lộc của vua thì phải trung với vua. Tiêu đại hiệp vì mối tư thù mà không hết lòng tận trung báo quốc, há chẳng phải bất nghĩa với Đại Liêu hay sao?
Tiêu Phong chậm rãi đi đến trước mặt Mộ Dung Bác, hiên ngang nói:
- Ngươi đã nhìn thấy thảm trạng bên ngoài biên cương, hai nước Tống, Liêu thù hận chém giết lẫn nhau, cửa nát nhà tan, vợ con ly tán hay chưa? Hai nước Tống, Liêu khó khăn lắm mới có thể bãi binh mấy chục năm, nếu như bây giờ chiến tranh lại nổ ra, thiết kỵ Khiết Đan xâm lấn Nam triều thì sẽ có bao nhiêu người Tống phải phơi thây, bao nhiêu người Liêu phải uổng mạng? Ta đối với Đại Liêu tận trung báo quốc là cố gắng giữ đất yên dân, chứ không phải bởi vì vinh hoa phú quý của bản thân mà giết người đoạt đất, khiến cho sinh linh đồ thán!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook