Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
-
Chương 535
60535.“Siết chặt một chút đi! Nếu không trên cổ con trai mày sẽ có thêm một vết thương!” Giọng nói uy hiếp của Chu Hán Khanh lần nữa truyền đến.
“Đừng!” An Điềm gào khóc, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì, vốn dĩ không nghĩ đến chuyện siết chặt thêm hay nới lỏng ra, cô chỉ quỳ trước mặt Cố Thiên Tuấn, lắc đầu điên cuồng.
“An Điềm, đừng khóc!” Cố Thiên Tuấn bị xích sắt trói chặt, vốn dĩ không thể nào ôm lấy An Điềm, anh đau lòng nhìn An Điềm: Đều do anh năm xưa bỏ rơi An Điềm, lấy Chu Mộng Chỉ, nên giờ mới gây ra một loạt tai họa ngày hôm nay!
Nếu có thể, anh thực sự muốn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của An An và An Điềm!
“Dùng khóa khóa lại đi!” Chu Hán Khanh vừa tận hưởng biểu cảm tuyệt vọng trên mặt An Điềm, vừa nhẹ nhàng ra lệnh.
“Cạch”, An Điềm khóa dây xích lại, cô yếu ớt nằm trên nền đất, tuyệt vọng dường như muốn ngất đi, “Chu Hán Khanh, tôi xin anh, anh giết tôi đi, hãy tha cho An An và Cố Thiên Tuấn!”
“An Điềm, sao tao có thể để mày chết dễ dàng như vậy?” Chu Hán Khanh hững hờ nói: Tao phải giày vò mày!
Chu Hán Khanh cười nham hiểm, sau đó dùng con dao trên tay chỉ về góc tường: “Có thấy thùng xăng ở góc tường không? Bây giờ hãy tưới quanh người Cố Thiên Tuấn đi!”
“Không!” Cuối cùng An Điềm cũng không gắng gượng được nữa, cô òa khóc, “Tôi không thể, tôi không thể!”
“Được! Vậy cô đợi đấy, trên người con trai cô sẽ đầy vết thương, sau đó sẽ chết vì mất máu!”
“Chu Hán Khanh!” Cố Thiên Tuấn hét lên, sau đó nhìn An Điềm, “Mau, làm theo lời của Chu Hán Khanh, An An không thể bị thương được nữa!”
“...” An Điềm run lẩy bẩy, cô cắn chặt bờ môi đã chảy máu, cuối cùng chạy đến góc tường.
An Điềm lấy thùng xăng hắt vào chỗ Chu Hán Khanh chỉ định.
“Rầm!”
Chiếc thùng rỗng bị quẳng xuống đất, An Điềm cũng quỳ bên cạnh Cố Thiên Tuấn, cô nhìn Cố Thiên Tuấn, giọng nói khàn khàn: “Cố Thiên Tuấn, em phải làm sao? Em phải làm sao đây?”
“An Điềm...” Cố Thiên Tuấn đau lòng, nhìn Chu Hán Khanh, “Chu Hán Khanh, những gì anh muốn, chúng tôi đều đã làm theo rồi, mau thả An An ra đi!”
“Ha ha!” Chu Hán Khanh thỏa mãn gật đầu, “Đúng, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cũng nên để một nhà ba người chúng mày đoàn tụ nhau!”
Chu Hán Khanh nói xong thì thả An An ra, sau đó cất điện thoại dưới chân và cây súng của Cố Thiên Tuấn vào.
“Bố, mẹ!”
An An được Chu Hán Khanh thả ra, vội lao đến bên An Điềm và Cố Thiên Tuấn, An Điềm ôm chặt An An vào lòng, sau đó cô xé rách áo mình bắt đầu băng bó cho An An.
Lúc này, Chu Hán Khanh lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo ra.
“Mày muốn làm gì?” Cố Thiên Tuấn trừng mắt lên, bất thình lình anh muốn bảo vệ An An và An Điềm, nhưng lại chợt nhớ là mình đã bị trói lại, không thể nhúc nhích được.
“Tao muốn chúng mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết! Tao phải cho chúng mày nếm cảm giác mất đi người thương yêu là như thế nào!” Chu Hán Khanh cười phá lên.
“An Điềm, Cố Thiên Tuấn, chìa khóa của ổ khóa này, tao đã quẳng xuống cống lúc mua rồi, không ai mở được cả!”
Chiếc bật lửa được bật lên, ngọn lửa màu xanh ánh lên khuôn mặt đáng sợ của Chu Hán Khanh: “Một lúc nữa thôi, tao sẽ đốt cháy nơi đây, ngọn lửa sẽ bao quanh Cố Thiên Tuấn, còn An Điềm chỉ có vài phút để chạy thoát..”
Nói đến đây, giọng của Chu Hán Khanh trở nên phấn khích: “An Điềm, nếu mày ôm con rời khỏi, thì mày và con mày sẽ phải trơ mắt nhìn Cố Thiên Tuấn bị ngọn lửa thêu sống! Đương nhiên, con của mày sẽ mãi nhớ về một người mẹ vì cứu con mà để mặc bố của nó chết trong biển lửa, nếu như vậy, tin chắc là cuộc đời còn lại của con và con mày sẽ “hạnh phúc” lắm đây!”
Chu Hán Khanh nhìn An Điềm đang đau khổ, tiếp tục nói: “Nếu mày không muốn rời khỏi Cố Thiên Tuấn, thế thì từ từ tận hưởng, con mày, chồng mày đều sẽ chết trong biển lửa! Ha ha...”
Những lời nói sởn gai ốc của Chu Hán Khanh, trong công xưởng bỏ hoang, cuối cùng anh ta cũng nhìn Cố Thiên Tuấn, càng cười lớn tiếng: “Cố Thiên Tuấn, không phải mày là người có thể hô mưa gọi gió sao? Bây giờ, mày chỉ có thể nhìn vợ mày, vì mày mà sống đau khổ, hoặc chết trong đau khổ!”
Giết người phải giết trái tim.
Đây mới là cảnh giới báo thù đỉnh cao!
Chu Hán Khanh vểnh môi cười, sau đó quẳng bật lửa vào xăng.
“Bùng” một tiếng, ngọn lửa đã lan ra khắp nơi, nhanh chóng bao quanh cả nhà ba người An Điềm.
Chu Hán Khanh ung dung đứng ngoài ngọn lửa, nhẹ nhàng nói: “Nhớ đấy, chúng mày chỉ có vài phút để chạy thôi!”
Chu Hán Khanh nhìn thấy An Điềm và Cố Thiên Tuấn đang giãy giụa, anh ta cầm lấy điện thoại của An Điềm và cây súng của Cố Thiên Tuấn chậm rãi đi khỏi công xưởng bỏ hoang.
Ánh nắng chói chang mùa hạ, mặt đất nóng hừng hực, Chu Hán Khanh ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, bước đến chiếc xe mà Cố Thiên Tuấn lái đến: Mộng Chỉ, tiếp đến, anh sẽ tìm Cố Thiên Kỳ tính sổ! Còn em, có phải đang vui lắm không? Mộng Chỉ của anh...
Trong công xưởng bỏ hoang…
“An Điềm, em mau bế An An chạy đi!” Cố Thiên Tuấn không thể cử động, nói lớn với An Điềm.
“Không! Em sẽ không bỏ mặc anh đâu!” An Điềm đau khổ lắc đầu, cô cố gắng dùng hết sức gỡ những dây xích sắt trên người Cố Thiên Tuấn ra, nhưng sức lực cô quá nhỏ bé, vốn dĩ không thể làm gì được.
“An Điềm, em nghe anh nói!” Cố Thiên Tuấn cố gắng giãy giụa, anh muốn An Điềm bình tĩnh lại, muốn An Điềm lập tức bế An An chạy khỏi đây.
An Điềm lúc này vốn không nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói, cô hoang mang, không ngừng lặp lại: “Không ai được chết cả, An An không được chết, Cố Thiên Tuấn anh cũng không được chết! Chúng ta nhất định phải sống, nhất định phải sống!”
An Điềm vẫn tiếp tục cố gắng tháo xích sắt ra, cô nhìn về phía ổ khóa, thấy An An lúc này cũng đang cúi đầu gỡ xích sắt ra!
“Đúng rồi, đập vỡ ổ khóa là em có thể cứu anh rồi Cố Thiên Tuấn!” An Điềm đột nhiên nghĩ ra điều gì vậy, cô đứng dậy xông ra ngọn lửa,”Em đi tìm vật gì đó đập vỡ ổ khóa ra!”
“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn cố gắng hết sức gọi An Điềm lại, anh lắc đầu nhìn An Điềm, hét lên, “Không kịp đâu! Không kịp đâu! Ngọn lửa đã rất lớn rồi! Em mau chóng bế An An chạy khỏi đây đi, nhanh lên!”
“Không!” An Điềm quỳ xuống đất, cô ôm chằm lấy Cố Thiên Tuấn, “Cố Thiên Tuấn, em không muốn rời xa anh, em không muốn!”
“Đừng!” An Điềm gào khóc, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì, vốn dĩ không nghĩ đến chuyện siết chặt thêm hay nới lỏng ra, cô chỉ quỳ trước mặt Cố Thiên Tuấn, lắc đầu điên cuồng.
“An Điềm, đừng khóc!” Cố Thiên Tuấn bị xích sắt trói chặt, vốn dĩ không thể nào ôm lấy An Điềm, anh đau lòng nhìn An Điềm: Đều do anh năm xưa bỏ rơi An Điềm, lấy Chu Mộng Chỉ, nên giờ mới gây ra một loạt tai họa ngày hôm nay!
Nếu có thể, anh thực sự muốn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của An An và An Điềm!
“Dùng khóa khóa lại đi!” Chu Hán Khanh vừa tận hưởng biểu cảm tuyệt vọng trên mặt An Điềm, vừa nhẹ nhàng ra lệnh.
“Cạch”, An Điềm khóa dây xích lại, cô yếu ớt nằm trên nền đất, tuyệt vọng dường như muốn ngất đi, “Chu Hán Khanh, tôi xin anh, anh giết tôi đi, hãy tha cho An An và Cố Thiên Tuấn!”
“An Điềm, sao tao có thể để mày chết dễ dàng như vậy?” Chu Hán Khanh hững hờ nói: Tao phải giày vò mày!
Chu Hán Khanh cười nham hiểm, sau đó dùng con dao trên tay chỉ về góc tường: “Có thấy thùng xăng ở góc tường không? Bây giờ hãy tưới quanh người Cố Thiên Tuấn đi!”
“Không!” Cuối cùng An Điềm cũng không gắng gượng được nữa, cô òa khóc, “Tôi không thể, tôi không thể!”
“Được! Vậy cô đợi đấy, trên người con trai cô sẽ đầy vết thương, sau đó sẽ chết vì mất máu!”
“Chu Hán Khanh!” Cố Thiên Tuấn hét lên, sau đó nhìn An Điềm, “Mau, làm theo lời của Chu Hán Khanh, An An không thể bị thương được nữa!”
“...” An Điềm run lẩy bẩy, cô cắn chặt bờ môi đã chảy máu, cuối cùng chạy đến góc tường.
An Điềm lấy thùng xăng hắt vào chỗ Chu Hán Khanh chỉ định.
“Rầm!”
Chiếc thùng rỗng bị quẳng xuống đất, An Điềm cũng quỳ bên cạnh Cố Thiên Tuấn, cô nhìn Cố Thiên Tuấn, giọng nói khàn khàn: “Cố Thiên Tuấn, em phải làm sao? Em phải làm sao đây?”
“An Điềm...” Cố Thiên Tuấn đau lòng, nhìn Chu Hán Khanh, “Chu Hán Khanh, những gì anh muốn, chúng tôi đều đã làm theo rồi, mau thả An An ra đi!”
“Ha ha!” Chu Hán Khanh thỏa mãn gật đầu, “Đúng, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cũng nên để một nhà ba người chúng mày đoàn tụ nhau!”
Chu Hán Khanh nói xong thì thả An An ra, sau đó cất điện thoại dưới chân và cây súng của Cố Thiên Tuấn vào.
“Bố, mẹ!”
An An được Chu Hán Khanh thả ra, vội lao đến bên An Điềm và Cố Thiên Tuấn, An Điềm ôm chặt An An vào lòng, sau đó cô xé rách áo mình bắt đầu băng bó cho An An.
Lúc này, Chu Hán Khanh lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo ra.
“Mày muốn làm gì?” Cố Thiên Tuấn trừng mắt lên, bất thình lình anh muốn bảo vệ An An và An Điềm, nhưng lại chợt nhớ là mình đã bị trói lại, không thể nhúc nhích được.
“Tao muốn chúng mày nếm trải cảm giác sống không bằng chết! Tao phải cho chúng mày nếm cảm giác mất đi người thương yêu là như thế nào!” Chu Hán Khanh cười phá lên.
“An Điềm, Cố Thiên Tuấn, chìa khóa của ổ khóa này, tao đã quẳng xuống cống lúc mua rồi, không ai mở được cả!”
Chiếc bật lửa được bật lên, ngọn lửa màu xanh ánh lên khuôn mặt đáng sợ của Chu Hán Khanh: “Một lúc nữa thôi, tao sẽ đốt cháy nơi đây, ngọn lửa sẽ bao quanh Cố Thiên Tuấn, còn An Điềm chỉ có vài phút để chạy thoát..”
Nói đến đây, giọng của Chu Hán Khanh trở nên phấn khích: “An Điềm, nếu mày ôm con rời khỏi, thì mày và con mày sẽ phải trơ mắt nhìn Cố Thiên Tuấn bị ngọn lửa thêu sống! Đương nhiên, con của mày sẽ mãi nhớ về một người mẹ vì cứu con mà để mặc bố của nó chết trong biển lửa, nếu như vậy, tin chắc là cuộc đời còn lại của con và con mày sẽ “hạnh phúc” lắm đây!”
Chu Hán Khanh nhìn An Điềm đang đau khổ, tiếp tục nói: “Nếu mày không muốn rời khỏi Cố Thiên Tuấn, thế thì từ từ tận hưởng, con mày, chồng mày đều sẽ chết trong biển lửa! Ha ha...”
Những lời nói sởn gai ốc của Chu Hán Khanh, trong công xưởng bỏ hoang, cuối cùng anh ta cũng nhìn Cố Thiên Tuấn, càng cười lớn tiếng: “Cố Thiên Tuấn, không phải mày là người có thể hô mưa gọi gió sao? Bây giờ, mày chỉ có thể nhìn vợ mày, vì mày mà sống đau khổ, hoặc chết trong đau khổ!”
Giết người phải giết trái tim.
Đây mới là cảnh giới báo thù đỉnh cao!
Chu Hán Khanh vểnh môi cười, sau đó quẳng bật lửa vào xăng.
“Bùng” một tiếng, ngọn lửa đã lan ra khắp nơi, nhanh chóng bao quanh cả nhà ba người An Điềm.
Chu Hán Khanh ung dung đứng ngoài ngọn lửa, nhẹ nhàng nói: “Nhớ đấy, chúng mày chỉ có vài phút để chạy thôi!”
Chu Hán Khanh nhìn thấy An Điềm và Cố Thiên Tuấn đang giãy giụa, anh ta cầm lấy điện thoại của An Điềm và cây súng của Cố Thiên Tuấn chậm rãi đi khỏi công xưởng bỏ hoang.
Ánh nắng chói chang mùa hạ, mặt đất nóng hừng hực, Chu Hán Khanh ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, bước đến chiếc xe mà Cố Thiên Tuấn lái đến: Mộng Chỉ, tiếp đến, anh sẽ tìm Cố Thiên Kỳ tính sổ! Còn em, có phải đang vui lắm không? Mộng Chỉ của anh...
Trong công xưởng bỏ hoang…
“An Điềm, em mau bế An An chạy đi!” Cố Thiên Tuấn không thể cử động, nói lớn với An Điềm.
“Không! Em sẽ không bỏ mặc anh đâu!” An Điềm đau khổ lắc đầu, cô cố gắng dùng hết sức gỡ những dây xích sắt trên người Cố Thiên Tuấn ra, nhưng sức lực cô quá nhỏ bé, vốn dĩ không thể làm gì được.
“An Điềm, em nghe anh nói!” Cố Thiên Tuấn cố gắng giãy giụa, anh muốn An Điềm bình tĩnh lại, muốn An Điềm lập tức bế An An chạy khỏi đây.
An Điềm lúc này vốn không nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói, cô hoang mang, không ngừng lặp lại: “Không ai được chết cả, An An không được chết, Cố Thiên Tuấn anh cũng không được chết! Chúng ta nhất định phải sống, nhất định phải sống!”
An Điềm vẫn tiếp tục cố gắng tháo xích sắt ra, cô nhìn về phía ổ khóa, thấy An An lúc này cũng đang cúi đầu gỡ xích sắt ra!
“Đúng rồi, đập vỡ ổ khóa là em có thể cứu anh rồi Cố Thiên Tuấn!” An Điềm đột nhiên nghĩ ra điều gì vậy, cô đứng dậy xông ra ngọn lửa,”Em đi tìm vật gì đó đập vỡ ổ khóa ra!”
“An Điềm!” Cố Thiên Tuấn cố gắng hết sức gọi An Điềm lại, anh lắc đầu nhìn An Điềm, hét lên, “Không kịp đâu! Không kịp đâu! Ngọn lửa đã rất lớn rồi! Em mau chóng bế An An chạy khỏi đây đi, nhanh lên!”
“Không!” An Điềm quỳ xuống đất, cô ôm chằm lấy Cố Thiên Tuấn, “Cố Thiên Tuấn, em không muốn rời xa anh, em không muốn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook