60522.“Được, em không nghĩ gì cả.” Cố Thiên Tuấn cười khúc khích và đỗ xe trong sân biệt thự. Anh bước xuống xe, mở cửa vươn tay ra rồi bế An Điềm ra khỏi xe.

“Cố Thiên Tuấn, anh để tôi xuống, tôi tự đi được.” An Điềm giãy giụa định xuống khỏi vòng tay của Cố Thiên Tuấn. Ở đây còn có các vệ sĩ và những người giúp việc trong biệt thự, Cố Thiên Tuấn làm vậy có nên không?

Khóe miệng của Cố Thiên Tuấn cong lên, nhưng anh không đặt An Điềm xuống, thay vào đó vẫn ôm chặt eo cô và đi về phía phòng ngủ của biệt thự: “Trả nợ, phải mất rất nhiều thời gian, nhưng em đi chậm quá.”

“Em…”

An Điềm chưa kịp nói hết lời, Cố Thiên Tuấn đã đưa chân đạp cửa phòng ngủ ra và ném cô lên giường.

An Điềm vội vàng ngồi dậy nhìn vào Cố Thiên Tuấn, khuôn mặt đỏ ửng vì mắc cỡ vẫn chưa bình thường trở lại. An Điềm há miệng ra, lắp bắp nói: “Cố Thiên Tuấn, anh, có phải hơi nôn nóng rồi không?”

“Em có biết em đã nằm viện bao nhiêu ngày rồi không?” Cố Thiên Tuấn lao người đến, cơ thể cao lớn của anh hoàn toàn che lấp An Điềm bên dưới người mình.

“Chẳng phải chỉ mười mấy ngày thôi sao?” Vẻ mặt An Điềm đầy nghi ngờ. “Cũng có gì đâu.”

“Cả các khoản nợ của em trong mười mấy ngày qua, anh phải đòi lại tất cả!” Giọng của Cố Thiên Tuấn khàn khàn, trong giây tiếp theo liền hôn lên môi An Điềm.

An Điềm bị Cố Thiên Tuấn hôn đến sắp ngạt thở, chỉ biết duỗi tay ra chống vào ngực anh.

“Soạt” một tiếng, Cố Thiên Tuấn cởi phăng chiếc áo khoác mỏng của An Điềm. An Điềm vội đưa tay lên che trước ngực mình, nhưng không ngờ lại bị Cố Thiên Tuấn kéo ra và hôn thẳng lên đó.

“Anh…” Hơi thở của An Điềm bắt đầu nặng nề hơn, ria mép của Cố Thiên Tuấn dường như đã dài hơn một chút, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trước ngực.

Phản ứng rất nhỏ này của An Điềm cũng khơi dậy ngọn lửa rực cháy trong người Cố Thiên Tuấn. Giọng nói như có như không của cô đã kích thích Cố Thiên Tuấn duỗi tay ra trượt xuống hai chân của An Điềm.

“Đừng…” An Điềm xoay xoay hai chân để tránh né bàn tay to lớn của Cố Thiên Tuấn. “Anh, đừng, đừng làm vậy.”

Cả người Cố Thiên Tuấn đang rạo rực, làm gì nghe thấy lời An Điềm nói. Đôi bàn tay to lớn kia vẫn đang đi lang thang khắp nơi, và mỗi nơi mà đầu ngón tay anh đi qua đều khiến An Điềm phải run rẩy.

Trong chưa đầy một phút, An Điềm đã mềm nhũn cả người, ngay cả các đầu ngón tay cũng mềm như không xương vậy.

“An Điềm…” Nụ hôn của Cố Thiên Tuấn đi ngược lên trên, một lần nữa quay trở lại bên tai An Điềm. “Chúng ta làm một cặp sinh đôi được không em?”

Giọng của Cố Thiên Tuấn như có ma lực, với sự quyến rũ đến mê người. An Điềm đang mơ màng nghe thấy giọng nói này, chỉ gật đầu một cách vô thức, và giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Vâng…”

Ngay thời khắc mà An Điềm gật đầu, Cố Thiên Tuấn bất ngờ tăng cường hành động, khiến An Điềm hét lên một tiếng. Rồi sau đó, cô bám chặt lấy lưng của Cố Thiên Tuấn rồi nhắm mắt lại.

Môi của An Điềm hơi mở ra, và dưới sự bứt phá về đích của Cố Thiên Tuấn, bất giác phát ra những âm thanh như rất đau đớn, nhưng cũng rất hạnh phúc.

**

Những đóa hoa tulip trong vườn dường như đã nở đẹp hơn, ông Trác mỉm cười nhìn vào biển hoa trước mặt, đưa tách trà lên môi và nhấp một ngụm.

Lúc này, một giọng nói trẻ con giòn giã vang lên: “Con chào ông ạ!”

Ông Trác đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Cố Thiên Tuấn đang bế An An bằng một tay, còn tay kia đang cầm lấy tay An Điềm, gia đình ba người đang tươi cười đi về phía mình: Cũng đã vài ngày kể từ khi kết thúc cuộc họp đó, có vẻ như những việc còn lại, Thiên Tuấn đã xử lý ổn thỏa!

Nghĩ đến đây, những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông Trác chứa đầy nụ cười. Ông vẫy tay với An An và nói với giọng ôn hòa: “Chà, con là An An phải không? Mau đến đây cho ông nhìn kỹ nào.”

Cố Thiên Tuấn cúi người và đặt An An xuống. Anh xoa đầu An An và nói nhẹ nhàng: “Đến chỗ ông đi, An An!”

“Vâng!” An An gật đầu vui vẻ rồi chạy đến chỗ ông Trác, còn An Điềm và Cố Thiên Tuấn cũng mỉm cười và bước tới.

“Ôi chà, An An trông thật xinh, còn xinh hơn cả Thiên Tuấn lúc nhỏ nữa!” Ông Trác véo má An An, vẻ mặt rất hiền từ.

“Bởi vì mẹ con xinh mà!” An An lúc nào cũng không quên việc khen ngợi An Điềm.

“Mẹ của Thiên Tuấn cũng rất xinh!” Ông Trác dường như đang tranh luận với An An vậy, giọng ông có phần háo hức, giống như một đứa trẻ. “Tại thằng cha Cố Diệp Lâm đó, làm giảm điểm sắc đẹp bình quân của Thiên Tuấn.”

An Điềm vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy trong lời nói của ông Trác dường như có một câu chuyện gì đó, thế nên vô thức ngước mặt lên nhìn Cố Thiên Tuấn.

Cố Thiên Tuấn gật đầu để khẳng định với An Điềm, bày tỏ rằng bố ruột của mình, Cố Diệp Lâm, thực sự đã làm cho khuôn mặt vốn rất đẹp trai hơn của mình bị một chút tì vết.

“Chậc, chậc, chậc…” An Điềm nhìn vào biểu cảm đắc ý của Cố Thiên Tuấn, thật sự không biết phải nói gì: Cố Thiên Tuấn, mức độ tự yêu của anh, đúng là thời gian càng lâu thì mức độ càng sâu ha!

“Thiên Tuấn à, nhắc đến mẹ cậu.” Ông Trác đặt ấm trà trong tay xuống và nhìn Cố Thiên Tuấn. “Loài hoa mà mẹ con thích nhất, chính là hoa tulip. Con thấy đó, hoa tulip trong vườn nhà bác nở rất đẹp, con nhớ hái một ít, rồi cùng bác mang đến viếng mộ mẹ con nhé.”

“Vâng.” Cố Thiên Tuấn nhìn ông Trác và nhẹ nhàng gật đầu. “Và cả An An, An Điềm, cũng sẽ đi cùng chúng ta.”

“Được!” Ông Trác ngay lập tức mỉm cười: “Nếu mẹ con nhìn thấy con dâu và cháu nội của mình, bà ấy nhất định sẽ vui hơn nữa!”

“Vậy ông ơi, ông đi hái hoa với con được không?” An An cầm lấy tay ông Trác, trong đôi mắt lấp lánh lóe lên một chút gian xảo: Cậu vẫn nhớ trước khi mình đến nhà ông, chú Cố đã dặn mình nhất định phải chừa đủ không gian cho chú và mẹ.

Bây giờ An An thấy thời cơ đã đến, thế là cậu liền nói ra câu đó với ông Trác.

“Tất nhiên là được rồi.” Mặc dù ông Trác không biết mục đích của An An là gì, nhưng biểu hiện của cậu bé này thực sự quá dễ thương, nên ông cũng vui vẻ hợp tác. Thế là, ông liền nắm lấy tay An An và đi về phía vườn hoa bên cạnh.

“An An, con phải ngoan đấy!” An Điềm nhìn theo bóng lưng một lớn một nhỏ của An An và ông Trác, bỗng cảm thấy bùi ngùi. Nhưng cô luôn cảm thấy, ông Trác ở trong biển hoa kia, dường như đã trẻ ra rất nhiều.

An Điềm khẽ thở ra và lẩm bẩm: “Bác Trác, bác ấy…”

“Bác ấy vì mẹ anh mà cả đời không cưới vợ.” Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn xa xăm, và anh chủ động nói về mối quan hệ giữa mình với ông Trác. “Thật ra, khi anh còn nhỏ, hình như anh không gần gũi với bác Trác lắm. Anh chỉ biết rằng, bác ấy là nhân viên trong công ty của ông ngoại anh. Sau đó, sau khi mẹ anh lấy bố anh, bác ấy liền được ông ngoại anh cử đến để giúp bố anh thành lập công ty Cố Thị.”

“Hóa ra là thế...” An Điềm nhìn vào Cố Thiên Tuấn, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hơn.

“Sau khi mẹ anh qua đời, bố anh lại cưới Tống Mạn Nhu. Lúc đó, bác Trác mới thực sự bắt đầu tiếp xúc với anh, rất nhiều đạo lý mà anh học được trong đời, đều do bác ấy dạy cho anh đấy.”

Giọng của Cố Thiên Tuấn rất nhẹ, những ký ức xúc động đó giống như một bức tranh lướt qua trong tâm trí anh: “Bác Trác là đại diện kỳ cựu của công ty Cố Thị, lời nói rất có trọng lượng. Nhưng đối với người ngoài, anh và bác ấy gần như không có quan hệ gì, cũng không có liên quan gì. Năm đó, anh giành được công ty Cố Thị, bác ấy đã âm thầm giúp đỡ anh rất nhiều.”

An Điềm nhẹ nhàng gật đầu, thì ra khi Thiên Tuấn còn nhỏ, bác Trác đã chăm sóc Thiên Tuấn như thế rồi. Tình cảm này giữa họ, không phải tình cha con, nhưng lại còn hơn cả cha con!

“An Điềm…”

Ngay khi An Điềm đang tràn đầy cảm xúc, Cố Thiên Tuấn đột nhiên gọi tên cô.

“Có chuyện gì thế?” An Điềm mỉm cười và nhìn Cố Thiên Tuấn: Khi anh còn nhỏ, có bác Trác bảo vệ anh. Vậy trong cuộc sống sau này, em cũng sẽ luôn ở bên anh.

“Mấy ngày nữa, anh sẽ cùng bác Trác đi thăm mẹ anh, em và An An cũng sẽ đi chung. Anh muốn chính thức cho em tư cách là vợ anh để đưa An An đi, vì vậy...” Cố Thiên Tuấn cầm tay An Điềm lên, ánh mắt vẫn nghiêm nghị như xưa nhưng lại đầy vẻ trang trọng, “Vì vậy, chúng ta kết hôn đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương