Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
-
Chương 509
60509.“Biết An Điềm không?” Cố Thiên Kỳ nói, hai chân bắt chéo, nhìn Chu Hán Khanh khinh miệt giống như đang nhìn một con ruồi vậy.
“Cái gì?” Chu Hán Khanh run rẩy cả người, anh ta không tưởng tượng được, có thế nào cũng không nghĩ đến, Cố Thiên Kỳ lại có quan hệ với An Điềm!
An Điềm không phải đã ở bên Cố Thiên Tuấn sao? Họ không phải vợ chồng sao?
Nhưng, nghe khẩu khí của Cố Thiên Kỳ, hình như rất thân với An Điềm, còn giọng của anh đầy chất vấn, hình như muốn báo thù cho An Điềm vậy.
Chẳng lẽ Cố Thiên Kỳ cũng có ý gì với An Điềm…
“Bốn năm trước tôi đã thề, nếu ai làm tổn thương Nhiên Nhiên, tôi nhất định sẽ khiến người đó trả giá gấp mười ngàn lần, bất luận người đó là ai đi nữa!” Cố Thiên Kỳ đứng dậy, bước đến bên Chu Hán Khanh, “Bao gồm cả anh và cả Chu Mộng Chỉ!”
“Mày nói cái gì?!” Chu Hán Khanh như bị sét đánh trúng sững sờ cả người: Cố Thiên Kỳ có tình cảm đặc biệt với An Điềm đã ngoài sức tưởng tượng mình lắm rồi.
Nhưng tại sao Cố Thiên Kỳ lại nhắc đến tên Mộng Chỉ? Còn bảo là sẽ bắt mình và Mộng Chỉ phải trả giá! Chuyện này là thế nào? Lẽ nào cái chết của Mộng Chỉ cũng có liên quan đến Cố Thiên Kỳ sao?!
Những đường gân xanh trên trán của Chu Hán Khanh hằn ra rõ ràng, anh ta bật dậy muốn chống trả, nhưng những người áo đen quá nhiều, anh ta không làm gì được, cũng không thể vùng ra.
“Cố Thiên Kỳ, thả tao ra!” Chu Hán Khanh nằm sấp dưới đất, thở hồn hển gào lên.
“Nói thật cho anh biết.” Cố Thiên Kỳ nhàn nhã nhìn chỗ khác, nụ cười trên mặt in lên đôi mắt của Chu Hán Khanh.
“Thực ra, số cổ phiếu dưới danh nghĩa của Chu Mộng Chỉ đều ở trong tay tôi. Đó là lý do vì sao tôit lại có thể đủ tự tin lật đổ Cố Thiên Tuấn!”
“Mày, mày…” Đôi mắt của Chu Hán Khanh đỏ rực lửa, anh a trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, nhưng nói không ra lời, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mặc dù anh ta là người từng trải nhưng cũng không thể chấp nhận những lời này của Cố Thiên Kỳ.
“À, đúng rồi, quên nói cho anh biết.” Cố Thiên Kỳ nhìn Chu Hán Khanh, ánh mắt căm phẫn.
Cố Thiên Kỳ lúc này tuy vẻ mặt không đáng ghét, nhưng mang lại cảm giác lạnh lùng và khó gần, giống như La Sát đến từ địa ngục khiến cho người khác phải sợ hãi.
Cố Thiên Kỳ nhấp môi, chậm rãi nói ra từng chữ: “Chu Mộng Chỉ, là do chính tay tôi đẩy xuống đấy.”
“Tao phải giết mày!!!”
Chu Hán Khanh vừa nghe Cố Thiên Kỳ dứt lời đã dùng hết sức mình đứng dậy, nhưng liền bị người áo đen phía sau giữ lại.
“Cố Thiên Kỳ, tao phải giết mày, tao phải giết mày!” Đôi mắt đỏ hoe của Chu Hán Khanh ứ trào nước mắt.
Thì ra chính Cố Thiên Kỳ đã giết Mộng Chỉ! Chính hắn đã giết Mộng Chỉ!!!
Nhưng khoảng thời gian gần đây mình đã làm gì thế này? Đã tin tưởng Cố Thiên Kỳ tuyệt đối, còn làm việc cho Cố Thiên Kỳ, lại còn vô cùng cảm kích hắn vì đã lo liệu chuyện của Mộng Chỉ và thu nhận mình!
Chu Hán Khanh, sao mày ngu thế! Quá ngu!
Chu Hán Khanh trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, ánh mắt thê thảm và điên cuồng, nếu không phải bí nhóm người áo đen giữ lại, anh ta sẽ bổ nhào đến cắn chết Cố Thiên Kỳ!
Cố Thiên Kỳ nhếch môi lên, nhẹ nhàng tận hưởng cảm xúc như muốn điên lên của Chu Hán Khanh, giọng điệu nhàn nhã tùy hứng: “Anh Chu, đừng kích động, tiết mục tiếp theo còn hấp dẫn hơn.”
Cố Thiên Kỳ nói xong thì búng tay một cái.
Lập tức, người áo đen mang hũ tro cốt của Chu Mộng Chỉ đến bên Chu Hán Khanh.
Ánh mắt căm phẫn của Chu Hán Khanh xuất hiện sự sợ hãi, anh ta bất giác lắc đầu liên hồi, run rẩy nói: “Cố Thiên Kỳ, mày định làm gì?”
Nhưng Cố Thiên Kỳ không nói gì, chỉ cúi cằm xuống, ra hiệu với Chu Hán Khanh đang bị đám người khống chế nhìn về phía người áo đen đang cầm tro cốt của Chu Mộng Chỉ.
Chu Hán Khanh nghiến chặt răng nhìn về phía người áo đen.
Người áo đen mặt lạnh lùng cầm hũ tro của Chu Mộng Chỉ, đi vào trong nhà vệ sinh.
“Các người muốn làm gì, các người muốn làm gì?!” Chu Hán Khanh toàn thân bắt đầu run rẩy, “Đừng động đến tro cốt của Mộng Chỉ, đừng mà!”
Nhưng, không ai quan tâm đến Chu Hán Khanh, Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà nhìn anh ta cười phá lên, nhóm người áo đen vẫn giữ chặt anh ta.
Chu Hán Khanh cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người áo đen mang tro cốt của Mộng Chỉ từ từ đi đến bên bồn cầu.
Giọng nói của Chu Hán Khanh pha lẫn tiếng khóc, cổ họng khàn khàn, dường như đang cầu xin: “Không, tôi xin các người, tôi xin các người, đừng động đến tro cốt của Mộng Chỉ, đừng động đến tro cốt của cô ấy.”
Nhưng người áo đen đó giống như không nghe thấy lời nói của Chu Hán Khanh, từ từ mở hũ tro của Chu Mộng Chỉ ra.
“Không, đừng, đừng!!!”
Tiếng van xin của Chu Hán Khanh thét lên, tro cốt của Chu Mộng Chỉ bị người áo đen đổ vào bồn cầu.
“Ào ào”, tro x của Chu Mộng Chỉ bị xối trôi đi trong bồn cầu…
“Aaa!!!”
Khoảnh khắc đó, Chu Hán Khanh phát ra tiếng kêu ai oán đau khổ, trái tim như bị xé nát, đau khổ cùng cực.
“Mộng Chỉ, Mộng Chỉ, Mộng Chỉ……”
Đột nhiên Chu Hán Khanh cảm thấy cả thế giới tối sầm lại, Mộng Chỉ chết rồi, niềm hy vọng cuối cùng của anh là có được tro cốt của cô cũng bị xối đi theo dòng nước, tro của Mộng Chỉ đã cuốn đi theo dòng nước, hòa với dòng nước cống bẩn thỉu kia, suốt đời suốt kiếp ở cùng với rác rưởi.
Hết rồi, hết rồi…
Chu Hán Khanh không còn chút sức lực nằm dưới đất, ánh mắt rã rời, nước mắt không ngừng tuông ra rơi xuống nền nhà, anh ta trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, nhưng không nói ra được gì.
“Chu Hán Khanh, đây là cái giá mà mày phải trả vì đã đắc tội với Nhiên Nhiên.” Cố Thiên Kỳ đến trước mặt Chu Hán Khanh, đôi giày đắt tiền ở ngay trước mặt của Chu Hán Khanh, “Nhớ đấy, bất kỳ ai cũng không được làm hại Nhiên Nhiên.”
An Điềm, lại là An Điềm!
Chu Hán Khanh nghiến chặt răng hết mức!
Mộng Chỉ vì chuyện của An Điềm mà ly hôn với Cố Thiên Tuấn, đến cuối cùng tro xương cũng không còn, ngay cả mình cũng vì An Điềm mà bị Cố Thiên Kỳ hãm hại!
Được, được lắm!
An Điềm, Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Kỳ, Chu Hán Khanh đây dù có là ma cũng sẽ không tha cho các người.
Chu Hán Khanh vốn dĩ như đã chết rồi bỗng dưng siết chặt nắm đấm, bổ nhào đến bên Cố Thiên Kỳ: “Tao phải giết chúng mày, tao phải giết chúng mày!!”
Nhưng người áo đen đã nhiều năm bảo vệ Cố Thiên Kỳ ngay lập tức giữ Chu Hán Khanh đang bổ nhào đến Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ đứng tại chỗ không hề di chuyển, chỉ thờ ơ nhìn Chu Hán Khanh: “Sai lầm lớn nhất mà cuộc đời này của mày phạm phải, đó chính là dốc quá nhiều tâm trí vào một người và việc sai trái. Nên đây là kết cục đáng có của mày. Chỉ có thể trách bản thân mà thôi. À, không phải, đáng ra phải nói là hy vọng kiếp sau mày đừng phạm sai lầm như vậy nữa.”
“Cái gì?” Chu Hán Khanh run rẩy cả người, anh ta không tưởng tượng được, có thế nào cũng không nghĩ đến, Cố Thiên Kỳ lại có quan hệ với An Điềm!
An Điềm không phải đã ở bên Cố Thiên Tuấn sao? Họ không phải vợ chồng sao?
Nhưng, nghe khẩu khí của Cố Thiên Kỳ, hình như rất thân với An Điềm, còn giọng của anh đầy chất vấn, hình như muốn báo thù cho An Điềm vậy.
Chẳng lẽ Cố Thiên Kỳ cũng có ý gì với An Điềm…
“Bốn năm trước tôi đã thề, nếu ai làm tổn thương Nhiên Nhiên, tôi nhất định sẽ khiến người đó trả giá gấp mười ngàn lần, bất luận người đó là ai đi nữa!” Cố Thiên Kỳ đứng dậy, bước đến bên Chu Hán Khanh, “Bao gồm cả anh và cả Chu Mộng Chỉ!”
“Mày nói cái gì?!” Chu Hán Khanh như bị sét đánh trúng sững sờ cả người: Cố Thiên Kỳ có tình cảm đặc biệt với An Điềm đã ngoài sức tưởng tượng mình lắm rồi.
Nhưng tại sao Cố Thiên Kỳ lại nhắc đến tên Mộng Chỉ? Còn bảo là sẽ bắt mình và Mộng Chỉ phải trả giá! Chuyện này là thế nào? Lẽ nào cái chết của Mộng Chỉ cũng có liên quan đến Cố Thiên Kỳ sao?!
Những đường gân xanh trên trán của Chu Hán Khanh hằn ra rõ ràng, anh ta bật dậy muốn chống trả, nhưng những người áo đen quá nhiều, anh ta không làm gì được, cũng không thể vùng ra.
“Cố Thiên Kỳ, thả tao ra!” Chu Hán Khanh nằm sấp dưới đất, thở hồn hển gào lên.
“Nói thật cho anh biết.” Cố Thiên Kỳ nhàn nhã nhìn chỗ khác, nụ cười trên mặt in lên đôi mắt của Chu Hán Khanh.
“Thực ra, số cổ phiếu dưới danh nghĩa của Chu Mộng Chỉ đều ở trong tay tôi. Đó là lý do vì sao tôit lại có thể đủ tự tin lật đổ Cố Thiên Tuấn!”
“Mày, mày…” Đôi mắt của Chu Hán Khanh đỏ rực lửa, anh a trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, nhưng nói không ra lời, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mặc dù anh ta là người từng trải nhưng cũng không thể chấp nhận những lời này của Cố Thiên Kỳ.
“À, đúng rồi, quên nói cho anh biết.” Cố Thiên Kỳ nhìn Chu Hán Khanh, ánh mắt căm phẫn.
Cố Thiên Kỳ lúc này tuy vẻ mặt không đáng ghét, nhưng mang lại cảm giác lạnh lùng và khó gần, giống như La Sát đến từ địa ngục khiến cho người khác phải sợ hãi.
Cố Thiên Kỳ nhấp môi, chậm rãi nói ra từng chữ: “Chu Mộng Chỉ, là do chính tay tôi đẩy xuống đấy.”
“Tao phải giết mày!!!”
Chu Hán Khanh vừa nghe Cố Thiên Kỳ dứt lời đã dùng hết sức mình đứng dậy, nhưng liền bị người áo đen phía sau giữ lại.
“Cố Thiên Kỳ, tao phải giết mày, tao phải giết mày!” Đôi mắt đỏ hoe của Chu Hán Khanh ứ trào nước mắt.
Thì ra chính Cố Thiên Kỳ đã giết Mộng Chỉ! Chính hắn đã giết Mộng Chỉ!!!
Nhưng khoảng thời gian gần đây mình đã làm gì thế này? Đã tin tưởng Cố Thiên Kỳ tuyệt đối, còn làm việc cho Cố Thiên Kỳ, lại còn vô cùng cảm kích hắn vì đã lo liệu chuyện của Mộng Chỉ và thu nhận mình!
Chu Hán Khanh, sao mày ngu thế! Quá ngu!
Chu Hán Khanh trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, ánh mắt thê thảm và điên cuồng, nếu không phải bí nhóm người áo đen giữ lại, anh ta sẽ bổ nhào đến cắn chết Cố Thiên Kỳ!
Cố Thiên Kỳ nhếch môi lên, nhẹ nhàng tận hưởng cảm xúc như muốn điên lên của Chu Hán Khanh, giọng điệu nhàn nhã tùy hứng: “Anh Chu, đừng kích động, tiết mục tiếp theo còn hấp dẫn hơn.”
Cố Thiên Kỳ nói xong thì búng tay một cái.
Lập tức, người áo đen mang hũ tro cốt của Chu Mộng Chỉ đến bên Chu Hán Khanh.
Ánh mắt căm phẫn của Chu Hán Khanh xuất hiện sự sợ hãi, anh ta bất giác lắc đầu liên hồi, run rẩy nói: “Cố Thiên Kỳ, mày định làm gì?”
Nhưng Cố Thiên Kỳ không nói gì, chỉ cúi cằm xuống, ra hiệu với Chu Hán Khanh đang bị đám người khống chế nhìn về phía người áo đen đang cầm tro cốt của Chu Mộng Chỉ.
Chu Hán Khanh nghiến chặt răng nhìn về phía người áo đen.
Người áo đen mặt lạnh lùng cầm hũ tro của Chu Mộng Chỉ, đi vào trong nhà vệ sinh.
“Các người muốn làm gì, các người muốn làm gì?!” Chu Hán Khanh toàn thân bắt đầu run rẩy, “Đừng động đến tro cốt của Mộng Chỉ, đừng mà!”
Nhưng, không ai quan tâm đến Chu Hán Khanh, Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà nhìn anh ta cười phá lên, nhóm người áo đen vẫn giữ chặt anh ta.
Chu Hán Khanh cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người áo đen mang tro cốt của Mộng Chỉ từ từ đi đến bên bồn cầu.
Giọng nói của Chu Hán Khanh pha lẫn tiếng khóc, cổ họng khàn khàn, dường như đang cầu xin: “Không, tôi xin các người, tôi xin các người, đừng động đến tro cốt của Mộng Chỉ, đừng động đến tro cốt của cô ấy.”
Nhưng người áo đen đó giống như không nghe thấy lời nói của Chu Hán Khanh, từ từ mở hũ tro của Chu Mộng Chỉ ra.
“Không, đừng, đừng!!!”
Tiếng van xin của Chu Hán Khanh thét lên, tro cốt của Chu Mộng Chỉ bị người áo đen đổ vào bồn cầu.
“Ào ào”, tro x của Chu Mộng Chỉ bị xối trôi đi trong bồn cầu…
“Aaa!!!”
Khoảnh khắc đó, Chu Hán Khanh phát ra tiếng kêu ai oán đau khổ, trái tim như bị xé nát, đau khổ cùng cực.
“Mộng Chỉ, Mộng Chỉ, Mộng Chỉ……”
Đột nhiên Chu Hán Khanh cảm thấy cả thế giới tối sầm lại, Mộng Chỉ chết rồi, niềm hy vọng cuối cùng của anh là có được tro cốt của cô cũng bị xối đi theo dòng nước, tro của Mộng Chỉ đã cuốn đi theo dòng nước, hòa với dòng nước cống bẩn thỉu kia, suốt đời suốt kiếp ở cùng với rác rưởi.
Hết rồi, hết rồi…
Chu Hán Khanh không còn chút sức lực nằm dưới đất, ánh mắt rã rời, nước mắt không ngừng tuông ra rơi xuống nền nhà, anh ta trừng mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, nhưng không nói ra được gì.
“Chu Hán Khanh, đây là cái giá mà mày phải trả vì đã đắc tội với Nhiên Nhiên.” Cố Thiên Kỳ đến trước mặt Chu Hán Khanh, đôi giày đắt tiền ở ngay trước mặt của Chu Hán Khanh, “Nhớ đấy, bất kỳ ai cũng không được làm hại Nhiên Nhiên.”
An Điềm, lại là An Điềm!
Chu Hán Khanh nghiến chặt răng hết mức!
Mộng Chỉ vì chuyện của An Điềm mà ly hôn với Cố Thiên Tuấn, đến cuối cùng tro xương cũng không còn, ngay cả mình cũng vì An Điềm mà bị Cố Thiên Kỳ hãm hại!
Được, được lắm!
An Điềm, Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Kỳ, Chu Hán Khanh đây dù có là ma cũng sẽ không tha cho các người.
Chu Hán Khanh vốn dĩ như đã chết rồi bỗng dưng siết chặt nắm đấm, bổ nhào đến bên Cố Thiên Kỳ: “Tao phải giết chúng mày, tao phải giết chúng mày!!”
Nhưng người áo đen đã nhiều năm bảo vệ Cố Thiên Kỳ ngay lập tức giữ Chu Hán Khanh đang bổ nhào đến Cố Thiên Kỳ.
Cố Thiên Kỳ đứng tại chỗ không hề di chuyển, chỉ thờ ơ nhìn Chu Hán Khanh: “Sai lầm lớn nhất mà cuộc đời này của mày phạm phải, đó chính là dốc quá nhiều tâm trí vào một người và việc sai trái. Nên đây là kết cục đáng có của mày. Chỉ có thể trách bản thân mà thôi. À, không phải, đáng ra phải nói là hy vọng kiếp sau mày đừng phạm sai lầm như vậy nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook