60494.“…” Gương mặt trắng hồng của Thẩm Sở Hà lập tức trở nên đỏ bừng một cách không tự nhiên. Lực ở tay Cố Thiên Kỳ càng tăng lên thì màu đỏ ấy cũng dần trở nên nhạt đi, cuối cùng biến thành một màu trắng xanh đáng sợ…

“Thiên… Thiên Kỳ.” Cho dù cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi rồi, nhưng Thẩm Sở Hà vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên, mấp máy môi thều thào nói: “Nếu cậu giết chết mình thì sẽ không bao giờ biết được Nhiên Nhiên đang ở đâu đâu.”

Cố Thiên Kỳ đang phẫn nộ cực điểm chợt sững người, sau đó đẩy mạnh Thẩm Sở Hà về phía ghế sofa.

“Bịch” một tiếng, Thẩm Sở Hà ngay lập tức ngã ra ghế.

Cố Thiên Kỳ bước lên áp sát, đưa bàn tay lạnh ngắt của mình nắm chặt cằm Thẩm Sở Hà, trong đôi mắt ưng lóe lên một ánh nhìn khát máu: “Nhiên Nhiên đang ở đâu?”

Thẩm Sở Hà nhìn Cố Thiên Kỳ, ánh mắt tràn đầy tình cảm, cô khẽ mấp máy môi, lắc đầu nói: “Mình không biết.”

Cố Thiên Kỳ ngẩn người, sau đó bật cười trong phẫn nộ: “Thẩm Sở Hà, cô đùa tôi đấy à?”

“Mình không dám.” Thẩm Sở Hà đưa tay khẽ chạm vào gương mặt đẹp trai của Cố Thiên Kỳ, cười đau khổ, “Nhưng nếu mình không nói là biết An Điềm ở đâu thì cậu có đến tìm mình không?”

Cố Thiên Kỳ chộp mạnh lấy cổ tay Thẩm Sở Hà, đôi mày kiếm bất giác cau lại: Anh càng ngày càng chán ghét Thẩm Sở Hà rồi, Nhiên Nhiên mất tích, vậy mà cô ta lại dám nói dối lừa anh đến đây! Anh ghét nhất cái dáng vẻ tỏ vẻ đầy tình cảm nhưng đầu óc lại như một kẻ điên thế này!

Cố Thiên Kỳ gạt tay Thẩm Sở Hà ra, từ từ đứng dậy, quay lưng lại với Thẩm Sở Hà trên ghế sofa: “Cô về Mỹ đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Cố Thiên Kỳ nói xong liền bước nhanh ra cửa, giờ anh cần phải mau chóng đi tìm Nhiên Nhiên.

“Thiên Kỳ.” Thẩm Sở Hà đứng phắt dậy, lao về phía Cố Thiên Kỳ, ôm lấy anh từ đằng sau, hai tay giữ chặt lấy hông anh, giọng nói có hơi nức nở, “Thiên Kỳ, cậu đừng đi, mình không cho cậu đi.”

“Đồ điên.” Cố Thiên Kỳ lạnh lùng thốt ra hai chữ ấy rồi hất tay Thẩm Sở Hà ra, tiếp tục bước đi.

Thẩm Sở Hà bị hất tay ra, đứng ngây người tại chỗ, nhìn bóng dáng Cố Thiên Kỳ đi càng lúc càng xa, đến khi anh đưa tay ra mở cửa.

“Thiên Kỳ, đây là một cơ hội tốt, cũng là cơ hội duy nhất đấy!”

Ngay khoảnh khắc Cố Thiên Kỳ chuẩn bị bước ra, Thẩm Sở Hà chợt hét to lên câu ấy.

Cố Thiên Kỳ không hiểu Thẩm Sở Hà đang muốn nói gì, liền nghi hoặc đứng lại, nhưng không quay lại nhìn cô.

Thấy Cố Thiên Kỳ đứng lại, Thẩm Sở Hà liền đắc ý nhoẻn miệng cười, cô ta biết mình mới là người thông minh nhất, sẽ luôn nghĩ ra được cách tốt nhất để giúp cho Thiên Kỳ, thế nên anh sẽ không thể rời xa cô được!

“Thiên Kỳ…” Thẩm Sở Hà từ từ bước đến cạnh Cố Thiên Kỳ, “Tuy mình không biết An Điềm đang ở đâu, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì gần đây người có thù với An Điềm và có gan bắt cô ấy chỉ có một mình Ninh Tuyết Tuyết thôi.”

Cố Thiên Kỳ ngẩn người: Quả nhiên Ninh Tuyết Tuyết đã bắt cóc Nhiên Nhiên!

Thẩm Sở Hà tiếp tục nói: “Chuyện này chắc cậu cũng đã đoán ra rồi, nhưng cậu có từng nghĩ, việc An Điềm mất tích chính là cơ hội tốt nhất để cậu đoạt được Cố Thị chưa? Nếu cậu có được Cố Thị rồi thì An Điềm không phải sẽ ở cạnh cậu sao? Đó không phải ước mơ lớn nhất từ trước đến nay của cậu sao?”

Cố Thiên Kỳ đang đứng ngẩn người, ánh mắt chợt sáng lên, do dự một lúc, cuối cùng đóng cửa rồi quay lại nhìn Thẩm Sở Hà, “Ý cô là sao?”

“Quả nhiên người trong cuộc thì luôn u mê.” Thẩm Sở Hà lắc đầu, cố gắng giấu đi nụ cười đau khổ và đố kị, “Thiên Kỳ, với trí thông minh của cậu thì đáng lẽ phải phát hiện ra cơ hội này sớm hơn mình chứ, nhưng cậu lại vì An Điềm mà rối trí đến mức này, làm cho mình buồn thật đấy.”

“Tôi rất ghét nghe mấy lời nhảm nhí!”

“Thiên Kỳ, cậu nghĩ kĩ xem, An Điềm mất tích, Cố Thiên Tuấn nhất định sẽ điên cuồng đi cứu cô ấy, cho dù có vượt qua khó khăn mà cứu được An Điềm về thì với việc anh ta xem trọng An Điềm, trong một khoảng thời gian nhất định cũng sẽ luôn tập trung quanh An Điềm.”

Đôi mắt Thẩm Sở Hà ánh lên tia nhìn sắc lạnh, tiếp tục nói: “Vậy thì một người vừa là giám đốc marketing vừa có một số lượng lớn cổ phần trong Cố Thị là cậu, bây giờ đã đến lúc giao lưu với mấy đối tác kia rồi đấy, như vậy, khi Cố Thiên Tuấn nhận ra mọi chuyện thì đã bị đá khỏi cái chức tổng tài rồi!”

Hai mày Cố Thiên Kỳ quả nhiên giãn ra, bất giác nắm chặt bàn tay lại: Lời của Thẩm Sở Hà rất có lí, nếu mình có thể tranh thủ lúc Cố Thiên Tuấn lơ là lần này mà bắt đầu tiến hành kế hoạch thì cho dù Cố Thiên Tuấn trước đó có cảnh giác thế nào đi nữa, bây giờ cũng sẽ không trở tay kịp. Đúng là mình đã quá hoảng loạn mà không nghĩ ra được điều này!

Nhưng mà…

Cố Thiên Kỳ suy nghĩ một lúc, trong đầu lại hiện lên gương mặt của An Điềm.

Chỉ sợ có điều bất trắc xảy ra, nếu Nhiên Nhiên mà gặp chuyện gì thì cho dù anh có lấy được Cố Thị cũng chẳng còn tác dụng gì nữa!

Thẩm Sở Hà không ngờ khi Cố Thiên Kỳ nghe đến kế hoạch này mà vẫn còn do dự, liền vội vàng bước lên nói lớn: “Thiên Kỳ, cậu còn do dự gì nữa? Cơ hội bày ra trước mắt rồi, nếu cậu cứ để nó vuột đi mất thì chẳng phải đã uổng công chuẩn bị suy tính bao nhiêu năm qua sao?”

Cố Thiên Kỳ nhắm mắt, lồng ngực chợt đau nhói bởi những mâu thuẫn hiện giờ: Đúng như Thẩm Sở Hà nói, cơ hội lần này ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ thì sẽ không có lại nữa.

Nhưng bảo anh không được lo cho Nhiên Nhiên mà phải toàn tâm toàn ý chiếm lấy Cố Thị thì anh thật sự không làm được!

“Thiên Kỳ, cậu đang lo cho An Điềm đúng không?” Thẩm Sở Hà nhìn gương mặt lạnh băng của Cố Thiên Kỳ, ngay lập tức đoán ra Cố Thiên Kỳ do dự là vì An Điềm.

Cố Thiên Kỳ chỉ nhắm mắt, không nói gì.

Thẩm Sở Hà không kìm được mà cười khẩy: “Thiên Kỳ, cậu lo cho An Điềm như thế có phải là quá lố rồi không?”

Cố Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu rồi mở mắt nhìn Thẩm Sở Hà, nhưng vẫn không nói gì, một người luôn quyết đoán như anh mà lần này lại thật sự cảm thấy do dự.

Thẩm Sở Hà thầm nghiến răng, hít một hơi thật sâu rồi giải thích kĩ lưỡng: “Thiên Kỳ, trước đây mỗi lần chỉ nắm năm mươi phần trăm thắng thôi thì cậu cũng đều sẽ dốc hết sức mà làm, nhưng bây giờ đã nắm chín mươi phần trăm trong tay rồi mà cậu vẫn cứ do dự! Cậu tưởng Cố Thiên Tuấn làm tổng tài Cố Thị chẳng là gì cả sao? Lẽ nào anh ta không thể cứu được An Điềm? Thiên Kỳ, cậu vì An Điềm mà đã mất hết nhuệ khí của mình rồi!”

Nghe lời nhắc nhở của Thẩm Sở Hà, đôi mày Cố Thiên Kỳ chợt giãn ra: Đúng rồi, năng lực của Cố Thiên Tuấn có vài mặt ngay cả mình cũng không bì được, việc cứu Nhiên Nhiên đối với anh ta đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Đúng là do mình đã quá quan tâm đến Nhiên Nhiên nên vào những lúc cần đưa ra quyết định quan trọng thì lại do dự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương