Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
-
Chương 489
60489.Dù cho Cố Thiên Tuấn không có ý với Ninh Tuyết Tuyết, cũng chủ động đề nghị đưa Ninh Tuyết Tuyết đi, An Điềm cũng không so đo nữa. Cô gật đầu, không nói gì.
Nhưng An Điềm và Cố Thiên Tuấn đều không biết là, cuộc đối thoại của hai người đã bị Ninh Tuyết Tuyết đứng ngoài cửa nghe thấy hết.
Ninh Tuyết Tuyết áp tai vào cửa suốt, cô ta nheo mắt cảm thấy tài ly gián của An Điềm quá là lợi hại, chỉ cần vài câu đã khiến anh Thiên Tuấn đưa mình đi rồi.
Nếu cô đã thích giở trò như vậy thì cũng đừng trách sao tôi độc ác không khách sáo nữa! An Điềm, cứ đợi mà xem đi, vẫn chưa biết được đến cuối cùng ai thắng ai thua đâu!
Ninh Tuyết Tuyết nhìn cánh cửa phòng làm việc cười lạnh một cái, sau đó quay người đi, vừa đi về phòng ngủ mình vừa lấy điện thoại ra.
“A lô, bố ơi, bố cho con số điện thoại chú Vương ở thành phố H được không?”
“Con gặp chuyện cần chú Vương giúp đỡ sao?”
“Vâng, anh Thiên Tuấn bận rộn cả ngày, con không muốn vì việc nhỏ này mà làm phiền anh ấy, tự con lo liệu được ạ. Dạ vâng, bố gửi số điện thoại chú Vương cho con nhé!”
Ninh Tuyết Tuyết vừa cười nhếch miệng vừa đóng cửa lại.
Lúc này đây, An Điềm vốn không biết gì về kế hoạch của Ninh Tuyết Tuyết đã không còn giận Cố Thiên Tuấn nữa, cô ngồi lên chiếc ghế của Cố Thiên Tuấn, cầm chiếc bánh ngọt mà Ninh Tuyết Tuyết mang đến lên, cắn một miếng: Ồ, tuy là đồ của Ninh Tuyết Tuyết mang đến, nhưng ngon thật đấy.
“Chiều hôm nay làm gì? Lúc anh tan làm về lại không thấy em vậy.” Cố Thiên Tuấn ngồi đối diện An Điềm, ánh mắt trìu mến: Người phụ nữ nhỏ bé này ngồi trước một cái bàn làm việc rộng, không hề quan tâm đến hình tượng mà ăn uống thoải mái miệng, bộ dạng thật khiến người ta phải phì cười.
“Tôi đã tác hợp cho Thiên Kỳ và Sở Hà!” An Điềm uống một ngụm trà, đắc ý nói, “Anh nói đi, có phải tôi có số làm bà mai không? Tác hợp một mối nhân duyên tốt, đây là một việc làm công đức đấy!”
“Tác hợp Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà?” Cố Thiên Tuấn xoa cằm, cảm thấy việc này rất thú vị.
“Đúng vậy!” An Điềm gật đầu, “Chuyện tốt đẹp nhất trên đời này chẳng phải chính là những người yêu nhau sẽ ở bên nhau sao!”
“Thế à?” Cố Thiên Tuấn cười nhẹ, “Cũng không biết là những người yêu nhau mà em nói có thực sự ở bên nhau không.”
“Cái miệng quạ của anh, bây giờ mọi chuyện đều rất tốt đẹp, đừng nói những câu mất hứng như vậy!” An Điềm lườm Cố Thiên Tuấn một cái.
“Được được được, em nói gì cũng được.” Cố Thiên Tuấn nhún vai, anh còn cầu mong gì hơn là Cố Thiên Kỳ không làm phiền An Điềm nữa.
Cố Thiên Tuấn vừa cười vừa ngắm nhìn An Điềm với nhiều sắc thái, cảm thấy nói chuyện với cô cũng là một điều hạnh phúc.
Chính lúc này đây, điện thoại ở phòng làm việc reng lên.
An Điềm nhìn thấy số gọi đến, nói với Cố Thiên Tuấn: “Lâm Kính Trạch gọi đến kìa.”
“Em có phiền không?” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra tỏ ý muốn cúp máy.
“Không.” An Điềm lắc đầu, những chuyện làm ăn cô không có hứng thú hỏi đến.
Cố Thiên Tuấn đành đứng dậy, nghe điện thoại: “A lô, Kính Trạch.”
“Anh ba, hôm nay em thấy đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh.” Lâm Kính Trạch cầm điện thoại, ngập ngừng nói.
“Ừ, “ Cố Thiên Tuấn gật đầu, “Cậu nói tiếp đi.”
“Đi với...” Lâm Kính Trạch dừng lại một chút, “Đi với Thẩm Sở Hà đấy. Bây giờ Thẩm Sở Hà là thành viên quan trọng ở nhóm dự án, em cảm thấy phải nói chuyện này cho anh biết.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Cố Thiên Tuấn cười nhẹ, anh biết là An Điềm đã tác hợp cho Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ cùng đi ăn cơm.
Nhưng An Điềm hoặc Kính Trạch đều không biết, Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau.
Bất luận thế nào, Cố Thiên Tuấn cũng rất vui vì Lâm Kính Trạch đã gọi điện cho mình vì chuyện này.
“Ừ, vậy thì tốt, “ Lâm Kính Trạch gật đầu, “Anh ba, em cảm thấy lần này Cố Thiên Kỳ đến thành phố H, nhất định không đơn giản đâu, nên chúng ta phải cảnh giác một chút thì hơn.”
“Những gì cậu nói tôi đều sẽ chú ý mà.”
“Ừ, vậy thì tốt, cũng không có chuyện gì khác, em...”
“Anh!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe Lâm Kính Trạch muốn cúp máy, vội nhỏ tiếng ngăn lại.
Lâm Kính Trạch thấy Lâm Hiểu Hiểu như muốn nói gì đó, bèn nói với Cố Thiên Tuấn ở đầu bên kia: “Anh ba, xin lỗi, anh đợi em một chút.”
Lâm Kính Trạch che điện thoại lại, nhìn qua Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, sao vậy?”
“Em...” Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng, cuối cùng nhỏ tiếng nói, “Anh có thể hỏi anh ba, dạo này An Điềm thế nào không? Sức khỏe tốt hơn chưa?”
Lâm Kính Trạch nhìn đứa em gái dè dặt như vậy, anh thở dài, rồi nói với Cố Thiên Tuấn: “Anh ba, Hiểu Hiểu muốn hỏi, dạo này An Điềm thế nào rồi?”
Cố Thiên Tuấn cầm điện thoại, quay đầu về lại nhìn An Điềm đang ăn chiếc bánh ngọt, cười nói: “Cô ấy khỏe, sức khỏe hồi phục kha khá rồi, ăn uống mạnh lắm.”
An Điềm đang cầm chiếc bánh ngọt cau mày, trong lòng ngờ vực: Chẳng phải Cố Thiên Tuấn đang nói mình đó sao?
Nghe Cố Thiên Tuấn trả lời như vậy, Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, dù sao thì chuyện cô cảm thấy có lỗi với An Điềm không phải là chuyện mà một hai ngày có thể vơi đi được. Biết được gần đây An Điềm vẫn sống tốt, Lâm Hiểu Hiểu cũng yên tâm rồi.
“Thế anh này, anh có thể hỏi anh ba dạo này An Điềm bận gì thế?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn Lâm Kính Trạch bằng ánh mắt mong chờ.
Lâm Kính Trạch gật đầu, lại nói với Cố Thiên Tuấn ở đầu bên kia: “Anh ba, phiền anh rồi, làm anh khó lắm phải đâu chuyện đùa, anh có thể nói cho em biết dạo này An Điềm đang làm gì không?”
Cố Thiên Tuấn cười, anh biết những vấn đề Lâm Kính Trạch hỏi đều là những vấn đề mà Lâm Hiểu Hiểu muốn hỏi.
Gần đây quả thực Lâm Hiểu Hiểu trở nên hiểu chuyện lắm, cũng không ngang ngạnh như xưa, nên những chuyện của An Điềm, có nói cho cô ấy biết cũng không sao.
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn quay đầu lại nhìn An Điềm: “An Điềm, gần đây định làm gì?”
“Không làm gì cả.” An Điềm lắc đầu, “Chỉ là chủ nhật này định cùng Sở Hà đi đến bệnh viện thăm Doanh Doanh thôi, chúng em còn mua cả nước hoa, chút nữa cho anh xem.”
“Được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, nói với Lâm Kính Trạch ở đầu bên kia, “Chỉ có như vậy thôi.”
Đương nhiên là Lâm Hiểu Hiểu cũng nghe được giọng của An Điềm trong điện thoại, nên gật đầu với Lâm Kính Trạch, cho thấy mình biết như vậy cũng đủ rồi.
“Vâng.” Lâm Kính Trạch thấy biểu cảm của Lâm Hiểu Hiểu, nói với Cố Thiên Tuấn ở đầu kia, “Cảm ơn, anh ba, anh chăm An Điềm đi, em cúp máy đây.”
“Ừ,” Cố Thiên Tuấn gật đầu, đặt điện thoại về vị trí ban đầu.
“Lâm Kính Trạch gọi đến làm gì thế?” Sau khi An Điềm ăn vài cái bánh ngọt, thảnh thơi ngồi dựa vào chiếc ghế da thư giãn, nhàn nhã hỏi.
“Chỉ là một số chuyện kinh doanh thôi.” Cố Thiên Tuấn không hề nói nội dung cuộc gọi cho An Điềm biết, điều An Điềm cần làm là ăn uống vui vẻ thoải mái thôi.
“Được rồi.” An Điềm nhún vai, cũng không tiếp tục hỏi, “Đúng rồi, vừa nãy tôi nói đưa anh xem nước hoa, anh đợi nhé, bây giờ tôi đi lấy.”
“Không cần đâu.” Cố Thiên Tuấn đi về trước, đưa tay ra bế An Điềm lên sofa, “Bây giờ còn có một chuyện quan trọng hơn chuyện xem nước hoa.”
“Chuyện gì quan trọng phải làm bây giờ chứ?” An Điềm dựa vào sofa hỏi.
Cố Thiên Tuấn trực tiếp đè lên cô, hôn lên môi cô, dịu dàng nói: “Tạo em bé...”
Nhưng An Điềm và Cố Thiên Tuấn đều không biết là, cuộc đối thoại của hai người đã bị Ninh Tuyết Tuyết đứng ngoài cửa nghe thấy hết.
Ninh Tuyết Tuyết áp tai vào cửa suốt, cô ta nheo mắt cảm thấy tài ly gián của An Điềm quá là lợi hại, chỉ cần vài câu đã khiến anh Thiên Tuấn đưa mình đi rồi.
Nếu cô đã thích giở trò như vậy thì cũng đừng trách sao tôi độc ác không khách sáo nữa! An Điềm, cứ đợi mà xem đi, vẫn chưa biết được đến cuối cùng ai thắng ai thua đâu!
Ninh Tuyết Tuyết nhìn cánh cửa phòng làm việc cười lạnh một cái, sau đó quay người đi, vừa đi về phòng ngủ mình vừa lấy điện thoại ra.
“A lô, bố ơi, bố cho con số điện thoại chú Vương ở thành phố H được không?”
“Con gặp chuyện cần chú Vương giúp đỡ sao?”
“Vâng, anh Thiên Tuấn bận rộn cả ngày, con không muốn vì việc nhỏ này mà làm phiền anh ấy, tự con lo liệu được ạ. Dạ vâng, bố gửi số điện thoại chú Vương cho con nhé!”
Ninh Tuyết Tuyết vừa cười nhếch miệng vừa đóng cửa lại.
Lúc này đây, An Điềm vốn không biết gì về kế hoạch của Ninh Tuyết Tuyết đã không còn giận Cố Thiên Tuấn nữa, cô ngồi lên chiếc ghế của Cố Thiên Tuấn, cầm chiếc bánh ngọt mà Ninh Tuyết Tuyết mang đến lên, cắn một miếng: Ồ, tuy là đồ của Ninh Tuyết Tuyết mang đến, nhưng ngon thật đấy.
“Chiều hôm nay làm gì? Lúc anh tan làm về lại không thấy em vậy.” Cố Thiên Tuấn ngồi đối diện An Điềm, ánh mắt trìu mến: Người phụ nữ nhỏ bé này ngồi trước một cái bàn làm việc rộng, không hề quan tâm đến hình tượng mà ăn uống thoải mái miệng, bộ dạng thật khiến người ta phải phì cười.
“Tôi đã tác hợp cho Thiên Kỳ và Sở Hà!” An Điềm uống một ngụm trà, đắc ý nói, “Anh nói đi, có phải tôi có số làm bà mai không? Tác hợp một mối nhân duyên tốt, đây là một việc làm công đức đấy!”
“Tác hợp Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà?” Cố Thiên Tuấn xoa cằm, cảm thấy việc này rất thú vị.
“Đúng vậy!” An Điềm gật đầu, “Chuyện tốt đẹp nhất trên đời này chẳng phải chính là những người yêu nhau sẽ ở bên nhau sao!”
“Thế à?” Cố Thiên Tuấn cười nhẹ, “Cũng không biết là những người yêu nhau mà em nói có thực sự ở bên nhau không.”
“Cái miệng quạ của anh, bây giờ mọi chuyện đều rất tốt đẹp, đừng nói những câu mất hứng như vậy!” An Điềm lườm Cố Thiên Tuấn một cái.
“Được được được, em nói gì cũng được.” Cố Thiên Tuấn nhún vai, anh còn cầu mong gì hơn là Cố Thiên Kỳ không làm phiền An Điềm nữa.
Cố Thiên Tuấn vừa cười vừa ngắm nhìn An Điềm với nhiều sắc thái, cảm thấy nói chuyện với cô cũng là một điều hạnh phúc.
Chính lúc này đây, điện thoại ở phòng làm việc reng lên.
An Điềm nhìn thấy số gọi đến, nói với Cố Thiên Tuấn: “Lâm Kính Trạch gọi đến kìa.”
“Em có phiền không?” Cố Thiên Tuấn đưa tay ra tỏ ý muốn cúp máy.
“Không.” An Điềm lắc đầu, những chuyện làm ăn cô không có hứng thú hỏi đến.
Cố Thiên Tuấn đành đứng dậy, nghe điện thoại: “A lô, Kính Trạch.”
“Anh ba, hôm nay em thấy đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh.” Lâm Kính Trạch cầm điện thoại, ngập ngừng nói.
“Ừ, “ Cố Thiên Tuấn gật đầu, “Cậu nói tiếp đi.”
“Đi với...” Lâm Kính Trạch dừng lại một chút, “Đi với Thẩm Sở Hà đấy. Bây giờ Thẩm Sở Hà là thành viên quan trọng ở nhóm dự án, em cảm thấy phải nói chuyện này cho anh biết.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Cố Thiên Tuấn cười nhẹ, anh biết là An Điềm đã tác hợp cho Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ cùng đi ăn cơm.
Nhưng An Điềm hoặc Kính Trạch đều không biết, Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau.
Bất luận thế nào, Cố Thiên Tuấn cũng rất vui vì Lâm Kính Trạch đã gọi điện cho mình vì chuyện này.
“Ừ, vậy thì tốt, “ Lâm Kính Trạch gật đầu, “Anh ba, em cảm thấy lần này Cố Thiên Kỳ đến thành phố H, nhất định không đơn giản đâu, nên chúng ta phải cảnh giác một chút thì hơn.”
“Những gì cậu nói tôi đều sẽ chú ý mà.”
“Ừ, vậy thì tốt, cũng không có chuyện gì khác, em...”
“Anh!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe Lâm Kính Trạch muốn cúp máy, vội nhỏ tiếng ngăn lại.
Lâm Kính Trạch thấy Lâm Hiểu Hiểu như muốn nói gì đó, bèn nói với Cố Thiên Tuấn ở đầu bên kia: “Anh ba, xin lỗi, anh đợi em một chút.”
Lâm Kính Trạch che điện thoại lại, nhìn qua Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, sao vậy?”
“Em...” Lâm Hiểu Hiểu nghiến răng, cuối cùng nhỏ tiếng nói, “Anh có thể hỏi anh ba, dạo này An Điềm thế nào không? Sức khỏe tốt hơn chưa?”
Lâm Kính Trạch nhìn đứa em gái dè dặt như vậy, anh thở dài, rồi nói với Cố Thiên Tuấn: “Anh ba, Hiểu Hiểu muốn hỏi, dạo này An Điềm thế nào rồi?”
Cố Thiên Tuấn cầm điện thoại, quay đầu về lại nhìn An Điềm đang ăn chiếc bánh ngọt, cười nói: “Cô ấy khỏe, sức khỏe hồi phục kha khá rồi, ăn uống mạnh lắm.”
An Điềm đang cầm chiếc bánh ngọt cau mày, trong lòng ngờ vực: Chẳng phải Cố Thiên Tuấn đang nói mình đó sao?
Nghe Cố Thiên Tuấn trả lời như vậy, Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, dù sao thì chuyện cô cảm thấy có lỗi với An Điềm không phải là chuyện mà một hai ngày có thể vơi đi được. Biết được gần đây An Điềm vẫn sống tốt, Lâm Hiểu Hiểu cũng yên tâm rồi.
“Thế anh này, anh có thể hỏi anh ba dạo này An Điềm bận gì thế?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn Lâm Kính Trạch bằng ánh mắt mong chờ.
Lâm Kính Trạch gật đầu, lại nói với Cố Thiên Tuấn ở đầu bên kia: “Anh ba, phiền anh rồi, làm anh khó lắm phải đâu chuyện đùa, anh có thể nói cho em biết dạo này An Điềm đang làm gì không?”
Cố Thiên Tuấn cười, anh biết những vấn đề Lâm Kính Trạch hỏi đều là những vấn đề mà Lâm Hiểu Hiểu muốn hỏi.
Gần đây quả thực Lâm Hiểu Hiểu trở nên hiểu chuyện lắm, cũng không ngang ngạnh như xưa, nên những chuyện của An Điềm, có nói cho cô ấy biết cũng không sao.
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn quay đầu lại nhìn An Điềm: “An Điềm, gần đây định làm gì?”
“Không làm gì cả.” An Điềm lắc đầu, “Chỉ là chủ nhật này định cùng Sở Hà đi đến bệnh viện thăm Doanh Doanh thôi, chúng em còn mua cả nước hoa, chút nữa cho anh xem.”
“Được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, nói với Lâm Kính Trạch ở đầu bên kia, “Chỉ có như vậy thôi.”
Đương nhiên là Lâm Hiểu Hiểu cũng nghe được giọng của An Điềm trong điện thoại, nên gật đầu với Lâm Kính Trạch, cho thấy mình biết như vậy cũng đủ rồi.
“Vâng.” Lâm Kính Trạch thấy biểu cảm của Lâm Hiểu Hiểu, nói với Cố Thiên Tuấn ở đầu kia, “Cảm ơn, anh ba, anh chăm An Điềm đi, em cúp máy đây.”
“Ừ,” Cố Thiên Tuấn gật đầu, đặt điện thoại về vị trí ban đầu.
“Lâm Kính Trạch gọi đến làm gì thế?” Sau khi An Điềm ăn vài cái bánh ngọt, thảnh thơi ngồi dựa vào chiếc ghế da thư giãn, nhàn nhã hỏi.
“Chỉ là một số chuyện kinh doanh thôi.” Cố Thiên Tuấn không hề nói nội dung cuộc gọi cho An Điềm biết, điều An Điềm cần làm là ăn uống vui vẻ thoải mái thôi.
“Được rồi.” An Điềm nhún vai, cũng không tiếp tục hỏi, “Đúng rồi, vừa nãy tôi nói đưa anh xem nước hoa, anh đợi nhé, bây giờ tôi đi lấy.”
“Không cần đâu.” Cố Thiên Tuấn đi về trước, đưa tay ra bế An Điềm lên sofa, “Bây giờ còn có một chuyện quan trọng hơn chuyện xem nước hoa.”
“Chuyện gì quan trọng phải làm bây giờ chứ?” An Điềm dựa vào sofa hỏi.
Cố Thiên Tuấn trực tiếp đè lên cô, hôn lên môi cô, dịu dàng nói: “Tạo em bé...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook