60486.“Cố Thiên Tuấn là tổng tài tập đoàn Cố Thị, mặt lúc nào cũng không cảm xúc là chuyện bình thường.” Thẩm Sở Hà phân tích nói, “Cậu cứ giấu tài như vậy, cứ giả làm một sinh viên năm tư không có năng lực, Cố Thiên Tuấn có cảnh giác đến đâu thì cũng đã tin năm sáu phần rồi chứ! Thiên Kỳ, cậu đừng để tâm quá, có thể anh ta chưa biểu hiện ra mà thôi.”

“Chuyện này mình cũng không chắc lắm.” Cố Thiên Kỳ trầm ngâm một lát, “Nhưng sau này vẫn phải chú ý hơn.”

Thẩm Sở Hà gật đầu, nhìn Cố Thiên Kỳ với nhiều tâm tư rồi hỏi: “Vậy thời gian trước đó, những tài liệu cấp dưới mà trước đây Chu Hán Khanh đưa cậu, cậu đã xem qua chưa?”

“Xem rồi.”

Thẩm Sở Hà lại bỏ dao nĩa xuống, mong đợi hỏi: “Kết quả thế nào rồi?”

“Cũng tạm được.” Cố Thiên Kỳ nhâm nhi ly rượu, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Danh sách mà Chu Hán Khanh đưa mình, mình đều nhờ Susan đối chiếu qua rồi, phát hiện những người bên cạnh Chu Hán Khanh, đa số đều đã bị Cố Thiên Tuấn cho thôi việc rồi, nhưng vẫn còn một vài người ẩn nấp khá kín.”

“Vậy những người đó có giá trị lợi dụng không?” Khi Thẩm Sở Hà nói đến những chuyện này, đôi mắt sắc xảo hẳn lên.

“Có hai người ở vị trí hội đồng quản trị cũng khá được, bây giờ mình bắt đầu thương lượng, chắc là sẽ không vấn đề gì.” Cố Thiên Kỳ vuốt nhẹ cằm, ánh mắt xa xăm, “Nhưng, với tình hình hiện tại của mình, dù có thêm sự giúp đỡ của hai người họ thì phần thắng cũng không nhiều.”

Ánh mắt vốn đang mong đợi của Thẩm Sở Hà lắng xuống, hỏi: “Thế không còn cách nào khác sao?”

“Cũng không phải là không có cách...” Cố Thiên Kỳ nói đến đây, đột nhiên có chút nghi hoặc, “Sao cậu lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này thế?”

“Mình...” Thẩm Sở Hà cười, “Mình vốn dĩ rất quan tâm chuyện này mà! Sao lại nói là đột nhiên chứ?”

Cố Thiên Kỳ nhìn Thẩm Sở Hà, tuy Thẩm Sở Hà luôn tham gia vào việc này, nhưng hôm nay lại đặc biệt quan tâm đến.

“Cậu đừng quên, mục đích mình đến thành phố H này chính là để giúp cậu!” Thẩm Sở Hà cười, “Được rồi, đừng cứ nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ đó, mau nói mình biết, cậu còn cách nào khác không?”

Cố Thiên Kỳ chăm chú nhìn Thẩm Sở Hà vài giây, rồi mới chuyển hướng khác: Theo sự hiểu biết của mình về Thẩm Sở Hà, dù cô ấy có suy nghĩ gì khác đi nữa, với mức độ thông minh của cô ấy, cũng sẽ không làm ra việc gì ngu ngốc cả.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Kỳ lại quay lại với việc chính, tiếp tục nói: “Chu Hán Khanh trên thương trường bao năm nay rồi, đương nhiên sẽ quen biết một số người, cũng sẽ biết được điểm yếu của một số người. Một thành viên lão làng quyền cao chức lớn trong hội đồng quản trị của tập đoàn Cố Thị, một số điểm yếu của ông ấy đã bị Chu Hán Khanh biết được, chỉ là, anh ta vẫn chưa thu thập đủ chứng cứ.”

“Thế sao?” Thẩm Sở Hà vui mừng nhìn Cố Thiên Kỳ, nói, “Thế thì chúng ta phải nhanh chóng nắm thóp người đó, đến lúc đó mọi việc sẽ dễ dàng hơn rồi!”

“Không vội.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu, “Hai người có thể lợi dụng đó, mới miễn cường đồng ý giúp chúng ta thôi, nhưng thành viên lão làng trong hội đồng quản trị đó thì phải tính kế lâu dài.”

“Thiên Kỳ, cậu nắm bắt thời gian được không?” Thẩm Sở Hà bất ngờ nắm tay đang để trên bàn của Cố Thiên Kỳ, vô cùng nghiêm túc nói.

“Tại sao phải nắm bắt thời gian? Cậu đã nghĩ ra kế hoạch hay gì rồi sao?”

Thẩm Sở Hà nghiến răng, cô nhớ lại vẻ mặt có nhiều tâm tư hôm đó của Ninh Tuyết Tuyết. Cuối cùng lắc đầu phủ định: “Không, mình chỉ cảm thấy có một số việc phải nhanh chóng giải quyết.”

“Biết rồi.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, “Cậu nói đúng, có một số việc phải giải quyết thật nhanh.”

Bây giờ tình cảm giữa Nhiên Nhiên và Cố Thiên Tuấn đã tốt lắm rồi, nếu mình không nắm bắt thời gian hành động, thì tình cảm của họ càng lúc càng sâu đậm.

“Ừ.” Thẩm Sở Hà nhìn bộ mặt anh tuấn của Cố Thiên Kỳ, vui vẻ gật đầu, sau đó rút tay về.

Cố Thiên Kỳ cũng gật đầu, không nói gì nữa.

“Sở Hà!”

Đang lúc không khí giữa Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ vừa hài hòa được một chút, một giọng nói quen thuộc đã phá vỡ sự hài hòa đó.

Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ cùng lúc quay đầu, phát hiện Lâm Kính Trạch và Lâm Hiểu Hiểu đứng đó không xa.

Thẩm Sở Hà sững sờ một lúc rồi gật đầu ra hiệu với Cố Thiên Kỳ, hai người đứng lên cùng lúc, mỉm cười và nhìn về phía Lâm Kính Trạch và Lâm Hiểu Hiểu đang đi đến.

“Anh Kính Trạch!” Thẩm Sở Hà chào hỏi Lâm Kính Trạch rất tự nhiên, sau đó lại nhìn qua Lâm Hiểu Hiểu, “Hiểu Hiểu, lâu rồi không gặp! Dạo này xinh đẹp thế!”

Lâm Hiểu Hiểu nhìn Thẩm Sở Hà bằng ánh mắt phức tạp, miễn cưỡng cười với cô.

Tuy Lâm Kính Trạch đã tha thứ cho chuyện Thẩm Sở Hà lợi dụng Lâm Kính Trạch, nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn nhớ rất rõ.

Nếu không vì trải chuyện của An Điềm, tính cách ngang ngạnh của Lâm Hiểu Hiểu cũng thay đổi đi nhiều, thì cô nhất định sẽ cho Thẩm Sở Hà biết tay.

Nhưng trong lòng Lâm Hiểu Hiểu vẫn không có thiện cảm với Thẩm Sở Hà, cô cũng không biết tại sao Thẩm Sở Hà có thể giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười nói vui vẻ chào hỏi mình và anh mình như vậy.

Khi Lâm Hiểu Hiểu và Thẩm Sở Hà nhìn nhau, Lâm Kính Trạch và Cố Thiên Kỳ đã quan sát đánh giá đối phương vài lần.

Cố Thiên Kỳ vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông trước mặt là Lâm Kính Trạch, hình như là bạn tốt với anh mình, đại thiếu gia của tập đoàn trang sức Lâm Thị, tuy bình thường cà lơ phất phơ, nhưng bản lĩnh không thể xem thường được.

Lúc đầu Thẩm Sở Hà trươc khi đến thành phố H, từng đề nghị anh lợi dụng Lâm Kính Trạch để đối phó với tập đoàn Cố Thị

Lúc đó Cố Thiên Kỳ vẫn chưa hiểu rõ về Lâm Kính Trạch, nên không đồng ý với đề nghị của Thẩm Sở Hà, bây giờ xem ra, quyết định của anh là đúng, tuy Lâm Kính Trạch có thiện cảm vớ Sở Hà, nhưng tuyệt đối không phải là loại người tùy tiện bán đứng bạn bè.

Nhưng Lâm Kính Trạch không hề quen biết Cố Thiên Kỳ, gần đây anh chỉ lo chăm sóc đứa em gái Lâm Hiểu Hiểu, và cũng chỉ liên hệ công việc ở công ty với Cố Thiên Tuấn, tuy có nghe nói đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh ba đến rồi, nhưng cũng chưa gặp mặt bao giờ.

Lâm Kính Trạch bây giờ chỉ xem Cố Thiên Kỳ là một người đàn ông có quan hệ rất tốt với Thẩm Sở Hà.

Nhưng, chỉ dựa vào điểm này, Lâm Kính Trạch cũng bất thình lình có chút cảnh giác với Cố Thiên Kỳ: Chàng thanh niên này nhìn có vẻ trạc tuổi với Sở Hà, nhưng khí chất phát ra, ngay cả bản thân mình cũng khó bì được.

Còn nhớ Sở Hà từng nói, cô từ Mỹ đến thành phố H là vì một người bạn, có phải chính là người trước mặt này không?

“Sở Hà, đây là...” Lâm Kính Trạch cười với Thẩm Sở Hà, chủ động hỏi.

“À, cậu ấy là Thiên Kỳ, bạn thân của em, cũng là bạn học cấp ba!”

“Chào anh, tôi là Cố Thiên Kỳ, “ Cố Thiên Kỳ đưa tay ra trước mặt Lâm Kính Trạch, lúc Lâm Kính Trạch bắt tay mình, anh chậm rãi nói, “Là em trai của Cố Thiên Tuấn chủ tịch tập đoàn Cố Thị.”

Cố Thiên Kỳ vừa dứt lời thì một cảm giác rất rõ ràng, tay của Lâm Kính Trạch cứng lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương