60484.Ở bên này, An Điềm vừa ra đến cổng liền nhìn thấy Cố Thiên Kỳ đang đi về phía mình. Anh mặc một bộ vest đen vừa vặn, trước ngực và cổ tay áo còn được thêu những hoa văn đặc biệt, trông đầy tính nghệ thuật.

Kiểu tóc của Cố Thiên Kỳ cũng đã thay đổi, mái tóc thường ngày che phủ đôi chân mày lưỡi mác lúc này đã được vuốt lên, để lộ đôi chân mày tuấn tú.

Cố Thiên Kỳ như vậy nhìn càng giống Cố Thiên Tuấn hơn, đều là lông mày lưỡi mác, đường nét khuôn mặt rõ ràng. Điều này làm anh bớt đi rất nhiều cảm giác trẻ trung, nhưng lại có thêm chút trầm tĩnh và sâu sắc.

An Điềm nhất thời hơi sững sỡ. Cô mím chặt môi, cuối cùng cũng nhận thức được: Thiên Kỳ dường như không còn là một đứa trẻ nữa.

Lúc này, Cố Thiên Kỳ đã đi đến trước mặt An Điềm. Anh quan sát cô từ đầu đến chân, trong ánh mắt chân thành đó đầy dịu dàng: “Nhiên Nhiên, hôm nay chị ăn mặc thật đẹp.”

An Điềm bỗng cảm thấy buồn cười. Mình chỉ mặc đại một chiếc váy thôi mà, ngay cả trang điểm cũng không. Cậu ấy dẻo miệng như vậy, sau này theo đuổi Sở Hà, nhất định sẽ mã đáo thành công!

An Điềm vỗ vai Cố Thiên Kỳ như thể được an ủi rồi nói: “Hôm nay em mặc cũng đẹp trai lắm!”

Cố Thiên Kỳ mỉm cười dịu dàng rồi đưa cánh tay mình lên: “Chị An Điềm xinh đẹp, hãy cùng em dùng bữa tối nhé!”

An Điềm thấy Cố Thiên Kỳ rất vui, liền ngay lập tức đưa tay ra khoác tay anh đi về phía trước: Chờ đến khi Thiên Kỳ biết Sở Hà sẽ cùng ăn tối với cậu ấy, chắc cậu ấy sẽ còn vui hơn nữa!

Cứ thế, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người họ đã đi đến chỗ bàn ăn được đặt trước.

Lúc này, An Điềm quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng với những góc cạnh rõ ràng của Cố Thiên Kỳ, bắt đầu chuẩn bị sẵn lời thoại cho mình.

“Nhiên Nhiên à, phải chị có gì định nói với em không?” Cố Thiên Kỳ nhếch khóe miệng lên, anh biết Nhiên Nhiên không thể nào mời mình dùng bữa tối mà không có lý do.

Nhưng, dù là lý do gì, Nhiên Nhiên có thể cùng ăn cơm với anh, anh đã thấy vui lắm rồi. Dù Nhiên Nhiên có nói gì, anh cũng sẽ sẵn lòng đồng ý.

“Ờ, nếu đã bị em nhìn ra thì chị sẽ nói thẳng vậy.” An Điềm ho nhẹ một tiếng rồi vui vẻ nói: “Thiên Kỳ à, em có biết mọi chuyện rất trùng hợp không? Vừa rồi khi chị đến đây, chị vô tình nhìn thấy Thẩm Sở Hà cũng đến đây dùng bữa một mình đấy!”

Nghe thấy An Điềm nhắc đến tên Thẩm Sở Hà, khóe miệng nãy giờ vẫn cong lên của Cố Thiên Kỳ bỗng mím chặt lại. Anh dừng bước, quay người lại nhìn nghiêm túc vào An Điềm: “Vậy thì sao? Chị muốn nói gì?”

An Điềm bị biểu cảm nghiêm túc bất ngờ của Cố Thiên Kỳ làm cho giật mình. Cô há miệng ra và hỏi: “Thiên Kỳ à, nghe đến tên của Sở Hà, chẳng phải em nên vui sao? Bây giờ em nghiêm túc như thế, chị… chị tự nhiên có chút lo sợ đó.”

Cố Thiên Kỳ cúi mắt xuống hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cho cơn giận của mình quá rõ rệt: “Đâu có, em đâu có nghiêm túc, em chỉ hơi ngạc nhiên tại sao chị lại đột nhiên nhắc đến Thẩm Sở Hà thôi. Nếu chị muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”

An Điềm hơi ngây người ra, rồi nói như thể che giấu vì chột dạ: “Không phải chị muốn nói gì, nhưng sự việc rõ ràng là như thế. Còn em nói vậy, giống như đang nói chị đã có âm mưu từ trước vậy!”

Tuy đúng là có âm mưu từ trước thật. Trong lòng An Điềm bất an nên thầm nói thêm một câu.

“Tốt, chị không có âm mưu từ trước.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, có chút bất lực.

Nhưng vì để Nhiên Nhiên của mình không cảm thấy ngại, anh chỉ có thể tiếp tục phối hợp mà diễn tiếp: “Nhiên Nhiên à, chị nói chị vừa gặp Thẩm Sở Hà, sau đó thì sao?”

“Sau đó…” An Điềm chột dạ nên hơi căng thẳng, nên những câu thoại đã tập sẵn với Thẩm Sở Hà từ trước đều đã quên hết. Cô suy nghĩ một lúc rồi mới gượng gạo nói: “Sau đó, chị nhớ ra em từng nói với chị rằng em thích Sở Hà, cho nên chị đã mời Sở Hà qua ngồi chung với chúng ta luôn! Đến lúc đó, chị sẽ tìm cơ hội rời khỏi, như vậy hai người sẽ có thể ở riêng với nhau rồi!”

An Điềm nói đến đây thì tâm trạng dần trở nên nhẹ nhõm: Để tác hợp cho niềm vui của người khác, nói vài lời nói dối thiện ý thì đâu có là gì!

Cô đắc ý vỗ vai Cố Thiên Kỳ và hỏi: “Sao hả? Cố Thiên Kỳ, chị cũng đủ thiện chí đấy chứ?”

Cố Thiên Kỳ nhìn vào vẻ mặt cười nói mà không hề biết gì của An Điềm, rồi dần dần thu lại ánh mắt của mình. Anh biết việc này không hề đơn giản như thế, chỉ có điều, anh đang không thể nói gì với Nhiên Nhiên.

Cố Thiên Kỳ khẽ hít vào một hơi rồi gật đầu: “Cám ơn chị, Nhiên Nhiên.”

“Đừng khách sáo!” An Điềm nghe thấy Cố Thiên Kỳ nói cảm ơn mình, tâm trạng cô mới hoàn toàn nhẹ nhõm. Cô kéo cánh tay Cố Thiên Kỳ, tiếp tục đi về trước: “Chúng ta đi thôi.”

Cố Thiên Kỳ gật đầu, rồi cùng An Điềm bước vào bên trong nhà hàng.

Thẩm Sở Hà nãy giờ vẫn đứng ở cửa nhà hàng để chờ An Điềm và Cố Thiên Kỳ. Thấy hai người đã đi đến, cô liền lập tức đứng dậy tiến đến chào đón: “An Điềm!”

Thẩm Sở Hà và An Điềm chào hỏi nhau xong rồi nhìn sang Cố Thiên Kỳ, rụt rè nói: “Thiên Kỳ.”

Biểu hiện đó hoàn toàn là biểu hiện xấu hổ khi gặp được người mình thích.

“Ừm.” Cố Thiên Kỳ lạnh nhạt gật đầu.

Thẩm Sở Hà tất nhiên cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của Cố Thiên Kỳ, thế là cô liền nhìn sang An Điềm với vẻ mặt tủi thân.

An Điềm vội mỉm cười nói với Thẩm Sở Hà: “Đã đến hết rồi thì đừng đứng đây nói chuyện nữa, mau ngồi xuống đi.”

Ba người đi đến trước bàn ăn, Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà vừa ngồi xuống, An Điềm đột nhiên vỗ đầu cái bốp, rồi nói với giọng vô cùng tiếc nuối: “Trời ơi, tự nhiên chị sực nhớ còn một chuyện phải làm, chị phải đi ngay bây giờ đây!”

Cố Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn vào An Điềm: Con người của Nhiên Nhiên thật sự không thích hợp nói dối, biểu cảm và giọng điệu này thật sự quá giả tạo.

“Ơ chị còn bận việc à?” Thẩm Sở Hà cũng cảm thấy An Điềm diễn quá giả tạo, nhưng việc đã đến nước này, cô nghĩ ít nhất cũng phải góp mặt vào, nên đành phải tiếp tục diễn với An Điềm.

“Phải, phải.” An Điềm gật đầu thật mạnh. “Hay, hai người ăn chung bữa này đi ha.”

“Vậy…” Thẩm Sở Hà cũng đứng lên, ánh mắt di chuyển qua lại trên mặt của Cố Thiên Kỳ và An Điềm, rồi chần chừ nói. “Vậy không hay lắm đâu.”

“Vậy rất ổn mà!” An Điềm mỉm cười với Thẩm Sở Hà, sau đó nhìn sang Cố Thiên Kỳ. “Thiên Kỳ à, chị phải đi trước đây, em ở đây cùng Sở Hà nhé.”

Cố Thiên Kỳ mặt không biểu cảm, chỉ liếc nhìn Thẩm Sở Hà: Nếu không phải mình tự nói với Nhiên Nhiên rằng mình thích Thẩm Sở Hà, mình tuyệt đối sẽ không ngồi chung với Thẩm Sở Hà ở đây. Nhưng, nếu mình rời khỏi đây ngay bây giờ, Nhiên Nhiên nhất định sẽ vặn hỏi!

Nghĩ vậy, Cố Thiên Kỳ liền gật đầu với An Điềm, mỉm cười nói: “Được.”

Thẩm Sở Hà nghe thấy câu trả lời của Cố Thiên Kỳ, ngay lập tức mặt mày rạng rỡ. Cô cầm tay An Điềm nói: “Vậy để tôi tiễn cô nhé!”

“Được thôi!” An Điềm cũng gật đầu đầy phối hợp, rồi cùng Thẩm Sở Hà đi về phía cổng nhà hàng.

Chờ đến khi hai người đã đi xa khỏi tầm mắt của Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà mới thả tay An Điềm ra, nụ cười trên mặt vẫn ở đó, nhưng trông có vẻ rất buồn.

“Sở Hà, cô sao thế?” An Điềm nhìn vào Thẩm Sở Hà với đầy vẻ quan tâm. “Thiên Kỳ cũng đã đến rồi, sao cô lại không vui vậy?”

“An Điềm, Thiên Kỳ hình như không thích tôi lắm. Mấy hôm trước cô nói với tôi về việc Thiên Kỳ thích tôi, chuyện đó có thật không?” Thẩm Sở Hà cắn chặt môi, nhìn An Điềm mà ánh mắt rưng rưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương