Vợ Cũ Mất Trí
-
Chương 8: Con Dâu Cao Gia
" Tiểu Khiết?." Cao Bác Văn vội kéo mền lên choàng cô vào trong, nắm lấy bả vai cô.
" Tiểu Khiết, em làm sao vậy?." Anh hỏi.
Cô đưa tay quơ quơ loạn xạ, đẩy mạnh anh ra.
" Đừng...đừng đánh..."
" Đau...đau lắm..."
Lộ Khiết không ngừng lắc đầu, miệng thì cứ lẩm bẩm.
Trước mắt cô bỗng dưng hiện lên hình ảnh một đám người. Trong đó có một tên cầm gậy bóng chày, xông đến chỗ cô.
Hắn ta...hắn ta...đánh một cái thật mạnh vào bụng cô!
" Không...không...cầu xin các người..."
Lộ Khiết la lên, cô đưa tay ôm lấy đầu mình, đau quá...đau đầu quá...
" KHÔNG!!!!"
" Mau gọi bác sĩ đi." Cao lão gia lên tiếng nói.
Quản gia vội gật đầu. Chạy xuống nhà lấy điện thoại gọi bác sĩ.
Cao Bác Văn bàng hoàng khi thấy tùng trạng của cô, Cao phu nhân liền tiến tới, bà đưa tay lên đánh ngất cô.
" Mẹ..." Cao Bác Văn nhìn bà.
" Mau đi mặc quần áo vào đi." Cao phu nhân nhìn anh bảo.
" Mẹ sẽ thay đồ cho con bé." Bà nói tiếp.
" Tôi xuống nhà trước, Bác Văn, mặc quần áo vào rồi xuống nhà nói chuyện với ba"
....
Cao Bác Văn mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống phòng khách, chuyện của Lộ Khiết để lại cho mẹ anh xử lý.
Cao Bác Lâm nhìn con trai mình, ông hỏi:" Con quay lại với Lộ Khiết?."
" Con..."
" Mau nói cho ba biết." Cao Bác Lâm đang cố chất vấn anh.
" Con...mua cô ấy từ sàn đấu giá ở chợ đêm về." Cao Bác Văn đành nói sự thật, có giấu ba mẹ anh cũng không được rồi.
Cứ nghĩ để một thời gian ổn hơn sẽ nói cho cả hai biết, không ngờ ba mẹ anh lại trở về ngay lúc này, sai...sai cả kế hoạch của anh rồi!
" Sàn đấu giá?." Cao Bác Lâm bất ngờ, với người như Lộ Khiết...lại bị lừa rồi đem bán dễ dàng như vậy sao?
" Cô ấy mất trí nhớ rồi, nên mới bị lừa rồi đem bán như thế." Cao Bác Văn biết ông đang nghĩ gì, liền nói trúng vào trông tâm.
" Mất trí nhớ?." Hàng ngàn câu hỏi lại hiện lên đầu ông.
" Chuyện này con chưa kịp điều tra. Con cũng chỉ mới đưa cô ấy về đây vào hôm kia." Cao Bác Văn nói tiếp.
" Vừa tắm cho cô ấy xong...thì mẹ xông vào..."
Anh nói lí nhí, anh cũng không tin rằng lúc nãy bà vung tay đánh cô một cái như vậy.
Nhưng cái tát đó hình như đã kích động đến cô? Trông cô rất hoảng sợ...
Ở trên phòng, Lương Dĩnh Dĩnh cảm thấy có lỗi với con dâu của mình. Bà đã quá tay rồi, chưa suy nghĩ gì đã đánh cô.
Đúng là đến tuổi già này rồi tay còn nhanh hơn não.
Bà đỡ cô ngồi dậy, rồi từ từ mặc quần áo vào cho cô. Thằng nhóc Cao Bác Văn này vẫn còn lương tâm, quần áo trước kia của Lộ Khiết vẫn giữ lại không thiếu bộ nào, chẳng lẽ...bà và ông đã trách nhầm con mình sao?
Nhìn tấm lưng của cô có vài vết sẹo, tuy đã hơi mờ rồi...cơ mà...
Chạm vào con bé này, cảm giác chẳng thấy thịt đâu cả, cả người cứ như được da bọc xương lại thôi.
Quá...quá ốm rồi!
Bà đỡ cô nằm xuống, đưa tay xoa xoa một bên má của cô bị mình tát trúng.
Chắc...đau lắm!
...
Bác sĩ đến sau mười lăm phút, kiểm tra tình hình cho cô xong thì ra khỏi phòng.
" Tình trạng này tôi không thể kiểm tra qua loa tại nhà được, Cao lão gia hãy đưa con dâu mình đến bệnh viện kiểm tra thể trạng cho chính xác."
" Hiện tại theo tôi phán đoán, trước đây cô ấy bị gì đó đả kích nên mới hoảng sợ như vậy theo lời mọi người kể." Bác sĩ đẩy kính lên, bảo.
" Tôi cũng đã kê một số thuốc cho cô ấy uống, thể chất cô ấy cũng rất yếu, nên tẩm bổ nhiều một chút."
" Vâng, cảm ơn bác sĩ." Cao Bác Văn đáp, rồi anh tiễn bác sĩ ra về.
Bác sĩ ra về, anh và ba mẹ ngồi ở phòng khách, cả ba im lặng không nói một tiếng nào.
Im lặng một lúc lâu, bà lên tiếng:" Lúc nãy...mẹ xin lỗi..."
" Bà đấy, đã bảo đừng có nóng nảy như vậy nữa rồi mà." Cao lão gia nhìn bà nhắc nhở.
" Chỉ tại...chỉ tại tôi..."
" Không sao đâu mẹ, mẹ cũng từng nói chỉ coi một mình cô ấy là con dâu của mình thôi mà." Cao Bác Văn vội nói.
" Con lên xem cô ấy thế nào, đợi cô ấy tỉnh dậy con sẽ nói rõ cho Tiểu Khiết nghe, con xin phép."
Anh đứng dậy, xoay lưng đi lên cầu thang.
Còn Cao lão gia và bà ngồi xuống.
" Ông này..." Lương Dĩnh Dĩnh bà nhìn ông.
" Có chuyện gì?."
" Lúc nãy tôi thay quần áo cho con bé, trên người con bé có rất nhiều vết sẹo." Cao phu nhân nói.
" Sẹo?."
" Tôi nghi sau khi con bé li hôn với thằng nhóc nhà mình, đã sống rất cực khổ ngoài kia."
" Ý bà là..." Cao lão gia cau mày.
" Tại sao hai cái thân già này không điều tra một chút nhỉ?." Cao phu nhân nhìn ông, đang ám chỉ điều gì đó.
Cao Bác Lâm đúng là chịu thua vợ mình, ông gật đầu đồng ý.
" Được rồi, cứ làm theo ý bà muốn đi. Nhưng trước tiên nên nấu gì cho con bé ăn đã, tôi thấy con dâu của chúng ta rất gầy rồi đó."
" Điều đó tôi biết, nên là..."
Cao phu nhân kéo ông đứng dậy.
" Hai cái thân già này đi chợ thôi, mua gì đó về nấu cho con dâu tẩm bổ!".
" Tiểu Khiết, em làm sao vậy?." Anh hỏi.
Cô đưa tay quơ quơ loạn xạ, đẩy mạnh anh ra.
" Đừng...đừng đánh..."
" Đau...đau lắm..."
Lộ Khiết không ngừng lắc đầu, miệng thì cứ lẩm bẩm.
Trước mắt cô bỗng dưng hiện lên hình ảnh một đám người. Trong đó có một tên cầm gậy bóng chày, xông đến chỗ cô.
Hắn ta...hắn ta...đánh một cái thật mạnh vào bụng cô!
" Không...không...cầu xin các người..."
Lộ Khiết la lên, cô đưa tay ôm lấy đầu mình, đau quá...đau đầu quá...
" KHÔNG!!!!"
" Mau gọi bác sĩ đi." Cao lão gia lên tiếng nói.
Quản gia vội gật đầu. Chạy xuống nhà lấy điện thoại gọi bác sĩ.
Cao Bác Văn bàng hoàng khi thấy tùng trạng của cô, Cao phu nhân liền tiến tới, bà đưa tay lên đánh ngất cô.
" Mẹ..." Cao Bác Văn nhìn bà.
" Mau đi mặc quần áo vào đi." Cao phu nhân nhìn anh bảo.
" Mẹ sẽ thay đồ cho con bé." Bà nói tiếp.
" Tôi xuống nhà trước, Bác Văn, mặc quần áo vào rồi xuống nhà nói chuyện với ba"
....
Cao Bác Văn mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống phòng khách, chuyện của Lộ Khiết để lại cho mẹ anh xử lý.
Cao Bác Lâm nhìn con trai mình, ông hỏi:" Con quay lại với Lộ Khiết?."
" Con..."
" Mau nói cho ba biết." Cao Bác Lâm đang cố chất vấn anh.
" Con...mua cô ấy từ sàn đấu giá ở chợ đêm về." Cao Bác Văn đành nói sự thật, có giấu ba mẹ anh cũng không được rồi.
Cứ nghĩ để một thời gian ổn hơn sẽ nói cho cả hai biết, không ngờ ba mẹ anh lại trở về ngay lúc này, sai...sai cả kế hoạch của anh rồi!
" Sàn đấu giá?." Cao Bác Lâm bất ngờ, với người như Lộ Khiết...lại bị lừa rồi đem bán dễ dàng như vậy sao?
" Cô ấy mất trí nhớ rồi, nên mới bị lừa rồi đem bán như thế." Cao Bác Văn biết ông đang nghĩ gì, liền nói trúng vào trông tâm.
" Mất trí nhớ?." Hàng ngàn câu hỏi lại hiện lên đầu ông.
" Chuyện này con chưa kịp điều tra. Con cũng chỉ mới đưa cô ấy về đây vào hôm kia." Cao Bác Văn nói tiếp.
" Vừa tắm cho cô ấy xong...thì mẹ xông vào..."
Anh nói lí nhí, anh cũng không tin rằng lúc nãy bà vung tay đánh cô một cái như vậy.
Nhưng cái tát đó hình như đã kích động đến cô? Trông cô rất hoảng sợ...
Ở trên phòng, Lương Dĩnh Dĩnh cảm thấy có lỗi với con dâu của mình. Bà đã quá tay rồi, chưa suy nghĩ gì đã đánh cô.
Đúng là đến tuổi già này rồi tay còn nhanh hơn não.
Bà đỡ cô ngồi dậy, rồi từ từ mặc quần áo vào cho cô. Thằng nhóc Cao Bác Văn này vẫn còn lương tâm, quần áo trước kia của Lộ Khiết vẫn giữ lại không thiếu bộ nào, chẳng lẽ...bà và ông đã trách nhầm con mình sao?
Nhìn tấm lưng của cô có vài vết sẹo, tuy đã hơi mờ rồi...cơ mà...
Chạm vào con bé này, cảm giác chẳng thấy thịt đâu cả, cả người cứ như được da bọc xương lại thôi.
Quá...quá ốm rồi!
Bà đỡ cô nằm xuống, đưa tay xoa xoa một bên má của cô bị mình tát trúng.
Chắc...đau lắm!
...
Bác sĩ đến sau mười lăm phút, kiểm tra tình hình cho cô xong thì ra khỏi phòng.
" Tình trạng này tôi không thể kiểm tra qua loa tại nhà được, Cao lão gia hãy đưa con dâu mình đến bệnh viện kiểm tra thể trạng cho chính xác."
" Hiện tại theo tôi phán đoán, trước đây cô ấy bị gì đó đả kích nên mới hoảng sợ như vậy theo lời mọi người kể." Bác sĩ đẩy kính lên, bảo.
" Tôi cũng đã kê một số thuốc cho cô ấy uống, thể chất cô ấy cũng rất yếu, nên tẩm bổ nhiều một chút."
" Vâng, cảm ơn bác sĩ." Cao Bác Văn đáp, rồi anh tiễn bác sĩ ra về.
Bác sĩ ra về, anh và ba mẹ ngồi ở phòng khách, cả ba im lặng không nói một tiếng nào.
Im lặng một lúc lâu, bà lên tiếng:" Lúc nãy...mẹ xin lỗi..."
" Bà đấy, đã bảo đừng có nóng nảy như vậy nữa rồi mà." Cao lão gia nhìn bà nhắc nhở.
" Chỉ tại...chỉ tại tôi..."
" Không sao đâu mẹ, mẹ cũng từng nói chỉ coi một mình cô ấy là con dâu của mình thôi mà." Cao Bác Văn vội nói.
" Con lên xem cô ấy thế nào, đợi cô ấy tỉnh dậy con sẽ nói rõ cho Tiểu Khiết nghe, con xin phép."
Anh đứng dậy, xoay lưng đi lên cầu thang.
Còn Cao lão gia và bà ngồi xuống.
" Ông này..." Lương Dĩnh Dĩnh bà nhìn ông.
" Có chuyện gì?."
" Lúc nãy tôi thay quần áo cho con bé, trên người con bé có rất nhiều vết sẹo." Cao phu nhân nói.
" Sẹo?."
" Tôi nghi sau khi con bé li hôn với thằng nhóc nhà mình, đã sống rất cực khổ ngoài kia."
" Ý bà là..." Cao lão gia cau mày.
" Tại sao hai cái thân già này không điều tra một chút nhỉ?." Cao phu nhân nhìn ông, đang ám chỉ điều gì đó.
Cao Bác Lâm đúng là chịu thua vợ mình, ông gật đầu đồng ý.
" Được rồi, cứ làm theo ý bà muốn đi. Nhưng trước tiên nên nấu gì cho con bé ăn đã, tôi thấy con dâu của chúng ta rất gầy rồi đó."
" Điều đó tôi biết, nên là..."
Cao phu nhân kéo ông đứng dậy.
" Hai cái thân già này đi chợ thôi, mua gì đó về nấu cho con dâu tẩm bổ!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook