Vợ Cũ Mất Trí
Chương 30: Ích Kỷ

Cao Bác Văn và Lộ Khiết đến bệnh viện. Mạc Hạc Hiên vẫn còn đang cấp cứu, chỉ còn Diệp Ý Lan là được đẩy đến phòng bệnh rồi vì bị thương nhẹ.

Lộ Khiết nghe vậy liền đảm nhận việc chăm sóc Diệp Ý Lan, còn Cao Bác Văn ngồi ở đó, anh nhìn vừa cửa phòng cấp cứu.

" Cậu lo mà sống sót rồi bước ra đây nói rõ cho tôi biết."

Anh lẩm bẩm một mình.

...

Ba giờ sau.

Diệp Ý Lan tỉnh dậy, cô đưa mắt nhìn xung quanh.

" Cô tỉnh rồi..."

Lộ Khiết ngồi cạnh lên tiếng.

" Mạc Hạc Hiên...Mạc Hạc Hiên..."

Diệp Ý Lan nhớ ra anh, cô bật dậy, bả vai truyền đến cảm giác đau.

Cô bị thương ở vai rồi.

" Cô từ từ đi, Mạc Hạc Hiên vẫn còn trong phòng cấp cứu." Lộ Khiết vội đỡ lấy Diệp Ý Lan nói.

Diệp Ý Lan hoảng hốt, cấp cứu...

Anh vì cô mà?!

Lúc giờ nghỉ trưa, Mạc Hạc Hiên đã đến Cao thị và gọi cô ra, bảo muốn cùng cô ăn trưa.

Diệp Ý Lan biết mình từ chối cũng không được, cô đi ra tìm anh.

Cả hai vừa lên xe anh thì bắt đầu cãi cọ. Cô và anh quả thật không thích hợp ở cùng một chỗ, bởi vì nếu ở cùng thì sẽ như nước gặp lửa, cãi nhau không ngừng.

Ngồi một lúc Mạc Hạc Hiên nghe tiếng tích tắc, anh bắt đầu cảm thấy không ổn, vừa kéo cô lại và đẩy cửa ra thì anh liền lao ra ngoài. Xe cũng có tiếng nổ lớn.

Cả người cô nằm trong lòng anh, do lực nổ quá lớn nên anh và cô đều văng ra xa, Mạc Hạc Hiên và cô đều bất tỉnh.

" Anh ấy...anh ấy..."

Diệp Ý Lan bật khóc, nếu cô không cãi cọ với anh, có lẽ cả hai đã vào nhà hàng mà không ngồi đó để đến lúc bom nổ rồi.

...

Lúc sau, Mạc Hạc Hiên cuối cùng cũng được đẩy ra. Do vụ nổ nên lưng Mạc Hạc Hiên bị bỏng nặng, phải điều trị ở bệnh viện một thời gian dài.

Diệp Ý Lan nhận được tin chỉ muốn ngất xỉu, Cao Bác Văn thì không nói gì, chỉ âm thầm tìm bác sĩ điều trị tốt nhất cho Mạc Hạc Hiên.

Lộ Khiết liền chau mày, xe của Mạc Hạc Hiên bị đặt bom sao?

Kẻ nào lại dám gả gan như vậy?

Hắn ta có tận mười lá gan à?

...

Đến tận tối, Mạc Hạc Hiên tỉnh dậy, cả người anh đau nhức, anh nhận ra mình đang nằm sấp lại.

" Ý...Ý Lan..."

Cô đâu rồi? Cô xảy ra chuyện gì sao?

Anh tính động đậy thì Cao Bác Văn tiến vào:" Đừng có động,cậu bị thương rất nặng đấy."

" Cao...Cao Bác Văn à..."

Mạc Hạc Hiên hỏi.

" Phải, người anh em tốt bị cậu dắt mũi đi vòng vòng đây."

Cao Bác Văn kéo ghế lại, ngồi xuống nhìn Mạc Hạc Hiên đang nằm một chỗ. Nếu không phải đang bị thương, anh đã lao đến đấm một phát vào Mạc Hạc Hiên cho hả giận rồi!

Nghe Cao Bác Văn nói vậy, Mạc Hạc Hiên chỉ cười trừ.

Xem ra, đến lúc phơi bày sự thật rồi.

Cạch

Lúc này Lộ Khiết đưa Diệp Ý Lan đến, thấy anh đã tỉnh, cả hai đều thở nhẹ ra.

" Mạc Hạc Hiên..."

Diệp Ý Lan vội vã đi đến, lo lắng hỏi thăm anh.

Thấy cô vẫn bình an, anh cười mãn nguyện vậy.

Cô...không sao rồi. Anh không biết kẻ nào gây thù với mình, nhưng lần này anh lại kéo cô đi cùng mình trên chiếc xe nguy hiểm đó.

Cũng may Diệp Ý Lan không sao, nếu không anh sẽ ân hận suốt đời mất.

" Được rồi, tôi cũng không muốn phá hoại không gian đâu, nhưng đã có mặt đông đủ ở đây rồi, Mạc Hạc Hiên, đến lúc cậu nên nói rõ đi."

Cao Bác Văn đứng dậy nói, anh nhìn Diệp Ý Lan và Mạc Hạc Hiên.

" Anh...anh đang nói gì vậy?." Lộ Khiết vẫn chưa hiểu chuyện gì, cuối cùng điều gì làm Cao Bác Văn hôm nay lạ lẫm như vậy chứ?

" Mạc Hạc Hiên, cậu kéo Tiểu Khiết và tôi vào kế hoạch của cậu..."

" Vì cô gái này đúng không?." Cao Bác Văn hỏi, đưa mắt nhìn Diệp Ý Lan.

Mạc Hạc Hiên chỉ cười.

Diệp Ý Lan nắm chặt tay, cô tiến lên che chắn cho Mạc Hạc Hiên.

" Anh ấy...anh ấy..."

" Ý Lan...đừng nói..." Mạc Hạc Hiên lên tiếng ngăn cản, nếu cô nói hết ra mọi chuyện.

Lộ Khiết đứng đó sẽ xông đến lấy mạng cô thật đấy!

" Mạc Hạc Hiên, anh đừng bảo vệ tôi nữa."

" Đến lúc nên nói cho họ biết rồi." Diệp Ý Lan nói.

Cô quay sang nhìn Cao Bác Văn và Lộ Khiết.

" Thật ra hai năm trước, tôi đã chứng kiến chuyện Lộ Khiết bị đám người đó đánh..."

" Tôi đã chính mắt nhìn thấy, nhưng vì lòng ích kỉ...tôi đã đứng trưng ra đó nhìn cô ấy bị đánh đến trọng thương."

" Lòng ích kỉ đó vì..tôi yêu anh, Cao Bác Văn."

Diệp Ý Lan nhìn Cao Bác Văn nói.

" Tôi ghen tị khi Lộ Khiết kết hôn với anh, tôi ghen tị với cô ấy đủ điều..."

" Đêm đó tôi tình cờ đi ngang, nhìn thấy cô ấy bị bao vây, mặt xấu trong tôi không cho phép tôi làm việc tốt, tôi chỉ chôn chân ở đó...nhìn Lộ Khiết bị đánh."

" Nếu lúc đó tôi gọi cảnh sát hay chạy đến giúp Lộ Khiết, cô ấy có lẽ sẽ không mất đứa bé trong bụng, cũng như không xa cách anh hai năm..."

" Nhưng...tôi..."

Chưa kịp nói xong, Cao Bác Văn đã đi đến, bóp lấy cổ Diệp Ý Lan.

Ánh mắt anh hiện lên sự đáng sợ, tay siết chặt cổ Diệp Ý Lan.

" Cô...nói cái gì?."

" Cao Bác Văn...dừng...dừng tay..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương