Vợ Cũ Mất Trí
-
Chương 13: Hành Động Lạ
Lộ Khiết trở về nhà với bộ dạng mệt mỏi, cô bị bà kéo đi vòng vòng hết chỗ này chỗ khác. Đúng là tiêu tiền ai chẳng thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại..
Anh vẫn mua cô với giá một tỷ, là một tỷ đó...
Số tiền đó có thể giúp đỡ được nhiều trẻ em vô gia cư và mồ côi rồi.
Lộ Khiết nằm trên giường, cô bỗng nhớ lại những ngày mình đi lang thang đầu đường xó chợ.
Ngủ ở công viên, ngủ ở trước cửa nhà của người ta mỗi khi trời mưa, cái lạnh, cái đau lưng đấy cô vẫn nhớ rõ.
Cạch
Cao Bác Văn đẩy cửa đi vào, thấy cô nằm dài trên giường, anh tiến đến ôm lấy cô, hôn nhẹ lên cổ Lộ Khiết.
" Bác...Bác Văn..."
Bị anh chạm vào, cô rùng người lên.
" Em đi cả ngày với mẹ có phải quá mệt rồi không?." Anh dịu dàng hỏi, tay không ngừng sờ soạng cả người cô.
Miệng hỏi cô mệt không, tay chân thì cứ làm trò đồ bại.
Ý gì đây?
" Bác...Bác Văn..."
" Yên nào..." Anh nói nhỏ.
" Nhưng...nhưng đây là ban ngày mà..."
Mỗi lần anh làm chuyện này cô rất ngại ngùng, ban đêm thì không sao, bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, anh lại...anh...
" Ban ngày thì sao? Ban nào mà chẳng kích thích hả?." Cao Bác Văn kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, anh cúi xuống chiếm lấy môi cô.
Một tuần qua, không có đêm nào cô có thể ngủ ngon với anh.
Ai biểu anh nhẫn nhịn suốt hai năm chứ? Bây giờ thì như con sói đói lâu năm ăn thịt liên tục không thể ngừng rồi.
Chỉ tội Lộ Khiết, yếu thế bị anh nuốt trọn hết rồi.
...
Tối.
Lộ Khiết đem cái thân mệt mỏi xuống nhà dùng bữa tối.
Cả buổi anh không ngừng vận động trên giường, cô cũng đâu được nghỉ, kiệt sức đến ngủ quên đi anh mới tha cho cô.
Mệt cả rồi.
Trên cổ cô ngày càng nhiều dấu vết cắn của anh để lại. Cái gì mà như chó con vậy chứ?
Cô cũng không tưởng tượng ra được trước kia anh và cô làm vợ chồng thế nào? Tại sao lại kết hôn với nhau được nữa?
Kết hôn ngay với một người đàn ông có nhu cầu sinh lý mạnh như vậy, không phải mệt chết cái thân nhỏ này của cô rồi không?
Cao phu nhân thấy vết hôn trên cổ cô, bà và ông nhìn nhau cười thầm.
Cả tuần nay vết hôn trên cổ không giảm đi còn tăng thêm, xem ra thằng nhóc Cao Bác Văn này vận động hết mình, thỏa mãn hết lòng rồi.
Sớm cũng sẽ có tin vui thôi.
" Con dâu, mau ăn đi, tẩm bổ nhiều một chút." Cao phu nhân đầy ý tốt, liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
" Mẹ...nhiều quá rồi..." Cô nhìn bà bảo.
" Không sao không sao, ăn nhiều có sức, không phải con cũng đang rất gầy đấy sao?."
" Ăn đi rồi còn mập mạp một chút, phải có da có thịt, sau này dễ dàng sinh con hơn, ha?." Cao phu nhân nhìn Cao Bác Văn, bà đang ám chỉ.
" Mau có cháu cho mẹ bồng!".
Đấy, ánh mắt của bà nói nói vậy đấy!
Cao Bác Văn đang ăn bị bà nhìn lấy mà nghẹn, mẹ à, cũng từ từ thôi...
Lộ Khiết vừa trở về chưa bao lâu. Chuyện sinh con quá nhanh rồi, môi trường sống ở đây cô ấy còn chưa kịp thích nghi mà.
Đấy, đó là ánh mắt anh đang đáp trả bà!
Cao lão gia im lặng nhìn hai mẹ con đang mắt đối mắt. Nhiều khi hai mẹ con này làm ông không hiểu nỗi.
Nói chuyện qua ánh mắt mà hiểu rõ nhau vậy sao? Như vậy quá ăn ý rồi đó?
Lộ Khiết nghe đến chuyện con cái, tay cô bất giác đưa lên xoa bụng mình. Cô cũng không hiểu sao mình hành động như vậy nữa.
Có gì đó...
" Sao vậy Tiểu Khiết?."
Thấy hành động ôm bụng của cô, anh lo lắng hỏi.
Từ lúc về đây anh luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, cả công việc của công ty cũng bỏ lơ luôn.
Trước đó thì là kẻ cuồng công việc, sống chết vì công việc. Bây giờ có vợ bên cạnh cái khác liền.
" Hả...em không sao đâu." Cô vội nói, cầm lại đũa rồi ăn vội ăn vàng.
Anh và ông với bà nhìn nhau, sáu con mắt đang không ngừng nghi hoặc đặt lên người cô.
Sao vậy nhỉ?
...
Cao Bác Văn ngồi ở bàn làm việc, anh mãi mê gõ máy tính không để ý đến bước chân của cô đang tiến gần mình.
Lộ Khiết bất ngờ ôm anh từ đằng sau, nói nhỏ:" Bác Văn..."
Bỏ mẹ!
Cái giọng nói ngọt ngào này làm anh tan cmn chảy rồi!
Cao Bác Văn liền dừng tay, quay đầu lại:" Sao thế? Em muốn cùng nhau vận động nữa à?."
Lộ Khiết nghe đến hai chữ vận động liền sợ xanh mặt, cô vội lắc đầu:" Không...không có..."
Lưng của cô vẫn còn đau do anh lắm đấy!
" Thế thì làm sao nào?." Anh kéo cô lại gần mình, hỏi.
" Em...em muốn..."
" Em muốn giúp đỡ mấy đứa trẻ gặp khó khăn."
Cô dùng hết can đảm nói, cô bây giờ không làm ra tiền, mọi thứ đều thuộc về anh, đề nghị đi làm từ thiện này hơi có vô lý...
" Được thôi, ngày mai anh sẽ bảo thư kí chuẩn bị. Mà em có thể nói lí do cho anh biết tại sao em muốn làm vậy không?." Cao Bác Văn đặt cô ngồi lên đùi mình, dịu dàng hỏi.
" Chỉ...chỉ là trước kia em cũng lang thang, chứng kiến nhiều cảnh trẻ em vô gia cư, không cha không mẹ, bữa đói bữa no..."
" Lúc đấy em cũng không có gì để giúp, chính bản thân cũng không có tiền mua đồ ăn..."
" Chẳng biết làm sao giúp bọn nhỏ cả."
Lộ Khiết nói, trong từng câu từng chữ giống như đang trách bản thân mình vô dụng vậy.
" Tiểu Khiết, không sao rồi." Anh nói, vỗ vỗ nhẹ lưng cô.
Đây là hành động theo thói quen của anh rồi!
" Em bây giờ có thể giúp bọn trẻ rồi."
Anh đưa tay kéo hộc tủ ra, bên trong có hai chiếc thẻ để đó.
Anh cầm lên, đặt vào tay cô:" Em muốn tiêu xài thế nào là tùy em."
" Tiền anh làm ra để em dùng, đừng suy nghĩ gì nhiều."
" Bác...Bác Văn..." Lộ Khiết lấp bấp.
" Bởi vì em là vợ anh!".
" Người phụ nữ của anh chỉ cần tiêu tiền, không cần suy nghĩ gì nhiều cả..."
Anh vẫn mua cô với giá một tỷ, là một tỷ đó...
Số tiền đó có thể giúp đỡ được nhiều trẻ em vô gia cư và mồ côi rồi.
Lộ Khiết nằm trên giường, cô bỗng nhớ lại những ngày mình đi lang thang đầu đường xó chợ.
Ngủ ở công viên, ngủ ở trước cửa nhà của người ta mỗi khi trời mưa, cái lạnh, cái đau lưng đấy cô vẫn nhớ rõ.
Cạch
Cao Bác Văn đẩy cửa đi vào, thấy cô nằm dài trên giường, anh tiến đến ôm lấy cô, hôn nhẹ lên cổ Lộ Khiết.
" Bác...Bác Văn..."
Bị anh chạm vào, cô rùng người lên.
" Em đi cả ngày với mẹ có phải quá mệt rồi không?." Anh dịu dàng hỏi, tay không ngừng sờ soạng cả người cô.
Miệng hỏi cô mệt không, tay chân thì cứ làm trò đồ bại.
Ý gì đây?
" Bác...Bác Văn..."
" Yên nào..." Anh nói nhỏ.
" Nhưng...nhưng đây là ban ngày mà..."
Mỗi lần anh làm chuyện này cô rất ngại ngùng, ban đêm thì không sao, bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, anh lại...anh...
" Ban ngày thì sao? Ban nào mà chẳng kích thích hả?." Cao Bác Văn kéo hai tay cô lên đỉnh đầu, anh cúi xuống chiếm lấy môi cô.
Một tuần qua, không có đêm nào cô có thể ngủ ngon với anh.
Ai biểu anh nhẫn nhịn suốt hai năm chứ? Bây giờ thì như con sói đói lâu năm ăn thịt liên tục không thể ngừng rồi.
Chỉ tội Lộ Khiết, yếu thế bị anh nuốt trọn hết rồi.
...
Tối.
Lộ Khiết đem cái thân mệt mỏi xuống nhà dùng bữa tối.
Cả buổi anh không ngừng vận động trên giường, cô cũng đâu được nghỉ, kiệt sức đến ngủ quên đi anh mới tha cho cô.
Mệt cả rồi.
Trên cổ cô ngày càng nhiều dấu vết cắn của anh để lại. Cái gì mà như chó con vậy chứ?
Cô cũng không tưởng tượng ra được trước kia anh và cô làm vợ chồng thế nào? Tại sao lại kết hôn với nhau được nữa?
Kết hôn ngay với một người đàn ông có nhu cầu sinh lý mạnh như vậy, không phải mệt chết cái thân nhỏ này của cô rồi không?
Cao phu nhân thấy vết hôn trên cổ cô, bà và ông nhìn nhau cười thầm.
Cả tuần nay vết hôn trên cổ không giảm đi còn tăng thêm, xem ra thằng nhóc Cao Bác Văn này vận động hết mình, thỏa mãn hết lòng rồi.
Sớm cũng sẽ có tin vui thôi.
" Con dâu, mau ăn đi, tẩm bổ nhiều một chút." Cao phu nhân đầy ý tốt, liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén cô.
" Mẹ...nhiều quá rồi..." Cô nhìn bà bảo.
" Không sao không sao, ăn nhiều có sức, không phải con cũng đang rất gầy đấy sao?."
" Ăn đi rồi còn mập mạp một chút, phải có da có thịt, sau này dễ dàng sinh con hơn, ha?." Cao phu nhân nhìn Cao Bác Văn, bà đang ám chỉ.
" Mau có cháu cho mẹ bồng!".
Đấy, ánh mắt của bà nói nói vậy đấy!
Cao Bác Văn đang ăn bị bà nhìn lấy mà nghẹn, mẹ à, cũng từ từ thôi...
Lộ Khiết vừa trở về chưa bao lâu. Chuyện sinh con quá nhanh rồi, môi trường sống ở đây cô ấy còn chưa kịp thích nghi mà.
Đấy, đó là ánh mắt anh đang đáp trả bà!
Cao lão gia im lặng nhìn hai mẹ con đang mắt đối mắt. Nhiều khi hai mẹ con này làm ông không hiểu nỗi.
Nói chuyện qua ánh mắt mà hiểu rõ nhau vậy sao? Như vậy quá ăn ý rồi đó?
Lộ Khiết nghe đến chuyện con cái, tay cô bất giác đưa lên xoa bụng mình. Cô cũng không hiểu sao mình hành động như vậy nữa.
Có gì đó...
" Sao vậy Tiểu Khiết?."
Thấy hành động ôm bụng của cô, anh lo lắng hỏi.
Từ lúc về đây anh luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, cả công việc của công ty cũng bỏ lơ luôn.
Trước đó thì là kẻ cuồng công việc, sống chết vì công việc. Bây giờ có vợ bên cạnh cái khác liền.
" Hả...em không sao đâu." Cô vội nói, cầm lại đũa rồi ăn vội ăn vàng.
Anh và ông với bà nhìn nhau, sáu con mắt đang không ngừng nghi hoặc đặt lên người cô.
Sao vậy nhỉ?
...
Cao Bác Văn ngồi ở bàn làm việc, anh mãi mê gõ máy tính không để ý đến bước chân của cô đang tiến gần mình.
Lộ Khiết bất ngờ ôm anh từ đằng sau, nói nhỏ:" Bác Văn..."
Bỏ mẹ!
Cái giọng nói ngọt ngào này làm anh tan cmn chảy rồi!
Cao Bác Văn liền dừng tay, quay đầu lại:" Sao thế? Em muốn cùng nhau vận động nữa à?."
Lộ Khiết nghe đến hai chữ vận động liền sợ xanh mặt, cô vội lắc đầu:" Không...không có..."
Lưng của cô vẫn còn đau do anh lắm đấy!
" Thế thì làm sao nào?." Anh kéo cô lại gần mình, hỏi.
" Em...em muốn..."
" Em muốn giúp đỡ mấy đứa trẻ gặp khó khăn."
Cô dùng hết can đảm nói, cô bây giờ không làm ra tiền, mọi thứ đều thuộc về anh, đề nghị đi làm từ thiện này hơi có vô lý...
" Được thôi, ngày mai anh sẽ bảo thư kí chuẩn bị. Mà em có thể nói lí do cho anh biết tại sao em muốn làm vậy không?." Cao Bác Văn đặt cô ngồi lên đùi mình, dịu dàng hỏi.
" Chỉ...chỉ là trước kia em cũng lang thang, chứng kiến nhiều cảnh trẻ em vô gia cư, không cha không mẹ, bữa đói bữa no..."
" Lúc đấy em cũng không có gì để giúp, chính bản thân cũng không có tiền mua đồ ăn..."
" Chẳng biết làm sao giúp bọn nhỏ cả."
Lộ Khiết nói, trong từng câu từng chữ giống như đang trách bản thân mình vô dụng vậy.
" Tiểu Khiết, không sao rồi." Anh nói, vỗ vỗ nhẹ lưng cô.
Đây là hành động theo thói quen của anh rồi!
" Em bây giờ có thể giúp bọn trẻ rồi."
Anh đưa tay kéo hộc tủ ra, bên trong có hai chiếc thẻ để đó.
Anh cầm lên, đặt vào tay cô:" Em muốn tiêu xài thế nào là tùy em."
" Tiền anh làm ra để em dùng, đừng suy nghĩ gì nhiều."
" Bác...Bác Văn..." Lộ Khiết lấp bấp.
" Bởi vì em là vợ anh!".
" Người phụ nữ của anh chỉ cần tiêu tiền, không cần suy nghĩ gì nhiều cả..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook