Thẩm Nhược Giai bỏ bữa sáng làm việc đến tận trưa ăn vài thìa cơm với quả trứng chút nước canh chua lại không muốn ăn bỏ cả khay cơm.
Đến chiều, Thẩm Nhược Giai cảm thấy bản thân không ổn, đứng lên ngồi xuống chóng mặt mọi thứ tối rầm lại trong phút chốc.

Gần ba chiều Thẩm Nhược Giai cảm thấy thực sự không trụ nổi vừa cằm tài liệu đứng dậy liền chóng mặt ngất đi.
Âu Dương Thiên vốn đang họp trong phòng nghe thấy ồn ào bên ngoài khó chịu bước ra ngoài phòng.
"Chuyện gì vậy?"
"Tiểu Giai, bị ngất sỉu"- Lưu thư ký trưởng sợ hãi ấp úm nói.
Trước khi Thẩm Nhược Giai chuyển đến đây giám dốc đã đặc biệt dặn dò cô phải chăm sóc cô nhóc này cẩn thận.

Gần đây thấy cô nhóc có chút mệt mỏi cô đã cố tình giao ít việc cho cô nhóc vậy mà vừa đứng lên đã ngã xuống làm mọi người sợ tái mặt.
Âu Dương Thiên chau mày đi tới nhìn cô nằm dưới đất cúi người bế cô lên trước mặt mọi người.

Anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng hình như còn gầy hơn trước, bước vào thang máy riêng.

Lưu thư ký cằm theo túi của Thẩm Nhược Giai và bản thân chạy theo sau anh ấn nút đi xuống tầng hầm.
Âu Dương Thiên đặt cô vào trong xe, Lưu thư ký cũng tự động mở cửa ngồi vào phía sau cùng hai người tới bệnh viện.


Sau khi đưa vào cấp cứu Lưu thư ký luôn nhìn đồng hồ gần đến năm giờ chiều cô vẫn chưa được đẩy ra trong Lưu Lạc Vân chút lo lắng.
"Cô về trước đi"- Âu Dương Thiên vốn im lặng cuối cùng nói một câu.
"Vậy tôi về trước có việc gì anh gọi điện cho tôi"- Lưu Lạc Vân để lại túi của cô cho anh rồi rời đi.
Cô vừa đi không bao lâu Thẩm Nhược Giai được đẩy ra đến phòng hồi sức.

Âu Dương Thiên thấy cô được đẩy ra đứng dậy đi đến chỗ bác sĩ.
"Cô ấy sao rồi?"
"Âu tổng yên tâm hiện tại thiếu phu nhân không sao, chỉ với suy nhược cơ thể.

Có thể bị nghén do đầu thời kỳ mang thai chỉ cần tẩm bổ một chút sẽ không sao nữa"- Bác sĩ Vương từ tốn nói.

Bác sĩ Vương vốn là bác sĩ gia đình Âu Gia, lúc đám cưới hai người có tham gia.

Sau này hai người ly hôn chỉ có bố mẹ anh biết chuyện.

Vốn rất ít người biết chuyện, hôm nay ông gọi cô thiếu phu nhân cũng không có gì sai.
Âu Dương Thiên cũng không muốn giải thích chuyện quan trọng hơn ở phía sau.
"Mang thai."
"Đúng vậy, ít nhất cũng 8 tuần rồi.

Còn rất nhỏ đợi thời gian nữa siêu âm sẽ có rõ hơn."
"Chuyện này tạm thời ông giúp tôi giữa bí mật đừng để ai biết."
"Được, Âu tổng yên tâm"- Bác sĩ Vương gật đầu đồng ý.

Nhiều năm trong nghề ông hiểu rõ một đạo lý, chuyện không liên đến mình không lên nhiều lời.
Âu Dương Thiên sắp xếp cô vào phòng vip bệnh viện, phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường bệnh ngoài ra có sofa cho người nhà có thể qua đêm ở đây, tivi, tủ lạnh, bình nước đều chuẩn bị cẩn thuận, nhà vệ sinh cũng khép kín trong phòng.
Âu Dương Thiên ngồi bên cạnh lần đầu tiên anh tỉ mỉ ngắm nhìn cô dù không được cho là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng được coi là chim sa cá lặn, khuôn mặt thanh tú đường nét rõ ràng hài hoà dịu dàng vẻ đẹp người phụ nữ Á Đông.


Nước da trắng nõn chút non nớt, mái tóc đen ép thẳng đơn giản rất hợp khuôn mặt thục nữ cô.

Mặc dù không đến mức vừa gặp đã yêu cũng khiến người ta xao xuyến không thôi.
Thẩm Nhược Giai ngủ một giấc cuối cùng tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra cô thấy người đàn ông đối điện, mái tóc đen vuốt ngược, ngũ quan sắc bén, âu phục thẳng phiu không một nếp nhăn.

Chỉ có hai từ thôi chín chắn.
"Cô biết mình mang thai không?"- Không đợi cô tỉnh táo Âu Dương Thiên quả nhiên đánh phủ đầu ngay từ đầu.
"Cái gì?"-Thẩm Nhược Giai nghe câu hỏi bất ngờ bật dậy, ngơ ngát nhìn anh ánh mắt đầy nghi ngờ-"Mang thai, tôi sao?"
Âu Dương Thiên nhìn thấy độ cô đủ biết cô không hề hay biết tình trạng bản thân.

Ngay từ đầu anh vốn không để ý đến cô, lúc ông nội ép anh lấy cô.

Lúc đó cô mới hai mươi tuổi anh đã ba mươi tuổi, cách nhau những mười năm là cả một thế hệ, anh vốn coi cô chỉ là đứa trẻ mới lớn không cần quan tâm.

Bốn năm sau đứa trẻ đó mang thai con anh điều này khiến anh rất đau đầu đối mặt tình một đêm đúng là tác hại không nhỏ.
Thẩm Nhược Giai mở tròn hai mắt mang thai sao có thể chỉ một đêm sao cô có thể mang thai được.


Thậm trí cô còn không chút ấn tượng nào về đêm đó vậy mà cô lại có con với chồng cũ.

Câu chuyện này có ngày càng cẩu huyết hơn rồi.
"Sinh đứa bé ra."
"Anh...anh nói gì cái?"- Thẩm Nhược Giai tái mặt nhìn anh.
"Tôi nói cô sinh đứa bé ra."
"Âu Tổng anh nghĩ nhiều rồi.

Chuyện tôi mang thai không liên quan gì đến anh.

Sinh hay không là quyền tự do của tôi"
"Cô nghĩ mình có quyền lựa chọn sao?"- Ánh mắt anh trở lên sắc bén từng câu chữ đều nghiến răng kèn kẹt.
Thẩm Nhược Giai liền cảm thấy sợ hãi, không lạnh mà run rẩy.

Cô chưa từng nhận mình là người thông mình cũng không đến nỗi ngốc nghếch không hiểu chuyện nhất định anh đã biết đứa bé trong bụng cô là của ai..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương