Vợ Chồng Có Thời Hạn
-
Chương 1
Trong studio Bách Thuận, trước ký túc xá cũ kỹ của học sinh xuất hiện tình cảnh, đạo diễn Lại Tiểu Phi lòng tràn đầy hy vọng đang khoa tay múa chân hướng dẫn nam nữ diễn viên.
"Trong cảnh này, hai người đã chia tay rồi, không phải chỉ là chuyện nhỏ vài giọt nước mắt là xong. Cô phải hiểu rằng thời điểm hai người gặp lại đã là hai năm sau rồi, thực ra trong lòng cô vẫn tràn đầy mong đợi đối với anh ta..."
Giọng dạy dỗ của Lại Tiểu Phi truyền tới phòng làm việc nhỏ hẹp bên cạnh, lúc đó Tôn Gia Nhạc đang xét duyệt tài liệu làm phim làm như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ chuyên tâm chửi rủa...
"Tên nhóc chết tiệt nào dám báo cáo thu chi cho đồ uống Starbucks đến 1000, máy pha cà phê của tổ kịch mới hỏng có hai ngày liền muốn tạo phản rồi sao? Không có khuyến mãi mua một tặng một thì ai có tiền uống Starbucks chứ! Mỗi một phần tiền dùng để quay phim đều là do cô liều mạng già này mà kiếm được đấy! Dám dùng linh tinh là……………..chết
“Buổi tối đi mua máy pha cà phê mới”. Tôn Gia Nhạc viết lên lịch làm việc trong máy.
Ring ring ring, Tôn Gia Nhạc cầm lấy điện thoại đang rung lên ở trên bàn.
"Chị Gia Nhạc, phim của chúng ta sắp hết rồi. Nội dung phim đang ở lúc cao trào, lỡ may trong lúc Lại Tiểu Phi quay tới cảnh đặc sắc…”
Trợ lý quay phim lần đầu tiên tham gia quay phim miễn phí ở phòng bên cạnh lớn tiếng nói.
"Yên tâm đi, có chị ở đây. Hôm qua chị đã gọi điện đặt thêm phim rồi, thứ hai họ sẽ đưa đến. Chị cũng sẽ nói chuyện với Lại Tiểu Phi bảo cậu ấy sử dụng tiết kiệm một chút, ít nhất phải đủ dùng cho đến hết ngày chủ nhật bởi vì đến lúc đó mới có tiền để mua phim"
Tôn Gia Nhạc cúp điện thoại, tiếp tục xem xét hoá đơn.
Ring ring ring, điện thoại lại tiếp tục kêu lên.
Tôn Gia Nhạc cầm điện thoại cho vào túi quần, một giây sau đã tới trước cửa studio nhận cơm hộp.
"Bao nhiêu tiền?" Tôn Gia Nhạc tươi cười hỏi.
"Tổng cộng một nghìn năm trăm hai mươi đồng" . Cậu nhóc đưa cơm hộp của cửa hàng Thanh Xuân Đậu tò mò nhìn cô gái có mái tóc dài, rất có khí chất trước mặt hỏi: "Mọi người đang quay phim gì vậy? Nhân vật chính là ai?"
"Quay phim hài về tình yêu tuổi trẻ, nữ chính là sát thủ của các trạch nam –Kỳ Kỳ.
Tôn Gia Nhạc nhìn thấy ánh mắt của cậu nhóc phát sáng bèn vỗ vai cậu
"Lần sau đến tôi giúp cậu xin chữ kí của cô ấy, đến lúc phim công chiếu nhớ đi xem ủng hộ. Còn nữa, giúp tôi hỏi ông chủ của cậu một chút, thay vì giao tiền cơm vào ngày mai có thể để đến cuối tháng được không? Chúng tôi mỗi ngày tiết kiệm một ít như vậy mới có thể tiếp tục quay phim với Kỳ Kỳ"(đoạn này chém @@)
"Không thành vấn đề! tôi sẽ về hỏi bố, nhất định sẽ OK!" Cậu nhóc buông lời thề son sắt.
Tốt quá! Lại có thêm một khoản tiền có thể thanh toán muộn một chút rồi! Tổ kịch của bọn họ kinh phí có hạn, có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút ấy.
Tôn Gia Nhạc nở nụ cười rực rỡ vẫy tay tạm biệt với cậu nhóc sau đó nhét hóa đơn vào túi quần, hai tay cầm tất cả 10 hộp cơm đi vào bên trong, sức lực vô tận so với thân hình mảnh khảnh của cô thật không hoà hợp.
Dù sao lúc còn là một trợ lý nho nhỏ làm việc cho nhà sản xuất để kiếm sống thì ngay cả máy quay cùng đạo cụ bối cảnh cô cũng đã từng bê, cơm hộp có là gì.
Tôn Gia Nhạc đặt cơm hộp xuống góc chỗ nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ chuẩn bị nửa giờ nữa sẽ bảo bọn họ nghỉ tay ăn cơm. Sau đó cô còn muốn bàn bạc với Phiến Thương một chút về bản quyền DVD của nước ngoài, còn phải xác định sau thời gian quay phim thì liên lạc với David để giúp họ làm một bản thảo nhạc phim “miễn phí”, còn có…
"Tôn Gia Nhạc!" Đạo diễn Lại Tiểu Phi mặt mũi trắng bệch vọt tới chỗ cô.
"Không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây!" Tôn Gia Nhạc cũng chưa vội hỏi anh là có chuyện gì, trước tiên một tay kéo anh ngồi xuống, tay kia đưa cho anh cốc cà phê được cô giữ ấm trong lòng bàn tay.
Lại Tiểu Phi uống liền hai ngụm, lúc này trên mặt mới lấy lại được chút huyết sắc.
"Cái cô nữ thần của trạch nam- Kỳ Kỳ kia, tôi quả thật không thể chịu được cô ta nữa, cô ta hoàn toàn là củi mục!" Lại Tiểu Phi cầm cốc giữ ấm trong tay không ngừng run rẩy.
"Thân ái, anh phải biết là nếu không phải vì có Kỳ Kỳ, nhà đầu tư làm sao chịu bỏ ra hai nghìn vạn để chúng ta quay phim? Giấc mơ của chúng ta có thể thực hiện đều là nhờ Kỳ Kỳ, đương nhiên cô ấy không phải củi mục, cô ấy là nữ thần giúp đỡ anh thực hiện ước mơ!" Tôn Gia Nhạc nắm tay Lại Tiểu Phi, đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn thẳng vào anh: "Cô ấy là nữ thần không phải người, anh phải kiên nhẫn với cô ấy một chút"
"Tôi chỉ còn thiếu nước giả gái đi xuống để giúp cô ta diễn nữa thôi, như vậy mà còn gọi là chưa đủ kiên nhẫn à?" Lại Tiểu Phi nổi giận trừng mắt, gương mặt đều chuyển màu gan heo hệt như bị trúng gió.
"Thân ái, anh xem Kỳ Kỳ cũng đã luyện tập thể hiện được một chút thần sắc, hôm qua người đại diện của cô ấy không phải đã cảm ơn anh sao? Tương lai anh sẽ là đạo diễn lớn có công đào tạo ra ngôi sao nha!" Tôn Gia Nhạc mang vẻ mặt sùng bái nói.
"Tôi sợ tôi chưa kịp trở nên nổi tiếng thì đã chết, một cảnh ngắn còn chưa quay xong thì đã bị kỹ thuật diễn của cô ta hù chết! Tôi thật sự không có cách để khai thông đầu óc cho cô ta!" Lại Tiểu Phi buồn bực dậm chân, cảm thấy oan ức quắt miệng.
"Không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây. Tôi sẽ nói chuyện với Kỳ Kỳ, chia sẻ với cô ấy kinh nghiệm thất tình lúc trước của tôi, làm cho cô ấy có thể nhanh chóng nhập vai, được không?" Tôn Gia Nhạc vỗ vai anh ta, ôn nhu nói.
"Nếu không có cô thì tôi nên làm gì bây giờ?" Lại Tiểu Phi giang tay ôm lấy Tôn Gia Nhạc, khuôn mặt mập mạp của anh ta tựa lên vai cô.
"Mọi việc đều có tôi lo liệu". Tôn Gia Nhạc vừa cười vừa nói, dùng khẩu hình miệng nói với Phó đạo diễn Đỗ Tuấn đang đứng sau lưng anh ta :"Anh ấy không sao".
Lúc này Đỗ Tuấn mới bước tới, kéo cánh tay đang ôm Tôn Gia Nhạc xuống hỏi:" Có đói bụng không, tôi đi lấy cơm cho anh".
Lại Tiểu Phi gật đầu.
"Đúng vậy, ăn cơm đã, anh đi nghỉ ngơi trước một chút. Để Đỗ Tuấn đi lấy giúp anh cơm đùi gà anh thích nhất, chọn cho anh cái đùi gà lớn nhất. Anh xem xem anh thật hạnh phúc, buổi trưa Kỳ Kỳ chỉ được ăn một ít trái cây, đâu được ăn đùi gà chiên thơm lừng như anh". Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ mặt Lại Tiểu Phi, thấy anh miễn cưỡng cười cười thì biết đã ổn.
"Cảm ơn". Đỗ Tuấn cầm theo cơm hộp kéo tay Lại Tiểu Phi đi ra ngoài cửa.
"Tôi ra ngoài ăn, một giờ sau sẽ tiếp tục quay". Lại Tiểu Phi nói.
"Được". Tôn Gia Nhạc đi đến giữa sân lớn tiếng nói:" Mọi người mọi người, đạo diễn nói mọi người có thể nghỉ ngơi ăn cơm, một giờ sau lại tiếp tục".
Nhân viên công tác nghe xong, biết có lẽ đạo diễn đã bình tĩnh trở lại, mỗi người đều chắp hai tay trước ngực làm động tác vái tạ Tôn Gia Nhạc bởi vì bọn họ thật sự rất sợ đạo diễn sẽ không kiềm chế được đoạt lấy sổ ghi chép của nhân viên mà đánh nữ thần của trạch nam Kỳ Kỳ.
"Mọi người còn đứng đó làm gì? Nhanh lại đây nhận cơm, nếu chậm thì sẽ không còn phần ngon đâu nha"
Tôn Gia Nhạc nhìn mấy nhân viên công tác như cá mòi chen lấn đến chỗ để cơm hộp, cô cười cười lui sang một bên, nhìn thấy người đại diện của Kỳ Kỳ- Hứa Đại Minh liền vẫy tay với anh ta.
Đối diện là Hứa Đại Minh hai mắt thâm đen, ủ rũ bước tới bên cạnh cô.
"Đạo diễn cũng thật là, sao mắng nặng lời vậy chứ! Kỳ Kỳ cũng đã rất cố gắng để diễn rồi, nếu còn khóc thêm nữa thì sẽ chết người đó" Hứa Đại Minh phẫn nộ nói:" Kỳ Kỳ của chúng tôi ở bên ngoài là bảo vật được người ta nâng trong lòng bàn tay, đã bao giờ bị mắng chửi như vậy đâu!"
"Kỳ Kỳ đồng ý quay bộ phim này, hiện tại cô ấy đang được mọi người đánh giá cao, là người có hiểu biết, cố gắng vươn lên, là nữ thần của các trạch nam. Sự tình cũng đâu có nghiêm trọng như vậy, không có việc gì đâu, yên tâm, có tôi ở đây!". Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ vai Hưa Đại Minh hỏi:" Kỳ Kỳ đâu?"
"Đang ở trong phòng hoá trang khóc đến thê thảm"
Kỳ Kỳ khóc, tại sao không nhân lúc này mà quay cảnh chia tay? Tôn Gia Nhạc thầm nghĩ nhưng dưới chân cũng không ngừng lại đi về phía phòng hoá trang.
""Tôi sẽ nói chuyện với Kỳ Kỳ, đạo diễn mắng cô ấy là vì muốn tạo không khí để quay phim, tất cả đều là đạo diễn dụng tâm lương khổ (khổ tâm suy nghĩ), có được không?" Cô quay đầu nói với Hứa Đại Minh.
Hứa Đại Minh nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên với cô.
Ring ring ring...Điện thoại của Tôn Gia Nhạc lại kêu lên.
Tôn Gia Nhạc nhìn qua dãy số trên màn hình, thân thể lập tức đứng lại.
"Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm Kỳ Kỳ" Cô nói
Hứa Đại Minh gật đầu sau đó rời đi.
Tôn Gia Nhạc tìm một nơi hẻo lánh ít người, đầu tiên là nở một nụ cười, vị kim chủ bỏ vốn cho bộ phim gọi tới cô phải nghênh đón thật tốt mới được.
"Anh Chung, sao anh có thời gian rảnh mà gọi điện đến vậy? Có phải anh và tổng giám đốc Lý muốn đến khảo sát hay không? Ngày mai có một cảnh rất đặc sắc. Tạo hình của Kỳ Kỳ rất đáng yêu..." Thần thái Tôn Gia Nhạc sáng láng tuôn một tràng, đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc "Tôi vẫn đang nghe..."
Ba phút sau đó, Tôn Gia Nhạc từ đứng biến thành dựa vào tường, sau đó lại ngồi xổm trên đất.
Cuối cùng cô ngồi bệt trên sàn nhà bởi vì tin tức cô nghe được quá bất ngờ.
“Tôi đã rõ, cảm ơn anh Chung đã đặc biệt gọi tới để thông báo cho tôi. Anh nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ, à còn nhờ anh gửi lời hỏi thăm của tôi đến Lý tổng. Tôi không có cái gì nhưng sức lực mời hai người ăn cơm, nghe hai người nói chuyện thì vẫn có thể. Nếu có chuyện cần tôi giúp thì anh nhớ phải gọi cho tôi”. Môi Tôn Gia Nhạc run rẩy nói nhưng giọng nói vẫn tràn đầy sức sống.” Được, sau này gặp lại”.
Tôn Gia Nhạc cúp điện thoại, mờ mịt nhìn về phía các nhân viên đoàn làm phim đang đi lại.
Trợ lí Chung nói, công ty của Lý tổng bị tra ra là vay mượn số tiền vượt quá mức cho phép, hiện đã tuyên bố phá sản, ngân hàng đã tịch thu tất cả tài sản. Năm trăm vạn tiền tài trợ Lý tổng đã đáp ứng sẽ đầu tư vào cuối tuần này đương nhiên toàn bộ cũng đã biến thành con số không!
Tôn Gia Nhạc gỡ trâm gỗ cài đầu xuống, đẻ mái tóc dài đến eo tự do xoã xuống che kín vai mình. Cô xoa cái trán đau nhức, có cảm giác mình so với cô bé bán diêm còn bất lực hơn.
Bởi vì cô không chỉ có một mình, cô còn có cả đoàn làm phim đang cần dùng tiền chờ phía sau.
“Gia Nhạc, không sao chứ?”
Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phó đạo diễn Đỗ Tuấn, theo phản xạ trả lời:” Yên tâm, có tôi ở đây, không có chuyện gì”
“Không có chuyện gì mới là lạ, nhìn mặt cô tái nhợt đủ để nhận vai khách mời nữ quỷ rồi!” Đỗ Tuấn cau mày nói.
“Là do tôi nhịn đói lâu thôi, để tôi ăn hai hộp cơm thì sẽ không sao.” Tôn Gia Nhạc vịn vào vách tường đứng lên.
“Vậy cô mau đi ăn cơm đi.” Đỗ Tuấn tiến đến đỡ cô, lo lắng hỏi:” Sao tay cô lại lạnh cóng thế này?”
Bởi vì trái tim tôi cũng lạnh lẽo! Tôn Gia Nhạc hét thầm trong lòng nhưng vẫn phải cố gắng gượng cười, ra một cái dấu “OK” . “Nhanh đi ăn cơm đi”
Tôn Gia Nhạc lảo đảo cầm lấy phần cơm cuối cùng, dùng thời gian nhanh nhất có thể ăn hết bởi vì cơm không thể lãng phí, thời gian cũng không thể chờ người.
Cuối tuần này phải tới khu du lịch quay phim rồi.
Tiền, bằng mọi cách cô phải kiếm được. Dù sao so với mấy trăm tỷ đã tan thành mây khói của Lý tổng thì năm trăm vạn của cô cũng chỉ là hạt cát thôi…
Tất cả đều đã có cô lo liệu, đoàn phim này là do cô phụ trách. Cô là Tôn Gia Nhạc, là người mà từ việc tìm nhà đầu tư cho tới việc đơn giản lặt vặt, cái gì cũng có thể làm được, là một nhà làm phim vạn năng!
“Yên tâm, có tôi ở đây, không có việc gì”
Tôn Gia Nhạc tự cỗ vũ chính mình xong liền ngồi lên một cái máy cũ dùng báo che lại, hiện tại đầu cô vẫn còn đang trống rỗng.
Chết tiệt, chẳng qua cô chỉ giả làm siêu nhân thôi, cũng không phải là siêu nhân thật sự.
Cô quả thật nhà chế tác có khả năng, năng lực tổ chức tốt, quan hệ rộng, lại biết cách quảng cáo. Nhưng mấy lần trước, có thể thuận lợi xin được tiền vốn là vì đạo diễn muốn quay một đề tài có sức hút, đạo diễn đó cũng rất có năng lực, bộ phim đó còn có thể bán bản quyền cho nước ngoài.
Nhưng mà, Lại Tiểu Phi chẳng qua chỉ là một đạo diễn mới, hơn nữa loại phim về tình yêu trong sáng này tất cả đều là nhờ có Kỳ Kỳ mới có thể có được nguồn vốn ít ỏi này.
“Tổng giám đốc của công ty xây dựng Song Lâm Quan Chính Bình thay người cha đã mất trả lại ba nghìn vạn tiền lương còn nợ công nhân lúc đóng của nhà máy nhiều năm trước, các công nhân cũ đều nói là ngoài ý muốn
Đột nhiên, Tôn Gia Nhạc nhìn chằm chằm vào tiêu đề trên trang nhất tờ báo cũ trước mắt.
“Công ty xây dựng Song Lâm?” Là công ty nhờ vào phát triển thành phố mới mà trở nên nổi tiếng, còn xây rất nhiều khu nhà cao cấp ở các khu vực trung tâm “Công ty xây dựng Song Lâm”?
Trời ạ, tiếp theo bọn họ sẽ quay bộ phim "Làng nghỉ mát Song Lâm" chính là do công ty xây dựng Song Lâm xây đấy! Đây nhất định là do ông trời đang ám chỉ cho cô, Quan Chính Bình thân là Tổng giám đốc của công ty xây dựng Song Lâm đã thay cha trả lại món nợ cũ vậy hẳn anh ta là người có tài đồng thời cũng là người tốt.
Có lẽ Quan tiên sinh sẽ có thể cân nhắc một chút về việc đầu tư cho đạo diễn trẻ có lý tưởng, có khát vọng cũng nên
Mắt hạnh của Tôn Gia Nhạc loé sáng, cả người lập tức tràn đầy năng lượng.
Trời không tuyệt đường người, cô hiểu rõ tất cả đều sẽ ổn thôi.
"Trong cảnh này, hai người đã chia tay rồi, không phải chỉ là chuyện nhỏ vài giọt nước mắt là xong. Cô phải hiểu rằng thời điểm hai người gặp lại đã là hai năm sau rồi, thực ra trong lòng cô vẫn tràn đầy mong đợi đối với anh ta..."
Giọng dạy dỗ của Lại Tiểu Phi truyền tới phòng làm việc nhỏ hẹp bên cạnh, lúc đó Tôn Gia Nhạc đang xét duyệt tài liệu làm phim làm như hoàn toàn không nghe thấy, chỉ chuyên tâm chửi rủa...
"Tên nhóc chết tiệt nào dám báo cáo thu chi cho đồ uống Starbucks đến 1000, máy pha cà phê của tổ kịch mới hỏng có hai ngày liền muốn tạo phản rồi sao? Không có khuyến mãi mua một tặng một thì ai có tiền uống Starbucks chứ! Mỗi một phần tiền dùng để quay phim đều là do cô liều mạng già này mà kiếm được đấy! Dám dùng linh tinh là……………..chết
“Buổi tối đi mua máy pha cà phê mới”. Tôn Gia Nhạc viết lên lịch làm việc trong máy.
Ring ring ring, Tôn Gia Nhạc cầm lấy điện thoại đang rung lên ở trên bàn.
"Chị Gia Nhạc, phim của chúng ta sắp hết rồi. Nội dung phim đang ở lúc cao trào, lỡ may trong lúc Lại Tiểu Phi quay tới cảnh đặc sắc…”
Trợ lý quay phim lần đầu tiên tham gia quay phim miễn phí ở phòng bên cạnh lớn tiếng nói.
"Yên tâm đi, có chị ở đây. Hôm qua chị đã gọi điện đặt thêm phim rồi, thứ hai họ sẽ đưa đến. Chị cũng sẽ nói chuyện với Lại Tiểu Phi bảo cậu ấy sử dụng tiết kiệm một chút, ít nhất phải đủ dùng cho đến hết ngày chủ nhật bởi vì đến lúc đó mới có tiền để mua phim"
Tôn Gia Nhạc cúp điện thoại, tiếp tục xem xét hoá đơn.
Ring ring ring, điện thoại lại tiếp tục kêu lên.
Tôn Gia Nhạc cầm điện thoại cho vào túi quần, một giây sau đã tới trước cửa studio nhận cơm hộp.
"Bao nhiêu tiền?" Tôn Gia Nhạc tươi cười hỏi.
"Tổng cộng một nghìn năm trăm hai mươi đồng" . Cậu nhóc đưa cơm hộp của cửa hàng Thanh Xuân Đậu tò mò nhìn cô gái có mái tóc dài, rất có khí chất trước mặt hỏi: "Mọi người đang quay phim gì vậy? Nhân vật chính là ai?"
"Quay phim hài về tình yêu tuổi trẻ, nữ chính là sát thủ của các trạch nam –Kỳ Kỳ.
Tôn Gia Nhạc nhìn thấy ánh mắt của cậu nhóc phát sáng bèn vỗ vai cậu
"Lần sau đến tôi giúp cậu xin chữ kí của cô ấy, đến lúc phim công chiếu nhớ đi xem ủng hộ. Còn nữa, giúp tôi hỏi ông chủ của cậu một chút, thay vì giao tiền cơm vào ngày mai có thể để đến cuối tháng được không? Chúng tôi mỗi ngày tiết kiệm một ít như vậy mới có thể tiếp tục quay phim với Kỳ Kỳ"(đoạn này chém @@)
"Không thành vấn đề! tôi sẽ về hỏi bố, nhất định sẽ OK!" Cậu nhóc buông lời thề son sắt.
Tốt quá! Lại có thêm một khoản tiền có thể thanh toán muộn một chút rồi! Tổ kịch của bọn họ kinh phí có hạn, có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút ấy.
Tôn Gia Nhạc nở nụ cười rực rỡ vẫy tay tạm biệt với cậu nhóc sau đó nhét hóa đơn vào túi quần, hai tay cầm tất cả 10 hộp cơm đi vào bên trong, sức lực vô tận so với thân hình mảnh khảnh của cô thật không hoà hợp.
Dù sao lúc còn là một trợ lý nho nhỏ làm việc cho nhà sản xuất để kiếm sống thì ngay cả máy quay cùng đạo cụ bối cảnh cô cũng đã từng bê, cơm hộp có là gì.
Tôn Gia Nhạc đặt cơm hộp xuống góc chỗ nghỉ ngơi, nhìn đồng hồ chuẩn bị nửa giờ nữa sẽ bảo bọn họ nghỉ tay ăn cơm. Sau đó cô còn muốn bàn bạc với Phiến Thương một chút về bản quyền DVD của nước ngoài, còn phải xác định sau thời gian quay phim thì liên lạc với David để giúp họ làm một bản thảo nhạc phim “miễn phí”, còn có…
"Tôn Gia Nhạc!" Đạo diễn Lại Tiểu Phi mặt mũi trắng bệch vọt tới chỗ cô.
"Không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây!" Tôn Gia Nhạc cũng chưa vội hỏi anh là có chuyện gì, trước tiên một tay kéo anh ngồi xuống, tay kia đưa cho anh cốc cà phê được cô giữ ấm trong lòng bàn tay.
Lại Tiểu Phi uống liền hai ngụm, lúc này trên mặt mới lấy lại được chút huyết sắc.
"Cái cô nữ thần của trạch nam- Kỳ Kỳ kia, tôi quả thật không thể chịu được cô ta nữa, cô ta hoàn toàn là củi mục!" Lại Tiểu Phi cầm cốc giữ ấm trong tay không ngừng run rẩy.
"Thân ái, anh phải biết là nếu không phải vì có Kỳ Kỳ, nhà đầu tư làm sao chịu bỏ ra hai nghìn vạn để chúng ta quay phim? Giấc mơ của chúng ta có thể thực hiện đều là nhờ Kỳ Kỳ, đương nhiên cô ấy không phải củi mục, cô ấy là nữ thần giúp đỡ anh thực hiện ước mơ!" Tôn Gia Nhạc nắm tay Lại Tiểu Phi, đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn thẳng vào anh: "Cô ấy là nữ thần không phải người, anh phải kiên nhẫn với cô ấy một chút"
"Tôi chỉ còn thiếu nước giả gái đi xuống để giúp cô ta diễn nữa thôi, như vậy mà còn gọi là chưa đủ kiên nhẫn à?" Lại Tiểu Phi nổi giận trừng mắt, gương mặt đều chuyển màu gan heo hệt như bị trúng gió.
"Thân ái, anh xem Kỳ Kỳ cũng đã luyện tập thể hiện được một chút thần sắc, hôm qua người đại diện của cô ấy không phải đã cảm ơn anh sao? Tương lai anh sẽ là đạo diễn lớn có công đào tạo ra ngôi sao nha!" Tôn Gia Nhạc mang vẻ mặt sùng bái nói.
"Tôi sợ tôi chưa kịp trở nên nổi tiếng thì đã chết, một cảnh ngắn còn chưa quay xong thì đã bị kỹ thuật diễn của cô ta hù chết! Tôi thật sự không có cách để khai thông đầu óc cho cô ta!" Lại Tiểu Phi buồn bực dậm chân, cảm thấy oan ức quắt miệng.
"Không có việc gì, yên tâm, có tôi ở đây. Tôi sẽ nói chuyện với Kỳ Kỳ, chia sẻ với cô ấy kinh nghiệm thất tình lúc trước của tôi, làm cho cô ấy có thể nhanh chóng nhập vai, được không?" Tôn Gia Nhạc vỗ vai anh ta, ôn nhu nói.
"Nếu không có cô thì tôi nên làm gì bây giờ?" Lại Tiểu Phi giang tay ôm lấy Tôn Gia Nhạc, khuôn mặt mập mạp của anh ta tựa lên vai cô.
"Mọi việc đều có tôi lo liệu". Tôn Gia Nhạc vừa cười vừa nói, dùng khẩu hình miệng nói với Phó đạo diễn Đỗ Tuấn đang đứng sau lưng anh ta :"Anh ấy không sao".
Lúc này Đỗ Tuấn mới bước tới, kéo cánh tay đang ôm Tôn Gia Nhạc xuống hỏi:" Có đói bụng không, tôi đi lấy cơm cho anh".
Lại Tiểu Phi gật đầu.
"Đúng vậy, ăn cơm đã, anh đi nghỉ ngơi trước một chút. Để Đỗ Tuấn đi lấy giúp anh cơm đùi gà anh thích nhất, chọn cho anh cái đùi gà lớn nhất. Anh xem xem anh thật hạnh phúc, buổi trưa Kỳ Kỳ chỉ được ăn một ít trái cây, đâu được ăn đùi gà chiên thơm lừng như anh". Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ mặt Lại Tiểu Phi, thấy anh miễn cưỡng cười cười thì biết đã ổn.
"Cảm ơn". Đỗ Tuấn cầm theo cơm hộp kéo tay Lại Tiểu Phi đi ra ngoài cửa.
"Tôi ra ngoài ăn, một giờ sau sẽ tiếp tục quay". Lại Tiểu Phi nói.
"Được". Tôn Gia Nhạc đi đến giữa sân lớn tiếng nói:" Mọi người mọi người, đạo diễn nói mọi người có thể nghỉ ngơi ăn cơm, một giờ sau lại tiếp tục".
Nhân viên công tác nghe xong, biết có lẽ đạo diễn đã bình tĩnh trở lại, mỗi người đều chắp hai tay trước ngực làm động tác vái tạ Tôn Gia Nhạc bởi vì bọn họ thật sự rất sợ đạo diễn sẽ không kiềm chế được đoạt lấy sổ ghi chép của nhân viên mà đánh nữ thần của trạch nam Kỳ Kỳ.
"Mọi người còn đứng đó làm gì? Nhanh lại đây nhận cơm, nếu chậm thì sẽ không còn phần ngon đâu nha"
Tôn Gia Nhạc nhìn mấy nhân viên công tác như cá mòi chen lấn đến chỗ để cơm hộp, cô cười cười lui sang một bên, nhìn thấy người đại diện của Kỳ Kỳ- Hứa Đại Minh liền vẫy tay với anh ta.
Đối diện là Hứa Đại Minh hai mắt thâm đen, ủ rũ bước tới bên cạnh cô.
"Đạo diễn cũng thật là, sao mắng nặng lời vậy chứ! Kỳ Kỳ cũng đã rất cố gắng để diễn rồi, nếu còn khóc thêm nữa thì sẽ chết người đó" Hứa Đại Minh phẫn nộ nói:" Kỳ Kỳ của chúng tôi ở bên ngoài là bảo vật được người ta nâng trong lòng bàn tay, đã bao giờ bị mắng chửi như vậy đâu!"
"Kỳ Kỳ đồng ý quay bộ phim này, hiện tại cô ấy đang được mọi người đánh giá cao, là người có hiểu biết, cố gắng vươn lên, là nữ thần của các trạch nam. Sự tình cũng đâu có nghiêm trọng như vậy, không có việc gì đâu, yên tâm, có tôi ở đây!". Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ vai Hưa Đại Minh hỏi:" Kỳ Kỳ đâu?"
"Đang ở trong phòng hoá trang khóc đến thê thảm"
Kỳ Kỳ khóc, tại sao không nhân lúc này mà quay cảnh chia tay? Tôn Gia Nhạc thầm nghĩ nhưng dưới chân cũng không ngừng lại đi về phía phòng hoá trang.
""Tôi sẽ nói chuyện với Kỳ Kỳ, đạo diễn mắng cô ấy là vì muốn tạo không khí để quay phim, tất cả đều là đạo diễn dụng tâm lương khổ (khổ tâm suy nghĩ), có được không?" Cô quay đầu nói với Hứa Đại Minh.
Hứa Đại Minh nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên với cô.
Ring ring ring...Điện thoại của Tôn Gia Nhạc lại kêu lên.
Tôn Gia Nhạc nhìn qua dãy số trên màn hình, thân thể lập tức đứng lại.
"Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm Kỳ Kỳ" Cô nói
Hứa Đại Minh gật đầu sau đó rời đi.
Tôn Gia Nhạc tìm một nơi hẻo lánh ít người, đầu tiên là nở một nụ cười, vị kim chủ bỏ vốn cho bộ phim gọi tới cô phải nghênh đón thật tốt mới được.
"Anh Chung, sao anh có thời gian rảnh mà gọi điện đến vậy? Có phải anh và tổng giám đốc Lý muốn đến khảo sát hay không? Ngày mai có một cảnh rất đặc sắc. Tạo hình của Kỳ Kỳ rất đáng yêu..." Thần thái Tôn Gia Nhạc sáng láng tuôn một tràng, đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc "Tôi vẫn đang nghe..."
Ba phút sau đó, Tôn Gia Nhạc từ đứng biến thành dựa vào tường, sau đó lại ngồi xổm trên đất.
Cuối cùng cô ngồi bệt trên sàn nhà bởi vì tin tức cô nghe được quá bất ngờ.
“Tôi đã rõ, cảm ơn anh Chung đã đặc biệt gọi tới để thông báo cho tôi. Anh nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ, à còn nhờ anh gửi lời hỏi thăm của tôi đến Lý tổng. Tôi không có cái gì nhưng sức lực mời hai người ăn cơm, nghe hai người nói chuyện thì vẫn có thể. Nếu có chuyện cần tôi giúp thì anh nhớ phải gọi cho tôi”. Môi Tôn Gia Nhạc run rẩy nói nhưng giọng nói vẫn tràn đầy sức sống.” Được, sau này gặp lại”.
Tôn Gia Nhạc cúp điện thoại, mờ mịt nhìn về phía các nhân viên đoàn làm phim đang đi lại.
Trợ lí Chung nói, công ty của Lý tổng bị tra ra là vay mượn số tiền vượt quá mức cho phép, hiện đã tuyên bố phá sản, ngân hàng đã tịch thu tất cả tài sản. Năm trăm vạn tiền tài trợ Lý tổng đã đáp ứng sẽ đầu tư vào cuối tuần này đương nhiên toàn bộ cũng đã biến thành con số không!
Tôn Gia Nhạc gỡ trâm gỗ cài đầu xuống, đẻ mái tóc dài đến eo tự do xoã xuống che kín vai mình. Cô xoa cái trán đau nhức, có cảm giác mình so với cô bé bán diêm còn bất lực hơn.
Bởi vì cô không chỉ có một mình, cô còn có cả đoàn làm phim đang cần dùng tiền chờ phía sau.
“Gia Nhạc, không sao chứ?”
Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phó đạo diễn Đỗ Tuấn, theo phản xạ trả lời:” Yên tâm, có tôi ở đây, không có chuyện gì”
“Không có chuyện gì mới là lạ, nhìn mặt cô tái nhợt đủ để nhận vai khách mời nữ quỷ rồi!” Đỗ Tuấn cau mày nói.
“Là do tôi nhịn đói lâu thôi, để tôi ăn hai hộp cơm thì sẽ không sao.” Tôn Gia Nhạc vịn vào vách tường đứng lên.
“Vậy cô mau đi ăn cơm đi.” Đỗ Tuấn tiến đến đỡ cô, lo lắng hỏi:” Sao tay cô lại lạnh cóng thế này?”
Bởi vì trái tim tôi cũng lạnh lẽo! Tôn Gia Nhạc hét thầm trong lòng nhưng vẫn phải cố gắng gượng cười, ra một cái dấu “OK” . “Nhanh đi ăn cơm đi”
Tôn Gia Nhạc lảo đảo cầm lấy phần cơm cuối cùng, dùng thời gian nhanh nhất có thể ăn hết bởi vì cơm không thể lãng phí, thời gian cũng không thể chờ người.
Cuối tuần này phải tới khu du lịch quay phim rồi.
Tiền, bằng mọi cách cô phải kiếm được. Dù sao so với mấy trăm tỷ đã tan thành mây khói của Lý tổng thì năm trăm vạn của cô cũng chỉ là hạt cát thôi…
Tất cả đều đã có cô lo liệu, đoàn phim này là do cô phụ trách. Cô là Tôn Gia Nhạc, là người mà từ việc tìm nhà đầu tư cho tới việc đơn giản lặt vặt, cái gì cũng có thể làm được, là một nhà làm phim vạn năng!
“Yên tâm, có tôi ở đây, không có việc gì”
Tôn Gia Nhạc tự cỗ vũ chính mình xong liền ngồi lên một cái máy cũ dùng báo che lại, hiện tại đầu cô vẫn còn đang trống rỗng.
Chết tiệt, chẳng qua cô chỉ giả làm siêu nhân thôi, cũng không phải là siêu nhân thật sự.
Cô quả thật nhà chế tác có khả năng, năng lực tổ chức tốt, quan hệ rộng, lại biết cách quảng cáo. Nhưng mấy lần trước, có thể thuận lợi xin được tiền vốn là vì đạo diễn muốn quay một đề tài có sức hút, đạo diễn đó cũng rất có năng lực, bộ phim đó còn có thể bán bản quyền cho nước ngoài.
Nhưng mà, Lại Tiểu Phi chẳng qua chỉ là một đạo diễn mới, hơn nữa loại phim về tình yêu trong sáng này tất cả đều là nhờ có Kỳ Kỳ mới có thể có được nguồn vốn ít ỏi này.
“Tổng giám đốc của công ty xây dựng Song Lâm Quan Chính Bình thay người cha đã mất trả lại ba nghìn vạn tiền lương còn nợ công nhân lúc đóng của nhà máy nhiều năm trước, các công nhân cũ đều nói là ngoài ý muốn
Đột nhiên, Tôn Gia Nhạc nhìn chằm chằm vào tiêu đề trên trang nhất tờ báo cũ trước mắt.
“Công ty xây dựng Song Lâm?” Là công ty nhờ vào phát triển thành phố mới mà trở nên nổi tiếng, còn xây rất nhiều khu nhà cao cấp ở các khu vực trung tâm “Công ty xây dựng Song Lâm”?
Trời ạ, tiếp theo bọn họ sẽ quay bộ phim "Làng nghỉ mát Song Lâm" chính là do công ty xây dựng Song Lâm xây đấy! Đây nhất định là do ông trời đang ám chỉ cho cô, Quan Chính Bình thân là Tổng giám đốc của công ty xây dựng Song Lâm đã thay cha trả lại món nợ cũ vậy hẳn anh ta là người có tài đồng thời cũng là người tốt.
Có lẽ Quan tiên sinh sẽ có thể cân nhắc một chút về việc đầu tư cho đạo diễn trẻ có lý tưởng, có khát vọng cũng nên
Mắt hạnh của Tôn Gia Nhạc loé sáng, cả người lập tức tràn đầy năng lượng.
Trời không tuyệt đường người, cô hiểu rõ tất cả đều sẽ ổn thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook