Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
Chương 23: Buổi chiếu là để khoe sự ân ái sao? (2)







Nàng mệt quá.





Khoảnh khắc nàng nhắm mắt lại, Vân Cận trên chiến trường như cảm nhận được, đôi tay run rẩy, giữ chặt trái tim của mình. Hai mắt chàng mờ mịt, giống như đứa trẻ bị lấy hết kẹp nhưng lại không biết phải làm sao.



Màn ảnh đột nhiên tắt ngúm.

Sóng mũi Tề Chu cay cay, thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn còn một tảng đá đè nặng vậy. Ủa, hết rồi đó hả?!

Rốt cuộc thì Vân quốc thắng hay thua? không phải Vân Cận có sắp xếp khác sao? Hay An Bình đã thắng? Nếu hắn biết An Bình chết thì sẽ có phản ứng gì?…

Mợ nó, hết phim rồi hả?!

Vương đáng chết, ông đùa với tôi đấy à?!

Đến khi phim vang lên bài hát kết thúc thì anh ta phải thừa nhận đã hết phim rồi!

Dừng ngay khúc hay là sao…

Sau khi hết phim, Dương Lệ Lệ vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt cuối cùng của Tô Uyển và Triệu Thân. Sóng mũi cô cay cay, quả không hổ danh là Ảnh đế và Ảnh hậu mà.

Sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy hơi hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô diễn trong phim bom tấn, không biết lát nữa những nhà phê bình điện ảnh sẽ đánh giá về cô như thế nào nhỉ? Hai tay cô xoắn chặt lại, lén lút nhìn qua bên Tô Uyển.

cô vừa nhìn qua thì đã hết hồn, cả hai người gần như dính chặt vào nhau vậy. Mợ nó, boss Tần giống như đã ôm chặt Tô Uyển vào lòng vậy! Thấy vậy, cảm giác hồi hộp liền bay theo gió. Hai người còn nhớ đến sự tồn tại của những người xung quanh không vậy?!

Buồn quá man!

Đèn trong rạp sáng lên, cô thấy boss không những không định buông eo Ảnh hậu Tô ra mà còn ôm chặt hơn rồi đứng lên. Lúc này, sự lo lắng của cô đã bị thay bằng sự tức giận vì bị đôi vợ chồng này ngược.

Vô tình thay, cô không mấy để tâm đến bình luận của nhà phê bình điện ảnh, đứng lên cùng lúc với đạo diễn Vương.

Xoay người lại rồi khom lưng.

Trong khoảng khắc đó, một tiếng vỗ tay vang lên, dần dần biến thành cơn sóng vỗ tay.

Dàn diễn viên chính thở phào nhẹ nhõm.

Về phần Tần gia ấy hả? Ai dám nhắc ngài ấy chứ?! Bộ chán sống rồi hay sao?!

À đúng rồi, Tần gia không thích bị gọi là vậy vì nghe quá già.

thật ra Tần Chấp không bận tâm đến vấn đề xưng hô nhưng không thích bị gọi già hơn Uyển Uyển của anh. anh và bảo bối xứng đôi vừa lứa như vậy thì sao có thể cho phép kiểu xưng hô như vậy được chứ?!

Tô Uyển rúc vào lòng anh, không để ý đến đánh giá của các nhà phê bình. cô chỉ quan tâm đến việc diễn xuất của mình có tiến bộ hay không mà thôi.

Đánh giá của các nhà phê bình điện ảnh sẽ nghiêng về phía thu hoạch cho phòng bán vé nhưng cô lại không thiếu tiền nên sẽ không cần quan tâm.

…​Buổi chiếu thử đã xong.

Trời đã khuya nên mọi người cũng từ từ tản ra.

Tô Uyển ngáp một cái, nước mắt chảy xuôi khoé mắt.

“Em mệt rồi hả?” Tần Chấp hôn lên tóc cô, để cô tựa vào lòng mình rồi hỏi tiếp: “Bảo bối, anh bế em nhé?”

Đây vốn không phải là câu hỏi, vì anh còn chưa dứt lời, không đợi cô trả lời thì đã bồng cô theo kiểu công chúa.

“Dạ!” cô lại ngáp, cả người lọt thỏm ở trong lòng anh, vùi đầu vào gáy anh, quẹt bay một giọt nước mắt.

Tim của anh tan thành một vũng nước khi thấy động tác ỷ lại đáng yêu của vợ.

“Ngoan, ngủ đi.” Tần Chấp ôm cô chặt hơn, dịu dàng dỗ dành.

Tô Uyển lẩm bẩm, mơ màng nói ngủ ngon, vùi đầu vào lòng anh rồi ngủ mất.

anh cẩn thận ôm vợ yêu vào xe nhưng không hề muốn bỏ cô xuống. anh hôn lên tóc cô, ôm cô vào lòng thật chặt.

Có lẽ là đã quen với cái ôm thật chặt, người trong lòng anh ngủ rất ngoan, thậm chí còn vô thức cọ ngực anh rồi tiếp tục an giấc.

anh bật cười: “Bảo bối của anh~” anh cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại.

…​

cô nàng họ Triệu không biết từ đâu chui ra, xanh mét nhìn theo chiếc xe đã đi xa.

Khi thấy có người đi ngang qua, ả mỉm cười ưu nhã.

Lúc này, ả sắp mất trí rồi.

Nếu muốn làm cho Tần Chấp động lòng với ả thì phải gặp được anh đúng không? Nhưng đã lâu như vậy mà ả không tìm thấy được cơ hội nào cả!

Khi đến công ty, không có lịch hẹn thì không được gặp anh. Khi đi trên đường, nếu vô tình gặp được Tần Chấp thì xung quanh đều có bảo vệ, ả vốn không nhìn thấy được mặt anh. Đến tối, về nhà đúng giờ, không hề tham dự bất kỳ yến hội nào cả!

Ả chỉ tham gia một số yến hội nên đây là lần đầu tiên ả đến loại sự kiện hạ đẳng của điện ảnh như này. Nhưng Tần Chấp luôn ở bên cạnh tiện nhân Tô Uyển kia, không hề cho ả bất kỳ cơ hội nào!

Gặp mặt còn không gặp được, lấy gì mà quyến rũ anh ta đây?! Tức chết ả rồi! Đàn ông con trai sao lại phòng vệ kỹ thế?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương