Vợ Câm
-
Chương 26: Em đi đây , ngôn !
Tiếng súng thứ hai, thứ ba vang lên, tên phục vụ hộc máu trợn ngược mắt chết tại chỗ. Vì trong hôn lễ có cả người của cảnh sát nên khi tiếng súng được nổ ra cảnh sát đã bao vây tứ phía. Hôm ấy Phàm bị bắt đi!
Hôn lễ kết thúc khi chú rể chưa thể chạm tay vào cô dâu.
Tiểu Nam sau khi ngất đi ở hôn lễ, cô trực tiếp khiếp đi không có dấu hiệu tỉnh lại. Mỗi ngày đều có bác sĩ đến khám cho cô, Hoắc Ngôn với Lão Đại luôn túc trực không dám lơ là. Tính đến nay cũng đã hơn 1 tuần rồi.
Ông Đông đi đến quan sát thăm khám cho cô, ông thở dài nói:
- Con bé vẫn ổn, không cần lo quá.
Hoắc Ngôn một thân hốc hác, anh lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao vẫn không tỉnh dậy hả bác?
Ông Đông lắc đầu:
- Bác không rõ, phải xem vào con bé. Đây giống như một dạng trốn tránh thực tại.Nếu con muốn bác có thể đi vào tâm trí của con bé giúp con bé tỉnh lại nhưng khi tỉnh dậy mọi việc con bé vẫn phải đối mặt...
Lão Đại giọng đục ngầu:
- Đông, anh nói rõ hơn đi.
Bác Đông nheo nheo mi tâm:
- Trốn tránh là phản xạ tự nhiên của con người thì gặp khó khăn, con gái anh đang trốn tránh thực tại vì con bé đã giấu nó quá lâu nên việc tiếp thu và phân tích là vô cùng khó khăn trong thời điểm này. Ngày trước chắc chắn Phi Hoài đã nhốt ký ức của con bé lại nhưng cô ấy vô tình không biết được rằng sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra con bé bị san chấn tâm lý quá mạnh nên dẫn đến triệu chứng của tâm thần phân liệt cộng thêm năm 12 tuổi bị bắt cóc thì nổi sợ càng tăng lên. Khi nổi sợ hãi tăng đến mức độ không thể kiểm soát được thì con bé sẽ chọn cách quên đi, quên đi giống như khi trước Phi Hoài dẫn dắt ký ức cho con bé. Dần dần mọi thứ được tích tụ quá lâu đến một thời gian nào đó nó sẽ bùng nổ. Vì con người không thể chịu quá nhiều đả kích và cũng không có một chiếc hộp nào chứa được quá nhiều thứ bên trong.
Lão đại ngồi xuống ghế, tay ông run run, giọng nói đầy xúc động:
- Là tôi, tôi sai rồi, tôi để con gái tôi phải chịu đựng đau khổ. Là tôi sai rồi.
Ông Đông nhìn gương mặt già nua của người từng là tình địch của mình, bất chợt mọi thù hận như xóa hết đi. Ông đến gần Lão Đại, vỗ vỗ vai ông ấy, trấn an:
- Mọi việc không ai mong muốn, ông bình tĩnh để còn giúp đỡ con bé. Nó là đứa nhỏ Phi Hoài yêu thương nhất...
Lão đại ngước đôi mắt đã phiến hồng lên nhìn ông Đông, ông nói:
- Cảm ơn ông, lão Đông.
Ông Đông khẽ thở dài, cuộc đời này chẳng thể nào biết trước được điều gì.
Sau hôm hôn lễ, Phàm bị cảnh sát đưa đi, Hoắc Ngôn cũng cho người can thiệp nhưng tình hình có vẻ không được tốt lắm. Vì Phàm làm việc không kín kẽ như Ngôn nên những việc phi pháp anh làm đều bị nắm khớp. Lần này cảnh sát giữ được anh sẽ không dễ gì buông tha cho anh, không nói đến việc anh làm ăn phi pháp lý chỉ riêng việc anh nổ súng giết người cũng đủ kết án tù.
Tất cả mọi việc Ngôn đều giao cho Tần xử lý, thời gian này ngoài can thiệp việc Phàm bị bắt thì anh chỉ quanh quẩn bên Tiểu Nam, anh rất sợ khi cô tỉnh dậy không có anh ở bên..
Ngày thứ 10...
Hoắc Ngôn ngồi một mình lặng nhìn Tiểu Nam đang yên giấc, anh không biết cô đang nghĩ những gì. Anh cũng đau lòng, cũng khổ sở cũng đáng thương vậy, sao cô không thương anh, cô không tỉnh lại gặp anh???
Nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, hốc mắt anh đỏ ửng:
- Nam, em hận anh đúng không, anh cũng hận bản thân anh vô cùng. Anh hèn hạ, anh đê tiện, anh làm em tổn thương, anh...anh... chẳng biết làm thế nào để giải thích cho em hiểu. Em còn yêu anh không, có còn yêu anh không em?
Tiểu Nam vẫn im lặng, cô không ngồi dậy cũng không nói gì
- Nam, đừng ngủ nữa, anh thà thấy em đánh anh, thấy em chửi mắng anh là cầm thú anh hay em cầm súng bắn anh một phát anh cũng chấp nhận. Nhưng anh xin em đừng nằm im đến như thế, tim anh đau quá, anh sắp không thể chịu đựng được nữa rồi... Năm 12 tuổi cũng là do anh, đứa nhờ cũng là do anh, tất cả là do anh...
Đúng thế, cô gặp anh hoàn toàn như là ác mộng. Anh từng tàn phá cơ thể cô, anh cũng từng làm tổn thương cô đến mức cô gần như không thể có con được nửa. Nhưng mọi thứ đều không phải chủ đích mà anh mong muốn, mọi thứ anh gây ra đều là bất đắc dĩ. Cô đau anh cũng đau, thậm chí anh còn đau đớn hơn cô rất nhiều.
Cô trốn tránh được, còn anh thì không. Anh buộc phải chấp nhận, buộc phải tiếp thu, buộc phải khốn khổ... Năm đó anh cũng là nạn nhân!
Tiểu Nam nằm rất yên tĩnh, thật ra khi anh bước vào thì cô đã tỉnh lại nhưng cô lại không muốn phải ngồi dậy. Cô sợ phải đối mặt với Hoắc Ngôn, với người cô yêu cũng là người cô đang rất hận.
Anh từng hành hạ cô khi cô 12 tuổi, cô biết, cô đã nhớ được tất cả, mặc dù cô rất khốn khổ nhưng cô không giận cũng không hận anh vì cô hiểu được rằng anh là thân bất do kỷ. Nhưng việc khiến cô không muốn nhìn thấy anh nhất là do anh đã vô tình gián tiếp giết đứa nhỏ trong bụng cô, nó là vô tội mà... Anh có thể ghen, có thể không hiểu cho cô nhưng anh không thể giam giữ cô như thế được, anh không có quyền, anh càng không có quyền làm hại con cô..
Cô yêu anh nhưng cô càng hận anh, cô không muốn nhìn thấy anh ở thời điểm hiện tại. Những nổi đau quá khứ chưa vơi đi trong cô được một chút nào thì đừng nói đến nỗi đau hiện tại.
Tim cô cũng đau lắm, thật sự rất đau, bác Đông nói rằng cô bị tâm thần phân liệt nhưng cô hiểu, cô không bệnh cô chỉ đang khốn khổ loay hoay trong những nổi đau không cách nào cứu vãn được. 12 tuổi với cô là còn quá nhỏ, không nhớ thì không có việc gì nhưng nhớ ra rồi mọi thứ cứ như lặp đi lặp lại diễn ra hàng ngàn lần trước mặt cô..Đau đớn, tủi nhục, sợ hãi,..... Cô không hận anh nhưng cô không thể quên đi người tàn phá cơ thể cô năm đó là anh.
" Hoắc Ngôn, để em đi đi! "
Hoắc Ngôn ngồi yên lặng một lúc lâu, anh đau lòng đứng dậy đi ra ngoài, ở trên giường ngủ đôi mắt long lanh sáng rực dần dần mở to...
Chiều hôm ấy Hoắc Ngôn đi đến Hồng Hưng để giải quyết vài việc cũng như mọi hôm anh mua cho cô một bó hoa thật to.
Đến trước cửa phòng cô, anh mỉm cười thật tươi đi vào trong nhưng khi nhìn đến trên giường, anh lại không thấy cô đâu. Hoắc Ngôn gương mặt tái mét, anh chạy nhanh tìm kiếm xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của cô.
Tay chân anh có chút run rẩy, bên ngoài người của chú Đại đã rút hết, có khi nào....
Đôi bàn chân không kịp định hướng đã như bay chạy nhanh ra ngoài, anh tìm trong túi quần âu chiếc điện thoại gọi cho chú Đại. Nhưng bên kia là một cách dãy tút tút kéo dài, rất dài....
- Nam, đừng đi, đừng....
Anh vừa chạy vừa nôn nóng bấm gọi liên tục nhưng đầu số bên kia vẫn không trả lời, mãi đến khi anh gần như điên lên bên kia mới bắt máy nhưng câu trả lời anh nhận được lại khiến anh như phát điên thật sự.
- Ngôn, Nam nó không muốn gặp lại con nữa. Con đừng tìm vô ít, xem như hai đứa không có duyên đi.
Lời chưa kịp nói cuộc gọi đã mất kết nối, anh nhấn gọi lại nhưng không có ai nghe, gọi lại nữa thì đầu số ấn máy bận.
Trái tim anh gần như đau nhói, đau đến tận xương tủy, hóa ra cô cũng không thể tha thứ cho anh, hóa ra Hoắc Ngôn làm người sai lầm đến thế...
Thời gian này giới giang hồ thành phố như điên đảo vì sự thanh trừng của Hồng Hưng, việc làm càng quét này khiến Hoắc Ngôn như trở thành con người khác. Anh đau khổ cũng sẽ lấy máu và nước mắt của người khác lấp vào!
Biệt thự gần biên giới Campuchia.
Tiểu Nam đang ngồi thẫn thờ trong căn phòng màu hồng ấm áp, cô đưa đôi mắt nhìn ra phía rừng cây bên ngoài, đôi bàn tay cô vuốt ve con mèo lông trắng xinh đẹp mà cô đã mua khi từ nhà Hoắc Ngôn về đây.
Con mèo trắng ngáp dài vài cái, nó dùng móng vuốt vừa mới nhú ra cào cào trên bàn tay cô, không đau nhưng đủ giật mình.
Tiểu Nam bồng con mèo lên cao, cô cười tươi nói với nó:
- Lại cào chị à, có muốn chị tống mày đi luôn không, mèo hư?
Con mèo nhỏ ngao ngao mấy tiếng sau lại rụt đầu vào tay cô liếm láp không ngừng.
- Quoa Quoa, biết nịnh nhỉ?
Tiểu Nam lại ôm con mèo nhỏ vào lòng, mắt cô vẫn như trước vẫn nhìn về phía rừng cây xanh ngắt ngoài kia.
Quoa Quoa được 5 tháng tuổi, cũng là 5 tháng cô rời xa Hoắc Ngôn.
Còn nhớ ngày cô đi, đêm đó anh cũng tới, cô quyết định không gặp anh, anh cũng không chịu đi cứ mãi ở lỳ trước phòng cô.
1 ngày rồi 2 ngày, đến ngày thứ 3 khi cô nghe tiếng la hét xung quanh, mọi người xôn xao rằng anh ngất đi cô mới hoảng hốt vội mở cửa. Nhưng hóa ra cô bị anh lừa, anh không hề ngất ngược lại vẫn rất tỉnh táo.
Anh bước vào phòng, ôm chầm lấy cô, bàn tay cô cũng run run nửa muốn ôm lấy anh nửa lại không muốn. Cứ thế cô để mặc cho anh ôm, cô cứ trơ mình ra như khúc gỗ. Mãi hồi lâu không thấy cô nói năng gì, anh mới khẽ buông cô ra, giọng khàn đặc, hỏi nhẹ:
- Nam, em hận anh?
Tiểu Nam gương mặt lạnh tanh, cô cười nhạt:
- Ừ, em hận anh.
Hoắc Ngôn lúng túng giải thích:
- Năm đó anh không cố ý... anh...thật sự...
- Còn đứa bé thì sao?
Hoắc Ngôn mắt mở to, tay anh run rẩy:
- Đứa bé.. đứa bé.. anh...anh..xin...
Tiểu Nam hốc mắt ửng hồng, cô hét lên:
- Anh xin gì, anh xin lỗi sao? Anh làm ra chuyện sau đó xin lỗi là xong sao?
Gương mặt anh tím tái, thần sắc nhợt nhạt đi rất nhiều.
Tiểu Nam cười to, sau cô lại nói tiếp:
- Ngôn, anh yêu em sao? Anh yêu em sao anh không nghe em giải thích, em bị câm nhưng em không bị khờ. Hay anh nghĩ em là loại phụ nữ lăng loàn?
- Không, anh không. Anh khi ấy nhìn thấy em hôn Phàm...
Tiểu Nam không giận dữ, cô chỉ cười nhạt:
- À, hôn nhau là yêu nhau sao anh?
Anh đi đến nắm lấy tay cô, giọng anh nỉ non trầm đục:
- Nam, tha thứ cho anh đi, anh sai rồi, anh sai rồi...
Cô gằn lấy tay anh, nước mắt nuốt nghẹn vào trong, cô cười rất nhẹ:
- Ngôn, chuyện 10 năm trước em không trách anh nhưng em không thể nào tha thứ được cho anh, chuyện đứa bé lại làm em gần như không thể nào tha thứ cho anh được nữa. Anh có biết không, cái cảm giác em một mình trong căn phòng lạnh lẽo hàng ngày chịu tra tấn tinh thần từ anh hay tiếng va chạm của xích sắt đến bây giờ cũng em vẫn còn sợ hãi. Em không tốt, em cũng không xứng đáng với anh, thân thể em không trọn vẹn, em từng bị hắn hành hạ cũng từng chịu đau đớn từ anh...Em năm đó đã không còn là cô bé ngây thơ nữa rồi.. Em, đời này cũng không thể sinh con, em không thể sinh được nữa...
Hoắc Ngôn lắc đầu, anh cố gắng trấn an cô, giọng anh như muốn van xin, như muốn nài nỉ:
- Đừng mà Nam, em xứng đáng, xứng đáng hơn rất nhiều lần. Anh đây, em đánh anh đi, hay giết anh cũng được chỉ cần em không hận anh chỉ cần em đừng bỏ mặc anh. Tiểu Nam, anh sợ mất em, anh sợ mất em thật sự.. Đứa bé là do anh không biết, anh cũng không hề biết em có thai..
Anh càng nói cô càng lắc đầu, giọt nước mắt rơi nhẹ lên má cô, giọng cô khản đục đi nhiều lắm:
- Ly nước đổ đi rồi không hốt lại được đâu anh, cũng như em và anh, mình có duyên nhưng không có nợ đừng làm nhau đau khổ thêm nữa. Anh đi đi, em vẫn chúc phúc cho anh, chúc cho anh tìm được cô gái khác tốt hơn em nhiều lần..
Cô nhìn thấy bóng dáng của Lão Đại đang bên ngoài, cô cố gắng cất cao giọng gọi với ra:
- Chú Đại giúp con đưa anh ấy ra ngoài...
Lão đại khẽ thở dài:
- Nam, không suy nghĩ lại được sao con?
Tiểu Nam cười nhạt:
- Suy nghĩ lại? Việc chú bỏ rơi mẹ con có thể quay lại được không?
Bàn chân của cô run rẩy, từng bước từng bước cô đi đến bên cửa sổ, sau lưng cô là Hoắc Ngôn đang đúng ngây ngốc.
- Ngôn,đi đi, em không thuộc về anh, em sẽ không yêu anh nữa. Anh đi đi!
Cô quay lưng lại, cô không thể nhìn thấy gương mặt anh lúc này, anh cũng không thể thấy những giọt nước mắt mà cô đang cố giấu. Tim cô đau đớn như bị ai cào xé, chắc anh cũng đau, cũng đang đau lắm.
- Nam, em cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu anh cũng có thể chờ, em....
Giọng cô cương quyết cắt ngang:
- Không cần thời gian, em không thể yêu anh được nữa, cả đời này em sẽ không thể tha thứ cho anh. Đừng phí thời gian với em, em không đáng. Anh đi đi nếu như anh còn yêu em, nếu anh không đi em sẽ biến mất theo cách đáng sợ nhất, anh tin không?
Hoắc Ngôn tím tái mặt, anh bần thần một hồi lâu, sau đó lại lê bước chân mệt mỏi, giọng anh run rẩy đến đáng thương:
- Nam, anh chờ em...
Những giọt nước mắt rơi trên má cô, giọng cô nghẹn ngào:
- Em sẽ sống tốt... nếu như không có anh!
Những lời cô nói ra như những mũi dao đâm xuyên vào tim anh, cô biết anh sẽ đau lắm nhưng đau một lần thôi rồi anh sẽ lại là Hoắc Ngôn được mọi cô gái mong đợi. Cô đời này cũng không thể xứng đáng với anh, cô lại không thể quên đi đứa bé vì cô mà mất đi kia.. Là đôi ta có duyên nhưng không đủ nợ..
Ngày hôm đó bầu trời đang nắng ấm bỗng dưng đổ cơn mưa rất to...
Đợi anh đi rồi, cô mới nép sau cửa sổ mà nhìn ra sân, khi anh quay đầu nhìn về phía cô cô lại trốn mất... Ấy thế cô chẳng thể nhìn được những giọt nước mắt của anh, nó cay đắng, nó đơn độc, nó chua xót lắm.. Dưới màn mưa, thân hình anh cao gầy, gương mặt thẩn thờ ngây dại nhìn mãi về phía trên cao...Anh tìm cô, tìm bóng dáng cô, không cần cô cười với anh chỉ cần nhìn thấy cô không khóc không rơi nước mắt chí ít anh có thể sẽ yên lòng... Anh đang đau, cô cũng sẽ đau, anh thà một mình anh ôm đắng cũng không muốn cô đau đớn thêm...
Nước mưa như xối xả vào mặt anh, mưa nhẹ nhàng nhưng hôm nay sao đau đến thế, mưa rơi đau hay là do lòng anh đau...
- Tiểu Nam, đừng khóc, anh sẽ đau....
Đến khi xe của anh đi rồi, cô mới buông tay bật khóc, anh đi rồi, anh đi thật rồi... Cô không thể làm gì cho anh chỉ biết biến mất để anh thôi đau đớn... Cô không thể tha thứ cho anh cũng không nên ôm lấy anh để cả hai cùng chịu giày vò..
Ngày hôm ấy, mây trời cắt đứt một hồi duyên!
Bỗng dưng trên môi cô nở nụ cười chua chát, môi mỉm cười nói khẽ với Quao Quao:
- Qua rồi, tao và anh ấy đã là quá khứ rồi.
Bên ngoài chú Đại bước vào, ông đi đến bên cô, cười rạng rỡ với cô:
- Nam, hồ sơ xong rồi, tuần sau con có thể đi..
Tiểu Nam mỉm cười:
- Cảm ơn chú.
Chú Đại đau lòng nhìn cô, ông khó khăn lắm mới nói nên lời:
- Con không thể gọi ta một tiếng ba sao con?
Cô không trả lời ngay mà chỉ nhìn ông thật lâu:
- Con cần có thời gian...
Lão đại khẽ thở dài, ông không trách cô, tất cả là do ông..
- Được, ta sẽ thường qua thăm con.
Cô gật đầu, gương mặt bình tĩnh đến lạ...
Đợi ông đi rồi, cô mới mở hộc tủ lấy trong đó ra một tấm ảnh, trong ảnh là ảnh cưới của cô và Hoắc Ngôn.
Cô cười rạng rỡ, anh mím môi cười nhưng vẫn rất đẹp trai. Tay cô khẽ vuốt lên gương mặt của anh, môi cô bất giác cong lên thành đường cung xinh đẹp.
- Em đi đây, Ngôn!
Hôn lễ kết thúc khi chú rể chưa thể chạm tay vào cô dâu.
Tiểu Nam sau khi ngất đi ở hôn lễ, cô trực tiếp khiếp đi không có dấu hiệu tỉnh lại. Mỗi ngày đều có bác sĩ đến khám cho cô, Hoắc Ngôn với Lão Đại luôn túc trực không dám lơ là. Tính đến nay cũng đã hơn 1 tuần rồi.
Ông Đông đi đến quan sát thăm khám cho cô, ông thở dài nói:
- Con bé vẫn ổn, không cần lo quá.
Hoắc Ngôn một thân hốc hác, anh lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao vẫn không tỉnh dậy hả bác?
Ông Đông lắc đầu:
- Bác không rõ, phải xem vào con bé. Đây giống như một dạng trốn tránh thực tại.Nếu con muốn bác có thể đi vào tâm trí của con bé giúp con bé tỉnh lại nhưng khi tỉnh dậy mọi việc con bé vẫn phải đối mặt...
Lão Đại giọng đục ngầu:
- Đông, anh nói rõ hơn đi.
Bác Đông nheo nheo mi tâm:
- Trốn tránh là phản xạ tự nhiên của con người thì gặp khó khăn, con gái anh đang trốn tránh thực tại vì con bé đã giấu nó quá lâu nên việc tiếp thu và phân tích là vô cùng khó khăn trong thời điểm này. Ngày trước chắc chắn Phi Hoài đã nhốt ký ức của con bé lại nhưng cô ấy vô tình không biết được rằng sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra con bé bị san chấn tâm lý quá mạnh nên dẫn đến triệu chứng của tâm thần phân liệt cộng thêm năm 12 tuổi bị bắt cóc thì nổi sợ càng tăng lên. Khi nổi sợ hãi tăng đến mức độ không thể kiểm soát được thì con bé sẽ chọn cách quên đi, quên đi giống như khi trước Phi Hoài dẫn dắt ký ức cho con bé. Dần dần mọi thứ được tích tụ quá lâu đến một thời gian nào đó nó sẽ bùng nổ. Vì con người không thể chịu quá nhiều đả kích và cũng không có một chiếc hộp nào chứa được quá nhiều thứ bên trong.
Lão đại ngồi xuống ghế, tay ông run run, giọng nói đầy xúc động:
- Là tôi, tôi sai rồi, tôi để con gái tôi phải chịu đựng đau khổ. Là tôi sai rồi.
Ông Đông nhìn gương mặt già nua của người từng là tình địch của mình, bất chợt mọi thù hận như xóa hết đi. Ông đến gần Lão Đại, vỗ vỗ vai ông ấy, trấn an:
- Mọi việc không ai mong muốn, ông bình tĩnh để còn giúp đỡ con bé. Nó là đứa nhỏ Phi Hoài yêu thương nhất...
Lão đại ngước đôi mắt đã phiến hồng lên nhìn ông Đông, ông nói:
- Cảm ơn ông, lão Đông.
Ông Đông khẽ thở dài, cuộc đời này chẳng thể nào biết trước được điều gì.
Sau hôm hôn lễ, Phàm bị cảnh sát đưa đi, Hoắc Ngôn cũng cho người can thiệp nhưng tình hình có vẻ không được tốt lắm. Vì Phàm làm việc không kín kẽ như Ngôn nên những việc phi pháp anh làm đều bị nắm khớp. Lần này cảnh sát giữ được anh sẽ không dễ gì buông tha cho anh, không nói đến việc anh làm ăn phi pháp lý chỉ riêng việc anh nổ súng giết người cũng đủ kết án tù.
Tất cả mọi việc Ngôn đều giao cho Tần xử lý, thời gian này ngoài can thiệp việc Phàm bị bắt thì anh chỉ quanh quẩn bên Tiểu Nam, anh rất sợ khi cô tỉnh dậy không có anh ở bên..
Ngày thứ 10...
Hoắc Ngôn ngồi một mình lặng nhìn Tiểu Nam đang yên giấc, anh không biết cô đang nghĩ những gì. Anh cũng đau lòng, cũng khổ sở cũng đáng thương vậy, sao cô không thương anh, cô không tỉnh lại gặp anh???
Nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, hốc mắt anh đỏ ửng:
- Nam, em hận anh đúng không, anh cũng hận bản thân anh vô cùng. Anh hèn hạ, anh đê tiện, anh làm em tổn thương, anh...anh... chẳng biết làm thế nào để giải thích cho em hiểu. Em còn yêu anh không, có còn yêu anh không em?
Tiểu Nam vẫn im lặng, cô không ngồi dậy cũng không nói gì
- Nam, đừng ngủ nữa, anh thà thấy em đánh anh, thấy em chửi mắng anh là cầm thú anh hay em cầm súng bắn anh một phát anh cũng chấp nhận. Nhưng anh xin em đừng nằm im đến như thế, tim anh đau quá, anh sắp không thể chịu đựng được nữa rồi... Năm 12 tuổi cũng là do anh, đứa nhờ cũng là do anh, tất cả là do anh...
Đúng thế, cô gặp anh hoàn toàn như là ác mộng. Anh từng tàn phá cơ thể cô, anh cũng từng làm tổn thương cô đến mức cô gần như không thể có con được nửa. Nhưng mọi thứ đều không phải chủ đích mà anh mong muốn, mọi thứ anh gây ra đều là bất đắc dĩ. Cô đau anh cũng đau, thậm chí anh còn đau đớn hơn cô rất nhiều.
Cô trốn tránh được, còn anh thì không. Anh buộc phải chấp nhận, buộc phải tiếp thu, buộc phải khốn khổ... Năm đó anh cũng là nạn nhân!
Tiểu Nam nằm rất yên tĩnh, thật ra khi anh bước vào thì cô đã tỉnh lại nhưng cô lại không muốn phải ngồi dậy. Cô sợ phải đối mặt với Hoắc Ngôn, với người cô yêu cũng là người cô đang rất hận.
Anh từng hành hạ cô khi cô 12 tuổi, cô biết, cô đã nhớ được tất cả, mặc dù cô rất khốn khổ nhưng cô không giận cũng không hận anh vì cô hiểu được rằng anh là thân bất do kỷ. Nhưng việc khiến cô không muốn nhìn thấy anh nhất là do anh đã vô tình gián tiếp giết đứa nhỏ trong bụng cô, nó là vô tội mà... Anh có thể ghen, có thể không hiểu cho cô nhưng anh không thể giam giữ cô như thế được, anh không có quyền, anh càng không có quyền làm hại con cô..
Cô yêu anh nhưng cô càng hận anh, cô không muốn nhìn thấy anh ở thời điểm hiện tại. Những nổi đau quá khứ chưa vơi đi trong cô được một chút nào thì đừng nói đến nỗi đau hiện tại.
Tim cô cũng đau lắm, thật sự rất đau, bác Đông nói rằng cô bị tâm thần phân liệt nhưng cô hiểu, cô không bệnh cô chỉ đang khốn khổ loay hoay trong những nổi đau không cách nào cứu vãn được. 12 tuổi với cô là còn quá nhỏ, không nhớ thì không có việc gì nhưng nhớ ra rồi mọi thứ cứ như lặp đi lặp lại diễn ra hàng ngàn lần trước mặt cô..Đau đớn, tủi nhục, sợ hãi,..... Cô không hận anh nhưng cô không thể quên đi người tàn phá cơ thể cô năm đó là anh.
" Hoắc Ngôn, để em đi đi! "
Hoắc Ngôn ngồi yên lặng một lúc lâu, anh đau lòng đứng dậy đi ra ngoài, ở trên giường ngủ đôi mắt long lanh sáng rực dần dần mở to...
Chiều hôm ấy Hoắc Ngôn đi đến Hồng Hưng để giải quyết vài việc cũng như mọi hôm anh mua cho cô một bó hoa thật to.
Đến trước cửa phòng cô, anh mỉm cười thật tươi đi vào trong nhưng khi nhìn đến trên giường, anh lại không thấy cô đâu. Hoắc Ngôn gương mặt tái mét, anh chạy nhanh tìm kiếm xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng của cô.
Tay chân anh có chút run rẩy, bên ngoài người của chú Đại đã rút hết, có khi nào....
Đôi bàn chân không kịp định hướng đã như bay chạy nhanh ra ngoài, anh tìm trong túi quần âu chiếc điện thoại gọi cho chú Đại. Nhưng bên kia là một cách dãy tút tút kéo dài, rất dài....
- Nam, đừng đi, đừng....
Anh vừa chạy vừa nôn nóng bấm gọi liên tục nhưng đầu số bên kia vẫn không trả lời, mãi đến khi anh gần như điên lên bên kia mới bắt máy nhưng câu trả lời anh nhận được lại khiến anh như phát điên thật sự.
- Ngôn, Nam nó không muốn gặp lại con nữa. Con đừng tìm vô ít, xem như hai đứa không có duyên đi.
Lời chưa kịp nói cuộc gọi đã mất kết nối, anh nhấn gọi lại nhưng không có ai nghe, gọi lại nữa thì đầu số ấn máy bận.
Trái tim anh gần như đau nhói, đau đến tận xương tủy, hóa ra cô cũng không thể tha thứ cho anh, hóa ra Hoắc Ngôn làm người sai lầm đến thế...
Thời gian này giới giang hồ thành phố như điên đảo vì sự thanh trừng của Hồng Hưng, việc làm càng quét này khiến Hoắc Ngôn như trở thành con người khác. Anh đau khổ cũng sẽ lấy máu và nước mắt của người khác lấp vào!
Biệt thự gần biên giới Campuchia.
Tiểu Nam đang ngồi thẫn thờ trong căn phòng màu hồng ấm áp, cô đưa đôi mắt nhìn ra phía rừng cây bên ngoài, đôi bàn tay cô vuốt ve con mèo lông trắng xinh đẹp mà cô đã mua khi từ nhà Hoắc Ngôn về đây.
Con mèo trắng ngáp dài vài cái, nó dùng móng vuốt vừa mới nhú ra cào cào trên bàn tay cô, không đau nhưng đủ giật mình.
Tiểu Nam bồng con mèo lên cao, cô cười tươi nói với nó:
- Lại cào chị à, có muốn chị tống mày đi luôn không, mèo hư?
Con mèo nhỏ ngao ngao mấy tiếng sau lại rụt đầu vào tay cô liếm láp không ngừng.
- Quoa Quoa, biết nịnh nhỉ?
Tiểu Nam lại ôm con mèo nhỏ vào lòng, mắt cô vẫn như trước vẫn nhìn về phía rừng cây xanh ngắt ngoài kia.
Quoa Quoa được 5 tháng tuổi, cũng là 5 tháng cô rời xa Hoắc Ngôn.
Còn nhớ ngày cô đi, đêm đó anh cũng tới, cô quyết định không gặp anh, anh cũng không chịu đi cứ mãi ở lỳ trước phòng cô.
1 ngày rồi 2 ngày, đến ngày thứ 3 khi cô nghe tiếng la hét xung quanh, mọi người xôn xao rằng anh ngất đi cô mới hoảng hốt vội mở cửa. Nhưng hóa ra cô bị anh lừa, anh không hề ngất ngược lại vẫn rất tỉnh táo.
Anh bước vào phòng, ôm chầm lấy cô, bàn tay cô cũng run run nửa muốn ôm lấy anh nửa lại không muốn. Cứ thế cô để mặc cho anh ôm, cô cứ trơ mình ra như khúc gỗ. Mãi hồi lâu không thấy cô nói năng gì, anh mới khẽ buông cô ra, giọng khàn đặc, hỏi nhẹ:
- Nam, em hận anh?
Tiểu Nam gương mặt lạnh tanh, cô cười nhạt:
- Ừ, em hận anh.
Hoắc Ngôn lúng túng giải thích:
- Năm đó anh không cố ý... anh...thật sự...
- Còn đứa bé thì sao?
Hoắc Ngôn mắt mở to, tay anh run rẩy:
- Đứa bé.. đứa bé.. anh...anh..xin...
Tiểu Nam hốc mắt ửng hồng, cô hét lên:
- Anh xin gì, anh xin lỗi sao? Anh làm ra chuyện sau đó xin lỗi là xong sao?
Gương mặt anh tím tái, thần sắc nhợt nhạt đi rất nhiều.
Tiểu Nam cười to, sau cô lại nói tiếp:
- Ngôn, anh yêu em sao? Anh yêu em sao anh không nghe em giải thích, em bị câm nhưng em không bị khờ. Hay anh nghĩ em là loại phụ nữ lăng loàn?
- Không, anh không. Anh khi ấy nhìn thấy em hôn Phàm...
Tiểu Nam không giận dữ, cô chỉ cười nhạt:
- À, hôn nhau là yêu nhau sao anh?
Anh đi đến nắm lấy tay cô, giọng anh nỉ non trầm đục:
- Nam, tha thứ cho anh đi, anh sai rồi, anh sai rồi...
Cô gằn lấy tay anh, nước mắt nuốt nghẹn vào trong, cô cười rất nhẹ:
- Ngôn, chuyện 10 năm trước em không trách anh nhưng em không thể nào tha thứ được cho anh, chuyện đứa bé lại làm em gần như không thể nào tha thứ cho anh được nữa. Anh có biết không, cái cảm giác em một mình trong căn phòng lạnh lẽo hàng ngày chịu tra tấn tinh thần từ anh hay tiếng va chạm của xích sắt đến bây giờ cũng em vẫn còn sợ hãi. Em không tốt, em cũng không xứng đáng với anh, thân thể em không trọn vẹn, em từng bị hắn hành hạ cũng từng chịu đau đớn từ anh...Em năm đó đã không còn là cô bé ngây thơ nữa rồi.. Em, đời này cũng không thể sinh con, em không thể sinh được nữa...
Hoắc Ngôn lắc đầu, anh cố gắng trấn an cô, giọng anh như muốn van xin, như muốn nài nỉ:
- Đừng mà Nam, em xứng đáng, xứng đáng hơn rất nhiều lần. Anh đây, em đánh anh đi, hay giết anh cũng được chỉ cần em không hận anh chỉ cần em đừng bỏ mặc anh. Tiểu Nam, anh sợ mất em, anh sợ mất em thật sự.. Đứa bé là do anh không biết, anh cũng không hề biết em có thai..
Anh càng nói cô càng lắc đầu, giọt nước mắt rơi nhẹ lên má cô, giọng cô khản đục đi nhiều lắm:
- Ly nước đổ đi rồi không hốt lại được đâu anh, cũng như em và anh, mình có duyên nhưng không có nợ đừng làm nhau đau khổ thêm nữa. Anh đi đi, em vẫn chúc phúc cho anh, chúc cho anh tìm được cô gái khác tốt hơn em nhiều lần..
Cô nhìn thấy bóng dáng của Lão Đại đang bên ngoài, cô cố gắng cất cao giọng gọi với ra:
- Chú Đại giúp con đưa anh ấy ra ngoài...
Lão đại khẽ thở dài:
- Nam, không suy nghĩ lại được sao con?
Tiểu Nam cười nhạt:
- Suy nghĩ lại? Việc chú bỏ rơi mẹ con có thể quay lại được không?
Bàn chân của cô run rẩy, từng bước từng bước cô đi đến bên cửa sổ, sau lưng cô là Hoắc Ngôn đang đúng ngây ngốc.
- Ngôn,đi đi, em không thuộc về anh, em sẽ không yêu anh nữa. Anh đi đi!
Cô quay lưng lại, cô không thể nhìn thấy gương mặt anh lúc này, anh cũng không thể thấy những giọt nước mắt mà cô đang cố giấu. Tim cô đau đớn như bị ai cào xé, chắc anh cũng đau, cũng đang đau lắm.
- Nam, em cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu anh cũng có thể chờ, em....
Giọng cô cương quyết cắt ngang:
- Không cần thời gian, em không thể yêu anh được nữa, cả đời này em sẽ không thể tha thứ cho anh. Đừng phí thời gian với em, em không đáng. Anh đi đi nếu như anh còn yêu em, nếu anh không đi em sẽ biến mất theo cách đáng sợ nhất, anh tin không?
Hoắc Ngôn tím tái mặt, anh bần thần một hồi lâu, sau đó lại lê bước chân mệt mỏi, giọng anh run rẩy đến đáng thương:
- Nam, anh chờ em...
Những giọt nước mắt rơi trên má cô, giọng cô nghẹn ngào:
- Em sẽ sống tốt... nếu như không có anh!
Những lời cô nói ra như những mũi dao đâm xuyên vào tim anh, cô biết anh sẽ đau lắm nhưng đau một lần thôi rồi anh sẽ lại là Hoắc Ngôn được mọi cô gái mong đợi. Cô đời này cũng không thể xứng đáng với anh, cô lại không thể quên đi đứa bé vì cô mà mất đi kia.. Là đôi ta có duyên nhưng không đủ nợ..
Ngày hôm đó bầu trời đang nắng ấm bỗng dưng đổ cơn mưa rất to...
Đợi anh đi rồi, cô mới nép sau cửa sổ mà nhìn ra sân, khi anh quay đầu nhìn về phía cô cô lại trốn mất... Ấy thế cô chẳng thể nhìn được những giọt nước mắt của anh, nó cay đắng, nó đơn độc, nó chua xót lắm.. Dưới màn mưa, thân hình anh cao gầy, gương mặt thẩn thờ ngây dại nhìn mãi về phía trên cao...Anh tìm cô, tìm bóng dáng cô, không cần cô cười với anh chỉ cần nhìn thấy cô không khóc không rơi nước mắt chí ít anh có thể sẽ yên lòng... Anh đang đau, cô cũng sẽ đau, anh thà một mình anh ôm đắng cũng không muốn cô đau đớn thêm...
Nước mưa như xối xả vào mặt anh, mưa nhẹ nhàng nhưng hôm nay sao đau đến thế, mưa rơi đau hay là do lòng anh đau...
- Tiểu Nam, đừng khóc, anh sẽ đau....
Đến khi xe của anh đi rồi, cô mới buông tay bật khóc, anh đi rồi, anh đi thật rồi... Cô không thể làm gì cho anh chỉ biết biến mất để anh thôi đau đớn... Cô không thể tha thứ cho anh cũng không nên ôm lấy anh để cả hai cùng chịu giày vò..
Ngày hôm ấy, mây trời cắt đứt một hồi duyên!
Bỗng dưng trên môi cô nở nụ cười chua chát, môi mỉm cười nói khẽ với Quao Quao:
- Qua rồi, tao và anh ấy đã là quá khứ rồi.
Bên ngoài chú Đại bước vào, ông đi đến bên cô, cười rạng rỡ với cô:
- Nam, hồ sơ xong rồi, tuần sau con có thể đi..
Tiểu Nam mỉm cười:
- Cảm ơn chú.
Chú Đại đau lòng nhìn cô, ông khó khăn lắm mới nói nên lời:
- Con không thể gọi ta một tiếng ba sao con?
Cô không trả lời ngay mà chỉ nhìn ông thật lâu:
- Con cần có thời gian...
Lão đại khẽ thở dài, ông không trách cô, tất cả là do ông..
- Được, ta sẽ thường qua thăm con.
Cô gật đầu, gương mặt bình tĩnh đến lạ...
Đợi ông đi rồi, cô mới mở hộc tủ lấy trong đó ra một tấm ảnh, trong ảnh là ảnh cưới của cô và Hoắc Ngôn.
Cô cười rạng rỡ, anh mím môi cười nhưng vẫn rất đẹp trai. Tay cô khẽ vuốt lên gương mặt của anh, môi cô bất giác cong lên thành đường cung xinh đẹp.
- Em đi đây, Ngôn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook