Kỳ thực, chỉ là ta đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi.

Tình cảm đều là giả dối, đều không đáng tin cậy, chỉ có tiền nắm trong tay mới là của mình.

Tạ Bảo Bình ta từ nay về sau một lòng hướng về tiền tài, nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ trở thành người giàu nhất Đại Yến!

Chỉ cần ta đủ giàu có, vạn người mê gì đó, nam phụ chó điên gì đó, còn ai dám đắc tội với ta sao?

Những ngày sau đó, cứ như vậy trôi qua trong việc kiếm tiền đơn giản và nhàm chán.

Ngay khi ta tưởng rằng mình đã quên mất một số người, thì cửa hàng hương cao của ta lại đón một vị khách không ngờ tới.

Thẩm Hoài Hoan vung tiền như rác, ba ngày liên tiếp mua hết toàn bộ hương cao trong cửa hàng của ta, chỉ vì muốn nhờ người làm chuyển lời cho ta.

“Chưởng quầy, vị Thẩm công tử kia nói mỗi ngày giờ Ngọ hắn ta đều sẽ đợi ngài ở lầu hai, cho đến khi nào ngài bằng lòng gặp hắn ta.”

Ta hổ thẹn do dự một chút.


Nếu trì hoãn thêm vài ngày, có phải là có thể kiếm thêm được mấy khoản hay không?

Nhưng Thẩm Hoài Hoan dù sao cũng là hoàng thất, ta không dám quá đáng, ngày hôm sau liền đúng giờ ra ngoài.

Gặp mặt, ta ngược lại rất tò mò về một chuyện.


“Vì sao ngươi không trực tiếp đến nhà họ Tạ tìm ta?”

Khách hàng khác không biết, nhưng hắn ta chắc chắn phải biết nhà ta ở đâu chứ.

Thẩm Hoài Hoan thẹn thùng liếc nhìn ta một cái, nói: “Chuyện của chúng ta còn chưa đâu vào đâu, đã đến cửa bái phỏng, như vậy sẽ khiến nhạc phụ nhạc mẫu cho rằng ta quá hời hợt.”

Ta: “…”

Ta mờ mịt và nghi ngờ nhìn hắn ta, phát hiện mình hình như mãi mãi không thể theo kịp mạch não của Tam hoàng tử.


Thẩm Hoài Hoan hừ một tiếng: “Ta đều biết cả rồi, ngươi đừng hòng giấu diếm ta.”

“… Ờ, ngươi biết được cái gì rồi?”

“Ê a, nhất định phải để ta nói ra sao,.” Thẩm Hoài Hoan mở quạt ra, che đi khuôn mặt ửng đỏ: “Chẳng phải ngươi đã hảo tụ hảo tán với Đàm ca ca rồi sao, vậy ta… Ta đương nhiên phải đến tìm ngươi.”

Vừa nghe thấy cái tên đó, đầu óc ta choáng váng, theo bản năng thuận theo lời hắn ta hỏi ngược lại.

“Hảo tụ hảo tán rồi sao?”

“Đúng vậy.”


Thấy phản ứng của ta, Thẩm Hoài Hoan cũng có chút khó hiểu.

“Đàm ca ca đã nhận tổ quy tông rồi, phụ hoàng muốn chỉ hôn cho huynh ấy, huynh ấy không hề từ chối.

Chẳng lẽ không phải vì các ngươi đã hòa ly rồi sao?”

Cho dù có muốn hay không, ta vẫn biết được tình hình hiện tại của Đàm Liên từ miệng Thẩm Hoài Hoan.

Cách đây không lâu, trong một tai nạn trùng hợp đến mức quá đáng, thân phận thật sự của Đàm Liên đã bị vạch trần, hắn trực tiếp nhận tổ quy tông.


Sau khi đệ nhất mỹ nhân năm đó u uất mà chết, hoàng đế sinh bệnh triền miên, chỉ thỉnh thoảng lộ diện trong các yến tiệc.


Bây giờ biết được người mình yêu sâu đậm tuy rằng đã gả cho người khác, nhưng đứa con lại là cốt nhục của mình, hoàng đế vui mừng khôn xiết, vậy mà lại khỏe khoắn hơn trước một chút.

Hoàng đế ốm yếu tái xuất giang hồ, chính là vì muốn làm chỗ dựa cho Đàm Liên.


Cuộc tranh giành ngầm trước đây của mấy vị hoàng tử đều trở thành trò cười, hiện tại, Đàm Liên không còn nghi ngờ gì nữa, chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng đế.

Nhưng chỉ có sự thiên vị của hoàng đế là chưa đủ, nếu hắn muốn lên ngôi, hoàng phi không thể là nữ nhi nhà thương nhân bình thường.


Hoàng đế muốn chỉ hôn cho hắn một vị tiểu thư khác để làm trợ lực, Đàm Liên tự nhiên cũng sẽ không từ chối.

Chỉ là, những lời này lại bị Thẩm Hoài Hoan nghe thấy, hắn ta không quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, sự chú ý lại hoàn toàn đặt ở chỗ kỳ quái khác.


Cho nên hắn ta lén lút chạy đến hỏi Đàm Liên, lại nhận được câu trả lời “Bảo Bình đã không còn ở Đàm phủ.”

“Ta thông minh lắm, mặc dù Đàm ca ca… À, bây giờ là Liên hoàng huynh rồi.

Mặc dù huynh ấy không nói thẳng, nhưng ta cũng hiểu ý huynh ấy rồi.

Hơn nữa, để phòng ngừa vạn nhất, ta còn cố ý hỏi thêm một câu.”

“Ta hỏi huynh ấy, có phải ý là ta có thể đến tìm ngươi, có thể đối xử tốt với ngươi hay không? Huynh ấy nói có thể!”

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương