Vợ Cả Nhàn Nhã
-
Chương 26: Vũ nhạc [ tam ]
Đỗ Phỉ cùng Mạnh Thư Chí vào sân, Kiếm Lan vừa nhìn thấy Mạnh Thư Chí mí mắt liền nhảy dựng, vội vàng hành phúc lễ với hai người.
“Ngô ma ma đâu?” Đỗ Phỉ hỏi, chìa khóa phòng kho trong nhà là ở trong tay Ngô ma ma, vừa rồi Tiểu Võ trở về một chuyến còn không có lấy ba quyển sách, là đặt ở trong phòng kho.
Kiếm Lan cúi đầu nói: “Nô tỳ đi thỉnh Ngô ma ma.” Kiếm Lan dẫn theo làn váy vội vội vàng vàng rời đi.
Mạnh Thư Chí cẩn thận đánh giá sân, sân bố cục cùng những tòa nhà khác đều bất đồng, tiên hạc trong ruộng thuốc dẫn hắn chú ý, tiếp theo đó là một chỗ dùng đá cẩm thạch xây thành hình quạt, còn có đường nhỏ vòng quanh sân.
“Đây đều là nữ nhi của ta san bằng ra, lúc sáng sớm chạy vòng quanh sân, tiếp theo đó là ta đánh ngũ cầm quyền, nàng lại khiêu vũ.” Đỗ Phỉ thấy ánh mắt Mạnh Thư Chí, liền chủ động mở miệng nói: “Nói thể thân mình phải muốn theo kịp đúng không.”
“Thái tổ cũng từng nói qua, có khí lực cường tráng mới có thể đọc sách giỏi.” Ánh mắt Mạnh Thư Chí đầy khen ngợi: “Tổ phụ ta cũng đem điểm này viết vào trong gia huấn. Lệnh ái không chỉ có học tốt y thuật, cũng am hiểu vũ nhạc? Gia muội thực thích khiêu vũ, hiện tại học tập ở Vũ Nhạc viện.” Vì vậy Mạnh Thư Chí phát hiện đối Đỗ Oánh Nhiên lại nhiều hảo cảm hơn, vô luận là làm cái gì, đều cần có khí lực cường kiện.
“Nàng a.” Đỗ Phỉ cười nói: “Quả thật có chút hứng thú, tiếc nuối duy nhất đó là không có tiến vào Vũ Nhạc viện. Trong nhà ngươi còn có muội muội?”
Kiếm Lan thỉnh Ngô ma ma đang rất nhanh đi tới, bởi vì lúc dời vào trong sân liền sửa sang lại phòng kho một lần, trong phòng kho cũng không có không thoáng khí do lâu không có người ở. Đỗ Phỉ nói với Ngô ma ma: “Tự ta tới tìm là được.”
Ngô ma ma theo lời lui ra.
Lúc này Kiếm Lan đi khuê phòng, kéo kéo góc áo Diên Vĩ, nhẹ giọng nói: “Lão gia là cùng Mạnh công tử đến cùng nhau.”
“Mạnh công tử nào?” Diên Vĩ còn không có phản ứng lại.
Kiếm Lan nhỏ giọng nói: “Còn có Mạnh công tử nào? Chính là lần trước gặp gỡ ở thư cục, trước ở tiệm trang sức gặp vị Liễu cô nương kia.”
Nhất thời ấn tượng của Diên Vĩ liền rõ ràng lên, Liễu Liên An kia tựa hồ là thích Mạnh Thư Chí, cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Chuyện của tiểu thư, chính nàng hiểu rõ trong lòng.”
Kiếm Lan cười cười, nguyên bản lo lắng Diên Vĩ thiếu kiên nhẫn, lúc này xem ra cũng không phải, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, tiểu thư là người có chủ ý, chuyện này, đợi trễ chút nói cho nàng là được.” Kiếm Lan là dặn dò riêng Diên Vĩ hai câu, hai người ở chung cũng là khoái trá, tính tình Diên Vĩ cũng không tranh phong, Kiếm Lan lại là lanh lợi biết xem ánh mắt người khác, hơn nữa lại có Ngô ma ma dạy, như vậy qua ngày như cá gặp nước, không khỏi may mắn ra khỏi Tề phủ.
Lúc này Đỗ Phỉ đang cùng Mạnh Thư Chí ra sân, Mạnh Thư Chí nhịn không được hỏi: “Đỗ tiên sinh là [liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên] Trạng Nguyên lang, tài hoa hơn người, sau lại trên người có viên chức, lại vì sao lựa chọn du y thiên hạ.” Thanh âm Mạnh Thư Chí dừng một chút: “Tiên sinh tài cao, y thuật cũng là đứng đầu, ta từng lưu ý tin tức của tiên sinh, biết tiên sinh ở Giang Nam có danh diệu thủ hồi xuân.”
“Tổ tiên nhà ta nguyên bản là y dược thế gia, không bao lâu không thích y thuật, sở cầu khoa cử chi đạo, sau phu nhân ta chết bệnh, ta liền hối hận, nếu năm đó ta dùng một chút tâm tư ở trên y thuật, có lẽ sẽ không cùng nàng âm dương chia cách.” Ngữ khí Đỗ Phỉ bình tĩnh.
Mạnh Thư Chí nói: “Đỗ tiên sinh cùng tôn phu nhân phu thê tình thâm, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ. Đỗ tiên sinh, người làm quan tạo phúc một phương, hành y thì diệu thủ hồi xuân, có thể xem như trăm sông đổ về một biển.”
Đỗ Phỉ cười cười: “Đều là chuyện quá khứ, nếu là lúc trước, vẫn du y cũng không phải không thể, hiện tại nữ nhi làm bạn dưới gối, mấy năm nay bên ngoài hơi có chút thành tựu, nay ở lại trong kinh, gần nhất có thể bồi bên cạnh con gái, thứ hai lại là sửa sang lại những bản chép tay này.”
“Đỗ cô nương tuổi tác không lớn, cũng có tài diệu thủ hồi xuân.” Mạnh Thư Chí nói.
Đỗ Phỉ nghe Mạnh Thư Chí nói đến nữ nhi, ánh mắt trở nên nhu hòa, nói: “Nàng học y hơi có chút thiên phú, qua một thời gian, y thuật nhất định không kém ta.”
Mạnh Thư Chí nghĩ tới ngày đó bộ dáng Đỗ Oánh Nhiên ở thư cục ôm sách vở, đạm cười cùng mình giải thích đang xem y thuật, nghĩ đến hôm nay ngay từ đầu vắng vẻ Đỗ Oánh Nhiên, sau cũng thiếu một câu giải thích chính thức, nhấp mím môi.
“Thư Chí.”
Mạnh Thư Chí có chút xấu hổ, cư nhiên ở Đỗ Phỉ nơi này thất thần, vội vàng nói: “Tiên sinh gọi ta Quan Ngọc là được.” Quan Ngọc là tự của Mạnh Thư Chí.
Đỗ Phỉ dừng một chút, nói: “Quan Ngọc. Nếu sau này không chê, có gì không hiểu, đến hiệu thuốc bắc tìm ta là được, ngươi cùng Trầm Tử Hào đầu xuân sang năm, cũng muốn ứng thí.”
Mạnh Thư Chí mừng rỡ: “Đỗ tiên sinh tài cao, tại hạ cầu còn không được.” Gật gật đầu nói: “Đúng là sang năm.”
Đỗ Phỉ mỉm cười: “Ngươi cùng nhà ta là có chút duyên phận.” Hôm nay tiếp xúc một phen, hơn nữa lúc trước Tề gia hỏi thăm ra tin tức, trước mắt Đỗ Phỉ đối Mạnh Thư Chí có thể nói là thập phần vừa lòng, nếu Mạnh Thư Chí thường đến, cùng nữ nhi tiếp xúc thật nhiều cùng hiểu biết cũng là tốt.
Mạnh Thư Chí sửng sốt, mở miệng nói: “Duyên phận?”
Đỗ Phỉ cười vỗ vỗ bả vai Mạnh Thư Chí: “Trưởng bối nhà ngươi biết rõ.”
Mạnh Thư Chí nghe lời Đỗ Phỉ nói, trong lòng càng thêm hoang mang: “Nếu Đỗ tiên sinh cùng trưởng bối trong nhà quen biết, như vậy vì sao chưa bao giờ nghe người khác đề cập qua?”
Tươi cười trên mặt Đỗ Phỉ càng thêm mở rộng, chính là nhẹ giọng nói: “Trở về hỏi mẫu thân ngươi là được.”
Mạnh Thư Chí chỉ phải tạm thời đem nghi vấn này đặt ở trong lòng.
Đợi cho đến hiệu thuốc bắc, Đỗ Oánh Nhiên vừa thấy Mạnh Thư Chí cùng Đỗ Phỉ lại đây, liền đứng lên, Trầm Tử Hào cũng như thế.
Mạnh Thư Chí đi tới bên người Đỗ Oánh Nhiên, thấp giọng nói: “Cô nương có thể mượn bước nói chuyện?”
Đỗ Oánh Nhiên sửng sốt, tiện đà đi theo Mạnh Thư Chí đi ra ngoài phòng, Mạnh Thư Chí hành lễ thật sâu với Đỗ Oánh Nhiên, Đỗ Oánh Nhiên vội vàng nói: “Mạnh công tử vì sao hành đại lễ này?”
Mạnh Thư Chí nói: “Chuyện lần trước ở thư cục, tại hạ thiếu cô nương một câu giải thích.”
Đỗ Oánh Nhiên cười cười, Mạnh Thư Chí bộ dạng tuấn tú tài học phẩm hạnh không một cái không giả, mới có thể làm cho Liễu Liên An tâm động, hoãn thần nói: “Mạnh công tử, không có gì đáng ngại, có câu nói quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, cũng là ta không tốt, làm cho Liễu cô nương hiểu lầm.”
“Là nha hoàn bên người biểu muội ta tính tình mạnh mẽ.” Mạnh Thư Chí nói; “Cùng cô nương không quan hệ.”
Đỗ Oánh Nhiên mở miệng nói: “Liễu cô nương dung mạo điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta thấy liền tâm sinh thương tiếc ý. Xem dung mạo là người tính tình ôn hòa, tựu như cùng Mạnh công tử nói như vậy, phải là hạ nhân không đúng.”
Mạnh Thư Chí gật đầu nói: “Thân mình biểu muội không tốt, tính tình cũng nhu nhược, tổ mẫu liền cho nàng nha hoàn tính tình lanh lẹ. Nếu là hiểu lầm, ta trở về cũng sẽ nói cho biểu muội nghe.”
Đỗ Oánh Nhiên nở nụ cười, nàng cười rộ lên nguyên bản là dễm nhìn, khoảng cách gần gũi như vậy khiến cho Mạnh Thư Chí lung lay ánh mắt, xán lạn nhược xuân hoa không hơn gì như thế, Đỗ Oánh Nhiên thanh thanh cổ họng, nói chuyện còn mang theo ý cười: “Liền làm phiền Mạnh công tử chuyển cáo, nếu là làm cho Liễu cô nương hiểu lầm ta như vậy, trong lòng ta cũng khổ sở.”
Mạnh Thư Chí bởi vì tươi cười vưa rồi của Đỗ Oánh Nhiên, có chút không dám nhìn thẳng mặt nàng, hơi hơi nghiêng đầu, vừa vặn để cho Đỗ Oánh Nhiên thấy bên tai hắn đỏ bừng, lại chọc Đỗ Oánh Nhiên cười khẽ, liền thấy đỏ ửng càng thêm sâu sắc. Mạnh Thư Chí nói: “Lúc trở về sẽ cùng biểu muội nói.”
“Hảo.” Đỗ Oánh Nhiên thanh thúy lên tiếng, Liễu Liên An một lòng muốn ôm lấy biểu ca Mạnh Thư Chí của nàng, nếu thình lình từ trong miệng Mạnh Thư Chí nghe được tên mình, Đỗ Oánh Nhiên có chút tiếc nuối không thể nhìn thấy cảnh tượng kia, hình ảnh thật đẹp a.
Mạnh Thư Chí đọc vài câu luận ngữ, sau khi nhiệt độ trên mặt tiêu tán, lại vào hiệu thuốc bắc, thời gian cũng không sớm, liền cùng Trầm Tử Hào đưa ra cáo từ.
Mạnh Thư Chí đầy đầu óc đều là Đỗ Oánh Nhiên tươi cười không tản ra được, liền nghĩ tới lần đầu tiên ở thư cục cùng Đỗ Oánh Nhiên gặp gỡ, trong tay nàng cầm một thanh chiết phiến, che khuất dung nhan chỉ có đôi mắt như minh ngọc loá mắt, tựa như trăng non. Điều này làm cho Trầm Tử Hào phát hiện, cười nói: “Thư Chí, suy nghĩ cái gì xuất thần như vậy?”
Mạnh Thư Chí liền nói: “Đỗ tiên sinh nói cùng ta có chút duyên pháp.” Tiếp theo tự mình hoang mang; “Đầu tiên là để cho ta hỏi trưởng bối, sau là để cho hỏi mẫu thân ta, chẳng lẽ Đỗ tiên sinh là người nương ta nhận nhận thức?”
Trầm Tử Hào nghe Mạnh Thư Chí nghi hoặc, bỗng nhiên liền nở nụ cười, nghĩ tới Đỗ Phỉ từ sau khi biết lai lịch Mạnh Thư Chí, biểu tình đánh giá chuẩn con rể kia, mở miệng nói: “Nếu ta không có đoán sai, phải làm là chỉ duyên phận ngươi cùng Đỗ gia cô nương.” Lúc đầu Đỗ Oánh Nhiên trị ho khan cho hắn, thời điểm nói chuyện với nhau Trầm Tử Hào cũng có thể cảm giác được Đỗ Oánh Nhiên hơi có chút kiến giải, lúc này liền mở miệng nói như thế.
Mạnh Thư Chí sửng sốt, giống như trong đầu mình hiện lên tất cả đều là Đỗ Oánh Nhiên tươi cười bị Trầm Tử Hào phát hiện, mặt đỏ lên thấp giọng nói: “Vân Phong huynh, không cần nói như thế, hỏng danh dự Đỗ gia cô nương.”
Trầm Tử Hào cười cười: “Ý của Đỗ tiên sinh là như thế, nguyên lai hôm nay được sách của Đỗ tiên sinh, tất cả đều là nguyên do của ngươi. Quan Ngọc ngươi còn nhớ rõ lúc vừa mới bắt đầu, Đỗ tiên sinh nói, Những quyển sách đó chúng ta cầm là được, xem ra là biết tha một vòng đều là người trong nhà.”
Mạnh Thư Chí trải qua Trầm Tử Hào vạch trần, trong lòng cũng hiểu hàm nghĩa lời nói duyên phận của Đỗ Phỉ, nghĩ tới thời điểm Đỗ Oánh Nhiên cười rộ lên hai lúm đồng tiền cùng đôi mắt như minh ngọc, cũng không nói lời nào, kỳ thật, nếu thê tử chưa quá môn là nàng, nàng thật sự là xinh đẹp đáng yêu.
Thấy sắc mặt Mạnh Thư Chí, Trầm Tử Hào nhịn không được nở nụ cười, đã biết tâm tư bạn tốt chỉ sợ đều là nhiễu trên người Đỗ Oánh Nhiên, mở miệng nói: “Ta thấy a, ngươi cùng ngõ nhỏ Thi Đậu này cũng có chút duyên phận, bấm tay tính toán, nếu ngày nào rảnh rỗi lại đến đây.”
Mạnh Thư Chí lắp bắp nói: “Ngươi ở trong ngõ nhỏ này, ta tự nhiên cùng ngõ nhỏ này có duyên.”
Trầm Tử Hào lại cười to: “Trước kia ta vẫn cảm thấy chứng ho đứt quãng của ta thập phần phiền người, hiện tại xem ra, nguyên lai còn có diệu dụng như thế, tốt lắm tốt lắm.”
“Ngô ma ma đâu?” Đỗ Phỉ hỏi, chìa khóa phòng kho trong nhà là ở trong tay Ngô ma ma, vừa rồi Tiểu Võ trở về một chuyến còn không có lấy ba quyển sách, là đặt ở trong phòng kho.
Kiếm Lan cúi đầu nói: “Nô tỳ đi thỉnh Ngô ma ma.” Kiếm Lan dẫn theo làn váy vội vội vàng vàng rời đi.
Mạnh Thư Chí cẩn thận đánh giá sân, sân bố cục cùng những tòa nhà khác đều bất đồng, tiên hạc trong ruộng thuốc dẫn hắn chú ý, tiếp theo đó là một chỗ dùng đá cẩm thạch xây thành hình quạt, còn có đường nhỏ vòng quanh sân.
“Đây đều là nữ nhi của ta san bằng ra, lúc sáng sớm chạy vòng quanh sân, tiếp theo đó là ta đánh ngũ cầm quyền, nàng lại khiêu vũ.” Đỗ Phỉ thấy ánh mắt Mạnh Thư Chí, liền chủ động mở miệng nói: “Nói thể thân mình phải muốn theo kịp đúng không.”
“Thái tổ cũng từng nói qua, có khí lực cường tráng mới có thể đọc sách giỏi.” Ánh mắt Mạnh Thư Chí đầy khen ngợi: “Tổ phụ ta cũng đem điểm này viết vào trong gia huấn. Lệnh ái không chỉ có học tốt y thuật, cũng am hiểu vũ nhạc? Gia muội thực thích khiêu vũ, hiện tại học tập ở Vũ Nhạc viện.” Vì vậy Mạnh Thư Chí phát hiện đối Đỗ Oánh Nhiên lại nhiều hảo cảm hơn, vô luận là làm cái gì, đều cần có khí lực cường kiện.
“Nàng a.” Đỗ Phỉ cười nói: “Quả thật có chút hứng thú, tiếc nuối duy nhất đó là không có tiến vào Vũ Nhạc viện. Trong nhà ngươi còn có muội muội?”
Kiếm Lan thỉnh Ngô ma ma đang rất nhanh đi tới, bởi vì lúc dời vào trong sân liền sửa sang lại phòng kho một lần, trong phòng kho cũng không có không thoáng khí do lâu không có người ở. Đỗ Phỉ nói với Ngô ma ma: “Tự ta tới tìm là được.”
Ngô ma ma theo lời lui ra.
Lúc này Kiếm Lan đi khuê phòng, kéo kéo góc áo Diên Vĩ, nhẹ giọng nói: “Lão gia là cùng Mạnh công tử đến cùng nhau.”
“Mạnh công tử nào?” Diên Vĩ còn không có phản ứng lại.
Kiếm Lan nhỏ giọng nói: “Còn có Mạnh công tử nào? Chính là lần trước gặp gỡ ở thư cục, trước ở tiệm trang sức gặp vị Liễu cô nương kia.”
Nhất thời ấn tượng của Diên Vĩ liền rõ ràng lên, Liễu Liên An kia tựa hồ là thích Mạnh Thư Chí, cúi đầu nghĩ nghĩ nói: “Chuyện của tiểu thư, chính nàng hiểu rõ trong lòng.”
Kiếm Lan cười cười, nguyên bản lo lắng Diên Vĩ thiếu kiên nhẫn, lúc này xem ra cũng không phải, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, tiểu thư là người có chủ ý, chuyện này, đợi trễ chút nói cho nàng là được.” Kiếm Lan là dặn dò riêng Diên Vĩ hai câu, hai người ở chung cũng là khoái trá, tính tình Diên Vĩ cũng không tranh phong, Kiếm Lan lại là lanh lợi biết xem ánh mắt người khác, hơn nữa lại có Ngô ma ma dạy, như vậy qua ngày như cá gặp nước, không khỏi may mắn ra khỏi Tề phủ.
Lúc này Đỗ Phỉ đang cùng Mạnh Thư Chí ra sân, Mạnh Thư Chí nhịn không được hỏi: “Đỗ tiên sinh là [liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên] Trạng Nguyên lang, tài hoa hơn người, sau lại trên người có viên chức, lại vì sao lựa chọn du y thiên hạ.” Thanh âm Mạnh Thư Chí dừng một chút: “Tiên sinh tài cao, y thuật cũng là đứng đầu, ta từng lưu ý tin tức của tiên sinh, biết tiên sinh ở Giang Nam có danh diệu thủ hồi xuân.”
“Tổ tiên nhà ta nguyên bản là y dược thế gia, không bao lâu không thích y thuật, sở cầu khoa cử chi đạo, sau phu nhân ta chết bệnh, ta liền hối hận, nếu năm đó ta dùng một chút tâm tư ở trên y thuật, có lẽ sẽ không cùng nàng âm dương chia cách.” Ngữ khí Đỗ Phỉ bình tĩnh.
Mạnh Thư Chí nói: “Đỗ tiên sinh cùng tôn phu nhân phu thê tình thâm, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ. Đỗ tiên sinh, người làm quan tạo phúc một phương, hành y thì diệu thủ hồi xuân, có thể xem như trăm sông đổ về một biển.”
Đỗ Phỉ cười cười: “Đều là chuyện quá khứ, nếu là lúc trước, vẫn du y cũng không phải không thể, hiện tại nữ nhi làm bạn dưới gối, mấy năm nay bên ngoài hơi có chút thành tựu, nay ở lại trong kinh, gần nhất có thể bồi bên cạnh con gái, thứ hai lại là sửa sang lại những bản chép tay này.”
“Đỗ cô nương tuổi tác không lớn, cũng có tài diệu thủ hồi xuân.” Mạnh Thư Chí nói.
Đỗ Phỉ nghe Mạnh Thư Chí nói đến nữ nhi, ánh mắt trở nên nhu hòa, nói: “Nàng học y hơi có chút thiên phú, qua một thời gian, y thuật nhất định không kém ta.”
Mạnh Thư Chí nghĩ tới ngày đó bộ dáng Đỗ Oánh Nhiên ở thư cục ôm sách vở, đạm cười cùng mình giải thích đang xem y thuật, nghĩ đến hôm nay ngay từ đầu vắng vẻ Đỗ Oánh Nhiên, sau cũng thiếu một câu giải thích chính thức, nhấp mím môi.
“Thư Chí.”
Mạnh Thư Chí có chút xấu hổ, cư nhiên ở Đỗ Phỉ nơi này thất thần, vội vàng nói: “Tiên sinh gọi ta Quan Ngọc là được.” Quan Ngọc là tự của Mạnh Thư Chí.
Đỗ Phỉ dừng một chút, nói: “Quan Ngọc. Nếu sau này không chê, có gì không hiểu, đến hiệu thuốc bắc tìm ta là được, ngươi cùng Trầm Tử Hào đầu xuân sang năm, cũng muốn ứng thí.”
Mạnh Thư Chí mừng rỡ: “Đỗ tiên sinh tài cao, tại hạ cầu còn không được.” Gật gật đầu nói: “Đúng là sang năm.”
Đỗ Phỉ mỉm cười: “Ngươi cùng nhà ta là có chút duyên phận.” Hôm nay tiếp xúc một phen, hơn nữa lúc trước Tề gia hỏi thăm ra tin tức, trước mắt Đỗ Phỉ đối Mạnh Thư Chí có thể nói là thập phần vừa lòng, nếu Mạnh Thư Chí thường đến, cùng nữ nhi tiếp xúc thật nhiều cùng hiểu biết cũng là tốt.
Mạnh Thư Chí sửng sốt, mở miệng nói: “Duyên phận?”
Đỗ Phỉ cười vỗ vỗ bả vai Mạnh Thư Chí: “Trưởng bối nhà ngươi biết rõ.”
Mạnh Thư Chí nghe lời Đỗ Phỉ nói, trong lòng càng thêm hoang mang: “Nếu Đỗ tiên sinh cùng trưởng bối trong nhà quen biết, như vậy vì sao chưa bao giờ nghe người khác đề cập qua?”
Tươi cười trên mặt Đỗ Phỉ càng thêm mở rộng, chính là nhẹ giọng nói: “Trở về hỏi mẫu thân ngươi là được.”
Mạnh Thư Chí chỉ phải tạm thời đem nghi vấn này đặt ở trong lòng.
Đợi cho đến hiệu thuốc bắc, Đỗ Oánh Nhiên vừa thấy Mạnh Thư Chí cùng Đỗ Phỉ lại đây, liền đứng lên, Trầm Tử Hào cũng như thế.
Mạnh Thư Chí đi tới bên người Đỗ Oánh Nhiên, thấp giọng nói: “Cô nương có thể mượn bước nói chuyện?”
Đỗ Oánh Nhiên sửng sốt, tiện đà đi theo Mạnh Thư Chí đi ra ngoài phòng, Mạnh Thư Chí hành lễ thật sâu với Đỗ Oánh Nhiên, Đỗ Oánh Nhiên vội vàng nói: “Mạnh công tử vì sao hành đại lễ này?”
Mạnh Thư Chí nói: “Chuyện lần trước ở thư cục, tại hạ thiếu cô nương một câu giải thích.”
Đỗ Oánh Nhiên cười cười, Mạnh Thư Chí bộ dạng tuấn tú tài học phẩm hạnh không một cái không giả, mới có thể làm cho Liễu Liên An tâm động, hoãn thần nói: “Mạnh công tử, không có gì đáng ngại, có câu nói quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, cũng là ta không tốt, làm cho Liễu cô nương hiểu lầm.”
“Là nha hoàn bên người biểu muội ta tính tình mạnh mẽ.” Mạnh Thư Chí nói; “Cùng cô nương không quan hệ.”
Đỗ Oánh Nhiên mở miệng nói: “Liễu cô nương dung mạo điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta thấy liền tâm sinh thương tiếc ý. Xem dung mạo là người tính tình ôn hòa, tựu như cùng Mạnh công tử nói như vậy, phải là hạ nhân không đúng.”
Mạnh Thư Chí gật đầu nói: “Thân mình biểu muội không tốt, tính tình cũng nhu nhược, tổ mẫu liền cho nàng nha hoàn tính tình lanh lẹ. Nếu là hiểu lầm, ta trở về cũng sẽ nói cho biểu muội nghe.”
Đỗ Oánh Nhiên nở nụ cười, nàng cười rộ lên nguyên bản là dễm nhìn, khoảng cách gần gũi như vậy khiến cho Mạnh Thư Chí lung lay ánh mắt, xán lạn nhược xuân hoa không hơn gì như thế, Đỗ Oánh Nhiên thanh thanh cổ họng, nói chuyện còn mang theo ý cười: “Liền làm phiền Mạnh công tử chuyển cáo, nếu là làm cho Liễu cô nương hiểu lầm ta như vậy, trong lòng ta cũng khổ sở.”
Mạnh Thư Chí bởi vì tươi cười vưa rồi của Đỗ Oánh Nhiên, có chút không dám nhìn thẳng mặt nàng, hơi hơi nghiêng đầu, vừa vặn để cho Đỗ Oánh Nhiên thấy bên tai hắn đỏ bừng, lại chọc Đỗ Oánh Nhiên cười khẽ, liền thấy đỏ ửng càng thêm sâu sắc. Mạnh Thư Chí nói: “Lúc trở về sẽ cùng biểu muội nói.”
“Hảo.” Đỗ Oánh Nhiên thanh thúy lên tiếng, Liễu Liên An một lòng muốn ôm lấy biểu ca Mạnh Thư Chí của nàng, nếu thình lình từ trong miệng Mạnh Thư Chí nghe được tên mình, Đỗ Oánh Nhiên có chút tiếc nuối không thể nhìn thấy cảnh tượng kia, hình ảnh thật đẹp a.
Mạnh Thư Chí đọc vài câu luận ngữ, sau khi nhiệt độ trên mặt tiêu tán, lại vào hiệu thuốc bắc, thời gian cũng không sớm, liền cùng Trầm Tử Hào đưa ra cáo từ.
Mạnh Thư Chí đầy đầu óc đều là Đỗ Oánh Nhiên tươi cười không tản ra được, liền nghĩ tới lần đầu tiên ở thư cục cùng Đỗ Oánh Nhiên gặp gỡ, trong tay nàng cầm một thanh chiết phiến, che khuất dung nhan chỉ có đôi mắt như minh ngọc loá mắt, tựa như trăng non. Điều này làm cho Trầm Tử Hào phát hiện, cười nói: “Thư Chí, suy nghĩ cái gì xuất thần như vậy?”
Mạnh Thư Chí liền nói: “Đỗ tiên sinh nói cùng ta có chút duyên pháp.” Tiếp theo tự mình hoang mang; “Đầu tiên là để cho ta hỏi trưởng bối, sau là để cho hỏi mẫu thân ta, chẳng lẽ Đỗ tiên sinh là người nương ta nhận nhận thức?”
Trầm Tử Hào nghe Mạnh Thư Chí nghi hoặc, bỗng nhiên liền nở nụ cười, nghĩ tới Đỗ Phỉ từ sau khi biết lai lịch Mạnh Thư Chí, biểu tình đánh giá chuẩn con rể kia, mở miệng nói: “Nếu ta không có đoán sai, phải làm là chỉ duyên phận ngươi cùng Đỗ gia cô nương.” Lúc đầu Đỗ Oánh Nhiên trị ho khan cho hắn, thời điểm nói chuyện với nhau Trầm Tử Hào cũng có thể cảm giác được Đỗ Oánh Nhiên hơi có chút kiến giải, lúc này liền mở miệng nói như thế.
Mạnh Thư Chí sửng sốt, giống như trong đầu mình hiện lên tất cả đều là Đỗ Oánh Nhiên tươi cười bị Trầm Tử Hào phát hiện, mặt đỏ lên thấp giọng nói: “Vân Phong huynh, không cần nói như thế, hỏng danh dự Đỗ gia cô nương.”
Trầm Tử Hào cười cười: “Ý của Đỗ tiên sinh là như thế, nguyên lai hôm nay được sách của Đỗ tiên sinh, tất cả đều là nguyên do của ngươi. Quan Ngọc ngươi còn nhớ rõ lúc vừa mới bắt đầu, Đỗ tiên sinh nói, Những quyển sách đó chúng ta cầm là được, xem ra là biết tha một vòng đều là người trong nhà.”
Mạnh Thư Chí trải qua Trầm Tử Hào vạch trần, trong lòng cũng hiểu hàm nghĩa lời nói duyên phận của Đỗ Phỉ, nghĩ tới thời điểm Đỗ Oánh Nhiên cười rộ lên hai lúm đồng tiền cùng đôi mắt như minh ngọc, cũng không nói lời nào, kỳ thật, nếu thê tử chưa quá môn là nàng, nàng thật sự là xinh đẹp đáng yêu.
Thấy sắc mặt Mạnh Thư Chí, Trầm Tử Hào nhịn không được nở nụ cười, đã biết tâm tư bạn tốt chỉ sợ đều là nhiễu trên người Đỗ Oánh Nhiên, mở miệng nói: “Ta thấy a, ngươi cùng ngõ nhỏ Thi Đậu này cũng có chút duyên phận, bấm tay tính toán, nếu ngày nào rảnh rỗi lại đến đây.”
Mạnh Thư Chí lắp bắp nói: “Ngươi ở trong ngõ nhỏ này, ta tự nhiên cùng ngõ nhỏ này có duyên.”
Trầm Tử Hào lại cười to: “Trước kia ta vẫn cảm thấy chứng ho đứt quãng của ta thập phần phiền người, hiện tại xem ra, nguyên lai còn có diệu dụng như thế, tốt lắm tốt lắm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook