“Cô đừng vội vui mừng.

Nếu như tôi phát hiện cô thò một ngón tay quá giới hạn thì cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Hiểu chưa? Còn nữa, tôi chỉ thuê cô ba tháng, khi cậu chủ nhỏ biết ngồi cô phải rời khỏi đây.

Rõ chưa?”
Hạ Cẩn Mai chẳng buồn bận tâm đến lời đe dọa này.

Không phải vì cô không sợ, mà là cô quá sợ nếu như cứ để trong đầu sẽ chẳng thể nào tiếp tục dám ở lại đây.

Nếu Hạ Cẩn Mai đã đưa ra lựa chọn này đồng nghĩa với việc sống chung với bão lũ, cô không thể để tâm lý mình bị chi phối bởi một vài lời nói của Vương Tuấn Dương được.

Buổi chiều, Hạ Cẩn Mai chờ lúc cậu chủ nhỏ ngủ say, cô trở về nhà của mình.

Mấy ngày liền không thấy cô về nhà Diệp Tịnh Nhi thật sự rất lo lắng.

Mặc dù Hạ Cẩn Mai đã nhãn tin trước đó cho cô nhưng dường như Diệp Tịnh Nhi vẫn không yên tâm được vì chuyện xảy ra ở buổi họp mặt.

Vừa thấy bóng Hạ Cẩn Mai, Diệp Tịnh Nhi đã từ đâu xuất hiện, căn vặn Hạ Cẩn Mai một hồi, cô phải mất rất nhiều thời gian giải thích rằng bản thân hoàn toàn không bị chuyện của Lưu Bối Na và An Lâm Khánh chi phối thì Diệp Tịnh Nhi mới bớt lo läng phần nào.


“Vậy, bây giờ cậu sẽ đi làm thêm sao? Nơi đó là ở đâu?”
Diệp Tịnh Nhi vẫn một mực truy hỏi.

Hạ Cẩn Mai cất tiếng: “Đó là một danh môn.

Người ta sống rất kín đáo nên mình không được tiết lộ.

Mà mình chỉ làm một công việc bán thời gian thôi nên chúng ta vẫn có thể gặp nhau mà”
Diệp Tịnh Nhi gật đầu.

Cô bạn nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.

Nhà giàu thường rất phức tạp.

Thời gian này tốt nhất cậu cũng nên làm mình bận rộn, nếu không thì lại nghĩ ngợi đến chuyện kia.

Mà Cẩn Mai à, chuyện như vậy sao ngày đó cậu không nói gì với mình, chịu ấm ức như vậy?”
Hạ Cẩn Mai biết Diệp Tịnh Nhi là đang nhắc đến chuyện phản bội của Lưu Bối Na và An Lâm Khánh.

Nhưng cô cơ bản đối với chuyện này chẳng thèm để ý nữa.

Cô chỉ mong làm sao có thể sống thật tốt, lại nghĩ xem lúc này mình không có ở đó, cậu chủ nhỏ có thể ngủ ngoan hay lại khóc quấy.


Chính Hạ Cẩn Mai cũng không ngờ được trong thời gian ngắn ngủi, cô lại có thể quan tâm và bận lòng đến thể với một đứa trẻ không thân quen.

“Cậu sao vậy?”
Diệp Tịnh Nhi phát hiện ra rằng Hạ Cẩn Mai đang mất hồn.

“Ô không, không có gì đâu! Mình đang muốn mua một cốp trang điểm mà nó lại hết hàng rồi.

Haiz.

Bản giới hạn đó thật khó kiếm quát”
Hạ Cẩn Mai vừa nói vừa thở dài.

Diệp Tịnh Nhi mỉm cười.

“Mình cũng tiết kiệm bao lâu, sau cùng đặt hàng vẫn không được, cuối cùng đành nhìn thiên hạ khuôn đi mất.

Tức thật là tức mà.


“Mình cũng thế, xem ra chúng ta không có duyên”
Câu chuyện sau đó của cả hai đều liên quan đến mấy hãng mỹ phẩm trang điểm và một số tip làm đẹp.

Hạ Cẩn Mai vừa nói, vừa dọn dẹp một chút trong nhà mình.

Mấy hôm nay vắng nhà, cô cũng thấy căn nhà có chút bụi phủ.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương