Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi
-
7: Chừa Cho Anh Ta Một Con Đường Sống
Hạ Cẩn Mai dường như cảm thấy mặc dù Vương Tuấn Dương nói không có nhưng lòng lại có ý khác.
Cô không ngăn cản.
Trong một thoáng, Hạ Cẩn Mai mơ hồ cảm thấy người đàn ông này mỉm cười với cô, chừng như là anh đã hiểu ý cô.
Đám người lần lượt đi ra khỏi cửa nhà, Hạ Cẩn Mai cũng đi ra theo giống như tiễn chân.
Rồi băng một cách tự nhiên nhất, cô quay trở lại.
Gã bắt cóc lúc này thở hät ra.
Chính hắn cũng bị dọa sợ.
Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Vương Tuấn Dương.
Có vẻ như hắn nhận ra, nếu như Vương Tuấn Dương ở đây, kể cả có đứa bé trong tay, cơ hội thoát của hẳn cũng bảng không.
“Cô làm rất tốt!”
Tên bắt cóc lên tiếng tán thưởng.
Sau đó, Hạ Cẩn Mai cảm thấy dường như hắn đang sợ, bởi ánh mắt đã trở nên thảng thốt và hành động lúng túng hơn trước.
Chỉ có điều, dù là thế, hẳn vẫn ôm đứa trẻ trên tay không buông, rất cẩn thận.
“Cô nhìn cái gì?”
Đột nhiên hắn gắt lên với Hạ Cẩn Mai khi phát giác cô nhìn hẳn.
Hắn nhíu mày lại, lộ ra một tia nguy hiểm khiến cho Hạ Cẩn Mai sợ hãi mà thoái lui mấy bước.
“Hừm”
Hắn lần nữa kêu khẽ.
Trong đầu dường như vẫn tính toán.
Rồi hẳn ép sát Hạ Cẩn Mai vào chân tường, ánh mắt hăm dọa, tay đưa chiếc dao găm vào cổ cô: “Đừng tưởng tôi không dám giết cô!”
Hạ Cẩn Mai kinh hãi.
Hai mắt cô mở lớn tỏ vẻ hoảng sợ.
Gã bắt cóc một tay ôm đứa nhỏ, tay kia muốn đoạt mạng Hạ Cẩn Mai.
Nhưng khi hắn vừa thấy đôi mắt to tròn cô nhìn hắn, hắn lại buông xuống.
Hắn lại “hừ”một tiếng kiểu bất lực rồi rút dao lại.
“Đừng nghĩ tôi tha cho cô.
Chẳng qua là nếu tên họ Vương kia quay lại, thấy cô bị giết, nhất định sẽ lục tung nơi này”
Hạ Cẩn Mai trong lòng rét lạnh.
Nếu như hắn biết lúc trước cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Tuấn Dương, hắn sẽ ngay lập tức kết liễu cô.
“Ưm.
”
Bông đứa trẻ cựa mình như muốn tỉnh.
Tên bắt cóc lập tức bị dọa, hẳn vội vàng lấy trong mình ra một lọ xịt hương, đoán chừng là mê hương.
Hạ Cẩn Mai lập tức cản lại: “Đứa trẻ còn nhỏ, dùng nhiều thuốc mê có thể sẽ chết”
Ánh mắt của Hạ Cẩn Mai đầy lo lắng cũng đầy sự van xin ở trong đó.
Trong một khắc, đưa bé lại say ngủ lại, tên bắt cóc nhìn cô không chớp mắt cuối cùng không hiểu sao hắn lại thỏa hiệp đem thuốc mê cất vào trong áo.
Tên bắt cóc chần chừ một lúc suy tính.
Cuối cùng, hắn không để ý đến cô nữa mà ôm đứa bé ra ban công, quan sát xung quanh, tìm đường thoát.
“Họ vẫn ở bên dưới.
Nếu anh đi, anh sẽ bị bản chết”
Hạ Cẩn Mai có phần chân thành nói.
Cô cũng không ngờ mình lại có sự dũng cảm này.
Gã bắt cóc quay về nhìn Hạ Cẩn Mai.
Hắn rất bất ngờ khi cô nói lời đó.
“Tại sao lúc đó cô không cho chúng biết tôi ở đây?”
Hản cất tiếng muốn tìm lời đáp cho sự băn khoăn trong lòng hắn lúc này.
“Vì tôi muốn cho anh con đường sống Hạ Cẩn Mai nói với giọng kiên quyết.
Cô quả thật đang có ý đồ ra sức thuyết phục đối phương.
Kẻ bắt cóc đối diện với lời này thì ngạc nhiên lắm.
Hắn quay lại nhìn đối phương không chớp mắt, rồi hắn cười: “Đã mang đứa bé này tới đây, tôi định sẵn không thể sống”
Hạ Cẩn Mai nghe lời này đúng là chân thật.
Chỉ cần cái nhìn của Vương Tuấn Dương thôi, Hạ Cẩn Mai đã sợ đến run người, huống chỉ động vào người của anh.
Nhưng nghĩ lại hắn vừa rồi chẳng những đã tha cho cô, lại không tiếp tục xịt thuốc mê vào đứa trẻ, trong lòng cô lại lóe lên một sự xót thương nếu như hẳn thật sự bị Vương Tuấn Dương giết chết.
“Có thể sống”
Hạ Cẩn Mai đột ngột cất tiếng trước sự kinh ngạc của đối phương: “Anh để đứa trẻ lại rồi đi đi.
Tôi sẽ giúp anh trốn.
Hôm nay, nếu mang theo đứa bé dám chắc anh không thoát được đầu.
Gã đàn ông xoay vòng vòng quanh căn nhà, xem xét một hôi và suy tính.
Quả thật lời nói của Hạ Cẩn Mai đã chạm đến khao khát được sống của hản.
Đánh giá tình hình hiện tại, gã đàn ông này không có bất kỳ cơ hội nào có thể thoát khỏi đây.
Vương Tuấn Dương chẳng qua là muốn anh ta sống lâu một chút, xem như vờn môi với kẻ đứng phía sau vụ bắt cóc.
Đây chính là lý do thứ nhất.
Dù miệng Vương Tuấn Dương nói đã rời đi, nhưng bên ngoài người của anh vẫn giăng bảy dày đặc.
Lý do thứ hai để Vương Tuấn Dương cẩn thận như vậy là vì đứa bé.
Dẫu sao, dù miệng nói cứng nhưng đứa trẻ vẫn là con trai anh.
Anh cần đảm bảo đứa bé không có bất kỳ tổn hại nào.
Nếu như áp bức quá, theo như những gì anh hiểu về mẹ mình, bà ta sẽ sẵn sàng hạ lệnh giết đứa bé.
Đánh đổi như thế thật không đáng.
Gã bắt cóc cân nhắc hồi lâu.
Hắn không thể cá chết lưới rách.
Huống chỉ Vương Tuấn Dương đích thân đến chủ trì cuộc vây hãm.
Sao hắn có thế thoát? Lúc này đây, chỉ có như lời Hạ Cẩn Mai nói, tìm một kế bỏ đứa bé lại, một mình thoát đi.
Nhìn thấy khuôn mặt gã đàn ông lúng túng.
Hạ Cẩn Mai mạnh dạn nói: “Tôi có khả năng hóa trang.
Nếu anh không chê, tôi có thể giúp anh.
Quyết định nhanh lên, nếu không đầu anh và đầu tôi đều ăn đạn”Hạ Cẩn Mai rất chân thành.
Chỉ tính riêng việc từ đầu đến cuối cô quan sát anh ta, thấy anh ta không hề tổn hại đứa trẻ, cách bồng đứa bé cũng rất cẩn thận, như sợ đứa bé rơi, Hạ Cẩn Mai cũng thấy người này vẫn còn có chút lương tâm, nên Hạ Cẩn Mai không đành lòng.
“Được.
Tôi tin cô lần này.
Dù sao, thật lòng, tôi cũng không đành lòng chết như vậy, cũng không muốn kéo đứa bé xuống bùn”
Đột nhiên kẻ bắt cóc giãi bày tâm tư.
Hạ Cẩn Mai cũng không tốn thêm thời gian nữa, lập tức biến hóa cho đối phương.
“Sẽ không vấn đề gì nếu như tôi biến anh thành phụ nữ chứ?”
“Làm đi.
Miễn có thể sống”
Khát vọng sống của gã khiến bản thân không chút do dự.
Biến hóa hồi lâu, cuối cùng cũng xong.
Đứa bé từ đầu tới cuối vẫn nằm yên trong lòng bàn tay gã.
Cuối cùng, gã chần chờ rồi mới quyết định trao bùa hộ mệnh của mình lúc này cho Hạ Cẩn Mai.
Cô lúc này mới nói.
“Căn hộ của tôi còn một lối cửa sau, hướng về phía khu vực tập kết rác.
Vì cửa ra đó bẩn, nên chủ nhà này đã chặn lại, mở cánh cửa trước, anh đẩy cái tủ đồ này ra, sẽ thấy cái cửa ở đó.
Tên bắt cóc theo hướng Hạ Cẩn Mai chỉ dẫn mà đẩy cái tủ ra, quả thật có một cánh cửa sắt ở đó.
“Cảm ơn”
Hắn khó nhọc nói rồi mang theo túi nilon đựng rác ngụy trang mà đi.
Hạ Cẩn Mai thấy hắn đi, hồi hộp đẩy tủ trở lại.
Xong xuôi, cô ôm đứa trẻ ra phía ban công, cẩn trọng quan sát.
Một hồi lâu, vẫn không có âm thanh huyên náo nào.
Hạ Cẩn Mai lúc này mới hét lớn: “Trộm! Có trộm!”
Nói xong cô đặt em bé ở ngoài ban công rồi chạy vào hô hoán.
Điện bật sáng bừng lên.
Đương nhiên Vương Tuấn Dương đã xuất hiện ở cửa.
Anh đẩy xe lăn bước vào, ra hiệu cho người của mình đón lấy con trai.
Tất cả mọi việc đều chỉ đạo băng ánh mắt, không một lời nói.
Sau cùng, khi kiểm tra đứa bé vẫn thở, anh mới cất tiếng: “Còn đóng kịch? Khi cô ra ám hiệu, tôi đã nghĩ cô có biện pháp để tôi tóm được hắn chứ?”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói, ánh mắt như lưỡi dao đâm xuyên đối phương.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook