[Visual Novel] Tsukihime - Ciel Route
-
Chương 45: Ảo vọng (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng, tôi vẫn muốn gặp chị ấy.
Tôi muốn nghe giọng nói của Ciel-senpai.
Người duy nhất tôi có thể nói chuyện cùng, người duy nhất sẵn lòng nghe tôi.
Chỉ có chị ấy mới giúp cho tôi tiếp tục tồn tại với tư cách Tohno Shiki.
"...."
Tôi quay số.
Sau ba tiếng reng, có người nhấc máy, và tôi nghe được giọng Ciel-senpai.
"A lô? Ai đấy ạ?"
"...."
Lạ quá.
Giọng của chị ấy...thật ấm áp.
"A lô? Này, bạn nghe được tôi chứ?"
Chị ấy hỏi.
Tôi mới chỉ ở trong phòng chị một lần thôi, nhưng đầu tôi đã tưởng tượng ra cảnh chị ấy đứng bên chiếc điện thoại rồi.
"..."
Tôi không nói nổi.
Nói gì đây.
Tôi biết mình không nên gọi chị ấy. Đừng kéo chị ấy vào chuyện này.
Tôi nên---cúp máy luôn.
"Tohno-kun? Có phải là em không, Tohno-kun?"
"A----"
Nghe tên chính mình, tôi bỗng dưng muốn khóc.
"...Vâng ạ."
Tôi lỡ thốt ra.
"Ái chà. Chị biết ngay là em mà Tohno-kun. Sao em lại gọi vào lúc tối thế này?"
"...."
Đừng nói gì cả.
Hãy xin lỗi qua loa đi, hãy bảo chị ấy rằng ngày mai gặp lại, rồi cúp máy.
Nhưng, tôi không làm thế nổi.
"Senpai ơi, em, em không nghĩ mình kiềm chế được nó nữa."
Âm thanh tôi tắt dần.
"---Tohno-kun?"
Giọng chị ấy như đông cứng lại.
"Tohno-kun này, ý em là sao? Có phải thứ gì đó đã phát tác?"
"---Ý em là, em không thể ngừng được nữa.
Em đã cố kiềm chế. Nhưng không thể. Giống như hắn đã nói, có lẽ, em là một tên sát nhân thật."
Và còn là một tên sát nhân cuồng loạn nữa.
Ngay cả lúc này, nếu không cố tự chủ, tôi đã tính cắt cổ Akiha lẫn Hisui rồi.
Tôi không chỉ muốn giết bất cứ ai qua đường, mà còn cả những người thân thiết----Tôi sắp mất hết nhân tính rồi.
"...Em nên làm gì bây giờ? Em không thể tự sát nổi. Chưa ai dạy em cách tự sát bao giờ."
"...Thế thì, bây giờ em đang ở đâu vậy?"
"Trong công viên ạ. Em muốn tìm chỗ nào đó hoang vắng, nhưng có nhiều nhà dân chung quanh quá. Em, sắp, hóa rồ rồi."
"...Chị hiểu rồi. Chị sẽ đến trường, nên hãy gặp nhau ở đó nhé. Xung quanh đó không có ngôi nhà nào cả, sẽ rất yên tĩnh nhỉ?"
"---Vâng đúng rồi---ở trường, cũng sẽ không có ai vào đêm khuya cả."
"Vậy thống nhất thế nhé? Em hãy đợi chị trước cổng trường."
Chị ấy gác máy.
"----Aaa, aaa."
Cơ thể tôi lại nóng ran lên rồi.
Hy vọng sẽ không phải gặp ai trên đường đi, tôi lập cập đi về phía trường mình.
Im lặng như nghĩa địa.
Không có ngôi nhà nào ở cạnh trường cả, nên khu vực này yên tĩnh không ngờ.
*hộc*----*hộc*, *hộc*-----
Tôi bỏ kính xuống, rút dao ra cắt đứt khóa cổng.
"A."
....Không ngờ được.
Tôi nhét dao vào túi áo từ lúc nào thế này.
Chắc là để,
tiện cho việc giết người.
"Ha....aa."
Tôi gục xuống ngay khi lết đến sân trường.
Chống cả hai tay xuống đất, tôi cố đứng dậy.
"...."
Toàn thân nóng như lửa đốt.
Nhưng, tôi bắt đầu kiểm soát được cơ thịt của mình rồi.
Có lẽ,
sau khi làm đau Kohaku-san,
cơn điên của tôi đã tạm thời được thỏa mãn.
"---Hự."
Nước chua dâng lên trong họng.
Miệng đắng chát.
Cả ngày hôm nay tôi không ăn gì cả, nên chỉ toàn nôn ra dịch vị.
"Kohaku---san."
Chuyện đó không thể được bỏ qua chỉ bằng một lời xin lỗi.
Nên, dù tôi có xin lỗi cũng vô ích thôi.
Từ nay về sau tôi biết chuộc lỗi với chị ấy bằng cách nào?
Và cuộc đối thoại mới vài ngày đây thôi, mà sao như từ ngàn năm trước.
Ciel-senpai đã cứu rỗi tôi, khi tôi đang ở dưới tận cùng tuyệt vọng sau khi giết Arcueid.
Người con gái ấy----chị ấy đã dạy tôi rằng không thể chia đôi loài người ra thành kẻ có tội và kẻ vô tội, mà chỉ có người có thể và không thể chuộc lại lỗi lầm.
Nhưng tôi biết làm gì nữa đây?
Tội ác của tôi, quả tim nhơ bẩn này, liệu còn có thể được tẩy sạch---
"----?"
Trời tự dưng tối om.
Có tiếng bước chân.
Nãy giờ tôi không nhận ra bởi vì tôi đã cúi đầu xuống, nhưng rõ ràng có người đang tiến gần.
Dưới ánh trăng.
Có phải bóng đen của người đó đã che khuất bầu trời?
"Cậu định tỏ ra ăn năn ư, Tohno-kun?"
Ciel-senpai lạnh lùng hỏi.
"---Senpai đó ạ."
Tôi muốn nhìn rõ mặt chị ấy, nên tôi ngước đầu lên giống như nhìn về phía bầu trời đêm.
"---Ơ?"
---Nhưng đây,
---đây không phải,
là Ciel mà tôi vẫn biết.
Cánh tay trần của chị ấy được xăm hình thập giá.
Đôi mắt lạnh lẽo, như chị đang nhìn một kẻ xa lạ.
...Senpai vác theo một thứ vũ khí thô lỗ, cùng với một sắc mặt lạnh lùng.
"----A."
...Tôi biết nó là gì.
...Trong não tôi, đã chứa đựng thông tin về thứ vũ khí này. Nó chắc chắn là---thứ được mang tên Đệ Thất Thánh Điển, một trong những vũ khí xác suất nhân quả kinh khủng nhất thế gian.
"Sen---pai?"
"Tohno-kun này, đúng như tôi đã dự đoán, cậu đã là Roa."
Với cái nhìn giá băng,
Senpai đáp bằng một giọng điệu vô hồn không kém.
"---"
Xương sống tôi bắt đầu lạnh run lên.
Mà chẳng vì lí do gì cả. Không, chắc chắn là bản năng và não bộ của tôi đang gào thét cảnh báo nguy hiểm, và tôi nhảy lùi lại.
"----"
Không nói gì thêm, Senpai tiến thêm một bước, vẫn vác theo thứ vũ khí xấu xí đó.
....Chị ấy không để lộ một sơ hở nào cả.
Nếu tôi vội vã chạy đi,
Nếu ta giơ lưng về phía con bé, ta biết rằng mình sẽ bị xuyên thủng tim ngay, và ta sẽ tan vào hư vô mà không thể đầu thai nổi nữa.
....Dù vốn dĩ tôi chẳng biết gì về thứ vũ khí đó cả.
"---Sao lại thế này? Mình chỉ---"
Tôi chỉ...muốn gặp lại Senpai thôi mà.
"Tôi biết ngay mà. Roa đã thức tỉnh hả? Vậy thì không còn cách nào nữa."
Nhẹ nhàng,
chị ấy lại tiến thêm một bước nữa.
Chị ấy định---
"---Chị đang làm gì thế Senpai?
Trông như---chị muốn, giết em vậy."
"---"
Chị ấy không đáp.
Chỉ nhìn tôi chằm chằm, giống như đang tìm xem đâu là chỗ yếu hại nhất của tôi vậy.
"---Sen, pai."
Chị ấy thực sự muốn giết tôi rồi.
---Rắc.
Từng sợi dây thần kinh run lên trước cái chết đang tiến gần.
Từng đốt sống đang gào rú và gáy thì tê dại.
Nhưng----còn hơn cảm giác sợ chết do bản năng này,
là sự choáng váng sau khi nghe những lời của chị ấy.
"---Vì sao?"
Tôi không biết.
"Senpai, chị đã nói chị đến đây để giúp em."
"---"
Đột nhiên,
Ciel-senpai dừng bước.
Chị ấy nhìn tôi và toét miệng cười.
"Thật khó tìm được ai ngây thơ như cậu đấy. Tin tưởng vào người khác cũng tốt thôi, nhưng nếu cậu nghĩ kĩ ra một chút, có lẽ cậu đã thoát nạn rồi."
"Ơ---"
"Này, cậu nghĩ xem, vì lí do gì mà tôi đến ngôi trường này?
Cậu phải biết là tôi làm vậy không phải vì ý thích cá nhân chứ."
"---Sen, pai?"
"Cậu đã biết mục tiêu của tôi là tiêu diệt Mãng Xà - Roa rồi.
Tôi đến đây vì tôi biết vật chủ của Roa cũng ở đây. Nhưng vì không thể biết chính xác hắn là ai, tôi cần phải điều tra."
"Đợi đã, chị đang nói gì----"
Chị ta đang lảm nhảm gì đó?
Tôi không hiểu nổi.
Tôi không biết chị ấy nói để làm gì nữa.
Chị ấy mặc kệ tôi và tiếp tục giải thích.
(Nhạc nền: Tsukihime - Track
"....Tôi đã nói với cậu rồi, Tohno-kun nhỉ. Roa có những yêu cầu đối với vật chủ tiếp theo của hắn.
Nếu từ đó suy ra, cậu chỉ cần tìm ra những kẻ có đặc điểm như vậy thôi.
Rất dễ để tìm ra những gia tộc có nhiều dị năng giả, chỉ cần điều tra một chút là được. Trong thành phố này, chỉ có một gia đình có đủ điều kiện như Roa muốn thôi."
Nên----ngay từ đầu tôi đã biết Roa là kẻ nào rồi."
"----Cái---"
Lạ thật đấy.
Nếu chị ấy đã biết ngay từ đầu, thì chị ấy nên tiêu diệt hoặc bắt sống hắn luôn mới phải...
Ngay từ đầu?
Chị ấy đã biết, hắn là ai...?
"Phải. Nghĩ lại đi, câu còn chưa ngộ ra sao?
Cậu biết rồi đó Tohno-kun. Từ đầu, tôi đến ngôi trường này chỉ để bắt cậu thôi."
"------"
Đợi đã.
Tôi chỉ muốn, chị ấy, đợi đã.
"Nhưng, có một chút nhầm lẫn.
...Tôi chỉ quan sát cậu từ xa để tránh làm kích thích Roa đang ngụ bên trong, và cuối cùng tôi kết luận rằng cậu không phải là vật chủ của hắn.
Nhưng, tôi biết chắc chắn rằng Roa đã đầu thai vào con trai trưởng của gia tộc Tohno Nếu điều đó là đúng, thì cái sai nằm ở thân thế của cậu, Tohno-kun ạ."
Ciel-senpai thẳng thừng nói.
Tôi á khẩu.
"Sau khi điều tra, tôi biết được cậu đã suýt chết cách đây tám năm, và được một gia đình họ hàng nhận nuôi.
Những gì Tohno SHIKI nói cách đây hai ngày đều chính xác.
Tôi không biết chính xác những gì đã xảy ra trong gia tộc Tohno tám năm về trước, nhưng chắc chắn, đứa trẻ mang tên SHIKI đó đã giết cậu. Không, phải nói là hắn cướp đi sinh mệnh lực của cậu.
Hậu quả là, cậu đã có liên kết tâm linh với SHIKI, kẻ mang trong mình linh hồn của Roa."
Giọng nói không kiêng nể, không cảm xúc.
Tôi không quen biết Ciel-senpai này.
Hay đây...
đây mới là Ciel-senpai thật, và người mà tôi quen lúc trước chỉ là---
"Gần đây, chắc chắn đã có những lúc kí ức của Roa truyền vào não của cậu thông qua liên kết với SHIKI.
Roa là một tên vampire có năng lực khống chế linh hồn, là thứ vốn vô hình vô tung. Hắn biết rằng cậu và SHIKI đang cùng tồn tại, thông qua việc đang sử dụng chung một sinh mệnh lực.
Đó là lí do---khi thân xác của SHIKI bị tiêu diệt, Roa không cần phải đầu thai vào ai hết. Hắn vẫn còn một chỗ để trốn: chính cậu."
Lạnh lẽo.
Chị ấy dồn hết sự căm hận về phía tôi.
"Nhưng, mọi chuyện thế là hết rồi. Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc chóng vánh như vậy đâu.
Tôi cũng gặp may ra phết. Nếu Roa chết trong tay Arcueid, thì hắn sẽ lại đầu thai nữa mà thôi."
....Tôi không thể. Tin được.
Không---không...
"---Không, thể nào."
"Cứ tiếp tục đi, cứ giả ngu và chối quanh đi. Chỉ càng tiện lợi cho tôi mà thôi. Nhưng mà---"
Tiếng kim loại lạch xạch vang lên.
"Dù làm gì thì ngươi cũng chết chắc rồi, Roa ạ"
"---"
Tiếng cười của chị ấy đã làm tôi hiểu ra.
...Chị ấy không nói dối.
...Đôi mắt kia vốn không hề nhìn vào "tôi".
...Ngay từ đầu chị ấy vốn đã chẳng có cảm xúc gì với "tôi".
"...Sao lại thế này?
Vậy, hóa ra từ lúc đầu, chị chỉ coi em là Roa thôi sao?
Senpai. Hóa ra việc chị kết bạn với em chỉ là....!"
---Tôi không nói được nữa.
Tôi không nói hết câu được nữa.
Tôi sợ rằng nếu mình nói nốt ra, thì mọi thứ trước đây sẽ vĩnh viễn là sự dối trá.
"Dĩ nhiên. Sau khi SHIKI bị tiêu diệt, lí do duy nhất khiến tôi còn ở lại đây là vì Roa còn chưa biến mất thôi. Bởi vì Roa là một học sinh trong trường này, tôi cũng nên tiếp tục học ở đây chứ nhỉ."
Chị sẽ không bao giờ rời đi mà không có em đi cùng.
Chị ấy từng nói với tôi như thế.
Hóa ra, tôi chẳng là cái thá gì.
Chị ấy ở lại đây chỉ để tiếp tục truy lùng Roa mà thôi. Chỉ vì thế nên chị mới cho tôi số điện thoại.
"----Ha."
Vậy thì, cả lúc đó.
"Haha---"
Và cả những lúc đó nữa.
"Haha----ha."
Và khi chị ấy cứu rỗi tôi vào cái đêm mưa đó.
"Ah......... ha, ha."
Và cả đôi mắt buồn ấy nữa.
"Haha---ha."
...Phải rồi, Shiki à, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Những kí ức đó----chẳng là gì hết.
Tôi cứ tưởng mình đã yêu chị ấy.
Và rằng chị ấy đáp lại tình cảm của tôi.
...Thật mỉa mai thay.
Hóa ra đó chỉ là một màn kịch.
---Tất cả.
Tất cả chỉ toàn là những lời dối trá.
"---Em hiểu rồi. Nhưng Senpai này.
Làm sao chị biết rằng Roa vẫn còn sống? Làm sao chị biết rằng Roa đã nhập vào em, Tohno Shiki này?"
"Tôi biết chứ. Bởi vì chính tôi đã từng sắp xếp mà."
Không hiểu nổi lời Senpai nữa.
"....Chị đã từng sắp xếp...?"
"Đúng. Kẻ đã tìm hiểu về gia tộc Tohno và chọn ra vật chủ tiếp theo, là chính tôi.
...À, tôi cũng chỉ lấy lại được kí ức của Roa sau khi hắn đã 'thức tỉnh' trong tâm trí vật chủ, nên cũng mất khá nhiều thời gian."
"Senpai ơi, rốt cuộc---là sao?"
"Là sao ư? Đó là một câu chuyện dài.
Từ tám năm về trước, từng có một cô gái ngây thơ giống như cậu vậy.
Cơn điên ấy làm nhơ bẩn linh hồn cô ta khi cô tròn mười sáu tuổi.
....Nhưng trước đó, cô ấy không biết gì cả. Cô ấy chẳng có dị năng gì đâu, không như cậu, Tohno-kun ạ. Cô ấy đã sống như người bình thường, vô tư lự.
Giúp đỡ bố mình, đi học.
Rất lười dậy sớm, nhưng luôn chăm chỉ làm việc vào ca chiều. Cô ta đã nghĩ rằng mình sẽ nối nghiệp bố sớm thôi."
"Ơ---"
Trong chớp mắt.
Những cảnh tượng tôi chưa từng thấy vừa hiện lên trong óc....nhưng tôi lại có cảm tưởng mình đã từng thấy chúng một lần rồi.
Câu chuyện của chị ấy----nghe thật giống giấc mơ lần trước của tôi.
"Nhưng, ước mơ của cô ấy, chẳng bao giờ có thể thành hiện thực nữa. Bằng chính đôi tay này, cô ta đã phá hủy nó trọn vẹn.
Chỉ vì cô ta là vật chủ của Roa.
Thân xác cô ta có tiềm năng pháp thuật lớn lao, và Roa rất vừa lòng.
Cô ấy đã cố gắng chống cự, giống như cậu vậy, nhưng vô ích. Và cuối cùng, cô ta hút máu chính bố mẹ mình, và dần dần giết sạch cả làng.
Cô gái đó, có lẽ lúc đó đã phát điên rồi.
Cậu hiểu chưa Tohno-kun?
Cậu không thể dừng lại được đâu. Những từ ngữ như 'dừng lại' hoặc 'tôi không nên làm thế' vốn không có trong tư duy của cậu.
Nghe có vẻ vô lí nhỉ? ---Bởi vì ý thức của cậu vẫn còn tỉnh táo cơ mà."
"Se---n, pai. Đừng bảo em, câu chuyện đó, là của..."
"Nhưng cơn ác mộng đó cũng nhanh chấm dứt thôi. Người phụ nữ áo trắng đó đã đến và đâm thủng tim cô ta."
----Phải, tôi biết.
Và cô gái đó đã chết, còn Roa đầu thai vào Tohno SHIKI.
Nhưng mà.
Nhưng, tôi vẫn muốn gặp chị ấy.
Tôi muốn nghe giọng nói của Ciel-senpai.
Người duy nhất tôi có thể nói chuyện cùng, người duy nhất sẵn lòng nghe tôi.
Chỉ có chị ấy mới giúp cho tôi tiếp tục tồn tại với tư cách Tohno Shiki.
"...."
Tôi quay số.
Sau ba tiếng reng, có người nhấc máy, và tôi nghe được giọng Ciel-senpai.
"A lô? Ai đấy ạ?"
"...."
Lạ quá.
Giọng của chị ấy...thật ấm áp.
"A lô? Này, bạn nghe được tôi chứ?"
Chị ấy hỏi.
Tôi mới chỉ ở trong phòng chị một lần thôi, nhưng đầu tôi đã tưởng tượng ra cảnh chị ấy đứng bên chiếc điện thoại rồi.
"..."
Tôi không nói nổi.
Nói gì đây.
Tôi biết mình không nên gọi chị ấy. Đừng kéo chị ấy vào chuyện này.
Tôi nên---cúp máy luôn.
"Tohno-kun? Có phải là em không, Tohno-kun?"
"A----"
Nghe tên chính mình, tôi bỗng dưng muốn khóc.
"...Vâng ạ."
Tôi lỡ thốt ra.
"Ái chà. Chị biết ngay là em mà Tohno-kun. Sao em lại gọi vào lúc tối thế này?"
"...."
Đừng nói gì cả.
Hãy xin lỗi qua loa đi, hãy bảo chị ấy rằng ngày mai gặp lại, rồi cúp máy.
Nhưng, tôi không làm thế nổi.
"Senpai ơi, em, em không nghĩ mình kiềm chế được nó nữa."
Âm thanh tôi tắt dần.
"---Tohno-kun?"
Giọng chị ấy như đông cứng lại.
"Tohno-kun này, ý em là sao? Có phải thứ gì đó đã phát tác?"
"---Ý em là, em không thể ngừng được nữa.
Em đã cố kiềm chế. Nhưng không thể. Giống như hắn đã nói, có lẽ, em là một tên sát nhân thật."
Và còn là một tên sát nhân cuồng loạn nữa.
Ngay cả lúc này, nếu không cố tự chủ, tôi đã tính cắt cổ Akiha lẫn Hisui rồi.
Tôi không chỉ muốn giết bất cứ ai qua đường, mà còn cả những người thân thiết----Tôi sắp mất hết nhân tính rồi.
"...Em nên làm gì bây giờ? Em không thể tự sát nổi. Chưa ai dạy em cách tự sát bao giờ."
"...Thế thì, bây giờ em đang ở đâu vậy?"
"Trong công viên ạ. Em muốn tìm chỗ nào đó hoang vắng, nhưng có nhiều nhà dân chung quanh quá. Em, sắp, hóa rồ rồi."
"...Chị hiểu rồi. Chị sẽ đến trường, nên hãy gặp nhau ở đó nhé. Xung quanh đó không có ngôi nhà nào cả, sẽ rất yên tĩnh nhỉ?"
"---Vâng đúng rồi---ở trường, cũng sẽ không có ai vào đêm khuya cả."
"Vậy thống nhất thế nhé? Em hãy đợi chị trước cổng trường."
Chị ấy gác máy.
"----Aaa, aaa."
Cơ thể tôi lại nóng ran lên rồi.
Hy vọng sẽ không phải gặp ai trên đường đi, tôi lập cập đi về phía trường mình.
Im lặng như nghĩa địa.
Không có ngôi nhà nào ở cạnh trường cả, nên khu vực này yên tĩnh không ngờ.
*hộc*----*hộc*, *hộc*-----
Tôi bỏ kính xuống, rút dao ra cắt đứt khóa cổng.
"A."
....Không ngờ được.
Tôi nhét dao vào túi áo từ lúc nào thế này.
Chắc là để,
tiện cho việc giết người.
"Ha....aa."
Tôi gục xuống ngay khi lết đến sân trường.
Chống cả hai tay xuống đất, tôi cố đứng dậy.
"...."
Toàn thân nóng như lửa đốt.
Nhưng, tôi bắt đầu kiểm soát được cơ thịt của mình rồi.
Có lẽ,
sau khi làm đau Kohaku-san,
cơn điên của tôi đã tạm thời được thỏa mãn.
"---Hự."
Nước chua dâng lên trong họng.
Miệng đắng chát.
Cả ngày hôm nay tôi không ăn gì cả, nên chỉ toàn nôn ra dịch vị.
"Kohaku---san."
Chuyện đó không thể được bỏ qua chỉ bằng một lời xin lỗi.
Nên, dù tôi có xin lỗi cũng vô ích thôi.
Từ nay về sau tôi biết chuộc lỗi với chị ấy bằng cách nào?
Và cuộc đối thoại mới vài ngày đây thôi, mà sao như từ ngàn năm trước.
Ciel-senpai đã cứu rỗi tôi, khi tôi đang ở dưới tận cùng tuyệt vọng sau khi giết Arcueid.
Người con gái ấy----chị ấy đã dạy tôi rằng không thể chia đôi loài người ra thành kẻ có tội và kẻ vô tội, mà chỉ có người có thể và không thể chuộc lại lỗi lầm.
Nhưng tôi biết làm gì nữa đây?
Tội ác của tôi, quả tim nhơ bẩn này, liệu còn có thể được tẩy sạch---
"----?"
Trời tự dưng tối om.
Có tiếng bước chân.
Nãy giờ tôi không nhận ra bởi vì tôi đã cúi đầu xuống, nhưng rõ ràng có người đang tiến gần.
Dưới ánh trăng.
Có phải bóng đen của người đó đã che khuất bầu trời?
"Cậu định tỏ ra ăn năn ư, Tohno-kun?"
Ciel-senpai lạnh lùng hỏi.
"---Senpai đó ạ."
Tôi muốn nhìn rõ mặt chị ấy, nên tôi ngước đầu lên giống như nhìn về phía bầu trời đêm.
"---Ơ?"
---Nhưng đây,
---đây không phải,
là Ciel mà tôi vẫn biết.
Cánh tay trần của chị ấy được xăm hình thập giá.
Đôi mắt lạnh lẽo, như chị đang nhìn một kẻ xa lạ.
...Senpai vác theo một thứ vũ khí thô lỗ, cùng với một sắc mặt lạnh lùng.
"----A."
...Tôi biết nó là gì.
...Trong não tôi, đã chứa đựng thông tin về thứ vũ khí này. Nó chắc chắn là---thứ được mang tên Đệ Thất Thánh Điển, một trong những vũ khí xác suất nhân quả kinh khủng nhất thế gian.
"Sen---pai?"
"Tohno-kun này, đúng như tôi đã dự đoán, cậu đã là Roa."
Với cái nhìn giá băng,
Senpai đáp bằng một giọng điệu vô hồn không kém.
"---"
Xương sống tôi bắt đầu lạnh run lên.
Mà chẳng vì lí do gì cả. Không, chắc chắn là bản năng và não bộ của tôi đang gào thét cảnh báo nguy hiểm, và tôi nhảy lùi lại.
"----"
Không nói gì thêm, Senpai tiến thêm một bước, vẫn vác theo thứ vũ khí xấu xí đó.
....Chị ấy không để lộ một sơ hở nào cả.
Nếu tôi vội vã chạy đi,
Nếu ta giơ lưng về phía con bé, ta biết rằng mình sẽ bị xuyên thủng tim ngay, và ta sẽ tan vào hư vô mà không thể đầu thai nổi nữa.
....Dù vốn dĩ tôi chẳng biết gì về thứ vũ khí đó cả.
"---Sao lại thế này? Mình chỉ---"
Tôi chỉ...muốn gặp lại Senpai thôi mà.
"Tôi biết ngay mà. Roa đã thức tỉnh hả? Vậy thì không còn cách nào nữa."
Nhẹ nhàng,
chị ấy lại tiến thêm một bước nữa.
Chị ấy định---
"---Chị đang làm gì thế Senpai?
Trông như---chị muốn, giết em vậy."
"---"
Chị ấy không đáp.
Chỉ nhìn tôi chằm chằm, giống như đang tìm xem đâu là chỗ yếu hại nhất của tôi vậy.
"---Sen, pai."
Chị ấy thực sự muốn giết tôi rồi.
---Rắc.
Từng sợi dây thần kinh run lên trước cái chết đang tiến gần.
Từng đốt sống đang gào rú và gáy thì tê dại.
Nhưng----còn hơn cảm giác sợ chết do bản năng này,
là sự choáng váng sau khi nghe những lời của chị ấy.
"---Vì sao?"
Tôi không biết.
"Senpai, chị đã nói chị đến đây để giúp em."
"---"
Đột nhiên,
Ciel-senpai dừng bước.
Chị ấy nhìn tôi và toét miệng cười.
"Thật khó tìm được ai ngây thơ như cậu đấy. Tin tưởng vào người khác cũng tốt thôi, nhưng nếu cậu nghĩ kĩ ra một chút, có lẽ cậu đã thoát nạn rồi."
"Ơ---"
"Này, cậu nghĩ xem, vì lí do gì mà tôi đến ngôi trường này?
Cậu phải biết là tôi làm vậy không phải vì ý thích cá nhân chứ."
"---Sen, pai?"
"Cậu đã biết mục tiêu của tôi là tiêu diệt Mãng Xà - Roa rồi.
Tôi đến đây vì tôi biết vật chủ của Roa cũng ở đây. Nhưng vì không thể biết chính xác hắn là ai, tôi cần phải điều tra."
"Đợi đã, chị đang nói gì----"
Chị ta đang lảm nhảm gì đó?
Tôi không hiểu nổi.
Tôi không biết chị ấy nói để làm gì nữa.
Chị ấy mặc kệ tôi và tiếp tục giải thích.
(Nhạc nền: Tsukihime - Track
"....Tôi đã nói với cậu rồi, Tohno-kun nhỉ. Roa có những yêu cầu đối với vật chủ tiếp theo của hắn.
Nếu từ đó suy ra, cậu chỉ cần tìm ra những kẻ có đặc điểm như vậy thôi.
Rất dễ để tìm ra những gia tộc có nhiều dị năng giả, chỉ cần điều tra một chút là được. Trong thành phố này, chỉ có một gia đình có đủ điều kiện như Roa muốn thôi."
Nên----ngay từ đầu tôi đã biết Roa là kẻ nào rồi."
"----Cái---"
Lạ thật đấy.
Nếu chị ấy đã biết ngay từ đầu, thì chị ấy nên tiêu diệt hoặc bắt sống hắn luôn mới phải...
Ngay từ đầu?
Chị ấy đã biết, hắn là ai...?
"Phải. Nghĩ lại đi, câu còn chưa ngộ ra sao?
Cậu biết rồi đó Tohno-kun. Từ đầu, tôi đến ngôi trường này chỉ để bắt cậu thôi."
"------"
Đợi đã.
Tôi chỉ muốn, chị ấy, đợi đã.
"Nhưng, có một chút nhầm lẫn.
...Tôi chỉ quan sát cậu từ xa để tránh làm kích thích Roa đang ngụ bên trong, và cuối cùng tôi kết luận rằng cậu không phải là vật chủ của hắn.
Nhưng, tôi biết chắc chắn rằng Roa đã đầu thai vào con trai trưởng của gia tộc Tohno Nếu điều đó là đúng, thì cái sai nằm ở thân thế của cậu, Tohno-kun ạ."
Ciel-senpai thẳng thừng nói.
Tôi á khẩu.
"Sau khi điều tra, tôi biết được cậu đã suýt chết cách đây tám năm, và được một gia đình họ hàng nhận nuôi.
Những gì Tohno SHIKI nói cách đây hai ngày đều chính xác.
Tôi không biết chính xác những gì đã xảy ra trong gia tộc Tohno tám năm về trước, nhưng chắc chắn, đứa trẻ mang tên SHIKI đó đã giết cậu. Không, phải nói là hắn cướp đi sinh mệnh lực của cậu.
Hậu quả là, cậu đã có liên kết tâm linh với SHIKI, kẻ mang trong mình linh hồn của Roa."
Giọng nói không kiêng nể, không cảm xúc.
Tôi không quen biết Ciel-senpai này.
Hay đây...
đây mới là Ciel-senpai thật, và người mà tôi quen lúc trước chỉ là---
"Gần đây, chắc chắn đã có những lúc kí ức của Roa truyền vào não của cậu thông qua liên kết với SHIKI.
Roa là một tên vampire có năng lực khống chế linh hồn, là thứ vốn vô hình vô tung. Hắn biết rằng cậu và SHIKI đang cùng tồn tại, thông qua việc đang sử dụng chung một sinh mệnh lực.
Đó là lí do---khi thân xác của SHIKI bị tiêu diệt, Roa không cần phải đầu thai vào ai hết. Hắn vẫn còn một chỗ để trốn: chính cậu."
Lạnh lẽo.
Chị ấy dồn hết sự căm hận về phía tôi.
"Nhưng, mọi chuyện thế là hết rồi. Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc chóng vánh như vậy đâu.
Tôi cũng gặp may ra phết. Nếu Roa chết trong tay Arcueid, thì hắn sẽ lại đầu thai nữa mà thôi."
....Tôi không thể. Tin được.
Không---không...
"---Không, thể nào."
"Cứ tiếp tục đi, cứ giả ngu và chối quanh đi. Chỉ càng tiện lợi cho tôi mà thôi. Nhưng mà---"
Tiếng kim loại lạch xạch vang lên.
"Dù làm gì thì ngươi cũng chết chắc rồi, Roa ạ"
"---"
Tiếng cười của chị ấy đã làm tôi hiểu ra.
...Chị ấy không nói dối.
...Đôi mắt kia vốn không hề nhìn vào "tôi".
...Ngay từ đầu chị ấy vốn đã chẳng có cảm xúc gì với "tôi".
"...Sao lại thế này?
Vậy, hóa ra từ lúc đầu, chị chỉ coi em là Roa thôi sao?
Senpai. Hóa ra việc chị kết bạn với em chỉ là....!"
---Tôi không nói được nữa.
Tôi không nói hết câu được nữa.
Tôi sợ rằng nếu mình nói nốt ra, thì mọi thứ trước đây sẽ vĩnh viễn là sự dối trá.
"Dĩ nhiên. Sau khi SHIKI bị tiêu diệt, lí do duy nhất khiến tôi còn ở lại đây là vì Roa còn chưa biến mất thôi. Bởi vì Roa là một học sinh trong trường này, tôi cũng nên tiếp tục học ở đây chứ nhỉ."
Chị sẽ không bao giờ rời đi mà không có em đi cùng.
Chị ấy từng nói với tôi như thế.
Hóa ra, tôi chẳng là cái thá gì.
Chị ấy ở lại đây chỉ để tiếp tục truy lùng Roa mà thôi. Chỉ vì thế nên chị mới cho tôi số điện thoại.
"----Ha."
Vậy thì, cả lúc đó.
"Haha---"
Và cả những lúc đó nữa.
"Haha----ha."
Và khi chị ấy cứu rỗi tôi vào cái đêm mưa đó.
"Ah......... ha, ha."
Và cả đôi mắt buồn ấy nữa.
"Haha---ha."
...Phải rồi, Shiki à, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Những kí ức đó----chẳng là gì hết.
Tôi cứ tưởng mình đã yêu chị ấy.
Và rằng chị ấy đáp lại tình cảm của tôi.
...Thật mỉa mai thay.
Hóa ra đó chỉ là một màn kịch.
---Tất cả.
Tất cả chỉ toàn là những lời dối trá.
"---Em hiểu rồi. Nhưng Senpai này.
Làm sao chị biết rằng Roa vẫn còn sống? Làm sao chị biết rằng Roa đã nhập vào em, Tohno Shiki này?"
"Tôi biết chứ. Bởi vì chính tôi đã từng sắp xếp mà."
Không hiểu nổi lời Senpai nữa.
"....Chị đã từng sắp xếp...?"
"Đúng. Kẻ đã tìm hiểu về gia tộc Tohno và chọn ra vật chủ tiếp theo, là chính tôi.
...À, tôi cũng chỉ lấy lại được kí ức của Roa sau khi hắn đã 'thức tỉnh' trong tâm trí vật chủ, nên cũng mất khá nhiều thời gian."
"Senpai ơi, rốt cuộc---là sao?"
"Là sao ư? Đó là một câu chuyện dài.
Từ tám năm về trước, từng có một cô gái ngây thơ giống như cậu vậy.
Cơn điên ấy làm nhơ bẩn linh hồn cô ta khi cô tròn mười sáu tuổi.
....Nhưng trước đó, cô ấy không biết gì cả. Cô ấy chẳng có dị năng gì đâu, không như cậu, Tohno-kun ạ. Cô ấy đã sống như người bình thường, vô tư lự.
Giúp đỡ bố mình, đi học.
Rất lười dậy sớm, nhưng luôn chăm chỉ làm việc vào ca chiều. Cô ta đã nghĩ rằng mình sẽ nối nghiệp bố sớm thôi."
"Ơ---"
Trong chớp mắt.
Những cảnh tượng tôi chưa từng thấy vừa hiện lên trong óc....nhưng tôi lại có cảm tưởng mình đã từng thấy chúng một lần rồi.
Câu chuyện của chị ấy----nghe thật giống giấc mơ lần trước của tôi.
"Nhưng, ước mơ của cô ấy, chẳng bao giờ có thể thành hiện thực nữa. Bằng chính đôi tay này, cô ta đã phá hủy nó trọn vẹn.
Chỉ vì cô ta là vật chủ của Roa.
Thân xác cô ta có tiềm năng pháp thuật lớn lao, và Roa rất vừa lòng.
Cô ấy đã cố gắng chống cự, giống như cậu vậy, nhưng vô ích. Và cuối cùng, cô ta hút máu chính bố mẹ mình, và dần dần giết sạch cả làng.
Cô gái đó, có lẽ lúc đó đã phát điên rồi.
Cậu hiểu chưa Tohno-kun?
Cậu không thể dừng lại được đâu. Những từ ngữ như 'dừng lại' hoặc 'tôi không nên làm thế' vốn không có trong tư duy của cậu.
Nghe có vẻ vô lí nhỉ? ---Bởi vì ý thức của cậu vẫn còn tỉnh táo cơ mà."
"Se---n, pai. Đừng bảo em, câu chuyện đó, là của..."
"Nhưng cơn ác mộng đó cũng nhanh chấm dứt thôi. Người phụ nữ áo trắng đó đã đến và đâm thủng tim cô ta."
----Phải, tôi biết.
Và cô gái đó đã chết, còn Roa đầu thai vào Tohno SHIKI.
Nhưng mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook