Vĩnh Vô Hương
-
2: Lựa Chọn Ii
Đột nhiên hỗn loạn.
Đèn chiếu công suất cao trên trần nhà đồng loạt cúp điện, chỉ còn lại chiếc đèn gần thềm ga đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, yếu ớt toả sáng.
Ánh đèn mờ nhạt trong khoảnh khắc làm sân ga lạnh lẽo bỗng chốc loạn cào cào, bóng tối bao trùm gợi lên sự hoảng loạn và bất an trong lòng mỗi người.
Hứa Mộ Châu đứng yên tại chỗ, tiếng mắng chửi nối nhau, dồn dập từ xa truyền đến tai anh.
Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, khung màu xanh nhạt chiếu lên gò má anh một vùng sáng nhợt nhạt.
Màn hình này lẳng lặng lơ lửng trong không trung, từ con ngươi của anh bỗng nhiên kéo ra một đường ranh giới nhỏ bé.
"...!Đến đích."
Anh nhẹ giọng lặp lại.
Loa phát thanh tiếp tục thông báo thêm ba lần.
Hứa Mộ Châu thu hồi ánh mắt, theo bản năng nhìn lại hướng bên trái.
Sân ga trống trải ban đầu giống như bị bóng tối phủ lên một tấm màn, Hứa Mộ Châu dùng hết sức lực cũng chỉ có thể nhìn đến toa tàu thứ ba, những chỗ xa hơn đều bị tối tăm nuốt chửng, ầm ĩ lúc nãy cũng dần dần yên tĩnh.
—— Trò chơi bắt đầu.
Hứa Mộ Châu khẳng định chắc chắn.
Nhiệm vụ trong màn hình đặt ra mục tiêu cuối cùng là đến đích.
Trước mặt đoàn tàu cao tốc chắc hẳn là con đường duy nhất.
Mà trên màn hình LED hiển thị thời gian khởi hành cuối cùng chắc chắn là thời gian hạn chế của cửa này.
Hứa Mộ Châu không muốn trải nghiệm hậu quả đã đến giờ vẫn không lên tàu, nhưng vấn đề ở chỗ, dù cho trên màn hình biểu thị đang soát vé, cửa tàu vẫn chẳng hề mở ra.
Hứa Mộ Châu không nghĩ đây là bug của trò chơi, ngược lại có thể chính là thử thách mà game thiết kế cho cửa ải đầu tiên.
Cô gái vừa đến bắt chuyện với anh bị một loạt hiện tượng phản khoa học doạ sợ, mờ mịt luống cuống mà đứng bên cạnh Hứa Mộ Châu, cũng không nhắc lại giả thuyết hùng hồn mình mới nói ban nãy.
Đứng cùng cô gái ở toa tàu bên cạnh lúc đầu còn có một phụ nữ trung niên, thấy cô gái cùng Hứa Mộ Châu nói chuyện, cuối cùng lấy dũng khí đi tới.
"Hai người...!Cũng nhìn thấy tấm màn hình này sao?"
Người phụ nữ hỏi trong khi chỉ vào màn hình màu xanh nhạt trong suốt trước mặt Hứa Mộ Châu.
Anh thẳng thắn gật đầu, thừa nhận.
Người phụ nữ trung niên trong giây lát hoảng loạn, ánh mắt nhìn Hứa Mộ Châu và cô gái có chút do dự.
Có lẽ bởi vì nhìn Hứa Mộ Châu tỉnh táo hơn so với người khác, người phụ nữ kéo tay anh như bắt lấy phao cứu mạng, vội vàng hỏi: "Cậu bạn này, chúng ta hiện tại phải làm gì?"
Giọng nói của bà rất mềm mại, có thể nhận ra được rằng khi còn trẻ bà đã trải qua sự giáo dục tốt.
Dù cho trước mắt xảy ra những chuyện khó tin đến mấy, bà vẫn cố gắng điều chỉnh thái độ và âm lượng của mình, làm cho người khác không thấy phản cảm.
Hứa Mộ Châu kín đáo đẩy tay bà ra, bình tĩnh nói:
"Như nó đã nói, lên tàu trước, sau đó xuống tàu đến đích."
Anh nói xong bèn quay đầu nhìn về phía người đàn ông trước cửa tàu, đối phương vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nếu không phải có thể nhìn thấy vai anh ta nhẹ nhàng phập phồng thể hiện đang hô hấp, Hứa Mộ Châu còn tưởng đây là một NPC.
Theo lý thuyết, nếu như cũng là người mới tham gia trò chơi, cho dù là tính cách quái gở bất thường quái thai, có lẽ vẫn sẽ theo bản năng đến bên đám người tụ tập một chút.
Bởi vì con người vốn là sinh vật luôn có thiên hướng tìm cảm giác đồng cảm trong tập thể, càng đừng nói đến chuyện đang ở một nơi xa lạ, phải nhận thức những điều phản khoa học.
Mà kì lạ là, mấy người họ nói chuyện cũng không hạ thấp âm thanh, đối phương chỉ cách họ có ba bốn bước nhưng cũng không hề có ý định tiếp lời họ.
Hứa Mộ Châu nhìn bóng lưng đối phương, trong lòng tạm thời đặt người đàn ông đơn độc này vào một loại khác.
Hiện tại thông tin anh có thể nắm được chính là mọi người ở đây không giống nhau, ví dụ như cô gái và người phụ nữ trung niên này đối với tình cảnh lúc này hoàn toàn không biết gì, còn có một kiểu là bản thân anh đây.
Hứa Mộ Châu không cách nào xác định người đàn ông này cũng giống mình có được khả năng đặc thù.
Thông tin có được quá ít, anh chỉ có thể đi một bước thì xem một bước.
Đương lúc anh đang nghĩ ngợi, loa phóng thanh trên đầu đột nhiên vang lên.
"Keng —— Khoang số 16 hành khách đã vào chỗ."
Đây dường như là một thông báo.
Tần suất phát thanh tăng lên rất nhanh.
Khoang 12, khoang 14, toa số 8 cũng được báo rằng đã vào chỗ.
—— có người thành công lên xe, Hứa Mộ Châu vẻ mặt căng thẳng.
Người phụ nữ trung niên cuối cùng không nhịn được cảm giác đợi chờ tương lai mù mịt này, bà lảo đảo nằm nhoài trên cửa toa tàu, nỗ lực mở ra cửa thông gió.
Cô gái theo bản năng nhìn Hứa Mộ Châu, lúc này mới phát hiện anh chỉ lẳng lặng nhìn động tác của người phụ nữ, cũng không nhúc nhích.
Vậy là động từ bên ngoài vào cửa xe không được.
Hứa Mộ Châu dời ánh mắt đi, anh đi đến bên đầu tàu, qua cửa sổ nhìn vào một chút.
Đèn công suất không đủ, Hứa Mộ Châu vất vả hồi lâu cũng không nhìn rõ tình huống cụ thể bên trong, chỉ có thể mơ hồ thấy lít nha lít nhít lữ khách ngồi ở bên trong.
Thời gian khởi hành đếm ngược đang không ngừng rút ngắn, Hứa Mộ Châu cắn môi, cố gắng từ việc nhỏ không đáng kể bên trong tìm manh mối.
Hứa Mộ Châu là người yêu thích trò chơi suy luận.
Thói quen của anh là đem hết tất cả manh mối trong tay, cho dù là đầu mối không dùng được làm nhiễu loạn thông tin, anh cũng theo bản năng thu gom lại, sau đó tìm đầu mối có thể dùng được bên trong.
Loa phát thanh trên đỉnh đầu sau khi thông báo thêm lần nữa đã yên tĩnh lại, Hứa Mộ Châu suy nghĩ một chút về tần suất thông báo, phát hiện đã có 6 toa xe vào chỗ.
Dựa vào những khoang xe đánh số mà anh nghe được, khoang xe lớn nhất chỉ đến số 16.
Tàu cao tốc đường dài tiêu chuẩn có 8 toa tàu, ước chừng một toa có hai khoang, như vậy ấn xác suất mà nói, số khoang trên 16 có tính khả thi rất nhỏ.
Thêm nữa 16 khoang tàu cũng phù hợp với quy định của tàu cao tốc đường dài, như vậy số lượng toa tàu hợp lệ đã gần như đủ một nửa.
Đây không phải con số nhỏ.
Huống hồ đa phần mọi người cũng không giống Hứa Mộ Châu có được thái độ chấp nhận với trò chơi này, như vậy điều kiện lên tàu chắc hẳn không quá khó khăn, nằm trong khả năng suy đoán của người thường.
Người phụ nữ trung niên vẫn đang cố gắng, móng tay cắt sửa gọn ghẽ của bà đã đứt đoạn nhưng cửa tàu vẫn không nhúc nhích chút nào.
Máu tươi từ móng tay gãy chảy ra, người phụ nữ bị đau mà rụt tay về, gần như bừng tỉnh ngã về sau mấy bước.
Màn ảnh LED hiển thị thời gian từ 30 phút rút ngắn còn 15 phút.
Loa phát thanh lại phát ra một tiếng nhắc nhở thời gian ngắn ngủi, lục tục lại có toa tàu thông báo đã vào chỗ, chỉ số hợp lệ đã vượt 50%.
"Làm sao bây giờ!"
Hình tượng của người phụ nữ trung niên vỡ vụn, bà gạt vài sợi tóc mai loà xoà sang một bên, máu ở móng tay không ngừng chảy, giọng điệu vội vàng:
"Vẫn chưa lên được tàu, tàu sắp chạy rồi!"
Bà nhìn chung quanh một lượt.
Ngoại trừ người đàn ông kia như cũ vẫn luôn không nhúc nhích ra thì Hứa Mộ Châu cũng chẳng vội vàng chút nào.
Anh đang đắm chìm trong thế giới của mình, dường như không nghe thấy điều bà nói.
Cô gái nọ giống như đã tổ đội với Hứa Mộ Châu, yên lặng lẽo đẽo theo sau anh vài bước, cùng anh đi dọc thềm sân ga xem xét.
Người phụ nữ trung niên bỗng cảm thấy không thể trông cậy vào họ.
Bà như phát điên mà gặm móng tay của mình, đưa mắt tìm kiếm mục tiêu khác có khả năng hơn.
Bẵng qua một lúc, người phụ nữ trung niên chợt nhận ra sau lưng mọi người, bên cạnh bờ tường có đậu một chiếc SUV màu đen, nửa thân xe chìm trong bóng tối.
Lo lắng trên mặt bà nhanh chóng thay bằng vui mừng như điên, ánh mắt bà toả sáng, dường như trong tuyệt vọng cuối cùng cũng tìm ra một tia hi vọng.
Khóe miệng bà không khống chế được mà lộ ra nét cười, thẳng tắp đi tới bên chiếc xe.
Người đàn bà lướt qua cô gái, thuận tiện kéo cô.
"Ai bảo nhất định phải lên tàu!"
Người đàn bà trong mắt loé lên tia sáng điên cuồng, chỉ vào chiếc xe kia, hân hoan nhảy nhót nói: "Chúng ta lái xe đi cũng được, chỉ cần đến đích là được —— hai người ai biết lái xe?"
Cô gái so với người phụ nữ không có chủ kiến, cô siết chặt ba lô vịt vàng nhỏ, định cùng bà đi đến chỗ chiếc SUV.
Trong hoàn cảnh cực đoan thế này, người có tính cách không đủ độc lập sẽ đem trách nhiệm trên người mình chuyển đi, chỉ cần có người đưa ra ý kiến, sẽ theo bản năng đồng tình và làm theo.
Mà bản thân cô gái cũng không biết lái xe, vì vậy thẳng thắn đem hi vọng đặt trên người Hứa Mộ Châu.
Cô dừng bước chân, quay đầu lại nói với Hứa Mộ Châu một tiếng.
"Này, cái đó—"
Hứa Mộ Châu nghe tiếng, lúc này mới quay đầu lại, sau đó đột nhiên mở to hai mắt.
Ánh mắt anh lướt qua người cô gái nhìn về phía sau, cô gái nghi ngờ mà nhìn biểu cảm của anh từ bình tĩnh chuyển biến sang bất ngờ, bước chân dừng lại, có ý chờ đợi.
Hứa Mộ Châu lớn tiếng kêu lên:
"Đừng!"
Cô gái theo bản năng quay đầu, bị sóng khí đằng sau doạ cho ngây người.
Tay người phụ nữ trung niên nọ mò tới cửa xe SUV, tựa như sợ nó sẽ biến mất, cầm vào chốt cửa dứt khoát kéo ra.
Ánh sáng yếu ớt rọi vào trong từ cửa xe vừa được mở ra, chiếc xe đang ngủ đông đột nhiên biến thành một cái miệng lớn như chậu máu, trong nháy mắt nuốt chửng cả người bà.
Chiếc SUV đột nhiên kinh thiên động địa nổ mạnh một tiếng, người phụ nữ trung niên còn chưa hết vui mừng lúc nãy bị nổ thành vô vàn mảnh vỡ.
Hứa Mộ Châu nhất thời sững sờ.
Một sinh mệnh sống sờ sờ trước mắt anh nổ thành một tràng pháo hoa, Hứa Mộ Châu trải qua 26 năm cuộc đời trong thời kì hoà bình vẫn là lần đầu tiên chịu đựng tâm lý xung kích như vậy.
Trong không khí truyền đến mùi cháy khét rức mũi, máu tươi không bốc hơi mà dọc theo sàn gạch rỏ xuống, chảy ròng ròng về phía cô gái rồi như bị một bức tường mà mắt thường không thấy được ngăn ở bên ngoài.
Từ vị trí của chiếc SUV đếm ra 3m, tàn tro và máu thịt vụn nát sau khi nổ vỡ tung toé rơi vãi.
Cô gái vì dừng bước mà vừa sát ở bên trong đường sinh tử kia, tứ chi vỡ vụn của người phụ nữ lăn trên sàn, một ngón tay sơn móng đỏ tươi lăn đến bên chân cô gái.
Cô ngây người đứng tại chỗ, cả người không thể khống chế mà run lẩy bẩy.
Trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn khó thở, cô không ngừng khạc ra, dường như nhất thời quên mất phải hô hấp.
Trên cổ cô vì nghẹn thở mà nổi đầy gân xanh, ánh mắt trống rỗng, giống như muốn tự ép bản thân nghẹn chết.
Hứa Mộ Châu cắn đầu lưỡi cố gắng nhấc hai chân như bị rót chì nặng trịch lên, thầm mắng một câu, xông tới tàn nhẫn vỗ mạnh lên lưng cô gái một cái.
Cả người cô kịch liệt run rẩy, một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn theo hô hấp trào ra.
"A ——!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook