Vinh Quang Esport
-
72: Vệ Kiêu Không Ba Em Không Xứng Có Một Người Con Tốt Như Anh!
Bình luận viên dùng tốc độ nói rất nhanh tóm lược lại trận đấu.
FTW thua, L&P thắng.
Nhưng giờ phút này bọn họ đều là người thắng.
Hưởng thụ trận chiến của mười người, xứng đáng với tiếng vỗ tay reo hò.
Bình luận viên A: “Trận combat cuối cùng này tiếc cho FTW quá, chỉ cần kinh tế nhiều hơn một chút, Quiet đầy đủ trang bị, thắng bại thế nào vẫn chưa biết được”
“Gặp phải sự liên hợp của đường trên và đi rừng mà tâm lí vẫn vững như thế là vô cùng xuất sắc”
“Tuyển thủ đường giữa của FTW Silvery đóng vai trò rất quan trọng, tuy rằng cậu ấy ngã xuống đầu tiên nhưng lại đẩy lùi được VIVI, ngăn cản Nguyên Trạch, tạo cơ hội cho đồng đội đánh xạ thủ của L&P.
”
Đây là một cuộc tranh tài đặc sắc, nhưng khiến mọi người không thể quên được là trận phản công cuối cùng của FTW.
Tháp phòng ngự bị phá toàn bộ, binh lính bị phe địch khống chế, sinh vật viễn cổ không thể xơ múi được chút nào, nếu thủ cao lên thì chỉ có thể làm cái khiên thịt.
Nếu thua chắc rồi, không bằng đánh một trận ra trò.
Tấn công còn có thể giành được binh lính, tấn công còn có thể tranh thủ đội kia lấy buff song lòng mà thắng combat, tấn công có thể dùng tính mạng mình mở ra đường sống.
FTW đã tấn công!
Bọn họ đánh giết hai người trước, đâm thủng L&P như cái thùng sắt, mở ra hi vọng diễm lệ như đóa hoa ngay trong tuyệt cảnh.
Đáng tiếc là người đấu với họ là L&P, đội giành giải quán quân toàn cầu.
So về khả năng khống chế thời gian, hiểu biết về cơ chế và mưu lược chung thì FTW non nớt không thể nào bì được với họ.
Nguyên Trạch và Gary giành được sinh vật viễn cổ, nhận được buff nâng cao toàn bộ chỉ số.
Ba người linh hoạt nhất L&P vây quét lại đây, vào giờ phút này FTW không còn đường lui nữa.
Cho dù lúc này thắng bại đã chắc chắn.
Bọn họ vẫn lựa chọn tiếp tục chiến đấu.
Lùi lại chỉ có chết thảm hại hơn thôi.
Tiếp tục chiến đấu còn có hi vọng sống.
Đây là phán đoán Vệ Kiêu đưa ra lúc đó.
Chỉ cần họ giết L&P sớm hơn ba giây đồng hồ, đội trưởng sống sót có thể lợi dụng kết thúc thời gian chờ kĩ năng, dịch chuyển về nhà, bảo vệ trụ chính.
Đáng tiếc…
Thật ra cũng không cần phải tiếc nuối gì, bọn họ đã dốc toàn lực rồi
3 giây cuối cùng này chính là mục tiêu trưởng thành của họ
Cái mục tiêu này cần thời gian mài giũa, từng bước tích lũy.
Thi đấu kết thúc.
Vệ Kiêu ngả lưng vào ghế: “Nice!”
Bạch Tài cười cậu: “Thua rồi còn nice cái quần gì nữa”
Ninh Triết Hàm thờ phào: “Mặc dù thua, nhưng lại rất sảng khoái”
Lão Việt gật đầu: “Đúng, rất sảng khoái”
So với mấy trận thắng trước còn sảng khoái hơn.
Vệ Kiêu vui vẻ: “Được đấy các anh em, lột xác thành M rồi à, hay là chúng ta tranh thủ solo đi, để tao làm cho mọi người càng thêm sảng khoái… Áu…”
Trán bị đội trưởng búng một phát
Lục Phong: “Đi thôi”
Vệ Kiêu đứng dậy đi theo, thủ thỉ với Bạch Tài: “Toi rồi, có phải đội trưởng ghen không, tao sợ đêm nay không được vào phòng mất!”
Anh Cải lảo đảo, suýt thì ngã sấp mặt ngay trên sân khấu: “Mày câm miệng điiii!”
Hai bên bắt tay.
Tuyển thủ đường giữa VIVI của L&P dùng sức nắm chặt tay Ninh Triết Hàm, nhóc Ninh cũng cứng, cũng siết chặt tay, hai người khi thi đấu thì so thao tác, sau khi thi đấu xong lại so xem ai khỏe hơn, đàn ông đích thực không thể thua cái nào cả.
Theo lý thuyết Nguyên Trạch phải bắt tay với Close nhưng anh lại đứng trước mặt Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu bất đắc dĩ đưa tay ra, Nguyên Trạch nhẹ giọng nói: “Cánh cửa của L&P luôn mở rộng chào đón cậu…”
Vệ Kiêu: “Ha ha…”
Không chờ cậu miệt thị công khia, Nguyên Trạch đã kết thúc cuộc trò chuyện trước: “Lúc nào cũng có thể đến khiêu chiến”
Vệ Kiêu nhướng mày, đã hiểu
Hóa ra tên sống chó này cũng có lúc làm người.
Vệ Kiêu nắm chặt tay anh nói: “Chờ đấy, lần sau chắc chắn sẽ làm anh dùng hết sức”
Tay Nguyên Trạch đau xót, thầm mắng thằng nhóc thúi, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ ngầu lòi: “Tôi rất mong chờ”
Bên kia Gary cũng đang dùng tiếng trung sứt sẹo đe dọa Lục Phong: “@#$%…”
Lục Phong mặt không biểu cảm: “Cậu có thể nói tiếng Anh”
Gary: “… ….
”
Nguyên Trạch xách thằng ngốc đội mình đi, chào hỏi với Lục Phong: “Hẹn gặp lại”
Lục Phong run lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Hẹn gặp lại”
Vệ Kiêu ngó dáo dác, nhận ra điều gì đó không đúng, sau khi xuống sân khấu thì liền hỏi: “Đội trưởng, hẹn gặp lại là sao?”
Thần Phong đang muốn cho họ những cái ôm đầy yêu thương thì đờ người.
Thang Thần đứng bên cạnh cười haha: “Là Marshal nói đúng không, trước đây khi còn ở trong FTW, mỗi lần solo thua họ đều nói hẹn gặp lại, ý là lần sau sẽ hạ gục cậu”
Vệ Kiêu nắm được trọng điểm: “Đội trưởng trước đây hay solo với lão Nguyên lắm ư”
Lục Phong: “Ừm”
Vệ Kiêu cướp ghế ngay bên cạnh hắn, hỏi: “Thường xuyên đến mức nào”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu tra hỏi: “Có thường xuyên như tụi mình không?”
Bạch Tài đau đầu: “Anh Kiêu à, tao ngồi sau này cũng ngửi thấy mùi đố kị của mày đấy”
Vệ Kiêu cây ngay không sợ chết đứng: “Em không chịu đâu, em không muốn thua Nguyên chó già đâu”
Lục Phong thì thầm với cậu mấy câu.
Hai mắt Vệ Kiêu sáng rực: “Đúng đấy, hai người chỉ ở cùng nhau có một năm thôi mà, chúng ta lại ở với nhau cả đời, vậy chắc chắn sẽ nhiều hơn rồi!”
Bạch Tài đập đầu tử vong tại chỗ
Thần Phong: “… … … …”
Yêu đương cần cẩn thận, tránh xa rời xa nhóc khốn nạn!
Có trận đấu bùng nổ của FTW và L&P, mấy trận đấu sau hơi vô vị.
Đặc vị là đội Black Knights đứng thứ hai, bọn họ sợ thua nên chọn đội đứng thứ 6, hai bên đánh hời hợt, khiến cả khán phòng buồn ngủ
Khán giả xem livestream cũng vậy ——
[Xin lỗi mọi người, tôi cảm thấy mệt mỏi sau khi cao trào]
Lời nói hơi khó nghe nhưng lại rất có lý, tuy bị cấm nói nhưng vị huynh đài này đã nói ra tiếng lòng của vô số người.
Khi FTW và L&P thi đấu, cao trào liên tục nổi lên, khán giả theo không kịp.
Bây giờ lại cảm thấy nhạt như nước.
Ván thứ ba coi như không tệ, 3U đối với Pro cũng là chân ái cho nên chọn họ
A Thụy và Tòng Dật liều mạng nhắm vào Kim Sung Hyun và Lee Heran, hai bên đấu đá đặc sắc vô cùng.
FTW thì khỏi phải nói, như một quả bom oanh tạc Vinh Quang năm 2021.
3U cũng không kém, thao tác chói mắt của tổ hợp áo ngủ khiến khiến mọi người tràn ngập hi vọng.
RR ở tổ B tình huống không khác FTW lắm, dùng sức một người kéo toàn bộ hận thù về mình, Nguyệt Dạ và Tạ Hòa đánh vỡ đầu chảy máu, khiến ban tổ chức thi đấu phải thay đổi quy tắc.
Thoạt nhìn TPT biết điều nhất, trừ Âu Tinh và Yến Giang của Y1 có chút scandal ngoài lề thì không có động thái gì lớn, chỉ có fan hiểu biết đội này mới rõ, vua phân tích của TPT đã nắm được dữ liệu của tất cả đội ở tổ B, nếu như viết thành sách thì Mạc của RR có táng gia bại sản cũng vọt tới mua…
Sau khi đấu tập kết thúc, mọi người đường ai nấy đi, trở về phòng huấn luyện.
Huấn luyện viên Thần Phong cầm video quay lại trận đấu, vào phòng huấn luyện liền mở máy chiếu lên.
Anh chống hai tay xuống bàn, nhìn năm người họ: “…Rất tốt”
Nữ vương độc miệng vừa nói xong, cho dù Việt Văn Nhạc ngu ngơ cũng phải kinh hãi.
Ninh Triết Hàm hưng phấn, ngồi thẳng lưng.
Bình thường Thần Phong luôn nói trúng chỗ đau của mọi người, không chê đến khi người ta ủ rũ thì không tha.
Tuy rằng Ninh Triết Hàm vào đội muộn, nhưng đã được trải nghiệm màn công kích kia, so với việc bị đối thủ đánh bại còn khó chịu hơn.
Hôm nay Thần Phong không chê một lời nào, quá trình xem lại trận đấu rất suôn sẻ, cơ bản đều là khen.
Ván này FTW có nhiều vấn đề, chưa nói đến đường giữa, đường dưới và phụ trợ, riêng Vệ Kiêu và Lục Phong cũng lắm sai sót.
Thần Phong không khách khí với Lục Phong chút nào, đại ma vương thì sao, ông chủ thì sao, mẹ Thần nhìn hắn lớn lên (không phải) chỉ nhìn việc không nhìn người
Thang Thần nghe cũng thấy chói toi: “Anh nói chuyện để ý chút không được à…”
Bạch Tài gật đầu liên tục.
Thần Phong: “…”
Huấn luyện viên Thần dịu dàng được 10 phút đã không nhịn nữa: “Thế nào, mới khen chút mà đã ngứa người rồi à? Cần phải mắng mới chịu à? Bạch Tài còn dám gật đầu nữa, trận combat ở đường dưới cậu bị mộng du à? Âm thanh dịch chuyển rõ thế mà không nghe thấy.
Nguyên Trạch lại gần mà cũng không biết dùng chiêu cuối, cậu chơi thần mục làm cái gì nữa!”
Anh Cải: “…”
Thang Thần: “Ừm, đỡ hơn rồi đấy”
Phòng huấn luyện cười phá lên
Thần Phong thấy hội nhóc con trạng thái bình thường thì cũng không giấu diếm nữa, bộc lộ bản chất, mắng họ té tát.
Mắng xong, anh vẫn không nhịn được khen một câu: “Đánh được lắm”
Tốt quá, anh làm huấn luyện viên nhiều năm như vậy, đây là trận đấu tốt nhất của FTW anh từng xem.
Khi chiến đội thần thánh vẫn còn, sau khi nghỉ hưu thì anh cũng chỉ là người chuyên phân tích, không phải là huấn luyện viên.
Khi đội giải tán, tổ huấn luyện viên cũng tan theo, khi Close tìm tới anh, Thần Phong hãi hùng khiếp vía: “Anh có được không?”
Close nói: “Em cũng thành người phụ trách của câu lạc bộ rồi, tại sao anh lại không thành huấn luyện viên được?”
Thần Phong nhìn thanh niên cao to nhỏ tuổi hơn mình này, cắn răng nói: “Được!”
Ba năm bão táp, Thần Phong mong muốn một đội ngũ hoàn chỉnh hơn ai hết.
Rốt cuộc anh cũng chờ được đến năm nay
Một FTW tràn đầy khí thế khi đối đấu với quán quân thế giới.
Khi đứng trên sân khấu thì kích thích, hồi hộp là vậy, vừa xuống đã mất sạch.
Nếu không phải vì sĩ diện, Thần Phong đã khóc ngay tại chỗ rồi.
Anh không nỡ nói họ, dù có chút sai lầm, nhưng ván này họ đã phối hợp được với nhau.
Kinh nghiệm không đủ cũng không sao.
Kiến thức không đủ cũng không sao…
Chỉ cần không từ bỏ thi đấu, chỉ cần không trốn tránh, chỉ cần một trái tim luôn hướng về chiến thắng.
Họ là người giỏi nhất!
Sau khi xem xong cũng đã 10 rưỡi.
Thần Phong muốn họ tiếp tục tích điểm ở server quốc tế.
Vệ Kiêu đang rất ngứa tay: “Chúng ta đấu năm đi”
Mắt cậu nhìn lom lom vào Lục Phong, sợ đội trưởng có việc.
Lục Phong dừng lại: “Được”
Vệ Kiêu lập tức phấn chấn: “Nào nào nào, liên hợp đường trên và đi rừng đúng không, chúng ta nghiên cứu một chút đi!”
Khi đấu tập đã thử một lần rồi nhưng cậu vẫn chưa đã ghiền!
Lục Phong không thành vấn đề, nhưng người khác cũng vậy, chỉ có Bạch Tài nói: “Chờ tao chút, đi vệ sinh đã”
Vệ Kiêu gấp lắm rồi: “Đi nhanh đi, ông đây phải hi sinh thời gian solo để đấu năm rồi đấy, đừng lãng phí thời gian của tao!”
Đúng vậy, cậu đã phải từ bỏ solo với Lục Phong để có thể luyện tập đấu năm với cả đội, sự hi sinh cực kì vĩ đại luôn
Bạch Tài nói rất hợp tình hợp lí: “Lỡ tao mà chơi không ổn mày lại chê tao gà”
Vệ Kiêu không nói lại được đành khoát tay nói: “Đi nhanh về nhanh nhé!”
Chờ Bạch Tài đi rồi, Vệ Kiêu tủi thân quay đầu nhìn đội trưởng: “Đội trưởng…”
Lục Phong: “Hửm?”
Vệ Kiêu hỏi: “Đêm nay mấy giờ anh đi ngủ”
Thói quen của Lục Phong là 12 giờ, nhưng đêm này tâm trạng mọi người đang tốt nên hắn tính ngủ trễ một chút: “Lát nữa”
Vệ Kiêu đau tim: “Vậy đôi ta không có thời gian solo rồi”
Mắt Lục Phong tràn đầy ý cười: “Đúng là không có thời gian thật”
Vệ Kiêu tủi thân muốn chết: “Vậy ghi nợ nhé?”
Lục Phong: “?”
Vệ Kiêu: “Ghi nợ để đến khi nào chúng ta rảnh rỗi…”
Lục Phong chiều ý cậu: “Được”
Vệ Kiêu được voi đòi tiên: “Vậy em thu lãi suất được không?”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu phục tài trí của mình sát đất: “Nếu một trận solo nợ năm ngày thành 5 trận được không?”
Ninh Triết Hàm và Việt Văn Nhạc ở phía đối diện đờ người: Lãi suất gì cao khiếp! Chẳng ai thu lãi suất kiểu này cả! Tính cho vay nặng lãi à
Lục Phong quay đầu nhìn cậu.
Vệ Kiêu không sợ hắn lạnh mặt, chơi xấu làm nũng cọ cọ vào người hắn: “Có được không, em đêm nay phải từ bỏ solo để đấu năm…”
Tai Lục Phong bị tóc quét qua, khẽ run lên: “Được”
Nhóc Ninh và lão Việt: “… … … … …”
Tên này còn chưa nói hết câu, đội trưởng đã thất thủ.
Vệ Kiêu cười tít mắt: “Đội trưởng anh thật tốt! Em…”
Ba chữ thích anh nhất còn chưa nói ra, Lục Phong đã cắt ngang: “Lo đi đánh lính đi”
Vệ Kiêu: “Ơ?”
Lục Phong khôi phục lại bản sắc của đại ma vương: “Nếu trận combat cuối cùng em đủ trang bị thì kết quả thế nào?”
Vệ Kiêu: “…”
Nhóc con bị dọa sợ, Lục Phong lại có chút đau lòng.
Vệ Kiêu: “Đúng! Nếu như em có đủ 6 trang bị, khả năng sát thương sẽ khác!”
Ít nhất có thể giết được Nguyên chó già sớm nửa giây, nếu như vậy… không chừng FTW đã có thể thắng!
Vệ Kiêu chưa bao giờ cảm thấy tủi thân ở việc chính, nhanh nhẹn mở máy, bắt đầu dọn lính.
Ninh Triết Hàm cũng theo sau, lão Việt thả khoai tây chiên xuống, dọn lính chờ anh Cải.
Sau khi Bạch Tài trở lại, năm người vào đấu năm một lúc
Sự ăn ý trong đội phải từ từ bồi dưỡng, không phải là thứ một người có thể làm được.
Đặc biệt là mối liên kết của Vệ Kiêu và những người khác, cần phải tăng cường rèn luyện sự phối hợp.
Một lúc sau, Lục Phong đứng lên nói: “Nghỉ sớm đi, mai còn phải thi đấu tự do”
Bốn đứa nhóc ngồi thẳng: “Đội trưởng ngủ ngon!”
Lục Phong: “Ngủ ngon”
Hắn đi trước
Ninh Triết Hàm nhỏ giọng nói: “Đồng hồ sinh học của đội trưởng mạnh thật đấy…”
Đối với tuyển thủ thì rạng sáng mới đi ngủ cũng không phải là muộn.
Vệ Kiêu lập tức login tâng bốc Close: “Đội trưởng không huấn luyện nhiều chúng ta đã không đuổi kịp rồi, nếu như giống chúng ta, vậy…Ầy, toàn bộ tuyển thủ làm gì còn đường sống”
Anh Cải: “…”
Nhóc Ninh rất có tiềm lực tấu hài giống Vệ Kiêu: “Cũng có lý”
Lão Việt tranh thủ ăn miếng khoai tây chiên suýt thì bị sặc!
Lục Phong đi rồi, họ đấu đôi.
Vệ Kiêu từ chối chơi với Cải, cậu và anh Cải cũng khá hiểu nhau rồi, cho nên cậu đấu chung với Ninh Triết Hàm.
Khi đấu 5v5, sự phối hợp của đi rừng và đường giữa là rất cần thiết.
Ở xa thì có vị thần đường giữa Tạ Hòa của EVE, khi kết hợp với đội trưởng của anh thì có thể quậy tanh bành rừng đối thủ.
Ở gần thì có Nguyệt Dạ của RR và Mạc nhiều tiền, hai người này có thể đấu qua đấu lại với EVE ở tổ B, về nước cũng là đối thủ đáng gờm.
Trình độ cá nhân của Ninh Triết Hàm rất xuất chúng, nhưng lại thiếu kinh nghiệm và khả năng phối hợp.
Vệ Kiêu là tuyển thủ đi rừng điều khiển nhịp điệu trận đấu, cần phải bồi dưỡng được sự ăn ý với cậu.
Bạch Tài và Việt Văn Nhạc là bạn nối khố, hai người từng phối hợp với nhau một mùa giải, sự ăn ý có thể gọi là ổn, vậy mà hôm nay lại bị người khác coi như là điểm yếu của đội, hai người họ rất bực bội, nóng lòng tìm cảm giác.
Bốn người phân công đấu đôi tới ba giờ sáng
Bạch Tài nói: “Cũng muộn rồi, không thể bỏ lỡ thi đấu tự do hôm nay đâu”
Ninh Triết Hàm và Vệ Kiêu cũng vừa kết thúc một trận: “Được, giải tán đi”
Nhóc Ninh và Việt Văn Nhạc đứng dậy duỗi người, trở về phòng, Bạch Tài đi sau họ một lúc, nhìn Vệ Kiêu: “Chưa muốn ngủ à?”
Vệ Kiêu ngáp một cái: “Đi ngủ luôn đây”
Bạch Tài cảnh giác nói: “Đừng thức đêm, hôm nay còn một trận đánh ác liệt đấy”
Vệ Kiêu vung tay: “Biết rồi”
Bạch Tài không để ý cậu nữa, về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Trong phòng huấn luyện không một bóng người, Vệ Kiêu thoát game, mở video quay lại trận đấu hôm nay
Thần Phong đã cho họ xem lại một lần rồi
Thi đấu 40 phút, xem lại nửa tiếng, không lâu lắm, nhưng đã nói hết những gì cần nói
Vệ Kiêu rúc mình vào ghế, nhấp chuột xem từng chút một
Close giết Marshal
Close giết Gary.
Close giết MO
…
10 phút, 20 phút, 30 phút, 42 phút…
Trận combat cuối cùng lâu hơn cậu tưởng tượng một chút.
VIVI giết Việt Văn Nhạc.
Cậu giết VIVI.
Gary giết Bạch Tài.
Close giết Gary.
Nguyên Trạch chết cùng với cậu.
Chỉ còn Close sống sót.
Ngay giây phút trụ chính nổ tung, cuồng chiến đứng một mình trong hẻm núi như chiến thần viễn cổ, đứng trên chiến trường thảm khốc, phía sau là thành trì rách nát.
Vệ Kiêu dừng video, yên lặng nhìn cảnh này
Close sống sót.
Close đứng yên.
Chỉ có một mình Close.
Lòng cậu rối bời, hối hận kìm nén bao lâu lại dâng lên
Đã hứa không thể anh lại một mình, không kéo chân sau của anh, hứa trở thành đồng đội anh xứng đáng có được, thế mà…
Vệ Kiêu nhìn chằm chằm màn hình, trong đầu hiện lên cảnh tượng Close đứng một mình ở đại sảnh FTW, nhìn đồng đội đi xa.
Đội trưởng 18 tuổi.
Đội trưởng trẻ tuổi nhưng trên vai gánh bao nhiêu thứ.
Đội trưởng bề ngoài lạnh lùng nhưng lại dịu dàng hơn ai khác.
Cậu biết cảm giác bị bỏ lại thế nào, hiểu được cảm giác phải kiên cường không được gục ngã như thế nào, cũng hiểu được nỗi sợ mất đi tất cả.
Cho nên cậu đau lòng cho Close.
Càng hiểu càng đau lòng.
Càng đau lòng càng không nỡ để hắn chịu chút oan ức nào.
Dù biết ván này đã cố gắng hết sức.
Nhưng cậu vẫn không muốn để hắn ở lại một mình như thế.
Close tốt như vậy, tại sao lại bị bỏ lại chứ.
Tiếng mở cửa vang lên, Vệ Kiêu cả kinh, tắt video
Lục Phong mặc bộ áo ngủ màu đen đứng ngoài cửa, cổ áo hắn mở ra, để lộ phần ngực trắng đối lập với màu áo ngay dưới cái cổ thon dài.
“Năm giờ rồi” Lục Phong nhíu mày, khí chất người sống đừng lại gần lại tăng thêm một bậc, người bình thường đã cúi đầu né tránh rồi.
Vệ Kiêu không sợ, cậu chỉ hơi kinh ngạc: “Đội trưởng chưa ngủ sao?”
Lục Phong: “Ngủ dậy rồi”
Hắn vừa tắm rửa xong liền ngủ, dậy thấy giường bên cạnh trống trơn nên đi tìm cậu.
Ai ngờ khi mở cửa phòng huấn luyện lại thấy Vệ Kiêu đang thu mình trên ghế, ôm đầu gối nhìn chằm chằm vào máy tính.
Từ góc nhìn của Lục Phong, hắn không biết Vệ Kiêu đang nhìn gì, nhưng hắn thấy khuôn mặt của Vệ Kiêu——
Nhìn giống như muốn khóc.
Cậu ngày thường không sợ trời không sợ đất, bây giờ đột nhiên như vậy, tim Lục Phong như bị kim đâm.
“Sao vậy?” Lục Phong đi tới, nhìn máy tính của cậu.
Trên màn hình trống không, không có giao diện trò chơi, không có gì khác.
Vệ Kiêu không dám nói —— do mình kém cỏi, không theo kịp đội trưởng, mất mặt quá.
“Không có gì”
Lục Phong vào mắt cậu, im lặng một hồi, dịu dàng hỏi: “…Nhớ bà sao?”
Có thể khiến Vệ Kiêu như vậy, chỉ có bà nội đã mất của cậu
Lục Phong vẫn còn nhớ, khi Vệ Kiêu nhận được di vật của bà đã khóc thế nào.
Vệ Kiêu: “…”
Không nói thì thôi, nhắc đến rồi cậu lại không kiềm lòng được.
Cậu nhớ bà nội, nhưng lúc nãy cậu không nghĩ đến bà, khi Lục Phong dùng giọng nói dịu dàng nhắc đến bà nội như thế, tường thành trong lòng Vệ Kiêu bỗng chốc sập xuống, mọi sự yếu đuối bộc lộ, chiếm lấy toàn bộ cảm xúc của cậu.
Lục Phong sửng sốt: “Đừng, đừng khóc”
Tim hắn rất đau, nhưng lại không biết dỗ cậu thế nào.
Vệ Kiêu không phải là đứa nhỏ không khóc, từ nhỏ cậu đã không được học làm sao để khóc, cho nên lẳng lặng chảy nước mắt, giống như muốn tự mình chịu đựng, không muốn ai biết đến.
—— chỉ có khi biết khóc cũng vô dụng, đứa nhỏ mới nén nước mắt vào trong.
Lục Phong kéo cậu vào trong ngực, đặt lên bả vai mình: “…Bé con ngoan nào, nín đi”
Nước mắt Vệ Kiêu tràn ra nhiều hơn: Đây là lời bà nội viết trong nhật kí.
Lục Phong đau lòng nhưng không biết phải làm sao: “Không sao, sau này FTW là nhà của em”
Vệ Kiêu chuyển động, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn: “Đội trưởng…”
Lục Phong lập tức căng thẳng, suýt thì đẩy cậu ra
Vệ Kiêu nũng nịu nói: “FTW cũng là nhà của anh sao?”
Lục Phong hơi run lên, một lúc sau mới nói: “Ừm”
Vệ Kiêu lùn hơn hắn nửa cái đầu, cằm vừa vằn đặt lên vai hắn: “Vậy chúng ta là người nhà ư?”
Tim Lục Phong đập mạnh một cái, hắn nói: “Nếu em muốn…”
Vệ Kiêu lập tức nói: “Em muốn!”
Lục Phong hít một hơi: “Vậy đừng khóc nữa, sau này anh là người nhà của em”
Bà nội không thể thay thế, nhưng Vệ Kiêu khó vượt qua được phần nhiều là vì cậu không có nhà.
Rõ ràng là cậu có cha mẹ ruột nhưng lại sống như một cô nhi.
Cảm giác có nhà nhưng không thể trở về so với không có còn dằn vặt hơn.
Lục Phong hiểu rõ.
Vệ Kiêu gối lên vai hắn nở nụ cười.
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy đội trưởng ơi, em nên xưng hô với anh thế nào đây?”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc, Lục Phong thả lỏng người: “Ơi?”
Hắn lo lắng cho Vệ Kiêu, không để ý cậu nói gì.
Vệ Kiêu suy nghĩ rất nghiêm túc: “Người thân mà, chỉ có ba, mẹ và anh chị em thôi”
Mắt Vệ Kiêu cong thành hình vầng trăng khuyết, đùa cợt nói: “Anh là nam, lại lớn tuổi hơn em nên chỉ có làm ba hoặc anh trai thôi.
”
Lục Phong: “…”
Vệ Kiêu: “Anh ơi?”
Đội trưởng Lục: “!”
Vệ Kiêu chau mày nói: “Không được, ba em không xứng có đứa con tốt như anh”
Lục Phong: “… … …”
Vệ Kiêu: “Vậy chỉ còn là…”
Lục Phong không nghe nổi nữa, quay người đi ra ngoài: “Không ngủ thì thi đấu tự do chiều nay để Thang Thần thay cho em”
Vệ Kiêu kinh ngạc: “Thế còn đấu tập buổi tối thì sao?”
Nếu thi đấu tự do Thang Thần chơi thì đấu tập buổi tối Thang Thần cũng phải tham gia
Lục Phong: “Thang Thần đi đường trên, anh đi rừng, không có vấn đề gì cả”
Vệ Kiêu lí luận: “Sao có thể được, đội trưởng không thích đi rừng mà”
Lục Phong cười lạnh: “Lâu lâu đánh một trận cũng thú vị”
Vệ Kiêu căm phẫn nói: “Chơi xấu, vừa nãy mới nói FTW là nhà của em mà, bây giờ không cần em nữa à!”
Đại ma vương xách người trở về, trở tay đóng cửa
Vệ Kiêu chớp mắt mấy cái, đầu hàng: “Em sai rồi, sau này em sẽ làm bé ngoan nghe lời ngủ sớm dậy sớm, ba đừng đuổi bé ra khỏi nhà!”
Lục Phong vứt khăn tắm lên người cậu: “Đi tắm đi”
Vệ Kiêu bắt lấy: “Vâng ạ!”
Vào phòng tắm cậu lại thò đầu ra: “Thưa ba~”
Âm cuối rất nhẹ nhàng, nghe rất ngả ngớn
Lục Phong: “…”
Đại ma vương không nhịn nổi nữa: “Ngậm miệng!”
Hiếm khi mới trêu chọc đội trưởng, Vệ Kiêu sướng muốn chết, trốn trong phòng tắm cười không ngừng.
Người thân à.
Cậu và Close là người nhà.
Vệ Kiêu như được ăn một thìa mật, ngọt đến mức cậu cảm thấy đây chỉ là mơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook