Vinh Hoa Phú Quý - Kết Tử Thụ
-
Chương 4
Nguyễn Lương đã quên mất việc: năm đó, y bảo Cao Kiên thi võ Trạng Nguyên nhưng Cao Kiên vẫn còn nhớ rất rõ. Tuy nhiên, cuộc thi võ Trạng Nguyên không chỉ kiểm tra võ nghệ mà còn tổ chức thi cưỡi ngựa, bắn cung, hành quân, đánh giặc. Cao Kiên đang theo học tại một trường tư thục trong thành nhưng lớp học lại do một ông thầy đã từng thi rớt tú tài tổ chức.
Cao Kiên nhận ra rằng bản thân không thể học hỏi được nhiều kiến thức từ phía ông thầy này nên vội vàng đi tìm Nguyễn Lương để thương lượng. Nguyễn Lương vừa uống rượu hoa quế vừa âm thầm đánh giá kẻ đang đứng trước mặt, trước đây, y chẳng những không hề quan tâm đến Cao Kiên mà còn quên mất sự tồn tại của tiểu tử này. Nguyễn Lương chăm chú quan sát Cao Kiên: bây giờ, hắn đang khoác trên người bộ võ phục màu đen, Cao Kiên đã trưởng thành, thân thể cao lớn, tấm lưng thẳng tắp như một thanh kiếm.
Nguyễn Lương vẫn còn nhớ rất rõ rằng: trước đây, Cao Kiên từng là một tiểu hài tử rất xinh đẹp, khi đã trưởng thành, sự xinh đẹp của hắn tựa như một món binh khí càng mài dũa lại càng sắc bén.
Tận mắt chứng kiến bộ dạng im lặng của Nguyễn Lương, Cao Kiên khẽ lùi lại vài bước, lưỡng lự rằng liệu bản thân có nên nhắc lại một lần nữa hay không?
Ngoài trời đang vào cuối thu, những chiếc lá đỏ rực như ngọn lửa rơi xuống từ cây phong nằm cạnh hòn non bộ, lúc này, đôi mắt của Nguyễn Lương sáng rực rỡ, y chỉ vào Cao Kiên rồi nói: “Ngươi lui lại vài bước nữa đi”.
Cao Kiên khẽ lui lại, từng bước từng bước tiến vào khoảng không gian tràn ngập màu đỏ kia, cho đến khi những cành cây đâm vào chiếc gáy, hắn mới nghiêng đầu sang một bên. Đột nhiên, Nguyễn Lương hét lên: “Đừng cử động”.
Nguyễn Lương tiến đến gần, chăm chú quan sát Cao Kiên rồi thở dài: “Quả thật là rất khôi ngô, tuấn tú”.
Lời nói này khiến cho Cao Kiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bây giờ, hắn chỉ còn biết ngẩn người.
Nguyễn Lương mỉm cười rồi nói: “Không ngờ rằng Nguyễn gia lại có được một nhân tài kiệt xuất như thế này, được rồi, ta sẽ giúp ngươi”.
Ánh mắt của Nguyễn Lương khiến cho Cao Kiên vô cùng hoảng hốt nhưng cũng không kém phần vui vẻ, những cảm giác này cứ đan xen, trộn lẫn vào nhau. Cuối cùng, Cao Kiên đành mang mớ cảm xúc hỗn loạn ấy chôn sâu vào tận đáy lòng, lúc này, hắn thật sự không thể nào nhận ra được rốt cuộc là bản thân đang cảm thấy như thế nào.
Nguyễn Lương có tiền, Nguyễn gia lại là một gia tộc rất có thế lực, nếu bọn họ thật sự muốn giúp đỡ, xem như đã đưa người ta lên ngựa, tiễn đi một nửa chặng đường.
Nguyễn Lương đứng trước mặt phụ thân, làm nũng một chút rồi giả vờ nhắc đến Cao Kiên, tuy rằng Nguyễn lão gia chẳng mấy hài lòng với việc nhi tử thỉnh thoảng lại dẫn khách lạ về phủ nhưng đối với một nhân tài như Cao Kiên, ông lại đánh giá rất cao.
Cao Kiên dọn đến một gian phòng rộng rãi, tiền tiều vặt lại được tăng thêm một ít, không những vậy, Nguyễn lão gia còn chọn ra một gia đinh, bảo hắn luôn đi theo bên cạnh, hầu hạ Cao Kiên. Dĩ nhiên là Nguyễn lão gia không hề giống với Nguyễn Lương, mỗi khi chuẩn bị làm một việc gì đó, ông đều tính toán rất cẩn thận, dù sao đi chăng nữa, Cao Kiên đã ở trong phủ nhiều năm, bây giờ, nếu Nguyễn gia chăm sóc hắn chu đáo, sau này, nếu Cao Kiên thi đỗ Trạng Nguyên, vào triều làm quan, hắn nhất định sẽ giúp đỡ Nguyễn gia.
Cao Kiên hiểu rất rõ những tính toán của Nguyễn lão gia, mỗi khi ông ấy sai người mang đến bất cứ thứ gì, Cao Kiên đều vui vẻ nhận lấy, thái độ này khiến cho lão gia cảm thấy rất hài lòng, ông không tiếc lời khen ngợi hắn là một kẻ rất biết thức thời.
Từ lúc chào đời cho đến khi trưởng thành, Nguyễn Lương đều sống trong vinh hoa phú quý, bằng hữu của y cũng là bọn công tử, thiếu gia nhà giàu. Thân thể của Nguyễn Lương có phần yếu đuối, cho dù y cố gắng hết sức thì cũng chỉ bế được một nữ nhân xinh đẹp. Từ trước đến nay, Nguyễn Lương chưa từng nhìn thấy bất kì kẻ nào khỏe mạnh, rắn rỏi như Cao Kiên, thỉnh thoảng, y lại dẫn hắn rời khỏi phủ, giao du với các bằng hữu.
Thân thể của Cao Kiên khỏe mạnh hơn rất nhiều so với đám văn nhân, diện mạo lại vô cùng tuấn tú, bên cạnh đó, hắn không phải là gia đinh của Nguyễn phủ nên hoàn toàn có thể ngồi chung một bàn với đám công tử, thiếu gia kia. Không những vậy, Nguyễn Lương còn cảm thấy vô cùng tự hào vì Cao Kiên không những là một kẻ đọc sách mà còn viết thư pháp rất đẹp.
Trong tửu lâu, Nguyễn Lương vui vẻ kéo Cao Kiên đến gần, tươi cười rồi nói: “Nếu ngươi không thể đỗ cuộc thi vớ vẩn kia thì cũng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nuôi dưỡng ngươi cả đời, giúp ngươi thành thân, lập gia thất”.
Lời nói này khiến cho tất cả mọi người có mặt trong gian phòng cười vang, bọn họ bảo rằng Cao Kiên rất may mắn, thậm chí, có người còn muốn hắn quỳ xuống dâng trà, lập thành lời thề để đề phòng việc Nguyễn Lương thay lòng đổi dạ.
Cao Kiên là binh lính, hắn thà rằng cúi người chứ nhất định không chịu quỳ xuống, tuy Cao Kiên nhận ra rằng: mọi người chẳng bận tâm nhưng hắn vẫn rất cố chấp. Nguyễn Lương đón nhận chén trà từ tay của Cao Kiên, lúc này, sự tủi thân đong đầy trong đôi mắt kia tựa như hàng ngàn mũi kim, đâm thẳng vào trái tim của y.
Nguyễn Lương nhấp một ngụm trà rồi nhanh chóng quỳ xuống, đối diện với Cao Kiên: “Được rồi, ta cũng kính ngươi một chén, sau này, nếu ngươi công thành danh toại thì nhất định không được quên ta đâu đó”.
Cao Kiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn im lặng, hai đầu gối nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất.
Nguyễn Lương là một kẻ rất vô tâm, bất luận là y quỳ xuống trước mặt của Cao Kiên hay là Cao Kiên quỳ xuống trước mặt của y đều không phải là việc quan trọng. Cao Kiên đón nhận chén trà rồi uống cạn, cuối cùng thì hắn vẫn không thể nào nhận ra được rốt cuộc là chén trà kia có hương vị gì.
Đây là lần đầu tiên Cao Kiên tham dự kì thi võ Trạng Nguyên, sau khi xem cáo thị tại nha môn, hắn vượt qua đám người lẫn những cành cây khô, vội vàng chạy về phủ. Lúc này, sự vui vẻ khiến cho Cao Kiên quên mất chừng mực, hắn bay qua cánh cửa nhưng khi vừa đáp xuống đất, Cao Kiên lại nghe được những âm thanh vô cùng kì lạ, hắn nhanh chóng tiến vào bên trong.
Trong gian phòng, bên cạnh chiếc lò sưởi chứa đầy than, Nguyễn Lương y phục xốc xếch, vui vẻ chơi đùa với thiếu phu nhân. Cao Kiên là người học võ, dĩ nhiên là hắn có đôi mắt tinh và đôi tai thính hơn rất nhiều so với người bình thường. Cao Kiên đứng bên ngoài, lén lút quan sát hai kẻ đang ở trong gian phòng kia, dưới ánh lửa hồng, tấm lưng trần của Nguyễn Lương tựa như một viên ngọc ấm áp.
Bọn họ vui vẻ đùa giỡn với nhau, tuy rằng Cao Kiên không nghe được những lời thì thầm của Nguyễn Lương nhưng lúc này, hắn lại nhìn thấy thiếu phu nhân mỉm cười, sau đó, nàng khẽ vuốt ve thân thể của phu quân, đột nhiên, Nguyễn Lương nắm lấy tay của phu nhân, đặt trên ngực rồi nói: “Nhéo vào chỗ này một cái đi, ta rất thích”.
Phu nhân rút tay về rồi tát yêu Nguyễn Lương một cái.
“Nàng dám đánh ta sao?” – Lúc này, trong đôi mắt của Nguyễn Lương tràn ngập ý cười, y ôm chặt phu nhân vào lòng rồi nói: “Ta nhất định sẽ giết chết nàng”.
Cao Kiên cảm thấy gương mặt nóng bừng, chiếc gáy cũng nóng bừng, một lát sau, toàn thân của hắn nóng bừng. Cao Kiên hồn xiêu phách lạc, vội vàng chạy về phòng. Gã gia đinh đang nhóm lửa vừa định lên tiếng chúc mừng thì đã bị sắc mặt của Cao Kiên dọa cho hoảng sợ.
Cao Kiên phất tay áo một cái với hàm ý bảo gia đinh lui ra ngoài: “Ta ngủ một lát, nếu không có việc gì quan trọng thì ngươi không cần phải đánh thức ta”.
Tận mắt chứng kiến bộ dạng có phần mệt mỏi của Cao Kiên, gia đinh ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Cao Kiên tiến đến bên cạnh chiếc giường rồi nhanh chóng cởi bỏ y phục, dưới ánh nến, chiếc áo lót màu xanh lam ửng hồng, rực rỡ như một viên ngọc. Lúc này, sự nóng bức lan truyền khắp thân thể của hắn đã tập trung lại dưới chiếc rốn.
Nóng, nóng như lửa, nóng đến mức toàn thân đau nhức, Cao Kiên cảm thấy dường như trong bụng đang chứa một hòn than.
Hắn khẽ chạm tay vào nơi đó, trong đầu tràn ngập hình ảnh nụ cười của Nguyễn Lương và tiếng rên rĩ khe khẽ của thiếu phu nhân. Lúc này, dường như Cao Kiên đang rơi vào một vũng bùn, cho dù hắn cố gắng vùng vẫy như thế nào vẫn không thể thoát ra được.
Tại gian phòng bên kia, nha hoàn vui vẻ chạy vào bẩm báo rằng: những người hàng xóm đã kéo đến tận cửa để chúc mừng việc Cao Thiếu gia đỗ cử nhân. Nguyễn Lương vỗ trán, thất vọng lên tiếng: “Xem đầu óc của ta này”.
Lúc này, thiếu phu nhân đang ngồi trên chiếc sập, nàng lên tiếng bằng một giọng nói tràn ngập vẻ không vui: “Chẳng phải toàn bộ đầu óc của chàng đều đã đặt trọn trên thắt lưng của nữ nhân rồi sao?”.
Nguyễn Lương vừa chỉnh sửa lại y phục vừa vui vẻ đùa giỡn: “Tất cả đều là lỗi của nàng, ai bảo phu nhân của ta xinh đẹp đến mức khiến cho trong mắt của ta chỉ có nàng ấy mà không màng đến mọi việc xung quanh chứ”.
Lời nói này khiến cho gương mặt của thiếu phu nhân đỏ bừng, nàng phất tay áo một cái rồi vội vàng đuổi Nguyễn Lương ra khỏi gian phòng.
Thiếu phu nhân được gả cho một kẻ phong lưu, khoảng mười ngày, nàng mới có cơ hội gặp gỡ tướng công nhưng hôm đó, chàng nhất định sẽ quan tâm, chăm sóc nàng một cách vô cùng chu đáo.
Nguyễn Lương tiện tay lấy một miếng trái cây, cho vào miệng rồi bật cười. Vừa bước vào sân, hắn đã nhìn thấy cánh cửa đang khép chặt, gã gia đinh luôn theo bên cạnh Cao Kiên ngồi trong sân, vui vẻ chơi đùa với hòn đá, hắn bảo rằng thiếu gia cảm thấy mệt mỏi nên đã ngủ rồi.
Nguyễn Lương chẳng những không hề kiêng dè mà còn nảy sinh ý định muốn đùa giỡn một chút, y nhẹ nhàng mở cửa, tiến vào trong phòng. Cao Kiên nhận ra rằng Nguyễn Lương đang đến nhưng hắn lại không muốn tránh né. Cánh cửa vừa mở ra, Nguyễn Lương đã nhìn thấy cảnh tượng Cao Kiên nằm trên giường, đùa giỡn với thân thể của chính mình.
Nguyễn Lương ngẩn người.
Trong mắt của y, thức ăn và nữ sắc chính là hai thứ tuyệt vời nhất, sau khi ghi tên lên bảng vàng, Cao Kiên lại trốn trong phòng, tự tìm niềm vui, dù sao thì đây cũng là một việc hiển nhiên nhưng điều đáng thương nhất chính là: hắn phải “tự tìm niềm vui”.
Nguyễn Lương tiến đến bên cạnh chiếc giường, chăm chú quan sát Cao Kiên, lúc này, trong đôi mắt trong veo như nước của kẻ kia không giấu được vẻ tủi thân.
“Tất cả đều là do phụ thân của ta không tốt, ông ấy muốn ngươi đỗ đạt, công thành danh toại nên không cho phép ta dẫn ngươi đến thanh lâu, khiến cho ngươi khó chịu rồi” – Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng đau lòng: “Cũng là do ta không tốt, chỉ biết tìm niềm vui cho bản thân. Ngày mai, ta sẽ dẫn Liễu Tư đến cho ngươi, nàng ấy rất tốt…
Nguyễn Lương nhìn Cao Kiên bằng một ánh mắt tràn ngập sự đen tối.
“Ta không cần” – Cao Kiên hét lên.
“Chẳng lẽ ngươi trách ta về việc ta mang một cô nương đã dùng qua tặng lại cho ngươi sao?” – Nguyễn Lương mỉm cười: “Quả thật là không có mắt nhìn người mà, một nữ nhân con nhà gia giáo chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể đùa giỡn, thêm vào đó, ngươi lại là người mới, nếu cả hai đều không có kinh nghiệm thì sẽ chẳng vui vẻ gì đâu”.
“Ta không cần” – Lúc này, gương mặt của Cao Kiên đã đỏ bừng.
“Quả thật là ngươi đọc sách nhiều đến mức hồ đồ rồi, ngươi phải biết rằng nữ nhân cũng giống như nhân sâm, cả hai đều là phương thuốc quý giá, giúp âm dương giao hòa, kéo dài tuổi thọ”.
Từ trước đến nay, Cao Kiên chưa từng nghe qua lời ngụy biện nào trắng trợn đến mức như vậy, hắn trừng mắt, im lặng nhìn Nguyễn Lương.
Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hài lòng: “Ngươi nghĩ xem: nếu đam mê nữ sắc không thể giúp cho người ta sống thọ thì chẳng phải là tất cả thái giám trong Hoàng cung đều sống đến ba trăm tuổi cả rồi sao? Nhưng cho dù có đi khắp cửu châu thì chúng ta cũng không thể tìm được bất kì kẻ nào sống quá một trăm tuổi”.
Cao Kiên cúi đầu, ấp úng: “Ngươi nói rất đúng”.
Nguyễn Lương càng lúc càng cảm thấy vui vẻ, y chỉ muốn nhanh chóng mang tất cả bí quyết khiến cho nữ nhân hài lòng truyền lại cho Cao Kiên nhưng lúc này, khách khứa đã bắt đầu kéo đến, đứng đầy trong phủ. Nguyễn lão gia phái người mời hai vị thiếu gia đến đại sảnh.
Nguyễn Lương vội vàng đứng dậy, vỗ trán rồi nói: “Xem đầu óc của ta này”.
Lúc này, gương mặt của Cao Kiên lại đỏ bừng.
Mấy ngày nay, Nguyễn Lương hết bận rộn dẫn Cao Kiên đi kết giao bằng hữu rồi lại dẫn hắn đi thăm viếng khắp nơi, y bận đến mức quên cả việc mang Liễu Tư đến cho Cao Kiên.
Nguyễn Lương cũng quên mất những việc đã xảy ra trên chiếc giường hôm ấy.
Cao Kiên không nhắc lại.
Năm đó, Cao Kiên mười tám, còn Nguyễn Lương vừa tròn hai mươi bốn tuổi.
Cao Kiên nhận ra rằng bản thân không thể học hỏi được nhiều kiến thức từ phía ông thầy này nên vội vàng đi tìm Nguyễn Lương để thương lượng. Nguyễn Lương vừa uống rượu hoa quế vừa âm thầm đánh giá kẻ đang đứng trước mặt, trước đây, y chẳng những không hề quan tâm đến Cao Kiên mà còn quên mất sự tồn tại của tiểu tử này. Nguyễn Lương chăm chú quan sát Cao Kiên: bây giờ, hắn đang khoác trên người bộ võ phục màu đen, Cao Kiên đã trưởng thành, thân thể cao lớn, tấm lưng thẳng tắp như một thanh kiếm.
Nguyễn Lương vẫn còn nhớ rất rõ rằng: trước đây, Cao Kiên từng là một tiểu hài tử rất xinh đẹp, khi đã trưởng thành, sự xinh đẹp của hắn tựa như một món binh khí càng mài dũa lại càng sắc bén.
Tận mắt chứng kiến bộ dạng im lặng của Nguyễn Lương, Cao Kiên khẽ lùi lại vài bước, lưỡng lự rằng liệu bản thân có nên nhắc lại một lần nữa hay không?
Ngoài trời đang vào cuối thu, những chiếc lá đỏ rực như ngọn lửa rơi xuống từ cây phong nằm cạnh hòn non bộ, lúc này, đôi mắt của Nguyễn Lương sáng rực rỡ, y chỉ vào Cao Kiên rồi nói: “Ngươi lui lại vài bước nữa đi”.
Cao Kiên khẽ lui lại, từng bước từng bước tiến vào khoảng không gian tràn ngập màu đỏ kia, cho đến khi những cành cây đâm vào chiếc gáy, hắn mới nghiêng đầu sang một bên. Đột nhiên, Nguyễn Lương hét lên: “Đừng cử động”.
Nguyễn Lương tiến đến gần, chăm chú quan sát Cao Kiên rồi thở dài: “Quả thật là rất khôi ngô, tuấn tú”.
Lời nói này khiến cho Cao Kiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bây giờ, hắn chỉ còn biết ngẩn người.
Nguyễn Lương mỉm cười rồi nói: “Không ngờ rằng Nguyễn gia lại có được một nhân tài kiệt xuất như thế này, được rồi, ta sẽ giúp ngươi”.
Ánh mắt của Nguyễn Lương khiến cho Cao Kiên vô cùng hoảng hốt nhưng cũng không kém phần vui vẻ, những cảm giác này cứ đan xen, trộn lẫn vào nhau. Cuối cùng, Cao Kiên đành mang mớ cảm xúc hỗn loạn ấy chôn sâu vào tận đáy lòng, lúc này, hắn thật sự không thể nào nhận ra được rốt cuộc là bản thân đang cảm thấy như thế nào.
Nguyễn Lương có tiền, Nguyễn gia lại là một gia tộc rất có thế lực, nếu bọn họ thật sự muốn giúp đỡ, xem như đã đưa người ta lên ngựa, tiễn đi một nửa chặng đường.
Nguyễn Lương đứng trước mặt phụ thân, làm nũng một chút rồi giả vờ nhắc đến Cao Kiên, tuy rằng Nguyễn lão gia chẳng mấy hài lòng với việc nhi tử thỉnh thoảng lại dẫn khách lạ về phủ nhưng đối với một nhân tài như Cao Kiên, ông lại đánh giá rất cao.
Cao Kiên dọn đến một gian phòng rộng rãi, tiền tiều vặt lại được tăng thêm một ít, không những vậy, Nguyễn lão gia còn chọn ra một gia đinh, bảo hắn luôn đi theo bên cạnh, hầu hạ Cao Kiên. Dĩ nhiên là Nguyễn lão gia không hề giống với Nguyễn Lương, mỗi khi chuẩn bị làm một việc gì đó, ông đều tính toán rất cẩn thận, dù sao đi chăng nữa, Cao Kiên đã ở trong phủ nhiều năm, bây giờ, nếu Nguyễn gia chăm sóc hắn chu đáo, sau này, nếu Cao Kiên thi đỗ Trạng Nguyên, vào triều làm quan, hắn nhất định sẽ giúp đỡ Nguyễn gia.
Cao Kiên hiểu rất rõ những tính toán của Nguyễn lão gia, mỗi khi ông ấy sai người mang đến bất cứ thứ gì, Cao Kiên đều vui vẻ nhận lấy, thái độ này khiến cho lão gia cảm thấy rất hài lòng, ông không tiếc lời khen ngợi hắn là một kẻ rất biết thức thời.
Từ lúc chào đời cho đến khi trưởng thành, Nguyễn Lương đều sống trong vinh hoa phú quý, bằng hữu của y cũng là bọn công tử, thiếu gia nhà giàu. Thân thể của Nguyễn Lương có phần yếu đuối, cho dù y cố gắng hết sức thì cũng chỉ bế được một nữ nhân xinh đẹp. Từ trước đến nay, Nguyễn Lương chưa từng nhìn thấy bất kì kẻ nào khỏe mạnh, rắn rỏi như Cao Kiên, thỉnh thoảng, y lại dẫn hắn rời khỏi phủ, giao du với các bằng hữu.
Thân thể của Cao Kiên khỏe mạnh hơn rất nhiều so với đám văn nhân, diện mạo lại vô cùng tuấn tú, bên cạnh đó, hắn không phải là gia đinh của Nguyễn phủ nên hoàn toàn có thể ngồi chung một bàn với đám công tử, thiếu gia kia. Không những vậy, Nguyễn Lương còn cảm thấy vô cùng tự hào vì Cao Kiên không những là một kẻ đọc sách mà còn viết thư pháp rất đẹp.
Trong tửu lâu, Nguyễn Lương vui vẻ kéo Cao Kiên đến gần, tươi cười rồi nói: “Nếu ngươi không thể đỗ cuộc thi vớ vẩn kia thì cũng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nuôi dưỡng ngươi cả đời, giúp ngươi thành thân, lập gia thất”.
Lời nói này khiến cho tất cả mọi người có mặt trong gian phòng cười vang, bọn họ bảo rằng Cao Kiên rất may mắn, thậm chí, có người còn muốn hắn quỳ xuống dâng trà, lập thành lời thề để đề phòng việc Nguyễn Lương thay lòng đổi dạ.
Cao Kiên là binh lính, hắn thà rằng cúi người chứ nhất định không chịu quỳ xuống, tuy Cao Kiên nhận ra rằng: mọi người chẳng bận tâm nhưng hắn vẫn rất cố chấp. Nguyễn Lương đón nhận chén trà từ tay của Cao Kiên, lúc này, sự tủi thân đong đầy trong đôi mắt kia tựa như hàng ngàn mũi kim, đâm thẳng vào trái tim của y.
Nguyễn Lương nhấp một ngụm trà rồi nhanh chóng quỳ xuống, đối diện với Cao Kiên: “Được rồi, ta cũng kính ngươi một chén, sau này, nếu ngươi công thành danh toại thì nhất định không được quên ta đâu đó”.
Cao Kiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn im lặng, hai đầu gối nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất.
Nguyễn Lương là một kẻ rất vô tâm, bất luận là y quỳ xuống trước mặt của Cao Kiên hay là Cao Kiên quỳ xuống trước mặt của y đều không phải là việc quan trọng. Cao Kiên đón nhận chén trà rồi uống cạn, cuối cùng thì hắn vẫn không thể nào nhận ra được rốt cuộc là chén trà kia có hương vị gì.
Đây là lần đầu tiên Cao Kiên tham dự kì thi võ Trạng Nguyên, sau khi xem cáo thị tại nha môn, hắn vượt qua đám người lẫn những cành cây khô, vội vàng chạy về phủ. Lúc này, sự vui vẻ khiến cho Cao Kiên quên mất chừng mực, hắn bay qua cánh cửa nhưng khi vừa đáp xuống đất, Cao Kiên lại nghe được những âm thanh vô cùng kì lạ, hắn nhanh chóng tiến vào bên trong.
Trong gian phòng, bên cạnh chiếc lò sưởi chứa đầy than, Nguyễn Lương y phục xốc xếch, vui vẻ chơi đùa với thiếu phu nhân. Cao Kiên là người học võ, dĩ nhiên là hắn có đôi mắt tinh và đôi tai thính hơn rất nhiều so với người bình thường. Cao Kiên đứng bên ngoài, lén lút quan sát hai kẻ đang ở trong gian phòng kia, dưới ánh lửa hồng, tấm lưng trần của Nguyễn Lương tựa như một viên ngọc ấm áp.
Bọn họ vui vẻ đùa giỡn với nhau, tuy rằng Cao Kiên không nghe được những lời thì thầm của Nguyễn Lương nhưng lúc này, hắn lại nhìn thấy thiếu phu nhân mỉm cười, sau đó, nàng khẽ vuốt ve thân thể của phu quân, đột nhiên, Nguyễn Lương nắm lấy tay của phu nhân, đặt trên ngực rồi nói: “Nhéo vào chỗ này một cái đi, ta rất thích”.
Phu nhân rút tay về rồi tát yêu Nguyễn Lương một cái.
“Nàng dám đánh ta sao?” – Lúc này, trong đôi mắt của Nguyễn Lương tràn ngập ý cười, y ôm chặt phu nhân vào lòng rồi nói: “Ta nhất định sẽ giết chết nàng”.
Cao Kiên cảm thấy gương mặt nóng bừng, chiếc gáy cũng nóng bừng, một lát sau, toàn thân của hắn nóng bừng. Cao Kiên hồn xiêu phách lạc, vội vàng chạy về phòng. Gã gia đinh đang nhóm lửa vừa định lên tiếng chúc mừng thì đã bị sắc mặt của Cao Kiên dọa cho hoảng sợ.
Cao Kiên phất tay áo một cái với hàm ý bảo gia đinh lui ra ngoài: “Ta ngủ một lát, nếu không có việc gì quan trọng thì ngươi không cần phải đánh thức ta”.
Tận mắt chứng kiến bộ dạng có phần mệt mỏi của Cao Kiên, gia đinh ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Cao Kiên tiến đến bên cạnh chiếc giường rồi nhanh chóng cởi bỏ y phục, dưới ánh nến, chiếc áo lót màu xanh lam ửng hồng, rực rỡ như một viên ngọc. Lúc này, sự nóng bức lan truyền khắp thân thể của hắn đã tập trung lại dưới chiếc rốn.
Nóng, nóng như lửa, nóng đến mức toàn thân đau nhức, Cao Kiên cảm thấy dường như trong bụng đang chứa một hòn than.
Hắn khẽ chạm tay vào nơi đó, trong đầu tràn ngập hình ảnh nụ cười của Nguyễn Lương và tiếng rên rĩ khe khẽ của thiếu phu nhân. Lúc này, dường như Cao Kiên đang rơi vào một vũng bùn, cho dù hắn cố gắng vùng vẫy như thế nào vẫn không thể thoát ra được.
Tại gian phòng bên kia, nha hoàn vui vẻ chạy vào bẩm báo rằng: những người hàng xóm đã kéo đến tận cửa để chúc mừng việc Cao Thiếu gia đỗ cử nhân. Nguyễn Lương vỗ trán, thất vọng lên tiếng: “Xem đầu óc của ta này”.
Lúc này, thiếu phu nhân đang ngồi trên chiếc sập, nàng lên tiếng bằng một giọng nói tràn ngập vẻ không vui: “Chẳng phải toàn bộ đầu óc của chàng đều đã đặt trọn trên thắt lưng của nữ nhân rồi sao?”.
Nguyễn Lương vừa chỉnh sửa lại y phục vừa vui vẻ đùa giỡn: “Tất cả đều là lỗi của nàng, ai bảo phu nhân của ta xinh đẹp đến mức khiến cho trong mắt của ta chỉ có nàng ấy mà không màng đến mọi việc xung quanh chứ”.
Lời nói này khiến cho gương mặt của thiếu phu nhân đỏ bừng, nàng phất tay áo một cái rồi vội vàng đuổi Nguyễn Lương ra khỏi gian phòng.
Thiếu phu nhân được gả cho một kẻ phong lưu, khoảng mười ngày, nàng mới có cơ hội gặp gỡ tướng công nhưng hôm đó, chàng nhất định sẽ quan tâm, chăm sóc nàng một cách vô cùng chu đáo.
Nguyễn Lương tiện tay lấy một miếng trái cây, cho vào miệng rồi bật cười. Vừa bước vào sân, hắn đã nhìn thấy cánh cửa đang khép chặt, gã gia đinh luôn theo bên cạnh Cao Kiên ngồi trong sân, vui vẻ chơi đùa với hòn đá, hắn bảo rằng thiếu gia cảm thấy mệt mỏi nên đã ngủ rồi.
Nguyễn Lương chẳng những không hề kiêng dè mà còn nảy sinh ý định muốn đùa giỡn một chút, y nhẹ nhàng mở cửa, tiến vào trong phòng. Cao Kiên nhận ra rằng Nguyễn Lương đang đến nhưng hắn lại không muốn tránh né. Cánh cửa vừa mở ra, Nguyễn Lương đã nhìn thấy cảnh tượng Cao Kiên nằm trên giường, đùa giỡn với thân thể của chính mình.
Nguyễn Lương ngẩn người.
Trong mắt của y, thức ăn và nữ sắc chính là hai thứ tuyệt vời nhất, sau khi ghi tên lên bảng vàng, Cao Kiên lại trốn trong phòng, tự tìm niềm vui, dù sao thì đây cũng là một việc hiển nhiên nhưng điều đáng thương nhất chính là: hắn phải “tự tìm niềm vui”.
Nguyễn Lương tiến đến bên cạnh chiếc giường, chăm chú quan sát Cao Kiên, lúc này, trong đôi mắt trong veo như nước của kẻ kia không giấu được vẻ tủi thân.
“Tất cả đều là do phụ thân của ta không tốt, ông ấy muốn ngươi đỗ đạt, công thành danh toại nên không cho phép ta dẫn ngươi đến thanh lâu, khiến cho ngươi khó chịu rồi” – Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng đau lòng: “Cũng là do ta không tốt, chỉ biết tìm niềm vui cho bản thân. Ngày mai, ta sẽ dẫn Liễu Tư đến cho ngươi, nàng ấy rất tốt…
Nguyễn Lương nhìn Cao Kiên bằng một ánh mắt tràn ngập sự đen tối.
“Ta không cần” – Cao Kiên hét lên.
“Chẳng lẽ ngươi trách ta về việc ta mang một cô nương đã dùng qua tặng lại cho ngươi sao?” – Nguyễn Lương mỉm cười: “Quả thật là không có mắt nhìn người mà, một nữ nhân con nhà gia giáo chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể đùa giỡn, thêm vào đó, ngươi lại là người mới, nếu cả hai đều không có kinh nghiệm thì sẽ chẳng vui vẻ gì đâu”.
“Ta không cần” – Lúc này, gương mặt của Cao Kiên đã đỏ bừng.
“Quả thật là ngươi đọc sách nhiều đến mức hồ đồ rồi, ngươi phải biết rằng nữ nhân cũng giống như nhân sâm, cả hai đều là phương thuốc quý giá, giúp âm dương giao hòa, kéo dài tuổi thọ”.
Từ trước đến nay, Cao Kiên chưa từng nghe qua lời ngụy biện nào trắng trợn đến mức như vậy, hắn trừng mắt, im lặng nhìn Nguyễn Lương.
Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hài lòng: “Ngươi nghĩ xem: nếu đam mê nữ sắc không thể giúp cho người ta sống thọ thì chẳng phải là tất cả thái giám trong Hoàng cung đều sống đến ba trăm tuổi cả rồi sao? Nhưng cho dù có đi khắp cửu châu thì chúng ta cũng không thể tìm được bất kì kẻ nào sống quá một trăm tuổi”.
Cao Kiên cúi đầu, ấp úng: “Ngươi nói rất đúng”.
Nguyễn Lương càng lúc càng cảm thấy vui vẻ, y chỉ muốn nhanh chóng mang tất cả bí quyết khiến cho nữ nhân hài lòng truyền lại cho Cao Kiên nhưng lúc này, khách khứa đã bắt đầu kéo đến, đứng đầy trong phủ. Nguyễn lão gia phái người mời hai vị thiếu gia đến đại sảnh.
Nguyễn Lương vội vàng đứng dậy, vỗ trán rồi nói: “Xem đầu óc của ta này”.
Lúc này, gương mặt của Cao Kiên lại đỏ bừng.
Mấy ngày nay, Nguyễn Lương hết bận rộn dẫn Cao Kiên đi kết giao bằng hữu rồi lại dẫn hắn đi thăm viếng khắp nơi, y bận đến mức quên cả việc mang Liễu Tư đến cho Cao Kiên.
Nguyễn Lương cũng quên mất những việc đã xảy ra trên chiếc giường hôm ấy.
Cao Kiên không nhắc lại.
Năm đó, Cao Kiên mười tám, còn Nguyễn Lương vừa tròn hai mươi bốn tuổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook