Vĩnh Hằng Sủng Ái
-
Chương 9
Edit: RheniT6
Truyền Tống Trận kịch liệt rung chuyển làm lục phủ ngũ tạng Thẩm Chiêu Chiêu quay cuồng cả lên, đầu váng mắt hoa đến mức muốn quên luôn mình là ai.
Thể chất của nàng tuy là người tu tiên nhưng so với người bình thường chỉ mạnh hơn một chút, bị giày vò như vậy thật sự quá kịch liệt.
Thân thể Thẩm Chiêu Chiêu không tự chủ được bị ném văng trái văng phải, đau đớn rút xương.
Đột nhiên lòng bàn chân mềm như bông dẫm lên trên mặt đất, nàng rốt cuộc nhịn không được quỳ rạp xuống, vỗ về dạ dày cúi đầu kịch liệt nôn khan một trận.
Một trận gió thổi qua gương mặt ôn nhu của nàng, quét đi một thân uế khí dơ bẩn.
Thẩm Chiêu Chiêu ngồi thẳng eo, khôi phục tỉnh táo.
Người của Thanh Vũ Tông sợ phiền toái không dám tự mình ra tay, chỉ muốn nàng không một tiếng động chết ở bên ngoài, có như vậy thì dù điều tra thế nào cũng không chỉ lên đầu bọn họ.
Cho dù may mắn chạy về được, chỉ dựa vào lời nói của một mình Thẩm Chiêu Chiêu, Thanh Vũ Tông cũng hoàn toàn có thể không thừa nhận phủi tay cho qua.
Tính toán đặc biệt tốt ha.
Nghĩ đến đời trước, Thẩm Linh qua đời nguyên nhân tuy không trực tiếp bởi vì Thanh Vũ Tông, nhưng bọn họ cũng bỏ đá xuống giếng không ít.
Thẩm Chiêu Chiêu đối với môn phái này tràn ngập chán ghét, âm thầm tính toán trở về phải dùng biện pháp gì làm Thanh Vũ Tông mất hết mặt mũi, nếu có thể thì khiến cả tông môn thân bại danh liệt càng tốt.
Bất quá, hiện tại quan trọng nhất là nghĩ biện pháp tìm hiểu xem nơi này là nơi nào, sau đó truyền tin cho Thẩm Linh.
“Đây là đem ta đưa đến chỗ nào rồi?” Thẩm Chiêu Chiêu lẩm bẩm ra tiếng.
Ánh mặt trời ở tầng thấp nhất trên mặt đất bị cắn nuốt, cuối cùng bị bóng tối bao phủ.
Thẩm Chiêu Chiêu chỉ có thể thấy bóng cây lắc lư, giương nanh múa vuốt múa may như thể một con yêu thú ghê tợn nào đó.
Gió thổi mạnh vào các tán cây xung quanh phát ra tiếng vang xào xạc.
Đây đại khái là một rừng cây.
Thẩm Chiêu Chiêu móc ra hạc giấy nhỏ bên hông, thả một ít linh khí của chính mình vào.
Hai bên cánh của hạc giấy màu trắng vốn dĩ đang rũ xuống đột nhiên run rẩy một chút, tiếp theo, nó như được truyền cho một nguồn sinh mệnh mới, toàn bộ thân thể đều rung lên.
Cánh hạc hơi hơi phe phẩy quét lên một trận gió nhàn nhạt.
Hạc giấy bay lên, ở bên cạnh Thẩm Chiêu Chiêu vờn quanh hai vòng, tiếp đó hạ xuống dưới nhẹ nhàng rụt đầu vào cổ nàng.
Thẩm Chiêu Chiêu nhịn không được co quắp cổ lại vui vẻ bật cười: "Được rồi Tiểu Quai, mau mang tin tức đến cho cha ta đi.”
Hạc giấy nhỏ bị gọi là Tiểu Quai gật gật đầu, không chần chừ quá lâu liền từ bả vai nàng bay lên, nương theo hướng gió bay về phía chân trời.
Tiểu Quai là một con quán chú pháp khí nhỏ được cha con hai người Thẩm Linh sử dụng làm công cụ truyền tin.
Hiệu quả nó mang lại cũng không khác gì truyền âm phù của Tu Tiên giới, nhưng bởi vì ngoại hình nhỏ nhắn đáng yêu nên được Thẩm Chiêu Chiêu cực kỳ yêu thích.
Mà trừ bỏ nàng, cũng không còn ai có thể sử dụng một truyền âm phù đặc biệt như vậy.
Tiễn Tiểu Quai đi, Thẩm Chiêu Chiêu loanh quanh nhìn trái nhìn phải một chút.
Việc cấp bách hiện tại là tìm một địa điểm an toàn nghỉ ngơi.
Trong rừng ban đêm không an toàn.
Dã thú bình thường còn tốt, lỡ đây là linh sơn chứa yêu thú bậc cao, gặp được liền tiêu đời.
Cũng không biết có phải vì vận khí nàng quá tốt hay không, chỉ đi chừng hai bước liền phát hiện ra cách Truyền Tống Trận không xa có một cái hang động.
Thẩm Chiêu Chiêu rón ra rón rén đi qua, thò đầu vào trong cửa động nhìn xung quanh.
Nàng không dám lỗ mãng xông vào, sợ bên trong xuất hiện đồ vật không tốt đẹp gì.
Nhưng trong hang động tối đen như mực căn bản không thể nhìn thấy gì, chung quanh an tĩnh một tia thanh âm cũng không có.
Nàng do dự một chút, bước một bước vào.
“Cùm cụp”.
truyện kiếm hiệp hay
Lòng bàn chân dẫm phải một đoạn cây khô phát ra tiếng vang, ở trong bóng đêm yên tĩnh nghe phá lệ rõ ràng.
Thẩm Chiêu Chiêu cả người cứng đờ, lên tinh thần chuẩn bị chạy trốn.
Lại chờ đợi thật lâu, vẫn như cũ không có bất luận động tĩnh gì.
“Xem ra là không có gì cả……” Nàng nói thầm một câu, hơi thả lỏng tâm tình, giơ tay hướng trên vách động đánh ra một đạo “Nhóm lửa phù”.
“Tanh tách”
Ngọn lửa bốc cháy lên, trong nháy mắt thắp sáng toàn bộ hang động.
Đây xác thật là một hang động bỏ hoang, bên trong trừ bỏ cành khô lá úa ra thì cái gì cũng không có, vừa hay hợp với yêu cầu của Thẩm Chiêu Chiêu hiện tại.
Dùng cành khô xếp lại phủ lá lên miễn cưỡng làm thành một cái giường, nàng oai một cái liền ngã nằm xuống không động đậy.
Ở cửa hang có một cái bẫy nhỏ dùng dây thừng buộc ngang chính giữa, đầu còn lại buộc ở cổ tay nàng, một khi có thứ gì xông tới động một chút lập tức liền có thể tỉnh lại.
Ngọn lửa dần dần tắt tắt, hang động lại lâm vào một mảnh hắc ám.
Đời trước Thẩm Chiêu Chiêu độ tuổi này đại khái không thể chấp nhận được việc mình qua đêm ở một nơi sơ sài như vậy.
Khi đó chính mình quả thật bị nuông chiều đến không biết khổ là gì.
Tuy rằng hiện tại nàng cũng đồng dạng không biết, nhưng thâm tâm thật ra đã trưởng thành lên không ít.
Đời trước dù là ở khoảnh khắc khốn cùng lại vất vả Lạc Kỳ Sâm cũng sẽ tận lực cho cung cấp cho nàng không thiếu một thứ gì.
Có điều bởi vì loại chiếu cố này khiến nàng bị người khác ghen tị đến đỏ mắt.
Chẳng hạn như bạch y nữ nhân kia, luôn là thần thần bí bí cùng Lạc Kỳ Sâm nói cái gì đó, ánh mắt nhìn mình lúc nào cũng lập lập lòe lòe.
Khi đó Thẩm Chiêu Chiêu không hiểu, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ lúc ấy hai người kia là đang tính toán làm thế nào để dứt bỏ cuộc nợ như nàng đi.
Nghĩ tới những ký ức cũ, Thẩm Chiêu Chiêu ý thức càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
“Tê tê tê tê ——” Thẩm Chiêu Chiêu mơ mơ màng màng cảm nhận giống như có cái gì dán ở bên tai, không ngừng vờn quanh trên cổ mình, cọ xát vào da mang đến từng trận lạnh lẽo, chỉ làm nàng hận không thể trốn đi.
Thực giống như trở về tới Côn Luân cực địa hàn chi.
Thẩm Chiêu Chiêu rùng mình một cái, bỗng dưng mở to hai mắt.
Thời khắc mở mắt ra nàng cảm thấy trái tim của mình như bị ai đó đập một phát, nhịn không được thét chói tai ra tiếng.
“A a a aaaa——”
Không biết từ khi nào ở trên người nàng bò lúc nhúc vô số rắn.
Bọn chúng hoặc quấn lấy mắt cá chân nàng, hoặc ghé vào ngực, thậm chí có con còn bò lên tới cổ thè lưỡi sát vào mặt nàng.
Tựa hồ đã nhận ra động tĩnh của Thẩm Chiêu Chiêu, con rắn ở trước mặt nàng ngẩng đầu lên, đáy mắt đen bóng lộ ra hơi thở lạnh lẽo, lưỡi đỏ khẽ thè ra như có như không không đụng vào mũi của Thẩm Chiêu Chiêu, khiến người ta không rét mà run.
Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy chính mình sắp ngất đi rồi.
Dây trên cổ tay vẫn còn nguyên, bọn rắn này không phải từ bên ngoài bò vào mà đã ở sẵn trong đây từ lâu.
Chỉ là, đêm qua thời điểm nàng tiến vào vì cái gì lại không nhìn thấy chúng!?
Thẩm Chiêu Chiêu tim cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng gian nan nâng tay lên sờ đến khối hoàng ngọc đeo trên cổ.
Theo động tác của nàng, mấy con rắn từ cánh tay rớt xuống bò ngược lên trên bụng.
Nàng biết bọn rắn này sở dĩ không dám công kích là bởi vì khối hoàng ngọc đang ở đây.
Đó là "Dư Đoạt", pháp khí bảo mệnh Thẩm Linh cho nàng.
Một khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, pháp bảo này này sẽ giúp nàng trong thời gian ngắn không phải chịu bất kỳ thương tổn gì.
Nhưng việc này là có thời hạn.
Nàng không biết đàn rắn này đã ở trên người mình được bao lâu, cũng không biết còn có thể kiên trì thêm bao lâu.
“Có ai không……” Thẩm Chiêu Chiêu run rẩy cất giọng, “Xung quanh có ai không?”
Hiển nhiên sẽ không có, bởi vì nàng rõ ràng là bước vào bên trong một cái hang rắn.
Từng đàn rắn cuồn cuộn không ngừng từ sâu bên trong hang động bò tới, thân mình dài uốn lượng trên mặt đất phát ra tiếng vang sàn sạt, cùng cảm giác lạnh băng trên da thịt khiến nàng sợ đến muốn ngừng thở.
Nhóm lửa được không? Thẩm Chiêu Chiêu trong đầu tinh quang chợt lóe, ít nhất có thể tránh né một chút tạo cho mình thời gian chạy trốn? Nghĩ như vậy nàng cử động tay sờ đến tập hoả phù bên hông.
Thế nhưng động tác này lại như chọc giận đám rắn độc đang tự do trên cơ thể nàng.
Ngay sau đó, “Tê ——” một tiếng, một con rắn phun nọc độc về phía mặt nàng.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn thấy cái đầu đen mang theo răng nanh giữ tợn đang muốn cắn mình, nàng theo bản năng nhắm mắt lại hô to: “Cứu mạnggg ——”
Giữa khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, một tiếng sáo kì dị truyền đến.
Khúc nhạc này Thẩm Chiêu Chiêu chưa bao giờ nghe qua, thậm chí chưa bao giờ nghe qua giai điệu cùng loại.
Đây là một bộ âm luật mang theo lệnh người thổi khiến người ta có cảm giác lạnh đến sởn tóc gáy, nhạc khúc từ trầm thấp dần chuyển thành bén nhọn, lại ngược lại với bình thản.
Đám rắn độc giống như minh bạch cái gì, chậm rãi lui xuống.
Thẩm Chiêu Chiêu trái tim không ngừng nhảy lên, chậm rãi mở hai mắt, cơ hồ không thể tin được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt của nàng không tự chủ được hướng về phía cửa hang động.
Con Hắc Xà đang dùng đồng tử thon dài lẳng lặng nhìn nàng.
Mà ở sau Hắc Xà, một thiếu niên đón gió mà đứng, hắn ăn mặc một thân trường bào màu xanh đen, trên môi vẫn còn mảnh lá thon dài.
Theo hơi thở của hắn, nhạc khúc dần dần bình ổn.
Hắn bỏ lá xuống, đôi mắt đen an tĩnh nhìn nàng.
- -------------
Rheni: Mọi người tặng sao cho editor có thêm động lực đi ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ)ଓ⁾⁾.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook