Vĩnh Hằng Sủng Ái
-
Chương 14
Edit: Rheni
Thẩm Chiêu Chiêu dội một trận nước lạnh xuống đầu Yến Trường Canh.
"Yến Trường Canh, ngươi tỉnh lại chưa?!" Thẩm Chiêu Chiêu hiện tại vô cùng hối hận, nàng lúc ấy vì cái gì lại nổi hứng tự mình động thủ? Nên trực tiếp ném lửa phù hoặc thủy phù cho hắn, để hắn chịu đau chắc chắn sẽ tự động tỉnh lại!
Yến Trường Canh lẳng lặng mà nhìn nàng, ánh mắt triệt để thanh minh.
Hắn thở ra một hơi, bình tĩnh xoa bọt nước trên mặt, che dấu đi ánh sáng chợt loé lên dưới đáy mắt, "Đã tỉnh."
"Ngươi đến tột cùng là trông thấy cái gì vậy?! Đức hạnh kiểu đó ở đâu ra không biết!" Thẩm Chiêu Chiêu buồn bực nói.
Yến Trường Canh nhìn vạt áo ướt đẫm của mình, trên mặt không lộ bất kỳ một chút cảm xúc nào: "Không có gì."
Thẩm Chiêu Chiêu xoa cánh tay xanh tím của mình, thấy hắn vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh, tức giận đến mức muốn treo người trước mặt lên đánh một trận, nhịn không được dương cao giọng lải nhải nói: "Không có gì thì tại sao ngươi lại nói những cái kỳ quái đó.
Ai biết bí mật của ngươi? Ngươi thì có cái bí mật gì? Còn có! Ai cho phép ngươi kêu ta là Chiêu Chiêu nhi? Không được lại kêu như vậy nữa!"
Yến Trường Canh rũ mi mắt: "Là ta càn rỡ."
"Ngươi càn rỡ! Ngươi đương nhiên càn rỡ!" Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ đến hắn vừa rồi đem mình đè ở trên vách động vuốt ve khuôn mặt, khí huyết càng thêm cuồn cuộn, "Ta chính là đánh gãy tay ngươi cũng không được phép có lời gì để nói!"
Yến Trường Canh đến mắt cũng không nâng, đem tay mình đưa ra trước mặt nàng: "Tự nhiên, muốn làm gì cũng được."
Giống như chắc chắn Thẩm Chiêu Chiêu khẳng định sẽ không đem tay hắn tay băm ra.
"Ngươi!" Thẩm Chiêu Chiêu chán nản.
Nàng thật sự đối với người trước mặt này không lời nào để nói!
Thẩm Chiêu Chiêu xoa xoa ngực mình, hơi bình tĩnh xuống dưới.
Thấy Yến Trường Canh thái độ thành khẩn nhận sai, lại nghĩ đến bản thân cũng ở trong ảo giác khóc lóc tỉ tê, nếu không phải bởi vì mẫu thân đánh thức chỉ sợ so với Yến Trường Canh còn chật vật hơn vài phần.
Lại nói con đường ở giữa này là do mình chọn, cho nên mới gặp được chuyện này, mình có tư cách gì nói như vậy trước mặt thiếu niên?
Nàng biết chính mình lại nhịn không được nổi tính xấu, cho nên bĩu môi, ngữ khí có chút cứng đờ nói: "Được rồi, biết ngươi cũng là khống chế không được mình mới như vậy, ta cũng không nên tiếp tục lòng dạ hẹp hòi.
Nếu lại có lần sau, ta nên trực tiếp đem ngươi đánh tỉnh mới đúng!"
Yến Trường Canh ngước mắt nhìn nàng một cái, sâu trong ánh mắt ẩn ẩn có cái gì chợt lóe nhưng rất nhanh đã bị giấu kín, chỉ đáp: "Được."
Trong lúc hai người còn giằng co, một đạo bạch quang sơ sẩy dừng ở ngoài hang động, theo sau đó là thanh âm nôn nóng của Thẩm Linh: "Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu con còn ở bên trong sao?"
Thẩm Chiêu Chiêu ánh mắt sáng lên, giòn giã trả lời: "Cha! Ta ở chỗ này!"
Nàng lời còn chưa nói xong Thẩm Linh đã vọt tiến vào, đem Thẩm Chiêu Chiêu gắt gao ôm trong lòng ngực, vừa sợ hãi vừa bất an không ngừng từ trên xuống dưới đánh giá nàng: "Mau để cha nhìn xem có hay không nơi nào bị thương.
Trên tay là chuyện như thế nào? Sao lại bầm tím xanh hết thế kia?"
Thẩm Chiêu Chiêu liếc nhìn Yến Trường Canh một cái, có chút ủy khuất vùi đầu vào trong lòng ngực Thẩm Linh: "Ban nãy không cẩn thận.
Cha người như thế nào bây giờ mới đến, nữ nhi xuýt chút nữa bị hù chết."
"Là ta không đúng, không bảo vệ tốt Chiêu Chiêu nhà chúng ta......" Thẩm Linh nghĩ lại mà sợ, bạn tay run rẩy xoa đầu Thẩm Chiêu Chiêu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Yến Trường Canh nửa người ướt dầm dề đứng một bên thì kinh hỉ, "Sao cả con cũng ở chỗ này."
Yến Trường Canh hành lễ cung kính nói: "Thẩm tiền bối."
"Tốt tốt tốt, thật là trùng hợp." Thẩm Linh nhẹ nhàng thở ra, "Các ngươi không có việc gì liền tốt, không có việc gì liền tốt.
Là ta sơ sót......"
Hắn nguyên bản mang theo Yến Trường Canh lên núi đi đánh thạch, ai ngờ nơi hai người đứng bị sụp xuống, hắn đương nhiên không có việc gì, nhưng khi đó Yến Trường Canh cách hắn có chút xa, lại không có pháp khí hộ thân, lập tức liền bị quăng ngã xuống.
Thẩm Linh trong lòng cả kinh, vội vàng đuổi xuống lại phát hiện, tiểu tử Yến Trường Canh này không biết có phải tại vận khí quá kém hay không, lại rơi thẳng vào một cái Truyền Tống Trận bất định.
Bên này Yến Trường Canh còn không có tìm được, hắn lại thu được tin tức của tiểu nữ nhi, thật là bị dọa đến tim muốn ngừng đập, vội vàng đuổi lại đây.
Cuối cùng xem như cũng tìm được người.
Hắn đem Thẩm Chiêu Chiêu từ trên xuống dưới đánh giá một phen, thấy nữ nhi nhà mình quanh thân ẩn ẩn có kỳ dị linh lực lưu động, có chút hơi hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ là Chiêu Chiêu gặp được kỳ ngộ?"
Thẩm Chiêu Chiêu ôm lấy tay Thẩm Linh, làm nũng nói: "Cha chúng ta đi về trước đi, trở về nữ nhi liền giải thích rõ với người."
"Được." Thẩm Linh đáp ứng, nắm tay Thẩm Chiêu Chiêu, vẫy vẫy tay gọi Yến Trường Canh lại, thở dài, "Ngươi đứa nhỏ này hôm nay chịu khổ, là tại ta không chuẩn bị chu toàn.
Đi về trước lại nói."
Nói rồi hắn triệu hồi Chu Loan, mang theo hai người trở về.
Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn lại, lại thấy hang động rỗng tuếch, cùng với khi nàng vừa tới giống nhau như đúc.
Không có thạch đài, Hắc Xà cũng không thấy.
"Chiêu Chiêu, làm sao vậy?" Thẩm Linh thấy nàng chậm chạp không nhúc nhích, dò hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu lắc lắc đầu, đáp lại không có gì, đi theo Yến Trường Canh lên trên Chu Loan.
Trở lại Thẩm gia phía sau núi, Thẩm Linh tự mình xuống bếp nấu cho hai người Thẩm Chiêu Chiêu một bữa cơm trưa phong phú.
Sau khi ăn xong, hắn liền ngồi ở chính đường tinh tế nghe Thẩm Chiêu Chiêu cùng Yến Trường Canh kể ra những việc lần này trải qua.
Yến Trường Canh lời ít mà ý nhiều, nói không được vài câu, đến lượt Thẩm Chiêu Chiêu lại kể ra một câu chuyện khởi thừa chuyển hợp* đầy đủ, phá lệ hấp dẫn người nghe.
*Khởi-Thừa-Chuyển-Hợp có nghĩa là câu đầu khởi nhập, câu hai chuyển tiếp câu đầu, câu ba chuyển từ đề mục để khởi phát ý mới và câu bốn là hội tụ của ba câu trên nhập lại cùng nhau.
Đây là một trong những cấu trúc phổ biến của thơ Đường.
Thời điểm nghe thấy là người của Thanh Vũ Tông bắt Thẩm Chiêu Chiêu, còn đem nàng ném vào tùy cơ Truyền Tống Trận, hiển nhiên là không tính toán để nàng sống sót trở về, Thẩm Linh sắc mặt lạnh lùng, nội tâm cực kỳ tức giận.
"Thầy trò họ Dương kia, là cho rằng cha con Thẩm Thị ta sau lưng không có người chống đỡ nên làm càn sao?" Thẩm Linh đem chén trà thật mạnh ném trên bàn, "Thật sự là khinh người quá đáng!"
"Dương Chí làm người ánh mắt thiển cận, có thù tất báo, thủ đoạn thấp kém, phòng nhất thời phòng không được một đời." Yến Trường Canh nói một câu, hắn ở Thanh Vũ Tông thời gian không ngắn, đối với Dương Chí có thể nói là phi thường hiểu biết.
Thẩm Linh từ ghế dựa ngồi thẳng lên: "Ngươi nói không sai, Thanh Vũ Tông kia bất quá chỉ là một tông môn vừa quật khởi chưa được chục năm, liền dám có can đảm như vậy, chỉ sợ sau lưng còn có chỗ dựa.
Tu Tiên giới này, dám hênh hoàng cùng Thẩm Linh ta đối địch còn không được mấy người đâu!"
"Cha......" Thẩm Chiêu Chiêu do dự gọi hắn một tiếng.
Thẩm Linh trừng mắt nhìn nàng một cái, nhịn không được thuyết giáo nói: "Con cũng thật là, ta ngày thường nói với con thế nào?! Đuổi theo Hắc Xà? Đó là cái thứ gì con không biết còn dám đuổi theo? Bắt được rồi thì sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, lần sau ta không kịp đi cứu con thì phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Chiêu Chiêu cười mỉa nói: "Cha......"
"Xem ra là đành phải mang con đi Huyền Quang Tông tránh một chút, vừa lúc để Lạc sư huynh hảo hảo trị con!" Thẩm Linh gõ gõ cái đầu nhỏ của nàng.
Thẩm Chiêu Chiêu trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch: "Cha?!"
- -------------
Thời điểm gần đây dịch lại bắt đầu bùng trở lại rồi, Mọi người nhớ chú ý cẩn thận, có thể ở nhà thì cứ ở nhà đừng ra ngoài để giữ cho mình an toàn nhé.
Chán quá thì mở truyện của mình ra đọc cho vui nè:33.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook