Tôi vẫn mải miết đi qua các ngã tư Seoul, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Tháng 9, Seoul có chút lạnh, thổi loạn tóc tôi, cũng thổi vào tâm hồn đang lạnh lẽo của tôi. Tôi bất tri bất giác dừng ở một công viên ven sông Hàn, màn đêm buông xuống bao phủ trái tim băng giá, xa xa ngọn đèn đường lẻ loi trong tiết lạnh

Tôi ngồi bên bờ sông Hàn, cách đó không xa có mấy bóng đen ngồi bên cỏ, lẳng lặng nhìn cảnh sông buổi đêm, tất thảy đều mờ mịt như vậy. Tôi lấy thuốc ra, châm lửa vài lần vẫn chưa cháy. Đột nhiên, một bàn tay đã bật sẵn lửa đưa ra trước mắt tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, một kẻ phong trần, đáng tiếc ngọn đèn sau lưng hắn chiếu đến làm tôi không nhìn rõ khuôn mạt hắn. Tôi đốt thuốc, rít một hơi dài, nói: “Thanks”

– “Cậu không phải người Hàn?”. Hắn dùng tiếng Anh hỏi tôi

Tôi gật gật đầu, hút thuốc. Hắn ngồi xuống bên người tôi. “Cậu đang đi du lịch?”

Tôi cười một chút, không trả lời. “Biết không”, hắn tiếp tục nói “Tôi rất ít khi đến đây, nhưng mỗi khi tâm tình không tốt sẽ đến đây hít thở chút không khí. Tôi là Lô Vĩnh Tích, tôi có thể biết tên cậu không?”

– “Vương Hân”. Tôi thản nhiên trả lời như bạn bè quen biết lâu năm. Đèn đường chiếu vào một bên mặt hắn, hắn mang vóc dáng điển hình của dân Hàn, cao lớn, mắt bé, nhưng ngũ quan rõ ràng

– “Cậu thích nơi này không?”. Hắn quay sang hỏi tôi. “Đến Seoul đã bao lâu rồi?”. Tôi cũng không muốn trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn mặt sông. Hắn cảm thấy không thú vị nên không nói tiếp, hai người yên lặng hút thuốc nhìn xa xăm

Đại khái là nhàm chán, hắn hỏi tôi: “Vương Hân, cậu muốn đến nơi khác tìm vui không?”

– “Nơi nào?”

– “Chúng ta đến bar đi. Tôi mời. Đi uống với tôi vài chén”. Tôi nhìn hắn, ánh mắt hắn khi nói có vẻ là người trí thức. Tôi gật gật đầu, sờ tay vào túi, may mắn tiền còn mang theo bên người, cũng không đến nỗi bần cùng phải nhờ kẻ khác cứu tế

Tôi theo hắn đi vào một quán bar nhỏ ven bờ sông, nhạc trong quán cũng được nhưng tôi không thích thiết kế của nói này. Phục vụ mỉm cười hỏi chúng tôi dùng gì. Hắn gọi cocktail, sau đó quay đầu hỏi tôi: “Hắc, cậu uống gì?”

– “Whiskey”. Tôi nói. Hắn nói cho tôi hắn thường hay tụ tập vui vể với bạn bè ở đây, đang nói, vài cô gái cười cười đến chào hỏi hắn. Hắn giới thiệu chúng tôi với nhau, đáng tiếc đều là tiếng Hàn, tôi nghe cái gì cũng không hiểu, không biết hắn có thêm mắm thêm muối gì hay không? Có một cô gái mặc quần bò chằm chằm nhìn tôi, loại ánh mắt như đang xem xiếc này làm tôi không tự nhiên

– “Xin chào, tôi là Lucy”. Cô gái kia chủ động chìa tay ra, tôi cũng hưởng ứng mà bắt tay nàng, nói một ít câu giao tiếp vô nghĩa. Nàng hào phóng ngồi xuống bên cạnh tôi, Lô Vĩnh Tích vội vàng cùng mấy cô gái khác liếc mắt đưa tình, tôi bực bội. Hắn không phải nói tâm tình đang không tốt sao, thế nào lại nhanh hồi phục như vậy?

– “Vương tiên sinh có vẻ không vui?”. Cô gái này thận trọng hỏi

– “Gọi tôi là Vương Hân”. Tôi nhấp một ngụm rượu. “Cô không uống gì sao?”

– “Cho tôi li soda”. Nàng nói với phục vụ, sau đó lập tức chuyển hướng sang tôi, “Anh rất tuấn tú”

Tôi đỏ bừng mặt, nhìn thấy thế nàng liền cười ha hả. “Ha ha!”. Nàng vô tình chạm vào vết thương trên cánh tay tôi, tôi giật mình thu tay về. “Làm sao vậy?”. Nàng hỏi tôi

– “Không sao”. Tôi may mắn hoàn hảo chưa cho nàng xem thảm trạng của áo sơ mi, nếu không không biết vừa rồi còn khoa trương thành cái dạng gì

– “Thoạt nhìn anh không giống đến Hàn Quốc này du lịch, tôi thấy người Trung Quốc đến đây đi chơi ai cũng sẽ rất vui, còn anh thì giống như đi chịu tội hơn”. Nàng nghiên cứu tôi

– “Vậy cô nghĩ tôi làm gì?”

– “Diễn viên, hoặc ngôi sao ca nhạc?”. Nàng nhìn tôi

– “Nga? Xem ra tôi từ khi sinh ra đã là sao kim chói lòa”. Tôi cười, nghe được ý nghĩ này của nàng, tôi không khỏi nhớ đến Tôn Giai Tuyền, cô ấy cũng nghĩ tôi là sao kim. Lucy cười to một trận. Lô Vĩnh Tích bị tiếng cười của nàng hấp dẫn, một đám trẻ tuổi bắt đầu trêu chọc tôi. Tất cả đều nói tiếng Hàn, không quan tâm đến cảm thụ của tôi. Tôi cảm thấy nhàm chán, một li lại một li tiếp tục, cuối cùng cũng biết cái gì là ‘mượn rượu tiêu sầu lại càng sầu’

Không hộ chiếu, không thẻ tín dụng, chỉ có ít tiền mặt bên người. Ngày mai chắc chắn tôi không về Trung Quốc được, hiện tại sẽ chờ đến khi chính phủ Hàn trục xuất người nhập cư bất hợp pháp về nước

Lô Vĩnh Tích vỗ vỗ vai tôi, hỏi tôi đã muốn về chưa. Tôi cười khổ một chút, uốn lưỡi nửa ngày mới mở miệng hỏi hắn khách sạn gần nhất ở đâu

Hắn kinh ngạc nhìn tôi: “Lão huynh, cậu rốt cuộc ở đâu? Tôi sẽ đưa cậu về”. Tôi nói tôi là kẻ lưu lạc không nơi dung thân, các cô gái xung quanh lại cười điên đảo, Lô Vĩnh Tích lại kéo tay tôi, vẻ mặt nghiêm túc

– “Cậu ấy say rồi”. Hắn nói với các nàng. “Tôi sẽ đưa cậu ta về”. Đầu óc tôi đã trì độn, dạ dày đang sôi sục, chân nhẹ như bông, làm sao cũng không đứng thẳng được, trọng lực toàn thân đều dồn lên người hắn, hắn thực cố hết sức mới đỡ được tôi. Thật vất vả nhét tôi vào một chiếc taxi, xem chừng tình trạng của tôi rất nghiêm trọng, ngay cả lái xe cũng kì quái nhìn tôi, như sợ tôi nôn làm bẩn xe hắn

Cuối cùng, tôi mất đi ý thức

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương