Vĩnh Hằng Chi Tâm
Chương 63: Quan Tài Đáng Sợ

“Ầm...! Ầm...”

Dịch Vân Phi và Trần Vũ cách không giao phong một chiêu.

Hai luồng kình khí bá đạo mãnh liệt va chạm giữa không trung, khiến cho hang núi chấn động, kình phong càn quét đá vụn.

- Này! Dừng tay!

- Tại sao hai người các ngươi lại bỗng nhiên đánh nhau?

Một nhóm năm người loạn thành một đoàn. Quyền chưởng giao phong, lực lượng cường đại cuồn cuộn khắp phụ cận, bóng người chuyển động lộn xộn.

Cuối cùng, Lý Đại Khuê và Ngô Vũ kéo Dịch Vân Phi lại. Còn Đồng Ngọc Linh thì đứng sóng vai bên cạnh Trần Vũ, lạnh lùng nhìn Dịch Vân Phi.

- Không ngờ tiểu tử ngươi có thể tiếp được Hàn Phong Nhất Chưởng của ta.

Dịch Vân Phi dừng lại, trở nên bình tĩnh.

Suy cho cùng, mấy người trước mặt đều xuất thân từ Vân Nhạc môn, cho dù hắn không sợ, nhưng e rằng cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Mà một quyền Trần Vũ vừa bộc phát, lại khiến hắn giật mình vô cùng.

Một chưởng của hắn, mặc dù còn chưa dốc hết toàn lực, nhưng cũng đã phát động bảy tám phần mười công lực, ngay cả Luyện Tạng trung kỳ cũng chưa chắc có thể tiếp được.

- Trần sư đệ, ngươi không sao chứ?

Đồng Ngọc Linh thở phào một cái, lo lắng hỏi.

- Không có gì đáng ngại.

Trần Vũ chỉ cảm thấy cánh tay có chút đông cứng, trái tim đập mạnh, Vân Sát nội tức tràn vào, liền khôi phục lại bình thường.

Phía bên kia, Lý Đại Khuê và Ngô Vũ cũng âm thầm kinh hãi.

Trần Vũ dùng tu vi Thông Mạch hậu kỳ đánh ra Quyền kình ngưng sát, đối chiến với một kích của đệ tử chân truyền như Dịch Vân Phi mà vẫn không rơi xuống hạ phong.

Ngay cả bản thân Trần Vũ cũng có chút bất ngờ.

Lần này, hắn không sử dụng pháp môn bạo phát của trái tim thần bí.

Thoáng suy nghĩ một chút, Trần Vũ đại khái đã hiểu: một chưởng vừa rồi, phát tiết một ít hung khí huyết sát còn thừa trong cơ thể, cho nên chưởng lực mới tăng phúc lớn như vậy.

Phải biết rằng, khí tức huyết sát còn thừa lại trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa hấp thu. Không chỉ vậy, Trần Vũ còn cảm giác Vân Sát nội tức trong cơ thể đã trở nên thông thuận hơn.

Cảm giác này, giống như ý niệm “thông suốt”.

Hắc hắc... Xem ra thật sự phải cảm tạ một chưởng của Dịch Vân Phi rồi.

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng biểu tình trên mặt của Trần Vũ lại không tốt lắm, từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng nhìn Dịch Vân Phi.

- Dịch Vân Phi, ngươi phát điên gì đấy, gặp người nào cũng cắn sao?

Đồng Ngọc Linh phẫn hận nói, ngôn từ tàn nhẫn đến mức khiến cho đám người Trần Vũ cũng phải xấu hổ.

- Ngươi... các ngươi!

Gương mặt tuấn tú của Dịch Vân Phi giận dữ vặn vẹo, chỉ thiếu chút nữa là chuẩn bị động thủ.

- Dịch huynh, có lời này ta phải nói rõ. Ngươi vì cớ gì đột nhiên hạ thủ với Trần Vũ, hình như hôm nay cũng là lần đầu tiên các ngươi gặp mặt mới đúng.

Ngô Vũ khuyên nhủ.

Dịch Vân Phi cưỡng chế tức giận, ánh mắt băng lãnh cừu thị, nhìn Trần Vũ một cách tàn nhẫn.

- Trần Vũ, ta hỏi lại ngươi một câu. Ngươi có phải đã định ra hôn ước với Sở Uyển Ngọc không?

Dịch Vân Phi hít sâu một hơi, nói.

Sở Uyển Ngọc? Hôn ước?

Trần Vũ sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, dường như đúng thật có chuyện như vậy.

Hắn thiếu chút nữa đã quên mất chuyện bản thân bị gia tộc sắp đặt hôn sự, đối tượng còn là nữ nhi của thành chủ Sở Phong.

Chuyện này cũng được cha mẹ Trần Vũ đồng ý.

Nói cách khác, Sở Uyển Ngọc đích thật là vị hôn thê của hắn, ít nhất, trên danh nghĩa là không sai.

- Hừ, xem ra ngươi cũng biết chuyện này. Ta và Uyển Ngọc tình đầu ý hợp, duyên định kiếp này, vậy mà bị ngươi hoành đao đoạt ái.

Trong mắt Dịch Vân Phi lóe lên một tia oán hận.

- Ngươi... ngươi có vị hôn thê?

Trên gương mặt thanh tú của Đồng Ngọc Linh hiện rõ vẻ kinh ngạc, trong mắt còn thoáng có chút ảm đạm.

Lý Đại Khuê và Ngô Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.

- Ta nói này Trần sư đệ, nếu như Dịch huynh và nữ nhân kia đã yêu thương nhau, ngươi cưỡng ép chia rẽ uyên ương cũng có chút không đúng nha.

Lý Đại Khuê vội ho một tiếng.

- Xin lỗi, ta ngay cả mặt mũi Sở Uyển Ngọc như thế nào cũng chưa từng thấy. Đối với chuyện của các ngươi, ta cũng không hứng thú!

Trần Vũ tức giận.

Nhắc đến chuyện này, hắn cũng căm tức vô cùng.

- Hừ! Ta khuyên ngươi sớm ngày từ bỏ ý đồ không an phận với Uyển Ngọc đi! Bằng không, người có chủ ý với nữ nhân của ta, đều không có kẻ nào có kết cục tốt.

Dịch Vân Phi uy hiếp.

Hắn cũng không tin Trần Vũ dám tìm cái chết.

Với dung mạo của Sở Uyển Ngọc, từng có rất nhiều người chỉ nhìn thấy dung mạo nàng một lần, liền nhớ mãi không quên. Vì thế, Dịch Vân Phi đã từng ám toán vài tên tình địch, nhẹ thì chặt chân tay, nặng thì phế bỏ tu vi.

- Chậc chậc, nhìn bộ dạng của ngươi, xem ra còn chưa đắc thủ được nữ nhân này. Có bản lĩnh, ngươi đoạt nàng về, tìm Sở gia giải trừ hôn ước đi!

Trần Vũ bày ra bộ dạng: chuyện không liên quan đến ta.

- Ngươi...

Dịch Vân Phi nổi giận.

Quả thật hắn không đắc thủ nữ nhân này, cho nên mới lưu ý như vậy.

Chẳng qua, bộ dạng ti tiện “ta không để ý, muốn kết hôn thì ngươi đoạt về đi” của Trần Vũ, lại khiến cho hắn giận dữ không thôi.

- Được rồi được rồi, chẳng qua là chút ân oán nam nữ mà thôi.

Ngô Vũ vội vàng hòa giải.

Đúng lúc này, bên ngoài hang núi chợt truyền đến một trận tiếng chim khiếu, âm phong gào thét.

Ồ?

Mọi người thầm rùng mình, chạy ra ngoài động khẩu xem tình huống.

Qua hai ngày, hung điểu ngoài hang núi đã đi hơn phân nửa, chỉ còn dư lại chừng một hai ngàn con.

Đại khái chờ thêm một ngày, hẳn có thể trốn đi được.

- Không đúng, những hung điểu này dường như đang sợ hãi thứ gì đó.

Đồng Ngọc Linh cẩn thận phân tích.

Mọi người nhìn lên trời, chỉ thấy bầy hung điểu căn bản không để ý đến năm người, bọn chúng hướng về một phía rít lên, lông vũ run rẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi đến từ bản năng.

Một hướng khác của Vân Uyên sơn mạch, chợt tràn tới một luồng khí tức âm u.

“Vù...”

Một trận hàn ý không tên nổi lên trong lòng đám người.

Lúc này, một tiếng chim khiếu sắc bén vang trời, chợt xẹt qua bầu trời mây.

- Là Hung Điểu Vương.

Một đầu hung điểu khổng lồ màu đen xuất hiện, mang theo một trận cuồng phong khói đen, phát ra từng trận rít gào, khiến mọi người chấn kinh.

Uy thế cường đại, còn hơn cả đầu huyết mãng bị chém giết lúc trước.

Chính là đầu Hung Điểu Vương đã tiếp cận Hóa Khí cảnh kia.

Hung Điểu Vương căn bản không nhìn năm người ở cửa động, ngược lại phát ra tiếng rít bất an, nhằm về một phương hướng khác, không ngừng rít gào thị uy.

Mấy nhịp hô hấp sau, tại chân trời xa xôi chợt nổi lên một trận vụ khí u ám lạnh lẽo quỷ dị, một luồng khí tức mục nát tràn ngập khắp nơi.

Trong lúc mơ hồ, trong khí vụ u ám xuất hiện một điểm đen nhỏ.

- Thứ gì vậy?

Năm người đột nhiên run lên một cách khó hiểu.

Luồng khí tức âm trầm này, càng lúc càng mạnh, khiến người khác cảm thấy bất an.

Trong khí vụ u ám, điểm đen nhỏ từ từ trở nên to lớn.

- Đó là...

Trần Vũ có giác quan thị lực tốt nhất, sau khi nhìn thấy rõ hình thù của vật thể lạ kia, toàn thân lập tức run rẩy.

Điểm đen từ từ phóng to, sau đó, một cái “quan tài đá” xẹt qua không trung, tiến vào tầm mắt của đám người.

Quan tài đá!

Mọi người trợn trừng mắt, hít vào một ngụm khí lạnh.

Bề ngoài quan tài đá đen nhẻm cũ nát, hai bên vách quan tài khắc họa hoa văn đá tà dị lạnh lùng, phảng phất như chữ khắc chìm Thượng Cổ. Quan tài đá kéo theo một đám sương mù âm u, nhanh chóng tiếp cận, khí tức càng ngày càng đáng sợ.

- Quan tài đá... có người!

Không biết là ai khẽ hô lên, khiến mọi người cảm thấy da đầu tê dại.

Trần Vũ tập trung nhìn, chỉ thấy bốn góc “quan tài đá” có bốn cái bóng người như xác chết không hồn.

Bốn bóng người này, tứ chi cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch, con ngươi u ám.

Bốn thân ảnh “hoạt tử nhân” (*) giống như quỷ tốt, khiêng quan tài đá tản mát khí tức âm u khủng bố, bay giữa không trung.

Cuối cùng, quan tài đá bay đến trên khoảng không bầy hung điểu.

Chỉ trong nháy mắt, phụ cận lập tức chìm vào tĩnh mịch, toàn bộ hung thú đều run rẩy bất an.

Năm người Trần Vũ, trán ứa mồ hôi lạnh, trái tim như bị đè nén tới cực điểm, hoàn toàn không thở nổi.

Năm người đều không dám động, cũng không dám hé răng mở miệng nói chuyện, chỉ sợ kinh động đến “kí chủ” trong quan tài đá. Thậm chí trên người bốn hoạt tử nhân giống như quỷ vệ khiêng quan tài đá cũng tản mát ra khí tức khiến mọi người hãi hùng khiếp vía.

Quan tài đá tiến đến, bầy chim bị xâm phạm liền trở nên kinh loạn điên cuồng.

Trong đó, Hung Điểu Vương khổng lồ vỗ động hắc vũ, gây nên một trận cuồng phong âm lãnh.

Bầy hung điểu cùng tiếp xúc với quan tài đá.

“Ô...ô...ô...n...g!”

Bên ngoài quan tài đá bỗng nhiên nổi lên một luồng ánh sáng xám đen, ngay cả những chữ khắc chìm quỷ dị cũng lập lòe lóe sáng.

“Két...”

Nắp quan tài đá chợt dịch chuyển vài thước.

Tiếp theo, một cánh tay xương khô từ bên trong chậm rãi thò ra.

Một màn này khiến trái tim đám người Trần Vũ nhảy lên tới cổ họng, sống lưng mát lạnh, khí huyết như tắc nghẽn.

Áp lực đáng sợ, khiến mọi người không thể thở nổi.

Ngay miệng quan tài đá, bàn tay xương khô âm trầm chầm chậm vẽ một vòng, trên trời phát ra tiếng sấm nổ vang rền.

“Ầm...”

Bằng mắt thường có thể thấy được một cái bóng khổng lồ đen như mực xẹt qua chân trời.

Ngay khoảng khắc đó, một tiếng rít thê thảm kinh hồn vang vọng không dứt, phá vỡ bầu trời. Chỉ thấy thân thể khổng lồ của Hung Điểu Vương bị chia năm xẻ bảy, toái thi từ trên không trung rơi lả tả xuống.

Cùng lúc đó, hàng trăm hung điểu gần đó cũng từ trên trời rơi xuống, huyết nhục thi cốt đều vỡ vụn.

Trước cửa động, năm người Trần Vũ giật mình kinh hãi, nhìn lông chim và huyết nhục tản mát đầy trời, giống như thiên nữ rải hoa.

Cánh tay xương khô chỉ mới cách không bổ ra một trảo, không chỉ Hung Điểu Vương bị giết, mà bầy hung điểu xung quanh cũng chết thảm mấy trăm con.

Đây là cấp bậc gì?

“Vù...”

Lúc này, quan tài đá âm u đáng sợ lại chầm chậm bay về phía gần cửa động, sau đó đi ngang qua.

Năm người Trần Vũ sợ hãi, da đầu tê dại, hoàn toàn hít thở không thông.

“Ô...ô...ô...n...g!”

Nắp quan tài chậm rãi vén lên, ánh sáng u ám trên những chữ khắc chìm trên vách quan tài đá cũng vụt tắt, cánh tay xương khô đã biến mất không còn dấu vết.

Bốn quỷ vệ khiêng quan tài đá cũng rời đi càng lúc càng xa.

Đến tận khi quan tài đá biến mất trong màn sương mù đen xám, trở thành một điểm đen nhỏ cuối tận chân trời thì mọi người mới thở dốc nổi.

“Phù...”

Nhóm năm người đều cảm thấy y phục bị mồ hôi thấm ướt đẫm, bộ dạng như còn chưa tỉnh hồn.

- Ta cảm thấy, bốn quỷ vệ khiêng quan tài đá kia, ít nhất cũng là thực lực trên Hóa Khí cảnh. Tồn tại thần bí trong quan tài đá lại càng không thể phỏng đoán.

Dịch Vân Phi hít sâu một hơi.

- Hóa Khí cảnh? Tầng thứ như vậy có thể dễ dàng phát hiện ra chúng ta mới đúng.

Đồng Ngọc Linh lẩm bẩm.

- Khẳng định phát hiện.

Dịch Vân Phi quả quyết nói:

- Chẳng qua là chúng ta không cản đường chúng. Tồn tại như vậy, há cần hạ thủ với đám kiến hôi như chúng ta?

Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng không thể không thừa nhận sự thật này.

Trải qua một chuyến này, năm người không dám dừng lại tại nơi này nữa, lập tức mỗi người đi một ngả.

Hai ngày sau.

Bốn người Trần Vũ trở về Vân Nhạc môn.

- Trần sư đệ, chúng ta đi gặp sư tôn, đem chuyện này nói cho lão nhân gia ngài. Tồn tại khủng bố trong quan tài đá kia, tuyệt đối có thể rung chuyển toàn bộ tông môn Sở quốc.

Ngô Vũ trịnh trọng nói.

Trần Vũ gật đầu, hắn cũng rất tò mò, quan tài đá kia rốt cuộc là thứ gì.

Có lẽ sư tôn Mao Thu Vũ biết.

Không lâu sau.

Bốn người Trần Vũ gặp được sư tôn Mao Thu Vũ trong phủ trưởng lão.

- Xú tiểu tử, đám người các ngươi đi đâu mấy ngày qua, một người cũng không tìm được.

Mao trưởng lão khẽ mắng một câu.

- Sư tôn, xảy ra chuyện lớn rồi...

Ngô Vũ lập tức lên tiếng, đem sự kiện quan tài đá đáng sợ mà mọi người từng trải qua, giảng giải một lần.

Quan tài đá?

Trong mắt Mao trưởng lão chợt lóe tinh quang, đợi đến khi nghe xong, sắc mặt lại bình thản như cũ.

Dáng vẻ bình tĩnh của sư tôn, khiến Trần Vũ ngạc nhiên không thôi.

- Vi sư đã biết rồi. Mấy ngày trước, Vân Nhạc môn chúng ta cũng nhận được tin tức về “Âm Thạch Quan” này.

Mao trưởng lão chậm rãi nói.

***

(*) Hoạt tử nhân: xác sống

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương