Vĩnh Hằng Chi Tâm
-
Chương 140: Yêu nghiệt đồng sư hống
Đề nghị của Trần Vũ khiế nam tử mặc chiến giáp ngẩn người.
Quả thực, chiêu bí thuật sóng âm này của hắn không yêu cầu nội tức nhiều, then chốt là cần thể phách tạng phủ mạnh mẽ.
Thể phách tạng phủ càng mạnh thì uy lực thi triển càng lớn, hơn nữa số lần liên tục thi triển cũng càng nhiều.
Trần Vũ nhìn ra được điều này nêu mới đề nghị như vậy.
Loại bí thuật này thông thường rất khó học, ở trong tông môn, chỉ có đệ tử chân truyền hoặc bí truyền mới có thể tu hành.
Mà môn bí thuật sóng âm của nam tử mặc chiến giáp hiển nhiên có thể làm đàn hung xà Luyện Tạng kỳ sợ hãi, nếu dưới Luyện Tạng trung kỳ thì thậm chí sẽ bị sóng âm công kích chấn cho trào máu mắt, miệng.
- Hả? Đây là một biện pháp không tệ.
Mai Trường Thanh, Bàng Thiên Thành và nam tử mặc chiến giáp nhìn nhau.
Thêm một người học được bí thuật này, lại thay phiên thi triển, vậy sẽ có hi vọng áp chế được đàn rắn này.
- Được.
Nam tử mặc chiến giáp gật đầu, đáp ứng truyền thụ thuật này.
Kết quả, còn không đợi Trần Vũ mừng rỡ thì hắn đã thông qua truyền âm, dạy cho hai người Mai Trường Thanh và Tên Hề Ác Ma.
Trần Vũ có chút buồn bực, Cốt Ma Cung quả nhiên không ngu xuẩn, tất nhiên sẽ không ưu tiên truyền bí thuật như vậy cho người ngoài. Cho dù Trần Vũ có lẽ càng thích hợp với loại bí thuật này hơn.
Thế công của đàn rắn từ từ ổn định, chỉ cần thay phiên phòng thủ thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Nửa canh giờ sau, Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành đã sơ bộ nắm giữ bí quyết của thuật này.
- Bí thuật này cần sử dụng nội tức tâm pháp, nếu ta dùng chân khí thi triển thì sẽ không tự nhiên, cần phải điều chỉnh sửa chữa...
Mai Trường Thanh nhíu mày.
Chân khí mạnh hơn nội tức rất nhiều, hơn nữa tuyến đường vận hành kinh lạc cũng rắc rối hơn một trời một vực.
Bản thân bí thuật này dùng cơ sở nội tức để vận hành, yêu cầu tạng phủ không thấp, cần phải luyện tập hàng năm.
Nếu đổi lại chân khí cường độ cao hơn, chỉ cần có chút sai lầm sẽ tổn thương đến tạng phủ.
Chỉ có tông sư võ học mới có thể thử sửa chửa tâm pháp bí quyết, cho dù Mai Trường Thanh có là thiên tài thì trong thời gian ngắn cũng không làm được.
Hơn nữa, Mai Trường Thanh còn phải ứng phó với Xà Vương, hiển nhiên tinh lực không đủ.
Ngược lại, Bàng Thiên Thành đã học xong bí thuật này trước.
Grào...
Bàng Thiên Thành gầm nhẹ một tiếng, từng vòng sóng âm sóng khí cuốn ra ngoài.
Kết quả, sóng âm này cũng không có bao nhiêu tác dụng, khí huyết mọi người chỉ hơi chấn động một chút, không có gì đáng ngại. Đàn rắn cũng bị ảnh hưởng rất nhỏ.
- Bàng sư huynh, ngươi chỉ mới học được sơ bộ bí thuật này, cho nên sóng âm công kích chỉ có thể ảnh hưởng hung thú Thông Mạch kỳ. Muốn tu luyện đến đại thành thì cần phải luyện tập phổi và thanh tuyến nhiều năm.
Nam tử mặc chiến giáp lắc đầu nói.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Bàng Thiên Thành có thể xem là thiên tài, trong thời gian ngắn như vậy đã học được sơ bộ một môn bí thuật.
- Không bằng để ta thử xem.
Trần Vũ xen lời.
Nam tử mặc chiến giáp có chút do dự, nhìn hai người Mai Trường Thanh một chút.
Ba người giao lưu truyền âm, lại liếc nhìn Trần Vũ vài lần, tựa như đang đắn đo, cũng không quá tin tưởng lắm.
- Bí thuật này nhập môn không khó, nhưng muốn tu hành tới đại thành như ta thì cần phải quanh năm...
Nam tử mặc chiến giáp lắc đầu.
Nhưng bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trên lòng bàn tay của Trần Vũ xuất hiện một hạt sen và cánh sen của U Thủy Mặc Liên.
- Thành giao.
Nam tử mặc chiến giáp mừng rỡ.
Trần Vũ thu hồi hạt sen lại, chỉ giao cánh sen cho đối phương.
- Ngươi truyền bí thuật cho ta trước, sau khi xác nhận không sai lầm thì ta sẽ cho ngươi hạt sen.
Trần Vũ cười nhạt nói.
Chỉ khi cùng phục dụng hạt sen và cánh sen U Thủy Mặc Liên thì mới có thể đạt được hiệu quả lớn nhất.
Trong đó, hạt sen là mấu chốt nhất.
- Được.
Lúc này nam tử mặc chiến giáp mới truyền âm, truyền môn bí thuật sóng âm này cho Trần Vũ.
- Đồng Sư Hống?
Trần Vũ nhận được một bí thuật này, cảm thấy tên gọi của nó rất tương xứng với Đồng Tượng công của mình.
Thế nhưng, Đồng Tượng công chỉ chú trọng tu hành thể chất, không hề có chiến kỹ hoặc bí thuật gì.
Tiếp đó, Trần Vũ lùi về phía sau, bắt đầu lặng lẽ tìm hiểu môn bí thuật “Đồng Sư Hống” này.
Nguyên lý thi triển bí thuật này cũng không phức tạp. Chỗ khó là nó có yêu cầu nhất định đối với thể phách, tạng phủ và thanh tuyến.
Vừa vặn Trần Vũ tu luyện công pháp Thể tu, khắp toàn thân đều trải qua “Đồng Tượng Luyện Thể Pháp” rèn luyện.
Huống chi, hắn còn có trái tim thần bí cải tạo, khiến thân thể lột xác không nhỏ, tạng phủ và thể phách của hắn còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, hắn đã thuận lợi học xong Đồng Sư Hống, còn nhanh hơn cả hai người trước.
Bí thuật này dường như vô cùng phù hợp với “thiên phú Thể thuật” của hắn.
Phù...
Trần Vũ hít sâu một hơi, phần bụng bành trướng như thùng nước, trong yết hầu khí lưu chấn động, không khí xung quanh cũng bị đè nén dữ dội.
Nam tử mặc chiến giáp đột nhiên lộ ra một tia kinh hãi.
Grào...
Một tiếng thét chấn động vách núi, tựa như tiếng gầm của sư tử, mang theo tiếng vang rền như sấm, càn quét khắp toàn bộ hang động Xà Vương.
Ầm...
Vách núi trên đỉnh đầu vỡ ra, vài tảng đá bị chấn nứt rơi xuống, bụi đất mịt mù.
Những người ở đây đều cảm thấy khí huyết chấn động, tâm thần rung lên, khí quan và tạng phủ đều cảm thấy từng trận đau đớn.
Ộc...
Y sư tỷ và Dịch Vân Phi vì thụ thương nặng, lại đột nhiên bị sóng âm tập kích, lập tức hộc máu.
Bàng Thiên Thành và nam tử mặc chiến giáp đều cảm thấy màng nhĩ chảy máu, thân hình lắc lư, đầu óc ong ong choáng váng.
- Nhanh ngừng lại!
Tên Hề Ác Ma nổi giận gầm lên một tiếng.
Sóng âm công kích của Trần Vũ không tổn thương tới nửa con hung xà, ngược lại chấn cho đám người bên cạnh choáng váng chật vật.
- Làm sao có thể...
Nam tử mặc chiến giáp thất sắc, bộ dạng không thể tin nổi.
Sóng âm công kích của Trần Vũ chẳng qua là năng lực khống chế không đủ, nhưng luận uy lực thì ít nhất cũng đạt đến trình độ của nam tử mặc chiến giáp, thậm chí càng mạnh mẽ hơn.
- Có gì không đúng sao?
Trần Vũ cười ngượng ngùng, nhìn đám người bên cạnh tức giận, lập tức bày ra vẻ mặt vô tội.
Ngoại trừ Mai Trường Thanh ra, tất cả những người khác, hoặc ít hoặc nhiều đều bị sóng âm công kích làm thụ thương, thậm chí ảnh hưởng tới tạng phủ và những khí quan yếu nhược khác (như màng nhĩ).
Giai đoạn ban đầu của sóng âm công kích là chấn động màng nhĩ của người khác, khiến khí huyết đối thủ sôi trào.
Khi đạt tới trình độ nhất định, có thể trực tiếp chấn vỡ tạng phủ trong cơ thể, cho dù phong bế màng nhĩ cũng vô dụng.
Tiếp đó, Trần Vũ lại thử khống chế phương hướng sóng âm, còn mấy người khác thì vội vàng dùng nội tức bảo vệ tạng phủ hoặc những khí quan yếu nhược.
Một lát sau...
Grào...
Một tiếng rống kinh khủng như tiếng chuông từ trong miệng Trần Vũ tràn ra, bụi bặm quanh người bốc lên, vách núi tầng tầng sụp đổ từng mảng.
Lúc này, sóng âm công kích đã hóa thành hình cánh quạt, tràn tới đàn hung xà, người bên cạnh chỉ ảnh hưởng chút dư âm rất nhỏ.
Ầm... Ầm... Ầm...
Vài con hung xà từ trên vách núi ngã xuống, bị chấn cho thất khiếu chảy máu.
Ngay cả những hung xà tinh anh Luyện Tạng hậu kỳ cũng bị ảnh hưởng, thân thể cứng đờ, choáng váng.
Trải qua tiếng rống to này, toàn bộ động quật lâm vào tĩnh mịch trong chốc lát, khiến phần lớn hung xà Luyện Tạng kỳ đều sợ hãi.
Thế công của đàn hung xà liền chậm lại một hai nhịp hô hấp.
- Uy lực mạnh như vậy...
Nam tử mặc chiến giáp lúc này đã hối hận đến xanh ruột.
Quả thực không ngờ đối phương lại yêu nghiệt đến mức này.
Sắc mặt Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành cũng biến đổi không ngừng, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử mặc chiến giáp.
- Hắc hắc, cho ngươi.
Trần Vũ ném một hạt U Thủy Mặc Liên cho nam tử mặc chiến giáp.
-... Lúc ngươi thi triển Đồng Sư Hống, thân thể và tạng phủ có cảm giác khó chịu nào không?
Nam tử mặc chiến giáp không nhịn được dò hỏi.
Mặc dù Đồng Sư Hống mà hắn truyền cho Trần Vũ không hề bị bóp méo sửa đổi, thế nhưng một số phân đoạn trọng yếu thì vẫn bị thay đổi một chút.
Làm như vậy, mặc dù có thể tăng phúc uy lực của sóng âm công kích, nhưng đồng thời cũng khiến khí quan tạng phủ chịu gánh nặng càng lớn hơn.
Đây là đối sách mà nam tử mặc chiến giáp đã thương nghị với hai người Mai Trường Thanh.
Thứ nhất: không thể thay đổi quá nhiều, dễ bị nhìn thấu, đối phương vốn dĩ tu luyện công pháp xa lạ, khẳng định sẽ có đề phòng.
Thứ hai: bọn hắn muốn lợi dụng Trần Vũ luyện thành Đồng Sư Hống “bản tăng cường”, xuất lực thay mọi người.
Đợi sau khi thành công, tạng phủ của Trần Vũ sẽ bất tri bất giác bị tổn hại.
Đến lúc đó, bọn hắn bắt giết Trần Vũ cũng dễ như trở bàn tay.
- Không thoải mái? Ta ngược lại cảm thấy toàn thân rất thoải mái, giống như khí tức hung tàn của lệ khí trầm lắng trong cơ thể khi tu hành Vân Sát quyền cũng thông qua đó mà phát tiết ra ngoài.
Trần Vũ cười ha hả.
Toàn thân thoải mái?
Gương mặt nam tử mặc chiến giáp thoáng co giật, thiếu chút nữa hộc máu ngã ra đất.
Thế nhưng hắn nào biết được, mặc dù thay đổi Đồng Sư Hống sẽ khiến công pháp này không phù hợp thể chất nhân loại bình thường. Nhưng ngược lại càng phù hợp với thể chất mạnh mẽ của Trần Vũ, đây là một phiên bản hoàn toàn thích hợp với “loại người” như Trần Vũ.
Trên trán Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành nổi lên gân xanh, hận nam tử mặc chiến giáp đến ngứa răng.
- Ngươi thử xem có thể liên tục phát động bao nhiêu lần sóng âm công kích?
Trong lòng nam tử mặc chiến giáp chấn kinh, cố kìm nén vẻ hối tiếc trên mặt.
Grào... Grào... Grào...
Trần Vũ tích súc đủ không khí, tựa như biến hành một con sư tử, phát ra từng đợt tiếng gầm làm chấn động vách núi, khiến người khác sợ hãi vô cùng, cảm thấy hang động cũng mơ hồ run rẩy lắc lư.
Ầm... Ầm...
Một vài hung xà thực lực kém trực tiếp bị rống cho thất khiếu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Chỉ trong một hơi, Trần Vũ liên tục phát ra năm tiếng rống sóng âm công kích.
Kết quả, khu vực trước mặt đã hoàn toàn trống không, thế công của bầy rắn cũng ngừng lại, chỉ có hai con hung xà tinh anh cường đại là còn giãy giụa choáng váng tại chỗ.
Xà Vương lúc này cũng trở thành tư lệnh không quân, trong mắt rắn tràn ngập kinh hãi, còn có chút choáng váng đau đầu.
- Một hơi phát ra năm vòng sóng âm công kích, mỗi lần còn cách nhau không đến hai nhịp hô hấp?
Nam tử mặc chiến giáp trợn mắt há hốc mồm, tựa như lòng tin bị đả kích, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Hiển nhiên, học đồ Trần Vũ đã vượt qua lão sư truyền thụ như hắn rồi.
Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành cũng mất rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận được hiện thực này, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trần Vũ.
Yêu nghiệt như vậy, quả thực chưa từng gặp.
- Tuyệt đối không thể lưu lại kẻ này!
Mai Trường Thanh có một loại trực giác: tiềm lực và khả năng uy hiếp của Trần Vũ vô cùng khổng lồ.
Đương nhiên, vào thời khắc nguy cơ này, bọn hắn còn phải mượn sóng âm công kích của Trần Vũ để đột phá hang động Xà Vương.
Nếu không, cho dù Mai Trường Thanh thi triển hết lá bài tẩy thì tối đa cũng chỉ có thể bảo đảm bản thân chạy trốn, hơn nữa xác suất thành công cũng chỉ năm thành mà thôi.
- Tốt lắm.
Mai Trường Thanh che giấu sát ý trong lòng, cười nhạt nói:
- Viên Lực có thể liên tục phát động ba vòng sóng âm công kích, Trần huynh có thể liên tục phát động năm vòng sóng âm công kích, chúng ta có thể luân phiên thi triển hoặc thi triển chống lên nhau, như vậy cũng đủ giúp chúng ta đột phá vòng vây rồi.
Chỉ cần có thể áp chế bầy rắn, một mình Xà Vương cũng không thể ngăn được Mai Trường Thanh dẫn đội đột phá vòng vây.
- Hắc hắc... Đột phá vòng vây cũng được, nhưng tại hạ có một yêu cầu quá đáng.
Trần Vũ đột nhiên mỉm cười.
- Nói!
Mai Trường Thanh biết, có thể bình yên đột phá vòng vây hay không, mấu chốt nằm ở Trần Vũ.
Chỉ bằng việc Trần Vũ có thể liên tục phát ra năm vòng sóng âm công kích, hơn nữa uy lực còn vượt qua Viên Lực thì chỉ cần một mình đối phương thi triển là đủ.
- Chém giết Xà Vương!
Trần Vũ lập tức nói.
Nghe vậy, sắc mặt ba người Mai Trường Thanh đều thay đổi.
- Trần Vũ, ngươi không nên được voi đòi tiên! Xà Vương này có thể so với Hậu Thiên trung kỳ trở lên, giết nó dễ vậy sao?
Bàng Thiên Thành nổi giận mắng.
Trần Vũ mỉm cười nhìn về phía Y sư tỷ.
Y sư tỷ trầm ngâm nói:
- Thi thể yêu thú trong cơ thể Xà Vương còn chưa tiêu hóa hết, hành động chậm chạp hơn ngày thường, chiến lực còn không đến bảy thành. Nếu có Hóa Khí cảnh ra tay, dựa vào sóng âm công kích của Trần sư đệ và sự phối hợp của mấy người chúng ta, có lẽ phần thắng cũng không nhỏ.
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
Ánh mắt Mai Trường Thanh lóe lên, đột nhiên đồng ý.
Thực ra, chém giết Xà Vương và đột phá vòng vây cũng không khó khăn hơn bao nhiêu.
Ngoài ra, trong hang động Xà Vương còn có không ít thiên tài địa bảo, một khi đánh chết Xà Vương, liền có thể vơ vét sạch toàn bộ hang này, chiếm được rất nhiều tài nguyên trân quý.
Quả thực, chiêu bí thuật sóng âm này của hắn không yêu cầu nội tức nhiều, then chốt là cần thể phách tạng phủ mạnh mẽ.
Thể phách tạng phủ càng mạnh thì uy lực thi triển càng lớn, hơn nữa số lần liên tục thi triển cũng càng nhiều.
Trần Vũ nhìn ra được điều này nêu mới đề nghị như vậy.
Loại bí thuật này thông thường rất khó học, ở trong tông môn, chỉ có đệ tử chân truyền hoặc bí truyền mới có thể tu hành.
Mà môn bí thuật sóng âm của nam tử mặc chiến giáp hiển nhiên có thể làm đàn hung xà Luyện Tạng kỳ sợ hãi, nếu dưới Luyện Tạng trung kỳ thì thậm chí sẽ bị sóng âm công kích chấn cho trào máu mắt, miệng.
- Hả? Đây là một biện pháp không tệ.
Mai Trường Thanh, Bàng Thiên Thành và nam tử mặc chiến giáp nhìn nhau.
Thêm một người học được bí thuật này, lại thay phiên thi triển, vậy sẽ có hi vọng áp chế được đàn rắn này.
- Được.
Nam tử mặc chiến giáp gật đầu, đáp ứng truyền thụ thuật này.
Kết quả, còn không đợi Trần Vũ mừng rỡ thì hắn đã thông qua truyền âm, dạy cho hai người Mai Trường Thanh và Tên Hề Ác Ma.
Trần Vũ có chút buồn bực, Cốt Ma Cung quả nhiên không ngu xuẩn, tất nhiên sẽ không ưu tiên truyền bí thuật như vậy cho người ngoài. Cho dù Trần Vũ có lẽ càng thích hợp với loại bí thuật này hơn.
Thế công của đàn rắn từ từ ổn định, chỉ cần thay phiên phòng thủ thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Nửa canh giờ sau, Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành đã sơ bộ nắm giữ bí quyết của thuật này.
- Bí thuật này cần sử dụng nội tức tâm pháp, nếu ta dùng chân khí thi triển thì sẽ không tự nhiên, cần phải điều chỉnh sửa chữa...
Mai Trường Thanh nhíu mày.
Chân khí mạnh hơn nội tức rất nhiều, hơn nữa tuyến đường vận hành kinh lạc cũng rắc rối hơn một trời một vực.
Bản thân bí thuật này dùng cơ sở nội tức để vận hành, yêu cầu tạng phủ không thấp, cần phải luyện tập hàng năm.
Nếu đổi lại chân khí cường độ cao hơn, chỉ cần có chút sai lầm sẽ tổn thương đến tạng phủ.
Chỉ có tông sư võ học mới có thể thử sửa chửa tâm pháp bí quyết, cho dù Mai Trường Thanh có là thiên tài thì trong thời gian ngắn cũng không làm được.
Hơn nữa, Mai Trường Thanh còn phải ứng phó với Xà Vương, hiển nhiên tinh lực không đủ.
Ngược lại, Bàng Thiên Thành đã học xong bí thuật này trước.
Grào...
Bàng Thiên Thành gầm nhẹ một tiếng, từng vòng sóng âm sóng khí cuốn ra ngoài.
Kết quả, sóng âm này cũng không có bao nhiêu tác dụng, khí huyết mọi người chỉ hơi chấn động một chút, không có gì đáng ngại. Đàn rắn cũng bị ảnh hưởng rất nhỏ.
- Bàng sư huynh, ngươi chỉ mới học được sơ bộ bí thuật này, cho nên sóng âm công kích chỉ có thể ảnh hưởng hung thú Thông Mạch kỳ. Muốn tu luyện đến đại thành thì cần phải luyện tập phổi và thanh tuyến nhiều năm.
Nam tử mặc chiến giáp lắc đầu nói.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Bàng Thiên Thành có thể xem là thiên tài, trong thời gian ngắn như vậy đã học được sơ bộ một môn bí thuật.
- Không bằng để ta thử xem.
Trần Vũ xen lời.
Nam tử mặc chiến giáp có chút do dự, nhìn hai người Mai Trường Thanh một chút.
Ba người giao lưu truyền âm, lại liếc nhìn Trần Vũ vài lần, tựa như đang đắn đo, cũng không quá tin tưởng lắm.
- Bí thuật này nhập môn không khó, nhưng muốn tu hành tới đại thành như ta thì cần phải quanh năm...
Nam tử mặc chiến giáp lắc đầu.
Nhưng bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trên lòng bàn tay của Trần Vũ xuất hiện một hạt sen và cánh sen của U Thủy Mặc Liên.
- Thành giao.
Nam tử mặc chiến giáp mừng rỡ.
Trần Vũ thu hồi hạt sen lại, chỉ giao cánh sen cho đối phương.
- Ngươi truyền bí thuật cho ta trước, sau khi xác nhận không sai lầm thì ta sẽ cho ngươi hạt sen.
Trần Vũ cười nhạt nói.
Chỉ khi cùng phục dụng hạt sen và cánh sen U Thủy Mặc Liên thì mới có thể đạt được hiệu quả lớn nhất.
Trong đó, hạt sen là mấu chốt nhất.
- Được.
Lúc này nam tử mặc chiến giáp mới truyền âm, truyền môn bí thuật sóng âm này cho Trần Vũ.
- Đồng Sư Hống?
Trần Vũ nhận được một bí thuật này, cảm thấy tên gọi của nó rất tương xứng với Đồng Tượng công của mình.
Thế nhưng, Đồng Tượng công chỉ chú trọng tu hành thể chất, không hề có chiến kỹ hoặc bí thuật gì.
Tiếp đó, Trần Vũ lùi về phía sau, bắt đầu lặng lẽ tìm hiểu môn bí thuật “Đồng Sư Hống” này.
Nguyên lý thi triển bí thuật này cũng không phức tạp. Chỗ khó là nó có yêu cầu nhất định đối với thể phách, tạng phủ và thanh tuyến.
Vừa vặn Trần Vũ tu luyện công pháp Thể tu, khắp toàn thân đều trải qua “Đồng Tượng Luyện Thể Pháp” rèn luyện.
Huống chi, hắn còn có trái tim thần bí cải tạo, khiến thân thể lột xác không nhỏ, tạng phủ và thể phách của hắn còn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, hắn đã thuận lợi học xong Đồng Sư Hống, còn nhanh hơn cả hai người trước.
Bí thuật này dường như vô cùng phù hợp với “thiên phú Thể thuật” của hắn.
Phù...
Trần Vũ hít sâu một hơi, phần bụng bành trướng như thùng nước, trong yết hầu khí lưu chấn động, không khí xung quanh cũng bị đè nén dữ dội.
Nam tử mặc chiến giáp đột nhiên lộ ra một tia kinh hãi.
Grào...
Một tiếng thét chấn động vách núi, tựa như tiếng gầm của sư tử, mang theo tiếng vang rền như sấm, càn quét khắp toàn bộ hang động Xà Vương.
Ầm...
Vách núi trên đỉnh đầu vỡ ra, vài tảng đá bị chấn nứt rơi xuống, bụi đất mịt mù.
Những người ở đây đều cảm thấy khí huyết chấn động, tâm thần rung lên, khí quan và tạng phủ đều cảm thấy từng trận đau đớn.
Ộc...
Y sư tỷ và Dịch Vân Phi vì thụ thương nặng, lại đột nhiên bị sóng âm tập kích, lập tức hộc máu.
Bàng Thiên Thành và nam tử mặc chiến giáp đều cảm thấy màng nhĩ chảy máu, thân hình lắc lư, đầu óc ong ong choáng váng.
- Nhanh ngừng lại!
Tên Hề Ác Ma nổi giận gầm lên một tiếng.
Sóng âm công kích của Trần Vũ không tổn thương tới nửa con hung xà, ngược lại chấn cho đám người bên cạnh choáng váng chật vật.
- Làm sao có thể...
Nam tử mặc chiến giáp thất sắc, bộ dạng không thể tin nổi.
Sóng âm công kích của Trần Vũ chẳng qua là năng lực khống chế không đủ, nhưng luận uy lực thì ít nhất cũng đạt đến trình độ của nam tử mặc chiến giáp, thậm chí càng mạnh mẽ hơn.
- Có gì không đúng sao?
Trần Vũ cười ngượng ngùng, nhìn đám người bên cạnh tức giận, lập tức bày ra vẻ mặt vô tội.
Ngoại trừ Mai Trường Thanh ra, tất cả những người khác, hoặc ít hoặc nhiều đều bị sóng âm công kích làm thụ thương, thậm chí ảnh hưởng tới tạng phủ và những khí quan yếu nhược khác (như màng nhĩ).
Giai đoạn ban đầu của sóng âm công kích là chấn động màng nhĩ của người khác, khiến khí huyết đối thủ sôi trào.
Khi đạt tới trình độ nhất định, có thể trực tiếp chấn vỡ tạng phủ trong cơ thể, cho dù phong bế màng nhĩ cũng vô dụng.
Tiếp đó, Trần Vũ lại thử khống chế phương hướng sóng âm, còn mấy người khác thì vội vàng dùng nội tức bảo vệ tạng phủ hoặc những khí quan yếu nhược.
Một lát sau...
Grào...
Một tiếng rống kinh khủng như tiếng chuông từ trong miệng Trần Vũ tràn ra, bụi bặm quanh người bốc lên, vách núi tầng tầng sụp đổ từng mảng.
Lúc này, sóng âm công kích đã hóa thành hình cánh quạt, tràn tới đàn hung xà, người bên cạnh chỉ ảnh hưởng chút dư âm rất nhỏ.
Ầm... Ầm... Ầm...
Vài con hung xà từ trên vách núi ngã xuống, bị chấn cho thất khiếu chảy máu.
Ngay cả những hung xà tinh anh Luyện Tạng hậu kỳ cũng bị ảnh hưởng, thân thể cứng đờ, choáng váng.
Trải qua tiếng rống to này, toàn bộ động quật lâm vào tĩnh mịch trong chốc lát, khiến phần lớn hung xà Luyện Tạng kỳ đều sợ hãi.
Thế công của đàn hung xà liền chậm lại một hai nhịp hô hấp.
- Uy lực mạnh như vậy...
Nam tử mặc chiến giáp lúc này đã hối hận đến xanh ruột.
Quả thực không ngờ đối phương lại yêu nghiệt đến mức này.
Sắc mặt Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành cũng biến đổi không ngừng, hung hăng trừng mắt nhìn nam tử mặc chiến giáp.
- Hắc hắc, cho ngươi.
Trần Vũ ném một hạt U Thủy Mặc Liên cho nam tử mặc chiến giáp.
-... Lúc ngươi thi triển Đồng Sư Hống, thân thể và tạng phủ có cảm giác khó chịu nào không?
Nam tử mặc chiến giáp không nhịn được dò hỏi.
Mặc dù Đồng Sư Hống mà hắn truyền cho Trần Vũ không hề bị bóp méo sửa đổi, thế nhưng một số phân đoạn trọng yếu thì vẫn bị thay đổi một chút.
Làm như vậy, mặc dù có thể tăng phúc uy lực của sóng âm công kích, nhưng đồng thời cũng khiến khí quan tạng phủ chịu gánh nặng càng lớn hơn.
Đây là đối sách mà nam tử mặc chiến giáp đã thương nghị với hai người Mai Trường Thanh.
Thứ nhất: không thể thay đổi quá nhiều, dễ bị nhìn thấu, đối phương vốn dĩ tu luyện công pháp xa lạ, khẳng định sẽ có đề phòng.
Thứ hai: bọn hắn muốn lợi dụng Trần Vũ luyện thành Đồng Sư Hống “bản tăng cường”, xuất lực thay mọi người.
Đợi sau khi thành công, tạng phủ của Trần Vũ sẽ bất tri bất giác bị tổn hại.
Đến lúc đó, bọn hắn bắt giết Trần Vũ cũng dễ như trở bàn tay.
- Không thoải mái? Ta ngược lại cảm thấy toàn thân rất thoải mái, giống như khí tức hung tàn của lệ khí trầm lắng trong cơ thể khi tu hành Vân Sát quyền cũng thông qua đó mà phát tiết ra ngoài.
Trần Vũ cười ha hả.
Toàn thân thoải mái?
Gương mặt nam tử mặc chiến giáp thoáng co giật, thiếu chút nữa hộc máu ngã ra đất.
Thế nhưng hắn nào biết được, mặc dù thay đổi Đồng Sư Hống sẽ khiến công pháp này không phù hợp thể chất nhân loại bình thường. Nhưng ngược lại càng phù hợp với thể chất mạnh mẽ của Trần Vũ, đây là một phiên bản hoàn toàn thích hợp với “loại người” như Trần Vũ.
Trên trán Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành nổi lên gân xanh, hận nam tử mặc chiến giáp đến ngứa răng.
- Ngươi thử xem có thể liên tục phát động bao nhiêu lần sóng âm công kích?
Trong lòng nam tử mặc chiến giáp chấn kinh, cố kìm nén vẻ hối tiếc trên mặt.
Grào... Grào... Grào...
Trần Vũ tích súc đủ không khí, tựa như biến hành một con sư tử, phát ra từng đợt tiếng gầm làm chấn động vách núi, khiến người khác sợ hãi vô cùng, cảm thấy hang động cũng mơ hồ run rẩy lắc lư.
Ầm... Ầm...
Một vài hung xà thực lực kém trực tiếp bị rống cho thất khiếu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Chỉ trong một hơi, Trần Vũ liên tục phát ra năm tiếng rống sóng âm công kích.
Kết quả, khu vực trước mặt đã hoàn toàn trống không, thế công của bầy rắn cũng ngừng lại, chỉ có hai con hung xà tinh anh cường đại là còn giãy giụa choáng váng tại chỗ.
Xà Vương lúc này cũng trở thành tư lệnh không quân, trong mắt rắn tràn ngập kinh hãi, còn có chút choáng váng đau đầu.
- Một hơi phát ra năm vòng sóng âm công kích, mỗi lần còn cách nhau không đến hai nhịp hô hấp?
Nam tử mặc chiến giáp trợn mắt há hốc mồm, tựa như lòng tin bị đả kích, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Hiển nhiên, học đồ Trần Vũ đã vượt qua lão sư truyền thụ như hắn rồi.
Mai Trường Thanh và Bàng Thiên Thành cũng mất rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận được hiện thực này, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trần Vũ.
Yêu nghiệt như vậy, quả thực chưa từng gặp.
- Tuyệt đối không thể lưu lại kẻ này!
Mai Trường Thanh có một loại trực giác: tiềm lực và khả năng uy hiếp của Trần Vũ vô cùng khổng lồ.
Đương nhiên, vào thời khắc nguy cơ này, bọn hắn còn phải mượn sóng âm công kích của Trần Vũ để đột phá hang động Xà Vương.
Nếu không, cho dù Mai Trường Thanh thi triển hết lá bài tẩy thì tối đa cũng chỉ có thể bảo đảm bản thân chạy trốn, hơn nữa xác suất thành công cũng chỉ năm thành mà thôi.
- Tốt lắm.
Mai Trường Thanh che giấu sát ý trong lòng, cười nhạt nói:
- Viên Lực có thể liên tục phát động ba vòng sóng âm công kích, Trần huynh có thể liên tục phát động năm vòng sóng âm công kích, chúng ta có thể luân phiên thi triển hoặc thi triển chống lên nhau, như vậy cũng đủ giúp chúng ta đột phá vòng vây rồi.
Chỉ cần có thể áp chế bầy rắn, một mình Xà Vương cũng không thể ngăn được Mai Trường Thanh dẫn đội đột phá vòng vây.
- Hắc hắc... Đột phá vòng vây cũng được, nhưng tại hạ có một yêu cầu quá đáng.
Trần Vũ đột nhiên mỉm cười.
- Nói!
Mai Trường Thanh biết, có thể bình yên đột phá vòng vây hay không, mấu chốt nằm ở Trần Vũ.
Chỉ bằng việc Trần Vũ có thể liên tục phát ra năm vòng sóng âm công kích, hơn nữa uy lực còn vượt qua Viên Lực thì chỉ cần một mình đối phương thi triển là đủ.
- Chém giết Xà Vương!
Trần Vũ lập tức nói.
Nghe vậy, sắc mặt ba người Mai Trường Thanh đều thay đổi.
- Trần Vũ, ngươi không nên được voi đòi tiên! Xà Vương này có thể so với Hậu Thiên trung kỳ trở lên, giết nó dễ vậy sao?
Bàng Thiên Thành nổi giận mắng.
Trần Vũ mỉm cười nhìn về phía Y sư tỷ.
Y sư tỷ trầm ngâm nói:
- Thi thể yêu thú trong cơ thể Xà Vương còn chưa tiêu hóa hết, hành động chậm chạp hơn ngày thường, chiến lực còn không đến bảy thành. Nếu có Hóa Khí cảnh ra tay, dựa vào sóng âm công kích của Trần sư đệ và sự phối hợp của mấy người chúng ta, có lẽ phần thắng cũng không nhỏ.
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
Ánh mắt Mai Trường Thanh lóe lên, đột nhiên đồng ý.
Thực ra, chém giết Xà Vương và đột phá vòng vây cũng không khó khăn hơn bao nhiêu.
Ngoài ra, trong hang động Xà Vương còn có không ít thiên tài địa bảo, một khi đánh chết Xà Vương, liền có thể vơ vét sạch toàn bộ hang này, chiếm được rất nhiều tài nguyên trân quý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook