Vĩnh Hằng Chi Tâm
-
Chương 131: Thương Hóa Khí
Trong núi rừng.
Thanh niên mặc huyết bào tóc dài bay phất phới, dùng sức một người tàn sát sáu bảy tên đệ tử của ba tông.
Mỗi lần hắn đánh ra vòng xoáy chân khí, Luyện Tạng kỳ bình thường vừa chạm liền chết, có thể nói là miểu sát.
Mà trong đám người, Trần Dĩnh Nhi sắc mặt trắng bệch, mái tóc lộn xộn, cánh tay và trên mặt còn có chút vết máu.
Thoạt nhìn, nàng đã bị thụ thương.
Trong sáu bảy người này, nàng chỉ có tu vi Luyện Tạng sơ kỳ, có thể xem là người yếu nhất.
Nếu như không ngoài dự liệu, người tiếp theo phải chết rất có thể là nàng.
- Đệ tử ba tông, gặp được thì giết không tha! Lúc tiến vào Huyết Táng Thiên Viên thì các ngươi nên có giác ngộ này. Cái gọi là Huyết Táng Thiên Viên, tức là lấy máu tươi và sinh hồn của những thiên tài trẻ tuổi làm chất dinh dưỡng, bồi dưỡng nên trân bảo trong truyền thuyết.
Trên gương mặt tuấn tú của Mai Trường Thanh lộ vẻ đạm mạc vô tình, nói.
Nghe vậy, đám người Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt đều chấn động.
Chẳng lẽ, lúc trước Cốt Ma Cung hào phóng để đệ tử ba tông tiến nhập linh viên này là để bồi dưỡng một loại chí bảo nào đó?
Nếu thật sự là như thế, vậy bàn tay ở sau màn cũng quá đáng sợ rồi.
Trần Vũ lặng lẽ tiếp cận, lúc nghe thấy lời nói của Mai Trường Thanh, hắn cũng ngửi được một loại mùi vị âm mưu.
Thế nhưng, bất kể là âm mưu gì, trong giới tông môn Sở quốc, Trần Vũ chỉ là một tiểu nhân vật, không có khả năng ảnh hưởng đại cục, càng không có tư cách đánh cờ với những cự đầu đứng sau màn.
Giai đoạn trước mắt, Trần Vũ chỉ có một mục tiêu, đó là sinh tồn, nắm chặt kỳ ngộ trăm năm khó gặp này để trưởng thành.
Chỉ cần tấn thăng Hóa Khí cảnh, hắn sẽ không còn là con kiến hôi tầng dưới chót trong thế giới tông môn này nữa.
Mà bây giờ, Trần Vũ chỉ có một mục đích, đó là: cứu Trần Dĩnh Nhi.
- Đám kiến hôi, chịu chết đi!
Mai Trường Thanh cười lạnh một tiếng, cánh tay áo tùy ý vung lên, một vòng chân khí nhàn nhạt tràn tới, dấy lên một trận âm phong lạnh lẽo phạm vi hai ba trượng.
Công kích này, đừng nói là bản thể chân khí, chỉ cần tàn dư kình phong cũng có thể khiến Luyện Tạng kỳ trọng thương rồi.
Mau chặn lại!
Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt đều cấp tốc lùi lại, trong mắt thoáng hiện một tia kinh hoảng.
Hai người bọn họ nhất định phải gánh chịu phần lớn áp lực. Bằng không, chỉ một kích tùy tiện của Mai Trường Thanh đã có thể bóp chết năm ba tên Luyện Tạng kỳ bình thường rồi.
Lúc này, mọi người chỉ có thể liên hợp lại mới có thể đối kháng Mai Trường Thanh, nếu phân tán ra, e rằng sẽ bị giết không còn mảnh giáp.
Chém!
Trong tay Phí Nhạc Thiên cầm một thanh thiết kiếm sặc sỡ, chém ra một đạo tàn quang kiếm ảnh, sóng kiếm mạnh mẽ sắc bén.
Nội tức trên người hắn ngưng tụ lại, tản ra uy thế gần sánh bằng Hóa Khí Hậu Thiên.
- Một kiếm thật mạnh!
Trần Vũ đang âm thầm tiếp cận cũng không khỏi giật mình.
Trong cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch, Trần Vũ đã từng giao thủ cùng người này.
Phí Nhạc Thiên tu hành một loại bí công, mỗi khi tấn thăng một tầng thứ thì sẽ dùng phương thức tán công để hạ tu vi xuống một lần.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến cho nội tức của hắn ngưng tụ cô đọng không gì sánh được.
Mà lúc này, không biết Phí Nhạc Thiên thông qua bí pháp bực nào, vậy mà khiến nội tức ngưng tụ đến mức tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
- Băng Huyền Nhận!
Lý Băng Nguyệt vươn tay ra, trên người tản mát một trận hàn ý.
Ô...ô...ô...n...g
Thoáng chốc, vài đạo băng đao bán trong suốt lớn bằng lưỡi liềm giống như thực thể chém ra, lao thẳng tới Mai Trường Thanh với tốc độ cực nhanh.
Xoạt...
Tiếng băng đao gió rít dồn dập, chém thẳng vào vòng xoáy chân khí của Mai Trường Thanh, thậm chí tiếp cận tầng chân khí của đối phương.
Mạnh như Mai Trường Thanh cũng không nhịn được mà động dung.
Công kích của hai người trước mặt đều đã đạt tới cực hạn Luyện Tạng kỳ, hầu như có thể uy hiếp Hóa Khí Hậu Thiên.
Ầm...
Vòng xoáy chân khí trên người Mai Trường Thanh chợt bùng nổ, băng đao bay tới cũng ảm đạm, sau đó vỡ vụn.
Cùng lúc đó, vòng xoáy chân khí dù bị băng đao của Lý Băng Nguyệt xé rách vài phần, nhưng vẫn cực kỳ cường thế không gì sánh nổi, phá tan một kiếm kinh người của Phí Nhạc Thiên.
Phành...
Phí Nhạc Thiên bị vòng xoáy hắc khí đẩy lùi một hai trượng, sắc mặt càng tái nhợt.
Thân hình Lý Băng Nguyệt chợt trở nên mờ ảo, váy áo vỡ tan, lộ ra một vết máu.
Còn công kích của những đệ tử còn lại thì chẳng khác nào tờ giấy khi đối mặt với chân khí của Mai Trường Thanh. Tối đa chỉ có thể công phá được sóng khí dư âm.
Ầm...
Xung quanh tràn ra từng dòng hắc khí tàn phong, khiến tình cảnh của đám đệ tử trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Ộc... Ộc...
Hai tên đệ tử của Thủy Nguyệt phái và Vân Nhạc môn đồng thời hộc máu tại chỗ, bị đánh bay ra ngoài.
- A...
Trần Dĩnh Nhi hét một tiếng, bị hắc khí tàn phong cường đại hất ngã xuống đất, Bảo Khí nhuyễn giáp trên người cũng vỡ vụn.
Vù...
Mắt thấy thân ảnh tóc dài phất phới của Mai Trường Thanh tiếp cận, mấy người đều nhìn về phía Trần Dĩnh Nhi ngã xuống đất, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng.
Mà Mai Trường Thanh thì căn bản không nhìn Trần Dĩnh Nhi một lần nào.
Dưới từng đợt công kích luân phiên của hắn, chỉ cần vài tia dư âm chân khí là đã có thể loại bỏ nữ tử này rồi.
Mà đúng lúc này...
Hả?
Mai Trường Thanh cảm giác được một tia uy hiếp nhàn nhạt từ trong rừng núi truyền đến.
Sau khi hắn tấn thăng Hóa Khí cảnh, tinh thần giác quan trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, có thể cảm ứng được một tia sát cơ ẩn nấp ở phụ cận.
Trong một góc của khu rừng.
Hừ!
Trái tim Trần Vũ giữ lực một hơi dài, thân hình xẹt qua một đạo vòng cung, tay cầm Ngân Phong Giáo, bắp thịt trên cánh tay bành trướng một chút, Vân Sát nội tức trong cơ thể điên cuồng rót vào.
Lúc này, thân thể mang theo lực lượng cường đại của Trần Vũ, bao gồm Đồng Tượng công, đều bị hắn thúc đẩy lên tới mức cực hạn.
Trái tim giữ lực, tiếp cận giới hạn bạo phát.
Mà Vân Sát nội tức thì thông qua U Thủy Mặc Liên đề thăng, đã đạt tới trình độ hoàn toàn mới.
Trong khoảng khắc, Trần Vũ đã phát ra một lần ném giáo đỉnh phong nhất kể từ sau khi hắn có uy danh Giáo Liệp Ma cho đến nay, bao gồm toàn bộ lực lượng, nội tức, trái tim giữ lực, đều đạt tới cực hạn.
Lúc này, ngay cả Mai Trường Thanh cũng cảm thấy một tia hàn ý nhàn nhạt.
Phốc...
Dị biến bỗng nhiên phát sinh, Mai Trường Thanh đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân đau đớn, tựa như bị thứ gì đó cắn trúng.
- Thứ gì vậy?
Mai Trường Thanh giật mình, chân khí dưới chân chấn động, vòng xoáy chân khí càn quét, cày ra một cái hố rộng hai trượng, đá vụn bay tung tóe.
Vừa rồi, sự chú ý của hắn đều bị hai người Phí Nhạc Thiên và địch ý từ sau lưng hấp dẫn. Cho nên hoàn toàn không ngờ đến bản thân lại bị tập kích từ dưới đất.
Vù...
Một con tiểu trùng lớn bằng đầu ngón tay chợt lóe ánh bạc, bị chân khí của Mai Trường Thanh đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, thống khổ giãy dụa.
Công kích có thể đánh chết Luyện Tạng kỳ đỉnh phong bình thường, vậy mà không diệt sát được tiểu trùng này, thậm chí chỉ gây ra chút thương tích.
Ô...ô...ô...n...g
Ánh sáng từ vầng huyết nguyệt trên bầu trời chiếu xuống, thân thể Ngân Nguyệt Trùng Vương cấp tốc hồi phục, vết thương khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.
- Công kích!
Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt đều lộ vẻ mừng rỡ.
Hai người bắt lấy khoảng khắc Mai Trường Thanh sơ hở, đồng thời phát động công kích.
Mai Trường Thanh bị con côn trùng kia cắn trúng, bàn chân thoáng có chút tê dại, liền vội vàng dùng chân khí ép độc của con tiểu trùng ra ngoài.
Ầm...
Mai Trường Thanh phẫn nộ, tay áo vung lên, hắc khí mãnh liệt bốc lên như sóng.
Phành... Phành...
Hai người Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt lại lần nữa bị đẩy lui ra ngoài, khóe miệng trào máu.
Chính trong khoảng khắc này, một tiếng rít kinh hồn như sấm rền từ phía sau lao tới.
Vù...
Mắt thường chỉ nhìn thấy một tia sáng màu tím mang theo sát khí ngập trời, hàn quang chợt lóe, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận thân thể Mai Trường Thanh.
Chính là một kích ném giáo mà Trần Vũ giữ lực tới đỉnh phong.
Không tốt!
Kình phong nặng nề cùng hàn ý sắc bén từ sau lưng ập tới khiến Mai Trường Thanh cảm thấy sống lưng mình mát lạnh.
Lúc này, hắn vừa mới bị côn trùng kia cắn trúng, chân vẫn còn tê dại, lại đối kháng một kích của hai người Phí Nhạc Thiên, cho nên căn bản không thể né tránh kịp.
Dưới tình huống cấp bách, Mai Trường Thanh chỉ có thể điều động năm sáu thành chân khí bảo vệ bản thân.
Ầm...
Một thanh giáo màu tím mang theo lực lượng khổng lồ và sát khí cuồng bạo không thể hình dung, hung hăng đâm trúng bên vai Mai Trường Thanh.
Thoáng chốc, chân khí trên người Mai Trường Thanh bùng nổ, va chạm với thanh giáo kia, phát ra tiếng nổ chấn động tâm thần.
Ầm...
Thân hình Mai Trường Thanh nhoáng lên, gần như đứng không vững, cánh tay vung lên một đoàn chân khí, trực tiếp chấn vỡ thanh giáo cứng rắn sánh ngang Bảo Khí hạ phẩm.
Phốc...
Cánh tay áo của hắn vỡ tan, trên da xuất hiện một vệt máu nhỏ.
- Giáo Liệp Ma...
Mai Trường Thanh nhìn vết máu trên tay mình, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi.
Trên vài tuyền đến cảm xúc đau đớn, bỏng rát, thậm chí còn có chút tê dại, tựa như bị cự thạch vạn cân đập trúng.
Vừa rồi, con côn trùng kia cắn trúng hắn, tối đa cũng chỉ có thể cắn rách da, sau đó bị chân khí đẩy ra ngoài.
Nhưng thanh giáo này, gần như là chính diện đả thương hắn.
Từ sau khi tấn thăng Hóa Khí cảnh, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải loại cảm giác đau đớn như vậy.
- Thương Hóa Khí cảnh?
- Giáo Liệp Ma Trần Vũ? Từ lúc nào hắn lại cường đại đến mức này...
Một vài đệ tử vẻ mặt vốn dĩ uể oải đều không thể tin, sau đó mừng rỡ như điên.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên Mai Trường Thanh bị thương kể từ khi giao phong đến nay, cho dù đây chỉ là vết thương nhẹ ngoài da đi nữa.
- Vũ ca!
Trần Dĩnh Nhi từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt kinh hỉ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng khôi phục vài phần huyết sắc.
- Trần Vũ?
Phí Nhạc Thiên lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng phần lớn là càng mừng rỡ.
Có trợ lực viễn trình cường đại như Trần Vũ, bọn hắn có thể ứng phó Mai Trường Thanh đuổi giết, như vậy cũng nhiều hơn hai phần sinh cơ.
- Là hắn sao?
Lý Băng Nguyệt có chút hồi tưởng, dường như nghĩ tới người nào đó, vẻ mặt càng không thể tin nổi.
- Tiểu tử! Ngươi vậy mà có thể đả thương tới Mai Trường Thanh ta, có chết cũng vinh dự...
Trên vẻ mặt lạnh nhạt của Mai Trường Thanh hiện ra một tia hàn ý lạnh lùng, ánh mắt quét nhìn xung quanh.
Thế nhưng, Trần Vũ căn bản không hề lộ diện.
Sau khi hắn phát ra một kích, liền cấp tốc ẩn núp trong rừng cây.
Nguy cơ ẩn giấu trong chỗ tối lại càng có lực uy hiếp hơn ở ngoài sáng, càng khiến địch nhân kiêng kỵ.
Vù...
Trên mặt đất, Ngân Nguyệt Trùng Vương lại lần nữa xông lên, cắn về phía Mai Trường Thanh.
Trần Vũ tin rằng: Ngân Nguyệt Trùng Vương được ánh sáng của huyết nguyệt gia trì sẽ có năng lực tự lành cường đại không hề thua kém thể chất của Trần Vũ.
Trong Huyết Táng Thiên Viên này, bất kể là ngày hay đêm đều có vầng huyết nguyệt này.
Điều này tuyệt đối có lợi cho hắn.
Ầm...
Mai Trường Thanh phất tay áo một cái, vòng xoáy hắc khí cuốn lên, đánh Ngân Nguyệt Trùng Vương bay ra ngoài.
Sau khi côn trùng rơi xuống, có chút thống khổ giãy dụa, nhưng dưới ánh sáng của vầng huyết nguyệt chiếu rọi, tốc độ hồi phục của nó cực nhanh.
Nhân cơ hội này, đám người Lý Băng Nguyệt, Phí Nhạc Thiên đều dốc toàn lực, phát động thế công với Mai Trường Thanh.
Trần Vũ ở một nơi bí mật gần đó cũng cầm một thanh giáo trong tay, yên lặng giữ lực.
Hắn không thể dễ dàng công kích, hắn muốn khiến Mai Trường Thanh phải tùy thời tùy khắc đề phòng mình.
Quan trọng hơn là Bảo Khí loại giáo này trong tay hắn cũng không nhiều, vừa rồi đã tổn thất một cái, hắn cũng đau lòng vô cùng.
Ầm... a
Công kích sau đó của Mai Trường Thanh vẫn giữ lại một phần lực đề phòng, cho nên chỉ đẩy lùi hai người Lý Băng Nguyệt.
Suy cho cùng, hắn phải thường xuyên ứng phó côn trùng kia tấn công, còn phải đề phòng Trần Vũ ở nơi bí mật gần đó tập kích, dù rằng loại tập kích này phần lớn là giữ mà không phát.
- Các ngươi rất không tệ, nhanh như vậy đã bức ta phải dùng đến vũ khí.
Sắc mặt Mai Trường Thanh trầm xuống.
Trong tay hắn xuất hiện một cây gậy trúc màu xanh, chân khí nhập vào bên trong liền tản mát một luồng khí tức âm lãnh khiến Hóa Khí Hậu Thiên bình thường cũng phải kinh sợ.
Nhưng đúng lúc này...
Trong một nơi khác của khu rừng có một tên đệ tử Cốt Ma Cung chạy tới.
- Mai sư huynh, đại sự không ổn. Hang núi chứa trân tài bị người khác tập kích đánh cướp rồi...
Tên đệ tử Cốt Ma Cung lo lắng nói.
Thanh niên mặc huyết bào tóc dài bay phất phới, dùng sức một người tàn sát sáu bảy tên đệ tử của ba tông.
Mỗi lần hắn đánh ra vòng xoáy chân khí, Luyện Tạng kỳ bình thường vừa chạm liền chết, có thể nói là miểu sát.
Mà trong đám người, Trần Dĩnh Nhi sắc mặt trắng bệch, mái tóc lộn xộn, cánh tay và trên mặt còn có chút vết máu.
Thoạt nhìn, nàng đã bị thụ thương.
Trong sáu bảy người này, nàng chỉ có tu vi Luyện Tạng sơ kỳ, có thể xem là người yếu nhất.
Nếu như không ngoài dự liệu, người tiếp theo phải chết rất có thể là nàng.
- Đệ tử ba tông, gặp được thì giết không tha! Lúc tiến vào Huyết Táng Thiên Viên thì các ngươi nên có giác ngộ này. Cái gọi là Huyết Táng Thiên Viên, tức là lấy máu tươi và sinh hồn của những thiên tài trẻ tuổi làm chất dinh dưỡng, bồi dưỡng nên trân bảo trong truyền thuyết.
Trên gương mặt tuấn tú của Mai Trường Thanh lộ vẻ đạm mạc vô tình, nói.
Nghe vậy, đám người Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt đều chấn động.
Chẳng lẽ, lúc trước Cốt Ma Cung hào phóng để đệ tử ba tông tiến nhập linh viên này là để bồi dưỡng một loại chí bảo nào đó?
Nếu thật sự là như thế, vậy bàn tay ở sau màn cũng quá đáng sợ rồi.
Trần Vũ lặng lẽ tiếp cận, lúc nghe thấy lời nói của Mai Trường Thanh, hắn cũng ngửi được một loại mùi vị âm mưu.
Thế nhưng, bất kể là âm mưu gì, trong giới tông môn Sở quốc, Trần Vũ chỉ là một tiểu nhân vật, không có khả năng ảnh hưởng đại cục, càng không có tư cách đánh cờ với những cự đầu đứng sau màn.
Giai đoạn trước mắt, Trần Vũ chỉ có một mục tiêu, đó là sinh tồn, nắm chặt kỳ ngộ trăm năm khó gặp này để trưởng thành.
Chỉ cần tấn thăng Hóa Khí cảnh, hắn sẽ không còn là con kiến hôi tầng dưới chót trong thế giới tông môn này nữa.
Mà bây giờ, Trần Vũ chỉ có một mục đích, đó là: cứu Trần Dĩnh Nhi.
- Đám kiến hôi, chịu chết đi!
Mai Trường Thanh cười lạnh một tiếng, cánh tay áo tùy ý vung lên, một vòng chân khí nhàn nhạt tràn tới, dấy lên một trận âm phong lạnh lẽo phạm vi hai ba trượng.
Công kích này, đừng nói là bản thể chân khí, chỉ cần tàn dư kình phong cũng có thể khiến Luyện Tạng kỳ trọng thương rồi.
Mau chặn lại!
Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt đều cấp tốc lùi lại, trong mắt thoáng hiện một tia kinh hoảng.
Hai người bọn họ nhất định phải gánh chịu phần lớn áp lực. Bằng không, chỉ một kích tùy tiện của Mai Trường Thanh đã có thể bóp chết năm ba tên Luyện Tạng kỳ bình thường rồi.
Lúc này, mọi người chỉ có thể liên hợp lại mới có thể đối kháng Mai Trường Thanh, nếu phân tán ra, e rằng sẽ bị giết không còn mảnh giáp.
Chém!
Trong tay Phí Nhạc Thiên cầm một thanh thiết kiếm sặc sỡ, chém ra một đạo tàn quang kiếm ảnh, sóng kiếm mạnh mẽ sắc bén.
Nội tức trên người hắn ngưng tụ lại, tản ra uy thế gần sánh bằng Hóa Khí Hậu Thiên.
- Một kiếm thật mạnh!
Trần Vũ đang âm thầm tiếp cận cũng không khỏi giật mình.
Trong cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch, Trần Vũ đã từng giao thủ cùng người này.
Phí Nhạc Thiên tu hành một loại bí công, mỗi khi tấn thăng một tầng thứ thì sẽ dùng phương thức tán công để hạ tu vi xuống một lần.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến cho nội tức của hắn ngưng tụ cô đọng không gì sánh được.
Mà lúc này, không biết Phí Nhạc Thiên thông qua bí pháp bực nào, vậy mà khiến nội tức ngưng tụ đến mức tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
- Băng Huyền Nhận!
Lý Băng Nguyệt vươn tay ra, trên người tản mát một trận hàn ý.
Ô...ô...ô...n...g
Thoáng chốc, vài đạo băng đao bán trong suốt lớn bằng lưỡi liềm giống như thực thể chém ra, lao thẳng tới Mai Trường Thanh với tốc độ cực nhanh.
Xoạt...
Tiếng băng đao gió rít dồn dập, chém thẳng vào vòng xoáy chân khí của Mai Trường Thanh, thậm chí tiếp cận tầng chân khí của đối phương.
Mạnh như Mai Trường Thanh cũng không nhịn được mà động dung.
Công kích của hai người trước mặt đều đã đạt tới cực hạn Luyện Tạng kỳ, hầu như có thể uy hiếp Hóa Khí Hậu Thiên.
Ầm...
Vòng xoáy chân khí trên người Mai Trường Thanh chợt bùng nổ, băng đao bay tới cũng ảm đạm, sau đó vỡ vụn.
Cùng lúc đó, vòng xoáy chân khí dù bị băng đao của Lý Băng Nguyệt xé rách vài phần, nhưng vẫn cực kỳ cường thế không gì sánh nổi, phá tan một kiếm kinh người của Phí Nhạc Thiên.
Phành...
Phí Nhạc Thiên bị vòng xoáy hắc khí đẩy lùi một hai trượng, sắc mặt càng tái nhợt.
Thân hình Lý Băng Nguyệt chợt trở nên mờ ảo, váy áo vỡ tan, lộ ra một vết máu.
Còn công kích của những đệ tử còn lại thì chẳng khác nào tờ giấy khi đối mặt với chân khí của Mai Trường Thanh. Tối đa chỉ có thể công phá được sóng khí dư âm.
Ầm...
Xung quanh tràn ra từng dòng hắc khí tàn phong, khiến tình cảnh của đám đệ tử trở nên cực kỳ nguy hiểm.
Ộc... Ộc...
Hai tên đệ tử của Thủy Nguyệt phái và Vân Nhạc môn đồng thời hộc máu tại chỗ, bị đánh bay ra ngoài.
- A...
Trần Dĩnh Nhi hét một tiếng, bị hắc khí tàn phong cường đại hất ngã xuống đất, Bảo Khí nhuyễn giáp trên người cũng vỡ vụn.
Vù...
Mắt thấy thân ảnh tóc dài phất phới của Mai Trường Thanh tiếp cận, mấy người đều nhìn về phía Trần Dĩnh Nhi ngã xuống đất, ánh mắt lộ vẻ không đành lòng.
Mà Mai Trường Thanh thì căn bản không nhìn Trần Dĩnh Nhi một lần nào.
Dưới từng đợt công kích luân phiên của hắn, chỉ cần vài tia dư âm chân khí là đã có thể loại bỏ nữ tử này rồi.
Mà đúng lúc này...
Hả?
Mai Trường Thanh cảm giác được một tia uy hiếp nhàn nhạt từ trong rừng núi truyền đến.
Sau khi hắn tấn thăng Hóa Khí cảnh, tinh thần giác quan trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, có thể cảm ứng được một tia sát cơ ẩn nấp ở phụ cận.
Trong một góc của khu rừng.
Hừ!
Trái tim Trần Vũ giữ lực một hơi dài, thân hình xẹt qua một đạo vòng cung, tay cầm Ngân Phong Giáo, bắp thịt trên cánh tay bành trướng một chút, Vân Sát nội tức trong cơ thể điên cuồng rót vào.
Lúc này, thân thể mang theo lực lượng cường đại của Trần Vũ, bao gồm Đồng Tượng công, đều bị hắn thúc đẩy lên tới mức cực hạn.
Trái tim giữ lực, tiếp cận giới hạn bạo phát.
Mà Vân Sát nội tức thì thông qua U Thủy Mặc Liên đề thăng, đã đạt tới trình độ hoàn toàn mới.
Trong khoảng khắc, Trần Vũ đã phát ra một lần ném giáo đỉnh phong nhất kể từ sau khi hắn có uy danh Giáo Liệp Ma cho đến nay, bao gồm toàn bộ lực lượng, nội tức, trái tim giữ lực, đều đạt tới cực hạn.
Lúc này, ngay cả Mai Trường Thanh cũng cảm thấy một tia hàn ý nhàn nhạt.
Phốc...
Dị biến bỗng nhiên phát sinh, Mai Trường Thanh đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân đau đớn, tựa như bị thứ gì đó cắn trúng.
- Thứ gì vậy?
Mai Trường Thanh giật mình, chân khí dưới chân chấn động, vòng xoáy chân khí càn quét, cày ra một cái hố rộng hai trượng, đá vụn bay tung tóe.
Vừa rồi, sự chú ý của hắn đều bị hai người Phí Nhạc Thiên và địch ý từ sau lưng hấp dẫn. Cho nên hoàn toàn không ngờ đến bản thân lại bị tập kích từ dưới đất.
Vù...
Một con tiểu trùng lớn bằng đầu ngón tay chợt lóe ánh bạc, bị chân khí của Mai Trường Thanh đánh bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, thống khổ giãy dụa.
Công kích có thể đánh chết Luyện Tạng kỳ đỉnh phong bình thường, vậy mà không diệt sát được tiểu trùng này, thậm chí chỉ gây ra chút thương tích.
Ô...ô...ô...n...g
Ánh sáng từ vầng huyết nguyệt trên bầu trời chiếu xuống, thân thể Ngân Nguyệt Trùng Vương cấp tốc hồi phục, vết thương khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.
- Công kích!
Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt đều lộ vẻ mừng rỡ.
Hai người bắt lấy khoảng khắc Mai Trường Thanh sơ hở, đồng thời phát động công kích.
Mai Trường Thanh bị con côn trùng kia cắn trúng, bàn chân thoáng có chút tê dại, liền vội vàng dùng chân khí ép độc của con tiểu trùng ra ngoài.
Ầm...
Mai Trường Thanh phẫn nộ, tay áo vung lên, hắc khí mãnh liệt bốc lên như sóng.
Phành... Phành...
Hai người Phí Nhạc Thiên và Lý Băng Nguyệt lại lần nữa bị đẩy lui ra ngoài, khóe miệng trào máu.
Chính trong khoảng khắc này, một tiếng rít kinh hồn như sấm rền từ phía sau lao tới.
Vù...
Mắt thường chỉ nhìn thấy một tia sáng màu tím mang theo sát khí ngập trời, hàn quang chợt lóe, chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận thân thể Mai Trường Thanh.
Chính là một kích ném giáo mà Trần Vũ giữ lực tới đỉnh phong.
Không tốt!
Kình phong nặng nề cùng hàn ý sắc bén từ sau lưng ập tới khiến Mai Trường Thanh cảm thấy sống lưng mình mát lạnh.
Lúc này, hắn vừa mới bị côn trùng kia cắn trúng, chân vẫn còn tê dại, lại đối kháng một kích của hai người Phí Nhạc Thiên, cho nên căn bản không thể né tránh kịp.
Dưới tình huống cấp bách, Mai Trường Thanh chỉ có thể điều động năm sáu thành chân khí bảo vệ bản thân.
Ầm...
Một thanh giáo màu tím mang theo lực lượng khổng lồ và sát khí cuồng bạo không thể hình dung, hung hăng đâm trúng bên vai Mai Trường Thanh.
Thoáng chốc, chân khí trên người Mai Trường Thanh bùng nổ, va chạm với thanh giáo kia, phát ra tiếng nổ chấn động tâm thần.
Ầm...
Thân hình Mai Trường Thanh nhoáng lên, gần như đứng không vững, cánh tay vung lên một đoàn chân khí, trực tiếp chấn vỡ thanh giáo cứng rắn sánh ngang Bảo Khí hạ phẩm.
Phốc...
Cánh tay áo của hắn vỡ tan, trên da xuất hiện một vệt máu nhỏ.
- Giáo Liệp Ma...
Mai Trường Thanh nhìn vết máu trên tay mình, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi.
Trên vài tuyền đến cảm xúc đau đớn, bỏng rát, thậm chí còn có chút tê dại, tựa như bị cự thạch vạn cân đập trúng.
Vừa rồi, con côn trùng kia cắn trúng hắn, tối đa cũng chỉ có thể cắn rách da, sau đó bị chân khí đẩy ra ngoài.
Nhưng thanh giáo này, gần như là chính diện đả thương hắn.
Từ sau khi tấn thăng Hóa Khí cảnh, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải loại cảm giác đau đớn như vậy.
- Thương Hóa Khí cảnh?
- Giáo Liệp Ma Trần Vũ? Từ lúc nào hắn lại cường đại đến mức này...
Một vài đệ tử vẻ mặt vốn dĩ uể oải đều không thể tin, sau đó mừng rỡ như điên.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên Mai Trường Thanh bị thương kể từ khi giao phong đến nay, cho dù đây chỉ là vết thương nhẹ ngoài da đi nữa.
- Vũ ca!
Trần Dĩnh Nhi từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt kinh hỉ, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng khôi phục vài phần huyết sắc.
- Trần Vũ?
Phí Nhạc Thiên lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng phần lớn là càng mừng rỡ.
Có trợ lực viễn trình cường đại như Trần Vũ, bọn hắn có thể ứng phó Mai Trường Thanh đuổi giết, như vậy cũng nhiều hơn hai phần sinh cơ.
- Là hắn sao?
Lý Băng Nguyệt có chút hồi tưởng, dường như nghĩ tới người nào đó, vẻ mặt càng không thể tin nổi.
- Tiểu tử! Ngươi vậy mà có thể đả thương tới Mai Trường Thanh ta, có chết cũng vinh dự...
Trên vẻ mặt lạnh nhạt của Mai Trường Thanh hiện ra một tia hàn ý lạnh lùng, ánh mắt quét nhìn xung quanh.
Thế nhưng, Trần Vũ căn bản không hề lộ diện.
Sau khi hắn phát ra một kích, liền cấp tốc ẩn núp trong rừng cây.
Nguy cơ ẩn giấu trong chỗ tối lại càng có lực uy hiếp hơn ở ngoài sáng, càng khiến địch nhân kiêng kỵ.
Vù...
Trên mặt đất, Ngân Nguyệt Trùng Vương lại lần nữa xông lên, cắn về phía Mai Trường Thanh.
Trần Vũ tin rằng: Ngân Nguyệt Trùng Vương được ánh sáng của huyết nguyệt gia trì sẽ có năng lực tự lành cường đại không hề thua kém thể chất của Trần Vũ.
Trong Huyết Táng Thiên Viên này, bất kể là ngày hay đêm đều có vầng huyết nguyệt này.
Điều này tuyệt đối có lợi cho hắn.
Ầm...
Mai Trường Thanh phất tay áo một cái, vòng xoáy hắc khí cuốn lên, đánh Ngân Nguyệt Trùng Vương bay ra ngoài.
Sau khi côn trùng rơi xuống, có chút thống khổ giãy dụa, nhưng dưới ánh sáng của vầng huyết nguyệt chiếu rọi, tốc độ hồi phục của nó cực nhanh.
Nhân cơ hội này, đám người Lý Băng Nguyệt, Phí Nhạc Thiên đều dốc toàn lực, phát động thế công với Mai Trường Thanh.
Trần Vũ ở một nơi bí mật gần đó cũng cầm một thanh giáo trong tay, yên lặng giữ lực.
Hắn không thể dễ dàng công kích, hắn muốn khiến Mai Trường Thanh phải tùy thời tùy khắc đề phòng mình.
Quan trọng hơn là Bảo Khí loại giáo này trong tay hắn cũng không nhiều, vừa rồi đã tổn thất một cái, hắn cũng đau lòng vô cùng.
Ầm... a
Công kích sau đó của Mai Trường Thanh vẫn giữ lại một phần lực đề phòng, cho nên chỉ đẩy lùi hai người Lý Băng Nguyệt.
Suy cho cùng, hắn phải thường xuyên ứng phó côn trùng kia tấn công, còn phải đề phòng Trần Vũ ở nơi bí mật gần đó tập kích, dù rằng loại tập kích này phần lớn là giữ mà không phát.
- Các ngươi rất không tệ, nhanh như vậy đã bức ta phải dùng đến vũ khí.
Sắc mặt Mai Trường Thanh trầm xuống.
Trong tay hắn xuất hiện một cây gậy trúc màu xanh, chân khí nhập vào bên trong liền tản mát một luồng khí tức âm lãnh khiến Hóa Khí Hậu Thiên bình thường cũng phải kinh sợ.
Nhưng đúng lúc này...
Trong một nơi khác của khu rừng có một tên đệ tử Cốt Ma Cung chạy tới.
- Mai sư huynh, đại sự không ổn. Hang núi chứa trân tài bị người khác tập kích đánh cướp rồi...
Tên đệ tử Cốt Ma Cung lo lắng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook