Vĩnh An
-
Chương 15: Năm như ý (2)
Hiện tại trong triều, mọi thứ thoạt nhìn hết thảy đều cực kỳ bình thuận.
Từ sau tết Nguyên Tiêu, câu nói kia của hắn vẫn luôn lơ lửng trong đầu ta, Địch Nhân Kiệt quyền cao chức trọng, Lai Tuấn Thần chẳng qua có chút thủ đoạn cũng khó lật đổ, huống chi là muốn gán tội danh mưu phản? Bất quá, nếu điều đó xảy ra đi nữa, hắn tự bảo vệ mình đã khó, còn có khả năng làm gì khác?
Mấy ngày trước xảy ra hiện tượng ‘thiên cẩu ăn trăng’ (nguyệt thực), các thúc phụ có ý đồ muốn đem tai hoạ lần này đổ cho Thái tử, lại bị Địch Nhân Kiệt nói mấy câu hóa giải, bệ hạ đại xá thiên hạ, sửa Thiên Thụ thành Như ý. Như Ý Như Ý, nếu thật có thể như ý thì tốt.
Ta nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, lười đi lại, ngồi tại bàn lấy chiếc đèn hoa sen ra đùa nghịch. Chơi đến mệt mỏi, mới cầm bút lên luyện chữ, không ngờ viết một mạch đến hết nửa ngày, thẳng đến khi Uyển Nhi lặng yên đi đến phía sau, mới thả bút quay đầu nhìn nàng.
Nàng cười với ta, đưa tay bưng chén trà đã nguội lạnh trên bàn, nói: "Trước chúc mừng muội, lại lớn thêm một tuổi."
Ta nói: "Ngày tháng trôi qua mau thật, mới đảo mắt tỷ đã từ Lạc Dương trở lại". Sau khi dâng hương trên núi Long Môn, Uyển Nhi lưu lại Lạc Dương, đợi cho tượng Phật Lư Xá Na ở chùa Phụng Tiên xây dựng hoàn thành mới quay lại Trường An. Hôm qua ta đã nghe người khác nói nàng đã về cung, tưởng rằng mấy ngày này nàng sẽ phải đàm luận chính sự với bệ hạ, không nghĩ tới hôm nay lại ghé chỗ ta uống trà.
Nàng cầm xấp giấy ta vứt lung tung trên bàn, tinh tế nhìn nhìn, cảm thán: "Chữ muội với hắn có bảy phần giống nhau, vẫn là nên đổi bản dập khác luyện đi." Nàng nói mập mờ, nhưng ta có thể nghe ra mùi vị cảnh báo, trầm mặc một lát mới gật đầu, nói: "Được". Kỳ thật chỉ là rảnh tay luyện chữ, bất tri bất giác lại lấy bản dập giống nét chữ với quyển sách kia .
Nàng buông chén trà: "Mới đầu còn cảm thấy muội tính tình cẩn thận, hôm nay xem ra, lúc trước học chữ hai năm đều đã quên bảy tám phần." Ta đem xấp giấy kia vo tròn một cục, quăng ra một bên, lúng túng nói: "Đã biết, ngày mai ta đi tìm bản dập khác luyện một lần nữa." Nàng cong ngón tay gõ gõ bàn, bỗng nhiên nói: "Mặc dù hắn vào cung từ tháng tư, nhưng không được tuỳ ý đi lại, muội có thấy hắn chưa?"
Ta gật đầu nói: "Ở ngoài cung hai tháng có gặp qua một lần, sau khi hồi cung chưa thấy qua."
Từ trời đông rét lạnh, đến xuân về hoa nở, mặc dù cùng sống trong Đại Minh cung nhưng lại chưa bao giờ gặp qua một lần. Không có gì ngẫu nhiên cũng nghe hạ nhân nhắc đến, nhưng chỉ có thể giả vờ như hai người không liên quan. Ta vốn luyện chữ để tĩnh tâm, bị Uyển Nhi hỏi thế trong lòng lại lo âu, bưng chén trà nàng uống còn phân nửa lên, tim đập loạn không biết trong đầu suy nghĩ điều gì.
Uyển Nhi quơ quơ tay trước mắt ta, nhẹ giọng nói: "Muội vẫn là không hiểu Hoàng cô tổ mẫu của muội, người đem toàn bộ các hoàng tôn ở lại trong cung, chẳng qua là để cấm túc cấm ngôn bọn họ, chỉ có như thế mới có thể làm cho người ta dần quên đi hoàng tộc Lý thị, chỉ nhớ rõ Thiên Tử là họ Võ, nàng khẽ thở dài một tiếng, trong mắt có chút thê lương nhìn không thấu: "Nếu người Lý gia quá mức vĩ đại, chỉ khiến các cựu thần nhìn thấy hy vọng, không chừng sẽ chọc họa sát thân thôi." Nàng nói xong, nhưng bản thân cũng trở nên mất thần.
Ta ngẫm lại lời nàng, toàn thân chợt rét run, hiểu rõ từng bước lại càng cảm thấy đáng sợ.
Qua một lát, Uyển Nhi mới tỉnh táo trở lại, nói: "Có điều, từ khi vào cung đến nay, hắn cũng là một người thông minh. Vào Đại Minh cung biết cách ẩn mình trong cung, tránh xuất hiện trước mắt kẻ khác, ắt sẽ không bị ai tìm được sai lầm."
Ta gật gật đầu, lên tiếng gọi Nghi Bình thêm trà, lại tán gẫu với nàng chút chuyện về chùa Phụng Tiên.
Đợi Uyển Nhi đi rồi, ta hồi tưởng lại một lượt lời nói của nàng, rốt cuộc không yên tâm nổi, đơn giản phân phó Nghi Bình theo ta đi dạo ngự hoa viên.
Hôm nay sắc trời rất tốt, xanh thẳm trong veo, cả con đường trải dài hoa quỳnh [1] trắng muốt, hoa nở rực rỡ cành lá sum suê. Hoa quỳnh này là do thúc phụ Võ Thừa Tự từ Quảng Lăng mang về trồng, nghe đồn tiền triều Tùy Dương Đế cũng từng thử di dời qua, nhưng đều bị khô héo tàn rũ, mà nay hoa quỳnh có thể ở Đại Minh cung sinh trưởng vô cùng tốt, bệ hạ cũng bởi vậy mà rất vui mừng, không chỉ một lần tán tụng qua, mà còn mời các danh thần cùng đến thưởng ngắm.
Ta khom người cúi xuống, tức thì mùi hương nồng nàn tràn ngập mũi, đang muốn sai Nghi Bình hái ít hoa mang về, chợt bỗng nhiên nghe phía sau một giọng nói vang lên: "Ngươi làm sao ngắm hoa mà lại trông giống kẻ trộm thế kia?" Ta quay đầu nhìn, mấy tháng không gặp, nói chuyện với ta đúng là Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhìn ta chăm chú, tiếp tục nói: "Nếu ngươi thích thì cứ hái xuống, Chu quốc công hắn trồng nửa khu vườn, sẽ không so đo một hai đóa hoa". Bất quá nửa năm không gặp, thân hình hắn đã cao hơn không ít, ta đứng thẳng dậy mới phát hiện hắn đã có thể nhìn thẳng ta .
Ta hành lễ, đứng dậy nói: "Các quận vương thật có nhã hứng, cũng tới đây ngắm hoa." Nói xong, mới ngẩng đầu nhìn người phía sau Lý Long Cơ, Lý Thành Khí chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, Lý Thành Nghĩa lại cười tủm tỉm nhìn ta, tiếp lời: "Cũng nhờ Chu quốc công trồng thành công loài hoa quỳnh này, hoàng tổ mẫu ban ân cho mấy huynh đệ chúng ta đến hít thở không khí."
Hắn nói một cách vui sướng, nhưng mùi vị trong đó, ta làm thế nào không nghe ra?
Ta cố ý cười nói: "Quỳnh hoa thược dược, đều là thế gian tuyệt phẩm, các vị quận vương nếu rảnh rỗi thì nên ngắm nhìn nhiều một chút". Lý Long Cơ liếc mắt nhìn ta, tiến lên một bước ngắt cành hoa trước mặt ta, lầm bầm: "Chúng ta có rất nhiều thời gian rảnh rỗi."
Lời của hắn so với nhị ca hắn lại càng rõ hơn ba phần, ta thấy không ít nội thị theo phía sau bọn họ, sợ rơi vào trong tai người có tâm ngược lại là phiền toái, bèn cười xoà nói: "Nếu quận vương rảnh rỗi thì theo giúp ta chọn lựa hái hoa, ta đang nghĩ tới việc mang về cung pha trà uống." Lý Long Cơ khó hiểu nhìn ta: "Hoa này cũng có thể pha trà?"
Ta gật đầu, mỉm cười nói: "Tất nhiên có thể, hoa quỳnh, cả hoa và lá đều có thể làm thuốc, thanh phế giải độc, phù hợp uống vào ngày xuân." Bởi vì Hoàng cô tổ mẫu hai tháng nay đều khen hoa này, ta liền tìm hiểu trong sách nhiều hơn một chút, miễn cho khi nói chuyện với bà không biết nói cái gì, vừa hay đúng lúc này dùng tới.
Lý Long Cơ nghe lời này, con ngươi xinh đẹp híp lại, nhìn ta cười cười: "Hôm nay khuôn mặt nhìn sạch sẽ, mụn cũng không có, tại sao còn muốn thanh nhiệt giải độc?" Ta ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Tiểu quận vương làm sao biết mụn?" Sự việc cách đây hơn nửa năm, thế mà hắn còn nhớ rõ ta lúc mới gặp khi ấy.
Lý Long Cơ thuận miệng nói: "Ta thấy trên mặt ngươi khi thì sạch sẽ, khi thì có chút nốt hồng, tình cờ hỏi Thẩm Thu." Ta nghe hắn nói, nhất thời dở khóc dở cười, mụn là chuyện riêng tư của nữ tử, hắn hỏi kĩ như thế làm gì. Nhưng thấy vẻ mặt hắn thật sự nghiêm túc, ta cũng chỉ có thể nói hùa theo: "Mụn nhưng thật ra vẫn ổn. Chỉ là mùa xuân làm thiếu nước nên nóng trong người, tự nhiên muốn uống trà ướp hoa."
Hắn ừ một tiếng, không hỏi lại, tưởng là thật liền đến giúp ta chọn hoa. Lý Thành Nghĩa không có việc gì làm, bắt gặp Nghi Bình đứng khoanh tay một bên, bèn hướng nàng cười nháy mắt, Nghi Bình tức thì mặt đỏ bừng, vội chạy đến bên cạnh Lý Long Cơ hái hoa, cảnh ấy lọt vào mắt, ta cười thầm, trộm ngắm nhìn Lý Thành Khí một cái, lại đối diện ánh mắt của hắn.
Ước chừng đi được một lát, không ngờ Lý Long Cơ lại vô cùng vui vẻ, cùng Lý Thành Nghĩa dạo quanh vườn ngẫu hứng làm thơ. Ta đang nhìn thú vị, chợt nghe Lý Thành Khí nói bên cạnh: "Nếu thấy vui, sao không cùng đi?" Ta bị hắn chọc trúng tâm sự, im lặng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Quận vương sao cũng không đi?" Hắn cúi đầu nhìn ta, thản nhiên nở nụ cười: "Khó lắm mới gặp được một lần, muốn nói chuyện với nàng nhiều hơn một chút." Lòng ta ấm áp, nhìn hắn cười cười.
Hai người chỉ lẳng lặng như vậy đứng đó một lúc lâu, hắn nhàn nhạt nói: "Trong triều lại có người tấu lập Võ Thừa Tự làm Hoàng Thái tử, mặc dù hoàng tổ mẫu đã bác bỏ, nhưng bà sớm đã dao động." Lòng ta bỗng nhói, khẽ "Vâng" một tiếng. Hắn nói tiếp: "Ta vẫn luôn tìm cơ hội, nhưng xem ra cục diện càng ngày càng kém." Ta biết hắn đang nói về chuyện tứ hôn, trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Ta hiểu được."
Nếu chỉ là một nữ tử bình thường thì đã tốt, nhưng trời sinh ta họ Võ, nếu hắn cưới ta thì trong mắt người ngoài đó là muốn mượn sức phụ vương, hoặc là cố ý nhắm đến họ hàng gần của bệ hạ. Lúc này ngôi vị Thái tử tràn ngập nguy cơ, bất kể nhất cử nhất động nào dính dáng đến Võ gia, trong mắt bệ hạ chính là mang bao ý tứ hàm xúc, sớm không còn là một hôn ước đơn giản.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn ta, ôn nhu trong mắt dần dần dày lên, sau một lúc lâu mới thở dài, nói: "Nếu nàng không rõ, ta cũng ít nhiều lo lắng." Ta cười nhìn hắn: "Lo lắng cái gì? Sang năm cũng mới mười ba, Hoàng cô tổ mẫu cũng là mười ba vào cung, vẫn còn sớm." Ta nói xong mới thấy ngượng ngùng, cúi đầu xem hoa, không dám nhìn hắn tiếp.
Bất chợt, không ngờ lại nghe được hắn cười ra tiếng: "Nàng không hận gả cho ta là tốt rồi."
Ta chưa bao giờ nghe tiếng hắn cười, bất giác ngẩn người, tức thì tim không khỏi đập loạn cả lên, không dám đứng ở chỗ này nữa, vội chạy vào trong bụi hoa đi cùng Lý Long Cơ cùng nhau hái hoa, đợi cho cách khá xa mới quay đầu lén nhìn hắn, hắn như trước đứng cạnh tảng đá lớn giữa rừng hoa quỳnh, cười nhìn ta, ấm áp như ngày xuân.
Buổi tối Nghi Bình dẫn theo vài tiểu cung tỳ vào tách cánh hoa, tiếng cười đùa trò chuyện vang khắp phòng, xem ra tâm tình nàng đặc biệt vô cùng tốt. Ta an vị ở một bên nhìn các nàng, trong đầu lại không ngừng vang lên những lời hắn nói chiều nay, đến khi có người chạy vào bẩm báo có Thẩm Thái y đến, mới định thần trở về.
Nghi Bình sớm tìm hiểu thói quen của Thẩm Thái y, sau khi bưng trà cho Thẩm Thu, liền dẫn tất cả cung tỳ ra khỏi phòng.
Thẩm Thu nhìn ta chằm chằm vài lần, mới nói: "Khí sắc quận chúa tốt như vậy, tiểu nhân thật nên không biết chẩn bệnh như thế nào." Ta cũng buồn bực nhìn hắn: "Ta bị bệnh khi nào?" Hắn gõ gõ mặt bàn, bất đắc dĩ than thở: "Một câu nhờ vả của quận vương, tiểu nhân chỉ có thể đến đây. Nghe nói quận chúa bởi vì trời xuân hanh khô thiếu nước, tích tụ hoả khí trong người."
Lúc này ta mới hiểu ý hắn, không khỏi suy nghĩ ngàn vạn, trong lòng như ngọt như chát, bèn chọc hắn: "Chỉ là thuận miệng nói thôi, nếu Thẩm Thái y có tâm thì viết vài đơn thuốc, miễn cho không rõ ràng lại phải chạy tới đây một chuyến." Hắn dở khóc dở cười nhìn ta, nói: "Vậy thì viết cho quận chúa vài phương pháp dưỡng nhan, tránh cho ngày sau lập gia đình khuôn mặt lại giống như thiếu phụ luống tuổi."
Ta sớm đã quen hắn ăn nói châm chọc, chỉ trừng mắt lườm hắn một cái, nâng cằm tỏ ý hắn tự mài mực viết chữ, sau đó cầm quyển sách trong tay lên tiếp tục đọc. Hắn cũng không thèm để ý, thực sự kéo tay áo tự mình mài mực, viết đơn thuốc, đến khi thả bút mới quét mắt qua đống sách của ta, nói: "Căng thượng bất tồn hồ tâm, cố năng việt danh giáo nhi nhâm tự nhiên; tình bất hệ vu sở dục, cố năng thẩm quý tiện nhi thông vật tình.' [2], quận vương tặng quyển sách này không tệ, chỉ tiếc không thích hợp với tuổi quận chúa."
Ta khó hiểu hỏi hắn: "Làm sao ngươi biết chỗ sách này đến từ đâu ?" Thẩm Thu vuốt cằm, cười thở dài: "Chữ viết quận vương, tiểu nhân sao lại không biết?" Ta bị hắn phát hiện, có chút lúng túng, hắn cũng đã nhìn thấu, đem đơn thuốc đặt dưới nghiên mực, sau đó cáo lui mà đi.
Hắn đi rồi, Nghi Bình vào phòng, đem trà ướp hoa quỳnh đặt lên bàn, ôn nhu nói: "Hoa được chọn rất tốt, quận chúa có muốn đưa tặng các vị quận vương một ít hay không?" Ta giương mắt nhìn nàng, cười nói: "Có phải người muốn tự mình đưa cho Hành Dương quận vương ?" Nàng bị ta nói sững người, mới lẩm bẩm nói: "Quận chúa..." Ta thấy bộ dáng này của nàng, ôm sách nở nụ cười nửa ngày, mới nói: "Ngươi đưa đi đi, nói buổi chiều đã tự ngắt lấy, thuận nước giong thuyền."
Nghi Bình đỏ mặt gật đầu, đang muốn xuất môn, ta lại bồi thêm một câu: "Chừa một ít đưa cho Uyển Nhi, còn có Vi Đoàn Nhi." Nàng vâng lời: "Dùng cớ gì để đưa ạ ?" Ta cúi đầu suy nghĩ, thuận miệng nói: "Hoàng cô tổ mẫu sửa Thiên Thụ thành Như Ý, đại xá thiên hạ, vậy chúc hai nàng cát tường như ý đi."
Chỉ hy vọng, niên hiệu này có thể làm cho trong Đại Minh cung cát tường như ý thì tốt.
Từ sau tết Nguyên Tiêu, câu nói kia của hắn vẫn luôn lơ lửng trong đầu ta, Địch Nhân Kiệt quyền cao chức trọng, Lai Tuấn Thần chẳng qua có chút thủ đoạn cũng khó lật đổ, huống chi là muốn gán tội danh mưu phản? Bất quá, nếu điều đó xảy ra đi nữa, hắn tự bảo vệ mình đã khó, còn có khả năng làm gì khác?
Mấy ngày trước xảy ra hiện tượng ‘thiên cẩu ăn trăng’ (nguyệt thực), các thúc phụ có ý đồ muốn đem tai hoạ lần này đổ cho Thái tử, lại bị Địch Nhân Kiệt nói mấy câu hóa giải, bệ hạ đại xá thiên hạ, sửa Thiên Thụ thành Như ý. Như Ý Như Ý, nếu thật có thể như ý thì tốt.
Ta nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, lười đi lại, ngồi tại bàn lấy chiếc đèn hoa sen ra đùa nghịch. Chơi đến mệt mỏi, mới cầm bút lên luyện chữ, không ngờ viết một mạch đến hết nửa ngày, thẳng đến khi Uyển Nhi lặng yên đi đến phía sau, mới thả bút quay đầu nhìn nàng.
Nàng cười với ta, đưa tay bưng chén trà đã nguội lạnh trên bàn, nói: "Trước chúc mừng muội, lại lớn thêm một tuổi."
Ta nói: "Ngày tháng trôi qua mau thật, mới đảo mắt tỷ đã từ Lạc Dương trở lại". Sau khi dâng hương trên núi Long Môn, Uyển Nhi lưu lại Lạc Dương, đợi cho tượng Phật Lư Xá Na ở chùa Phụng Tiên xây dựng hoàn thành mới quay lại Trường An. Hôm qua ta đã nghe người khác nói nàng đã về cung, tưởng rằng mấy ngày này nàng sẽ phải đàm luận chính sự với bệ hạ, không nghĩ tới hôm nay lại ghé chỗ ta uống trà.
Nàng cầm xấp giấy ta vứt lung tung trên bàn, tinh tế nhìn nhìn, cảm thán: "Chữ muội với hắn có bảy phần giống nhau, vẫn là nên đổi bản dập khác luyện đi." Nàng nói mập mờ, nhưng ta có thể nghe ra mùi vị cảnh báo, trầm mặc một lát mới gật đầu, nói: "Được". Kỳ thật chỉ là rảnh tay luyện chữ, bất tri bất giác lại lấy bản dập giống nét chữ với quyển sách kia .
Nàng buông chén trà: "Mới đầu còn cảm thấy muội tính tình cẩn thận, hôm nay xem ra, lúc trước học chữ hai năm đều đã quên bảy tám phần." Ta đem xấp giấy kia vo tròn một cục, quăng ra một bên, lúng túng nói: "Đã biết, ngày mai ta đi tìm bản dập khác luyện một lần nữa." Nàng cong ngón tay gõ gõ bàn, bỗng nhiên nói: "Mặc dù hắn vào cung từ tháng tư, nhưng không được tuỳ ý đi lại, muội có thấy hắn chưa?"
Ta gật đầu nói: "Ở ngoài cung hai tháng có gặp qua một lần, sau khi hồi cung chưa thấy qua."
Từ trời đông rét lạnh, đến xuân về hoa nở, mặc dù cùng sống trong Đại Minh cung nhưng lại chưa bao giờ gặp qua một lần. Không có gì ngẫu nhiên cũng nghe hạ nhân nhắc đến, nhưng chỉ có thể giả vờ như hai người không liên quan. Ta vốn luyện chữ để tĩnh tâm, bị Uyển Nhi hỏi thế trong lòng lại lo âu, bưng chén trà nàng uống còn phân nửa lên, tim đập loạn không biết trong đầu suy nghĩ điều gì.
Uyển Nhi quơ quơ tay trước mắt ta, nhẹ giọng nói: "Muội vẫn là không hiểu Hoàng cô tổ mẫu của muội, người đem toàn bộ các hoàng tôn ở lại trong cung, chẳng qua là để cấm túc cấm ngôn bọn họ, chỉ có như thế mới có thể làm cho người ta dần quên đi hoàng tộc Lý thị, chỉ nhớ rõ Thiên Tử là họ Võ, nàng khẽ thở dài một tiếng, trong mắt có chút thê lương nhìn không thấu: "Nếu người Lý gia quá mức vĩ đại, chỉ khiến các cựu thần nhìn thấy hy vọng, không chừng sẽ chọc họa sát thân thôi." Nàng nói xong, nhưng bản thân cũng trở nên mất thần.
Ta ngẫm lại lời nàng, toàn thân chợt rét run, hiểu rõ từng bước lại càng cảm thấy đáng sợ.
Qua một lát, Uyển Nhi mới tỉnh táo trở lại, nói: "Có điều, từ khi vào cung đến nay, hắn cũng là một người thông minh. Vào Đại Minh cung biết cách ẩn mình trong cung, tránh xuất hiện trước mắt kẻ khác, ắt sẽ không bị ai tìm được sai lầm."
Ta gật gật đầu, lên tiếng gọi Nghi Bình thêm trà, lại tán gẫu với nàng chút chuyện về chùa Phụng Tiên.
Đợi Uyển Nhi đi rồi, ta hồi tưởng lại một lượt lời nói của nàng, rốt cuộc không yên tâm nổi, đơn giản phân phó Nghi Bình theo ta đi dạo ngự hoa viên.
Hôm nay sắc trời rất tốt, xanh thẳm trong veo, cả con đường trải dài hoa quỳnh [1] trắng muốt, hoa nở rực rỡ cành lá sum suê. Hoa quỳnh này là do thúc phụ Võ Thừa Tự từ Quảng Lăng mang về trồng, nghe đồn tiền triều Tùy Dương Đế cũng từng thử di dời qua, nhưng đều bị khô héo tàn rũ, mà nay hoa quỳnh có thể ở Đại Minh cung sinh trưởng vô cùng tốt, bệ hạ cũng bởi vậy mà rất vui mừng, không chỉ một lần tán tụng qua, mà còn mời các danh thần cùng đến thưởng ngắm.
Ta khom người cúi xuống, tức thì mùi hương nồng nàn tràn ngập mũi, đang muốn sai Nghi Bình hái ít hoa mang về, chợt bỗng nhiên nghe phía sau một giọng nói vang lên: "Ngươi làm sao ngắm hoa mà lại trông giống kẻ trộm thế kia?" Ta quay đầu nhìn, mấy tháng không gặp, nói chuyện với ta đúng là Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nhìn ta chăm chú, tiếp tục nói: "Nếu ngươi thích thì cứ hái xuống, Chu quốc công hắn trồng nửa khu vườn, sẽ không so đo một hai đóa hoa". Bất quá nửa năm không gặp, thân hình hắn đã cao hơn không ít, ta đứng thẳng dậy mới phát hiện hắn đã có thể nhìn thẳng ta .
Ta hành lễ, đứng dậy nói: "Các quận vương thật có nhã hứng, cũng tới đây ngắm hoa." Nói xong, mới ngẩng đầu nhìn người phía sau Lý Long Cơ, Lý Thành Khí chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, Lý Thành Nghĩa lại cười tủm tỉm nhìn ta, tiếp lời: "Cũng nhờ Chu quốc công trồng thành công loài hoa quỳnh này, hoàng tổ mẫu ban ân cho mấy huynh đệ chúng ta đến hít thở không khí."
Hắn nói một cách vui sướng, nhưng mùi vị trong đó, ta làm thế nào không nghe ra?
Ta cố ý cười nói: "Quỳnh hoa thược dược, đều là thế gian tuyệt phẩm, các vị quận vương nếu rảnh rỗi thì nên ngắm nhìn nhiều một chút". Lý Long Cơ liếc mắt nhìn ta, tiến lên một bước ngắt cành hoa trước mặt ta, lầm bầm: "Chúng ta có rất nhiều thời gian rảnh rỗi."
Lời của hắn so với nhị ca hắn lại càng rõ hơn ba phần, ta thấy không ít nội thị theo phía sau bọn họ, sợ rơi vào trong tai người có tâm ngược lại là phiền toái, bèn cười xoà nói: "Nếu quận vương rảnh rỗi thì theo giúp ta chọn lựa hái hoa, ta đang nghĩ tới việc mang về cung pha trà uống." Lý Long Cơ khó hiểu nhìn ta: "Hoa này cũng có thể pha trà?"
Ta gật đầu, mỉm cười nói: "Tất nhiên có thể, hoa quỳnh, cả hoa và lá đều có thể làm thuốc, thanh phế giải độc, phù hợp uống vào ngày xuân." Bởi vì Hoàng cô tổ mẫu hai tháng nay đều khen hoa này, ta liền tìm hiểu trong sách nhiều hơn một chút, miễn cho khi nói chuyện với bà không biết nói cái gì, vừa hay đúng lúc này dùng tới.
Lý Long Cơ nghe lời này, con ngươi xinh đẹp híp lại, nhìn ta cười cười: "Hôm nay khuôn mặt nhìn sạch sẽ, mụn cũng không có, tại sao còn muốn thanh nhiệt giải độc?" Ta ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Tiểu quận vương làm sao biết mụn?" Sự việc cách đây hơn nửa năm, thế mà hắn còn nhớ rõ ta lúc mới gặp khi ấy.
Lý Long Cơ thuận miệng nói: "Ta thấy trên mặt ngươi khi thì sạch sẽ, khi thì có chút nốt hồng, tình cờ hỏi Thẩm Thu." Ta nghe hắn nói, nhất thời dở khóc dở cười, mụn là chuyện riêng tư của nữ tử, hắn hỏi kĩ như thế làm gì. Nhưng thấy vẻ mặt hắn thật sự nghiêm túc, ta cũng chỉ có thể nói hùa theo: "Mụn nhưng thật ra vẫn ổn. Chỉ là mùa xuân làm thiếu nước nên nóng trong người, tự nhiên muốn uống trà ướp hoa."
Hắn ừ một tiếng, không hỏi lại, tưởng là thật liền đến giúp ta chọn hoa. Lý Thành Nghĩa không có việc gì làm, bắt gặp Nghi Bình đứng khoanh tay một bên, bèn hướng nàng cười nháy mắt, Nghi Bình tức thì mặt đỏ bừng, vội chạy đến bên cạnh Lý Long Cơ hái hoa, cảnh ấy lọt vào mắt, ta cười thầm, trộm ngắm nhìn Lý Thành Khí một cái, lại đối diện ánh mắt của hắn.
Ước chừng đi được một lát, không ngờ Lý Long Cơ lại vô cùng vui vẻ, cùng Lý Thành Nghĩa dạo quanh vườn ngẫu hứng làm thơ. Ta đang nhìn thú vị, chợt nghe Lý Thành Khí nói bên cạnh: "Nếu thấy vui, sao không cùng đi?" Ta bị hắn chọc trúng tâm sự, im lặng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Quận vương sao cũng không đi?" Hắn cúi đầu nhìn ta, thản nhiên nở nụ cười: "Khó lắm mới gặp được một lần, muốn nói chuyện với nàng nhiều hơn một chút." Lòng ta ấm áp, nhìn hắn cười cười.
Hai người chỉ lẳng lặng như vậy đứng đó một lúc lâu, hắn nhàn nhạt nói: "Trong triều lại có người tấu lập Võ Thừa Tự làm Hoàng Thái tử, mặc dù hoàng tổ mẫu đã bác bỏ, nhưng bà sớm đã dao động." Lòng ta bỗng nhói, khẽ "Vâng" một tiếng. Hắn nói tiếp: "Ta vẫn luôn tìm cơ hội, nhưng xem ra cục diện càng ngày càng kém." Ta biết hắn đang nói về chuyện tứ hôn, trầm mặc một lát mới lên tiếng: "Ta hiểu được."
Nếu chỉ là một nữ tử bình thường thì đã tốt, nhưng trời sinh ta họ Võ, nếu hắn cưới ta thì trong mắt người ngoài đó là muốn mượn sức phụ vương, hoặc là cố ý nhắm đến họ hàng gần của bệ hạ. Lúc này ngôi vị Thái tử tràn ngập nguy cơ, bất kể nhất cử nhất động nào dính dáng đến Võ gia, trong mắt bệ hạ chính là mang bao ý tứ hàm xúc, sớm không còn là một hôn ước đơn giản.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn ta, ôn nhu trong mắt dần dần dày lên, sau một lúc lâu mới thở dài, nói: "Nếu nàng không rõ, ta cũng ít nhiều lo lắng." Ta cười nhìn hắn: "Lo lắng cái gì? Sang năm cũng mới mười ba, Hoàng cô tổ mẫu cũng là mười ba vào cung, vẫn còn sớm." Ta nói xong mới thấy ngượng ngùng, cúi đầu xem hoa, không dám nhìn hắn tiếp.
Bất chợt, không ngờ lại nghe được hắn cười ra tiếng: "Nàng không hận gả cho ta là tốt rồi."
Ta chưa bao giờ nghe tiếng hắn cười, bất giác ngẩn người, tức thì tim không khỏi đập loạn cả lên, không dám đứng ở chỗ này nữa, vội chạy vào trong bụi hoa đi cùng Lý Long Cơ cùng nhau hái hoa, đợi cho cách khá xa mới quay đầu lén nhìn hắn, hắn như trước đứng cạnh tảng đá lớn giữa rừng hoa quỳnh, cười nhìn ta, ấm áp như ngày xuân.
Buổi tối Nghi Bình dẫn theo vài tiểu cung tỳ vào tách cánh hoa, tiếng cười đùa trò chuyện vang khắp phòng, xem ra tâm tình nàng đặc biệt vô cùng tốt. Ta an vị ở một bên nhìn các nàng, trong đầu lại không ngừng vang lên những lời hắn nói chiều nay, đến khi có người chạy vào bẩm báo có Thẩm Thái y đến, mới định thần trở về.
Nghi Bình sớm tìm hiểu thói quen của Thẩm Thái y, sau khi bưng trà cho Thẩm Thu, liền dẫn tất cả cung tỳ ra khỏi phòng.
Thẩm Thu nhìn ta chằm chằm vài lần, mới nói: "Khí sắc quận chúa tốt như vậy, tiểu nhân thật nên không biết chẩn bệnh như thế nào." Ta cũng buồn bực nhìn hắn: "Ta bị bệnh khi nào?" Hắn gõ gõ mặt bàn, bất đắc dĩ than thở: "Một câu nhờ vả của quận vương, tiểu nhân chỉ có thể đến đây. Nghe nói quận chúa bởi vì trời xuân hanh khô thiếu nước, tích tụ hoả khí trong người."
Lúc này ta mới hiểu ý hắn, không khỏi suy nghĩ ngàn vạn, trong lòng như ngọt như chát, bèn chọc hắn: "Chỉ là thuận miệng nói thôi, nếu Thẩm Thái y có tâm thì viết vài đơn thuốc, miễn cho không rõ ràng lại phải chạy tới đây một chuyến." Hắn dở khóc dở cười nhìn ta, nói: "Vậy thì viết cho quận chúa vài phương pháp dưỡng nhan, tránh cho ngày sau lập gia đình khuôn mặt lại giống như thiếu phụ luống tuổi."
Ta sớm đã quen hắn ăn nói châm chọc, chỉ trừng mắt lườm hắn một cái, nâng cằm tỏ ý hắn tự mài mực viết chữ, sau đó cầm quyển sách trong tay lên tiếp tục đọc. Hắn cũng không thèm để ý, thực sự kéo tay áo tự mình mài mực, viết đơn thuốc, đến khi thả bút mới quét mắt qua đống sách của ta, nói: "Căng thượng bất tồn hồ tâm, cố năng việt danh giáo nhi nhâm tự nhiên; tình bất hệ vu sở dục, cố năng thẩm quý tiện nhi thông vật tình.' [2], quận vương tặng quyển sách này không tệ, chỉ tiếc không thích hợp với tuổi quận chúa."
Ta khó hiểu hỏi hắn: "Làm sao ngươi biết chỗ sách này đến từ đâu ?" Thẩm Thu vuốt cằm, cười thở dài: "Chữ viết quận vương, tiểu nhân sao lại không biết?" Ta bị hắn phát hiện, có chút lúng túng, hắn cũng đã nhìn thấu, đem đơn thuốc đặt dưới nghiên mực, sau đó cáo lui mà đi.
Hắn đi rồi, Nghi Bình vào phòng, đem trà ướp hoa quỳnh đặt lên bàn, ôn nhu nói: "Hoa được chọn rất tốt, quận chúa có muốn đưa tặng các vị quận vương một ít hay không?" Ta giương mắt nhìn nàng, cười nói: "Có phải người muốn tự mình đưa cho Hành Dương quận vương ?" Nàng bị ta nói sững người, mới lẩm bẩm nói: "Quận chúa..." Ta thấy bộ dáng này của nàng, ôm sách nở nụ cười nửa ngày, mới nói: "Ngươi đưa đi đi, nói buổi chiều đã tự ngắt lấy, thuận nước giong thuyền."
Nghi Bình đỏ mặt gật đầu, đang muốn xuất môn, ta lại bồi thêm một câu: "Chừa một ít đưa cho Uyển Nhi, còn có Vi Đoàn Nhi." Nàng vâng lời: "Dùng cớ gì để đưa ạ ?" Ta cúi đầu suy nghĩ, thuận miệng nói: "Hoàng cô tổ mẫu sửa Thiên Thụ thành Như Ý, đại xá thiên hạ, vậy chúc hai nàng cát tường như ý đi."
Chỉ hy vọng, niên hiệu này có thể làm cho trong Đại Minh cung cát tường như ý thì tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook