Việt Ngữ Tàn Phiến
-
Chương 8
Học kì đầu năm thứ nhất, ở lượt đấu cuối cùng của giải tennis giữa các trường đại học, Lục Ích Gia – đại diện cho trường tham dự lại bị ngã trẹo chân, vận động viên thay thế vốn được nghỉ lại bất ngờ xuất hiện, khiến cho sự việc này bịt kín một tầng chế giễu, mặc dù cậu yêu cầu giữ kín việc này đồng thời kiên trì đánh xong trận đấu, thế nhưng quán quân ba năm liền nay lại chỉ được huy chương đồng đầy tiếc nuối.
Đồng đội ai nấy đều an ủi quan tâm, mà từ khi Lục Ích Gia rời khỏi sân đấu nhìn thấy Hàn Dật kia, trên đường trở về, huấn luyện viên tạm quyền Hàn Dật mặt đều đen kịt, lên xe bus áp suất lùi xuống dưới 0.
Thuốc giảm đau hết tác dụng, Lục Ích Gia dù luôn kiên nhẫn vẫn đau đến lệ rơi đầy mặt, các đồng đội nơm nớp lo sợ, thảo thuận xem có nên báo cho huấn luyện viên hay không, Hàn Dật ngồi hàng trước gọi xong mấy cuộc điện thoại liền đi xuống phía dưới, xách cậu xuống xe trước, không lâu sau có xe khác tới đón, hai người ngủ lại trong neighbor doc một đêm, không ai nói với ai câu nào.
Khi ấy cả hai còn chưa học chung một thầy hướng dẫn, bọn họ liền gọi Hàn Dật là học trưởng, Lục Ích Gia nửa đêm tỉnh lại, thấy Hàn Dật ngồi dựa lên chiếc ghế nhỏ hẹp bên cạnh giường, không hề ngủ, hai chiếc áo khoác đồng phục đều đắp lên bên ngoài lớp chăn trên người cậu, ánh mắt hai người đối diện, cậu kêu một tiếng “Học trưởng.”
“Uống nước không?” Hàn Dật hiếm khi lại chủ động quan tâm tới cậu như thế, tuy rằng sắc mặt vẫn chưa dễ thở hơn chút nào, “Vẫn còn đau sao?”
Thời điểm luyện tập biết bao mồ hôi đã rơi, khổ cực đã trải, bị Hàn Dật mắng phế vật biết bao lần cùng vài lần ít ỏi nhận được cái gật đầu thỏa mãn, mọi thứ đều đang hiện rõ ràng trước mắt, Lục Ích Gia lòng tràn đầy hổ thẹn, chút xíu oan ức ban đầu giờ đã biến mất gần như không còn tồn tại, cậu nhỏ giọng xin lỗi “Xin lỗi học trưởng, là em kéo chân sau các bạn.”
Bóng đêm quá sâu, Hàn Dật không nói câu nào, chỉ trầm mặc đứng lên rót nước.
Bởi vì bị thương, vừa trở về trường học, Lục Ích Gia liền xin rời khỏi đội tuyển.
Sự rời đi này không có khiến cậu tiếc nuối ân hận gì cả, cậu luôn luôn không có định tính, thứ gì cũng ham chẳng chuyên nhất một cái nào, không lâu sau cậu chạy qua câu lạc bộ biện luận của trường.
Mặc dù vì cậu làm ảnh hưởng đến thành tích của trường, thế nhưng với tư cách là học trưởng cùng huấn luyện viên Hàn Dật đều tận chức tận trách, có lúc đi tìm cậu hỏi han chuyện thương thế.
Hết năm đầu đại học, đám sinh viên ngây ngô giờ đã tinh quái hơn nhiều, đã biết đường tắt thi cuối kì, Hàn Dật là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong trường, vườn hoa trong trường cũng không phải thánh địa cho các đôi đang yêu, có máy thu hình rải khắp, sau đó trên bảng điện tử trong căn tin liên tục chiếu các hình ảnh hôn môi mãnh liệt.
Sau khi rời khỏi đội tennis, kẻ nhàn nhã như Lục Ích Gia nào có bao cơ hội chạm mặt người suốt ngày bận rộn như Hàn Dật, lưu lại trong kí ức của cậu chỉ có hoạt động tết trồng cây, tết đoan ngọ đi biếu tặng bánh nếp, clb biện luận đi tham gia các hoạt động tranh tài hay đi pic nic…
Nhưng dù sao nhiều người nhiều việc, khả năng chẳng nói với nhau được mấy câu, thế nhưng phòng kí túc xá chỉ có mỗi mình Lục Ích Gia từng tham gia vào đội tennis còn gọi là quen biết Hàn Dật, thế cho nên cuối kì vừa đến các bạn cùng phòng lại sống chết ép cậu tới ôm cái đùi lớn là Hàn Dật, muốn xin xỏ chút ít tài liệu ôn tập.
Bốn năm đại học, cậu làm quen nhiều bạn học, trải qua cuộc sống đại học như mơ, việc xuất ngoại học thạc sĩ đã được lên kế hoạch sẵn, cha cậu qua nước Mỹ trước, xây dựng căn cơ cho Lục Ích Gia sau này, mà mẹ cậu còn phải chăm lo cho bà ngoại, nên sẽ qua sau.
Lễ giáng sinh năm thứ tư đại học, quảng trường trong trường học đặt một cây thông nô en thật to, giăng đèn sáng lấp lánh, bốn tên trai ế phòng Lục Ích Gia cùng nhau đi ra giải ngố, gần đó có bạn học bày sạp bán mũ giáng sinh, mỗi người mua một chiếc đội lên, bất ngờ lại gặp phải Hàn Dật.
Bốn người dừng lại câu chuyện đùa tục tĩu của mình, đứng nghiêm thành hàng đồng thanh chào học trưởng, lúc ấy Lục Ích Gia cảm thấy có lẽ y chẳng nhớ tên mình đâu, nào ngờ lại nghe y hỏi: “Lục Ích Gia, em tính đi chuyên tu ở nước ngoài?”
Lục Ích Gia thành thật gật đầu: “Vâng, học trưởng.”
Lục Ích Gia không có thấy kì quái chút nào, dầu sao Hàn Dật thường xuyên ra vào văn phòng nhà trường, thấy đơn của cậu cũng đâu có lạ gì.
Thời gian qua đi quá lâu, Lục Ích Gia nhớ không nổi lúc ấy bọn họ có còn nói thêm chuyện gì khác không, cậu chỉ nhớ rằng lá gan mình khi đó không nhỏ chút nào, dám cười hì hì lấy mũ xuống đưa qua: “Học trưởng, giáng sinh vui vẻ.”
Lại qua mấy tháng, cậu thuận lợi tốt nghiệp, uống rượu chia tay liên tục một tuần liền mới buông, rơi lệ đến sảng khoái, chia tay cũng thoải mái.
Tất cả mọi người đều còn trẻ, cũng không lo nghĩ nhiều, con đường phía trước của ai nấy đều rộng rãi sáng ngời.
Biết bao chói mắt, biết bao khuôn sáo.
Một người tựa Lục Ích Gia, trong đời mỗi người đều sẽ xuất hiện vô số, thế nhưng Hàn Dật lại là một sự tồn tại đặc biệt nhất, y trầm ổn thận trọng là thế, nghiêm túc đồng thời ưu tú, cứ khi nào y thay giảng viên lên lớp, Lục Ích Gia đều không dám ngủ gật.
Thế nhưng nếu nói thứ tình cảm khác nảy sinh sau khi cậu về nước, khi hai người ở chung kia, Lục Ích Gia lại cảm thấy khó mà tin tưởng nổi.
Hai thằng con trai ở cùng một chỗ, dùng chung một gian nhà tắm, cái tất quần lót đều nhìn qua chí ít một lần, thậm chí có khi còn cùng nhau tắm rửa, đối phương ở lại trong nhà tắm lâu thêm 15 phút thôi cũng đoán ra đang làm gì rồi, hồi mới vào phòng thực nghiệm cũng không có quen lắm, Lục Ích Gia thức đêm đến hừng đông người không ra người quỷ không ra quỷ còn thường xuyên hơn ăn mì tôm úp.
Cái buổi tối chôn cất xong tro cốt cha mẹ, hai người hừng đông mới trở lại phòng trọ Hàn Dật thuê tại Bắc Kinh, xương cốt khắp toàn thân Lục Ích Gia đều mềm oặt như kẹo dẻo, nước mắt kìm nén suốt mấy tháng qua trong một đêm trăng nhỏ xuống giường trong tiếng gào khóc nghẹn ngào, Hàn Dật ôm lấy cậu tựa như đang ôm một con chó nhỏ không nhà để về, lặp đi lặp lại một lời “Còn có anh đây.”
Khi đó y đối với Lục Ích Gia mà nói, chỉ là một người hơi quen mà thôi, ma xui quỷ khiến thế nào dần dà có cảm tình nhiều hơn, cậu cũng tự biết mình đối với đối phương so với phiền phức tinh chẳng kém là bao.
Thế nhưng Hàn Dật lại hôn cậu.
Lục Ích Gia không dám nghĩ tới từ ‘thích’, cậu vừa mê muội lại luống cuống, trong đầu chỉ nghĩ, Hàn Dật lại hôn mình.
Vào nhà đổi giày rửa tay xong, cậu đổi bó baby mới mua vào lọ hoa, tưới nước cho đám cây xanh ngoài ban công một lượt, Hàn Dật lại gọi một cuộc điện thoại nữa, báo rằng công việc không giải quyết xong, tối sẽ không về ăn cơm, nếu vẫn không xong thì y phải đi công tác đột xuất.
Lục Ích Gia ngồi ngẩn người trong phòng khách một hồi, bình thường cậu ít khi có thời gian ở nhà một mình, ngước mắt nhìn quanh đánh giá một phen, mới chợt nhận ra căn nhà này nguyên bản chỉ một mảnh xám trắng vô vị, từ sau khi cậu dọn vào, Hàn Dật mới trang trí thêm nhiều vật dụng mới, nhà bếp thậm chí còn sắm thêm lò nướng.
Cậu đi chỉnh lý công việc ban ngày còn tồn lại xong xuôi vẫn chưa thấy Hàn Dật trở về, đợi đến hơn mười hai giờ, Lục Ích Gia quyết định đi ngủ.
Một rưỡi sáng, cậu nghe thấy tiếng cửa chính mở ra, mãi vẫn không nghe được tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, nằm thêm hai mươi phút, Lục Ích Gia ngồi dậy đi xuống lầu.
Cậu tìm thấy Hàn Dật ở trong nhà bếp, sơ mi quần tây còn chưa đổi, tạp dề khoác bên ngoài, trên thớt là bột mì đã nhào kĩ, trong tay đang nhào nhân bánh.
“Em xuống làm gì?” Hàn Dật chỉ quay lại liếc cậu một cái liền tiếp tục việc trong tay, “Đánh thức em sao? Đi lên ngủ tiếp đi.”
Lục Ích Gia đứng ở cửa phòng bếp, chậm rì rì nói: “Không có, em chưa ngủ.”
Hàn Dật đưa lưng về phía cậu cặm cụi nặn bánh, “Ngày mai phải đi công tác, hơn sáu giờ bay, có thể phải đi hai ba ngày, làm cho em vằn thắn, hầm con gà, em ăn gà trước, một ngày ăn không hết cũng đừng để lại sang hôm sau, lần này đừng quên…”
“Sư huynh.” Lục Ích Gia đột nhiên cắt ngang, “Đừng làm nữa.”
Hàn Dật nói: “Cái này làm nhanh, em lên ngủ trước đi…”
“Em nói đừng làm nữa!”
Hàn Dật xoay người lại, trước ngực dính chút bột trắng, bàn tay bình thường thon dài đẹp đẽ nay dính đầy bột mì, mi tâm uể oải, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
Cái dáng vẻ kia khiến Lục Ích Gia run một cái, hai tay giả vờ nắm lại ho khan, tựa ốc sên rụt vào trong vỏ: “Giờ cũng muộn lắm rồi, ban ngày em ăn ở công ty, tối về ăn tạm thứ gì cũng được.”
Cậu khe khẽ nói thêm: “Sư huynh, anh cũng mệt rồi.”
Lục Ích Gia không dám nhìn Hàn Dật, cậu chỉ biết qua một hồi lâu, Hàn Dật mới ừ một câu, sau đó tựa như được giải huyệt đạo làm một loạt hành động, bỏ đồ xuống cởi tạp dề, rửa tay rồi cùng nhau lên lầu, y không làm thêm bất kì động tác dư thừa nào.
Ngày hôm sau lúc Lục Ích Gia rời giường đi làm, Hàn Dật đã đi từ sớm, trên bàn ăn đặt một cốc sữa đậu nành, bát thịt giòn còn tỏa ra chút hơi nóng. Mà trong phòng bếp, bột mì làm vỏ bánh vẫn nằm trên thớt, để ngoài một đêm, lớp vỏ ngoài bị oxy hóa cứng tựa cục đá, trong nồi áp suất là con gà đã chín một nửa.
Đồng đội ai nấy đều an ủi quan tâm, mà từ khi Lục Ích Gia rời khỏi sân đấu nhìn thấy Hàn Dật kia, trên đường trở về, huấn luyện viên tạm quyền Hàn Dật mặt đều đen kịt, lên xe bus áp suất lùi xuống dưới 0.
Thuốc giảm đau hết tác dụng, Lục Ích Gia dù luôn kiên nhẫn vẫn đau đến lệ rơi đầy mặt, các đồng đội nơm nớp lo sợ, thảo thuận xem có nên báo cho huấn luyện viên hay không, Hàn Dật ngồi hàng trước gọi xong mấy cuộc điện thoại liền đi xuống phía dưới, xách cậu xuống xe trước, không lâu sau có xe khác tới đón, hai người ngủ lại trong neighbor doc một đêm, không ai nói với ai câu nào.
Khi ấy cả hai còn chưa học chung một thầy hướng dẫn, bọn họ liền gọi Hàn Dật là học trưởng, Lục Ích Gia nửa đêm tỉnh lại, thấy Hàn Dật ngồi dựa lên chiếc ghế nhỏ hẹp bên cạnh giường, không hề ngủ, hai chiếc áo khoác đồng phục đều đắp lên bên ngoài lớp chăn trên người cậu, ánh mắt hai người đối diện, cậu kêu một tiếng “Học trưởng.”
“Uống nước không?” Hàn Dật hiếm khi lại chủ động quan tâm tới cậu như thế, tuy rằng sắc mặt vẫn chưa dễ thở hơn chút nào, “Vẫn còn đau sao?”
Thời điểm luyện tập biết bao mồ hôi đã rơi, khổ cực đã trải, bị Hàn Dật mắng phế vật biết bao lần cùng vài lần ít ỏi nhận được cái gật đầu thỏa mãn, mọi thứ đều đang hiện rõ ràng trước mắt, Lục Ích Gia lòng tràn đầy hổ thẹn, chút xíu oan ức ban đầu giờ đã biến mất gần như không còn tồn tại, cậu nhỏ giọng xin lỗi “Xin lỗi học trưởng, là em kéo chân sau các bạn.”
Bóng đêm quá sâu, Hàn Dật không nói câu nào, chỉ trầm mặc đứng lên rót nước.
Bởi vì bị thương, vừa trở về trường học, Lục Ích Gia liền xin rời khỏi đội tuyển.
Sự rời đi này không có khiến cậu tiếc nuối ân hận gì cả, cậu luôn luôn không có định tính, thứ gì cũng ham chẳng chuyên nhất một cái nào, không lâu sau cậu chạy qua câu lạc bộ biện luận của trường.
Mặc dù vì cậu làm ảnh hưởng đến thành tích của trường, thế nhưng với tư cách là học trưởng cùng huấn luyện viên Hàn Dật đều tận chức tận trách, có lúc đi tìm cậu hỏi han chuyện thương thế.
Hết năm đầu đại học, đám sinh viên ngây ngô giờ đã tinh quái hơn nhiều, đã biết đường tắt thi cuối kì, Hàn Dật là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong trường, vườn hoa trong trường cũng không phải thánh địa cho các đôi đang yêu, có máy thu hình rải khắp, sau đó trên bảng điện tử trong căn tin liên tục chiếu các hình ảnh hôn môi mãnh liệt.
Sau khi rời khỏi đội tennis, kẻ nhàn nhã như Lục Ích Gia nào có bao cơ hội chạm mặt người suốt ngày bận rộn như Hàn Dật, lưu lại trong kí ức của cậu chỉ có hoạt động tết trồng cây, tết đoan ngọ đi biếu tặng bánh nếp, clb biện luận đi tham gia các hoạt động tranh tài hay đi pic nic…
Nhưng dù sao nhiều người nhiều việc, khả năng chẳng nói với nhau được mấy câu, thế nhưng phòng kí túc xá chỉ có mỗi mình Lục Ích Gia từng tham gia vào đội tennis còn gọi là quen biết Hàn Dật, thế cho nên cuối kì vừa đến các bạn cùng phòng lại sống chết ép cậu tới ôm cái đùi lớn là Hàn Dật, muốn xin xỏ chút ít tài liệu ôn tập.
Bốn năm đại học, cậu làm quen nhiều bạn học, trải qua cuộc sống đại học như mơ, việc xuất ngoại học thạc sĩ đã được lên kế hoạch sẵn, cha cậu qua nước Mỹ trước, xây dựng căn cơ cho Lục Ích Gia sau này, mà mẹ cậu còn phải chăm lo cho bà ngoại, nên sẽ qua sau.
Lễ giáng sinh năm thứ tư đại học, quảng trường trong trường học đặt một cây thông nô en thật to, giăng đèn sáng lấp lánh, bốn tên trai ế phòng Lục Ích Gia cùng nhau đi ra giải ngố, gần đó có bạn học bày sạp bán mũ giáng sinh, mỗi người mua một chiếc đội lên, bất ngờ lại gặp phải Hàn Dật.
Bốn người dừng lại câu chuyện đùa tục tĩu của mình, đứng nghiêm thành hàng đồng thanh chào học trưởng, lúc ấy Lục Ích Gia cảm thấy có lẽ y chẳng nhớ tên mình đâu, nào ngờ lại nghe y hỏi: “Lục Ích Gia, em tính đi chuyên tu ở nước ngoài?”
Lục Ích Gia thành thật gật đầu: “Vâng, học trưởng.”
Lục Ích Gia không có thấy kì quái chút nào, dầu sao Hàn Dật thường xuyên ra vào văn phòng nhà trường, thấy đơn của cậu cũng đâu có lạ gì.
Thời gian qua đi quá lâu, Lục Ích Gia nhớ không nổi lúc ấy bọn họ có còn nói thêm chuyện gì khác không, cậu chỉ nhớ rằng lá gan mình khi đó không nhỏ chút nào, dám cười hì hì lấy mũ xuống đưa qua: “Học trưởng, giáng sinh vui vẻ.”
Lại qua mấy tháng, cậu thuận lợi tốt nghiệp, uống rượu chia tay liên tục một tuần liền mới buông, rơi lệ đến sảng khoái, chia tay cũng thoải mái.
Tất cả mọi người đều còn trẻ, cũng không lo nghĩ nhiều, con đường phía trước của ai nấy đều rộng rãi sáng ngời.
Biết bao chói mắt, biết bao khuôn sáo.
Một người tựa Lục Ích Gia, trong đời mỗi người đều sẽ xuất hiện vô số, thế nhưng Hàn Dật lại là một sự tồn tại đặc biệt nhất, y trầm ổn thận trọng là thế, nghiêm túc đồng thời ưu tú, cứ khi nào y thay giảng viên lên lớp, Lục Ích Gia đều không dám ngủ gật.
Thế nhưng nếu nói thứ tình cảm khác nảy sinh sau khi cậu về nước, khi hai người ở chung kia, Lục Ích Gia lại cảm thấy khó mà tin tưởng nổi.
Hai thằng con trai ở cùng một chỗ, dùng chung một gian nhà tắm, cái tất quần lót đều nhìn qua chí ít một lần, thậm chí có khi còn cùng nhau tắm rửa, đối phương ở lại trong nhà tắm lâu thêm 15 phút thôi cũng đoán ra đang làm gì rồi, hồi mới vào phòng thực nghiệm cũng không có quen lắm, Lục Ích Gia thức đêm đến hừng đông người không ra người quỷ không ra quỷ còn thường xuyên hơn ăn mì tôm úp.
Cái buổi tối chôn cất xong tro cốt cha mẹ, hai người hừng đông mới trở lại phòng trọ Hàn Dật thuê tại Bắc Kinh, xương cốt khắp toàn thân Lục Ích Gia đều mềm oặt như kẹo dẻo, nước mắt kìm nén suốt mấy tháng qua trong một đêm trăng nhỏ xuống giường trong tiếng gào khóc nghẹn ngào, Hàn Dật ôm lấy cậu tựa như đang ôm một con chó nhỏ không nhà để về, lặp đi lặp lại một lời “Còn có anh đây.”
Khi đó y đối với Lục Ích Gia mà nói, chỉ là một người hơi quen mà thôi, ma xui quỷ khiến thế nào dần dà có cảm tình nhiều hơn, cậu cũng tự biết mình đối với đối phương so với phiền phức tinh chẳng kém là bao.
Thế nhưng Hàn Dật lại hôn cậu.
Lục Ích Gia không dám nghĩ tới từ ‘thích’, cậu vừa mê muội lại luống cuống, trong đầu chỉ nghĩ, Hàn Dật lại hôn mình.
Vào nhà đổi giày rửa tay xong, cậu đổi bó baby mới mua vào lọ hoa, tưới nước cho đám cây xanh ngoài ban công một lượt, Hàn Dật lại gọi một cuộc điện thoại nữa, báo rằng công việc không giải quyết xong, tối sẽ không về ăn cơm, nếu vẫn không xong thì y phải đi công tác đột xuất.
Lục Ích Gia ngồi ngẩn người trong phòng khách một hồi, bình thường cậu ít khi có thời gian ở nhà một mình, ngước mắt nhìn quanh đánh giá một phen, mới chợt nhận ra căn nhà này nguyên bản chỉ một mảnh xám trắng vô vị, từ sau khi cậu dọn vào, Hàn Dật mới trang trí thêm nhiều vật dụng mới, nhà bếp thậm chí còn sắm thêm lò nướng.
Cậu đi chỉnh lý công việc ban ngày còn tồn lại xong xuôi vẫn chưa thấy Hàn Dật trở về, đợi đến hơn mười hai giờ, Lục Ích Gia quyết định đi ngủ.
Một rưỡi sáng, cậu nghe thấy tiếng cửa chính mở ra, mãi vẫn không nghe được tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, nằm thêm hai mươi phút, Lục Ích Gia ngồi dậy đi xuống lầu.
Cậu tìm thấy Hàn Dật ở trong nhà bếp, sơ mi quần tây còn chưa đổi, tạp dề khoác bên ngoài, trên thớt là bột mì đã nhào kĩ, trong tay đang nhào nhân bánh.
“Em xuống làm gì?” Hàn Dật chỉ quay lại liếc cậu một cái liền tiếp tục việc trong tay, “Đánh thức em sao? Đi lên ngủ tiếp đi.”
Lục Ích Gia đứng ở cửa phòng bếp, chậm rì rì nói: “Không có, em chưa ngủ.”
Hàn Dật đưa lưng về phía cậu cặm cụi nặn bánh, “Ngày mai phải đi công tác, hơn sáu giờ bay, có thể phải đi hai ba ngày, làm cho em vằn thắn, hầm con gà, em ăn gà trước, một ngày ăn không hết cũng đừng để lại sang hôm sau, lần này đừng quên…”
“Sư huynh.” Lục Ích Gia đột nhiên cắt ngang, “Đừng làm nữa.”
Hàn Dật nói: “Cái này làm nhanh, em lên ngủ trước đi…”
“Em nói đừng làm nữa!”
Hàn Dật xoay người lại, trước ngực dính chút bột trắng, bàn tay bình thường thon dài đẹp đẽ nay dính đầy bột mì, mi tâm uể oải, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
Cái dáng vẻ kia khiến Lục Ích Gia run một cái, hai tay giả vờ nắm lại ho khan, tựa ốc sên rụt vào trong vỏ: “Giờ cũng muộn lắm rồi, ban ngày em ăn ở công ty, tối về ăn tạm thứ gì cũng được.”
Cậu khe khẽ nói thêm: “Sư huynh, anh cũng mệt rồi.”
Lục Ích Gia không dám nhìn Hàn Dật, cậu chỉ biết qua một hồi lâu, Hàn Dật mới ừ một câu, sau đó tựa như được giải huyệt đạo làm một loạt hành động, bỏ đồ xuống cởi tạp dề, rửa tay rồi cùng nhau lên lầu, y không làm thêm bất kì động tác dư thừa nào.
Ngày hôm sau lúc Lục Ích Gia rời giường đi làm, Hàn Dật đã đi từ sớm, trên bàn ăn đặt một cốc sữa đậu nành, bát thịt giòn còn tỏa ra chút hơi nóng. Mà trong phòng bếp, bột mì làm vỏ bánh vẫn nằm trên thớt, để ngoài một đêm, lớp vỏ ngoài bị oxy hóa cứng tựa cục đá, trong nồi áp suất là con gà đã chín một nửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook