Việt Ma Tân Lục
-
Quyển 7 - Chương 9: Ánh nhìn trong đêm tối
- Hoài ơi, Hoài …
Tâm ôm bụng, bước đi một cách khó khăn, vừa đi vừa gọi đứa người làm nhưng không thấy ai trả lời. Nghĩ rằng Hoài dưới bếp nên Tâm đi xuống đó, nhưng cũng chẳng thấy đâu. Cô nhìn xung quanh một lúc, chiếc tủ lạnh trắng toát đột nhiên đập vào mắt; hơi lạnh phả ra từ bên trong, chẳng hiểu sao cùng lúc đó, một cảm giác sợ hãi vô hình xộc thẳng lên đại não khiến cô phải vội vàng đóng tủ lại.
Tâm vừa ôm bụng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn thì Thơm -một đứa người làm khác đi vào. Thấy thế, Tâm hỏi luôn.
- Có thấy cái Hoài đâu không Thơm? Sao chị gọi nó cả sáng đến giờ mà không thấy?
- Dạ, em không thấy thưa cô chủ. -Thơm lễ phép trả lời, nhưng sau đó đầu mày lại nhíu lại. -Tối muộn hôm qua nó còn bảo em là nó xuống chuồng bắt gà để sáng nay nấu cháo cho cô chủ tẩm bổ, nhưng từ sáng đến giờ em cũng tìm mà không thấy nó.
- Hay nó đi ra chợ rồi?
- Dạ không ạ! Hôm nay không phải phiên nó đi chợ đâu cô chủ.
Tâm trở nên trầm tư, không biết được người làm đã đi đâu mà không nói với cô một lời. Lúc này, đột nhiên, ánh mắt Tâm chiếu thẳng tới chiếc tủ lạnh màu trắng, rồi mắt trợn trừng một cách kinh hãi, miệng ú ớ không nói nên lời khi trước mắt cô lúc này là cánh cửa tủ lạnh đang từ từ mở ra mà chẳng hề có ai tác động vào. Khói trắng nghi ngút thoát ra ngoài mang theo làn hơi lạnh lẽo khiến Tâm rùng mình, đôi mắt không sao rời khỏi chuyển động của làn khói.
“Bịch!”
Tiếng động lạ vang lên phía tủ lạnh khiến Tâm giật nảy mình. Cô rụt rè di chuyển tầm nhìn về phía đó và chợt hét lên kinh hãi khi một bọc thịt lợn sống vừa rơi từ tủ lạnh xuống sàn nhà, máu nhoe nhoét. Toàn thân Tâm bắt đầu run cầm cập, mắt trân trân nhìn bọc thịt mà không thể nói gì tiếp, chỉ khi nghe thấy giọng Thơm gọi cô mới hoàn hồn, mồ hôi vã ra đầm đìa cả gương mặt lúc này đã trắng bệch, hơi thở hổn hển như vừa chạy cả một quãng đường dài.
Tâm nhìn Thơm, rồi bất giác sờ tay xuống bụng mình, tiếp đó là đến chiếc tủ lạnh vẫn đang đóng im lìm, cũng chẳng có bọc thịt sống nhầy nhụa máu nào rơi ra từ đó cả.
Tâm kín đáo nuốt nước bọt, đang định đứng lên đi vào phòng nghỉ thì Thơm lại nhanh nhảu lên tiếng.
- Còn chuyện này nữa thưa cô chủ…
- Chuyện gì? -Tâm mệt mỏi hỏi.
- Đàn gà nhà mình chẳng hiểu có phải do chó tha quạ bắt hay không mà thiếu mất ba con. Vốn em định xuống đó tìm cái Hoài, nhưng lại phát hiện ra chuyện đó.
Tâm tự nhiên lạnh ngắt cả người, đứng không vững, phải ngồi lại xuống ghế. Sao lại có chuyện trùng hợp như thế được? Những hình ảnh hãi hùng ban nãy hiện ra trong suy nghĩ khiến Tâm bắt đầu nôn mửa trước ánh mắt sững sờ của Thơm.
Đúng lúc này thì Nam về, thấy vợ như vậy liền hốt hoảng chạy đến, dìu cô vào trong phòng. Tâm nhìn thấy chồng thì ôm chầm lấy, toàn thân run rẩy, gương mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Nam vỗ về vợ, trấn an không ngừng, đến khi cô bình tĩnh lại, chuẩn bị lim dim ngủ, anh mới đứng dật bước ra ngoài.
- Anh đi đâu vậy? -Tâm tự nhiên choàng tỉnh, nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ đêm, không nghĩ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. -Cũng muộn lắm rồi mà!
- Anh vào phòng làm việc! -Nam nhìn vợ, khẽ mỉm cười. -Còn dở chút việc nên anh muốn giải quyết nốt. Em cứ ngủ trước đi, đừng đợi anh!
Nói xong, Nam đang quay đi thì Tâm nắm lấy tay chồng kéo lại.
- Anh đừng đi được không? -Cô nhìn xuống cái bụng to lùm lùm của mình rồi nói. -Mẹ con em sợ lắm!
Nam thấy vậy liền dịu dàng đỡ cho Tâm nằm xuống, kéo chăn đắp cho cô, tay đặt lên bụng cô, thầm thì.
- Lúc nãy có chuyện gì sao?
Tâm định kể cho chồng nghe tất cả những nỗi sợ đang bủa vây lấy mình, nhưng nhìn gương mặt mệt mỏi của Nam, cô lại không đành lòng khiến anh thêm lo lắng. Nghĩ vậy, Tâm lắc đầu nói không có chuyện gì, nhưng vẫn một mực muốn Nam ở lại.
- Được rồi, được rồi! -Nam dịu dàng. -Anh ở đây! Anh không đi đâu cả!
Tâm yên tâm nắm tay Nam chìm vào giấc ngủ. Nam nhìn vợ ngủ ngon lành, rồi nhìn xuống bụng vợ, tự nhiên ánh mắt anh sắc lẹm chứ không còn dịu dàng như trước, khóe môi từ từ nhếch lên.
Nam tắt điện, còn cẩn thận khép cửa cho vợ khi ra khỏi phòng. Bóng anh chìm nghỉm trong màn đêm đen kịt rồi biến mất. Bất chợt, cánh cửa anh vừa khép lại kêu cót két và hé mở, một đôi mắt xanh lè nhòm qua khe cửa hẹp, chiếu thẳng tới cái bụng to của Tâm.
Tâm choàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô vội vã tìm Nam bên cạnh nhưng lại chẳng thấy anh đâu. Đang định xỏ dép đi tìm chồng thì cô chợt khựng lại, hai mắt mở to hết cỡ nhìn về phía góc phải của căn phòng. Ở đó… ở đó… là… là… chiếc tủ lạnh trắng toát.
Tâm bắt đầu run cầm cập, ngồi phịch xuống giường mà mắt vẫn dán chặt vào chiếc tủ lạnh vốn dĩ phải ở trong nhà bếp. Bỗng, cô cảm thấy bụng mình đau dữ dội, nhăn mặt gọi Hoài theo phản xạ, nhưng sau đó mới phát hiện ra là đứa người làm đã mất tích từ đêm qua. Tâm định đứng dậy đi kiểm tra xem nó đã về chưa, nhưng…
“Bịch!” Lại là âm thanh giống như tối qua khiến Tâm điếng hết cả người. Những bọc thịt lại rơi xuống từ tủ lạnh, đáng sợ nhất là một chiếc thủ lợn rơi ra cuối cùng, đang mở mắt thao láo nhìn Tâm khiến cô chết lặng. Máu từ chiếc thủ chảy ra nhiều vô kể, dồn hết cả về phía giường Tâm. Cô sợ hãi co cả hai chân lên giường, nhưng không hiểu máu từ đâu ra mà vẫn cứ tiếp tục dâng lên, cho đến khi Tâm bắt đầu cảm thấy khó thở khi phải vùng vẫy trong biển máu tanh tưởi.
- Cô chủ, cô chủ…
Tâm ngồi bật dậy, mắt nhìn Thơm đầy sợ hãi. Rất nhanh, cô nhìn về phía góc phải căn phòng, chẳng có cái tủ lạnh nào cả. Chiếc thủ lợn, biển máu cũng không thấy đâu, Tâm mới nhận ra mình vừa thần hồn nát thần tính. Thơm nhìn cô cũng lo lắng không kém, đang định chạy đi gọi Nam thì chợt nhớ ra cậu chủ đã ra ngoài từ sáng sớm.
- Ý em là cả đêm qua cậu chủ ở trong phòng làm việc?
- Dạ đúng vậy thưa cô chủ! -Thơm gật đầu. -Đêm qua em thấy phòng làm việc của cậu chủ sáng đèn cả đêm. Sáng sớm dậy thì đã thấy cậu chủ vội vã đi ra ngoài rồi ạ!
Vậy là tối qua sau khi cô ngủ, Nam đã quay lại phòng làm việc? Nghĩ chồng vất vả, Tâm lại càng thấy thương, dặn dò Thơm ra chợ mua chút thức ăn ngon về nấu cho anh ăn tẩm bổ.
- Hay để em hầm óc lợn cho cậu chủ ăn ạ? -Thơm đề nghị. -Sáng em có ra chợ, thấy cái óc lợn người ta mới lột xong còn tươi lắm nên em mua luôn, định hầm cho cô chủ ăn vì em nghe bảo món đó rất tốt…
Thơm chưa nói hết câu, Tâm đã bụm miệng nôn khan, toàn thân rùng mình một cái. Hình ảnh chiếc thủ lợn ban nãy lại hiện về khiến Tâm không chịu được nữa, bắt đầu nôn mửa toàn mật xanh mật vàng.
Thơm không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy cô chủ như thế thì mặt cắt không còn giọt máu. Cô chạy vội ra ngoài gọi người, song lại hấp tấp chạy trở lại, nét mặt vô cùng hớn hở.
- Cô chủ, cô chủ, cậu chủ đã trở về rồi ạ!
Tâm bảo Thơm đỡ mình đi ra, một phần vì muốn gặp chồng, một phần khác là muốn tránh xa căn phòng với những thứ kinh khủng mà cô đã nhìn thấy. Đứng ở cửa, Tâm thấy chồng đang vội vã đi tới, mặt cúi gằm. Cô định lên tiếng gọi anh song không kịp khi Nam đã lao thẳng vào phòng làm việc, khóa trái cửa.
Tâm đang định cho người báo công an về sự mất tích của Hoài thì nhận được tin từ mẹ Hoài ở quê, nói rằng bà ốm nên con gái phải đột ngột trở về trong đêm, sau đó vì bận chăm sóc bà nên Hoài cũng quên khuấy việc báo cho Tâm. Tâm ban đầu hơi giận, nhưng nghĩ đứa người làm không sao nên cô cũng an tâm. Bây giờ, chuyện của Nam quan trọng hơn, khi đã gần một tuần anh nhốt mình trong phòng, không màng ăn uống làm cô rất lo lắng.
Nhìn thấy Thơm bưng khay thức ăn trở lại, Tâm hỏi ngay.
- Sao vậy?
- Dạ, em gọi mãi nhưng cậu chủ vẫn không chịu mở cửa.
Suy nghĩ một lúc, Tâm liền đứng dậy, bảo Thơm bê khay thức ăn đi theo mình. Thơm thấy cô chủ đứng lên một cách khó khăn như vậy thì vội vàng ngăn lại nhưng Tâm vẫn nhất quyết đi.
- Không sao!
Nói xong, Tâm đi trước, Thơm bê khay thức ăn lật đật theo sau vì sợ cô chủ bụng mang dạ chửa lại xảy ra chuyện gì thì khổ. Chẳng mấy chốc cả hai đã đứng trước cửa phòng làm việc của Nam.
“Cộc, cộc, cộc”
Tâm gõ cánh cửa gỗ màu nâu nhưng lại không thấy ai trả lời, Nam cũng không ra mở cửa cho cô. Căn phòng đang khoác lên mình một vẻ im lặng đáng sợ, một tiếng động dù là nhỏ nhất cũng không hề xuất hiện.
- Anh ơi, anh ăn một chút rồi hãy làm việc tiếp! -Tâm lo lắng gọi.
Căn phòng vẫn chìm trong im lặng tuyệt đối.
- Anh… anh… ơ…
“Meo… meo… meo…”
Tâm như chết đứng khi có tiếng mèo kêu phát ra từ bên trong, da gà lại dựng hết cả lên. Cô quay lại hỏi Thơm với gương mặt thoáng chút sợ hãi.
- Em có nghe thấy tiếng gì không?
- Dạ không thưa cô chủ! -Thơm hồn nhiên đáp, căng tai nghe một lần nữa cho chắc. -Có tiếng gì sao ạ?
Quái lạ! Tiếng mèo kêu to như thế mà Thơm lại không nghe thấy, điều đó càng khiến Tâm lạnh hết cả người. Tuy nhiên, cô cũng nhanh chóng gạt đi để tiếp tục gọi Nam.
Bỗng, cánh cửa phòng mở ra và gương mặt Nam xanh xao, hốc hác, tóc tai bờm xờm xuất hiện sau đó. Bộ dạng của Nam khiến Tâm và Thơm thoáng giật mình, vô thức lùi lại một bước. Tâm cố trấn tĩnh, định bảo chồng ra ăn cơm nhưng Nam đã nhanh hơn.
- Anh không ăn đâu, em cứ ăn trước đi!
- Anh không nên lao lực quá! -Tâm khuyên chồng. -Làm gì thì làm cũng nên chú ý đến sức khỏe. Em có dặn người làm làm món anh thích đấy, anh…
- Anh đã bảo là anh không ăn! -Nam tự nhiên gắt gỏng với vợ, nhưng sau đó liền dịu dàng trở lại. -Mà thời gian này anh cần chuyên tâm giải quyết công việc nên không muốn bị quấy rầy. Thức ăn anh cũng chuẩn bị sẵn rồi nên em không cần lo lắng đâu. Cứ chăm sóc tốt cho mình và con là được!
Tâm còn chưa kịp nói lại, Nam đã đóng cửa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh mắt Tâm vô tình lọt qua khe cửa hẹp dù Nam đã đứng chắn lối vào bên trong, rồi đột nhiên cô rùng mình một cái, rõ ràng có hai vật thể tròn tròn đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh rợn người trong không gian tăm tối.
Tâm nằm trên giường nghỉ trưa mà trằn trọc mãi không ngủ được, càng nghĩ về chồng lại càng không yên tâm. Và còn…
Tâm lắc đầu nguầy nguậy khi hình ảnh đôi mắt màu xanh lè vụt qua trong tâm trí. Chắc chắn đã nhìn nhầm chứ cô hoàn toàn tin tưởng Nam, không có chuyện anh mang nhân tình về hú hí trong phòng. Hơn nữa, làm gì có người nào lại có đôi mắt màu xanh ghê rợn như thế.
Tâm thở hắt ra một tiếng, rồi bất chợt tiếng mèo kêu lại vang lên một cách dồn dập khiến toàn thân cô cứng đờ, sống lưng lạnh toát. Cô vùng ngồi dậy, càng sởn gai ốc hơn khi tiếng mèo kêu đang phát ra từ hướng phòng làm việc của chồng cô. Cảm giác sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm cô nhưng lẫn trong đó là một sự tò mò. Nhớ ra mình có chìa khóa phụ phòng làm việc của chồng nên Tâm đã cầm lấy và dứt khoát bước xuống khỏi giường ngủ.
Tâm đã đứng trước cửa phòng Nam, chìa khóa cầm trong tay mà chần chừ không dám mở. Bất chợt, tiếng mèo kêu vẫn vang lên đều đều bên trong như mời gọi, cô hạ quyết tâm, tra chìa khóa vào ổ, nén một tiếng thở sâu.
“Tách!”
Cánh cửa được mở ra, ngay lập tức, một thứ mùi hỗn tạp giữa mùi tanh của máu và mùi hôi thối của xác chết xộc thẳng vào mũi khiến Tâm muốn nôn khan. Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, đáp trên bóng lưng đang cúi khom của Nam. Rồi sau đó, Nam quay lại nhìn vợ bằng ánh mắt sững sờ, nhưng khóe miệng lại đang nhếch lên cười man rợ, trong khi đôi mắt anh đã chuyển sang màu xanh lè từ lúc nào, đang chằm chằm nhìn vào bụng Tâm.
Tâm vô thức bước lùi lại phía sau, trong khi mắt vẫn trợn trừng nhìn chồng. Hai con ngươi rụt rè di chuyển xuống phía dưới sàn nhà, ngay bên cạnh Nam; sau đó cô chỉ kịp hét lên một tiếng.
- Áaaaaaaaaaaaaa!
Tại bệnh viện, Lan Phương đang lau mặt cho Đốc, Gia Huy đứng quan sát cậu một cách trầm tư, trong khi Vân Vân thì chăm chú vào cuốn sách màu nâu sờn cũ kỹ mà Đốc vẫn luôn mang theo bên mình.
Cửa sổ phòng bệnh đột nhiên bị gió quật mở, hơi lành ùa vào khiến Vân Vân rùng mình. Lan Phương đang định đứng lên đi đóng lại thì chuông điện thoại reo. Cô nhìn màn hình rồi bắt máy nghe, trong phút chốc gương mặt cô đã trở nên căng cứng khiến Gia Huy và Vân Vân ngay lập tức cũng phải tập trung vào.
Đợi Lan Phương nghe điện thoại xong, Gia Huy mới hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Nhà Tâm có chuyện rồi. -Lan Phương nói trong tâm trạng lo lắng. -Chúng ta phải về ngay!
- Vậy hai người đi đi! -Vân Vân liền đề xuất. -Việc ở đây cứ để chị lo!
Gia Huy, Lan Phương vừa đi khỏi, gió đột nhiên thốc vào trong phòng dữ dội hơn. Bầu trời kéo mây đen và mưa đổ như trút nước, sấm chớp đùng đoàng. Vân Vân nhìn trời mưa mà ngán ngẩm rồi quay trở lại chỗ Văn Đốc, hốt hoảng khi thấy toàn thân cậu đang co giật liên hồi.
Tâm ôm bụng, bước đi một cách khó khăn, vừa đi vừa gọi đứa người làm nhưng không thấy ai trả lời. Nghĩ rằng Hoài dưới bếp nên Tâm đi xuống đó, nhưng cũng chẳng thấy đâu. Cô nhìn xung quanh một lúc, chiếc tủ lạnh trắng toát đột nhiên đập vào mắt; hơi lạnh phả ra từ bên trong, chẳng hiểu sao cùng lúc đó, một cảm giác sợ hãi vô hình xộc thẳng lên đại não khiến cô phải vội vàng đóng tủ lại.
Tâm vừa ôm bụng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn thì Thơm -một đứa người làm khác đi vào. Thấy thế, Tâm hỏi luôn.
- Có thấy cái Hoài đâu không Thơm? Sao chị gọi nó cả sáng đến giờ mà không thấy?
- Dạ, em không thấy thưa cô chủ. -Thơm lễ phép trả lời, nhưng sau đó đầu mày lại nhíu lại. -Tối muộn hôm qua nó còn bảo em là nó xuống chuồng bắt gà để sáng nay nấu cháo cho cô chủ tẩm bổ, nhưng từ sáng đến giờ em cũng tìm mà không thấy nó.
- Hay nó đi ra chợ rồi?
- Dạ không ạ! Hôm nay không phải phiên nó đi chợ đâu cô chủ.
Tâm trở nên trầm tư, không biết được người làm đã đi đâu mà không nói với cô một lời. Lúc này, đột nhiên, ánh mắt Tâm chiếu thẳng tới chiếc tủ lạnh màu trắng, rồi mắt trợn trừng một cách kinh hãi, miệng ú ớ không nói nên lời khi trước mắt cô lúc này là cánh cửa tủ lạnh đang từ từ mở ra mà chẳng hề có ai tác động vào. Khói trắng nghi ngút thoát ra ngoài mang theo làn hơi lạnh lẽo khiến Tâm rùng mình, đôi mắt không sao rời khỏi chuyển động của làn khói.
“Bịch!”
Tiếng động lạ vang lên phía tủ lạnh khiến Tâm giật nảy mình. Cô rụt rè di chuyển tầm nhìn về phía đó và chợt hét lên kinh hãi khi một bọc thịt lợn sống vừa rơi từ tủ lạnh xuống sàn nhà, máu nhoe nhoét. Toàn thân Tâm bắt đầu run cầm cập, mắt trân trân nhìn bọc thịt mà không thể nói gì tiếp, chỉ khi nghe thấy giọng Thơm gọi cô mới hoàn hồn, mồ hôi vã ra đầm đìa cả gương mặt lúc này đã trắng bệch, hơi thở hổn hển như vừa chạy cả một quãng đường dài.
Tâm nhìn Thơm, rồi bất giác sờ tay xuống bụng mình, tiếp đó là đến chiếc tủ lạnh vẫn đang đóng im lìm, cũng chẳng có bọc thịt sống nhầy nhụa máu nào rơi ra từ đó cả.
Tâm kín đáo nuốt nước bọt, đang định đứng lên đi vào phòng nghỉ thì Thơm lại nhanh nhảu lên tiếng.
- Còn chuyện này nữa thưa cô chủ…
- Chuyện gì? -Tâm mệt mỏi hỏi.
- Đàn gà nhà mình chẳng hiểu có phải do chó tha quạ bắt hay không mà thiếu mất ba con. Vốn em định xuống đó tìm cái Hoài, nhưng lại phát hiện ra chuyện đó.
Tâm tự nhiên lạnh ngắt cả người, đứng không vững, phải ngồi lại xuống ghế. Sao lại có chuyện trùng hợp như thế được? Những hình ảnh hãi hùng ban nãy hiện ra trong suy nghĩ khiến Tâm bắt đầu nôn mửa trước ánh mắt sững sờ của Thơm.
Đúng lúc này thì Nam về, thấy vợ như vậy liền hốt hoảng chạy đến, dìu cô vào trong phòng. Tâm nhìn thấy chồng thì ôm chầm lấy, toàn thân run rẩy, gương mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Nam vỗ về vợ, trấn an không ngừng, đến khi cô bình tĩnh lại, chuẩn bị lim dim ngủ, anh mới đứng dật bước ra ngoài.
- Anh đi đâu vậy? -Tâm tự nhiên choàng tỉnh, nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ đêm, không nghĩ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. -Cũng muộn lắm rồi mà!
- Anh vào phòng làm việc! -Nam nhìn vợ, khẽ mỉm cười. -Còn dở chút việc nên anh muốn giải quyết nốt. Em cứ ngủ trước đi, đừng đợi anh!
Nói xong, Nam đang quay đi thì Tâm nắm lấy tay chồng kéo lại.
- Anh đừng đi được không? -Cô nhìn xuống cái bụng to lùm lùm của mình rồi nói. -Mẹ con em sợ lắm!
Nam thấy vậy liền dịu dàng đỡ cho Tâm nằm xuống, kéo chăn đắp cho cô, tay đặt lên bụng cô, thầm thì.
- Lúc nãy có chuyện gì sao?
Tâm định kể cho chồng nghe tất cả những nỗi sợ đang bủa vây lấy mình, nhưng nhìn gương mặt mệt mỏi của Nam, cô lại không đành lòng khiến anh thêm lo lắng. Nghĩ vậy, Tâm lắc đầu nói không có chuyện gì, nhưng vẫn một mực muốn Nam ở lại.
- Được rồi, được rồi! -Nam dịu dàng. -Anh ở đây! Anh không đi đâu cả!
Tâm yên tâm nắm tay Nam chìm vào giấc ngủ. Nam nhìn vợ ngủ ngon lành, rồi nhìn xuống bụng vợ, tự nhiên ánh mắt anh sắc lẹm chứ không còn dịu dàng như trước, khóe môi từ từ nhếch lên.
Nam tắt điện, còn cẩn thận khép cửa cho vợ khi ra khỏi phòng. Bóng anh chìm nghỉm trong màn đêm đen kịt rồi biến mất. Bất chợt, cánh cửa anh vừa khép lại kêu cót két và hé mở, một đôi mắt xanh lè nhòm qua khe cửa hẹp, chiếu thẳng tới cái bụng to của Tâm.
Tâm choàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô vội vã tìm Nam bên cạnh nhưng lại chẳng thấy anh đâu. Đang định xỏ dép đi tìm chồng thì cô chợt khựng lại, hai mắt mở to hết cỡ nhìn về phía góc phải của căn phòng. Ở đó… ở đó… là… là… chiếc tủ lạnh trắng toát.
Tâm bắt đầu run cầm cập, ngồi phịch xuống giường mà mắt vẫn dán chặt vào chiếc tủ lạnh vốn dĩ phải ở trong nhà bếp. Bỗng, cô cảm thấy bụng mình đau dữ dội, nhăn mặt gọi Hoài theo phản xạ, nhưng sau đó mới phát hiện ra là đứa người làm đã mất tích từ đêm qua. Tâm định đứng dậy đi kiểm tra xem nó đã về chưa, nhưng…
“Bịch!” Lại là âm thanh giống như tối qua khiến Tâm điếng hết cả người. Những bọc thịt lại rơi xuống từ tủ lạnh, đáng sợ nhất là một chiếc thủ lợn rơi ra cuối cùng, đang mở mắt thao láo nhìn Tâm khiến cô chết lặng. Máu từ chiếc thủ chảy ra nhiều vô kể, dồn hết cả về phía giường Tâm. Cô sợ hãi co cả hai chân lên giường, nhưng không hiểu máu từ đâu ra mà vẫn cứ tiếp tục dâng lên, cho đến khi Tâm bắt đầu cảm thấy khó thở khi phải vùng vẫy trong biển máu tanh tưởi.
- Cô chủ, cô chủ…
Tâm ngồi bật dậy, mắt nhìn Thơm đầy sợ hãi. Rất nhanh, cô nhìn về phía góc phải căn phòng, chẳng có cái tủ lạnh nào cả. Chiếc thủ lợn, biển máu cũng không thấy đâu, Tâm mới nhận ra mình vừa thần hồn nát thần tính. Thơm nhìn cô cũng lo lắng không kém, đang định chạy đi gọi Nam thì chợt nhớ ra cậu chủ đã ra ngoài từ sáng sớm.
- Ý em là cả đêm qua cậu chủ ở trong phòng làm việc?
- Dạ đúng vậy thưa cô chủ! -Thơm gật đầu. -Đêm qua em thấy phòng làm việc của cậu chủ sáng đèn cả đêm. Sáng sớm dậy thì đã thấy cậu chủ vội vã đi ra ngoài rồi ạ!
Vậy là tối qua sau khi cô ngủ, Nam đã quay lại phòng làm việc? Nghĩ chồng vất vả, Tâm lại càng thấy thương, dặn dò Thơm ra chợ mua chút thức ăn ngon về nấu cho anh ăn tẩm bổ.
- Hay để em hầm óc lợn cho cậu chủ ăn ạ? -Thơm đề nghị. -Sáng em có ra chợ, thấy cái óc lợn người ta mới lột xong còn tươi lắm nên em mua luôn, định hầm cho cô chủ ăn vì em nghe bảo món đó rất tốt…
Thơm chưa nói hết câu, Tâm đã bụm miệng nôn khan, toàn thân rùng mình một cái. Hình ảnh chiếc thủ lợn ban nãy lại hiện về khiến Tâm không chịu được nữa, bắt đầu nôn mửa toàn mật xanh mật vàng.
Thơm không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy cô chủ như thế thì mặt cắt không còn giọt máu. Cô chạy vội ra ngoài gọi người, song lại hấp tấp chạy trở lại, nét mặt vô cùng hớn hở.
- Cô chủ, cô chủ, cậu chủ đã trở về rồi ạ!
Tâm bảo Thơm đỡ mình đi ra, một phần vì muốn gặp chồng, một phần khác là muốn tránh xa căn phòng với những thứ kinh khủng mà cô đã nhìn thấy. Đứng ở cửa, Tâm thấy chồng đang vội vã đi tới, mặt cúi gằm. Cô định lên tiếng gọi anh song không kịp khi Nam đã lao thẳng vào phòng làm việc, khóa trái cửa.
Tâm đang định cho người báo công an về sự mất tích của Hoài thì nhận được tin từ mẹ Hoài ở quê, nói rằng bà ốm nên con gái phải đột ngột trở về trong đêm, sau đó vì bận chăm sóc bà nên Hoài cũng quên khuấy việc báo cho Tâm. Tâm ban đầu hơi giận, nhưng nghĩ đứa người làm không sao nên cô cũng an tâm. Bây giờ, chuyện của Nam quan trọng hơn, khi đã gần một tuần anh nhốt mình trong phòng, không màng ăn uống làm cô rất lo lắng.
Nhìn thấy Thơm bưng khay thức ăn trở lại, Tâm hỏi ngay.
- Sao vậy?
- Dạ, em gọi mãi nhưng cậu chủ vẫn không chịu mở cửa.
Suy nghĩ một lúc, Tâm liền đứng dậy, bảo Thơm bê khay thức ăn đi theo mình. Thơm thấy cô chủ đứng lên một cách khó khăn như vậy thì vội vàng ngăn lại nhưng Tâm vẫn nhất quyết đi.
- Không sao!
Nói xong, Tâm đi trước, Thơm bê khay thức ăn lật đật theo sau vì sợ cô chủ bụng mang dạ chửa lại xảy ra chuyện gì thì khổ. Chẳng mấy chốc cả hai đã đứng trước cửa phòng làm việc của Nam.
“Cộc, cộc, cộc”
Tâm gõ cánh cửa gỗ màu nâu nhưng lại không thấy ai trả lời, Nam cũng không ra mở cửa cho cô. Căn phòng đang khoác lên mình một vẻ im lặng đáng sợ, một tiếng động dù là nhỏ nhất cũng không hề xuất hiện.
- Anh ơi, anh ăn một chút rồi hãy làm việc tiếp! -Tâm lo lắng gọi.
Căn phòng vẫn chìm trong im lặng tuyệt đối.
- Anh… anh… ơ…
“Meo… meo… meo…”
Tâm như chết đứng khi có tiếng mèo kêu phát ra từ bên trong, da gà lại dựng hết cả lên. Cô quay lại hỏi Thơm với gương mặt thoáng chút sợ hãi.
- Em có nghe thấy tiếng gì không?
- Dạ không thưa cô chủ! -Thơm hồn nhiên đáp, căng tai nghe một lần nữa cho chắc. -Có tiếng gì sao ạ?
Quái lạ! Tiếng mèo kêu to như thế mà Thơm lại không nghe thấy, điều đó càng khiến Tâm lạnh hết cả người. Tuy nhiên, cô cũng nhanh chóng gạt đi để tiếp tục gọi Nam.
Bỗng, cánh cửa phòng mở ra và gương mặt Nam xanh xao, hốc hác, tóc tai bờm xờm xuất hiện sau đó. Bộ dạng của Nam khiến Tâm và Thơm thoáng giật mình, vô thức lùi lại một bước. Tâm cố trấn tĩnh, định bảo chồng ra ăn cơm nhưng Nam đã nhanh hơn.
- Anh không ăn đâu, em cứ ăn trước đi!
- Anh không nên lao lực quá! -Tâm khuyên chồng. -Làm gì thì làm cũng nên chú ý đến sức khỏe. Em có dặn người làm làm món anh thích đấy, anh…
- Anh đã bảo là anh không ăn! -Nam tự nhiên gắt gỏng với vợ, nhưng sau đó liền dịu dàng trở lại. -Mà thời gian này anh cần chuyên tâm giải quyết công việc nên không muốn bị quấy rầy. Thức ăn anh cũng chuẩn bị sẵn rồi nên em không cần lo lắng đâu. Cứ chăm sóc tốt cho mình và con là được!
Tâm còn chưa kịp nói lại, Nam đã đóng cửa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh mắt Tâm vô tình lọt qua khe cửa hẹp dù Nam đã đứng chắn lối vào bên trong, rồi đột nhiên cô rùng mình một cái, rõ ràng có hai vật thể tròn tròn đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh rợn người trong không gian tăm tối.
Tâm nằm trên giường nghỉ trưa mà trằn trọc mãi không ngủ được, càng nghĩ về chồng lại càng không yên tâm. Và còn…
Tâm lắc đầu nguầy nguậy khi hình ảnh đôi mắt màu xanh lè vụt qua trong tâm trí. Chắc chắn đã nhìn nhầm chứ cô hoàn toàn tin tưởng Nam, không có chuyện anh mang nhân tình về hú hí trong phòng. Hơn nữa, làm gì có người nào lại có đôi mắt màu xanh ghê rợn như thế.
Tâm thở hắt ra một tiếng, rồi bất chợt tiếng mèo kêu lại vang lên một cách dồn dập khiến toàn thân cô cứng đờ, sống lưng lạnh toát. Cô vùng ngồi dậy, càng sởn gai ốc hơn khi tiếng mèo kêu đang phát ra từ hướng phòng làm việc của chồng cô. Cảm giác sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm cô nhưng lẫn trong đó là một sự tò mò. Nhớ ra mình có chìa khóa phụ phòng làm việc của chồng nên Tâm đã cầm lấy và dứt khoát bước xuống khỏi giường ngủ.
Tâm đã đứng trước cửa phòng Nam, chìa khóa cầm trong tay mà chần chừ không dám mở. Bất chợt, tiếng mèo kêu vẫn vang lên đều đều bên trong như mời gọi, cô hạ quyết tâm, tra chìa khóa vào ổ, nén một tiếng thở sâu.
“Tách!”
Cánh cửa được mở ra, ngay lập tức, một thứ mùi hỗn tạp giữa mùi tanh của máu và mùi hôi thối của xác chết xộc thẳng vào mũi khiến Tâm muốn nôn khan. Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, đáp trên bóng lưng đang cúi khom của Nam. Rồi sau đó, Nam quay lại nhìn vợ bằng ánh mắt sững sờ, nhưng khóe miệng lại đang nhếch lên cười man rợ, trong khi đôi mắt anh đã chuyển sang màu xanh lè từ lúc nào, đang chằm chằm nhìn vào bụng Tâm.
Tâm vô thức bước lùi lại phía sau, trong khi mắt vẫn trợn trừng nhìn chồng. Hai con ngươi rụt rè di chuyển xuống phía dưới sàn nhà, ngay bên cạnh Nam; sau đó cô chỉ kịp hét lên một tiếng.
- Áaaaaaaaaaaaaa!
Tại bệnh viện, Lan Phương đang lau mặt cho Đốc, Gia Huy đứng quan sát cậu một cách trầm tư, trong khi Vân Vân thì chăm chú vào cuốn sách màu nâu sờn cũ kỹ mà Đốc vẫn luôn mang theo bên mình.
Cửa sổ phòng bệnh đột nhiên bị gió quật mở, hơi lành ùa vào khiến Vân Vân rùng mình. Lan Phương đang định đứng lên đi đóng lại thì chuông điện thoại reo. Cô nhìn màn hình rồi bắt máy nghe, trong phút chốc gương mặt cô đã trở nên căng cứng khiến Gia Huy và Vân Vân ngay lập tức cũng phải tập trung vào.
Đợi Lan Phương nghe điện thoại xong, Gia Huy mới hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Nhà Tâm có chuyện rồi. -Lan Phương nói trong tâm trạng lo lắng. -Chúng ta phải về ngay!
- Vậy hai người đi đi! -Vân Vân liền đề xuất. -Việc ở đây cứ để chị lo!
Gia Huy, Lan Phương vừa đi khỏi, gió đột nhiên thốc vào trong phòng dữ dội hơn. Bầu trời kéo mây đen và mưa đổ như trút nước, sấm chớp đùng đoàng. Vân Vân nhìn trời mưa mà ngán ngẩm rồi quay trở lại chỗ Văn Đốc, hốt hoảng khi thấy toàn thân cậu đang co giật liên hồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook